Một Viên Kẹo Mềm Đặt Trên Đầu Quả Tim

Chương 2



Edit: Thi
Beta: Melorline Ngh
Wattpad: NhaThi1789
Wordpress: thithinguyen1789
Group FB: ???? Sweet Candies ????
- --
Chẳng bao lâu, Lục Thời Xuyên thu ánh mắt, nhìn về phía trước: "Không đau nữa, đứng yên đi."
Lộc Tiểu Ngải sau khi nghe thấy lời anh nói liền ngẩng đầu cười: "Em đã nói rất hữu dụng mà."
Sau đó cô xoay người lại, tiếp tục xếp hàng, thỉnh thoảng lại kiễng chân ngước cổ, quan sát xem còn bao nhiêu lâu mới đến lượt mình.

Mặc dù hàng dài lại xếp hàng quanh co, lòng vòng nhưng báo danh cũng không mất nhiều thời gian lắm, chỉ chốc lát sau liền đến Lộc Tiểu Ngải.

Cô vừa đi đến quầy lễ tân để làm thủ tục, chưa kịp đưa hồ sơ của mình liền nghe thấy ai đó hét lên bên cạnh: "Xuyên ca? Sao anh cũng ở đây?"
Lộc Tiểu Ngải cảm thấy anh hẳn đang nói Lục Thời Xuyên, vì thế cô quay đầu lại, thấy một vị học trưởng phân phát quân phục, mồ hôi chảy đầy đầu.

Tay Viên Vũ Trác không ngừng đưa quần áo theo kích cỡ tân sinh báo, nghiêng đầu sang một bên với ánh mắt dò hỏi - Lục Thời Xuyên không phải là đến báo danh ấy chứ, như thế nào lại đứng bên cạnh đội ngũ tân sinh năm nhất.

"Tôi đưa một tân sinh năm nhất tới báo danh." Lục Thời Xuyên hơi gật đầu với anh, đáp.

"Ngọa tào, tân sinh năm nhất nào mà hạnh phúc như vậy, ngày đầu tiên đến trường đã cùng người nổi tiếng nhất Lục Trung chúng ta tiếp xúc gần gũi?
(*) Ngọa tào: đm, câu chửi tục

Viên Vũ Trác tạm dừng, thở hổn hển, dùng mu bàn tay lau mồ hôi, một bên đứng dậy tò mò tìm kiếm người may mắn này, một bên đưa bộ quần áo cuối cùng cho tân sinh năm nhất.

"Chào học trưởng!"
Lộc Tiểu Ngải lễ phép chào hỏi, tuy rằng trong lòng cô cũng không đồng ý với cách nói của vị học trưởng này, cô hiểu biết về Lục Thời Xuyên so với anh ước chừng còn nhiều hơn mười mấy năm.

Nhà hai người sống ở hai bên đối diện, hai người bọn họ lại chơi với nhau từ nhỏ nên được xem là thanh mai trúc mã.
"Tôi vừa nghe thấy cái gì?"
Viên Vũ Trác liếc mắt một cái nhìn thấy cô gái đáng yêu đứng bên cạnh Lục Thời Xuyên, kinh ngạc thiếu chút nữa cằm rớt xuống đất, quân phục trong tay dường như lập tức muốn ném lên người tân sinh...!
Là một cô gái? Anh lại có thể thật sự nhìn thấy bên người Lục Thời Xuyên có một cô gái?
Cô gái này có vẻ không đơn giản nha.
Lộc Tiểu Ngải nhíu nhíu cái mũi, nghĩ thầm vị học trưởng này thật kỳ quái, sao anh có thể nói chuyện như thế?
"Cái kia, không phải..." Viên Vũ Trác tự biết phản ứng của mình quá mức kịch liệt, xấu hổ mà gãi gãi đầu: "Chào học muội, anh là Viên Vũ Trác, cao nhị ban bảy."
Eh? Anh ấy là một ban với Lục Thời Xuyên.

