Mùa Đông Dài

Chương 43

Đến buổi sáng ngày thứ ba Từ Nghi mới trở về, chắc là không nghỉ ngơi tốt, nên gương mặt gầy gò có vẻ hơi tái nhợt. Trình Miễn quan sát thấy, Từ Nghi không được xem là người lưu luyến gia đình, hai người kết bạn một năm rưỡi thì số lần về nhà của cậu ấy một bàn tay cũng có thể đếm được, nhưng mà nửa năm gần đây, mới dần dần trở nên thường xuyên hơn. Trình Miễn nghĩ rằng trong gia đình cậu ấy đã ra chuyện gì đó, nhưng Từ Nghi không nói, nên anh cũng không hỏi, bởi vì anh quá hiểu rõ tính cách của Từ Nghi, bên ngoài nhìn vào là một người ôn hòa, nhã nhặn, nhưng cũng có mấy nguyên tắc của riêng mình, rất ngoan cố.

Nhưng mà chuyện Chử Điềm đã đến đây, anh vẫn luôn cân nhắc nên nói ra như thế nào cho tốt, cũng không chờ anh mở lời, Từ Nghi đã chủ động nói ra.

" Có phải ngày hôm qua Chử Điềm đến không?"

"Cậu biết rồi hả?" Trình Miễn làm bộ như vừa định lên tiếng, "Là tới tìm cậu, nhưng mà cậu không ở đây, nên mình đã thay cậu tiếp đãi."

Nghe xong Từ Nghi cũng không có phản ứng gì, dừng lại đứng ở đó một chút, rồi lấy đồ rửa mặt, vắt khăn lông lên vai chuẩn bị đi đến phòng vệ sinh. Chưa bước được bước nào ra khỏi cửa, đã bị Trình Miễn gọi lại.

Chỉ nghe thấy anh dùng loại giọng nói chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói với anh: "Chuyện này đáng lẽ mình không nên nhiều lời, nhưng bây giờ mình cảm thấy rằng cần phải nhắc nhở cậu một chút. Chử Điềm thật sự là một cô gái tốt, nếu như cậu thực sự thấy người ta chướng mắt thì nói trực tiếp với người ta đi —— ý của mình là nếu bên cạnh cậu có ai rồi thì trực tiếp từ chối cô ấy đi, dù sao thì đừng làm chậm trễ con gái nhà người ta, hiểu chưa?"

Từ Nghi nhìn nét mặt có chút nổi cáu của Trình Miễn, bình tĩnh hỏi ngược lại: "Làm sao cậu biết mình không coi trọng cô ấy?"

Trình Miễn a một tiếng, sửng sốt.

Ngón tay Từ Nghi vuốt ve khăn lông mềm mại, chậm rãi nở nụ cười: "Đến bây giờ, mình chưa từng thấy ai tốt hơn so với cô ấy."

—— vậy tại sao cậu vẫn có dáng vẻ như người chết này hả?

Trình Miễn suýt nữa buột miệng thốt lên câu hỏi này, nhưng ngược lại anh cũng ý thức được, Từ Nghi sẽ không nói với anh chuyện này. Bởi vì có đôi khi, chuyện tình cảm thật rất khó để nói rõ ràng.

Anh vuốt vuốt tóc, có chút bất đắc dĩ đứng lên: ", hai người các cậu cứ từ từ mà giày vò nhau, mình chẳng muốn tham gia vào."

Từ Nghi không lên tiếng, ngẩng đầu đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ rực rỡ có chút chói mắt.

Ra khỏi cửa túc xá, Trình Miễn đi thẳng đến kí túc xá của văn thư. Khi đẩy cửa vào thì không biết Triệu Tiểu Quả đang nằm ở trên bàn nhìn cái gì nữa, thấy anh đi vào, vội vàng giấu ra sau lưng.

Trình Miễn liếc mắt đánh giá cậu ta, rồi hỏi: "Có phải là thư của Tống Hiểu Vĩ hay không? Đúng lúc tôi muốn đi đến chỗ đội ngũ y tế, tiện đường mang cho cậu ấy luôn ."

Triệu Tiểu Quả ồ một tiếng, "Là phong thư của Tiểu đội trưởng Tống, từ quê tới, còn là con gái nha."

