Mùa Đông Dài

Chương 29

Sáng sớm ngày thứ hai, Hà Tiêu ngồi chuyến xe bus sớm nhất trở về nhà.

Đêm qua ngủ không được tốt lắm, đầu Hà Tiêu có chút nặng nề, lặng lẽ mở cửa nhà ra, đang định về phòng mình đi ngủ, lại thấy mẹ mình, bà Điền Anh và lão Hà với vẻ mặt nghiêm túc ngồi ở ghế salon, trên khay trà đặt điện thoại của lão Hà, trên điện thoại có một tin nhắn Hà Tiêu nhắn tối hôm qua – cha, hôm nay muộn quá, sáng sớm mai con về nhà.

Hà Tiêu có chút ngoài ý muốn mở to mắt : «Sao cha mẹ dậy sớm thế ? "

Điền Anh cứng rắn, bỏ lại cho cô ba chữ : «con mới sớm ! "

Hà Tiêu nhìn bà, đổi giày định đi về phòng, bị Điền Anh đi theo gọi lại.

«Con đứng lại đó cho mẹ! Mẹ còn chưa nói xong con đã vội vàng đi, sao không có chút lễ phép gì cả!”

Hà Tiêu bất đắc dĩ, quay đầu lại: “Vậy mẹ nói đi!”

Điền An đứng trước mặt Hà Tiêu, hỏi thẳng cô:

“Tối qua con đi đâu?”

Ánh mắt Hà Tiêu cũng không hề tránh né: “Con đến chỗ doan trại của Trình Miễn, tối qua có chương trình liên hoan.”

“Liên hoan gì cả đêm, con tưởng mẹ là người ngốc sao?”

“Doanh trại của họ đóng ở ngoại ô, ở khá xa, muộn như vậy, đi đường cũng không an toàn.”

Bà Điền Anh a một tiếng: “Vậy con ở lại doanh trại bộ đội là an toàn? Ai biết thằng nhóc kia với con có ý đồ gì với an toàn của con?”

Bốn chữ không yên lòng lập tức kích động đến thần kinh của Hà Tiêu, nhớ lại một màn suýt mất khống chế tối hôm qua, sắc mặt Hà Tiêu lập tức đỏ lên, Điền Anh nhìn thấy, sắc mặt liền thay đổi.

“Con theo mẹ vào phòng!” Nói xong kéo tay Hà Tiêu vào phòng cô

Hà Tiêu bị bà kéo đau, nhăn mặt nói: “mẹ làm gì vậy?”

“ngồi xuống!”

Điền Anh cắt ngang lời cô, kéo cô ra trước bàn trang điểm, kéo váy bên ngoài của cô xuống, Hà Tiêu bị động tác này làm sợ hết hồn, kêu khẽ một tiếng né tránh, lại bị bà Điền đè chặt trên ghế, kéo vát xuống, nhìn trước nhìn sau thật kỹ mới an tâm, buông lỏng tay ra.

Hà Tiêu nhanh chóng từ trên ghế đứng lên, đứng một bên, máu toàn thân đều dồn hết lên đầu. Cô dùng một ánh mắt khó tin nhìn bà Điền, lớn như vậy mà cô còn phải chịu hình phạt nhục nhã như vậy, làm cho cô cảm thấy cả người khổ sở, mà người khiến cho cô khổ sở lại là mẹ cô.

Điền Anh cũng ý thức đươc bản thân phản ứng có chút quá khích, nhưng bị con gái nhìn chằm chằm như vậy, bà không nói ra được lời dịu dàng: “Tốt nhất là không dính vào, nếu không con mãi mãi là người thuat thiệt.”

“Con không phải người không biết xấu hổ!” Hà Tiêu lớn tiếng nói lại, nước mắt không khống chế được chảy xuống. Giờ phút này, nội tâm từ đáy lòng cô hối hận một chuyện, đó là tại sao hôm qua lại đề Trình Miễn dừng lại.

