“Tại sao cậu lại đồng ý với họ?”
Trần Duyên Tri đang tựa vào tường hành lang ở góc để hóng gió, bất ngờ nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô quay đầu lại, đối diện với Tạ Cẩn Hoa đang cầm cốc nước đi tới.
Tạ Cẩn Hoa nhìn cô: “Cậu đã xem kịch bản chưa? Cậu có biết vai diễn của mình là gì không?”
Trần Duyên Tri: “Chuyện kịch bản, lúc đồng ý thì chưa xem. Bây giờ đã xem rồi. Còn về vai diễn, Triệu Khả nói với tôi là người quản gia trong nhà nữ chính.”
“Mà sao cậu biết tôi đã đồng ý với Triệu Khả?”
“Tôi từng tham gia Hội học sinh, sau đó rút lui nhưng vẫn ở trong nhóm chat của bọn họ.” Tạ Cẩn Hoa thấy cô nhìn sang, bèn nói ngay: “Tôi thấy La Giản Đinh đã nộp danh sách diễn viên mới, trong đó có tên cậu.”
Tạ Cẩn Hoa nhíu mày: “Tưởng Hân Vũ không khuyên cậu sao? Bảo cậu đừng đồng ý bất kỳ yêu cầu nào của La Giản Đinh và bạn bè cậu ta.”
“Cậu ấy đã khuyên, nhưng tôi không nghe theo.” Trần Duyên Tri nói: “Tôi đã xem kịch bản, về nội dung thì không có vấn đề gì.”
Tạ Cẩn Hoa không nhịn được nữa: “Kịch bản là do La Giản Đinh viết, toàn bộ đoàn diễn đều là người của cậu ta, nếu trong lúc tập diễn cậu ta nhắm vào cậu, cậu nghĩ mình có khả năng đối phó không? Nói thẳng ra, nếu lúc đó cậu ta cố ý động tay động chân với cậu, hoàn toàn có thể giải thích là va chạm trong quá trình tập diễn, cậu cũng không có bằng chứng để chứng minh.”
“Về phân cảnh của cậu, có thể bây giờ chưa có vấn đề gì, nhưng kịch bản đang ở trong tay cậu ta, cậu ta có thể thay đổi tình tiết thêm cảnh bất cứ lúc nào.”
Trần Duyên Tri đợi Tạ Cẩn Hoa nói hết một tràng mới điềm tĩnh đáp lại: “Nhưng quyền chủ động có diễn hay không là ở tôi.”
Tạ Cẩn Hoa im lặng một lúc, nếp nhăn giữa hai lông mày cô ấy bỗng dãn ra, lập tức hiểu ý Trần Duyên Tri: “Ý cậu là…”
Trần Duyên Tri: “Hơn nữa Cẩn Hoa à, tôi không thoát được đâu.”
“Với tính cách của La Giản Đinh, đã nhắm vào tôi thì sẽ không bỏ qua. Thay vì trốn tránh rồi cứ lo lắng sợ hãi suốt ngày, không bằng đối mặt với khó khăn và ứng biến, tìm cách phá vỡ thế bí. Cứ né tránh mãi thì chuyện này sẽ không có kết quả đâu.”
“Đặc biệt là, tôi ghét dây dưa với người khác.”
Trần Duyên Tri không có tâm trí để đối đầu với La Giản Đinh mỗi ngày. Cô chỉ muốn giải quyết chuyện này càng nhanh càng tốt, rồi dành thời gian và sức lực để học tập chăm chỉ, lên lớp.
Thời gian của cô không còn nhiều nữa. Sau lễ kỷ niệm trường không lâu là kỳ thi giữa kỳ, nếu kỳ thi giữa kỳ vẫn không đạt được thứ hạng tốt, cô sẽ không thể lên lớp Nguyên Bồi vào năm lớp 12.
Hai lần đi tập diễn, Trần Duyên Tri không cảm thấy có gì bất thường.
Vai diễn cô nhận được đúng là người quản gia trong nhà nữ chính, phần lớn thời gian chỉ cần đứng trên sân khấu là được, thỉnh thoảng nói vài câu kiểu “Vâng” cũng rất đơn giản.
Vai diễn của La Giản Đinh thì vừa vặn là nữ chính, thiết lập nhân vật là một tiểu thư được nuông chiều.
