Mua Được Nam Bảo Mẫu

Chương 5

Editor: PNam Tiểu Thư

Bên trong xã đoàn bóng rổ rất là ầm ĩ, nếu là bình thường, khẳng định Đinh Thuần nhắm mắt mà cũng không thể nào ngủ được.

Nhưng mà hôm nay giống như là bị trúng tà vậy, vừa nằm xuống đã bị cơn buồn ngủ cuồng quây, nhắm mắt đã chìm vào giấc ngủ. Thời điểm bị Tương Đông Sinh dadsnh thức, quả thật là cô rất muốn đánh người, như thế này không phải là muốn lấy mạng cô sao...

“Tôi buồn ngủ quá.” Cô cầm lấy ba lô che mặt lại.

“Phải lên lớp rồi.” Tương Đông Sinh nhìn đồng hồ đeo tay một chút, mặt không biểu cảm nói: “Một phút đồng hồ chuẩn bị, hai phút đồng hồ lên lầu...”

“Toilet ở đâu?” Mắt Đinh Thuần mơ màng chớp chớp, không thể tin được cô còn không có đủ năm phút đồng hồ.

“Hiện giờ đứng lên thì còn kịp.”

Đinh Thuần trừng mắt nhìn bộ dáng vô tội đẹp trai của người trước mặt, cô vội vàng đứng dậy, vừa chạy được hay bước lại quay trở về bắt lấy anh gấp gáp: “Tôi quên toilet ở đâu rồi, mau đưa tôi đi nhanh lên.”

Một trận gió lướt qua bọn người đứng bên trong xã đoàn bóng rổ, vẻ mặt mọi người là vô cùng sửng sốt cùng không thể tin được.

“Em gái như vậy, tôi cũng rất muốn có một đứa em gái a.” Lô Nhất Phàm nói. 

“Xùy!” Lưu Ngạn nói: “Cậu thật sự tin Tương Đông Sinh nói chuyện ma quỷ sao?” Anh ta làm xong công việc nâng người của mình, bật dậy một phen mặc áo khoác rồi chạy ra ngoài trở về lớp.

“Này! Ý cậu là gì?” Lô Nhất Phàm ném trái cầu đi, ba bước biến thành một bước mà đuổi theo.

Phùng Thần đã rời đi với bạn gái anh ta từ rất sớm, hiện giờ chỉ còn mỗi mấy người thôi.

Đều do giữa trưa uống quá nhiều nước, giờ mới ném hết mặt mũi trước người lạ... Hừ, chỉ có điều chẳng phải Tương Đông Sinh là bảo mẫu của cô sao, loại sự tình này sớm muộn gì cũng phải gặp thôi.

Thật ra thì năng lực tự làm việc của Đinh Thuần rất là tệ, có thể sống đến bây giờ chỉ toàn là nhờ vào vận khí.

“Sao?” Sợ làm mất thời gian của anh lên lớp, Đinh Thuần như tên lửa chạy ra ngoài, nước trên tay còn nhỏ thành giọt: “Còn thời gian không? Nếu muộn giờ của anh thì nói, không cần chờ tôi, anh có thể đi trước mà.”

“Thời điểm cô đi vào trong sao không nói?” Tương Đông Sinh lặng lẽ trợn trắng mắt, anh đợi đến bây giờ, còn kém mấy giây đồng hồ nữa là vào lớp rồi.

“Vội quá quên mất.” Đinh Thuần lấy khăn giấy ra vừa lau tay vừa gấp gáp bước đi.

Cô nhìn một bên Tương Đông Sinh đi nhanh hơn mình mấy bước, bóng lưng cao gầy thật sự là vô cùng có nghệ thuật. Nếu như tự mình chụp một tấm hình, khẳng định là không còn gì để nói.

Nghĩ nghĩ cô lập tức lấy điện thoại ra, “Này, Đông Sinh.”

“Hả?” Tương Đông Sinh không hề phòng bị quay đầu lại.

