Một Vạn Lần Rung Động – Đổng Thất

Chương 37

Cuối tuần vui vẻ trôi qua, học sinh trường Nhất Trung Nam Du lại bước vào kỳ thi tháng.

Thầy Vương Trí lần đầu tiên thử nghiệm sắp xếp chỗ ngồi theo mô hình nhóm học tập, ban đầu cũng không biết kết quả sẽ ra sao, mãi đến khi kỳ thi tháng đầu tiên của học kỳ này kết thúc, nhìn thấy điểm trung bình của cả lớp, hòn đá trong lòng ông mới rơi xuống.

Sau kỳ thi, học sinh trường Nhất Trung Nam Du được thả lỏng đôi chút, đề tài tám chuyện lúc trà dư tửu hậu lại quay về với tin đồn giữa Trình Yến và Châu Thư Khiết.

Trình Yến nghe được mấy lời tám đó khi đang cùng Chu Thẩm Dật và Hà An Hằng đi về lớp sau trận bóng rổ.

“Phải nói là mày được lắm đấy Trình Yến, chuyện cậu ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ còn chẳng hot bằng tin đồn với Châu Thư Khiết đâu.” Chu Thẩm Dật trêu chọc.

Trình Yến ném quả bóng rổ vào ngực cậu ta: “Đừng có ăn nói lung tung.”

Hà An Hằng ném chai nước suối vào thùng rác phía trước: “Mày chẳng phải đã nói rõ với Châu Thư Khiết rồi sao, sao tin đồn vẫn còn?”

“Tao cũng muốn biết đây này.” Trình Yến bực bội vò tóc, ngẩng đầu lên liền trông thấy Tiết Tư Đồng và Lộc Miêu Miêu đang đi tới.

Lộc Miêu Miêu như thường lệ bám lấy cánh tay Tiết Tư Đồng như bạch tuộc, khuôn mặt sinh động, chẳng biết đang thao thao bất tuyệt cái gì, còn Tiết Tư Đồng thì có vẻ không mấy hào hứng, chỉ thỉnh thoảng lên tiếng vài câu hoặc gật gật, lắc lắc đầu.

Hai người họ vừa đến gần, Chu Thẩm Dật liền chắn đường Lộc Miêu Miêu: “Đi đâu đấy?”

Lộc Miêu Miêu liếc hắn: “Đi canteen.”

Chu Thẩm Dật: “Vừa hay, mua hộ tớ lon coca.”

Hà An Hằng cũng tranh thủ: “Tớ muốn sprite, cảm ơn nhé.”

Lộc Miêu Miêu mặt mày chẳng vui vẻ gì, quay sang Trình Yến vẫn chưa mở miệng: “Cậu muốn gì?”

Chưa kịp để Trình Yến trả lời, cô ấy đã tiếp lời luôn: “Thôi khỏi, cậu có Châu Thư Khiết mua cho rồi, chẳng cần bọn tớ. Tạm biệt.”

Trình Yến: “?”

Lộc Miêu Miêu không cho anh cơ hội nói gì, vứt lại hai câu rồi kéo Tiết Tư Đồng bỏ đi, để lại ba chàng trai đứng nhìn nhau ngơ ngác.

Chu Thẩm Dật: “Ăn nhầm thuốc hả?”

Hà An Hằng: “Một người như nuốt phải thuốc nổ, một người như nuốt phải thuốc câm.”

Chu Thẩm Dật tung bóng lên rồi bắt lấy: “Lẽ nào là do chuyện của anh Trình với Châu Thư Khiết? Không đúng, nếu thế thì người tức giận đáng ra phải là cá heo nhỏ mới đúng chứ, sao lại là Lộc Miêu Miêu? Chẳng lẽ…”

Hà An Hằng nhướng mày, kịp thời cắt đứt suy luận dở hơi của cậu ta: “Dừng ngay lại đi ông tướng, công ty quảng cáo mà không thuê mày làm cố vấn sáng tạo thì thật là phí phạm.”

Trình Yến im lặng quay về lớp, hai người kia thấy anh đang mải nghĩ cũng không làm phiền, lùi sang một bên bàn chuyện game.

Về phía Tiết Tư Đồng, cho dù đã nghe bao nhiêu lần tin đồn giữa Trình Yến và Châu Thư Khiết, cảm xúc của cô vẫn không tránh khỏi dao động. Rõ ràng đã vô số lần tự an ủi bản thân rằng đây là sự thật không thể thay đổi, nhưng mỗi lần nghe người ta nhắc đến hai cái tên đó chung một chỗ, cô lại có cảm giác như ai đang nhắc nhở cô về khoảng cách giữa mình và Trình Yến.