"Em là Lộc Tiểu Ngải, cao một ban năm."
Viên Vũ Trác nhìn cô chằm chằm, lại dùng dư quang liếc mắt Lục Thời Xuyên, như suy tư gì đó, gật gật đầu: "Chào mừng em đến Lục Trung, có vấn đề gì thì có thể tới hỏi anh."
"Dạ, cảm ơn học trưởng." Lộc Tiểu Ngải cười cười.

Thủ tục báo danh đã nhanh chóng kết thúc.

Lộc Tiểu Ngải gấp đồng phục học sinh và quân phục mà cô nhận được nhét vào cặp sách.

Chiếc cặp trống rỗng đột nhiên phồng lên, cô dùng sức kéo khóa lại, nhưng lại không thể kéo nổi.

"Anh giúp em cầm một bộ." Lục Thời Xuyên nói, từ cặp sách cô rút bộ quân phục ra, ngón tay thon dài cầm quần áo gập lại, bỏ vào cặp sách mình.

"Cảm ơn!" Lộc Tiểu Ngải nhảy nhảy, đeo cặp sách, lại ngẩng đầu nhìn lên, nói: "À, đúng rồi, vừa rồi vị học trưởng kia xảy ra chuyện gì vậy?"
Vì sao nhìn thấy cô giống như thấy quỷ thế...!
"Đừng quan tâm đến cậu ta." Lục Thời Xuyên hơi nhướng mày: "Cậu ta rất rảnh rỗi."
Lộc Tiểu Ngải "ồ" một tiếng, nghiêng đầu tự hỏi một chút -- thoạt nhìn anh cũng không rảnh mà, công việc phân phát đồng phục và quân phục dường như rất nặng nề.

Lục Thời Xuyên dẫn đầu đi đến phía tòa nhà dạy học, Lộc Tiểu Ngải nhanh chóng lắc lắc đầu, đem những ý tưởng đó đuổi đi, theo kịp như một cái đuôi nhỏ.

- ----------------------
Ngày đầu tiên đến trường, bên trong và bên ngoài lớp học là một mớ hỗn độn, Lộc Tiểu Ngải thiếu chút nữa bị mấy đồng học đang dọn bàn đụng vào, cuống quít nhích lại gần bên người Lục Thời Xuyên.

Cao một ban năm ở gần chỗ ngoặt cầu thanh tầng ba, rất nhanh đã tới.

"A, Thời Xuyên, chính là nơi này." Lộc Tiểu Ngải ngẩng đầu thấy rõ biển lớp, mở to hai mắt nhìn vào phòng học, trong mắt tràn đầy vui sướng.

"Ừ." Lục Thời Xuyên gật đầu: "Anh phải đi rồi, đến chuẩn bị diễn thuyết."
"Được, chờ lát nữa em sẽ đến cổ vũ anh." Lộc Tiểu Ngải nắm bàn tay làm động tác cổ vũ, sau đó lại nhỏ giọng nói: "Nhưng mà cách xa như vậy, anh cũng nghe không được..."
Lục Thời Xuyên mấp máy môi, đang muốn nói gì thì Lộc Tiểu Ngải lại rất có tự tin mà vỗ vỗ ngực: "Không có việc gì, việc hai ta tâm linh tương thông vẫn tin được, đúng không?"
"Đúng vậy." Khóe miệng Lục Thời Xuyên cong cong, cùng cô nói lời tạm biệt.


Lộc Tiểu Ngải từ cửa phòng học bước vào, không có giáo viên sắp xếp chỗ ngồi, cô liền tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống.

Ngồi cùng bàn là một nữ sinh có mái tóc ngắn, đang cùng những người xung quanh bắt chuyện, thấy cô tiến đến, rất nhiệt tình mà đáp lời: "Xin chào bạn học, mình là Chu Huyên Huyên, cậu tên là gì vậy?"
"Xin chào, mình tên Lộc Tiểu Ngải." Cô đặt cặp sách ở mặt sau ghế dựa, ngồi xuống.

"A, tên nghe rất êm tai." Ngón tay Chu Huyên Huyên xoay bút một vòng, ở trên giấy viết ra ba chữ: "Là viết như thế này sao?"
"Ừ, đúng vậy." Lộc Tiểu Ngải cười nói.

