Mùa Đông Dài

Chương 2

Đương lúc Trình Miễn tìm người trong trên vô số con đường trong trung tâm thành phố B thì Hà Tiêu chạy một hơi không ngừng về nhà. Lão Hà cha cô và Điền Anh mẹ cô vừa mới ăn cơm trưa xong, nghe thấy động tĩnh liền chạy ra khỏi phòng bếp, thấy Hà Tiêu cả người mệt mỏi, hai chân bủn rủn dựa vào cửa nhà.

Điền Anh hơi kinh ngạc nhìn cô, “Chạy về à?”

Trái lại Lão Hà bình tĩnh: “Ăn cơm chưa? Ba làm mì sốt thịt còn dư lại một ít, con nếm thử xem nào.”

Điền Anh xua xua tay với Lão Hà, đuổi ông về phòng bếp làm việc, đỡ Hà Tiêu để cô đứng vững: “Không phải cơ quan con không cho về nhà buổi trưa à, sao con lại về?”

Hà Tiêu chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, hơn nữa chưa hết hoảng sợ thở hổn hển.

Điền Anh nhìn càng sốt ruột hơn: “Có xin phép chưa?”

Giờ phút này Hà Tiêu hoàn toàn không nói nên lời, cô nhìn bà Điền mẹ mình một cái, cả người yểu xìu ngồi trên ghế salon gần cửa. Rồi sau đó vùi đầu vào hai tay. Hành động khác thường này khiến Điền Anh càng không yên lòng, còn muốn hỏi gì nữa lại bị Lão Hà ngăn lại: “Được rồi, ngày cả có việc gì thì cũng đợi nó nghỉ ngơi xong bà hẳn hỏi, không nhìn xem con gái còn chưa thở xong sao? Chiều nay không phải bà có hẹn với người ta à, nếu không đi sẽ muộn đó.”

Lúc này Điền Anh mới nhớ ra, cuống quít thu dọn đồ. Dặn dò Lão Hà vài câu xong mới ra cửa.

Cuối cùng cả căn nhà mới yên tĩnh lại.

Không biết qua bao lâu, Hà Tiêu mới ngẩng đầu, ngỡ ngàng ngó quanh khắp nơi một lát, ánh mắt mới dần dần có thần lại. Bên cạnh có tiếng lật báo, Hà Tiêu hơi chớp mắt, quay đầu nhìn lại phát hiện Lão Hà cha mình đang ngồi trên ghế gần cửa xem báo, thấy cô nhúc nhích, ông cười cười đứng dậy ngồi xuống gần cô trên ghế salon.

Ông cầm tay Hà Tiêu hỏi: “Sao chạy về nhà? Nhà ăn của cơ quan làm cơm trưa khó ăn à?”

Hà Tiêu mở mắt nhìn cha mình, khóe miệng từ từ nhoẻn lên.

Cuối cùng cô thoát khỏi trạng thái chậm chạp, kéo tay Lão Hà, tựa đầu vào vai của ông khẽ nói: “Không có, không có gì, chẳng qua là…. đột nhiên cảm thấy mệt.”

Lã Hà sao lại không rõ con gái mình, biết đây là viện cớ nhưng chỉ cười nói: “Không thích ứng được tiết tấu cuộc sống thành phố B à? Lúc ba vừa đến cũng vậy, qua một thời gian sẽ quen thôi.”

Hà Tiêu không nói gì, nghe cha mình nói đâu đâu, cảm giác khẩn trương cao độ vì nhìn thấy người kia cũng dần dần biến mất. Song có chút phản ứng không theo sự khống chế của cô, chỉ cần nghĩ đến gương mặt kia, sâu trong nội tâm như có một dòng nước xiết tuôn trào, khiến cô không kiềm được run sợ không dứt.

Thấy tâm tư cô hoàn toàn bình tĩnh lại, Lão Hà cha cô mới mang phần mì còn dư lại ra cho cô. Hà Tiêu cũng không muốn ăn, có điều nhìn vẻ mặt cha mình như dâng lên vật quý nên vẫn ăn một chén. Lão Hà vui vẻ nhìn cô, cơm nước xong cũng không hỏi gì, thúc giục cô đi ngủ một giấc. Cho nên Hà Tiêu nghe lời ông nằm chết dí trên giường, nhìn Lão Hà kéo lại rèm cửa sổ trong phòng, khi ông đóng cửa đi ra thì bỗng gọi ông lại: “Ba, con muốn hỏi ba một việc.”