Chân mày của Trình Miễn cau lại, cầm lấy vừa nhìn, thì phát hiện đúng là ở góc phải phía dưới lá thư viết ba chữ thanh tú Triệu Tuệ Phương rất có khí chất, vừa nhìn tên đã biết phụ nữ.

Triệu Tiểu Quả lại gần, bà tám nói: "Thư đã được gửi đến nhiều lần rồi a..., nhất định là ở quê giới thiệu đối tượng cho Tiểu đội trưởng Tống."

Trình Miễn nghiêng đầu nhìn cậu ta: "Làm sao cậu biết?"

Cũng không ngại các chiến sĩ bà tám như vậy, trên thực tế cuộc sống ở liên đội khá khô khan, ngoại trừ huấn luyện thì chính là đi họp để học tập nghênh đón công tác kiểm tra, chỉ có cách duy nhất có thể kích thích đời sống tình cảm của các chiến hữu. Bình thường nếu ai kết giao với bạn gái hoặc là người thân gửi thư đến, bảo đảm cả liên đội đều biết hết.

"Anh nghĩ xem, trong nhà Tiểu đội trưởng Tống chỉ có anh trai và mẹ già, bình thường gửi thư cũng là tên của anh trai, nhưng thời gian gần đây đều là con gái, vậy khẳng định là có biến rồi."

Trình Miễn gật gật đầu, cảm thấy cậu ấy nói rất có đạo lý. Năm nay Tống Hiểu Vĩ đã là năm cuối của kỳ hai, tính toán một chút thì tuổi quân cũng dài bằng anh, hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, ở nông thôn đã không coi là trẻ tuổi. Nếu như cậu ấy không đầu quân nhập ngũ, sợ là bây giờ đã sớm kết hôn rồi. Tham gia quân ngũ, tìm bạn gái cũng không dễ dàng, tìm được một người vừa ý thì khó càng thêm khó, cho nên tự đáy lòng của Trình Miễn cảm thấy vui mừng cho Tống Hiểu Vĩ.

Anh cất thư xong, nghĩ thầm lá thư này đến thật là đúng lúc. Hiện giờ Tống Hiểu Vĩ đang nằm trong phòng y tế bởi vì eo bị thương, nhìn thấy thư, chắc tâm tình sẽ khá hơn chút.

"Được, tôi đến phòng y tế đây, cậu bận việc của cậu đi."

Trình Miễn làm bộ phải đi, Triệu Tiểu Quả vội theo sau tiễn anh ra cửa. Nhìn thấy liên trưởng của mình đã đi xa, anh vội vàng đóng cửa lại, lấy điện thoại di động từ trong túi ra. Trong thời gian ngắn, QQ trong điện thoại di động đã bắn ra một số tin tức cho đám bạn tốt.

Triệu Tiểu Quả đang muốn nhắn tin lại cho người ta, thì cửa lại vang lên tiếng cọt kẹt, anh bị dọa sợ đến run lên một cái, vội vàng nhét điện thoại di động vào trong túi áo. May mắn người tới là binh sĩ cùng khóa với anh, hai người còn là đồng hương.

Lúc này Triệu Tiểu Quả mới thở nhẹ ra, vỗ vỗ ngực: "Cậu hù dọa quỷ à, đi vào cũng không biết gõ cửa nữa. Aiz mình nói này, không phải hôm nay cậu trực ban sao? Nhanh đi về canh gác đi!"

Vẻ mặt của binh sĩ cùng khóa kia thật thà: "Liên trưởng nói để tôi đến tịch thu điện thoại di động của cậu, chờ anh ấy từ phòng y tế về thì phải giao nộp."

Gì vậy? Triệu Tiểu Quả trợn tròn mắt, liên trưởng để cho đồng hương của cậu đến tịch thu điện thoại di động, nói như vậy thì vừa rồi anh ấy mới nhìn thấy à? Anh không nhịn được lệ rơi đầy mặt: liên trưởng ánh mắt của anh thật tốt quá đi, động tác giấu điện thoại di động của tôi đây thần tốc thế kia, vẫn bị ngài nhìn thấy rồi.