“Nói gì vậy!” Điền Anh cũng tức giận nói, “Mẹ nó cho con biết, Hà Tiêu, còn và cậu ta như vậy, mẹ cũng không bao giờ đồng ý. Không có thương lượng!”

Chân tay Hà Tiêu dù không bị khống chế nhưng cũng run lên, nhìn mẹ, một câu cũng không thốt nên lời.

Hai người cứ giằng co nhau như vậy, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng của lão Hà: “Được rồi, được rồi, sáng sớm không nên nổi giận, để hàng xóm nghe được không hay.”

Điền Anh thở hổn hển, trợn mắt nhìn Hà Tiêu, xoay người kéo cửa đi ra ngoài. Lão Hà đứng ở cửa, nhìn bóng lưng hai mẹ con, thở dài. Sau đó đi vào phòng, nhẹ nhàng khép cửa.

Nhìn người cha ôn hòa, Hà Tiêu chưa bao giờ có cảm giác uất ức như hôm nay.

“Cha....” Hà Tiêu mở miệng gọi ông, cô khóc không ngừng. “Con không như vật, con biết đúng mực, con...”

«Tốt lắm. " Lão Hà vuốt mái tóc dài sau lưng cô, vỗ nhẹ bả vai cô, «Mẹ con chính là người như vậy, nói đi nói lại, bà ấy cũng vì muốn tốt cho con. Các con chưa kết hôn, còn chưa có gì xác định, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, người thua thiêt thực sự là con, phải không ? "

«Không phải cái này. " Hà Tiêu lắc đầu, «Mẹ căn bản không đồng ý con yêu Trình Miễn, bà sẽ không cho con kết hôn với Trình Miễn. "

Lão Hà cũng khó trả lời, nhìn con gái, một lúc lâu sau mới nói, «Được rồi, không nói chuyện này nữa, con cũng mệt rồi, đi nghỉ một lát đi. "

Hà Tiêu lau khô nước mắt, chậm rãi gật đầu.

Mấy ngày sau, Hà Tiêu cũng không nói chuyện với bà Điền. Thứ nhất là bà Điền cũng không để ý đến cố, thứ hai Hà Tiêu cũng thấy tức trong lòng, mặc dù không thể hiện như mẹ nhưng cũng không tránh được chiến tranh lạnh. Lão Hà bị kẹt ở giữa, rơi vào tình thế khó xử.

Chủ nhật, Hà Tiêu qua nhà Chử Điềm, để tránh Điền Anh nghi ngờ, cô nói lão Hà đưa cô đến, trước khi đi cố ý nói với Điền Anh, bà Điền khó khịu ở trong phòng, không lên tiếng.

Chử Điềm bây giờ không dám tiếp nhận cô, hỏi ra vấn đề nghi ngờ :

«Chuyện gì xảy ra à ? Nói không rõ ràng không cho cậu ở lại nha. "

Hà Tiêu liếc Chử Điềm một cái : " Sợ cậu một mình cô đơn, mình đến ở cùng cậu không được sao ? "

Chử Điểm cười chế nhạo : «Thế sao. Mình lại thất tình sao ? "

Bình thường Hà Tiêu bị nói như vậy nhất định sẽ không để tâm. Nhưng ở cùng ai đó một thời gian dài, độ dày của da mặt cũng tăng lên không ít : " Điềm Điềm, nếu cậu thất tình, thì cậu phải yêu trước đã, cậu yêu rồi sao ? "

Nhìn Hà Tiêu cười khanh khách, Chử Điềm khắc chế nửa ngày mới không bóp cổ cô.

Trời rất nóng, nhưng hai người đều đi ra ngoài ăn một bữa lẩu vô cùng sung sướng, sau khi trở về tắm một cái, nhẹ nhàng thỏa mãn nằm dài trên giường, toàn thân nhẹ nhõm.