“Ừ?”

“Con muốn hỏi…” Hà Tiêu ngồi dậy, nhìn cha mình, vẻ mặt do dự hiếm thấy “Con muốn hỏi, thành phố B cũng có doanh trại nào trú đóng à?”

Lão Hà như bị cô hỏi khó, ngơ ngác một chút mới trả lời: “E rằng có không ít, một bộ tư lệnh căn cứ pháo binh, ngoại ô thành phố có trụ sở huấn luyện không quân, đúng rồi, còn có….” Ông nhớ ra gì đó cười nói, “Không phải ba đã nói với con rồi sao? Khi ba đi lính chưa hết năm đầu tiên, quân đội tuyển lính năm đó trú đóng ở thành phố B.”

Hà Tiêu cười nhạt: “Dạ, ba nói rồi, con quên mất.”

“Bỗng nhiên hỏi cái này để làm gì?”

“Không có gì.”

Khẽ mỉm cười, Hà Tiêu nằm xuống lại.

Hà Tiêu trôi qua trong trằn trọc suốt thời gian từ trưa đến tối. Ngày hôm sau cô rời giường thật sớm. Trong lúc rảnh rỗi liền chuẩn bị bữa sáng cho người nhà.

Lúc bà Điền – Điền Anh mẹ cô ngáp bước vào phòng bếp, Hà Tiêu đã chuẩn bị xong cháo và chút thức ăn, bánh quẩy cũng được mua ở dưới lầu.

“Sao thức sớm vậy?” Điền Anh vuốt tóc con gái khẽ hỏi.

“Tỉnh rồi nên thức dậy.” Hà Tiêu xoay đầu liên tục không muốn cho mẹ thấy mắt cô thâm quầng, “Con đã chuẩn bị xong bữa sáng, mẹ và Lão Hà nhớ ăn, con đi làm trước đây.”

“Con không ăn hả?”

“Con mang theo ăn trên đường, đơn vị bắt tám giờ rưỡi phải có mặt, không đi lại đến trễ.” Hà Tiêu mặc áo khoác xong, cười hôn phớt lên mặt Điền Anh “Buổi tối nói Lão Hà làm món ngon cho con.”

Ra khỏi cửa, Hà Tiêu nhìn đồng hồ một chút, mới chỉ có bảy giờ hơn. Cơ quan cô làm việc ở một khu trong trung tâm thành phố B, từ nhà đến cơ quan phải chuyển hai lần tàu điện ngầm. Mà thời gian Hà Tiêu đến thành phố B không lâu, vẫn chưa quen cảnh chen chúc như cá hộp trong xe điện ngầm, cho nên cô thà đi sớm nửa tiếng ngồi giao thông công cộng.

Hà Tiêu học đại học ở một thành phố thuộc tỉnh khác, hai tháng trước thi đậu công chức đến cơ quan trung tâm thành phố B. Cô và mẹ Điền Anh cùng đi đến thành phố B, năm năm trước một mình Lão Hà ở thành phố B. Ông ở nơi này buôn bán linh kiện xe hơi, tuy nói không quá giàu có, nhưng cũng sống an nhàn sung túc. Thừa dịp Hà Tiêu tốt nghiệp đại học tìm việc làm nên cả nhà mới đến thành phố B.

Thời gian đến cơ quan vẫn còn sớm, Hà Tiêu liền đi thay quần áo. Chử Điềm dùng chung tủ đồ với cô cũng đã đến, thấy cô đi vào lại liên tục nháy mắt với cô không ngừng. Nhất thời Hà Tiêu có một dự cảm xấu, cô quay người muốn đi nhưng đã trễ.

“Không cho đi!” Chử Điềm ngăn ở cửa, ánh mắt long lanh nhìn cô: “Thành thật khai báo, sao ngày hôm qua bỏ chạy?”

Hà Tiếu máy mắt, mặt không đổi sắc nói: “À, mình chợt nhớ đến Lão Hà buổi trưa làm mì sốt thịt, muốn trở về nếm thử xem.”

“Lời này cậu lừa con nít còn không được nữa là.” Chử Điềm không tin “Nói, anh chàng sĩ quan hôm qua là ai, cậu thấy anh ta sao lại phải bỏ chạy?”

“Không phải vì anh ta.” Hà Tiêu ra vẻ bình tĩnh, “Được rồi, đừng lập công đường thẩm vấn mình, một lát chủ nhiệm sẽ đến điểm danh rồi, mình muốn thay quần áo.”

