Heath đang định nói gì đó thì nghe thấy tiếng cánh quạt trực thăng trên bầu trời. Y ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt hơi chột dạ: “August đến rồi. Chuyện Arthur… đừng nhắc tới với cậu ta.”
Dan nhíu mày.
Heath thở dài: “Không thể giải thích được trong một, hai câu. Tuy là tai nạn, nhưng August vẫn luôn tự trách, e rằng… Thôi, coi như tôi chưa nói gì, nói chung đừng nhắc tới với cậu ta là được.”
Dan gật đầu, không hỏi gì thêm.
Trực thăng không hạ cánh mà chỉ lơ lửng cách mặt đất khoảng 2 mét, sau khi cửa cabin mở ra, August nhảy xuống một cách gọn gàng, anh xoay người chào phi công, máy bay lập tức bay lên, rời khỏi Paamiut.
Các thành viên thấy August đến, không cần Heath ra lệnh cũng tự giác xếp hàng. August nhìn bốn phía, rồi đi thẳng đến chỗ Heath.
Khi đi tới trước mặt Heath, anh quay đầu nhìn các thành viên đã đứng thành hàng, vỗ vai Heath rồi nghiêng đầu về phía xa, ra hiệu cho y tới đó nói chuyện.
Khóe mắt Dan nhìn thoáng qua gò má anh, thấy trên cằm anh có vết râu lún phún, gương mặt vẫn sắc bén, ánh mắt không chút mệt mỏi.
Hai người thì thầm vài câu rồi ngừng lại, Heath nhíu mày, hai tay chống nạnh, nhìn về phía các thành viên.
August nhìn theo, cũng với ánh mắt dò xét. Ánh mắt anh nặng nề hơn Heath rất nhiều, như thể anh muốn khắc ghi từng gương mặt vào trong mắt. Ánh mắt ấy như thể xuyên qua mắt bạn tiến vào bộ não, để biết được bạn đang nghĩ gì.
Hai người mới bên cạnh Dan bất giác thẳng lưng, ngay cả sắc mặt những thành viên cũ cũng trở nên nghiêm túc.
Vài giây sau, Heath quay sang August, lắc đầu, nói gì đó. August giơ tay ngắt lời y, sau đó hai người như đang tranh cãi, cử chỉ của Heath khá gay gắt, August không nghe y nói hết đã chỉ về phía sau, Heath thua, giang tay tỏ vẻ “tùy ông”.
August sải bước về phía các thành viên. Chắp tay đứng trước toàn đội, anh trầm mặc vài giây, ánh mắt lướt qua từng người một lần nữa, sau đó nói: “Trung sĩ Ian, trung sĩ Newman, ra khỏi hàng.”
Ian và Newman tiến lên một bước, August chỉ về phía Heath: “Qua đó tập hợp chờ tôi.”
Hơi dừng lại, anh do dự hiếm thấy, ánh mắt băn khoăn lướt qua từng người rồi mới nói: “Trung úy Dan Smithton, ra khỏi hàng. Những người khác giải tán tại chỗ.”
Tuy đã có linh cảm, nhưng Dan vẫn giữ vẻ mặt phù hợp: một chút hoang mang xen lẫn hiếu kỳ, nhưng cảm giác này tuyệt đối không vượt qua sự phục tùng.
August dẫn cậu tới một góc khác, khi dừng bước cũng không nói ngay, anh lấy một bao thuốc từ trong túi áo, rút một điếu đưa cho Dan, bị cậu xua tay từ chối thì tự đốt, cho vào miệng rít một hơi: “Trung úy Smithton, cậu từng phục vụ trong Quân đoàn Thợ săn. Tôi muốn biết tính chất cụ thể nhiệm vụ của cậu ở Bắc Ireland. Theo quy định, trừ phi xảy ra tình huống khẩn cấp, chúng tôi không có quyền can thiệp đối với hồ sơ nhiệm vụ trước kia của cậu. Nhưng trùng hợp hiện tại đang là tình huống khẩn cấp, tôi sẽ không hỏi chi tiết nhiệm vụ của cậu. Cậu chỉ cần cho tôi biết tính chất nhiệm vụ là gì, bởi điều này quyết định kế tiếp tôi có nên xếp cậu vào nhóm hành động khẩn cấp hay không.”
