Mùa Đông Greenland

Chương 45

Harvey chỉ vào vết thương trên vai cậu, “Cậu không định xử lý à?”

Dan nhìn qua nhưng vẫn mặc kệ: “Nhờ anh bảo nhân viên phục vụ mang cho tôi một xô đá và một chiếc khăn lông.”

Harvey vẫn thấy không yên tâm: “Không cần tới bệnh viện à?”

Dan thiếu kiên nhẫn lắc đầu: “Chỉ là vết thương nhỏ, không cần.”

Harvey đành giơ tay gọi nhân viên phục vụ sau quầy bar, bảo cậu ta mang ra một xô nước đá và một chiếc khăn lông rồi quay sang Dan: “Cần tâm sự không?”

Dan im lặng vài giây. Tới khi người phục vụ đưa xô đá tới, cậu dùng khăn bọc mấy cục đá rồi thản nhiên chườm vào phần vai vừa bị đập: “Anh muốn nghe phiên bản nào?”

Harvey bỗng thấy hứng thú: “Còn có nhiều phiên bản?”

Dan hất cằm: “Đương nhiên. Có phiên bản ‘Kỷ băng hà’, ‘Người đẹp ngủ trong rừng’ và phiên bản tưởng bở ‘Người đẹp và quái vật’.”

Harvey bật cười: “Dan, tôi không ngờ cậu rất biết kể truyện cổ tích.”

Dan nhún vai, vết thương bị chạm vào khiến cậu nhíu mày. Cậu thản nhiên nói: “Nhưng đều là phiên bản hắc ám.”

“Ồ?” Harvey nhướng mày.

Dan lắc ly rượu khiến mấy cục đá va vào nhau: “Thực ra cũng chẳng có gì để nói, chỉ là một câu chuyện mong cầu không thỏa.”

Harvey nhìn cậu rồi lại nhìn về phía cửa như thể hiểu ra, y im lặng cụng ly với Dan.

Dan ngẩng đầu uống cạn ly rượu, cười tự giễu: “Chuyện này đã dạy tôi một điều, là đừng cuồng vọng thăm dò lòng người.”

“Giờ thành nhà tâm lý học luôn cơ à?”

“Trước khi chính thức gặp gỡ thì tôi đã nghe nhiều về anh ấy, thậm chí theo một cách nào đó, có thể nói là hiểu người này. Cũng vì ‘hiểu’ nên tôi thấy tò mò, muốn đến gặp người thật một lần, muốn tận mắt nhìn thấy gương mặt anh chứ không phải chỉ nghe qua lời kể của người khác. Thế nên tôi nộp đơn xin vào Sao Thiên Lang. Nhưng không ngờ số phận lại trêu đùa. Những thứ tưởng chừng chỉ là tình cờ ngẫu nhiên, thực ra lại là cái kết đã được định sẵn.”

Giọng Dan thì thầm, không mang theo cảm xúc nhưng Harvey vẫn cảm nhận được sự tuyệt vọng chất chứa.

“Vậy… cậu đã bao giờ thẳng thắn với anh ta chưa?”

Dan quay đầu nhìn y, ánh mắt khó hiểu: “Cần thiết ư?”

“Nhỡ lúc đó anh ta không hiểu ý cậu.” Harvey chần chừ.

Dan lắc đầu: “Không, Harvey. August trông tẻ nhạt nhưng anh ấy không ngốc. Anh ấy hiểu ý tôi, không để tôi nói hết cũng chỉ là để chừa đường lui cho cả hai. Từ khi chúng tôi được cứu cho tới khi tôi xuất viện, anh ấy chưa từng xuất hiện. Tôi đâu phải kẻ ngốc. Hơn nữa, tôi cũng có niềm kiêu hãnh của mình.”

Hơi dừng lại, Dan nghiêng người về phía trước rồi chống tay lên quầy bar: “Từ trước tới nay tôi luôn giữ nguyên tắc: không giành giật thứ không thuộc về mình, nhất là với người đã khuất.”

Harvey thực sự ngạc nhiên: “Người đã khuất? Người cũ… của anh ta?”

Dan gật đầu, giơ tay gọi thêm một ly whisky với nhân viên pha chế sau quầy bar: “Người đã khuất giống như ánh trăng sáng. Ký ức dừng lại ở thời khắc đẹp nhất. Cho dù là hồi ức đau buồn thì vẫn ẩn chứa sự ngọt ngào không thể giải thích. Người ấy sẽ luôn ở nơi không thể với tới, giống như một điện thờ để người tiếp theo ngưỡng vọng. Nhưng vẫn có một kẻ ngốc, biết phía trước là gì mà vẫn mơ tưởng hão huyền, mong rằng mình sẽ là người đặc biệt nhất. Ôi, con người ta vẫn chẳng tránh được thói xấu này.”

