Một Viên Kẹo Mềm Đặt Trên Đầu Quả Tim

Chương 37



Edit+Beta: Kem
Wattpad: NhaThi1789
Wordpress: Lemonicecream1789
Group FB: Lemon ice cream
- ---
"Tiểu Ngải......!Cậu còn ổn không?" Đường Tử Duyệt đợi một lúc lâu, thấy cô vẫn không có phản ứng gì, hơn nữa vẻ mặt như đông cứng lại, nhanh chóng quơ quơ tay trước mắt cô: "Này, cậu sẽ không chịu đả kích gì chứ? Rốt cuộc cậu thích ai?"
"À, cậu không muốn nói cũng không sao, cứ coi như mình không hỏi." Đường Tử Duyệt lại nhanh chóng bổ sung thêm một câu.

Thật ra khi đợi Lộc Tiểu Ngải nói, cô đã dựng một bộ phim truyền hình dài tập, tất cả kịch bản khổ sở và bi thương đều lướt qua đầu cô một lần, đáy lòng cô không khỏi nảy sinh sự đồng cảm và quan tâm đặc biệt đến Lộc Tiểu Ngải.

Thật là một đứa trẻ tội nghiệp, sớm như vậy đã rơi vào thứ tình yêu nhàm chán, không thể tự do thoải mái theo đuổi các anh trai nhỏ.

Trong lòng Đường Tử Duyệt tràn ngập bi thương mà nghĩ, nhân tiện thở dài, vỗ vai Lộc Tiểu Ngải coi như đang an ủi cô, lại đợi một lúc lâu, cảm thấy cảm xúc của cô chắc cũng ổn định lại rồi, mới thử hỏi: "Mình biết không?"
Cô nhớ không ít tên nam sinh, cao nhất cao nhị cao tam tất cả đều có,......!Tất nhiên lớn lên đều đẹp trai, nói không chừng có lẽ cô sẽ nhận ra.

Quả nhiên, Lộc Tiểu Ngải xoa chóp mũi, trả lời: "Có biết."
Hơn nữa ngày đầu tiên đi học đã nhìn thấy.

"Mình thật sự biết sao?!"
Đường Tử Duyệt đột nhiên càng thêm tò mò —— ai lại lợi hại đến vậy, nhanh như vậy đã bắt cóc đứa trẻ đơn thuần này??
Mới đi học được mấy ngày?? Có nhanh quá không?!
Cô cẩn thận xem xét các bạn học mà Lộc Tiểu Ngải thường xuyên tiếp xúc, càng ngày càng nghi hoặc, sao cô lại không tìm được một người giống như vậy?!
"Ai?" Đường Tử Duyệt buột miệng thốt ra.


Lộc Tiểu Ngải ngẩng đầu nhìn cô một cái, lại tránh đi ánh mắt của cô, vén mái tóc dài đang rũ xuống, sau đó mới nói: "Lục Thời Xuyên."
Nghe thấy ba chữ này, hai mắt Đường Tử Duyệt lập tức trợn tròn, giọng điệu chợt cao lên: "Cậu nói —— cái gì?! Cậu nói cậu thích ——"
Giọng nói quá lớn khiến người đi đường phải quay đầu nhìn lại.

Để ý đến những tầm mắt xung quanh, hơn nữa lại bị giọng nói lớn của cô làm hoảng sợ.

Lộc Tiểu Ngải hoảng sợ đưa tay lên che miệng Đường Tử Duyệt trước khi cô tiếp tục nói thêm.

"Ô ô ——" Đường Tử Duyệt vội vàng mơ hồ nói không rõ: "Biết biết rồi, cậu mau buông tay ra."
Hai mắt Lộc Tiểu Ngải mở to, quan sát kỹ cô một lúc mới chậm rãi buông ra nhưng đôi tay vẫn để gần môi cô, phòng ngừa cô bởi vì quá bất ngờ, không kiểm soát nổi mà hét lên.