Từ khi rời khỏi hàng, hai bánh răng trong đầu Dan bắt đầu chuyển động, giờ thì chúng đã khớp nhau.
Cậu trầm ngâm một giây, sau đó nói: “Tính chất bảo vệ. Tôi ở Bắc Ireland ba năm, nội dung nhiệm vụ là bảo vệ một con tin.”
“Nói như vậy, cậu có kinh nghiệm thực chiến.”
“Nếu như ám sát cũng được tính.”
“Vậy thì tôi muốn biết, cậu có cái nhìn thế nào về nhiệm vụ của mình, và cả những người đã chết dưới họng súng của cậu.” August nhìn thẳng vào mắt Dan, đôi mắt anh có màu xanh xám nhạt. Khi anh tập trung nhìn một người, ít ai không bị ảnh hưởng bởi ánh mắt kiên định sắc bén này.
“Là một binh sĩ, khi tôi đang thi hành mệnh lệnh của cấp trên thì họ chỉ là mục tiêu nhiệm vụ. Tôi sẽ không dành quá nhiều cảm xúc cho người chết.” Giọng Dan bình tĩnh, cậu nhìn thẳng vào mắt August.
August im lặng vài giây, tựa như đang cân nhắc. Một lúc sau, dường như anh đã quyết định, nghiêng đầu về phía Heath đang đứng, rồi bước tới trước.
Thấy họ tới gần, Heath lướt qua hai người một vòng, cười cay đắng với August: “Có vẻ ông đã có kết luận.”
“Xin lỗi, tôi vẫn giữ quan điểm.”
Heath nhún vai: “Không sao, tôi chỉ đưa ra ý kiến của mình. Nếu ông kiên trì cho rằng đó là cách tốt nhất, tôi sẽ phối hợp với các ông.” Nói xong, y giơ nắm đấm, đập một cú vào vai August rồi xoay người đi về phía còn lại của đội.
August dẫn ba người vào một phòng chỉ huy của đài kiểm soát không lưu, giữa phòng là một chiếc bàn hình vuông, phía trên là bản đồ địa hình xung quanh Paamiut.
Ian, Newman và Dan tự giác đứng thành hàng, chắp tay trước người, còn August thì chống hai tay lên bàn bản đồ: “Nói một cách ngắn gọn, sáng nay tôi nhận được mệnh lệnh khẩn cấp từ tổng bộ. Tình báo nói rằng đoàn thám hiểm khoa học đến Aveget tiến hành khảo sát năm nay có hành vi đáng ngờ. Tổng bộ nghi ngờ trong đoàn thám hiểm này có người của Cơ quan Mật vụ nước A. Nhiệm vụ của chúng ta là tìm được bằng chứng về hoạt động phi pháp của họ trước khi chúng gây ra thiệt hại cho quốc gia, và giao họ cho tổng bộ xử lý.”
“Kế hoạch sơ bộ là hoạt động huấn luyện dã ngoại ở dãy núi Jensen không thay đổi, nhưng sẽ chia thành hai đội. Heath sẽ dẫn một đội khác từ thị trấn Paamiut tiến vào sông băng tiến hành huấn luyện như bình thường; chúng ta là đội hành động khẩn cấp, cần phải ở vị trí phía đông Paamiut.” Anh chỉ vào một vị trí trên bản đồ: “Tiến vào phạm vi sông băng trước, chia thành hai nhóm để tìm kiếm theo hai hướng Đông Tây. Với điều kiện tiên quyết là không bại lộ chính mình, tránh rút dây động rừng, yêu cầu duy nhất là tìm được bằng chứng, tống cổ họ về nước*.”
