Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy

Chương 1

Đoàn tàu chậm rãi bò trên đường ray, tiếng ve sầu mùa hè bị nhấn chìm trong tiếng ầm ầm của tàu chạy, ánh nắng dịu dàng và yên ả nằm trên cành cây.

Trần Duyên Tri đưa cổ tay lên, những đường mạch máu hơi xanh uốn lượn đến chiếc đồng hồ rồi dừng lại đột ngột.

Còn một tiếng nữa. Trần Duyên Tri dời mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ rực rỡ.

Chắc sẽ đến đúng giờ thôi.

Khi tàu dừng lại ở ga, một cô gái đến ngồi đối diện, kéo theo một chiếc vali to, mặt đỏ bừng và lúng túng đứng tại chỗ, có vẻ như không biết nên để hành lý của mình ở đâu.

Trần Duyên Tri ngước lên nhìn phía trên đầu.

Ừm… đối với một cô gái, chiều cao này quả thật rất khó để đặt một chiếc vali đầy ắp lên trên đó.

Trong khi Trần Duyên Tri đang nghĩ vậy, một ông lão cười hì hì bước đến: “Cháu gái à, để bác giúp cháu nhé!”

Cô gái vội vàng đáp: “Cảm ơn bác ạ!”

Trần Duyên Tri lại chuyển hướng nhìn đi, không quan tâm nữa.

Sau khi ngắm phong cảnh một lúc, Trần Duyên Tri quay đầu lại và bất ngờ phát hiện cô gái ngồi đối diện đang nhìn chằm chằm vào mình.

Khi cô gái nhận ra Trần Duyên Tri đã quay lại, cô ấy vội vàng dời mắt đi chỗ khác.

Trần Duyên Tri không có phản ứng gì. Cô đã quen với việc người khác nhìn chằm chằm và dừng ánh mắt lại trên người mình.

Với ý nghĩ không muốn làm người khác cảm thấy ngượng ngùng, Trần Duyên Tri lại một lần nữa quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tế nhị giả vờ như không nhận ra gì.

Đúng lúc Trần Duyên Tri đang buồn ngủ, chiếc đệm ngồi bên cạnh cô bỗng nhiên lún xuống.

Cô bất ngờ mở mắt ra, phát hiện lại là ông lão đó, ông ta vắt một chiếc khăn lông lớn quanh cổ, vừa uống nước vừa trò chuyện với cô gái đối diện.

Trần Duyên Tri nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng tiếng trò chuyện của hai người vẫn không ngừng lọt vào tai cô.

“Cháu gái này, cháu bao nhiêu tuổi rồi?”

“Cháu 16 tuổi ạ.”

“16 tuổi mà cao thế này rồi!” Trần Duyên Tri nghe thấy ông lão đột nhiên vỗ đùi một cái, phát ra giọng điệu cao và ngạc nhiên.

“Dạ không đâu ạ, cháu không cao lắm đâu.”

“Cháu đi học trung học ở Xuân Thân phải không? Trường nào vậy?”

“Trường Trung học Đông Giang ạ.”

Trần Duyên Tri quay đầu lại, lần đầu tiên quan sát kỹ cô gái đối diện.

Làn da trắng nõn, gương mặt xinh xắn, mặc áo phông và quần jean bình thường nhất, đeo một chiếc ba lô vải màu đen, trên người không thấy bất kỳ phụ kiện hay thiết kế cá tính nào.

Chắc chắn là một cô bé ngoan ngoãn.

Trần Duyên Tri lại mất hứng thú, quay đầu đi chỗ khác.

“Trường Trung học Đông Giang tốt lắm.” Giọng nói vui mừng bất ngờ cao lên của ông lão gây ra một trận động đất trong màng nhĩ của Trần Duyên Tri: “Đó là một trường nổi tiếng ở toàn Xuân Thân đấy, rất tốt! Cháu chắc là học sinh giỏi rồi!”

Cô gái có vẻ hơi ngượng ngùng: “Dạ không, không phải đâu ạ…”

Trần Duyên Tri ở bên cạnh: “…” Cứu tôi với.

Chủ đề trò chuyện của hai người ngày càng nhiều, dần dần chuyển sang những vấn đề khác.