"Ai nha, mình tuyệt đối sẽ không nói to như vậy nữa." Đường Tử Duyệt xua tay, đẩy bàn tay cô xuống, sau đó nhìn cô chằm chằm: "Con gái, con có thể nha."
"Con và học trưởng là thanh mai trúc mã nhiều năm như vật, bao giờ mới định xuống tay?" Quả thật Đường Tử Duyệt thấp giọng nói, khẽ cúi người lại gần, đưa tay che miệng: "Đúng không? Hả?"
Vừa rồi cô còn vì Lộc Tiểu Ngải mà thật lòng "Bi thương" một lúc, bây giờ nghĩ lại thật sự muốn gõ vào đầu mình một cái —— cái này cần phải bi thương sao? Bi thương cái quỷ gì!
Nếu có thể biến Lục học trưởng thành bạn trai thì quả thực là một điều tuyệt vời, không có anh trai nhỏ nào có thể sánh được!
"Bao giờ, xuống tay??" Lộc Tiểu Ngải nghe lời cô nói, khuôn mặt bỗng dưng đỏ lên, xua tay, không tự chủ mà nói lắp: "Mình chỉ thích, thích anh ấy mà thôi."
Từ "Thích" từ trong miệng cô nói ra, còn chưa quen khiến tim đập loạn xạ.

Đường Tử Duyệt "hả" một tiếng, bất lực vươn tay sờ đầu cô: "Con của mẹ, con ngốc sao? Nếu con thích người ta, con còn không nhanh xuống tay?!"
"Mẹ nói cho con biết." Ngón tay Đường Tử Duyệt khẽ ngoắc ngoắc, hai người sát gần nhau hơn một chút.

"Trong trường chúng ta có không ít nữ sinh thích Lục học trưởng.

Hơn nữa, có thể còn có rất nhiều học sinh sơ trung, tiểu học, mẫu giáo đang thầm thương trộm nhớ anh ấy."
Lộc Tiểu Ngải nghe xong có chút lo lắng, ngay khi Đường Tử Duyệt nói hết câu, hai mắt cô đã mở to ra: "Trẻ em, mẫu giáo??"
Đường Tử Duyệt thở dài một tiếng —— thật phục cô, người này sao lại không nắm bắt được điểm mấu chốt?
Nhưng Lộc Tiểu Ngải mơ hồ nhớ đến khi còn học mẫu giáo, đúng thật có nhiều nữ sinh rất thích nói chuyện với Lục Thời Xuyên, cho dù Lục Thời Xuyên có lạnh nhạt, lãnh đạm đến mấy cũng không ngăn được sự "nhiệt tình" của các cô.

...!Anh có nhiều cô gái thích như vậy.

Chẳng lẽ những học sinh mẫu giáo đó cũng là "hiểm họa" lớn với cô??
"Này, cậu đừng lo lắng cái gì mẫu giáo." Đường Tử Duyệt đặt tay lên vai cô lắc qua lắc lại vài cái, cố gắng làm cô tỉnh táo, sau đó hắng giọng, nghiêm túc hỏi: "Cậu định theo đuổi thế nào?"
"...!Theo đuổi??"
Lộc Tiểu Ngải trợn mắt, há hốc mồm nhìn cô.

Cô cảm thấy hôm nay đến đây, không hiểu sao cả người đều bị lời nói của Đường Tử Duyệt làm chấn động không ít.

"Ai —— cậu không định theo đuổi sao?" Đường tử Duyệt thở dài, hỏi ngược lại.

A?? Còn phải theo đuổi sao?
"Vậy thì theo đuổi......" Lộc Tiểu Ngải nghĩ, theo bản năng theo ý cô nói, sau đó dừng lại, giọng điệu khẳng định hơn: "Theo đuổi."
"Cái này mới đúng chứ." Đường Tử Duyệt hài lòng xoa đầu cô.

"Nhưng mình không biết theo đuổi như thế nào."
Lộc Tiểu Ngải buồn rầu nói: "Mình, đây là lần đầu tiên mình thích một người."
Nếu đột nhiên bắt đầu theo đuổi, dọa anh chạy mất thì phải làm sao......!
Ừm......!Mặc dù điều này rõ ràng không có khả năng xảy ra, nhưng bản thân cô cũng vì chuyện này mà bị dọa đến không nhẹ.


