Mùa Đông Greenland

Chương 43

Dan về nhà tắm qua rồi thay đồ, cậu không đạp xe mà đi bộ ra ngoài.

Tháng Sáu là mùa du lịch cao điểm ở Reykjavík, trên đường phố tấp nập du khách đủ loại màu da, đa phần là các gia đình dẫn theo con nhỏ và các cặp tình nhân. Reykjavík là một thành phố rất cởi mở, Dan vừa đi qua một con phố mà đã thấy mấy cặp đôi đồng giới, có cả nam và nữ. Tất cả đều siết chặt tay nhau, trên môi nở nụ cười hạnh phúc.

Cậu đút hai tay vào túi áo khoác, trên mặt vẫn giữ nụ cười ấm áp, nhưng đáy mắt thì càng buốt giá, sắc xanh trong veo vốn có sẫm màu hơn, trông như ngọc phỉ thúy.

“Ối…” Khi đi ngang qua cửa hàng đồ chơi, một cô bé lao vụt ra như viên đạn va phải người cậu.

Cô bé chừng bốn, năm tuổi, tuy nhỏ xíu nhưng đụng phải cũng khá đau.

Dan xoa cái chân bị va vào, nhìn xuống cô bé trước mặt, vừa định lên tiếng thì em đã òa khóc.

Dan: “…”

Cô bé mặc một chiếc váy tutu màu hồng nhạt, cầm một chiếc hộp màu trắng cột ruy băng đỏ, mái tóc xoăn vàng tết hai bên, mé tóc bên trái cài một chiếc nơ con bướm. Em bị đụng đỏ cả trán, thêm đôi mắt xanh ngấn lệ thì thật sự không ai giận nổi.

Dan ngồi xuống để ngang tầm mắt với cô bé, cậu kiên nhẫn nói: “Đau lắm à?”

Cô bé nghẹn ngào: “… Đau lắm ạ…”

Dan đưa tay xoa trán em, thở dài: “Lần sau đi đường phải chú ý nhé. Hôm nay con va vào chú chỉ hơi đau, chứ nếu đụng phải xe thì không chỉ đau trán thôi đâu.”

Cô bé bĩu môi không đáp lời.

“Con tên là gì?” Dan kiên nhẫn hỏi.

“Nina ạ.” Cô bé đưa tay lên dụi mắt, lau hết những giọt nước mắt vương trên mi.

“Vậy thì Nina, bố mẹ con đâu rồi?”

Nina quay đầu nhìn cửa hàng đồ chơi với vẻ tủi thân: “Bố mẹ đang chọn quà cho em trai. Con muốn món lớn hơn nhưng mẹ không cho nên chỉ có thứ này.” Cô bé giơ cái hộp trong tay lên.

Dan tỏ vẻ tò mò: “Thứ gì vậy?”

Nina bĩu môi: “Một con búp bê. Con có mấy con kiểu này rồi.”

Nét mặt cô bé bỗng khiến Dan nhớ đến Datta. Đã gần hai năm không gặp, không biết cô bé đó có còn nhớ cậu không.

“Thế nên con định bỏ nhà ra đi hử?” Dan nhướng mày.

Nina gật đầu thật mạnh: “Con giận lắm, con sẽ không quay về!”

Dan bật cười: “Nhỡ con đói bụng hoặc muốn về nhà thì sao?”

Cô bé đảo mắt một vòng: “Chú tên là gì ạ?”

“Chú tên Dan.”

“Các cô ở trường mẫu giáo bảo rằng nếu nói tên cho nhau biết thì cả hai sẽ trở thành bạn. Bây giờ chú biết con là Nina, con biết chú là Dan. Chúng ta đã là bạn thì chú sẽ dẫn con đi ăn, con sẽ không bị đói.”

Dan bị logic của cô bé chọc cười: “Nhỡ chú là người xấu thì sao?”

Nina xích lại gần, cẩn thận quan sát cậu một lúc rồi tự tin lắc đầu: “Chú không phải người xấu. Mắt chú rất giống cô giáo của con, người có đôi mắt đẹp thì không thể là kẻ xấu.”

Dan thấy mắc cười, cậu xoa đầu cô bé: “Được rồi, Nina. Chú nghĩ con nên về với bố mẹ.”

Vừa dứt lời, cánh cửa của cửa hàng đồ chơi lại bị đẩy ra, một người phụ nữ trẻ chạy ra với vẻ hoảng hốt. Nhìn thấy Nina, cô mới thở phào nhẹ nhõm: “Nina! Sao con lại chạy ra ngoài?”

Cô bé quay đầu lại nhưng chỉ mím môi không trả lời, cúi đầu nghịch chiếc hộp trong tay.

Dan đứng lên, xoay người cô bé lại, cười lịch sự với người phụ nữ: “Chào cô, tôi là Dan. Vừa rồi không cẩn thận va phải con gái cô.”

Một nụ cười cảm kích xuất hiện gương mặt cô: “Cảm ơn cậu đã trông chừng nó.” Nói rồi cô kéo Nina lại, định quay về tiệm.