Trần Duyên Tri cụp mi mắt dài xuống nghịch điện thoại, cô mở ứng dụng “Hạt nhân nóng chảy”, không lâu sau, một dòng trạng thái mới xuất hiện trên hành tinh (*) của cô:

(*) trang cá nhân

[Đi tàu gặp một chị gái sắp học cùng trường trung học. Nói thật, quá trình ngồi phương tiện giao thông thật sự rất nhàm chán, nghe người khác trò chuyện gượng gạo cũng rất nhàm chán.]

Cô lướt xuống dưới, thấy hai trạng thái mà mình đã đăng cách đây hai tháng.

Hai trạng thái này nằm sát nhau, nhưng nội dung lại không giống nhau.

Trạng thái ở dưới ngắn hơn, được đăng sớm hơn một chút.

[Điểm số đã có, vừa đủ để vào trường trung học mình muốn. Rất vui.]

Ngày hôm đó…

Trần Duyên Tri nhìn ra ngoài cửa sổ, màu xanh cuối cùng của cuối hạ đang cất lên tiếng hát cuối cùng trên ngọn cây, cô nhớ lại ngày hôm đó cách đây hai tháng, ngày công bố kết quả thi tuyển sinh trung học. 

Trong vòng 24 giờ trước khi công bố kết quả, mỗi khi Trần Duyên Tri mở Moments (*), cô đều thấy đủ loại hình ảnh cá chép may mắn và bình xịt điểm cao, như thể đến giây phút này, ai cũng không thể tránh khỏi việc trở nên mê tín.

(*) tương tự như Facebook

Đến nửa tiếng trước khi công bố kết quả, hàng ngàn người trong toàn thành phố chen chúc trong một mini App, hồi hộp chờ đợi thời điểm mở, rồi như hổ đói vồ mồi, bấm vào màn hình điện thoại của mình.

Trần Duyên Tri cũng là một trong số đó, cô nhập đi nhập lại số báo danh và mật khẩu, đến lần thứ 21 thì cuối cùng không còn hiện ra dòng chữ “Vui lòng thử lại” nữa, mà là một bảng điểm với những con số rõ ràng.

Trần Duyên Tri gần như lập tức mở WeChat, chụp màn hình điểm số gửi cho mẹ.

Cô vuốt mở các cửa sổ tin nhắn khác, trả lời vài người bạn, rồi lại mở cửa sổ tin nhắn hiện tại.

Cô đợi một lúc, không có phản hồi.

Trần Duyên Tri mở Moments để xem động thái của bạn bè.

Khi điểm thi tốt nghiệp trung học cơ sở vừa ra, có người vui có người buồn, những người thi tốt thì đăng một dòng trạng thái kèm ảnh chụp màn hình điểm số.

Những người thi không tốt thì hoặc là khóc lóc bày tỏ cảm xúc buồn bã, hoặc là viết một đoạn dài tự an ủi bản thân, hoặc là thể hiện sự không quan tâm một cách gượng gạo qua từng câu chữ, hoặc là đắc ý nói rằng có thể nhờ quan hệ để được vào trường.

Trần Duyên Tri lướt qua Moments một lượt, thả tim cho từng người rồi thoát ra.

Khi mở lại cửa sổ tin nhắn, mẹ cô vừa gọi một cuộc gọi thoại đến.

Trần Duyên Tri do dự vài giây, rồi vẫn nhấn trả lời.

“Có chuyện gì vậy? Mẹ biết con đã có kết quả rồi, điện thoại mẹ có nhận được tin nhắn.”

Giọng nói của Hoàng Diệp hơi cao lên ở cuối câu, mang theo chút vội vã của người đang bận rộn công việc.

Cảm giác thất vọng trong lòng bị đè nén xuống, Trần Duyên Tri mím môi: “… Không có gì, chỉ là gửi cho mẹ xem thôi.”

“Ôi, cả ba lần thi thử lớp 9 đều làm tốt hơn kỳ thi tốt nghiệp.” Hoàng Diệp thở dài nhẹ nhàng ở đầu dây bên kia: “Mẹ vừa mới mở ra xem, sao môn Ngữ văn và Lịch sử của con lại thấp hơn bình thường nhiều vậy? Hai môn đó không phải là thế mạnh của con sao?”

