Một Vạn Lần Rung Động – Đổng Thất

Chương 51

Buổi tối, trăng sáng sao thưa.

Phòng khách hiếm khi náo nhiệt như vậy, tiếng người nói cười ồn ào trái ngược hoàn toàn với bầu không khí tĩnh lặng trong phòng.

Trình Yến biết Tiết Tư Đồng vì e ngại mối quan hệ gia đình nên không dám để lộ mối quan hệ giữa hai người, vì vậy khi có người vào phòng, anh liền ngoan ngoãn im lặng giả vờ như không tồn tại. Kết quả anh đã nghe thấy gì chứ?

Anh là gay? Không có hứng thú với con gái? Còn bị nói là không đẹp trai?!

Chuyện này ai mà chịu nổi??

“Tiết Tư Đồng, tớ thảm hại đến mức đó à?”

Tiết Tư Đồng vội vàng dỗ dành: “Là vì cậu quá giỏi, quá xuất sắc nên tớ mới thấy sợ.”

“Sợ cái gì?”

Cảm nhận được giọng anh đã dịu xuống, Tiết Tư Đồng mới nhỏ giọng đáp: “Sợ bị người khác cướp mất… lỡ con bé gặp cậu rồi thích cậu thì sao?”

Trình Yến im lặng vài giây, rồi khẽ bật cười: “Cậu thiếu tự tin với chính mình đến thế à?”

“Ừm…”

“Đừng lo, tớ là của cậu, từ trước đến giờ đều là như vậy.”

Tiết Tư Đồng đoán tâm trạng u ám của Trình Yến chắc đã tan biến, cô âm thầm thở phào, vội vàng lấy đề vật lý ra để đổi chủ đề.

Mùa đông năm nay, Tây Vu đột ngột lạnh sâu.

Vì sức đề kháng của Tiết Tử Ý yếu, Hứa Tần lo lắng em bé về quê sẽ bị nhiễm lạnh, nên dự định đón ông bà nội lên Nam Du ăn Tết cùng.

Ông bà ban đầu không đồng ý, nhưng không chịu nổi sự thuyết phục khéo léo của Tiết Tư Đồng rằng ở đây vừa ấm áp lại vui, cuối cùng cũng đồng ý.

Đêm giao thừa, Tiết Tùng Bạch đặt một phòng riêng ở nhà hàng Mỹ Thiện Cư, cả nhà tụ họp, thân thích quây quần nâng chén cười nói vui vẻ.

Người thân gặp nhau, sau vài câu thăm hỏi thông thường thì bắt đầu nói chuyện bát quái, chuyện gia đình và không thể thiếu: thành tích của đám trẻ.

Tiết Tư Đồng suốt bữa không lên tiếng, chỉ cắm cúi ăn. Ngoài việc thi thoảng gật đầu đáp lời khi cô hay dì hỏi, cô cố gắng giảm sự tồn tại của bản thân, ngồi nép bên cạnh bà nội.

Trong lúc đó, dì Hứa Lai không ngừng bàn luận với Hứa Tần về tương lai và nguyện vọng của học sinh lớp 12. Tiết Tư Đồng nghe họ nói chuyện hăng say, càng thêm im lặng.

Con trai của Hứa Lai lớn hơn Tiết Tư Đồng hai tuổi. Quan hệ giữa hai người giống như bóng và hình. Tiết Tư Đồng là cái bóng.

Chỉ khác là, cô may mắn hơn một chút.

Từ lúc anh ta còn ở lớp mầm nhỏ trường mẫu giáo Nghiêm Liễu, Hứa Lai đã đăng ký cho học đủ loại lớp năng khiếu hùng biện, mỹ thuật, cờ vây, taekwondo, piano… Lên tiểu học không những không giảm mà còn thêm nhiều lớp bổ trợ khác.

Cuối cùng, anh ta không phụ kỳ vọng của mẹ, thi đỗ vào học viện luật đúng như mong muốn. Nghe nói hiện giờ đang cùng bạn mở văn phòng luật.

Tiết Tư Đồng không biết tuổi thơ anh ta có hạnh phúc không, cũng không rõ việc thi vào học viện luật có phải là lý tưởng của anh ta hay không, chỉ biết mỗi lần Hứa Lai nhắc đến con trai thì luôn đầy vẻ tự hào, thậm chí còn khuyên Hứa Tần nên cho Tiết Tư Đồng thi vào học viện luật.