Nina đi theo mẹ mấy bước rồi quay đầu lại như nhớ ra điều gì, em vẫy tay với Dan: “Chú Dan, nhớ nha, chúng ta đã là bạn.”

Dan mỉm cười, khoát tay ra hiệu đã biết.

Vì đoạn nhạc dạo này, lúc Dan đến Corlena thì đã gần 20 giờ 20, Harvey và Joe không còn ở trong quán.

Tay quản lý nhận ra cậu bèn lên tiếng chào hỏi: “Ông chủ và Joe có việc nên đi trước. Họ bảo tôi chuyển lời cho cậu rằng họ sẽ đợi cậu ở cổng Old Harbour.”

Dan cảm ơn rồi quay lưng bước về phía Old Harbour.

Màn trình diễn pháo hoa chính thức bắt đầu lúc 21 giờ, bao năm qua Old Harbour vẫn luôn là vị trí đắc địa nhất, có du khách còn thuê cả thuyền để ngắm cảnh trên biển. Để chiếm vị trí đẹp, cả đoàn người lũ lượt đổ về Old Harbour.

Bản thân Dan không mấy hứng thú với màn bắn pháo hoa. Cậu thong thả đi sau đám đông, lúc đến cảng thì đã là 21 giờ kém 10.

“Dan – bên này!” Cậu nghe thấy giọng Joe từ đằng xa.

Joe và Harvey đứng dưới ngọn đèn đường, trên gương mặt trẻ con của cậu ta là nụ cười phấn khích: “Sao giờ anh mới đến? Nhanh lên nào, chậm chân là mất vị trí đẹp đó.”

Harvey ở bên cạnh thì có vẻ dửng dưng, thấy Joe kích động như vậy thì thở dài: “Cẩn thận nào, đừng để trượt chân. Anh không muốn nhảy xuống nước cứu em thêm lần nữa đâu đấy.”

Joe quay đầu trừng mắt với y: “Tại người ta mà, với cả em cũng biết bơi.”

Harvey không nói gì, chỉ nhìn Joe với vẻ cảnh cáo, im lặng giữ tay cậu ta.

Dan bắt gặp động tác nhỏ này, bước chân khựng lại nửa giây rồi thản nhiên bước tới.

Con đường chính dẫn đến bến cảng đông nghẹt người, Dan cố ý đi sau Harvey khoảng nửa cánh tay, cụp mắt xuống không biết đang suy nghĩ điều gì. Giữa đám đông huyên náo, dường như cậu nghe thấy có người gọi tên mình, bèn dừng chân, nghi hoặc quay đầu lại.

“Sao vậy?” Harvey thấy cậu bị tụt lại thì quay đầu nhìn.

“Hình như có người gọi tên tôi.” Dan nhìn quanh bốn phía.

Joe nghe vậy cũng quay đầu lại: “Bạn anh cũng ở đây à?”

Trong lúc này họ lại nghe thấy một tiếng “Dan!”, âm thanh lần này gần hơn, giống giọng trẻ con.

“Có phải đằng kia không?” Harvey chỉ tay về phía bên phải họ. Dan nhìn theo, thấy một gia đình bốn người đang đi về phía họ. Người bố bế bé trai, người mẹ bế bé gái, nhưng cô con gái cứ ngọ nguậy khiến người mẹ bực bội cau mày. Cô bé này đúng là Nina. Không biết em nhìn thấy Dan bằng cách nào, giờ đang vẫy tay về phía cậu.

Dan bất giác mỉm cười, cũng vẫy tay ra hiệu đã nhìn thấy.

“Cậu quen à?” Harvey hơi ngạc nhiên.

“Nãy gặp trên đường.” Dan vừa dứt lời, cả gia đình bốn người đã đi tới trước mặt họ. Người mẹ trẻ nhận ra Dan, mỉm cười lịch sự với cậu.

“Dan! Chú cũng đi xem pháo hoa ạ?” Nina cố xoay người, vươn tay về phía Dan.

Dan hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn theo bản năng đón lấy cô bé: “Ừ, gia đình con cũng vậy à?”

Mẹ Nina cũng kinh ngạc trước hành động của con gái mình, cô khẽ mắng: “Nina, con làm gì vậy? Phép lịch sự đâu?” Rồi lại cười ngượng ngập với Dan: “Chúng tôi cũng đi xem pháo hoa.”

Nina lắc đầu với mẹ rồi quay sang Dan: “Chú dẫn con theo cùng được không ạ?”

Dan thấy vẻ cầu xin trong mắt cô bé, cậu chần chừ: “Nhưng bố mẹ con đều đang ở đây…”

Nina quay đầu nhìn mẹ, nhõng nhẽo nói, “Nhưng con muốn đi xem với chú cơ.”

Lúc này mẹ Nina thực sự lúng túng: “Nina, qua đây mau, không ra làm sao!”

Nina không thèm nhìn mẹ, càng ôm chặt cổ Dan.

Dan xốc cô bé lên rồi nhìn mẹ em: “Không sao đâu. Nếu cô không ngại thì cứ để tôi dẫn cô bé đi cùng.”

