Mùa Đông Dài

Chương 15

Sắp tới cuối năm nên Hà Tiêu quay về nhà.

Chỗ khớp xương bị đau đã có chuyển biến theo chiều hướng tốt, nhưng bà Điền vẫn còn lo lắng, nên hôm sau cô quyết định đến bệnh viện quân y. Bệnh viện cách nhà không xa, nên cô không để lão Hà đưa đi mà tự mình đi bộ.

Không nghĩ tới trong bệnh viện lại đông người như vậy, Hà Tiêu đăng ký số thứ tự, rồi đi thẳng đến khoa chỉnh hình tìm Đồ Hiểu.

Không may là Đồ Hiểu không có ở đây, một bác sĩ trẻ cùng khoa nói cho cô biết bác sĩ Đồ đã xin nghỉ hai ngày nay, cùng ông xã trở về Thẩm Dương gặp cha mẹ chồng.

Hà Tiêu có hơi bất ngờ: "Bác sĩ Đồ muốn kết hôn?"

"Đúng vậy ——" vị bác sĩ trẻ cười, vẻ mặt tràn đầy hâm mộ, "Là quân nhân, nghe nói là thanh mai trúc mã, thật khiến cho người ta hâm mộ."

Nhớ lại hôm ấy khi cô đang làm giấy ly hôn cũng thấy Đồ Hiểu và Thẩm Mạnh Xuyên đến nhận giấy đăng ký, kết hôn cũng là điều đương nhiên. Nhưng không nghĩ lại nhanh như vậy.

"Tìm cô ấy có chuyện gì sao?"

Hà Tiêu lắc đầu, quay người định đi. Nhưng động tác của cô hơi chậm, còn chưa chạm đến tay nắm, cửa đã bị người từ bên ngoài đẩy vào. Người vừa đến đi rất vội, Hà Tiêu suýt bị va phải, may là người kia nhìn thấy cô, vươn tay giữ cô lại.

"Ôi, thật xin lỗi, không va phải cô chứ?"

Giọng thành phố B lưu loát, trong trẻo dễ nghe, rất mạnh mẽ.

Hà Tiêu khoát tay, cô còn chưa nói gì, đối phương chợt nắm chặt cánh tay cô, giọng nói kéo cao lên: "Hà Tiêu?"

Hà Tiêu kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm cô gái trước mặt một lúc lâu, không chắc chắn lắm hỏi ngược lại: "Cậu là —— Lỗi Lạc?"

Lỗi Lạc lập tức buông cô ra, gương mặt thanh tú không chút biến hóa: "Mình thay đổi nhiều lắm à, cậu không nhận ra mình sao?"

Hà Tiêu nhất thời không nói gì, không phản ứng kịp nhìn chằm chằm cô gái kia, mãi đến lúc Lỗi Lạc nhếch miệng cười chế giễu, cô mới bình tĩnh lại, thay đổi tầm mắt: "Mình không ngờ sẽ gặp cậu."

Lỗi Lạc đút tay vào túi áo choàng trắng, dáng vẻ rất ung dung nhàn hạ: "Vừa được phân tới đây chủ nhật tuần trước, cậu làm sao vậy, bị bệnh gì mà phải đến khoa chỉnh hình?"

Hà Tiêu cũng không muốn nói nhiều với cô, ngược lại anh chàng bác sĩ trẻ tuổi kia lại nhiều lời với cô ta.

Lỗi Lạc chau mày: “Bác sĩ Đồ mấy hôm nay không ở đây, hay mình đưa cậu đi kiểm tra, chụp cả X-quang, xem tình hình thế nào rồi lấy đơn thuốc?"

"Không cần làm phiền."

Hà Tiêu khách khí từ chối, cô có hàng thuốc quen, không cần phiền phức như vậy.

Nhưng Lỗi Lạc lại không nghĩ như vậy, cô ta hơi nghiêng đầu, quay đầu, rồi xoay người hỏi Hà Tiêu: "Sao mình cảm thấy như cậu đang trốn mình, tại sao, sợ?"