Kết quả là răng rắc, Đinh Thuần thành công chụp trộm được một tấm hình, “Không có gì, tôi lên phòng học trước, anh mau đi đi, tạm biệt!”

Thẳng đến phòng học ban năm, Đinh Thuần liếc nhìn bạn học gật gù mở mắt không lên, cô thầm cười nhạo, hiện giờ cô không có buồn ngủ nữa.

Ngồi xuống vị trí của mình, Đinh Thuần cúi đầu xem ảnh chụp ban nãy xử lý một chút, cảm thấy hoàn mỹ rồi nhanh chóng đăng lên tài khoản mạng xã hội của mình.

Leng keng thùng thùng: [ hình ảnh ] Đẹp trai quá là đẹp trai ~.

Một chàng trai trẻ tuổi mặc đồng phục học sinh, ngũ quan thanh tú, dáng vẻ mông lung quay đầu, không biết mắt anh đang hướng về nơi nào phía trước.

Chỉ cần bạn bè của Đinh Thuần nhìn đến tấm hình lập tức sẽ nhận ra người chụp bức ảnh này, Đinh Thuần.

Rơi Tử: Ôi trời, thịt tươi ở đâu rơi xuống vật, thật là trắng trẻo, chỉ có điều là chẳng có chút khí chất gì cả.

Viên mỗ mỗ: Vừa nhìn là biết trường học mới của Đinh Thuần, chỉ có điều... cậu bắt đầu nảy xuân tâm?

Trang mạng của Định Thuần 80% là phong cảnh, động vật. Còn dư lại 20% là hình ảnh không rõ hình dáng, tuyệt đối không có ảnh người, càng không nói tới ảnh có nhân vật chính là nam!

Leng keng thùng thùng hồi đáp Rơi Tử: Ở lớp bên cạnh, học rất là giỏi đó nha~.

Leng keng thùng thùng hồi đáp Viên mỗ mỗ: Học bá và học tra là chuyện không có khả năng, hơn tớ tận 18 phân, tớ cũng rất là tuyệt vọng.

Viên mỗ mỗ hồi đáp leng keng thùng thùng: Có cái gì không thể, thích thì tới luôn đi.

Leng keng thùng thùng hồi đáp Viên mỗ mỗ: Thế nào gọi là ‘tới luôn’?

Viên mỗ mỗ hồi đáp leng keng thùng thùng: Tin nhắn riêng...

Thời gian buổi chiều lên lớp, trong đầu Đinh Thuần toàn là bí quyết ‘dụ hoặc đàn ông’ của Viên Tiểu Viện: Chuyện yêu đương trực tiếp lược bỏ, trực tiếp đẩy lên giường, cam đoan mọi chuyện sẽ thành công.

Trần Mỹ Lệ ngồi cùng bàn với Đinh Thuần cuối cùng cũng rõ vì sao thành tích của cô không được tốt. Bởi vì đôi tay trắng nõn kia liên tục lướt điện thoại, đây là dạng thiếu nữ nghiện trò chơi trên mạng, Đinh Thuần chỉ biết cắm đầu cắm cổ chơi điện thoại ra, cả một buổi chiều đều không ngẩng đầu nhìn lên bảng đen trên kia một phút.

Đến lúc chuông tan học vang lên cũng không như mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc chạy đi, cuối cùng Trần Mỹ Lệ cũng chịu không nổi nữa nói: “Đinh Thuần, điện thoại cậu còn pin sao? Cậu đang chơi cái gì vậy?”

Đinh Thuần dùng tay chống đầu, vừa dứt mắt ra khỏi điện thoại khiến đầu có cảm giác mơ hồ khó chịu, “À, trò chơi nhảm nhí, tan học rồi sao?”

“Ừ.” Trần Mỹ Lệ còn muốn hỏi rõ ràng trò chơi nhảm nhí rốt cuộc là trò chơi gì, đột nhiên lại thấy bóng dáng quen mắt ngoài cửa, không khỏi đẩy tay Đinh Thuần một cái, “Cậu nhìn kìa, học bá lại đến tìm cậu.”