"Tên của mình viết như vậy." Chu Huyên Huyên viết một dòng mới, viết tên của mình, lại nói: "Có rất nhiều nét, mình luôn không thích, ngại phiền toái."
"Huyên Huyên, chữ cậu thật đẹp!" Lộc Tiểu Ngải nghiêng đầu khen.

"Mình đã luyện tập được vài ngày." Chu Huyên Huyên theo thói quen mà đem bút xoay một vòng, vui vẻ mà cười.

"Ơ, cậu đang vẽ cái gì vậy?" Lộc Tiểu Ngải phát hiện bên cạnh mấy dòng chữ của cô còn có những đường cong xiêu xiêu, vẹo vẹo.

"Ha ha ha...!Huyên tỷ đã giới thiệu cho chúng mình rất nhiều địa điểm trong trường." Trước một hàng ghế là một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa, vừa nghe cô nói, lập tức cười đến nghiêng ngả: "Huyên tỷ thật sự là một họa sĩ có tâm hồn, phong cách vẽ tranh phong cảnh này làm mình cười chết."
"Ai nha, quên tự giới thiệu, mình là Đường Tử Duyệt." Cô thật vất vả mới nhịn được cười, ôm bụng nói.

"Mình là Đỗ Vận Nhiên." Một nữ sinh lặng lẽ ngồi ở hàng ghế phía trước, thanh âm tinh tế, nhỏ nhẹ mà nói.

Chu Huyên Huyên trừng mắt liếc nhìn Đường Tử Duyệt một cái, mỉm cười: "Đủ để thấy rõ không phải là được rồi sao, chờ mình luyện thật tốt kỹ năng vẽ tranh, hôm nay cậu chê bai mình, ngày mai mình khiến cậu trèo cao không nổi!"
Đường Tử Duyệt lập tức cười phun ra: "Không có không có, mình không có chê bai, Huyên tỷ cậu vẽ tranh đã rất đẹp, chúng mình còn phải dựa vào cậu tiếp tục đi giới thiệu đấy."
"Đó là đương nhiên, này, các cậu hẳn đều là trạch nữ(*)!" Chu Huyên Huyên lắc đầu, nghỉ hè cô đã sớm dạo khắp Lục Trung.
(*) Trạch nữ: Chỉ những cô gái luôn thích ở trong nhà, tránh mọi hoạt động bên ngoài.

Tình bạn của các cô gái luôn đến rất nhanh, có thể nhìn ra được họ đã rất quen thuộc.

Lộc Tiểu Ngải ở giữa cũng cọ cọ: "Huyên Huyên, mình cũng muốn nghe."
"Được." Chu Huyên Huyên giơ bút lên tiếp tục vẽ, dùng ngòi bút chỉ vào nói: "Nơi này là thư viện, nghe nói có rất nhiều sách, chẳng qua thời điểm nghỉ hè mình tới thì đã đóng cửa.

Hướng bên này là căng tin và nhà ăn...!Ai, mình quên mất, vừa rồi nơi đó là hội trường, bọn họ tí nữa hình như muốn tổ chức lễ khai giảng."
"Khai giảng? Mới vừa bắt đầu đi học đã làm lễ khai giảng, như vậy thật nhàm chán." Đường Tử Duyệt chống cằm, các ngón tay trên má gõ gõ.

"Không có biện pháp." Chu Huyên Huyên nói: "Chắc là khá nhanh liền kết thúc.

Hiệu trưởng, thư ký, chủ nhiệm, học trưởng thay phiên nhau nói vài câu, ngủ gật một lúc liền qua."
"Học trưởng?" Đường Tử Duyệt bắt được từ ngữ mấu chốt, hai mắt tỏa sáng: "A, học trưởng, có đẹp trai không?"
"Ai ui!" Chu Huyên Huyên chọc chọc vào đầu Đường Tử Duyệt: "Ngốc quá, khẳng định là mấy vị mọt sách tới diễn thuyết, mắt kính so với nắp chai bia còn dày hơn."
"Anh ấy không đeo mắt kính." Lộc Tiểu Ngải chèn một câu, lại nhấp môi nói: "Lớn lên còn rất đẹp!"
Thành thật mà nói, từ nhỏ đến lớn, mỗi ngày cô đều có thể nhìn thấy Lục Thời Xuyên, nhưng nhìn nhiều cũng không thấy chán.