Triệu Tiểu Quả thử thương lượng với đồng hương: "Cậu nói mấy lời hữu ích với liên trưởng đi."

Gương mặt của binh sĩ cùng khóa vẫn thành thật như cũ: "Liên trưởng nói không thể cầu tình, trước tiên anh ấy tịch thu điện thoại di động này, chờ sang năm cậu thi xong trường quân đội sẽ trả lại cho cậu."

Triệu Tiểu Quả sốt ruột đến mức vò đầu bứt tai: "Tôi bảo đảm không chơi có được không? Tôi sẽ chăm chỉ đọc sách." Nói xong thì đẩy người đồng hương ra ngoài cửa, chiến sĩ kia vẫn trung thành với cương vị công tác như cũ, dùng chân giữ cửa lại.

Triệu Tiểu Quả khóc không ra nước mắt, làm sao lại gặp phải một người đầu óc bảo thủ như thế này đây!

Rốt cuộc hai người bên này nổi lên tranh luận, mà liên trưởng Trình Trình Miễn lại có vẻ thoải mái nhàn nhã đi vào phòng y tế.

Tống Hiểu Vĩ đang nằm trên giường, vừa thấy anh đi vào, thì vội vã đứng dậy xuống giường. Trình Miễn vội vàng ngăn anh lại: "Nằm yên trên giường đừng đi, tôi chỉ đến thăm cậu một chút thôi."

Tống Hiểu Vĩ vuốt vuốt mái tóc, rồi lại nằm trở về. Trình Miễn thuận tay kéo cái ghế, rồi ngồi xuống cạnh mép giường, nhìn sắc mặt của anh một chút, rồi hỏi "Cảm thấy như thế nào rồi ?"

"Tốt hơn nhiều rồi." Tống Hiểu Vĩ lớn tiếng trả lời, chắc là đụng tới chỗ nào đó, nên anh không nhịn được hít một hơi.

Trình Miễn vui vẻ ngay lập tức: "Được rồi, đừng cậy mạnh, có bệnh thì dưỡng cho thật tốt đi."

Tống Hiểu Vĩ cười hắc hắc, khuôn mặt đen sạm hơi ngượng ngùng.

Tham gia quân ngũ, có ai mà trên người không bị thương đâu? Nhất là bộ đội dã chiến như bọn họ, có đôi khi liều chết để vùng lên huấn luyện, sau đó ngẫm lại quả thật cố gắng quá thì rất có thể tổn thương đến bản thân. Chính anh cũng không phải là lần đầu tiên bị thương, lần trước là cánh tay, lần này là eo. Nếu là trước kia, anh có thể sẽ để xuống tất cả suy nghĩ để nghỉ ngơi dưỡng thương cho thật tốt, nhưng mà lúc này, lòng anh không thể an tĩnh như thế được.

Tống Hiểu Vĩ đang nghĩ như vậy, thì một phong thư được đưa tới trước mặt anh. Anh tiếp nhận và xem xét, thấy trên lá thư chính là cái tên kia, khuôn mặt bỗng nóng lên.

Tống Hiểu Vĩ cười hắc hắc, khuôn mặt đen sạm hơi ngượng ngùng.

Tham gia quân ngũ, có ai mà trên người không bị thương đâu? Nhất là bộ đội dã chiến như bọn họ, có đôi khi liều chết để vùng lên huấn luyện, sau đó ngẫm lại quả thật cố gắng quá thì rất có thể tổn thương đến bản thân. Chính anh cũng không phải là lần đầu tiên bị thương, lần trước là cánh tay, lần này là eo. Nếu là trước kia, anh có thể sẽ để xuống tất cả suy nghĩ để nghỉ ngơi dưỡng thương cho thật tốt, nhưng mà lúc này, lòng anh không thể an tĩnh như thế được.

Tống Hiểu Vĩ đang nghĩ như vậy, thì một phong thư được đưa tới trước mặt anh. Anh tiếp nhận và xem xét, thấy trên lá thư chính là cái tên kia, khuôn mặt bỗng nóng lên.

Trình Miễn nhìn vào trong mắt, trong lòng càng tán thành với lời nói của Triệu Tiểu Quả hơn: "Ở quê giới thiệu đối tượng cho cậu à?"