“Sao?” Đinh Thuần quay đầu lại nhìn, đúng là Tương Đông Sinh đang đứng trước cửa lớp, buổi chiều anh không học quá giờ sao? “Tớ đi đây, tạm biệt!” Không nghĩ nhiều, cô lập tức cầm lấy ba lô, vẫy tay với Trần Mỹ Lệ sau đó chạy ra ngoài.

“Buổi chiều các anh không học quá giờ à?” Cô nhảy đến trước mặt anh, cái trán bóng hồng hồng.

Sao lại có cái dấu ấn hồng hồng kia vậy, Tương Đông Sinh thầm nghĩ một chút, không dấu vết thở dài: “Thầy Bạch không dạy quá giờ.” Nói rồi anh quay lưng toan bước đi, “Đi thôi, đi siêu thị xem có gì cần mua không.”

“Tôi đã đặt hàng hết rồi, một lát nữa bọn họ sẽ mang đến thôi.” Đinh Thuần thao thao bất tuyệt nói: “Anh xem đồ làm bếp còn thiếu cái gì, chúng ta lại đi siêu thị một chuyến. Siêu thị lớn nhất cách đây có xa không?”

“Ngay phụ cận trường thôi.” Tương Đông Sinh yên lặng nghĩ, phòng ốc trống rỗng của Đinh Thuần còn cần gì không nhỉ. “Đồ dùng trên giường đã mua luôn rồi sao?”

Đồ dùng phòng ốc Đinh Thuần đều mua hết thảy, cô dựa theo danh sách của tân gia trên mạng mà mua, mặc kệ đồ có hữu dụng hay vô dụng cũng đặt hết một phần.

Đi cùng với Tương Đông Sinh dạo quanh siêu thị hai vòng, lúc về trên tay đã xách đủ đồ linh tinh này nọ.

Vừa đến nhà, người chuyển phát hàng đã chờ khá lâu, ký tên xong thì mọi thứ đều thuộc quyền sở hữu của Đinh Thuần cả.

Đinh Thuần tự nhận là vị khách lớn của cửa hàng này, điều đó cũng đúng thôi. Đưa năm trăm đồng tiền cho ông chú chuyển giúp đồ vào trong, nhìn năm trăm đồng đó mà thịt Tương Đông Sinh đau vô cùng, thiếu chút nữa là anh cũng bước đến gây sự với hai người Đinh Thuần và ông chú đó rồi.

Chỉ có điều đối lập hoàn toàn với bản thân anh, cơ bắp ông chú cuồn cuộn cùng bề dày chắc nịch, thôi thì đỡ được chút nào.

Được năm trăm đồng tiền này ông chú cũng làm việc không oan, xong xuôi hết thảy lập tức mang nửa cái mạng rời đi.

Tương Đông Sinh cùng Đinh Thuần dọn dẹp lại bên trong, sửa soan lại mọi thứ hoàn hảo xong cũng đã quá ba giờ sau.

“Trời ạ.” Nghe động tĩnh trong bụng truyền đến, Đinh Thuần thở phì phò ôm ba lô nói với Tương Đông Sinh: “Đi, ăn cơm uống nước đầy đủ rồi trở về làm tiếp.” Nghĩ chút cô nói tiếp: “Bên kia nhà có có việc gì không, người nhà anh có lo tìm anh hay không đó?”

“Không sao.” Tương Đông Sinh lạnh nhạt nói: “Có tôi với không có tôi cũng chẳng khác gì nhau.”

Hai đứa trẻ kia cũng không phái đứa trẻ lên ba, đứa lớp bốn đứa lớp năm, bọn họ có thể tự mình lo chuyện của mình. Về phần quỷ rượu Hà Minh kia, Tương Đông Sinh ước gì hắn đi tìm chết.