Chử Điềm miễn cưỡng tránh ra: “Nói vậy hai người thật sự không quen nhau à?”

“Mình và cậu cùng đến thành phố B, đi đâu quen biết anh ta chứ?”

Hà Tiêu và Chử Điềm là bạn đại học, cùng nhau thi đậu công chức đến thành phố B, lại được cùng phân đến cơ quan trung tâm, hai người rất thân nhau. Ngày hôm qua là ngày đầu tiên hai cô đi làm, buổi trưa rảnh rỗi nhàm chán đến phố đi bộ giết thời gian nên mới xảy ra việc như vậy.

Chử Điềm suy nghĩ lời của Hà Tiêu cũng cảm thấy rất có lý, liên buông tha cho cô.

Đến khi Chử Điềm thay đồ đi ra ngoài, trong phòng thay quần áo chỉ còn lại một mình Hà Tiêu, cô mới thở phào nhẹ nhỏm, ngồi trên ghế salon.

Ánh nắng sớm mai ôn hòa soi qua song cửa sổ, Hà Tiêu nhìn ánh nắng ấm áp thật lâu, một cảm giác phiền muộn khó hiểu dâng lên từ tận đáy lòng.

Đừng nói là Chử Điềm, ngay cả cô cũng nghĩ mãi không ra.

Rõ ràng là đã bảy năm không gặp, phản ứng đầu tiên cô nhìn thấy anh lại là quay đầu chạy trốn…

Sau ba ngày, Trình Miễn và Giang Hải Dương thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ trả lính.

Sáng sớm thứ bảy hay người lái xe từ Tứ Xuyên về quân đội. Trình Miễn xuống xe phải đi đến phòng làm việc của Chu phó doanh trưởng báo cáo tình trạng công việc, trước khi bước vào còn cố ý chỉnh sửa lại tác phong ăn vận.

“Phó doanh trưởng.” Trình Miễn chào một cái.

“Về rồi à?” Chu phó doanh trưởng đang loay hoay với chậu hoa của ông, không bớt thời gian liếc qua anh không một cái, “Chuyến này vẫn thuận lợi chứ?”

Trình Miễn cảm thấy buồn cười, anh tháo mũ xuống, thoáng cái ngồi xuống giường xếp mà Chu phó doanh trưởng còn chưa kịp xếp lại: “Tạm được.”

“Không phải là thời gian nghỉ ngơi ai cho phép cậu ngồi lên giường?” Chu phó doanh trưởng nói lạnh lùng, “Đứng lên.”

Đến thật rồi, Trình Miễn lập tức đứng thẳng người. Chu phó doanh trưởng đi vòng qua phía sau anh, vừa đánh giá tác phong quân đội của anh vừa răng anh: “Lúc ấy sắp xếp nhiệm vụ cho cậu không phải là cậu xem thường sao? Hiện tại sao lại để tôi thấy dáng vẻ thế này? Người cũng bỏ trốn mà còn vui vẻ nói tạm được à?”

“Báo cáo phó doanh trưởng, chúng tôi đã tìm được người, nhiệm vụ cũng hoàn thành đúng thời hạn.” Trình Miễn đứng thẳng, giọng nói rõ vang.

“Nhiệm vụ hoàn thành và phạm sai lầm là hai việc khác nhau! Tại sao không gọi điện thoại về đội kêu người hỗ trợ?”

Gương mặt căng thẳng của Trình Miễn cuối cùng cũng nở ra một nụ cười xấu hổ: “Đây không phải là sợ việc rầy rà làm lớn lên sao?”

“Làm lớn? May là cậu tìm được người, nếu không được thì không phải chỉ xử phạt là có thể giải quyết xong chuyện đâu, bắt cậu cởi quân trang rời khỏi cũng có thể được! Đến lúc đó tôi xem cậu tìm ai để nói!”

“Báo cáo phó doanh trưởng, tuyệt đối không có lần sau nữa!” Vẻ mặt Trình Miễn nghiêm trang cam đoan.

Chu phó doanh trưởng quan sát anh trong giây lát, vẫn chưa hết giận đá anh một cú: “Được rồi, ngồi xuống đi.”

Trình Miễn thở phào nhẹ nhõm, kéo ghế ngồi xuống, nhìn thấy chậu hoa của Chu phó doanh trưởng liền thuận miệng hỏi: “Trồng gì vậy?”