Trần Duyên Tri và La Giản Đinh không tránh khỏi phải đối diện vài lần, nhưng La Giản Đinh hoàn toàn trái ngược với biểu hiện hôm đó, vẻ mỉa mai u ám không chỉ biết mất khỏi ánh mắt, mà khi đối diện với cô còn tỏ ra rất thuần khiết vui vẻ, trông giống như thật sự đã quên hết mọi hiềm khích với Trần Duyên Tri vậy.
Những người khác trong đoàn cũng diễn rất tốt, mọi người đồng lòng hợp sức, hiệu quả của lần tổng duyệt cuối cùng gần như hoàn hảo.
La Giản Đinh mỉm cười rạng rỡ, trông có vẻ rất vui khi khích lệ mọi người: “Thật sự quá tuyệt vời, ngày mai lên sân khấu mọi người cứ giữ tinh thần này nhé, chắc chắn chúng ta sẽ không có vấn đề gì đâu!”
Một nam sinh đi đầu hô to: “Giành giải nhất!”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Trần Duyên Tri đứng một bên nhìn La Giản Đinh và bạn bè vui vẻ trò chuyện, từ đầu đến cuối vẫn giữ khoảng cách.
Tối về nhà, Trần Duyên Tri vừa nằm xuống giường, điện thoại để trên bàn đã reo lên một tiếng.
Trần Duyên Tri mở ra xem, quả nhiên là tin nhắn của Hứa Lâm Trạc:
[Cậu cũng tham gia tiết mục của lớp à?]
Trần Duyên Tri ngừng lại một chút, lúc này mới nhớ ra Hứa Lâm Trạc cũng là thành viên Hội học sinh, chắc đã thấy danh sách người tham gia tiết mục rồi.
Cô chưa kịp trả lời, Hứa Lâm Trạc đã gửi tin nhắn thứ hai:
[Vậy mà không nói với tôi.]
Trần Duyên Tri vốn không định cười, nhưng đối phương lại gửi kèm một biểu tượng cảm xúc giận dữ giậm chân, vì quá giống với bản thân cậu, cô không nhịn được bật cười thành tiếng.
Trần Duyên Tri nén cười, giả vờ nghiêm túc gõ chữ: [Gì vậy, tôi chỉ thay thế tạm thời thôi mà.]
Hứa Lâm Trạc: [Câu này nghe quen quen?]
Trần Duyên Tri ngớ người: [Mới nhớ ra à? Cuộc thi đọc diễn cảm lần trước, cậu tham gia mà không nói với tôi, khi tôi phát hiện ra, cậu cũng nói với tôi như vậy đấy.]
Được Trần Duyên Tri nhắc, cuối cùng Hứa Lâm Trạc cũng nhớ ra: [Ồ, nói vậy thì đúng thật. Cho nên cậu đang lấy gậy ông đập lưng ông à?]
Trần Duyên Tri: [Không phải đâu! Lần này là thật mà! Thật sự chỉ là được kéo đi thay thế tạm thôi—]
Bên kia gửi qua một đoạn tin nhắn thoại.
Trần Duyên Tri mở ra, tiếng cười nhẹ của người nọ vang lên rất rõ nét, mang theo vẻ trong trẻo như suối chảy ngọc vỡ: “Tôi hiểu rồi, cậu đừng giận.”
“Tôi muốn hỏi cậu, tối mai lúc nào thì rảnh?”
Giống như lần trước, Trần Duyên Tri nghe đi nghe lại tin nhắn thoại vài lần, rồi lưu nó lại, sau đó mới trả lời: [Chẳng phải chuyện này phụ thuộc vào thời gian của cậu sao? Cậu là người bận rộn mà, thầy Hứa.]
Người nọ cười nghe đầy ẩn ý: “Sao nghe câu này có vẻ mỉa mai thế.”
[Chẳng phải vậy sao?]
Theo Trần Duyên Tri biết, Hứa Lâm Trạc không chỉ tham gia biểu diễn của lớp mình, mà còn nhận lời đệm đàn piano cho một lớp khác nữa, thế chẳng phải người bận rộn thì là gì?