“Theo cách nói của cậu thì anh ta nên tránh mặt cậu mới phải chứ. Cậu có tự hỏi tại sao anh ta nhất quyết muốn ‘ôn chuyện’ với cậu chưa?” Harvey chỉ ra mấu chốt của vấn đề.

Dan lắc đầu: “Sao phải nghĩ nhiều như vậy? Nếu anh ấy không thể cho tôi thứ tôi muốn thì ôn chuyện để làm gì. Chúng tôi cũng chẳng phải là ‘bạn cũ’.”

Nhân viên pha chế bưng rượu tới cho Dan, Harvey cau mày, giơ tay chắn ly của cậu: “Đừng uống nữa.”

Dan cố chấp cướp lại ly rượu từ tay y, giơ ngón tay lên lắc lắc: “Tôi không phải kiểu người thích tự làm khổ mình. Chỉ lần này, anh cứ mặc tôi.”

Harvey thở dài: “Cậu phải học cách nhìn về phía trước.”

“Tôi biết. Tôi rất mong chờ tương lai.”

“Vậy đêm nay cậu làm trò gì vậy?”

“Làm gì?”

“Sao cậu lại đánh thằng nhóc đó? Cần tôi nhắc lại không?” Vẻ mặt Harvey chứa ý cười.

Dan im lặng.

“Hay cách mong chờ tương lai của cậu là trêu chọc một cô bé chưa đến 5 tuổi?” Harvey nói nửa đùa nửa thật.

Vẻ mặt Dan hoảng hốt, ánh mắt ngẩn ngơ: “Bé Nina khiến tôi nhớ đến một cô bé tôi từng cứu ở Greenland. Lúc đó tôi đã hứa sẽ đến thăm em ấy, ai ngờ… Thôi không quan trọng, có lẽ sau này chẳng còn gặp lại nhau.”

Đêm đó Dan uống đến say mèm. Sáng hôm sau tỉnh lại trong một căn phòng xa lạ, cậu không nhớ nổi sao mình lại ở đây.

Giường rất êm, rèm cửa sổ bên tay phải được kéo kín. Chiếc đèn bàn hình nấm trên tủ đầu giường tỏa ra ánh sáng vàng nhạt. Cách bài trí này khá giống khách sạn.

Cậu ngồi dậy trên giường, xoa hai bên thái dương, chỉ cảm thấy nhức đầu. Không biết ai chu đáo để cốc nước trên tủ, cậu uống một ngụm rồi lại nằm vật xuống giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà.

“Anh tỉnh rồi à?” Rèm cửa sổ được kéo ra từ bên ngoài, cái đầu bù xù của Joe thò vào từ ban công.

“Joe?” Dan ngạc nhiên ngồi dậy.

Cậu trai bước vào với nụ cười hối lỗi: “Đêm qua anh uống nhiều quá. Harvey không muốn về nhà còn phải chăm sóc con ma men nên thuê phòng cho anh nghỉ lại. Anh ấy vừa qua quán, tôi tới đây trông chừng anh.”

“Mấy giờ rồi?”

“Sắp trưa, anh đói không? Đi ăn gì nhé?”

Dan rời khỏi giường rồi mặc áo khoác: “Thôi, chiều tôi có khách hẹn đi biển, về nhà tắm rửa rồi đi luôn.”

Không ngờ vừa bước lên thảm cậu đã vấp phải chiếc giày bên cạnh suýt ngã. Joe phản ứng rất nhanh, bước tới đỡ cậu, giọng đầy lo lắng: “Tình trạng này mà đi biển thì có nguy hiểm quá không?”

Dan lắc đầu: “Không sao. Hẹn 6 giờ chiều cơ mà. Có hai vị khách muốn đi câu đêm. Tôi về phòng trọ tắm rửa rồi ngủ một giấc.”

Thấy cậu khăng khăng, Joe cũng đành thôi. Cậu ta gọi điện thoại tới quầy lễ tân để trả phòng, thấy sắc mặt tái nhợt của Dan thì vẫn không yên lòng: “Tôi đưa anh về nhé?”

Đêm qua quả thực uống hơi nhiều, không chỉ đau đầu mà còn hơi chóng mặt, Dan không từ chối nữa, để mặc Joe đỡ mình ra khỏi phòng.

Khách sạn không quá cao, họ ở tầng 2 nên đi cầu thang bộ xuống sảnh.

Tình cờ là khi họ vừa xuống cầu thang thì thang máy bên cạnh vang lên tiếng “tinh”. Hai người quay sang theo phản xạ thì thấy cửa thang máy mở ra. Bốn, năm người bước ra từ bên trong, dẫn đầu là August.

Dan: “…”

Joe thấy cậu khựng lại thì hơi nghi hoặc. Vì không thấy trò hề đêm qua nên cậu ta chỉ thấy người này trông quen quen.