Nghe dì không ngừng đề cử Học viện Luật Nam Đại, Tiết Tư Đồng sợ rằng Hứa Tần sẽ vì lời ấy mà dao động, thay đổi ý định vừa mới đồng ý cho cô thi nghệ thuật.

Vì thế, khi thấy có cơ hội, cô lặng lẽ rời khỏi phòng ăn.

Cô vào nhà vệ sinh ngồi lì năm phút, tính thời gian đã đủ mới uể oải bước ra.

Vào dịp Tết, nhà hàng đông hơn ngày thường, nhiều gia đình không muốn nấu nướng đã chọn cách ra ngoài ăn. Tầng nơi Tiết Tư Đồng đang ở toàn là phòng riêng, dù đã đóng cửa nhưng tiếng cười vẫn vọng ra được.

Cô vừa từ nhà vệ sinh ra, khóe mắt vô tình quét qua cuối hành lang thấy một đôi nam nữ. Tiết Tư Đồng không hứng thú với mấy chuyện tám nhảm nên định quay đầu bỏ đi.

Nhưng chưa kịp đi được mấy bước, tiếng trò chuyện của đôi nam nữ sau lưng lại bị gió đưa đến.

Giọng nam trầm thấp, mang theo ý trêu chọc, kéo dài đuôi câu.

Giọng nói ấy Tiết Tư Đồng quen thuộc đến mức không thể quen hơn.

Quay đầu nhìn lại, người đang nói chuyện với cô gái ở cuối hành lang đúng là Trình Yến.

Ánh mắt cô dời xuống dưới, tay trắng trẻo thon dài của Châu Thư Khiết đang nắm lấy cánh tay Trình Yến.

Trong một phòng riêng khác của Mỹ Thiện Cư, Châu Thư Khiết quay lại sớm hơn Trình Yến vài phút, đang ngồi cạnh Trình Đại Hải trò chuyện về nguyện vọng năm cuối cấp.

Tần Phương Chỉ rất tôn trọng lựa chọn của con gái. Từ nhỏ bà đã biết Châu Thư Khiết thích múa, nên từ khi còn học mẫu giáo đã cho cô ấy học múa cho đến tận bây giờ.

Nghe cô ấy kể về ước mơ của mình, người lớn xung quanh đều không ngừng động viên.

Khi Trình Yến quay lại từ nhà vệ sinh thì đúng lúc nghe cô mình đang trêu chọc Trần Ánh Hà: “Kết hôn lâu như vậy rồi, bao giờ mới sinh cho tôi đứa bé để bế chơi đây?”

Trình Ẩn Lộ uống khá nhiều rượu, lời nào nói ra cũng là thật lòng.

Từ sau khi Trình Đại Hải kết hôn với Trần Ánh Hà, cả nhà họ Trình đều rất hài lòng với cô con dâu này. So với người vợ trước chỉ biết làm việc mà chẳng bao giờ lo toan gia đình, sự xuất hiện của Trần Ánh Hà khiến họ lần đầu cảm nhận được không khí ấm cúng của một mái nhà sau hôn nhân.

Nhưng vì đây là cuộc hôn nhân thứ hai của cả hai, nên trong nhà xưa nay chẳng ai dám nhắc đến chuyện sinh con.

Giờ phút này, Trình Ẩn Lộ mượn men say để thổ lộ hết tâm tư.

Sợ Trần Ánh Hà khó xử, Trình Đại Hải lập tức đứng dậy định kéo Trình Ẩn Lộ lại. Mới vừa rời khỏi ghế thì đã nghe thấy Trần Ảnh Hà mỉm cười lên tiếng…

“Chị có con rồi mà, chỉ là thằng nhóc Trình Yến kia không thú vị cho lắm thôi.”

Cuối câu, dì liếc mắt thấy Trình Yến vừa trở lại, lại bổ sung một câu, “Miệng còn lắm lời nữa.”

Trình Yến: “……”

Đến đây, Trần Ánh Hà như nhớ ra điều gì đó, háo hức chia sẻ chuyện thú vị với mọi người.

“Hồi Trình Yến học cấp hai, từng có phụ huynh đích thân đến tận nhà cảm ơn nó đấy.”

Châu Thư Khiết hỏi: “Là cảm ơn vì cậu ấy dạy kèm cho con họ à?”

Trần Ánh Hà lắc ngón tay, “Không phải, là vì nó đã chữa khỏi chứng tự kỷ cho con họ.”