Dù cô không muốn nghĩ nhiều, nhưng tin đồn đã lan khắp trường, đến mức đi lấy nước hay vào nhà vệ sinh cũng có thể nghe thấy người ta bàn tán.

Thấy tâm trạng cô không tốt, đến giờ ra chơi dài, Lộc Miêu Miêu liền kéo cô đến canteen mua đồ ăn vặt dỗ dành, dọc đường không quên liên tục chỉ trích mấy lời đồn kia.

“Tớ thấy chuyện này ầm ĩ vậy thì chắc chắn không thật đâu. Cậu nghĩ xem, mấy ngôi sao khi dính tin đồn cũng như thế, mấy cặp bị gán ghép ồn ào cuối cùng chẳng có cái nào thành đâu, đây là kinh nghiệm đúc kết từ bao năm theo đuổi thần tượng của tớ đấy.”

“Với lại, giữa Trình Yến và Châu Thư Khiết chỉ là do phụ huynh thân nhau thôi, hai người họ còn chẳng thân, cậu thấy Trình Yến từng chủ động tìm Châu Thư Khiết lần nào chưa? Không hề nhé.”

“Thời gian Trình Yến ở bên Châu Thư Khiết còn không bằng thời gian cậu ở bên cậu ấy.”

Đến canteen, Lộc Miêu Miêu lấy coca và sprite cho Chu Thẩm Dật và Hà An Hằng trước, sau đó kéo Tiết Tư Đồng tới quầy đồ cay: “Muốn lấy gì cứ lấy, chị đây mời, cậu muốn ăn ngọt hay ăn cay?”

Tiết Tư Đồng lắc đầu: “Tớ không thích ăn vặt.”

Mấy món vặt lần trước dì Trần mua cô cũng chẳng đụng tới, đều cho Trình Yến như phần thưởng phụ đạo.

Lộc Miêu Miêu nhét gói khoai tây chiên vào tay cô: “Ăn đồ vặt thì tâm trạng sẽ tốt lên.”

Tiết Tư Đồng miễn cưỡng nở nụ cười: “Tớ không có tâm trạng tệ mà.”

Lộc Miêu Miêu ra vẻ hiểu hết: “Tớ biết.”

“Tớ chỉ đang nghĩ không biết mình có làm đúng hết mấy câu trong bài thi không thôi.” Lời giải thích nhợt nhạt ấy rõ ràng không lọt tai Lộc Miêu Miêu.

Trong lúc đang chọn đồ ăn, Lộc Miêu Miêu vẫn tiếp tục chê bai tin đồn. Tiết Tư Đồng thấy lạ: “Miêu Miêu, trước cậu còn rất ủng hộ Châu Thư Khiết với Trình Yến mà, sao giờ lại…”

Lộc Miêu Miêu bực bội vỗ trán: “Lúc đó mắt tớ bị mù, loạn đẩy thuyền, đáng chết thật!”

Tiết Tư Đồng bị hành động của cô ấy làm bật cười: “Đâu nghiêm trọng vậy, tớ cũng thấy Trình Yến và Châu Thư Khiết… khá xứng đôi…”

Những từ sau cô nói rất nhỏ, như thể một sự thật không muốn thừa nhận nhưng cũng không thể phủ nhận.

Đúng lúc đó, mấy nữ sinh đang bàn tán lướt ngang qua, Lộc Miêu Miêu không nghe rõ Tiết Tư Đồng nói gì, đang định hỏi thì bên tai chợt nghe thấy giọng các bạn nữ.

“Ê tụi bây, mau lên diễn đàn xem, có quả dưa to lắm!”

“Bây giờ có quả nào cũng không ngăn được tớ đẩy thuyền Trình Yến với Châu Thư Khiết đâu.”

“Chính là chuyện của hai người đó, Trình Yến vừa đăng ảnh kèm một câu nói trong diễn đàn.”

“Trình Yến? Đừng nói là cậu ấy lên tiếng xác nhận rồi nha!?”

Lộc Miêu Miêu lập tức dựng tai nghe ngóng, sau đó nhét hết đồ ăn vào tay Tiết Tư Đồng, rút điện thoại ra mở diễn đàn, tìm ngay bài đăng mà mấy nữ sinh vừa nhắc đến.

Những học sinh ham vui không sợ chuyện lớn trong trường đã lập một chủ đề bàn luận về Trình Yến và Châu Thư Khiết trên diễn đàn trường. Trong chủ đề ấy có một bài đăng mới được ghim lên đầu, người đăng có biệt danh là một dãy số.

cy123456

“Như hình, tin đồn chỉ có thể dừng lại trước người thông minh.”