Chưa kịp hỏi Dan xem có phải họ biết nhau không thì cậu ta đã cảm thấy có ánh mắt sắc như kim đâm vào cánh tay đang đỡ Dan. Ngay sau đó, August sải bước tới.

“Cậu sao vậy?” Anh hỏi Dan nhưng mắt lại dán chặt vào Joe, ánh mắt sắc bén.

Joe ngớ người, phản ứng theo bản năng… Cậu ta đỡ Dan lùi lại một bước.

Dan thầm thở dài, khẽ đẩy tay Joe. Cậu tiến lên nửa bước chắn trước mặt Joe, mỉm cười khách sáo mà xa cách: “Thật trùng hợp, thiếu tá.”

August nhìn hành động của cậu, cảm thấy càng thêm phiền muộn. Ở phía sau, Heath và Ian lặng lẽ nhìn sang, tình cảnh bỗng trở nên lúng túng.

Dan hắng giọng: “Nếu không có chuyện gì thì chúng tôi đi trước, thiếu tá.”

Cậu nói xong định đi thì August tiến lên một bước, nắm lấy vai cậu, đồng thời quay người ra lệnh cho mấy người phía sau: “Các cậu đi trước đi.”

Đám Heath dù có tò mò tới đâu thì cũng không muốn dây vào khi tâm trạng trưởng quan không tốt, không nhiều lời mà chỉ dồn dập chào hỏi Dan rồi đi.

Tay August vô tình chạm phải chỗ Dan bị chai rượu đập vào đêm qua. Cậu cau mày, nén đau nói: “Còn chuyện gì ư, ngài thiếu tá?”

August phát hiện sắc mặt cậu khẽ thay đổi, anh thả tay ra: “Cậu sao vậy?”

“Xin lỗi thiếu tá, tôi đang vội.” Dan nói rồi kéo tay Joe đang sững sờ bên cạnh, quay người rời đi.

August đứng yên nhìn theo bóng lưng hai người. Ánh mắt anh nặng nề. Suy nghĩ một hồi, anh lấy điện thoại từ trong túi áo khoác, bấm số gọi cho Heath.

“Alo, Heath. Lát tôi sẽ tới trễ, ông nói với đội trưởng Hooke một tiếng nhé.”

Không biết Heath nói gì mà anh có vẻ mất kiên nhẫn: “Tôi có chuyện gấp cần giải quyết. Ông cứ bịa cớ kéo dài thời gian là được.” Nói rồi cúp máy.

Ngoài phục vụ rượu vào buổi tối, Corlena còn phục vụ trà chiều trong dịp lễ hội Trung Hạ, nhờ vị trí đẹp nên khá đông khách. Vào giờ này Harvey thường nhàn rỗi, y chỉ đến trông quán theo thói quen.

Vào mùa hè trong xanh, đa phần mọi người đều thích ngồi ngoài trời ngắm đường phố nên trong quán khá yên tĩnh. Khi tiếng chuông gió bằng tre trên cửa vang lên, Harvey nói xin chào quý khách mà không ngẩng đầu lên, cho đến khi một bóng người dừng lại trước mặt y.

“Là anh?” Y nhận ra August, khá kinh ngạc.

August gật đầu với y, không có ý định hàn huyên: “Dan sao vậy?”

“Sao là sao?” Harvey không kịp phản ứng.

“Vừa nãy chúng tôi gặp nhau trong khách sạn, trông cậu ấy không ổn lắm. Tối qua sau khi tôi đi, cậu ấy thế nào?” August nói ngắn gọn.

Harvey nhìn anh vài giây, ánh mắt lóe lên điều suy ngẫm. Y cân nhắc rồi nói, “Không sao. Đánh lộn với người ta nên bị thương nhẹ.”

August cau mày: “Đánh lộn? Cậu ấy bị thương? Ai đánh?”

Harvey thấy mắc cười: “Vừa nãy gặp nhau ở khách sạn, đáng ra anh nên hỏi cậu ấy.”

Một thoáng hối hận và tự trách hiện ra trên gương mặt August. Giọng anh hơi mất tự nhiên: “Cậu ấy và tôi… có một vài hiểu nhầm khi trước. Có vẻ cậu ấy không muốn gặp lại tôi.”

Harvey nhún vai: “Tôi chịu thôi. Lý do đánh nhau thì anh vẫn nên tự hỏi cậu ấy. Nếu anh không biết tìm cậu ấy ở đâu thì trong khoảng thời gian này, cậu ấy đang làm việc ở Old Harbour, phụ trách đưa du khách ra khơi. Anh có thể tới cảng thử xem.”

August gật đầu cảm ơn, sau đó xoay người rời đi.

Harvey nhìn theo bóng lưng đĩnh đạc của anh rồi “chẹp” một tiếng, trên mặt lộ ra nụ cười ẩn ý.
Bình Luận (0)
Comment