Một Vạn Lần Rung Động – Đổng Thất

Chương 17

Lộc Miêu Miêu từ nhà vệ sinh bước ra, phát hiện Tiết Tư Đồng vốn đang ngồi nghỉ nay không biết đã đi đâu, mà vị trí của cô lại bị chiếm bởi… một cặp đôi nam vô cùng “ân ái”.

Nhìn kỹ lại, thấy Chu Thẩm Dật đang gối đầu lên vai Hà An Hằng, mắt lấp lánh ngắm nhìn sân trượt băng. Lộc Miêu Miêu không biết họ đang nói chuyện gì, chỉ thấy Chu Thẩm Dật uốn éo làm nũng sát lại gần Hà An Hằng, miệng còn nũng nịu: “Ghét quá đi~”

Lộc Miêu Miêu hít sâu một hơi, da gà nổi khắp người vì bị làm nũng quá lố. Cô ấy bước tới: “Hai người đủ rồi nha!”

Chu Thẩm Dật thấy cô ấy tới thì ngồi ngay ngắn lại, “Làm gì, phá hoại thế giới hai người của tụi này.”

Hà An Hằng lập tức dịch ra xa, “Muốn làm trò thì đừng kéo tao theo.”

Lộc Miêu Miêu dứt khoát chen vào giữa hai người họ, “Bảo bối của tớ đâu?”

Chu Thâm Dật vắt chân nói: “Đây này.”

“…”

Lộc Miêu Miêu trừng mắt với cậu ta, “Không muốn chết thì im miệng lại đi.”

Hà An Hằng chỉ cằm về phía sân trượt băng, “Ở đó kìa.”

Lộc Miêu Miêu nhìn theo, thấy Tiết Tư Đồng được Trình Yến nắm tay dẫn vào sân. Có lẽ còn sớm nên sân trượt khá vắng, chỉ có vài người đang luyện tập. Nhưng cho dù vậy, với một người mới như Tiết Tư Đồng thì vẫn sợ chết khiếp. Từ biểu cảm hoảng loạn trên mặt đến tiếng hét thất thanh vang lên từng chập đều tố cáo rõ điều đó.

Chỉ là…

Lộc Miêu Miêu nheo đôi mắt 5.0 của mình lại, cô thấy mặt bảo bối Tiết Tư Đồng đỏ bừng?

Tiết Tư Đồng chưa từng tiếp xúc với trượt băng, càng chưa từng đi trên giày trượt. Từ lúc đứng dậy cô đã không đứng vững, may mà có Trình Yến đỡ mới không ngã cái “bốp” từ đầu.

Trình Yến nắm tay cô đi vào sân, không hề buông ra, còn nắm lấy cả tay kia, hai tay dẫn cô tới một góc ít người hơn.

Tiết Tư Đồng lớn vậy rồi chưa từng nắm tay con trai bao giờ. Lần duy nhất là ở quán nướng, cũng là Trình Yến nắm tay dạy cô quét dầu.

Giờ tuy hai người có mang găng tay, nhưng cô vẫn cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay anh. Anh nắm rất chặt, đi rất chậm để cô theo kịp, đến mức đoạn đường ngắn cũng khiến cô có cảm giác như đã đi cả tiếng.

Tiết Tư Đồng chẳng biết phải di chuyển chân thế nào, Trình Yến cũng không nói gì, chỉ dắt tay cô đi. Nhiệt độ từ lòng bàn tay liên tục truyền tới, khiến mặt cô như cũng nóng lên. Cô biết mình mà mặt nóng là sẽ đỏ ngay, sợ Trình Yến thấy được nên bất chợt giật tay ra, trước khi ngã liền nắm chặt lấy lan can bên cạnh: “Tớ… tớ tự đi được.”

“Cậu chắc chứ?” Trình Yến nhìn cô đang bám lấy lan can còn sắp ngã, “Giờ cậu như cục bùn ấy, đứng còn chẳng vững.”

Tiết Tư Đồng không phản bác, thì từ xa tiếng của Lộc Miêu Miêu vang lên: “Tư Đồng bảo bối, mình tới rồi đây!”

Hai người quay lại, thấy Lộc Miêu Miêu, Chu Thẩm Dật và Hà An Hằng cùng trượt tới.

Nói đúng hơn, Lộc Miêu Miêu bị Chu Thẩm Dật và Hà An Hằng “cắp nách” kéo tới như một con búp bê.