Đính kèm bài viết là một bức ảnh: một con tôm đang kéo một quả trứng.

Lộc Miêu Miêu nhìn chằm chằm bức ảnh vài giây rồi hỏi Tiết Tư Đồng.

“Cái này có ý gì vậy?”

Tiết Tư Đồng dựa theo phong cách não động trời của Trình Yến mà đoán, “Tôm kéo trứng… là ‘xàm như tôm kéo trứng’.”

 * 虾扯蛋 – xiā chě dàn, nghĩa là chuyện nhảm nhí.

Hai giây sau, Lộc Miêu Miêu mới phản ứng lại, vỗ mạnh vào đùi, “Đỉnh quá Trình Yến ơi! Cách bác bỏ tin đồn này đúng là rất… Trình Yến!”

Trình Yến đích thân lên tiếng bác bỏ chuyện với Châu Thư Khiết khiến tâm trạng Lộc Miêu Miêu cực kỳ tốt, còn quyết định mua thêm một chai Coca cho anh. Hai người xách một túi lớn đồ ăn vặt từ canteen về lớp, bước chân nhẹ nhàng, ngay cả tâm trạng u ám của Tiết Tư Đồng cũng dịu đi phần nào.

So với họ, phản ứng của những người khác trong trường cũng không hề kém cạnh. Trên đường về lớp, họ liên tục nghe thấy học sinh bàn tán về chuyện của Trình Yến và Châu Thư Khiết, người thì vui mừng, người tiếc nuối, phần lớn lại cảm thấy bây giờ nên tập trung vào học hành là tốt nhất.

Lộc Miêu Miêu bước vào lớp đầu tiên, đưa Coca và Sprite cho Chu Thẩm Dật và Hà An Hằng, sau đó đặt chai Coca còn lại lên bàn Trình Yến. Ánh mắt Trình Yến rời khỏi mô hình máy bay trên bàn, thấy Lộc Miêu Miêu đã không còn u ám như trước, cô ấy đẩy chai Coca tới gần tay anh.

“Đồng Đồng mua cho cậu đó.”

Vừa nói xong, Tiết Tư Đồng cũng vừa ôm vở bài tập chậm rãi bước vào lớp. Lộc Miêu Miêu thấy cô đến liền chạy như chớp về chỗ ngồi của mình, tỏ ra vô cùng lén lút.

Tiết Tư Đồng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Khi cô đặt vở lên bục giảng rồi trở lại chỗ ngồi, Trình Yến nhìn cô một cách đầy ẩn ý.

Cô ngơ ngác: “Sao vậy?”

Trình Yến mở chai Coca, uống một ngụm: “Cảm ơn Coca của bạn cùng bàn.”

“Ơ, tớ…”

Tiết Tư Đồng lập tức hiểu ra vì sao Lộc Miêu Miêu vừa rồi lại bỏ chạy nhanh như vậy. Ánh mắt cô lướt qua Trình Yến, nhìn về phía Lộc Miêu Miêu đang núp lùm tại chỗ ngồi.

Lộc Miêu Miêu biết không tránh được, bèn ôm theo vài gói đồ ăn vặt đi tới chỗ Tiết Tư Đồng, rồi lập tức chuyển đề tài.

“À đúng rồi, hoa quỳnh nhà tớ tối nay chắc sẽ nở, cậu có muốn cùng đến xem không?”

Chu Thẩm Dật cũng ghé qua: “Nhà cậu hồi nào có hoa quỳnh vậy?”

Lộc Miêu Miêu giẫm mạnh vào chân cậu ta: “Trong lúc cậu không biết đó.”

Rồi cô ấy chớp mắt nhìn Tiết Tư Đồng: “Bé cưng, đi không? Hoa quỳnh chỉ nở một lần, đẹp lắm đó.”

Tiết Tư Đồng rất muốn đồng ý, nhưng lại nhớ đến lời dặn phải về nhà sớm của mẹ Hứa Tần, tiếng mẹ cô vang vọng trong đầu như tiếng vang giữa hẻm núi.

Cô bối rối không biết phải làm sao, theo phản xạ liếc nhìn về phía Trình Yến.

Trình Yến đang chỉnh dây bên trong mô hình máy bay, cảm nhận được ánh mắt, ngẩng đầu bắt gặp đôi mắt long lanh đầy mơ hồ của Tiết Tư Đồng, trong đó ẩn chứa sự bất lực mà ngay cả cô cũng không nhận ra.