Bước chân của Hà tiêu hơi dừng lại, cô quay đầu, nhìn thẳng Lỗi Lạc mười mấy giây, đột nhiên cười: "Lỗi Lạc,đã bảy năm không gặp cậu, sao cái kiểu vênh vênh tự đắc của cậu vẫn không thay đổi vậy?"

Vẻ mặt Lỗi Lạc hơi động, cố gắng đứng thẳng, hất cằm lên: "Vậy sao? Mình có lòng tốt nhưng lại bị xem thành kẻ xấu, tùy cậu vậy."

Đột nhiên Hà Tiêu đổi ý.

Cô nhìn Lỗi Lạc, cười nhẹ: "Vậy phiền cậu nhé, bác sĩ Trác."

Lỗi Lạc đưa Hà Tiêu đi khám, đầu tiên là thử máu, sau đó vào khoa phóng xạ chụp CT. Trong lúc đi khám gương mặt đều lạnh lùng, các bác sĩ nam vốn là muốn lấy lòng cô ta nhưng cũng không dám lại gần. Tất nhiên cũng không tránh khỏi bị chỉ trích, nhưng Lỗi Lạc cũng không quan tâm, bởi vì bản thân cô ta vốn đã là đề tài trong bệnh viện quân y rồi.

Tốt nghiệp đại học quân y, hai tháng trước nhảy dù đến bệnh viện quân y. Nghiệp vụ ưu tú, dáng người lại đẹp, chưa nói đến việc cha cô ta còn là tham mưu trưởng quân khu. Có thể nói, chính Lỗi Lạc cũng biết bản thân mình rất thu hút người khác.

Chỉ là cô rất ít khi cười với người ngoài, đúng kiểu băng sơn mỹ nhân, ngược lại so với Hà Tiêu ở bên cạnh, dịu dàng hơn rất nhiều.

Hà Tiêu nhìn cô ta đi phía trước, Lỗi Lạc đi rất nhanh, cô không nhịn được gọi: "Ôi, cậu không thể đi chậm một chút sao?”

Lỗi Lạc nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn cô, tuy vẻ mặt có hơi sốt ruột, nhưng bước chân vẫn chậm lại: "Khoảng một tiếng mới lấy được kết quả, sang phòng làm việc của mình đợi hay thế nào?"

"Không được." Hà Tiêu khẽ mỉm cười, "Mình về nhà."

Lỗi Lạc ngẩn ra, hơi giận: "Cậu cố ý trêu mình phải không?"

Hà Tiêu rất không thích kiểu tùy tiện nhăn mặt của cô ta, hơn nữa cô cũng không phải cố ý: "Cha mẹ mình đều đi làm, buổi trưa mình phải về nấu cơm cho họ. Dù sao mình vẫn còn thuốc, muộn hai ngày, không sao đâu."

"Không nghĩ cậu trả ơn với bác sĩ như vậy." Lỗi lạc hừ lạnh một tiếng, "Được lắm, đi thong thả không tiễn."

Hà Tiêu cũng biết Lỗi Lạc không vừa mắt với mình đâu phải ngày một ngày hai, cũng có thể là bảy năm, tám năm, hoặc là lâu hơn. Mặc dù nói vấn đề của hai cô có chút trẻ con, nhưng muốn xóa bỏ cũng không phải đơn giản.

Vì vậy Hà Tiêu cười nhẹ, xoay người rời đi.

Buổi trưa chỉ có mình ông Hà quay về.

Hà Tiêu ăn cơm cùng ông, vừa nói về chuyện buổi sáng. Ông Hà vẫn còn nhớ cô ta, câu đầu tiên liền nói: "Có phải chính là con bé mà khi chúng ta chuyển đến đại viện, lúc nào cũng xúi những đứa trẻ khác không chơi cùng con?"

Hà Tiêu im lặng, thừa nhận ông Hà nhớ rất chính xác. Lỗi Lạc và Trình Miễn giống nhau, đềù quen biết ở đại viện, trước khi cô chuyển đến thì họ đã ở đó rồi. Sau khi cô chuyển đến, không biết mình sao lại chọc giận Lỗi Lạc, khiến cô ta xúi toàn bộ trẻ con ở đại viện cô lập cô.