Chử Điềm cảm thán : «Suy nghĩ một chút thì cuộc sống độc thân thật mẹ nó tốt lắm, mình quyết định, cả đời cũng không kết hôn ! "

«Vậy Từ Nghi phải làm sao bây giờ ? Cậu để anh ấy cả đời độc thân ? " Hà Tiêu hỏi một câu dài khiến Điềm Điềm không thở nổi, giấu nở trong lòng nói : «Điều này thì có quan hệ gì đến mình ? "

Hà Tiêu nghiêng đầu lại, nhìn Chử Điềm cười.

Chử Điềm bị cô cười có chút sợ hãi, nhưng vẫn mạnh miệng : «Mình nói thật, Tiếu Tiếu, bây giờ mình đã hiểu rõ một chuyện. Có lẽ, ở chung với một quân nhân như Từ Nghị, mình sẽ rất mệt mỏi. "

" Tại sao ? "

"Tâm sự nặng nề." Chử Điềm nói nhẹ nhàng, «Anh ấy sẽ là người nghe rất tuyệt vời, cũng có lúc nói đôi câu, nhưng chuyện liên quan đến chính anh ấy cho đến bây giờ vẫn không hề nói ra. Thật ra thì mình cũng không muốn biết quá nhiều, chỉ là mình cảm thấy anh ấy không cần mình, cảm giác rất tệ. "

Hà Tiêu im lặng nghe, không biết an ủi cô như thế nào.

" Đúng rồi. ", Đột nhiên Chử Điềm nghiêng đầu sang chỗ khác nói, «Mình đã từng đến nhà anh ấy, trong phòng anh ấy có cất giữ một mô hình máy bay. "

Hà Tiêu nhìn ánh mắt cô, vui vẻ : «Cậu cũng đến thăm nhà người ta rồi, còn nói không quan hệ ? "

Chử Điềm quay mặt đi, nói mơ hồ : «Đó là tình cờ thôi, hơn nữa cậu biết không, anh ấy ở một mình. "

Hà Tiêu nói : " Mình nghe Trình Miễn nói rồi, anh ấy với mọi người trong nhà có quan hệ không tốt lắm, nên ở một mình cũng không có gì lạ. Hơn nữa, chỉ đạo viên Từ có một người anh trai, từng làm không quân, sau đó vì sự cố ngoài ý muốn mà hy sinh. Anh ấy cất giữ mô hình có lẽ cũng vì chuyện này. "

Chử Điểm dùng ánh mắt cực kỳ cổ quái nhìn Hà Tiêu, nhụt chí nằm xuống : «Cậu xem, cậu còn hiểu anh ấy hơn mình đấy. "

Hà Tiêu bật cười, hai người nằm xuống, im lặng một lúc lâu, Hà Tiêu cầm tay Chử Điềm : «Điềm Điềm, nếu không muốn thì đừng dễ dàng buông tay, Từ Nghi là người tốt, cũng đáng giá để cậu làm vậy. Hơn nữa, mình có thể cảm thấy anh ấy thích cậu. "

Chử Điềm nghe xong, sửng sốt một chút, đột nhiên cô rút tay lại, vùi đầu vào trong gối, một lát sau nhỏ giọng nói : «Mình hiểu. "

Liên tiếp mấy ngày sau, Hà Tiêu không gặp được Trình Miễn. Chỉ nghe anh nói sắp diễn tập, còn lại cũng không nói thêm gì, xem tivi mới biết, đây là một đợt diễn tập rất lớn, còn mời cả đoàn quan sát bên ngoài, tất cả mọi người đều đang họp chiến thuật tại trụ sở huấn luyện ở Mông Cổ.