Vẻ mặt Chu phó doanh trưởng có vẻ hòa hoãn: “Hoa lài, là do lúc chị dâu cậu đến trồng đó.”

Tự đâm vào nỗi đau, Trình Miễn dời ánh mắt đi.

Chu phó doanh trưởng liếc anh một cái rồi hỏi: “Sao đây? Lần này ra ngoài có thu hoạch à?”

Thu hoạch? Khóe miệng Trình Miễn nở một nụ cười khổ: “Có, hơn nữa còn không nhỏ.”

“Có là được.” Chu phó doanh trưởng không phát hiện ra điều quái dị trong giọng nói của anh, nói tiếp, “Bây giờ cậu còn trẻ, không học hỏi kinh nghiệm thì sẽ chỉ nói hay mà làm dở, lần này không phải là một bài học rồi sao?”

“Tôi hiểu rồi ạ.”

“Hiểu là tốt. Được rồi, không có việc gì thì cậu về đi.” Chu phó doanh trưởng vỗ vỗ bờ vai của anh, nhớ ra gì đó liền gọi anh lại: “Đúng rồi, hôm qua lúc tôi đi ra ngoài gặp được giáo sư Triệu, bà nói đã ba tháng không gặp cậu. Cuối tuần này nếu cậu có thời gian thì về thăm nhà đi.” Vừa nói đến ông lại giận, “Thằng nhóc này, nếu không phải mẹ cậu, tôi còn không biết là Trình phó tư lệnh đã điều đến thành phố B được hai tháng rồi.”

“Cũng đâu phải là chuyện lớn lao gì.”

Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trên mặt Trình Miễn lại có một nụ cười. Cha của anh cho đến này vẫn là người khiến anh sùng bái và kiêu hãnh.

Ra khỏi cửa phòng làm việc của lão Chu, Trình Miễn quay người vào nhà tắm. Rửa sạch bụi bặm trên đường, đổi bộ quần áo sạch sẽ, đi đến nhà xe lấy xe.

Khi đi qua thao trường, đội lính trinh sát đang chơi bóng với đội cảnh vệ, Trình Miễn giúp nhặt bóng ném lại, nhìn thấy đội trưởng đội cảnh vệ đứng bên cạnh xem cuộc thi, anh cho lính của mình lên chọc tức: “Nếu như chiến thắng đội cảnh vệ, khuya hôm nay tôi sẽ bảo sĩ quan hậu cần làm thêm thức ăn cho các cậu.”

Các chiến sĩ kêu lên ồn ào chạy hăng hái, đội trưởng cảnh vệ ra vẻ khinh thường: “Cậu có phần tự tin rồi, tôi cũng không tin lính của tôi không thể trừng trị cậu.”

Trình Miễn cười cười ra vẻ không quan trọng: “Tôi cũng phải cám ơn cậu tiết kiệm tiền ăn uống giúp tôi rồi.”

Đội trưởng đội cảnh vệ bị lời nói của anh làm nghẹn họng, Trình Miễn vỗ vỗ bờ vai của anh rồi đi xa.

Kể từ khi cha được điều đến thành phố B, Trình Miễn vẫn chưa về nhà lần nào. Lái xe hai tiếng mới đến cửa đại viện. Không nghĩ rằng còn gặp phải một người lính tích cực, không nhận ra giấy phép xe của anh thì không chịu để cho anh vào.

Trình Miễn tự hỏi từ nhỏ đã từng ở không ít đại viện, hiện tại là sĩ quan lục quân tại ngũ của tập đoàn quân sư D, ra vào đơn vị người khác còn chưa từng bị chặn lại. Anh lui về sau vài bước nhìn thử tấm bảng “vệ binh thần thánh không thể xâm phạm” đứng thẳng tại đại viện, cam chịu vào phòng trực ban gọi điện thoại vào nhà. Không bao lâu người nhận lãnh đã đến.

Trình Miễn mở to mắt nhìn xem Triệu Tố Uẩn mẹ của anh đã hai tháng không gặp.

Gương mặt giáo sư Triệu – Triệu Tố Uẩn lạnh lùng gõ cửa sổ xe anh, Trình Miễn buông chân mày đang cau lại cười nịnh xuống xe: “Mẹ, con đã về rồi.”

Môi của giáo sư Triệu hơi nhúc nhích, muốn nói gì nhưng bên cạnh có lính trinh sát canh gác nên chỉ đành dẫn Trình Miễn về nhà không nói lời nào.