Khi đó Lỗi Lạc cũng giống như hiện tại, nếu để hình dung thì cô ta thì chính là —— ngay cả 2 con chó hung dữ trong khu cũng ngoan ngoãn chơi với cô ta, cùng nhau ngồi tẫy vẫy đuôi trước mặt cô ta.

Người nói điều này, chính là Diệp Hồng Kỳ. Bởi vì cậu ta luôn bị hai con chó đặc biệt nghe lời Lỗi Lạc đuổi theo cắn, chạy quanh đại viện, vô cùng ầm ĩ.

Nhớ lại chuyện cũ, Hà Tiêu không nhịn được cười.

Ông Hà ngẩng đầu nhìn cô: "Có phải gặp lại con bé đó, lại nhớ đến chuyện trong đại viện?" Hỏi xong không đợi Hà Tiêu trả lời, còn nói, "Xem ra thành phố B là nơi may mắn, trước kia cha gặp lại một người quen cũ trong quân khu, hôm nay là Lỗi Lạc, lần trước là ai nhỉ —— con trai nhà lão Trình, Trình Miễn?"

Hà Tiêu bị hỏi có hơi chột dạ.

Mặc dù lão Hà cũng không biết chuyện giữa Hà Tiêu và Trình Miễn, nhưng bị cha hỏi như vậy, trong lòng Hà Tiêu vẫn run lên.

Cô vâng một tiếng, không nói gì thêm.

"Nhiều năm không gặp, có thể gặp được ở đây cũng coi là có duyên, cũng phải cám ơn người ta. Hay là, hôm khác mời cậu ấy đến nhà ăn bữa cơm, cha vào bếp."

Hà Tiêu thấy cha hăng hái như vậy thì sợ hết hồn: "Cha đừng tưởng gió đến là có mưa, chắc bây giờ anh ta vẫn còn ở Đông Bắc luyện tập. Hơn nữa, mẹ đâu có ở nhà, cha mời một vị quân nhân đến nhà, mẹ có thể vui lòng sao?"

Lão Hà cũng đã tỉnh lại, cười cảm khái nói: "Già rồi nên hồ đồ." Dừng một chút, lại hỏi, "Hiện giờ cha Trình Miễn vẫn là Tham mưu trưởng ?"

Hà Tiêu suy nghĩ một chút, đành bịa chuyện: "Con không hỏi kỹ."

Có hỏi hay không lão Hà cũng biết rõ, dù sao ông cũng đã ở trong quân đội vài chục năm.

"Lão Trình là người có bản lĩnh người, nhìn đi, sau này nhất định vẫn còn thăng tiến." Nói xong còn cười ha ha, "Nhưng mà ông ta dù có lên cao đến cỡ nào, thì vẫn từng là bại tướng dưới tay cha con."

Còn có chuyện như vậy nữa sao? Hà Tiêu không hiểu nhìn cha.

Lão Hà ung dung múc canh, "Cha của Trình Miễn và cha đều thích chơi cờ tướng, tiếc là tài nghệ không bằng ai, bị thua cha nhiều lần, từ đó lúc cha và đoàn trưởng đánh cờ, ông ấy cũng chỉ đành ngồi một bên xem."

Nói xong lão Hà cười khà khà, có vẻ rất hài lòng.

Mà Hà Tiêu nhìn dáng vẻ của cha, trong lòng lại thấy chua xót.

Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày xong, Hà Tiêu lại phải đi làm.

Tết âm lịch sắp đến, rất nhiều công việc cần hoàn thành sớm, mà trước đó cô đã xin nghỉ một tuần, nên Hà Tiêu tương đối bận rộn. Sau khi được nghỉ, lại vội vàng mua đồ để mừng năm mới, cô cũng quên mất chuyện phim chụp X-quang ở bệnh viện. Đến khi cô nhớ ra, thì năm mới cũng tới rồi

Nhớ đến khuôn mặt lạnh băng của Lỗi Lạc, Hà Tiêu cảm thấy có lẽ cô nên đến bệnh viện sớm một chút thì tốt hơn.