Bây giờ phải làm gì, cô thật sự không có kinh nghiệm.

Lộc Tiểu Ngải đột nhiên nhớ đến hình như Đường Tử Duyệt hiểu rất rõ những chuyện này, trong trường ngày nào cô cũng "sưu tầm" anh trai nhỏ đẹp trai.

Vì vậy, giây tiếp theo cô dùng ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn Đường Tử Duyệt: "Tử Duyệt, cậu có thể dạy mình được không?"
"A, vậy thì mình đây sẽ cố gắng hết sức." Đường Tử Duyệt không quá chắc chắn: "Mình cũng chưa nghiêm túc theo đuổi ai bao giờ, nếu không chúng ta đợi Huyên Huyên trở về, suy nghĩ lại chuyện này cho cậu?"
Cô còn biết tự mình hiểu lấy, mặc dù ngày thường cô thích ngắm trai đẹp, nhưng cũng chỉ dừng lại ở "ngắm" mà thôi.

"Ừ." Lộc Tiểu Ngải gật đầu: "Cảm ơn."
"Cảm ơn cái gì!" Đường Tử Duyệt xua tay, hai mắt sáng lên: "Mình còn cao hứng như cậu."
Mặt Lộc Tiểu Ngải hơi đỏ lên, cười với cô.

Thật ra cho đến bây giờ, Lộc Tiểu Ngải vẫn chưa phản ứng được sao mọi thứ lại tiến triển thành như vậy.

Vốn dĩ cô chỉ muốn kiểm chứng xem mình có thật sự thích Lục Thời Xuyên hay không, nhưng không ngờ kết quả cuối cùng lại dừng trên chuyện theo đuổi anh.

Trời ạ.

Toàn bộ quá trình ngắn đến mức chính cô cũng không thể tin nổi.

"Con gái, bây giờ chúng ta làm gì?" Đường Tử Duyệt đá vào chân cô một chút: "Cậu muốn về nhà yên tĩnh một chút không?"
"Không không......" Lộc Tiểu Ngải nhanh chóng cự tuyệt.

Cô vừa về nhà khẳng định sẽ gặp Lục Thời Xuyên, đầu cô lúc này rất rối loạn, căn bản không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
"Cậu làm sao vậy? Sao lại hoảng hốt như vậy?" Đường Tử Duyệt nghi hoặc hỏi.

"Chính là nếu mình về......"
Lộc Tiểu Ngải giải thích cặn kẽ với cô.

"Như vậy......!là như vậy! Cái này quả thật quá tốt!" Đường Tử Duyệt vỗ vai cô một cái.

"Các cậu gần giống như sống chung đúng không? Điều kiện thật tốt!! Cậu còn không mau lợi dụng?"
Lộc Tiểu Ngải suýt chút nữa sặc nước miếng, giọng nói nghẹn lại, ho khan mấy tiếng mới trừng mắt liếc cô một cái: "Cậu đừng nói bậy!"
Sống chung??
Từ thích đến theo đuổi anh rồi đến sống chung, nếu cứ để Đường Tử Duyệt nói tiếp, có lẽ ngày mai cô với Lục Thời Xuyên đi lãnh chứng kết hôn.

"Ồ, không nói, vậy cậu đang ngây ngô cười khúc khích cái gì vậy?" Đường Tử Duyệt nhìn chằm chằm Lộc Tiểu Ngải, cảm giác dường như Lộc Tiểu Ngải đã nghĩ ra điểm mấu chốt nào đó.

"Không, không được cười!" Lộc Tiểu Ngải nhanh chóng giơ hai tay lên che miệng mình lại, chỉ chừa ra bên ngoài một đôi mắt to.

Chuyện "lãnh chứng kết hôn" không hiểu sao lại khiến cô cảm thất rất vui vẻ.

Đường Tử Duyệt "Ồ" một tiếng, nghi ngờ liếc mắt nhìn Lộc Tiểu Ngải một cái, đứa nhỏ trợn mắt, ngây thơ vô tội nhìn cô nhưng vành tai lại dần dần đỏ lên.

"Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?" Lộc Tiểu Ngải bị cô nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên, nhanh chóng chọc vào cánh tay Đường Tử Duyệt, nói sang chuyện khác.

"Cậu không muốn về nhà, mình cũng không dám cho cậu lời khuyên......" Đường Tử Duyệt nghĩ nghĩ, sau đó đá cô một cái: "Chúng ta tìm một chỗ đợi đi.

Thôi quên đi, hay chúng ta đi xem phim."

"Được." Lộc Tiểu Ngải gật đầu, cô cũng không quan tâm đi đâu.
Đúng là buổi tối ngày nghỉ lễ, rạp chiếu phim rất nhiều người.

Trong mấy bộ phim Đường Tử Duyệt chọn ra một bộ thanh xuân, nghe nói có thể "Tham khảo chút phương pháp theo đuổi người ta".

Ngay từ đầu Lộc Tiểu Ngải cũng cảm thấy rất có lý, nhưng khi thật sự bắt đầu xem, cô lại thất thần, mất tập trung.

Có lúc cô cảm thấy nam chính không đẹp trai bằng Lục Thời Xuyên.

Có lúc lại cảm thấy nam phụ gây ra cảm giác tồn tại quá nhiều.

Có lúc lại cảm thấy nam chính không ôn nhu, dịu dàng quan tâm như Lục Thời Xuyên.

Có lúc lại......!
Tóm lại dường như cô không thể tập trung xem phim, thở dài bất lực.

Đường Tử Duyệt cầm mấy viên bắp rang đưa đến bên miệng cô: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, ăn nhiều một chút, theo đuổi anh ấy dù không dễ nhưng cậu nhất định có thể."
Lộc Tiểu Ngải chống khuỷu tay đặt trên tay vịn ghế, buồn bực chống lên má mình, vị thơm ngọt của bơ dần dần tràn ngập khoang miệng, làm cô bình tĩnh hơn một chút.

Đột nhiên, điện thoại "ù ù" rung lên, Lộc Tiểu Ngải nhảy dựng, linh cảm được khẳng định khiến cô suýt chút nữa làm rơi điện thoại xuống đất.

"Cậu sao vậy? Là ai thế?" Đường Tử Duyệt nhìn thấy bộ dáng hoảng hốt của cô, thò người qua hỏi, chợt hiểu ra: "Ồ —— là Lục học trưởng sao?"
"Ừ." Lộc Tiểu Ngải gật đầu, ánh sáng nhàn nhạt của điện thoại chiếu sáng khuôn mặt cô: "Anh ấy nói muốn đến đón mình, nhưng mình ——"
"Đừng như vậy." Đường Tử Duyệt ngăn cô lại, đôi mắt chớp hai lần: "Để anh ấy đến đón đi, cậu không thể tránh anh ấy mãi được."
"Cậu phải lớn mật hơn một chút, còn phải theo đuổi anh ấy đấy." Ánh mắt Đường Tử Duyệt khích lệ: "Từ nay về sau, anh ấy không phải là trúc mã của cậu, mà anh ấy là bạn trai tương lai của cậu! Cố lên!"
Lộc Tiểu Ngải bị giọng điệu kích động của cô làm hoảng sợ, rụt người lại: "Vậy......!Cố lên."
Tiến triển nhanh như vậy, cô cứ như vậy muốn theo đuổi Lục Thời Xuyên?
Theo đuổi như thế nào, một chút cô cũng không biết.

Không lâu sau, bộ phim kết thúc, Đường Tử Duyệt nói nhà cô rất gần đây, lại không muốn làm bóng đèn nên sau đó liền nhanh chóng chuồn đi.

Lộc Tiểu Ngải hít một hơi thật sâu, không còn sức lực tìm được bóng dáng quen thuộc cách đó không xa.

Rõ ràng nhìn thấy đôi mắt anh khẽ cong lên, nở nụ cười dịu dàng.

Cô không thể kìm được nhịp tim đang dần gia tăng tốc độ của mình.

Đi về phía anh.
Hết chương 38.


Bình Luận (0)
Comment