Chẳng qua là lời này cô không có nói với Lục Thời Xuyên.


"Hả? Cậu làm sao biết được?" Đường Tử Duyệt cùng Chu Huyên Huyên đồng thời nhìn qua, thậm chí Đỗ Vận Nhiên cũng ngẩng đầu.

"...Lúc mình đi báo danh đã nhìn thấy anh ấy." Lộc Tiểu Ngải bị các cô nhìn đến có chút khẩn trương, buột miệng thốt ra.

"Oa!" Đường Tử Duyệt hô lên, khuôn mặt theo đó cũng tràn đầy ý cười: "Không biết anh ấy có bạn gái chưa."
Chu Huyên Huyên vỗ vỗ đầu cô: "Tỉnh tỉnh, đừng có nằm mộng!"
"Người sống trên đời không phải đều phải có lý tưởng sao." Đường Tử Duyệt duỗi cái eo lười, tiếp tục cầm bản đồ lên xem xét.

Một lát sau, cả lớp đều đến đầy đủ, chủ nhiệm lớp theo sau cũng đến.

Quả nhiên, cô ấy nói với các cô tiết tiếp theo tham dự lễ khai giảng.

Toàn bộ tân sinh năm nhất xếp thành một hàng cùng với lớp mình, tạm thời đứng trước cửa hội trường chờ.

Lộc Tiểu Ngải nhón chân, vươn đầu, cố gắng tìm bóng dáng Lục Thời Xuyên, nhưng lại thất vọng vì cô không có nhìn thấy - chắc anh đã sớm đi vào.

- ------------------
Trong hội trường, Viên Vũ Trác cùng các học sinh tình nguyện khác đều đã điều chỉnh xong micro, kiểm tra mọi thứ xong xuôi, rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi một lúc.

Họ lấy mấy chai nước khoáng bên cạnh rồi uống, đang muốn hỏi Lục Thời Xuyên có muốn uống không, liền nhìn thấy trong tay anh đã cầm một chai...!trà hoa nhài mật ong?
"Xuyên ca, anh xác định muốn uống cái này?" Viên Vũ Trác đi qua ngồi xuống, khuôn mặt mang theo kinh ngạc: "Đây không giống phong cách của anh nha!"
Lục Thời Xuyên vặn nắp bình, không chút để ý mà nhấp một ngụm, nhấc mí mắt lên: "Hương vị không tồi."
"Ha? Kỳ quái, mấy đồ uống này rất ngọt, uống ngon ở chỗ nào?" Viên Vũ Trác nghi hoặc khó hiểu.

Ánh mắt Viên Vũ Trác đột nhiên sáng ngời, chỉ chỉ vào chai trà hoa nhài mật ong, tặc lưỡi, hề hề mà nhỏ giọng nói: "Cái này có phải là học muội đi cùng anh tới đây đưa cho anh không?"
"Ừm." Lục Khi Xuyên lại hạ thấp lông mi, ngửa đầu uống vài ngụm, hầu kết lăn lộn, những khớp xương ngón tay theo sau vặn nắp chai lại.

Viên Vũ Trác bị dọa sợ rồi: "Ngọa tào, cô gái nhỏ đó có quan hệ gì với anh vậy?"
"Em gái tôi." Lục Thời Xuyên nói.
"Em ruột hả?" Cho tới bây giờ anh còn chưa nghe qua Lục Thời Xuyên có một cô em gái.

Cô gái đó không giống anh chút nào - nhỏ nhắn, đáng yêu, lại mềm mềm, ngọt ngào.

"Không phải." Lục Thời Xuyên tùy ý lật bản thảo bài diễn thuyết đặt trên đầu gối: "Là em gái tôi nuôi từ nhỏ."
Hết chương 2.


Bình Luận (0)
Comment