Giọng Trần Duyên Tri dần trở nên lạnh lùng: “Con làm sao biết được.”

“Thế mẹ mới bảo con không nên tiếp tục vẽ tranh trong năm lớp 9, không thể chu toàn cả hai việc được đâu, nhưng con cứ không chịu nghe lời mẹ.”

“Con đã không chu toàn chỗ nào?” Trần Duyên Tri bất ngờ lên tiếng: “Con đã trượt hay sao? Con vẫn đạt điểm chuẩn vào trường Trung học Đông Giang đấy thôi?”

Trước đó trên bàn ăn, Hoàng Diệp luôn thích lặp đi lặp lại một câu: “Với thái độ như vậy, chắc chắn con sẽ không đỗ được vào trường Trung học Đông Giang đâu.”

Vì câu nói đó, Trần Duyên Tri đã nỗ lực học tập suốt năm lớp 9, chỉ để chứng minh cho Hoàng Diệp thấy bà đã sai.

“Đạt thì đạt rồi, nhưng làm sao con biết nếu cố gắng thêm chút nữa thì sẽ không làm tốt hơn? Con dám nói Ngữ văn và Lịch sử của con không phải vì lơ là vào phút cuối nên mới làm kém sao?”

Lời trách mắng của Hoàng Diệp như cơn bão ập đến.

“Nếu con dành thời gian vẽ những bức tranh vô bổ đó để học Ngữ văn và Lịch sử, con còn bị điểm thấp như vậy sao? Nếu con nghe lời mẹ một lần, sớm chấn chỉnh thái độ học tập của mình, có khi con đã vào được lớp Nguyên Bồi của trường Trung học Đông Giang rồi!”

Trần Duyên Tri càng nghe càng mất hết cảm xúc, cuối cùng cô cười lạnh một tiếng: “Trong mắt mẹ, con không xứng đáng có thời gian rảnh rỗi, con không xứng đáng được nghỉ ngơi, mẹ cứ nói thẳng ra như vậy có phải tốt không?”

“Việc con làm kém Ngữ văn và Lịch sử có liên quan gì đến việc con vẽ tranh? Mẹ cứ gán ghép vậy sao? Mẹ có biết con đã nỗ lực học tập như thế nào không? Mẹ hiểu được bao nhiêu?”

“Con có thái độ gì vậy! Con nói chuyện với mẹ kiểu đó à!?” Giọng the thé khó chịu vang lên từ ống nghe điện thoại.

“Trong mắt mẹ, sở thích của con chỉ là những thứ vô dụng, mẹ muốn vứt bỏ thì vứt bỏ, muốn chà đạp thì chà đạp, con thực sự muốn hỏi mẹ, mẹ đã từng tự hỏi bản thân chưa? Mẹ đã từng tôn trọng ý muốn của con chưa?!”

“Còn về lớp Nguyên Bồi, ngay cả con cũng không tin mình thi đỗ được, mẹ lại còn tin tưởng con hơn cả bản thân con sao?” Trần Duyên Tri thở hổn hển, cười lạnh nói, “Mẹ thật sự rất thích nói ‘nếu như’, như thể nếu con làm theo lời mẹ nói thì những giả định của mẹ sẽ trở thành hiện thực vậy. Thật là buồn cười! Con phải nói bao nhiêu lần nữa đây, trên đời này không có ‘nếu như’!”

Cô cúp điện thoại, không khí trong phòng đột nhiên lạnh đi, như thể một ấm nước sôi vừa bị ném vào Bắc Băng Dương.

Trong sự im lặng hoàn toàn, cô tắt điện thoại, ngồi trên ghế rất lâu.

Cô đưa tay lên chậm rãi lau mắt, không nói một lời đi về phía phòng tắm.

Trần Duyên Tri luôn cảm thấy mệt mỏi khi giao tiếp với mẹ. Năm tháng trôi qua, vẫn luôn như vậy.

Vì thế, cô chọn cách dần dần không giao tiếp nữa.

Cô cúi đầu, hàng mi dài vẫn còn đọng nước, ngón tay lướt nhanh, cảm nhận thứ hai của ngày hôm đó được đăng lên vào lúc này.