Trình Ẩn Lộ nấc một cái, tiếp lời: “Trình Yến, cháu còn nghiên cứu đề tài này cơ à?”

“Làm gì có.” Trần Ánh Hà cười đến không ngậm được miệng, “Nó thích nói chuyện lắm, giáo viên thấy phiền nên xếp cho ngồi cùng bàn với một học sinh tự kỷ. Ai ngờ mỗi ngày nó đều luyên thuyên với người ta, cuối cùng khiến bạn nhỏ kia trở nên cởi mở hơn.”

Trình Yến còn nhớ chuyện đó, đến giờ vẫn nhớ cảnh ba mẹ đứa bé đến cảm ơn, vừa bất ngờ vừa buồn cười.

Trần Ánh Hà đã khéo léo làm không khí bớt ngượng ngùng, Trình Yến hơi ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Châu Thư Khiết đang nhìn mình đầy ý cười. Cô ta nói, “Hồi còn đi học, Trình Yến tuy làm giáo viên đau đầu nhưng cũng là học sinh được tất cả các thầy cô yêu quý nhất.”

Trình Yến khẽ cong môi, độ cong nhỏ đến mức trông như là gượng gạo, lấy lệ.

Đúng lúc ấy, Trình Đại Hải hỏi tiếp, “Thư Khiết lúc nãy nói muốn thi nghệ thuật, đã có mục tiêu cụ thể chưa?”

Châu Thư Khiết nghiêng đầu cười dịu dàng, “Dạ rồi, là Học viện Brent Street ở Úc.”

Nói xong, cô ấy lại dán ánh mắt nóng bỏng vào Trình Yến, hỏi tiếp: “Còn cậu thì sao, thành tích tốt như vậy chắc cũng định đi du học nhỉ?”

Trình Yến không phải người không biết phép tắc, thấy mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía mình, anh vừa nghịch điện thoại vừa hờ hững đáp: “Không có hứng.”

Nói xong, anh tránh ánh mắt nhìn chăm chăm của Châu Thư Khiết, cúi đầu như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Mọi người thấy anh không có hứng nói chuyện, cũng không tiếp tục chú ý đến nữa.

Do ảnh hưởng từ Vũ Tuyết Bình, Trình Yến luôn nghĩ người lớn rất bận rộn. Vì vậy, khi Trình Đại Hải nói muốn tìm cho anh một người mẹ, anh cũng chẳng có cảm xúc gì đặc biệt, chỉ gật đầu bảo: “Được thôi.”

Đồng ý thì đồng ý, nhưng trong lòng chưa bao giờ thật sự công nhận Trần Ánh Hà.

Ngày dì bước vào nhà, anh đã đổi nước trái cây của dì thành nước chanh đặc, cố ý làm nhà bừa bộn, cố ý đánh nhau ở trường để bị gọi phụ huynh. Đến giờ anh cũng không rõ tại sao mình lại làm vậy, có thể là vì muốn trả thù mẹ đã rời bỏ mình, cũng có thể là muốn thử thách sự kiên nhẫn của Trần Ánh Hà.

Cuối cùng dì phản ứng thế nào?

Khi Trình Đại Hải định cầm gậy đánh anh, Trần Ánh Hà đã chắn trước mặt, nói “trẻ con còn nhỏ”.

Dì không một lời oán trách, lặng lẽ dọn dẹp căn nhà rối bời, rồi mỉm cười gọi anh ra ăn bánh kem dâu.

Bị giáo viên gọi phụ huynh, dì vẫn mỉm cười, khen anh dũng cảm vì giúp bạn gái mà đánh nhau không phải việc xấu, mà là chuyện anh hùng làm.

Cho đến một đêm nọ, Trình Yến dậy đi vệ sinh, tình cờ nghe thấy trong phòng ngủ, Trình Đại Hải hỏi Trần Ánh Hà có muốn sinh một đứa con của riêng mình không.

Khi đó dì đã nói: “Không cần đâu, đời này có Trình Yến là đủ rồi.”

“Tại sao?”

“Em muốn bù đắp cho nó, lấy lại tuổi thơ mà nó đã đánh mất. Hơn nữa nếu chúng ta muốn sinh con thứ hai, nhất định phải được Trình Yến đồng ý. Nếu nó không đồng ý, em sẽ không sinh.”

Không biết đã bao lâu trôi qua, giọng nói kiên định của dì vẫn luôn khắc sâu trong trí nhớ của Trình Yến. Có lẽ chính đêm hôm đó, bức tường phòng bị trong lòng anh mới hoàn toàn sụp đổ.