Vì có kinh nghiệm từ lần trước, Hà Tiêu chọn đi đến bệnh viện vào ngày thứ 6. (“Vì cùng người đẩy ra, gì tiêu chọn cá tự nhận là ít người thứ sáu.” Trong bản convert là như thế này, ta đọc mãi không hiểu nên tự chem., bạn nào biết thì bảo tat a sửa lại nhé)

Trong bệnh viện vẫn đông người như cũ, cô tự mình đi đến phòng làm việc của Lỗi Lạc, gõ cửa hai cái, chỉ nghe thấy bên âm thanh từ bên trong: "Mời vào."

Lỗi Lạc đang nói chuyện điện thoại, nhìn thấy cô lại có chút ngạc nhiên, nói vài câu với người bên kia điện thoại rồi cúp máy, nhìn Hà Tiêu, khẽ nhíu mày: "Thế nào? Thấy cả hai chân đều không sao, nên quên việc này luôn?" Nói xong quăng ra một túi to màu trắng, "Không có vấn đề gì lớn, trước tiên bôi thuốc theo đơn bác sĩ, chú ý tĩnh dưỡng. Bây giờ cậu thấy thế nào?"

Hà Tiêu cúi đầu xem phim chụp, thuận miệng đáp, "Tốt hơn nhiều."

Thật ra thì vẫn có hơi đau, không được để ngấm nước, cũng không được dùng lực, nhất là ở nơi có không khí lạnh như thế này, thật đúng là chịu tội.

Lỗi Lạc uống chút nước ấm, giọng nói lạnh nhạt: "Hà Tiêu, thật ra cậu cố ý phải không? Kết quả phim chụp có từ mấy ngày hôm trước cậu không đến lấy, cuối cùng hôm nay Trình Miễn đến trước, cậu cũng đến theo?"

Hà Tiêu sững sờ, ngẩng đầu hỏi ngược lại: "Trình Miễn —— anh ấy cũng đến bệnh viện?"

Lỗi Lạc hừ một tiếng: "Tòa nhà phía sau kia, tầng bốn 401"

Từ lần gọi điện thoại trước, Trình Miễn cũng không liên lạc lại với cô

Khi đến chúc Tết thầy Triệu, trong lúc nói chuyện cô mới biết bọn họ huấn luyện dã ngoại xong lại tham gia diễn tập quân sự, có lẽ qua năm mới có thể trở về.

Hà Tiêu không hỏi nhiều, nhưng đêm giao thừa hôm đó, cô nhắn tin chúc mừng năm mới cho anh —— đến hôm nay, cũng không thấy nhắn lại.

Bầu trời âm u, gió lạnh thổi vào, cô lạnh đến run cả người. Khi cô đến được tòa nhà kia thì toàn thân đã lạnh cóng.

Vén rèm cửa lên, không khí ấm áp phả vào mặt, Hà Tiêu không nhịn được, hắt hơi một cái. Đang lúng túng, thì nghe có người gọi mình, cô vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy Trình Miễn xoải bước đi nhanh về phía mình.

Vừa đi đến đã cầm lấy cánh tay cô, xem xét một chút, hỏi "Nhập viện rồi?"

Hà Tiêu bị anh hỏi bất ngờ như vậy có hơi bối rối, thấy dáng vẻ khẩn trương của anh cô mới hiểu ý ảnh hỏi là chân của cô, trong lòng hơi buồn cười: "Không có, em chỉ đến lấy phim chụp. Sao anh lại ở bệnh viện, diễn tập có vấn đề gì ngoài ý muốn à?"

Trình Miễn rõ ràng thở phào nhẹ nhõm: "Không phải anh, là một chiến sĩ khác." Nói xong không khỏi cười, khuôn mặt tuấn tú và vóc dáng cường tráng nhìn qua rất đẹp mắt. Anh không phải người ngốc, nghe được Hà Tiêu đang lo lắng anh.

Hà Tiêu thấy anh cười, lại cảm thấy hơi lúng túng: "Vậy anh nhanh đi thăm anh ấy đi."

"Đi cùng anh chứ?" Trình miễn cầm tay của cô, ánh mắt nhu hòa còn có chút mong đợi, "Người đó em cũng biết."

Hà Tiêu nhìn anh một lát, không từ chối.

Người bị thương là Trương Lập Quân.