(*) Repatriation: Là quá trình trả lại một tài sản, một vật có giá trị tượng trưng hoặc một người – tự nguyện hoặc cưỡng ép – cho chủ sở hữu, nơi xuất xứ hoặc quyền công dân của họ.“Các trang bị đặc thù cần dùng đã được chuyển đến phòng hậu cần của sân bay, lát nữa sẽ để hai người qua lấy. Ian, cậu và Newman một nhóm, chó kéo xe do Jack dẫn đầu, đến địa điểm được chỉ định. Các cậu đi theo hướng Tây, tôi và Dan đi theo hướng Đông, giữ liên lạc qua bộ đàm. Có câu hỏi nào không?”
Cả ba trả lời thống nhất một tiếng “Không”, August gật đầu: “Máy bay vận tải đã đợi sẵn trên đường băng. Newman và Dan đến phòng hậu cần lấy trang bị, tôi và Ian đi kiểm tra chó kéo xe, hai mươi phút sau tập hợp ở sân đỗ số 3.”
Họ không xuất phát cùng với đội của Heath. Sau khi kiểm tra xong trang bị và thay thường phục, bốn người mang theo hai đội chó kéo xe lên máy bay. Nửa giờ sau, máy bay đưa họ đến cánh đồng băng phía Đông Paamiut, phía Tây Nam sông băng Jensen.
Sau khi lắp xong xe trượt tuyết và xác nhận lại qua bộ đàm, hai nhóm một Đông một Tây, giống như hai ngôi sao băng vụt qua cánh đồng tuyết, vội vã rời đi.
Trước khi mỗi người một ngả, Dan đứng ở một bên xe trượt tuyết, quay đầu nhìn theo hướng Ian và Newman. Cậu thấy Newman ngồi trên xe, Ian đứng bên cạnh, tay cầm dây cương chó kéo xe, đúng lúc y khom người về phía trước, dường như đang cúi người nói gì đó bên tai Newman. Khi rẽ vào khúc quanh, cậu thấy rõ ràng môi Ian áp vào tai Newman.
August ở bên cạnh khụ một tiếng, Dan chợt thu hồi tầm mắt, cụp mắt xuống thản nhiên nhìn dây cương trong tay.
“Ngoại trừ tôi, Ian và Newman hiện là thành viên kỳ cựu nhất của Sao Thiên Lang.” Trong cơn gió lạnh buốt, giọng August có chút mơ hồ.
Dan “ồ” một tiếng, không hỏi thêm, August cũng không nói tiếp. Hai người trầm mặc lái xe trượt tuyết trên con đường phía trước.
Những chú chó husky đã nghỉ ngơi suốt mùa xuân, giờ là lúc chúng tràn đầy năng lượng. Tám chú chó do Rogers dẫn đầu chạy như bay trên cánh đồng tuyết. Nếu nhìn xuống từ độ cao 2000 mét, chúng giống như những chấm đen chuyển động không có quy luật trên tấm vải trắng khổng lồ.
Đây là lần đầu tiên Dan đối diện trực tiếp với thiên nhiên. Khu rừng lá kim bao quanh Paamiut như một hàng rào xanh, ngăn cách cánh đồng băng buốt giá với thị trấn sôi động. Ban ngày vùng cực trên cánh đồng băng Greenland, trong tầm mắt luôn là tuyết trắng mênh mông, ở đây lâu sẽ khiến người ta nghi ngờ tính chân thực về sự tồn tại của chính mình. Tuy đã đeo kính bảo hộ, thậm chí còn kéo khăn quàng tới dưới sống mũi, nhưng Dan vẫn cảm thấy vụn băng lẫn trong gió rét đập vào mặt, cố tìm kẽ hở trên người cậu để lọt vào từng hơi thở.