Giọng Hứa Lâm Trạc nhẹ nhàng, mang theo chút ý trêu đùa: “Vậy bây giờ cậu cũng là người bận rộn rồi đấy, Thanh Chi.”
Trần Duyên Tri nghe mà đỏ mặt, cô âm thầm gõ chữ trả lời: [… Vậy tùy cậu quyết định đi.]
Hứa Lâm Trạc: “Được. Thế thì ở bậc thang sau nhà thi đấu nhé, tôi diễn xong sẽ đến tìm cậu.”
—-
Tối diễn văn nghệ kỷ niệm trường, Trần Duyên Tri mang trang phục về lớp. Vì vai diễn không quan trọng nên cô không trang điểm đậm, chỉ tô nhẹ lông mày và son môi, nhưng khi đứng yên một chỗ vẫn tràn ngập khí chất thanh tao, xinh đẹp thoát tục.
La Giản Đinh dẫn mọi người đến hậu trường của hội trường để chuẩn bị. Sau khi đưa mọi người đến nơi, La Giản Đinh biến mất, không biết là đi đâu.
Mà mọi người thay trang phục biểu diễn xong, bắt đầu ôn lại kịch bản, thậm chí còn có người bắt đầu diễn thử với nhau, dường như đang tập lại những phân đoạn chưa thuộc.
Trần Duyên Tri cũng đã thay quần áo xong, cô đứng một bên lắng nghe họ nói chuyện, đồng thời quan sát biểu cảm của những người khác. Cô im lặng một hồi lâu, cho đến khi Triệu Khả quay đầu hỏi: “Duyên Tri, cậu có muốn tập lại đoạn này cùng bọn tôi không?”
“Lưu Lương nói cậu ấy vẫn chưa quen lắm…”
Lần này, Trần Duyên Tri không đồng ý ngay như thường lệ:
“Xin lỗi, tôi phải đi vệ sinh một chút.”
Triệu Khả hơi ngạc nhiên: “… Ồ, vậy cậu đi đi. Không sao, quay lại rồi tập cũng được.”
Trần Duyên Tri gật đầu, khóe miệng nở nụ cười ôn hòa, nhưng ngay khi quay lưng lại với hai người, nụ cười đã biến mất.
Cô đi ra khỏi hội trường, vừa định rẽ thẳng lên con đường nhỏ dẫn đến nhà thi đấu, thì thấy có người thở hổn hển chạy tới.
Người nọ tinh mắt, vừa thấy cô bèn vội vàng gọi to: “Khoan đã!”
Trần Duyên Tri dừng bước khi nghe tiếng gọi, chỉ trong vài giây, người nọ đã đến gần.
Cô mới nhận ra đó là Tưởng Hân Vũ: “Hân Vũ? Sao bây giờ cậu đã đến rồi?”
Tưởng Hân Vũ chạy đến trước mặt Trần Duyên Tri mới dừng lại, miệng thở hổn hển, có vẻ đã chạy hết tốc lực đến đây. Lúc này đột ngột dừng bước, cô ấy chống tay lên đầu gối ho sặc sụa: “Khụ, khụ khụ khụ!!!”
Trần Duyên Tri tiến lại gần hơn: “Cậu không sao chứ?”
Nhưng Tưởng Hân Vũ đột nhiên ngẩng đầu, trong khoảnh khắc Trần Duyên Tri còn đang ngỡ ngàng, cô ấy nắm lấy tay cô, vừa ho vừa nói một cách gấp gáp: “Khụ khụ… Trần Duyên Tri, đừng, đừng đi, bọn họ… kịch bản bọn họ đưa cho cậu xem hoàn toàn không phải thật… khụ khụ khụ! Đừng đi!!!”
Trần Duyên Tri xoa xoa lưng cô ấy: “Ừm, cậu nói từ từ, tôi đang nghe đây.”
Cuối cùng Tưởng Hân Vũ cũng ngừng ho.
Cô ấy từ từ bỏ tay che miệng xuống: “Ngay, ngay từ đầu, bọn họ đã không định nói cho cậu biết thứ thực sự sẽ diễn.”
“Tôi cũng phải khó khăn lắm mới dò la được. Thật ra La Giản Đinh đã chuẩn bị hai phiên bản kịch bản khác nhau, một bản cho cậu, một bản cho tất cả mọi người trừ cậu ra.”