Sau này lên cấp ba, anh từng chủ động nói chuyện với Trần Ánh Hà, bảo dì có thể sinh con của riêng mình. Nhưng dì nói gì nhỉ?

“Chỉ một mình con thôi cũng đủ làm mẹ tức chết rồi, còn thêm đứa nữa thì mẹ còn sống nổi chắc?”

Dì luôn như vậy, giữa dì và Trình Yến đã có sự ăn ý không lời, không đấu khẩu vài câu thì cả hai đều thấy không thoải mái. Nhưng chính kiểu quan hệ như thế lại khiến hai người ngày càng gần nhau hơn.

Dòng suy nghĩ cuộn trào bị tiếng cụng ly của Trình Ẩn Lộ và Trần Ánh Hà kéo về hiện tại. Trình Yến nhìn xuống điện thoại, phát hiện người vừa nhắn tin trêu chọc mình là Tiết Tư Đồng đột nhiên không trả lời nữa.

Anh gõ một tin nhắn gửi đi:

【Thanh Thanh】: Sao không trả lời nữa vậy?

WeChat không có chức năng hiển thị “đã đọc”, nhưng anh tận mắt thấy trong phần chú thích hiện dòng chữ “đang nhập văn bản”, thế nên Trình Yến chờ một lúc, vẫn không thấy tin nhắn mới.

Cảm thấy có điều gì đó không ổn, anh thử gửi thêm một câu.

【Thanh Thanh】: Vài hôm nữa đi Hiệu thuốc Văn Tự với nhau nhé?

Cuối cùng Tiết Tư Đồng cũng trả lời, ném qua hai chữ.

【Tử Cầm】: Không rảnh

Không có dấu chấm câu, cũng chẳng có mấy cái sticker dễ thương mà cô hay dùng.

【Thanh Thanh】: Cơm tối ngon không?

【Tử Cầm】: ?

……

Rõ ràng là đang giận.

Trình Yến nhìn chằm chằm dấu chấm hỏi ấy một lúc lâu, đoán mãi vẫn không hiểu Tiết Tư Đồng đang giận chuyện gì. Đang định hỏi Lộc Miêu Miêu thì bỗng nhận được một bức ảnh do Tiết Tư Đồng gửi tới.

Khung cảnh trong ảnh vô cùng quen thuộc, chính là hành lang nơi mấy phút trước Trình Yến bị Châu Thư Khiết chặn lại nói chuyện. Người chụp ảnh cố tình bắt khoảnh khắc Châu Thư Khiết đang nắm tay anh.

Ban đầu Tiết Tư Đồng không định gửi bức ảnh đó, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tức giận không thể nuốt trôi, cuối cùng vẫn hậm hực gửi cho qnh rồi khoá màn hình.

Vừa tắt màn hình, nó lại sáng lên vì tin nhắn mới.

Tin nhắn từ Trình Yến đập thẳng vào mắt:

【Thanh Thanh】: Kỹ năng chụp ảnh cũng khá ghê nhỉ.

“……”m

Giờ mà còn khen kỹ năng chụp ảnh của người ta sao?

Tiết Tư Đồng dứt khoát không nhắn lại, đặt úp điện thoại xuống bàn, bực bội uống cạn một ly nước cam. Nhưng uống xong vẫn không hết tức, lại cầm điện thoại lên, bấm tắt chế độ im lặng.

Ăn xong rời khỏi Mỹ Thiện Cư, Tiết Tùng Bạch đi thanh toán, Tiết Tư Đồng dìu bà nội đi vệ sinh. Trong lúc đứng đợi ngoài hành lang, cô chán đến mức chỉ lấy mũi giày vẽ vòng tròn trên thảm, cũng không buồn mở điện thoại ra xem.

Một cái bóng đổ lên thảm. Chưa kịp ngẩng đầu nhìn, cổ tay cô đã bị ai đó kéo mạnh.

Tiết Tư Đồng bị kéo đi vài bước, khi dừng lại mới nghe thấy giọng anh trầm thấp vang lên bên tai.

“Về nói với người nhà cậu là sẽ về muộn một chút.”

Tiết Tư Đồng khẽ hất tay anh ra, cong môi, giọng thản nhiên: “Lý do?”

“Cho tớ một cơ hội…”Giọng anh ép xuống, khàn khàn, thấp gần như thì thầm.

“Dỗ cậu.”

Bình Luận (0)
Comment