Anh khẽ mấp máy môi, không phát ra tiếng: “Làm sao vậy?”

Bên tai còn vang vọng giọng Lộc Miêu Miêu tán dương hoa quỳnh đẹp đến mức nào, Trình Yến lập tức hiểu ý, dựa lưng vào ghế, khoanh tay, khẽ cong môi.

“Muốn đi à?”

Tiết Tư Đồng gật đầu, giọng nhỏ như muỗi: “Nhưng mẹ tớ không cho về muộn…”

Lộc Miêu Miêu quay sang Trình Yến: “Trình Yến, cậu đi không? Đi thì dẫn Đồng Đồng đi luôn nha.”

Trình Yến nheo mắt: “Tớ thành công cụ di chuyển rồi đúng không?”

Lộc Miêu Miêu phủ nhận ngay: “Nói thế oan cho cậu quá. Chúng ta là nhóm năm người, thiếu ai cũng không được. Đồng Đồng muốn đi, thì cậu nhất định cũng phải đi. Nhưng giờ Đồng Đồng không đi được, vậy phải làm sao?”

Trầm mặc một lát, Trình Yến ngẩng mắt nhìn Tiết Tư Đồng: “Dễ thôi.”

Bốn người còn lại dồn mắt nhìn anh, chỉ nghe Trình Yến từ tốn nói: “Tối nay không học tự học, đi xem hoa quỳnh.”

Tiết Tư Đồng mở to mắt: “Làm vậy được sao?”

Hà An Hằng thay cô trả lời: “Giờ tự học là tự nguyện, có học hay không đều được.”

Lộc Miêu Miêu thấy có lý, lập tức chen vào: “Vậy quyết định thế nhé. Bé cưng, nếu cậu lo không học tự học sẽ theo không kịp thì có thể nhờ Trình Yến dạy bù mà. Hoa quỳnh đâu phải lúc nào cũng nở đâu nha!”

Lòng ha.m mu.ốn được ngắm hoa quỳnh khiến Tiết Tư Đồng rất nhanh bị Lộc Miêu Miêu thuyết phục.

Chiều hôm đó sau khi tan học, Trình Yến đại diện nhóm đi báo với thầy chủ nhiệm Vương Trí rằng họ đi hiệu sách học thêm, thầy nghe xong không chỉ cho đi mà còn rất đắc ý vì nhóm học tập mình lập ra đã phát huy hiệu quả.

Ra khỏi cổng trường, năm người rảo bước dưới ánh hoàng hôn đến nhà Lộc Miêu Miêu. Chu Thẩm Dật xoa bụng đói meo hỏi: “Tối nay chúng ta ăn gì?”

Lộc Miêu Miêu vỗ ngực đầy tự tin: “Yên tâm đi, tớ chuẩn bị sẵn cho các cậu năm món một canh luôn rồi!”

Chu Thẩm Dật lập tức gọi Lộc Miêu Miêu là đại ca, hớn hở đến quên mất rằng… cô nàng không biết nấu ăn.

Nửa tiếng sau, bốn người còn lại ngồi nhìn năm tô mì ăn liền trước mặt, ai cũng rơi vào trầm tư.

Trình Yến không kìm được nhướng mày: “Đây là cái cậu gọi là năm món một canh á?”

Lộc Miêu Miêu cười tươi rói: “Đúng rồi! Mì bò kho, sườn tỏi, gà hầm nấm hương, bò sốt cay, tôm cá viên, trong bếp còn có bò ớt chua và trứng cà chua nữa đó. Thịt có, rau có, canh cũng có nha!”

Trình Yến: “…”

Hà An Hằng đỡ trán: “Tớ sai rồi, quên mất cậu không biết nấu ăn.”

Lộc Miêu Miêu kéo tô mì bò kho về phía mình: “Ái chà, đừng kén chọn quá mà, ba tớ không có ở nhà, không ai nấu cơm, ăn tạm nha.”

Tiết Tư Đồng chọn mì tôm cá viên vị nhạt hơn: “Ăn nhanh đi, mì gói cũng ngon lắm, tớ cũng lâu rồi chưa ăn. Ăn xong còn ngắm hoa quỳnh nữa.”

Nghe vậy, Trình Yến cũng không nói thêm gì.

Sau khi ăn xong, Lộc Miêu Miêu lấy máy quay từ phòng ba mình ra lắp sẵn, Trình Yến, Chu Thẩm Dật và Hà An Hằng tranh thủ thời gian chơi game, còn Tiết Tư Đồng ngồi trên thảm trước bàn trà để nhìn hoa rõ hơn. Ba chàng trai trên ghế sa lông chơi game say sưa, thỉnh thoảng còn càu nhàu khi đồng đội chơi dở.