Tống Hiểu Vĩ cầm lấy thư, rồi gật đầu, suy nghĩ một chút rồi lại nói: "Đều là người trong nhà sốt ruột, thật ra thì tôi cảm thấy trước tiên cứ làm xong công việc đã, hai năm nữa có đối tượng cũng không muộn. . . . . ."

"Thôi đi." Trình Miễn giơ tay lên ngắt lời anh, "Bao nhiêu tuổi nên làm cái gì thì cậu phải rõ ràng, tính toán xem bản thân năm nay hai mươi mấy rồi, còn không vội à? Công việc và kết hôn xung đột nhau sao?"

Tống Hiểu Vĩ nắm lấy lá thư, cười cười, mang theo chút mê mang: "Liên trưởng, anh nói rất có đạo lý. Nhưng bây giờ tôi đang ở chỗ không biết tương lai như thế nào, tôi không dám tùy tiện hứa hẹn với con gái nhà người ta, sợ đến cuối cùng lại làm chậm trễ người ta, để cô ấy cùng chịu khổ chịu tội với tôi."

Trình Miễn hiểu anh đang lo lắng điều gì, anh trầm ngâm chốc lát, rồi mới nói: "Tôi hiểu rõ suy nghĩ của cậu, tình huống năm nay tương đối căng thẳng, nhưng cái khác tôi không dám nói, giữ lại cậu là không thành vấn đề." Dừng lại một chút, anh nói tiếp, "tham gia quân ngũ bao nhiêu năm nay, cậu kiếm được bao nhiêu vinh dự cho đại đội tất cả mọi người đều quá rõ ràng. Khoảng thời gian trước bỏ phiếu dân chủ, cậu cũng xếp hàng đầu. Mặc dù bây giờ trên người cậu bị thương, hai ngày nữa sát hạch chuyên ngành có thể sẽ bị ảnh hưởng một chút, nhưng cũng không có gì quá đáng ngại, tôi tin tưởng vào thực lực của cậu."

Tống Hiểu Vĩ bị lời nói này của anh trấn an hơi lộ vẻ xúc động: "Liên trưởng à, tôi. . . . . ."

Trình Miễn đứng lên, đè ép bờ vai của anh rồi dùng sức vỗ vỗ, "Cho nên hãy tranh thủ thời gian mà thương dưỡng cho tốt, không có nhiều thời gian đâu. Trả lời thư của cô ấy đi, đừng có giống chỉ đạo viên của các cậu, có cơ hội mà không biết nắm chặt. Biết điều quan trọng nhất khi đàn ông theo đuổi phụ nữ là gì không?"

Tống Hiểu Vĩ khiêm tốn học hỏi: "Là gì vậy?"

Trình Miễn nghiêm túc nói: "Da mặt phải dày."

Tiểu đội trưởng Tống: ". . . . . ."

Tiễn Liên trưởng của mình đi, Tống Hiểu Vĩ mới từ từ mở lá thư gửi từ quê đến. Đọc xong từng câu từng chữ, trên khuôn mặt của vị quân nhân trẻ tuổi tràn đầy nụ cười, giống như ánh mặt trời ở bên ngoài, ấm áp mà sáng rực. Có lẽ thực sự anh nên làm giống như liên trưởng nói, nắm chặt hạnh phúc vào trong tầm tay. . . . . .

Kể từ khi trở về đơn vị, Trình Miễn bắt đầu vội vàng đến chân không chạm đất, cũng không thể nói chuyện nhiều Hà Tiêu được, cho dù là nói điện thoại. Mỗi lần đều là nói qua loa mấy câu, nói xong thì ngủ thiếp đi, chỉ còn lại một mình Hà Tiêu ở đầu kia nói thầm: tại sao lại có thể mệt mỏi đến như vậy?

Mặc dù vừa vội vàng vừa mệt mỏi nhưng trôi qua rất phong phú, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy thiếu sót cái gì đó. Vì vậy buổi sáng hôm nay sau khi kết thúc hội nghị bầu chọn sát hạch chuyên ngành, thật vất vả mới có thời gian rảnh rỗi, nhìn thời gian vẫn chưa tới giờ cơm, Trình Miễn bấm số điện thoại của Hà Tiêu.

