Điều khá kỳ lạ là, Trần Duyên Tri cứ tưởng hành động táo bạo của mình sẽ khiến La Giản Đinh càng thêm bất mãn với cô, nhưng thực tế, kể từ ngày ve sầu thoát xác đó, những người trong nhóm của La Giản Đinh đã không đến tìm cô nữa.
Trần Duyên Tri đầy nghi ngờ, phải chăng La Giản Đinh lại đang tính toán âm mưu gì đó?
Tháng 4, gần đến tiết Thanh minh, hôm nay là ngày hiếm hoi không mưa trong cả tuần qua, lớp Sáng Tạo Lịch sử mới có thể tiến hành tiết Thể dục bình thường. Đêm trước vừa mưa, không khí ẩm ướt, lạnh đến mức khiến người ta chỉ muốn che kín áo khoác lại.
Trần Duyên Tri mang theo sổ từ vựng bên mình, vừa nghe thầy giáo hô giải tán, đám đông lập tức ồn ào tản ra, các bạn nữ tìm đến nhóm của mình, bắt đầu kiếm chỗ đứng khắp sân trường, còn các bạn nam thì cầm bóng hò nhau chạy về phía sân bóng.
Trần Duyên Tri cũng định rời khỏi chỗ này, nhưng vì phải lấy đồ nên chậm trễ một lúc, dẫn đến việc cô bị thầy giáo tóm được: “Bạn học nữ ở đằng kia, đúng rồi chính em đấy, em lại đây một chút.”
Trần Duyên Tri: “?”
Khi Trần Duyên Tri đi tới mới biết, hóa ra thầy giáo Thể dục muốn tìm người ghi chép thành tích hoạt động thể dục hàng ngày giúp thầy ấy, thầy ấy lười ghi chép, mà hôm nay ủy viên thể dục lại xin nghỉ, nên thầy ấy tiện tay chọn một kẻ xui xẻo đi chậm nhất.
Trần Duyên Tri chính là kẻ xui xẻo đáng thương đó.
Nhưng làm sao Trần Duyên Tri dám nói gì, cô chỉ có thể ngoan ngoãn trả lời: “Vâng, thưa thầy.”
Bảng biểu và sổ ghi chép đều nằm ở trong văn phòng, mà văn phòng của thầy Thể dục lại ở tầng ba của nhà thi đấu.
Công việc này nói phiền phức thì không phiền phức, nói phức tạp thì cũng không phức tạp, chỉ là nhàm chán. Trần Duyên Tri ngồi trước bàn điền thành tích của các bạn trong lớp từng nét một, mất một lúc lâu mới điền xong.
Khi điền xong tất cả, Trần Duyên Tri ngẩng đầu lên, đảo mắt nhìn qua bảng một lượt, đôi mắt đang đảo quanh hơi khựng lại.
Trên bảng có một hàng trống rất rõ ràng, cái tên trước và sau người này đều được đánh dấu tích đầy đủ, chỉ có dấu tích của cô ấy là thưa thớt, nhìn qua có thể thấy được người này không chú ý tới các hoạt động thể dục.
Vậy mà Tạ Cẩn Hoa lại xin nghỉ nhiều buổi như vậy sao?
Bình thường Trần Duyên Tri không để ý nhiều đến việc người khác có đi học hay không, giờ chợt nhìn qua, vẫn cảm thấy hơi bất ngờ.
Thầy Thể dục thấy cô cầm bảng đến, uể oải ngẩng đầu lên khỏi màn hình điện thoại, vui vẻ nhận lấy: “Ồ! Ghi chép rất tốt, cảm ơn em nhé!”
Trần Duyên Tri: “Vâng, không cần cảm ơn đâu thầy, đây là việc em nên làm mà.”
Không phải vậy đâu! Nhưng thôi, cô cũng không biết còn có thể nói gì nữa…
Trần Duyên Tri ôm áo khoác của mình rời khỏi nhà thi đấu, mùa này trời cao gió mát, đứng bên ngoài nhà thi đấu, Trần Duyên Tri không khỏi nhớ lại những ngày trước, cô và Hứa Lâm Trạc đã nhảy một điệu nhạc ở đây.
… Cuối cùng cô cũng không học được khiêu vũ, điều này cũng khiến cô nhận ra khả năng của mình trong thể thao nghèo nàn đến mức nào.
Chỉ nhớ lại vài khoảnh khắc, Trần Duyên Tri đã không nhịn được mà cong khóe môi lên.
“— Tránh ra!!!”
Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nữ chói tai, âm điệu cao vút, Trần Duyên Tri vừa quay đầu nhìn, cánh tay đã bị người xông thẳng tới va phải.
Trần Duyên Tri hơi nhíu mày, vừa ngước mắt lên lại lộ vẻ ngạc nhiên.
Là La Giản Đinh.
Nhưng lúc này La Giản Đinh trông rất hoảng hốt, thậm chí trong biểu cảm đó còn ẩn chứa một tia sợ hãi, khiến cô ta mất đi vẻ bình tĩnh tự chủ mà mình luôn rất giỏi thể hiện.
Trần Duyên Tri chỉ kịp nhìn thoáng qua mặt cô ta, theo sau là hai cô bạn thân của La Giản Đinh, cả ba người đều hoảng hốt như nhau, chạy rất nhanh, như thể phía sau có ma đuổi theo vậy.
Trần Duyên Tri đầy ngờ vực quay đầu nhìn lại, mắt lập tức mở to.
Ở bên bức tường cuối nhà thi đấu, Tạ Cẩn Hoa đang nhắm hai mắt ngã trên mặt đất.