[Liệu giữa người và người có luôn tồn tại một khoảng cách không thể vượt qua? Liệu sự hiểu lầm có thường xuyên xảy ra trong khi sự thấu hiểu lại quá khó khăn? Liệu những nỗ lực để bày tỏ bản thân có phải là vô ích? Liệu trong suốt cuộc đời này, dù có bạn bè thân thiết sống lâu trăm tuổi, hay vợ chồng yêu thương nhau đến đầu bạc răng long, hay con cháu đầy nhà tiếng cười nói, chúng ta vẫn cứ sống cô đơn một mình?]

Đúng vào lúc này, cô thực sự cảm thấy cô đơn như chưa từng có.

Chưa từng có ai thực sự hiểu được suy nghĩ trong lòng cô, dù là người bạn thân thiết nhất trong danh sách, hay là cha mẹ đã ở bên cô hơn mười năm.

Họ cũng đã cố gắng để gần nhau hơn, cũng đã cố gắng hiểu nhau, nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả tốt.

Cô nhìn bóng mình phản chiếu trên màn hình, đột nhiên một chấm đỏ hiện lên.

Có người đã bình luận về bài viết của cô.

Ứng dụng “Hạt nhân nóng chảy” là một ứng dụng chia sẻ suy nghĩ mà Trần Duyên Tri mới tải về được hai tuần trong kỳ nghỉ hè, cô thường đăng những cảm nhận của mình lên đó.

Đôi khi những điều muốn nói quá vụn vặt, rời rạc. Những suy nghĩ không thích hợp để đăng lên Moments hoặc nói với bạn bè, cô sẽ chọn đăng lên “Hạt nhân nóng chảy”.

Ứng dụng nhỏ này không có nhiều người dùng, nhưng mỗi khi cô đăng cảm nhận, luôn có vài người bình luận. Cô xem việc trút bầu tâm sự với những người lạ không rõ danh tính này như một cách cân bằng với việc im lặng về bản thân trong thực tế.

Trần Duyên Tri mở phần bình luận, trong mục bình luận trắng tinh có một đoạn văn nằm im lìm.

— [Giữa người và người luôn có khoảng cách do bản ngã và dục vọng cá nhân, khó có thể hiểu nhau mới là điều bình thường. Chúng ta không thể nắm bắt rõ ràng cảm xúc của người khác, và người khác cũng vậy.]

Trần Duyên Tri rũ mắt, gõ từng chữ vào khung: [Vậy nếu là người không thể từ bỏ thì sao?]

Bình luận trả lời nhanh chóng hiện ra: [Không có người nào thực sự không thể từ bỏ. Nếu là người hợp nhau, không cần nói nhiều cũng có thể hiểu nhau. Nếu là người chú định sẽ đồng hành cùng ta, dù thế nào cũng không bị lạc mất nhau.]

Trần Duyên Tri mím môi, định phản bác, người đó lại gửi thêm một câu: [Có phải bạn muốn nói đến người thân không?]

Trần Duyên Tri nhìn thấy câu này, sững người.

Người đó nhanh chóng nói tiếp: [Nếu là người thân, hãy thử hạ thấp kỳ vọng của mình một chút. Con người vì có quá nhiều kỳ vọng nên dần dần rơi vào thất vọng. Cần gì phải cố gắng để tâm hồn đồng điệu, những người có thể đồng điệu tâm hồn vốn dĩ rất hiếm.]

[Đối với những người khó có thể từ bỏ nhưng không thể hiểu nhau, chỉ cần không quá xa cách, quan tâm lẫn nhau, nương tựa lẫn nhau, như vậy đã là đủ rồi.]

Trần Duyên Tri nhìn đoạn văn này, khá lâu không thể hoàn hồn.

Sau một hồi lâu, cô mới chậm rãi gõ xuống câu hỏi cuối cùng.

[Vậy làm thế nào để vượt qua nỗi cô đơn này?]

Trần Duyên Tri mơ hồ cảm nhận được, ở phía bên kia màn hình, người đó cũng đang gõ chữ.

Không lâu sau, một bình luận mới hiện ra.

[Sao không xem cô đơn như một trạng thái bình thường, thay vì một gánh nặng; xem nó như một niềm tự hào, thay vì một sự thất bại.]

Bình Luận (0)
Comment