Đợi một lúc lâu, bên kia mới kết nối, bối cảnh cũng hơi ồn ào. Trình Miễn đứng ở trước cửa sổ, nhìn các chiến sĩ đang huấn luyện trong thao trường, vẻ mặt nhàn nhã: "Đang làm gì vậy, sao nghe thấy ầm ĩ như vậy?"

"Không có gì đâu."

Hà Tiêu trả lời mơ hồ không rõ, trái lại Trình Miễn càng nghi ngờ hơn. Ở bên này anh nghe không rõ ràng lắm, chỉ cảm thấy giống như là xảy ra tranh chấp. Có lẽ Hà Tiêu không muốn để anh nghe thấy, bịt kín ống nghe, nói mấy câu với người bên kia. Trong nháy mắt Trình Miễn lại nhớ tới lần đầu tiên đến trung tâm tìm cô, khi đó cũng có chuyện xảy ra, nên vội vàng hỏi: "Có phải lại có người đến gây sự hay không?"

"Không có." Lần này Hà Tiêu trả lời rất rõ ràng, chắc là đã đi đến chỗ yên tĩnh."Không có ai tới gây chuyện, chỉ là đồng nghiệp ngăn em lại nói hai câu."

"Ừ, là nam hả?."

Không thể không thừa nhận, thính lực của Trình Miễn thật tốt. Quả thật Hà Tiêu hơi đau đầu: "Nam thì làm sao? Em không được nói chuyện với đàn ông hả hả ? Hẹp hòi quá rồi đấy."

Trình Miễn khẽ cười: "Anh cũng không bá đạo như vậy, trái lại có thể nói một câu, nhưng tiến thêm một bước là có thể phạm qui rồi."

Hà Tiêu không nói gì một lúc, muốn cúp điện thoại: "Không phải anh rất bận sao, sao ban ngày lại có thời gian rảnh rỗi mà gọi điện thoại vậy? Anh đừng nói liên trưởng Trình, mấy ngày nay nhiều khi nghe tiếng ngáy khi đi ngủ của anh, bây giờ có thể dễ dàng nói chuyện với anh như thế này thật là không quen nha."

Giọng điệu của cô dịu dàng tinh tế chế nhạo anh, nghe thấy thế Trình Miễn hận không thể lập tức đi xuyên qua rồi giải quyết ngay tại chỗ. Tiếc rằng cách nhau quá xa, người nào đó chỉ có thể nghiến nghiến răng hàm: "Anh đề nghị tạm thời em đừng trêu chọc anh, bằng không đợi anh gặp em sẽ bổ sung toàn bộ việc lần trước chưa làm xong!"

Bên này khuôn mặt Hà Tiêu đỏ bừng lên, tuy là một mình ở trong phòng nhỏ trong nhà vệ sinh, nhưng vẫn sợ người khác nghe thấy. Oán trách người nào đó một câu, cũng không dám nhiều lời nữa, gương mặt nóng bỏng cúp điện thoại. Từ trong phòng vệ sinh đi ra ngoài, chải chuốt qua loa, rồi cúi đầu vội vã đi tới phòng ăn ở dưới lầu.

Chử Điềm đã sớm lấy xong hai phần cơm ngồi chờ ở một chỗ, thấy cô đi đến, lông mày xinh đẹp nhíu lại, lão đại không vui oán trách: "Sao lại chậm như vậy hả, mình sắp đói đến mức da bụng dính vào da lưng rồi."

Nhìn thấy bạn tốt, Hà Tiêu mới nhẹ nhàng than thở: "Đừng nói nữa."

"Sao vậy?"

Hà Tiêu ngồi xuống đối diện cô ấy, uống một hớp canh nóng, mới khôi phục tâm trạng, nói với Chử Điềm: " Lúc vừa mới xuống lầu thì gặp trưởng ban Lưu, anh nói gì cũng phải mời mình ăn cơm, mất bao nhiêu thời gian mới né tránh được anh ta."

Chử Điềm suýt nữa bị cơm trong miệng làm nghẹn: "Không phải chứ? Cậu không có nói cho anh ta biết cậu có bạn trai rồi à? Không không không, phải nói là vị hôn phu."