Còn mẹ anh, cả ngày đi làm bận rộn, đích thị là một cái máy kiếm tiền cực khổ, thời gian giáp mặt của hai mẹ con càng lúc càng ít đi.

“Vậy được rồi.” Hôm nay Đinh Thuần “đổ máu” rất nhiều, cô đi xuống lầu quẹo vào bên đường rút thẻ cầm một xấp tiền mặt, “Có chuyện gì thì nói với tôi, đừng nhịn ăn.” Chỉ cần được ăn được vui là ổn, tính đến mười vạn cũng chẳng nhằm nhò gì với cô.

“Ừ.” Tương Đông Sinh nâng mắt, tựa người vào thùng ngân hàng tự động bên ngoài.

Thấy Đinh Thuần đi ra, Tương Đông Sinh lập tức cảnh giác quan sát xung quanh, ở đây lưu manh cuồn cuộn, thật sự không thể phòng chừng.

Đến quán ăn của chú Trần, lựa lựa chọn chọn một lúc mới bắt đầu ăn cơm tối, xong xuôi lại trở về nhà dọn dẹp. Bận việc đến tận mười giờ rưỡi khuya, Đinh Thuần uể oải người không ra người quỷ không ra quỷ xách đồ đi tắm.

Tương Đông Sinh lấy túi ra, ngồi bên bàn mới mua làm bài tập về nhà.

Nhưng mà đêm nay thật sự là vô cùng mất tập trung, chốc chốc lại nhìn tính chất của cái bàn, chốc chốc lại xem chi tiết cái ghế sô pha, cuối cùng chỉ anh lại tổng kết một câu: Xa xỉ!

“Anh đang làm bài tập à?” Đinh Thuần mặc áo ngủ cực kỳ phong phanh, không xem ai ra gì trực tiếp đi từ phòng khách thẳng đến ban công, “Emma, tôi lại quên mất không biết tôi có bài tập hay không.”

Giọng nói nghe qua lại chẳng có chút lo lắng.

"..." Tương Đông Sinh yên lặng đọc đề, không nghĩ sẽ nói chuyện với một học tra.

“Anh có mệt không, đi tắm nước ấm đi.” Đinh Thuần tốt bụng nói: “Tôi vừa dọn toilet, rất là tốt đó nha.”

“Ừ, chờ một chút...” Tương Đông Sinh lại chuyên tâm làm bài tập. Khi anh viết xong chữ cuối cùng, nhanh tay dọn dẹp đồ đạc xong, phòng khách chỉ còn mỗi mình anh."

Bước đến nhìn cửa phòng Đinh Thuần khép hờ, tư thế ngủ của người nào đó vô cùng cuồng dã, xem ra là đã ngủ say rồi.

Thời điểm Tương Đông Sinh rời đi, anh cẩn thận giúp cô khóa chặt cửa lại, sau đó cầm chìa khóa giữ lại bên mình.

***

Mẹ Tương vừa xong ca khuya, khi trở về nghĩ muốn uống một ly nước ấm cũng không được, bà chỉ có thể tự mình đi nấu.

Lúc này nước còn chưa nấu chín, ngồi trong nhà lại thấy Tương Đông Sinh đạp xe trở về, mẹ Tương không khỏi kinh ngạc, “Đông Sinh, con đi đâu mà giờ này mới về?”

“Đến nhà một bạn học.” Tương Đông Sinh bước nhanh đến quan sát mẹ mình, bà lại tiều tụy hơn rất nhiều, “Mỗi ngày mẹ đều về trễ như vậy, mẹ thấy đáng lắm sao?”

Hàng tháng có bao nhiêu đồng tiền lương, ăn mặt không đủ lại phải đưa cho tên khốn Hà Minh kia.

Mỗi lần nói về vấn đề này, mẹ Tương đều trầm mặc không nói.

“Bạn học cái gì, con đừng học xấu.”