Chu Thẩm Dật và Hà An Hằng vứt cô nàng lên lan can rồi lập tức trượt ra xa sau lưng Trình Yến.

Lộc Miêu Miêu: “…”

Tiết Tư Đồng nhìn cô, “Miêu Miêu, cậu cũng không biết trượt à?”

Lộc Miêu Miêu cười gượng, “Từng học sơ sơ.”

Chu Thẩm Dật hừ mũi, “Phải, học rồi, mà không vô đầu tí nào.”

Trình Yến đứng thẳng dậy, “Vậy cậu học được gì?”

Hà An Hằng: “Học được cách mang giày.”

Tiết Tư Đồng: “?”

Lộc Miêu Miêu dở khóc dở cười, “Tới sân trượt rồi có thể đừng xoay quanh tôi mà công kích nữa không, đi chơi đi.”

Lộc Miêu Miêu giữ vững lý tưởng làm nữ chính độc lập, từ chối lời đề nghị dạy trượt của Chu Thẩm Dật và Hà An Hằng, kéo Tiết Tư Đồng cùng tự học.

Tuy nhiên, con đường này… không dễ chút nào.

Trình Yến và hai người kia thấy họ không cần giúp thì tiếp tục trượt. Trong khi đó, Lộc Miêu Miêu và Tiết Tư Đồng tay nắm chặt lan can không dám buông, vừa buông ra là lập tức mất trọng tâm suýt ngã.

“Trời ơi! Trượt băng cái này sao còn khó hơn cả bơi vậy!”

Lộc Miêu Miêu ôm lan can, nghi ngờ cả cuộc đời.

Tiết Tư Đồng an ủi, “Không sao, mình từ từ học.”

Lộc Miêu Miêu bĩu môi, “Bảo bối cậu thật sự tốt tính ghê. Té bao nhiêu lần mà vẫn kiên trì được.”

Tiết Tư Đồng cười, “Mình mang đồ bảo hộ, không đau đâu.”

Bên kia, Chu Thẩm Dật vừa trượt một vòng về, thấy Lộc Miêu Miêu cứ ngã rồi lại gượng dậy, chưa kịp đứng vững lại ngã tiếp, lần này còn kéo theo cả Tiết Tư Đồng ngã chổng vó theo.

Chu Thẩm Dật lắc đầu tặc lưỡi, “Tối về kiểu gì cũng đầy vết bầm cho mà xem.”

Cậu ta quay sang nhìn Hà An Hằng và Trình Yến, “Đi giúp họ không?”

Trình Yến vẫn hai tay giấu sau lưng, chân hơi nghiêng, “Không phải nói là nữ chính độc lập à, để họ tự chơi đi.”

Ba người lại trượt thêm hai vòng nữa rồi quay lại, lần này Lộc Miêu Miêu và Tiết Tư Đồng đã không còn đứng yên một chỗ nữa — dù chỉ tiến được chưa đầy một mét, nhưng cũng coi như có tiến bộ.

Hà An Hằng định khen một câu động viên thì trong giây tiếp theo, hai người lại ngã phịch xuống mặt băng.

“…”

Lộc Miêu Miêu ngồi phịch trên mặt băng, thở d.ốc, “Cái này khó quá rồi đó nha.”

“Đại diện nữ chính độc lập, học được chưa?”

Chu Thẩm Dật trượt đến, dừng lại đúng lúc ngay trước mặt hai người.

“Không học nổi nữa, mấy cậu dạy tụi mình đi.”

Lộc Miêu Miêu đầu hàng, chìa tay để Chu Thẩm Dật kéo dậy.

Hà An Hằng thấy Trình Yến không động đậy gì, liền tiện tay kéo cả Tiết Tư Đồng đứng dậy luôn.

Lộc Miêu Miêu được Chu Thẩm Dật đỡ đi một đoạn, vừa nghĩ mình cuối cùng cũng có thể trượt được thì lại buông tay ra… và lập tức ngã nhào.

May mà Hà An Hằng kịp kéo lại, cô ấy mới không đập mặt xuống băng.

Trình Yến vẫn giữ tư thế hai tay giấu sau lưng, ánh mắt lướt qua Tiết Tư Đồng đang dựa vào lan can, bật cười khẽ: “Lại đây, tớ dạy cậu.”

Tiết Tư Đồng học gì cũng rất nhanh, từ lớp năng khiếu mẫu giáo đến các lớp bổ túc sau này, cô luôn tiếp thu tốt.