Lúc nghe thấy tin tức này, lão Hà ngồi bên không nhịn được cảm thán : «Đội của Trình Miễn quả thực là không tệ. "

Điền Anh lườm lão Hà, nói: «chỉ là một đại đội, để xem có bao nhiêu bản lĩnh,. "

" Đồng chí Điền Anh, bà cũng không thể xem thường, một tòa nhà trong chiến đấu cũng có tác dụng chứ đừng nói đến cả một đại đội ! Chỉ cần một tiểu đội, một người lính, cũng không thể khinh thường. Xa như vậy, tôi nghĩ Lão Sơn…. "

«được rồi, được rồi ! " Điền Anh không nhịn được cắt lời ông, «vừa nói đến chuyên này là ông có sức quá, chẳng lẽ ông định đi tham gia chiến đấu thật sao ? "

"Haiz, bà đừng nói nữa, tôi muốn nhập ngũ thì đã đi ngay năm đầu tiên, nếu theo quân của bọn Trình Miễn, vậy tôi thật sự có thể đi phía Nam đánh giặc ! "

Lão Hà tổng cộng cũng có hai lần nhập ngũ, năm thứ nhất là nhập ngũ ở sư đoàn T , nhưng vì sức khỏe lão Hà không qua đợt kiểm tra nên không thể nhập ngũ. Năm thứ hai phải làm phẫu thuật, sức khỏe mới có thể khôi phục, sau đó nhập ngũ ở bộ đội pháo binh, lần này được tuyển vào.

«những lời này thì có tác dụng gì ? Tôi cũng mong đợi ông đi chiến đấu giết địch lập công lắm đấy, giống như Lão Trình, lão Sơn, sau này còn được bồi dưỡng ở trường quân đội, cũng không đến nỗi phải chuyển nghề sớm. "

Lão Hà bất đắc dĩ, nháy mắt với Hà Tiêu, thở dài nói : «Thì tôi cũng biết có chừng mực. "

Hà Tiêu vẫn rất bội phục lão Hà, ông chính là trời sinh tính tình lạc quan, rộng rãi và dễ tha thứ, vừa đúng bổ trợ cho tính khí của mẹ Điền Anh, ông rất bao dung với bà. Đây không chỉ là vì lúc còn trẻ có chỗ thiệt thòi, mà còn là vì ông yêu bà. Lão Hà mang gần hết toàn bộ năng lượng cho bà, hai vợ chồng ông bà hai mươi mấy năm vẫn hạnh phúc như vậy, khiến cô cũng vô cùng khát vọng có một tình yêu như thế. Chính vì vậy, cô càng không thể hiểu tại sai mẹ lại phản đối chuyện của cô với Trình Miễn.

Hà Tiêu than thầm một hơi : Đành đi từ từ từng bước thôi.

Cuối tháng tám, thời tiết thành phố B cũng không nóng nữa. Thứ hai, Hà Tiêu vừa đi làm thì nhận được thông báo đi tuyên truyền của cơ sở, đối với nhiều người ở phòng hành chính thì việc này khá vất vả, phần lớn là không muốn lâm vào. Còn đối với Hà Tiêu mà nói, đây là cơ hội buông lỏng tốt nhất, thật vất vả mới có thể thoát khỏi sự giám thị của chủ nhiệm Trương, cô chỉ mong vậy thôi.

Trong mấy ngày này, cô và hai đồng nghiệp nữa đi thăm một vài xí nghiệp ở thành phố B. Cuối cùng là đi đến một công ty văn hóa, vừa vào đại sảnh đã nhìn thấy ở giữa đặt một chồng sách, Hà Tiêu dùng lại xem qua thì phát hiện phần lớn đều là loại sách khoa học kỹ thuật quân sự.

Một nhân viên quản lý sản phẩm giới thiệu : «Đây là hai tháng công ty chúng tôi phát hành sách mới ra thị trường, phản ứng thị trường rất tốt, rất dễ bán. "

" Thật sao ? " Hà Tiêu cười nhẹ, lật xem vài trang.

" Nếu như cô thích, có thể cầm vài quyển về xem thử ! " Nhân viên quản lỹ sản phẩm phóng khoáng nói.