Trình Miễn và Hà Tiêu đi vào phòng bệnh đúng lúc y ta đang thay thuốc cho anh ta, có lẽ đụng phải vết thương, Trương Lập Quân đau đến gào khóc.

Có lẽ y tá cũng đã quen với cảnh này, mặt không đổi sắc tiếp tục bôi thuốc.

Nhìn thấy Trương Lập Quân cao một mét tám mấy có hơi uất ức: "Cô y tá, tôi là bị ngã gẫy chân, cô đối xử với tôi dịu dàng một chút không được sao?"

Y tá không hề gây khó dễ, cũng đã quen như vậy, mở miệng đến gần: "Tôi đã cẩn thận lắm rôi, anh chẳng giống quân nhân chút nào, chỉ một vết thương nhỏ như vậy mà đã không chịu được? Tôi còn thấy xấu hổ thay các anh." Nói xong nhìn Trình Miễn.

Trình Miễn ho khan một tiếng, nhìn sang hướng khác.

Tiểu y tá lại liếc về phía Hà Tiêu đang đứng bên cạnh anh, bê khay đồ đi qua với vẻ không vui.

Vừa đi qua cửa, Trương Lập Quân mặt mày biểu cảm phàn nàn với Trình Miễn, nếu cử động được, có lẽ còn quỳ luôn xuống: "Liên trưởng, tôi xin anh, xin anh từ sau cũng đừng đến thăm tôi nữa, tôi cũng đã hai mươi mấy rồi, tìm đối tượng cũng đâu dễ dàng, cha mẹ mới giáo huấn cho tôi một trận (cái này cũng là ta bịa, nguyên văn là: cái này không lão gia cái đó mới vừa cho ta bài rồi”. Bạn nào biết không?), khó khắn lắm mới được một cô y ta để ý đến, kết quả anh vừa xuất hiện, người ta đổi mục tiêu ngay!"

Trương Lập Quân là một lão cáo già, nên mới dám trêu đùa với lãnh đạo.

Quả nhiên Trình Miễn không hề tức giận, ngược lại cảm thấy mình có chút oan uổng: "Sao tôi lại cảm thấy anh còn phải cám ơn tôi?"

"Đúng vậy, không nên không biết điều." Đi theo Trình Miễn còn có đội trưởng Tống Hiểu Vĩ tiện tay tát vào đầu Trương Lập Quân một cái, "Liên trưởng của chúng ta đã đến đây hai lần rồi, cô ta dễ dàng để ý đến người khác như vậy, tiểu tử cậu có thể yên tâm cưới về sao?"

Trình Miễn lập tức đồng ý: "Vẫn là đồng chí cảnh giác cao."

Hai người náo loạn như vậy, Trương Lập Quân đành than thở một tiếng, quay về giường nằm thành hình chữ đại. Tống Hiểu Vĩ tinh mắt nhìn thấy Hà Tiêu đứng ở cửa, vội vàng xách Trương Lập Quân ở trên giường xuống. Hà Tiêu bị bọn họ trêu đùa không chịu nổi, đành bảo cứ để anh ta nằm thế.

Trương Lập Quân xoa gáy, mặt dày nói: "Ha, tôi cũng được chị dâu đến thăm bệnh, những thứ khác không nói, trong số trinh sát chúng ta, chắc tôi là người đầu tiên?"

Một câu nói, chạm đến nỗi đau của cả hai người, Trình Miễn và Từ Nghị.

Liên Trưởng Trình đen mặt, muôn đạp cậu ta một cái, nhưng nghĩ đến chỗ bị thương của cậu ta, đành phải nhịn. Nhìn về phía Hà Tiêu có chút bất đắc dĩ, cõ lẽ là hối hận đã đưa cô đến đây.

Hà Tiêu cũng phá lệ nhìn anh một cái, Trình Miễn lập tức nói khẽ với cô: "Cảnh giác, phải cảnh giác."

Đồng chí Tiêu ở trong lòng kêu một tiếng.

Cô đối với đồng chí Trình đẹp trai có bản lĩnh hấp dẫn phái nữ, không chỉ có cảnh giác, mà đơn giản chính là —— vô cùng có!
Bình Luận (0)
Comment