“Nhưng…” Mẹ Nina ngập ngừng.

Dan dùng tay còn lại để lấy điện thoại: “Chúng ta trao đổi số điện thoại. Khi nào bắn pháo hoa xong, tôi sẽ dẫn Nina tới cổng Old Harbour chờ cô. Nếu cô không yên tâm thì còn có hai người bạn này của tôi.” Cậu chỉ vào Harvey và Joe.

Mẹ Nina do dự một lúc, nhìn bóng lưng bướng bỉnh của Nina thì đành thỏa hiệp. Cô lấy điện thoại ra: “Vậy thì làm phiền cậu.”

Vì thế biến thành tổ hợp kỳ lạ: Harvey dẫn Joe đi trước, Dan bế một cô bé năm tuổi đi sau.

Khi tới chỗ bến tàu, Dan mua cho em một cây kẹo bông gòn màu hồng nhạt. Cô bé cười tít mắt, nhìn cây kẹo trong tay rồi lại nhìn Dan, nói như người lớn: “Dan, cho con xuống tự đi. Nhỡ kẹo bông rơi vào quần áo chú, với cả chú cũng bế con một lúc rồi!”

Dan cười: “Sắp bắn pháo hoa, con mà xuống thì không nhìn thấy gì đâu.”

Nina nghe vậy thì ngẫm nghĩ, cẩn thận chuyển kẹo bông sang tay kia: “Vậy thì con không xuống, nhưng con sẽ cầm cẩn thận để kẹo không rơi vào quần áo chú.”

Dan cười lắc đầu: “Rơi vào cũng không sao, hôm nay là lễ hội Trung Hạ mà.”

Cậu vừa dứt lời thì một tiếng nổ “đùng đoàng –” vang lên ở cách đó không xa, màn pháo hoa đầu tiên nở rộ trên bầu trời đêm quang đãng.

“Hic, làm con giật cả mình!” Nina giơ hai tay lên bịt tai.

Một tay Dan bế cô bé, tay còn lại giúp em che tai: “Như vậy được chưa?”

Nina cười thật tươi, bỏ cái tay đang cầm kẹo bông gòn xuống: “Được rồi ạ!”

Trên phông nền đêm hè xanh như nhung được tô điểm bởi hàng ngàn ngôi sao lấp lánh, từng chùm pháo hoa lần lượt nở rộ. Vàng, cam, đỏ, hồng, chàm, xanh biếc, tím tươi, trắng bạc… Như có một bàn tay vô hình pha trộn tất cả màu sắc trên thế gian để vẽ lên bức tranh đẹp nhất trên bầu trời đêm.

“Oa…” Nghe cô bé cảm thán, Dan bất giác mỉm cười.

Màn trình diễn pháo hoa chỉ kéo dài nửa tiếng. Khi họ ra ngoài theo đám đông, Nina vẫn thấy chưa đã. Khi đi tới cổng, cô bé hào hứng kể cho Dan nghe một câu chuyện về cầu vồng mà em từng nghe trước đó. Dan liếc mắt đã thấy mẹ Nina, cô đang đứng cạnh cabin của nhân viên quản lý cảng, vẻ mặt lo lắng xen lẫn hối hận.

“Nina, mẹ con đến rồi nè.” Dan giơ tay chỉ về phía cách đó không xa.

Mẹ Nina cũng nhìn thấy họ, vội vàng bước đến đón em. Bế Nina vào lòng, cô có phần hối lỗi nhìn Dan: “Nina rất bướng bỉnh, tôi cũng hết cách với nó. Đêm nay thật sự phải cảm ơn cậu.”

Dan lắc đầu, mỉm cười dí mũi Nina: “Nina rất ngoan, đêm nay tôi cũng rất vui khi ở cùng cô bé.”

Mẹ Nina đang định nói tiếp thì có người xen ngang: “Dan?!” Chất giọng không thể tin nổi ẩn chứa sự mừng rỡ mà có lẽ chính chủ nhân giọng nói cũng không nhận ra.

Nghe thấy giọng nói này, Dan sững người, sau đó nét mặt cậu sa sầm, ý cười trong mắt cũng phai nhạt.

Cậu chậm chạp xoay người, tới khi đối diện với chủ nhân giọng nói, trên gương mặt đã mang theo nụ cười đúng mực: “August, đã lâu không gặp.”

August đứng cách họ vài bước, hết nhìn cậu lại nhìn hai mẹ con Nina. Anh mím chặt môi, bỗng chốc im lặng.

Nina tò mò nhìn August rồi quay sang Dan, em nghển cổ hỏi: “Ai thế ạ?”

Phía sau họ bốn, năm bước, Harvey và Joe cũng đang quan sát vị khách bất ngờ xuất hiện này. Nhưng khác ở chỗ, ánh mắt Joe hoàn toàn là sự hiếu kỳ, còn ánh mắt Harvey nhìn August và Dan lại có vẻ trầm ngâm.
Bình Luận (0)
Comment