Hà Tiêu vội vàng từ chối : «Không cần đâu, tôi chỉ nhìn qua một chút. "

Cô để sách xuống, bước nhanh đuổi kịp mấy đồng nghiệp. Cô cứ nghĩ chuyền cứ như vậy là xong rồi, nhưng đợi đến lúc buổi tuyên truyền giảng giải kết thúc, đoàn người chuẩn bị rời đi, thì nhân viên quản lý sản phẩm thật sựng tặng cho cô vài quyển sách. Hà Tiêu từ chối không được, đành liên tục nói cảm ơn, rồi nhận lấy.

Buổi tối tan ca, Hà Tiêu ôm một chồng sách về nhà. Mới đi đến cửa cầu thang thì nghe tiếng điện thoại vang lên, nhìn thấy số lạ, cô do dự một chút nhưng vẫn nhấn phím nghe. Âm thanh truyền đến cũng không phải là của người nào, chỉ là tiếng xào xạc đứt quãng.

Trực giác nói cho cô biết cuộc điện thoại này là do Trình Miễn gọi tới, nhưng vẫn có chút nghi ngờ, cô gọi anh mấy tiếng, một lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng nói chuyện : «Tiếu Tiếu, em có nghe thấy anh nói không ? Anh là Trình Miễn. "

Hà Tiêu đứng yên tại chỗ, nắm chặt điện thoại di động, một lát sau nói : «Có thể, em có thể nghe. Anh đang ở đâu ? "

Bên đầu điện thoại kia, Trình Miễn cười nói : «Anh đang ở Mông Cổ. Ở chỗ này gió rất to, em có nghe được không ? "

Trong điện thoại lại truyền đến tiếng xào xạc, lúc to lúc nhỏ. Thì ra đây là tiếng gió, Hà Tiêu nghĩ.

"Lúc nào anh trở lại?" Cô nhỏ giọng hỏi.

"Diễn tập đã kết thúc, ngày mai sẽ trở về." Trình Miễn nói xong, cách dây điện thoại hơn chín trăm cây số, hơn mười ngày không nói chuyện, âm thanh cũng biến thành trầm thấp xa xôi : «Nhớ anh không ? "

Nhớ. So với trước đây thì bất cứ lúc nào cũng muốn nhìn thấy anh. Đây là suy nghĩ đầu tiên của cô, nhưng cô không dám nói ra khỏi miệng, sợ không nhịn được sẽ khóc. Hít một hơi, cô nói : «Anh khôi thể đổi lời kịch nào mới mẻ hơn sao ? Mỗi lần gọi điện cũng chỉ biết hỏi câu này, anh không phiền nhưng em thấy phiền nha. "

Liên trưởng Trình thở dài : «Hết cách rồi, ở trước mặt em, cảm giác an toàn của anh anh vĩnh viễn không đủ. Đề anh yên lòng thì, ngày mai anh về thành phố B, em đến doanh trại thăm anh đi, vừa đúng là chủ nhật. "

Hà Tiêu im lặng : «Tại sao lần nào cũng là em đi ? "

" Anh không ra được, chẳng lẽ em cũng không đi sao ? " Trình Miễn làm mặt dày nói.

Hà Tiêu quả quyết cự tuyệt : «Em không đi ! "

Trình Miễn hừ một tiếng : «Thái độ không tích cực, tư tưởng có vấn đề ! Chờ anh trở về giáo dục em thật tốt ! "

Hà Tiêu dứt khoát cúp điện thoại, nhìn chằm chằm di động một lúc lâu, không khỏi buồn cười. Cô đang cười chính mình, với cái người mặt dày như vậy, anh giở trò lưu manh vô lại cô lại giận dỗi làm gì ? Lên tầng về nhà !