Lần này ba Trình – Trình Kiến Minh thăng chức, Trình Miễn vừa vào cửa trụ sở đại viện đã cảm thấy khác. Anh chưa từng ở khu đại viện nào cao cấp cỡ này. Lúc nhỏ Trình Kiến Minh đi lính ở trung đoàn kỹ thuật truyền thông của trụ sở pháo binh, cách nhà rất xa, anh và Triệu Tố Uẩn mẹ mình ở lại đại viện quân khu với ông nội. Sau đó cha anh được điều đến lữ đoàn tên lửa liên lục địa (1) làm tham mưu trưởng, lúc anh và mẹ mình theo quân cùng dọn đến lữ đoàn tên lửa còn có phần không bằng lòng. Trong ấn tượng của Trình Miễn, phần lớn đơn vị quân đội của Trình Kiến Minh cha anh là đơn vị tác chiến, nơi đóng quân nói dễ nghe là ở thị trấn, còn nói khó nghe là ở rãnh núi sâu. May là Trình Kiến Minh dốc lòng vào công việc, nên phương diện đời sống cũng không có yêu cầu cao. Vừa bước vào căn nhà mới lần này từ mức độ nhất định đã nói rõ một vấn đề, đó chính là Trình Kiến Minh đã đến một vị trí nhất định.

(1) Tên lửa liên lục địa, tên lửa xuyên lục địa hay tên lửa vượt đại châu là tên lửa đạn đạo có tầm bắn xa (hơn 5.500 km), được chế tạo để mang nhiều đầu đạn hạt nhân một lúc. Do khả năng bắn xa và năng lực chứa nhiều đầu đạn hạt nhân, tên lửa liên lục địa đặt trên tàu ngầm và căn cứ mặt đất là những lực lượng mang tính hủy diệt nhất nếu xảy ra chiến tranh hạt nhân toàn diện. Một lực lượng khác mang tầm quan trọng tương đương là các máy bay ném bom mang bom hạt nhân. Khác biệt với tên lửa đạn đạo chiến thuật (dưới 300 km), tên lửa đạn đạo tầm ngắn (dưới 1.000 km) và tầm trung (dưới 5.000 km), tên lửa liên lục địa có tốc độ lớn hơn và tầm bắn xa hơn rất nhiều.

Trình Miễn cởi mũ ra, chắp tay sau lưng đi một vòng trong nhà, sau đó vào phòng bếp: “Mẹ, con cũng đã về được hai mươi phút rồi, mẹ còn dự định không để ý đến con à?”

“Còn biết con có một người mẹ sao?” Giáo sư Triệu hứ một tiếng, “Con tự xem lại con đi, ba và mẹ con đã đến thành phố B mấy tháng rồi, con trở về nhà được mấy lần?”

Cũng biết không tránh khỏi bị tính sổ.

Trình Miễn đến trước mặt mẹ mình nịnh bợ giúp bà rửa rau: “Không phải là do gần đây huấn luyện lính mới nên bận rộn một chút sao? Mẹ đã làm quân tẩu nhiều năm rồi hẳn phải thông cảm cho con chứ.”

“Mẹ thông cảm cho con nhưng mẹ không thể nhớ đến con trai hả?” Giáo sư Triệu nhanh chóng lấy lại trái cà chua anh sắp cho vào miệng, “Con nói thử xem, điều đó là không tuân theo điều lệnh điều lệ sao?”

Triểu Tố Uẩn làm giáo viên nhiều năm, ngay cả chuyển trụ sở đại viện cũng không chịu ngồi yên, chưa đến hai ngày đã đến làm giáo viên tiểu học trong viện rồi. Điều khiến Trình Miễn bội phục bà nhất chính là rất ít khi nổi giận, dùng lý lẽ thuyết phục người, giống như bây giờ vậy.

Trình Miễn được bà giáo dục nhiều năm cũng học được thông minh, lập tức chịu thua: “Con sai rồi. sau này chỉ cần có thời gian thì mỗi tuần con đều về nhà.”

“Ai cần con.” Tuy nói như vậy nhưng khóe miệng giáo sư Triệu cũng nở một nụ cười, “Ăn cơm chưa?”

“Chưa ạ, nếu không thì mẹ thưởng chút đi nào?”

Giáo sư Triệu thuận tay vỗ vào ót Trình Miễn một cái, bắt đầu nấu cơm nấu nước.
Bình Luận (0)
Comment