“Chuyện này có liên quan gì đến bạn học của con...” Tương Đông Sinh cắt ngang lời mẹ mình, “Mẹ cứ giữ mãi một câu này cũng vô dụng thôi. Nếu thật là mẹ muốn dạy, thì mẹ đi dạy hai cái đứa kia một chút đi.”

Nếu không thì sớm muộn gì bọn chúng cũng trở thành cặn bã làm bại hoại xã hội.

“Con lên đi tắm trước.” Tương Đông Sinh nhìn mẹ mình mà không muốn nói nữa, trực tiếp quay đầu rời đi.

Lần này anh nhớ rõ đem theo cả ví tiền vào phòng tắm, miễn cho lại xảy ra chuyện gì.

May thay mà hôm nay Hà Minh không có ở nhà, dưới lầu không vang lên âm thanh lách cách cãi nhau như thường.

Nói là cãi nhau, thật ra càng nhiều lúc là đánh nhau.

Hôn nhân như vậy mà cũng được sao... Tương Đông Sinh nghĩ mà không khỏi mệt mỏi.

Nhưng mà càng khiến anh tuyệt vọng hơn là, hơn nửa đêm Hà Minh lại trở về. Bởi vì uống quá nhiều rượu, một lời không hợp lại vung tay đánh lên đầu mẹ anh.

Tương Đông Sinh vội vàng rời giường chạy xuống, hai người lớn thì tóc tai bù xù đánh nhau trong phòng khách, hai đứa nhỏ thì tránh trong cửa phòng mà nhìn.

“Các người có thể yên tĩnh một chút được không?” Tương Đông Sinh không biết phải cầm cái gì, anh dùng sức hét lên: “Ầm ĩ chết người rồi!”

Hà Minh nghe tiếng lập tức quay đầu lại nhìn, mặc kệ đang hùng hổ với vợ mình, hắn chỉ vào Tương Đông Sinh mắng: “Thằng nhóc! Mày dám rống lên với tao, tao đánh chết mày!” 

“Ông tới đây!” Tương Đông Sinh sung huyết tức giận, “Chỉ biết đánh phụ nữ, đồ bất lực, sao ông không đi chết đi! Tôi mà là ông thì sớm đã không còn mặt mũi mà sống rồi!”

“Đồ dã chủng! Mày câm miệng cho tao!” Hà Minh nổi giận đùng đùng, một phen chạy đến chỗ Đông Sinh.

“Đông Sinh!” Mẹ Tương đánh nhau với Hà Minh cũng không khóc, lại nhìn thấy chồng mình chạy đến chỗ con trai lớn thì lập tức òa lên nức nở.

Trước đây vừa trở về cái nhà này, mỗi ngày Tương Đông Sinh đều bị Hà Minh đánh, đến lúc anh trưởng thành rồi thì hắn mới không dám nữa. Bởi vì có một lần, Tương Đông Sinh cầm dao thái nói muốn giết Hà Minh, thanh niên sức lực ngoan cố cường hãn khiến cho hắn rất sợ.

“Đồ bất lực!” Tương Đông Sinh không sợ Hà Minh say rượu, một cước đạp thẳng vào ngực hắn, đá hắn xuống cầu thang.

Hà Minh đứng không vững, bị anh đạp ùng ục lăng xuống dưới, ngã một cái lập tức ngất đi, không rõ là bị thương ở nơi nào.

“Mặc kệ ông ta, để cho ông ta tự sinh tự diệt đi!” Dù Tương Đông Sinh nói như vậy, nhưng anh biết, mẹ của anh sẽ không mặc kệ Hà Minh, bà chính là loại người như vậy.

Mỗi lần đều bị ông ta chọc cho tức muốn chết, anh không biết thời điểm an ổn một ngày ở đây giỏi lắm là bao nhiêu phút nữa.

Cái nhà này sớm hay muộn không phải là anh giết Hà Minh thì chính là Hà Minh giết anh, hoặc là một ngày nào đó, có thể Hà Minh cũng sẽ mạnh tay giết cả vợ của hắn.
Bình Luận (0)
Comment