Mặc dù nói không đi, nhưng chủ nhật hôm ấy, Hà Tiêu vẫn dậy thật sớm, chuẩn bị đơn giản rồi ngồi xe buýt đến quân khu. Ngồi trên xe, đồng chí Tiếu Tiếu vẫn một mực khi dễ sự nhẹ dạ của chính mình. Người ta không phải là nhìn trúng điểm này của cô nên mới càng táo tợn hơn sao? Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa thì cô cũng thành lính ngoài biên chế của bọn họ rồi !

Thôi, coi như là giúp linh trinh sát xây dựng văn hóa cũng được. Hà Tiêu nhìn mấy cuốn sách của công ty văn hóa để dưới chân, tự an ủi trong lòng.

Đi gần hai giờ thì xe buýt đến khu vực ngoại thành nơi sư đoàn T đóng quân, Hà Tiêu xách theo mười mấy cân sách đến cổng lớn nơi đóng quân, lại phát hiện người đón cũng không phải Trình Miễn mà là văn thư Triệu Tiểu Quả.

Triệu Tiểu Quả áy này nhìn Hà Tiêu : «Liên trưởng chúng tôi nhận được thông báo cùng doanh trưởng đi nơi khác họp, vưa đi không đến một tiếng. Trước khi đi thủ trưởng đã để tôi gọi điện thông báo cho chị dâu, nói chị dâu đừng đến, nhưng mà tôi gọi mười cuộc cũng không thấy chị dâu nghe máy…. "

Hà Tiêu lấy điện thoại ra nhìn, quả nhiên là có mười hai cuộc gọi nhỡ. Có cả Trình Miễn và cả Triệu Tiểu Quả. Có lẽ là anh đi vội, lại không gọi được cho cô, nên mới dặn dò Triệu Tiểu Quả tiếp tục gọi điện.

«Chị dâu ? "

Thấy Triệu Tiểu Quả cận thận từng li từng tí quan sát sắc mặt mình, Hà Tiêu nhanh chóng mỉm cười, lên tinh thần nói : «Chắc là trên đường không nghe thấy tiếng điện thoại di động kêu. Không có chuyện gì, dù sao tôi đến cũng không phải để gặp riêng anh ấy, lần trước nghe Từ Nghi nói phòng đọc của mọi người thiếu sách, vừa hay mấy hôm trước công ty văn hóa tặng một ít sách, cũng hợp với mọi người, nên tôi mang theo đến. "

«Vậy tôi thay anh em cảm ơn chị dâu. " Triệu Tiểu Quả cười ha ha, “Chị dâu cùng tôi vào trong đi ạ, liên trưởng dặn dò nói chị sắp tới, nhất định phải ở lại ăn cơm trưa. Cũng sắp mười giờ rồi. "

"Vậy ta thay các huynh đệ cám ơn ngài." Triệu tiểu quả cười hắc hắc hai tiếng, "Chị dâu cùng ta vào đi thôi, liên trưởng giao phó nói ngài sắp tới, nhất định phải ăn cơm trưa lại. Này cũng sắp mười giờ rồi."

Hà Tiêu cười từ chối, nhưng sợ làm khó cậu ta, còn nói thêm : «Nếu liên trưởng các cậu giáo huấn, tôi cũng không để yên cho anh ấy. "

Triệu Tiểu Quả cười cười, gãi đầu, mang theo sách rồi đưa Hà Tiêu đến trạm xe buýt, nhìn cô lên xe mới yên tâm đi về.

Thời gian này, địa điểm này, người trên xe rất ít. Thời tiết cuối thu nắng gắt, Hà Tiêu chọn chỗ có bóng râm mát gần cửa sổ ngồi xuống. Xe từ từ chạy qua từng khu ruộng đồng vùng ngoại ô, Hà Tiêu nhìn phong cảnh nhanh chóng lướt qua, tâm tình rất phức tạp. Nói không mất mác là giả, nhưng suy nghĩ một chút, lại nhanh chóng lấy lại tinh thần thoải mái. Cô cũng đã trưởng thành ở quân khu, làm sao không biết anh thân bất do kỷ (editor : không hiểu lắm, Mạn Nhi yêu dấu biết thì bảo chị, chắc là kiểu bản thân anh Trình còn có nhiệm vụ không thể vì chuyện riêng của bản thân à ?), điều này chỉ là một chuyện nhỏ, vẫn là không nên để cho nó ảnh hưởng đến mình.

