Mưa Đông Hóa Ngày Xuân - 鸠森

Chương 19

Nghìn suy nghĩ ngổn ngang trong lòng, ta từ từ uống hết bát cháo: "Ông yên tâm, con nhất định sẽ tìm cho ông một chàng rể không phải chỉ để trưng bày."

Tiểu Hoàng vừa đến làng đã chạy đi tìm bạn bè, lúc này bỗng kêu ư ử ngoài cửa. 

Ta mở cửa phòng khách, thấy cửa sân đang mở, bèn bước nhanh ra ngoài. 

Nhìn về phía xa, ta thấy có bóng ngựa phi vụt qua rồi biến mất trong màn đêm.

Nhìn bóng đen khuất dần, ta định gọi "thiếu gia", nhưng rồi lại thôi. 

Quay người lại, ta thấy một cái bọc nhỏ bị ném ở cửa. 

Ta nhặt lên, bên trong quả nhiên là quần áo của thiếu gia và hai cây bút.

Không biết vì sao, ta thở dài, rồi cầm bọc đồ của thiếu gia vào nhà, đóng cửa lại.

Nghe nói chúng ta trở về, trưởng thôn gọi ông nội cùng đi tham gia tế lễ cúng thần nông đầu năm. 

Ta ở nhà dọn dẹp trong ngoài một lượt, mấy thẩm lắm chuyện liền kéo đến chơi. 

May mà phu nhân nhanh trí, đã bảo Trương ma ma chuẩn bị cho ta hạt dưa, hạt lạc, mỗi thẩm còn được tặng thêm một miếng bơ nhỏ.

Những món quà hiếm lạ này tạm thời bịt miệng họ lại, đổi lại được lời hứa sẽ đến giúp ta cuốc đất, gieo hạt.

Ta và ông nội ở nhà cuốc đất mấy ngày liền. 

Ta tìm thấy hạt giống ớt, đậu đũa, bí ngô,... mà bà nội cất giữ, chia ra từng bát, ngâm nước ấm. 

Ông nội cuốc đất xong, gánh về, đổ vào sọt. 

Ta rắc hạt giống đã ngâm vào đất, rồi trộn với phân ủ, nhẹ nhàng lấp đất lên trên.

Hạt giống lần lượt nảy mầm. 

Ta và ông nội cũng đã cuốc xong đất ruộng trong nhà, tỉa cành cho cây ăn quả trên núi. 

Ta còn tranh thủ nhổ những cây hành non lên, cùng với số hành còn lại của nhà ông ấy, nhờ ông Lưu mang vào thành khi ông ấy đi thăm cháu.

Cùng mang vào thành còn có măng non ta hái, rau bồ công anh ta đào và những loại rau dại khác. 

Ta tin rằng những loại rau dại mùa xuân này qua bàn tay chế biến của bà nội, thêm vào đó là sự khéo léo của phu nhân, nhất định sẽ tăng giá gấp bội.

Ta chọn những cây con khỏe mạnh từ những cây giống đã nảy mầm, đem trồng ở vườn ươm nhỏ bên cạnh chuồng heo. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mua-dong-hoa-ngay-xuan/chuong-19.html.]

Trong thời gian chờ cây con lớn lên, ta đổi công với Triệu thẩm, đến cuốc đất cho nhà bà ấy trước, con trai út nhà bà ấy đến giúp ta rải phân.

Gió xuân thì lớn, ánh nắng thì đẹp.

Ta dùng xe cút kít chở phân đến ruộng nhà ta, cùng Triệu Nhị Thiết mỗi người một cái xẻng, xúc phân hắt ào ào xuống ruộng. 

Không bao lâu sau, thấy hắn làm chậm lại, ta bảo hắn nghỉ một lát. 

Hắn nhe răng cười với ta: "Đông Vũ, không ngờ tỷ vừa đảm đang lại vừa biết thương người. Mẹ ta nói quả nhiên không sai."

Ta trừng mắt nhìn hắn, tay vẫn không ngừng làm việc: "Mẹ ngươi nói gì?"

Triệu Nhị Thiết nói: "Mẹ ta nói có thể đến nhà tỷ làm con rể cũng được, tuy rằng tỷ lớn hơn ta hai tuổi, nhưng tỷ vừa đảm đang lại vừa biết thương người. Năm ngoái, tên tiểu bệnh quỷ đến nhà tỷ cũng được nuôi béo lên không ít."

Ta cắm phập cái xẻng vào đống phân, đạp cho hắn một cái lăn xuống khỏi xe: "Ngươi thu lại cái bản mặt cười toe toét của ngươi đi, cẩn thận phân bay vào mồm."

Không biết có phải gió xuân quá lớn, thổi cả giọng nói của tiểu thư đang đi học ở thành đến hay không, mà Tiểu Hoàng đang ngủ trốn việc dưới gốc cây bỗng ngẩng đầu chạy về phía làng. 

Ta nhìn thấy bóng người dần dần đến gần, quả nhiên là tiểu thư. 

Tiểu thư mặc áo choàng có mũ trùm đầu bằng gấm màu vàng ngỗng, còn đeo một chiếc khăn che mặt, trông thật tươi mới, xinh đẹp, hệt như mùa xuân vậy.

Thiếu gia cưỡi trên lưng ngựa, vẫn quấn chặt chỉ để lộ đôi mắt. 

Chiếc áo choàng trên người gầy gò của thiếu gia có chút rộng, bay phần phật trong gió, giống như cây lau sậy lay động trong gió.

Ngựa vốn đã là thứ hiếm lạ, thiếu gia cưỡi ngựa đi một quãng đường xa như vậy mà vẫn tươi cười rạng rỡ lại càng hiếm lạ hơn.

Phía sau thiếu gia còn có một vị tiểu thư, mặc áo dài màu hồng, váy dài màu xanh lá cây, đi ủng cao cổ, đội mũ trùm đầu. 

Ngay cả con ngựa của nàng cũng đeo dây cương tinh xảo. 

Tuy không thể sánh bằng ngựa ta từng thấy ở kinh thành, nhưng ở nơi hẻo lánh nghèo nàn này, quả thực khiến Triệu Nhị Thiết sợ hãi đến mức không dám thở mạnh.

Tiểu thư chạy đến, kéo tay ta: "Vũ tỷ tỷ, muội nhớ tỷ lắm, ca ca cũng vậy. Muội phải năn nỉ mẹ cho ca ca đưa muội về thăm tỷ đấy."

Ta nhẹ nhàng vén lại khăn che mặt bị xô lệch của tiểu thư: "Ta cũng nhớ muội... nhớ hai người."

Thiếu gia ho khan hai tiếng: "Ta đâu có muốn đến. Cưỡi ngựa nửa ngày, ta sắp c.h.ế.t rồi." 

Rồi thiếu gia kéo dây cương, quay ngựa về phía tiểu thư: "Đây là muội muội của tướng quân phu nhân, Lâm tiểu thư."

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Thiếu nữ vén mũ trùm đầu lên, lộ ra gương mặt trắng hồng, lông mày thanh tú, vừa xinh đẹp vừa có khí chất. 

Bình Luận (0)
Comment