August thận trọng giữ khoảng cách giữa xe trượt tuyết và rừng lá kim khoảng 50 mét. Dan chỉ cảm thấy bên phải mình là tuyết trắng không thay đổi, tương ứng bên trái là màu xanh lá. Theo thời gian, sắc xanh như sậm dần, cả thế giới chìm trong hai màu đen trắng.
August như nhận ra sự khác thường của cậu, anh quát một tiếng với Rogers ở phía trước, siết chặt dây cương trong tay. Rogers lập tức hiểu ý chủ, nó giảm tốc độ, rẽ theo hướng rừng cây bên trái.
Xe trượt tuyết dừng ở bìa rừng, August nhảy xuống xem qua tình hình đàn chó, anh quay đầu lại: “Cậu ổn không?”
Bước đầu tiên trên tuyết của Dan có hơi chênh vênh, nhưng cậu lập tức điều chỉnh biểu cảm, đẩy kính bảo hộ lên trán, kéo khăn quàng xuống: “Vẫn ổn.”
August nhìn chóp mũi đỏ ửng của cậu, sau đó giơ tay nhìn đồng hồ: “Đêm nay hạ trại ở đây.”
Dan hơi ngạc nhiên, đồng hồ biểu hiện mới 6 giờ chiều, mặt trời vẫn còn ở trên cao, chưa có dấu hiệu một ngày sắp kết thúc.
Cậu xác nhận lại vĩ độ và kinh độ của họ: “Tôi cho rằng… chúng ta phải đi tiếp một quãng.”
August nói ngắn gọn: “Không, chúng ta còn nhiều thời gian.”
Dan không hỏi thêm, cậu bắt đầu tháo dỡ trang bị lều vải từ xe trượt tuyết.
Khoảng 7 giờ, họ nhận được thông tin của Ian và Newman qua bộ đàm. Song phương trao đổi ngắn gọn rồi tắt máy. Dan dựa vào chiếc túi ngủ bên hông lều, cậu lấy một cuốn sổ nhỏ từ trong túi, viết vẽ gì đó.
“Tôi nghĩ cậu sẽ hỏi về Ian và Newman.”
Nghe thấy giọng August, Dan ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn luôn ấm áp: “Sao anh nghĩ vậy?”
Ánh mắt August bình thản: “Chuyện của họ không phải là bí mật ở căn cứ. Tôi từng nói, ngoại trừ tôi thì Ian và Newman hiện là thành viên kỳ cựu nhất của Sao Thiên Lang – chừng sáu năm. Không chỉ là đồng đội đáng tin cậy, họ còn là bạn của tôi. Tôi không muốn các thành viên mới trong đội hiểu nhầm về họ.”
Dan bật cười: “Tôi cảm thấy ngài mới là người hiểu nhầm tôi, thiếu tá August. Ai cũng có quyền tự do lựa chọn cách sống cho riêng mình, cho dù ở hoàn cảnh nào. Chỉ cần không vi phạm quy tắc của hoàn cảnh, tôi sẽ không đánh giá họ bừa bãi.”
“Vậy cậu nghĩ quy tắc trong hoàn cảnh của chúng ta là gì?”
Dan nhún vai: “Theo một mức độ nào đó, ở đây, chấp hành nhiệm vụ, sống sót, hoặc quan trọng hơn là, sống sốt như một người bình thường.”
Ánh mắt August nhìn cậu mang theo sự tìm tòi, lát sau anh chìa tay ra: “Trung úy, cậu là người thông minh hiếm thấy. Tuy tôi không biết cậu có thể ở lại Sao Thiên Lang bao lâu, nhưng tôi rất vui vì cậu đã gia nhập với chúng tôi, trở thành thành viên trong đội của tôi.”
Nụ cười trong mắt Dan sâu hơn, cậu vươn tay bắt tay anh: “Rất vinh hạnh, thưa thiếu tá.”