Hà Tiêu thuyết phục mình, dựa vào cửa sổ, bất tri bất giác lại từ từ ngủ thiếp đi. Không biết qua bao lâu, cô bị âm thanh huyên náo đánh thức, đang muốn mở mắt, xe buýt đột nhirn phanh gấp, Hà Tiêu không phòng bị, cả người nghiêng về phía trước, va phải tay vịn trước mặt.

Hà Tiêu không nhịn được kêu lên, lại nghe có tiếng hét to : «Không được nói ! không được nhúc nhích. "

Hà Tiêu tỉnh táo lại, nhìn thấy nét mặt sợ hãi của các hành khách khác trên xe, còn có một kẻ cầm dao sáng loáng trong tay, cô lập tức phản ứng kịp thời. Đây là gặp phải cướp sao ?

«Cũng mẹ nó không cho nói gì với tao, nếu không đừng trách ông đây không khách khí ! " Tên lưu manh hung dữ, trợn mắt quét một vòng qua mấy hành khách trên xe, thấy phần lớn đều là nữ thì cũng thả lỏng tâm trạng, hắn trợn mắt nhìn Hà Tiêu một cái, quay lại dùng dao đè ở eo tài xế : «Đi theo hướng tao chỉ, đến địa điểm đó tao sẽ thả chúng mày ! Nhanh lên một chút ! "

Nữ tài xế đã sớm bị dọa đến hồn bay phách tán, hai tay cầm lái sợ đến phát run. Một tên lưu manh đứng sau lưng tài xế dùng dao uy hiếp cô xuất phát, hai tên khác đứng ở trước xe quan sát mọi người đề phòng có người hét lên nhờ giúp đỡ hoặc là báo cảnh sát.

Người trong xe cũng bị tình thế này dọa sợ, núp ở một chỗ không dám nhúc nhích, chỉ sợ có một tiếng kêu vang lên thì con dao kia sẽ kề trên cổ họ. Hà Tiêu núp ở vị trí cạnh của sổ, do dự thật lâu, thừa dịp kẻ lưu manh kia dời mắt đi, lấy điện thoại di động ra. Đúng lúc này, tên cầm dao uy hiếp tài xế liếc mắt đến, thấy cô có hành động mờ ám, lập tức kêu lên : «May làm gì ? Không được nhúc nhích ! "

Trong lòng Hà Tiêu căng thẳng, tranh thủ giấu điện thoại di động vào một bên đùi. Đáng tiếc là chậm quá, một tên phụ trách quan sát hành khách đi về phía cô, sắc mặt dữ tợn muốn cô giao vật trong tay ra. Hà Tiêu dùng sức lắc đầu : «Điện thoại di động kêu, tôi chỉ muốn bấm nút.... "

Tên lưu manh không tin, đưa tay muốn cướp lấy, Hà tiêu không nhịn được hét chói tai, nhưng còn chưa kịp hét đã thấy tên lưu manh phía trước gầm thét : «nhìn xe, nhìn xe ! Con mẹ nó ngươi chuyển hướng khác cho ông "

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy nữ tài xế mang theo toàn bộ xe và người, đâm thẳng vào một chiếc xe khác. Chuyện xảy ra trong nháy mắt, Hà Tiêu không kịp phòng vệ, đầu và cánh tay đụng phải một bên thùng xe.

Trước khi ngất đi, Hà Tiêu thấy tên lưu manh cầm dao, bị mất khống chế lao về phía cô......
Bình Luận (0)
Comment