Tô Bạch ở trong ban tuyên giáo tăng ca vẽ tranh tuyên truyền, đến bữa trưa cũng không ăn.
Lâm Tiêu mang theo món ăn Tô Bạch thích đi tìm cậu, Tô Bạch cùng các thành viên ban tuyên giáo đều bận bịu vây quanh một tờ tuyên truyền cỡ lớn.
Vị học trưởng lần trước ăn phải quả đắng cũng ở đó, dù sao đây cũng là việc chung.
Tô Bạch thấy Lâm Tiêu tới, khuôn mặt thoáng cái như tỏa ra ánh hào quang: cậu đã đến rồi.
Học trưởng lẳng lặng nhìn bọn họ.
Lâm Tiêu ho khẽ một tiếng, đặt hộp cơm lên băng ghế bên cạnh Tô Bạch, mở ra, dùng đũa gắp một miếng thịt kho tàu, đưa tới bên miệng Tô Bạch, ôn nhu nói: cậu cứ vẽ của cậu đi, tôi đút cho.
Tô Bạch cảm thấy đề nghị này rất hợp lý, dù sao hạn vẽ cũng rất gấp, liền thoải mái há miệng ăn, ăn xong còn chỉ huy: lại gắp một đũa cơm tẻ.
Lâm Tiêu gắp một đũa cơm tẻ đưa qua.
Quai hàm nho nhỏ của Tô Bạch nhai nhai nhai, lại nói: muốn ăn nấm.
Lâm Tiêu lại vô cùng cưng chiều gắp nấm Khẩu Bắc*.
(*nấm nổi tiếng ở TQ)Những người khác trong ban tuyên giáo còn đang đau khổ nhịn đói nhất thời bày tỏ tụi tui không muốn làm!
Nhịn đói làm việc còn bị ngược đãi!
Học trưởng lại càng không ổn, thậm chí còn tô lệch một đường, dưới con mắt khinh bỉ của quần chúng tổ viên dùng màu trắng che đi.
Lâm Tiêu dương dương tự đắc.
K.O!