Hà Tiêu làm gì có tâm tình đùa giỡn với cô ấy: "Dễ dàng như vậy thì tốt rồi." Cô hơi nhụt chí, "Mình nói rồi, nhưng anh ta không tin."

Ánh mắt Chử Điềm chuyển động, cũng hiểu rõ ràng rồi. Dù sao Trình Miễn chưa từng tới đơn vị của bọn họ, mặc dù cô nói như vậy, nhưng người khác sẽ cho rằng chỉ là tìm cớ. Nhưng nghề nghiệp của Trình Miễn, muốn anh ấy ngày ngày tới đón Hà Tiêu tan làm quả thực là đầm rồng hang hổ(*).

(*) ý nói bắt TM hàng ngày tới đón Ht là việc cô cùng khó khăn.

"Đây chính là điểm tốt khi tìm bạn trai là quân nhân." Chử Điềm nhìn món ăn trong khay, đột nhiên không có khẩu vị, "May mà mình thoát thân nhanh chóng, nếu không chắc chắn cũng giống cậu rồi."

Tối hôm qua Hà Tiêu mới nghe nói chuyện của Chử Điềm và Từ Nghi, sáng hôm nay bận quá nên quên hỏi, bây giờ nghe cô ấy nhắc tới, cô không tránh được phải hỏi "Mình nghe Trình Miễn nói cậu phải về quê Tứ Xuyên, hai chúng ta thân nhau như vậy, tại sao chuyện như vậy mình lại không biết?"

"Mới có dự định thôi." Giọng điệu của Chử Điềm thở phào, "Cậu cũng biết tình huống của nhà mình, ba mình lão già đó không biết xấu hổ cứ độc ác muốn ly hôn với mẹ mình như vậy, thân thể bà lại không tốt, nếu mình không chăm sóc, thi còn có thể trông cậy vào ai đây."

"Vậy cũng không nhất định phải trở về." Hà Tiêu nghĩ ý tưởng hộ cô ấy, "Có thể đón dì lên đây, dù sao thì phòng cũ nhà mình cũng đủ để ở, hơn nữa điều kiện chữa bệnh ở thành phố B cũng đứng đầu cả nước, nếu thực sự thân thể dì có vấn đề gì, kiểm tra nằm viện cũng dễ dàng hơn." Quan trọng hơn là, sẽ không cách xa Từ Nghi như vậy.

Chử Điềm biết cô ấy có ý gì, cô chuyển tầm mắt từ ngoài cửa sổ vào, nhìn Hà Tiêu, nhàn nhạt nở nụ cười, mặt mày xinh đẹp rực rỡ: "Thực ra thì những điều này đều không phải là vấn đề, là tự bản thân mình muốn rời đi." Cô tạm dừng lại, rồi chậm rãi nói, "Mình muốn thử nhìn xem, nhìn xem rốt cuộc mình có thể trải qua những ngày không có Từ Nghi hay không."

Hà Tiêu nghe, quả thật rốt ruột thay hai người: "Nói nhăng gì vậy, thời gian dài như vậy, tâm tư của Từ Nghi như thế nào cậu còn không rõ sao?"

Cô nhớ rất rõ ràng, lần hội diễn 1/8 đó, vẻ mặt và giọng nói khi Từ Nghi nhắc tới Chử Điềm, nếu không phải thật sự thích, tại sao có thể dịu dàng như vậy.

Chử Điềm giương mắt nhìn cô: "Cậu muốn nói gì?"

Hà Tiêu hít sâu một hơi, nói: "Trình Miễn, anh ấy đã nói chuyện với Từ Nghi, cụ thể anh ấy nói cái gì thì tự cậu đi hỏi đi, tóm lại đối với người kia mà nói thì rất buồn nôn nha. Có thể khẳng định, anh ấy thích cậu, so với tưởng tượng của cậu còn nhiều hơn rất nhiều. Điềm Điềm, hai người các cậu không thể nói chuyện cho cẩn thận sao?"

Sắc mặt của Chử Điềm thoáng trở nên rất yếu ớt. Tại sao có thể như vậy? Từ Nghi anh ấy, chẳng lẽ không phải trong lòng đã có ai đó rồi sao?

Hết chương 43
Bình Luận (0)
Comment