“Phần lớn cốt truyện đều không thay đổi, chỉ có một chỗ — vì sự sơ suất của người hầu, cô tiểu thư kiêu căng do La Giản Đinh đóng khiến cho hôn phu của mình bỏ đi, mà trong lúc cảm xúc cực đoan đã tát vào mặt cô quản gia một cái bạt tai.”
Tưởng Hân Vũ nói: “Cậu ta nói trong nhóm là, muốn dùng cách hả giận nhất để đánh cho kẻ thù tan tác.”
“Tôi đoán, cậu ta muốn xem cậu bị đánh trước mặt toàn bộ học sinh khối 11, cậu ta mới vừa lòng.”
Trần Duyên Tri cụp mắt. Cô đã đoán trước được điều này.
Vì vậy hai lần tập luyện trước chỉ là để che mắt mọi người, ý đồ thực sự của La Giản Đinh là muốn đánh cô một cách không kịp trở tay.
Thử tưởng tượng nếu cô thật sự không biết gì mà bước lên sân khấu, đứng trước ánh đèn sân khấu sáng như biển, đối mặt với những lời thoại hoàn toàn khác với lúc tập, cho dù là người bình tĩnh đến đâu cũng sẽ mất đi một phần bình tĩnh đó, trở nên lo lắng thấp thỏm thậm chí hoảng hốt.
Rồi La Giản Đinh có thể chớp lấy khoảnh khắc đó, công khai tát cô trước mặt mọi người, sau đó để những người đã chuẩn bị sẵn kéo cô xuống sân khấu.
Kế hoạch kỹ lưỡng như vậy chỉ để trả thù cho lời nói không lễ độ của cô, nên nói cô ta là người có thù tất báo, hay là người tâm cơ sâu xa đây?
“Mọi người đều là bạn của cậu ta, họ đã bí mật thông đồng với nhau từ trước, trong lúc cậu bị đánh choáng váng sẽ có hai nam sinh nắm lấy tay cậu kéo ra ngoài, cậu sẽ không có thời gian phản ứng.” Tưởng Hân Vũ nhìn cô: “Thêm nữa, phần diễn của cậu sau đó cũng không nhiều, thiếu một người là cậu, câu chuyện vẫn sẽ có tính ăn khớp với nhau.”
“Vì vậy cậu đừng đi, cậu mà đi, chắc chắn cậu ta sẽ ra tay với cậu trên sân khấu, cậu ta hoàn toàn không sợ gì cả—”
Trần Duyên Tri thuận theo: “Ừm, tôi biết rồi.”
Tưởng Hân Vũ ngẩng đầu nhìn cô, lời nói dang dở ngừng lại bên miệng: “Cậu biết rồi?”
“Ừm.” Trần Duyên Tri rủ mắt xuống, nhẹ giọng: “Tôi mới ra ngoài, cũng là vì vừa quan sát được hành vi cử chỉ của hai nam sinh đóng vai phụ. Cốt truyện họ diễn, rất khác với những gì tôi đã thấy.”
Trần Duyên Tri đoán trước được, La Giản Đinh đã mai phục từ lâu.
Cô suy đi tính lại, vẫn cảm thấy khả năng xảy ra biến số nhiều nhất là lúc trước khi lên sân khấu và thay đổi kịch bản. Vì vậy cô đứng ở một bên quan sát động tác diễn tập của những người khác thật kỹ, cuối cùng đã phát hiện ra một đoạn không xuất hiện trong kịch bản gốc.
Cô đã tưởng tượng nhiều lần, nếu Triệu Khả đề nghị cô thêm một đoạn diễn, cô nên từ chối thế nào cho lịch sự mà kiên quyết. Nhưng điều cô không ngờ tới là, La Giản Đinh còn không coi ai ra gì hơn cô tưởng tượng.
Tưởng Hân Vũ: “Bây giờ cậu định làm gì?”
Trần Duyên Tri không trả lời thẳng, đôi mắt gợn sóng lăn tăn như bóng cây gỗ mun phản chiếu trên mặt nước.
Cô chỉ nhìn Tưởng Hân Vũ, khẽ cười nói: “Đã mời tôi đến diễn kịch, vậy giờ cũng đến lượt tôi xem một màn kịch hay rồi.”