Đúng sáu giờ, họ vừa kết thúc ván game, Lộc Miêu Miêu nhắc nhở: “Mau lại đây, bỏ lỡ là phải đợi mấy năm nữa đó!”

Cô ấy ngồi đối diện Tiết Tư Đồng, Chu Thẩm Dật và Hà An Hằng cảm thấy ghế chật nên dạt ra chỗ khác, chỉ có Trình Yến vẫn ngồi cạnh Tiết Tư Đồng.

Mười phút trôi qua, lá của hoa quỳnh bắt đầu thay đổi, Tiết Tư Đồng là người đầu tiên nhận ra, cô nhỏ giọng gọi Lộc Miêu Miêu: “Miêu Miêu, cậu nhìn kìa, sắp nở rồi.”

Lộc Miêu Miêu đặt điện thoại xuống, chăm chú quan sát. Khi thấy lá bắt đầu hé mở, cô ấy phấn khích đứng dậy kiểm tra lại góc quay của máy.

Thời gian dần trôi, hoa quỳnh lặng lẽ nở rộ, từ cành đến nụ, rồi đến cánh hoa. Phải sau hai tiếng, họ mới nhìn thấy được nhụy hoa.

Cảnh tượng ấy trước giờ Tiết Tư Đồng chỉ đọc trong sách, giờ được tận mắt chứng kiến khiến cô kinh ngạc đến mức không thể rời mắt. Trong đầu toàn là những mỹ từ miêu tả về sự rực rỡ ngắn ngủi của hoa quỳnh. Trước kia cô nghĩ văn chương hơi khoa trương, giờ mới thấy còn viết nhẹ quá.

Nhụy hoa hé mở từ giữa, các cánh trắng tinh vây xung quanh như hình ống, mùi thơm nhẹ nhàng lan tỏa khắp không gian.

Tiết Tư Đồng ngắm nhìn hoa quỳnh rực rỡ, lần đầu tiên nở nụ cười rạng rỡ, vui sướng đến mức quên luôn người bên cạnh không phải Lộc Miêu Miêu, cô đập đập vào đầu gối Trình Yến, kéo tay anh không ngừng reo lên.

“Cậu nhìn nè, hoa quỳnh nở rồi! Đẹp y như trong sách miêu tả luôn ấy!”

Trình Yến đang chăm chú ngắm hoa thì bị cô nắm tay, tim suýt nữa lỡ mất một nhịp, anh nuốt nước bọt, lắp bắp một cách hiếm thấy: “Thấy… thấy rồi.”

Tiết Tư Đồng vẫn mải mê nhìn hoa, tay còn vô thức đặt trên đầu gối Trình Yến, người ngả về phía trước để nhìn rõ hơn.

Đối diện, Lộc Miêu Miêu mặt mũi như gian kế thành công, lén đập tay với Hà An Hằng.

Một kế hoạch chợt nảy ra trong đầu cô ấy. Đợi hoa nở xong, cô ấy tháo máy quay xuống chen vào bên cạnh Tiết Tư Đồng, mở đoạn video quay lại toàn bộ quá trình cho cô xem.

Lộc Miêu Miêu đứng xem, Tiết Tư Đồng và Trình Yến cũng phải đứng lên để xem rõ. Cô gái cúi đầu chăm chú xem đoạn time-lapse tua nhanh quá trình nở hoa kéo dài ba tiếng chỉ còn vài chục giây.

Tiết Tư Đồng xem rất nghiêm túc, hoàn toàn không hay biết âm mưu đang diễn ra. Khi đoạn clip gần kết thúc, Lộc Miêu Miêu “vô tình” đánh rơi máy quay, lúc cúi người nhặt, khuỷu tay lại “vô tình” đụng vào cánh tay Tiết Tư Đồng khiến cô mất thăng bằng ngã sang một bên.

Trình Yến phản xạ cực nhanh, kịp thời đỡ lấy cô. Nhưng vì đang để tay trong túi, chân không đứng vững, hai người cùng ngã xuống ghế sofa.

Tiết Tư Đồng được ôm chặt trong vòng tay anh, vì hoảng sợ mà nhắm tịt mắt lại. Khi mở ra, cô thấy mình đang nằm trên đùi Trình Yến, trong vòng tay anh, bên tai là tiếng tim đập hỗn loạn như sấm dội vang lên từ lồng ng.ực anh.

Bình Luận (0)
Comment