Thế nhưng chẳng hiểu sao hôm nay học trượt băng hơn một tiếng đồng hồ rồi, cô vẫn chỉ có thể miễn cưỡng đứng vững. Chỉ cần Trình Yến buông tay, cô liền sợ đến mềm chân, ngã ngay lập tức.

Tiết Tư Đồng không hiểu nổi, cứ tưởng năng lực học tập của mình giảm sút. Cho đến khi lần đầu tiên cô cảm nhận được tiếng tim mình loạn nhịp không có quy tắc, mới lờ mờ nhận ra nguyên nhân.

Trình Yến dạy rất chuyên nghiệp, từ cách đứng vững, dừng chân, đến kỹ thuật trượt băng, nhưng Tiết Tư Đồng chẳng nghe lọt chữ nào — đặc biệt là khi đôi tay cô bị anh nắm chặt, lại còn chạm vào ánh mắt đẹp và bình tĩnh kia.

Trong khoảnh khắc mơ hồ, Tiết Tư Đồng có cảm giác như trái tim vốn yên tĩnh của mình bay vào vài con bươm bướm lạc đường, chúng vỗ cánh loạn xạ, đụng bên này đụng bên kia, cánh đập liên hồi giống như nhịp tim của cô loạn nhịp, hỗn loạn, không có quy luật.

Trình Yến cảm nhận được sự khác thường của cô, hơi ngẩng đầu lên, thấy gò má cô ửng đỏ. Anh liền buông một tay ra, đưa tay còn lại đặt lên trán cô:

“Sao vậy? Không thoải mái à?”

Bị động tác chạm bất ngờ của anh làm giật mình, Tiết Tư Đồng lùi lại nửa bước: “Tớ… tớ mệt rồi.”

Trình Yến ngẩng đầu nhìn lên màn hình đồng hồ lớn, thấy cũng không còn sớm nữa, gật đầu đáp:

“Vậy không trượt nữa, tớ đưa cậu về.”

“Được.” Cô đáp rất khẽ, gần như không nghe thấy.

Mọi người đều cho rằng sự bất thường của Tiết Tư Đồng là vì quá mệt nên cả nhóm quyết định kết thúc buổi đi chơi sớm để về nhà.

Lộc Miêu Miêu biết Tiết Tư Đồng và Trình Yến sống cùng khu chung cư, trước khi chia tay còn dặn dò Trình Yến đưa cô bạn về nhà cẩn thận.

“Đúng rồi, ba tớ nói mấy hôm trước ở Nam Du có xảy ra một vụ cố ý gây thương tích nghiêm trọng, hung thủ vẫn chưa bị bắt, hai người đi đường nhớ cẩn thận nha.”

Tiết Tư Đồng khẽ gật đầu, nhưng những lời Lộc Miêu Miêu nói, cô không nghe lọt tai chữ nào. Mãi đến khi chia tay bạn, đi trên con đường về khu Kim Thành Nhã Cư, tay cô vẫn còn cảm giác tê dại như bị điện giật. Cô không thể diễn tả cảm giác đó bằng lời, chỉ biết rằng… rất kỳ diệu.

Trình Yến tưởng cô bị lạnh khi ở sân trượt, trên đường về còn quan tâm hỏi cô có thấy khó chịu ở đâu không. Ai ngờ vừa nghe thấy giọng anh, Tiết Tư Đồng như phản xạ có điều kiện lập tức né tránh, sau đó lại ngơ ngác nhìn anh bằng ánh mắt ngây thơ vô tội.

Không cần người qua đường suy đoán, chỉ nhìn vẻ mặt của cô thôi cũng đủ khiến Trình Yến nghi ngờ không biết ban chiều mình có làm gì bắt nạt cô không, mà giờ đứa nhỏ này chẳng nói với anh lấy một câu.

Nhìn Tiết Tư Đồng bước vào nhà, Trình Yến đứng ở hành lang, bỗng nhiên bừng tỉnh một cách chậm chạp.

“Chẳng lẽ do lúc dạy trượt nắm tay chặt quá nên giận rồi?”

“Không thể nào, rõ ràng mình đâu có dùng sức…”

Trình Yến chậm rãi ngẩng đầu nhìn cánh cửa mà Tiết Tư Đồng vừa đóng lại, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ té mạnh quá nên ngốc luôn rồi?”

Bình Luận (0)
Comment