Sau khi ngồi xuống, tôi chau mày, nhỏ giọng hỏi:
“Anh không thấy nóng tay sao?”
Nghe vậy, Trần Lễ hơi sững lại, rồi đưa tay ra trước mặt tôi. Tôi cũng ngơ ngác nhìn anh.
Gì vậy?
Anh nhìn thấu thắc mắc của tôi, chậm rãi mở miệng:
“Em thử sờ xem, tay anh có nóng không.”
Tôi đơ người vài giây, chớp mắt lia lịa, như vừa hiểu ra điều gì, liền thở dài nhẹ nhõm, rồi nhanh chóng sầm mặt lại.
“Em nói là cái bát!!”
Trần Lễ rút tay về, đổi bát mì của tôi với bát cơm của anh.
“Không nóng đâu.”
Tôi cúi gằm, mặt hơi đỏ, bắt đầu trộn mì, rồi cúi đầu ăn một miếng, rồi lại một miếng.
“Mì trường mình dạo này không còn ngon như hồi em năm nhất nữa.” Tôi vừa ăn vừa nói, má phồng lên vì mì, nói chuyện cũng hơi ngọng.
“Vì em ăn nhiều quá, nên ngán rồi.”
Tôi húp nốt muỗng nước cuối cùng, đặt bát xuống, nhìn Trần Lễ gật đầu, đồng ý với phân tích của anh.
“Có lý.”
“Hôm nay nước mì dùng nước hầm gà nha.”
—
Trần Lễ ăn rất chậm, kiểu ăn kỹ nhai kỹ, còn tôi thì như nuốt sống. Tôi chống cằm, nhìn miếng sườn trong bát của anh ánh lên lớp dầu mỡ hấp dẫn, không kiềm được nuốt nước miếng.
Tôi chọt chọt khuỷu tay anh, rụt rè hỏi:
“Em ăn một miếng sườn được không?”
“Không được.”
Tôi bĩu môi, dựa người ra sau, lấy điện thoại ra xem video.
Khoảng mười phút sau, nghe thấy tiếng va chạm của bát đũa bên kia bàn, tôi đoán Trần Lễ đã ăn xong. Tôi thu điện thoại lại, ngẩng đầu lên nhìn – đúng thật, bát của anh sạch trơn rồi.
Dù anh ăn chậm, nhưng sức ăn vẫn rất khá.
“Ăn xong rồi thì đi thôi.”
Vừa nói, tôi định thu dọn bát đũa thì phát hiện trong bát mình có thêm hai miếng sườn.
Tôi nhìn sang anh. Anh đang cúi đầu gõ gì đó trên điện thoại, rồi ngẩng đầu liếc nhìn tôi.
“Ăn đi.”
Tôi mỉm cười rạng rỡ, môi không ngừng cong lên, lập tức cầm đũa gắp miếng sườn ăn sạch.
Trần Lễ thấy tôi ăn xong liền đứng dậy, bê luôn bát đũa của cả hai.
“Đi thôi.”
Tôi đeo túi nhỏ, đi vòng qua bàn, lẽo đẽo theo sau anh.
“Sườn ngon lắm.”
Câu nói ấy khiến tôi sững lại một chút, rồi cười tươi rói:
“Ngon thật!!”
“Vậy lần sau anh không gọi nữa.”
“…” – Anh đừng có tưởng em thích anh thì muốn làm gì cũng được!