Trần Duyên Tri chạy nhanh tới, đúng là Tạ Cẩn Hoa, mặt cô ấy tái nhợt, lúc này nhắm mắt lại, rõ ràng là đang trong trạng thái hôn mê, trông có vẻ đã bất tỉnh rồi.
Cô ngồi xuống nhanh chóng kiểm tra tình trạng của Tạ Cẩn Hoa, không có vết thương rõ ràng bên ngoài, nhưng cộng thêm dáng vẻ hoảng hốt bỏ chạy của La Giản Đinh và nhóm bạn vừa rồi, Trần Duyên Tri hoàn toàn không tin họ không có liên quan gì đến việc Tạ Cẩn Hoa ngất xỉu.
“Tạ Cẩn Hoa! Tạ Cẩn Hoa cậu có nghe thấy tôi nói không?!”
Trần Duyên Tri lo lắng gọi tên cô ấy, nhưng Tạ Cẩn Hoa không có phản ứng gì.
Lòng Trần Duyên Tri đã lạnh toát, tiếp đó, phản ứng đầu tiên của cô là gọi 120.
Cô kìm nén sự run rẩy của mình, nuốt nước bọt, đưa tay lấy điện thoại kiểu cũ ra, vừa định bấm số thì đột nhiên có một bàn tay kéo tay áo cô.
Trần Duyên Tri khựng lại, Tạ Cẩn Hoa vốn đang nằm bất tỉnh trên đất không biết đã mở mắt ra từ lúc nào, chỉ là trông rất mệt mỏi và không có tinh thần, gương mặt vẫn không có chút máu nào.
Bàn tay kéo tay áo cô chính là của Tạ Cẩn Hoa. Tạ Cẩn Hoa nói một cách rất yếu ớt, nhưng Trần Duyên Tri vẫn nghe được rõ ràng: “Đừng gọi xe cứu thương.”
Trần Duyên Tri hoàn toàn không hiểu, cô nhíu mày nhìn Tạ Cẩn Hoa: “Nhưng tình trạng của cậu bây giờ rất không ổn! Tạ Cẩn Hoa, cậu có biết sắc mặt cậu bây giờ tệ đến mức nào—”
“Đã bảo là không cần mà.”
“… Không thấy à?” Tạ Cẩn Hoa ho một tiếng, nhìn Trần Duyên Tri với vẻ phức tạp, người luôn giữ sắc mặt lạnh tanh lại lộ ra một vẻ gần như bất đắc dĩ: “Ngốc à, tôi không sao.”
“Làm sao có thể thấy được, cho dù là ai đến đây cũng sẽ không nghĩ cậu không sao đâu?” Ánh mắt Trần Duyên Tri đầy lo lắng: “Hơn nữa tại sao cậu lại ngất xỉu? Có phải vì La Giản Đinh họ—”
Tạ Cẩn Hoa day day thái dương: “Cậu kéo tôi dậy trước đã.”
Trần Duyên Tri ngừng nói, cô đỡ Tạ Cẩn Hoa dậy, nhìn đôi mắt rủ xuống không chút tinh thần của người kia, Trần Duyên Tri vẫn kiên quyết nói: “Cậu không cho tôi gọi xe cứu thương, vậy ít nhất để tôi đưa cậu đến phòng y tế cho bác sĩ khám nhé?”
Tạ Cẩn Hoa sững người, bật cười lớn: “… Thật là.”
“Vậy thì tùy cậu.”
Đến phòng y tế, bác sĩ nghe nói là đã ngất xỉu tạm thời, trước tiên cầm ống nghe kiểm tra một lượt, không phát hiện vấn đề gì, mới mở miệng hỏi Tạ Cẩn Hoa vài câu:
“Có thấy đau ở đâu không?”
Tạ Cẩn Hoa: “Hơi chóng mặt buồn nôn, ngoài ra thì không có gì ạ.”
“Trước đây đã từng bị ngất đột ngột như vậy chưa?”
“Có, nhưng là từ rất lâu rồi, khoảng tháng hai năm ngoái gần khai giảng ạ.”
Bác sĩ suy nghĩ một lúc: “Mấy năm gần đây có làm phẫu thuật lớn nào không?”
Tạ Cẩn Hoa: “Mấy năm gần đây thì không.”
Trần Duyên Tri đứng bên cạnh Tạ Cẩn Hoa, cô nhìn biểu cảm của bác sĩ, bất chợt nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Tạ Cẩn Hoa: “Hồi tiểu học đã từng. Làm phẫu thuật tim hai lần.”
Ngón tay Trần Duyên Tri để bên người cứng đờ, ánh mắt cô từ từ rời khỏi bác sĩ, rơi xuống góc mặt nghiêng của Tạ Cẩn Hoa.
Biểu cảm của người đó vẫn lạnh nhạt như vậy, như thể những gì cô ấy nói ra hoàn toàn không phải chuyện gì nghiêm trọng mà chỉ là một lần cảm cúm sốt thông thường.
Bác sĩ: “Có tiền sử bệnh tim à? Nên mới phải phẫu thuật?”
Tạ Cẩn Hoa: “Vâng.”
“Là bệnh gì vậy?”
“Bệnh tim bẩm sinh.”
Bác sĩ kết thúc phần hỏi đáp, kết luận rằng đây là tình trạng ngất tạm thời do thiếu máu lên não, có thể có nhiều nguyên nhân, nhưng khả năng nội thương khá thấp, ông ấy đề nghị nếu không yên tâm thì nên đến bệnh viện kiểm tra.
Tạ Cẩn Hoa từ chối ngay lập tức, giống như đã từ chối Trần Duyên Tri lúc trước: “Không cần phiền phức đâu, cảm ơn bác sĩ.”
Bác sĩ gật đầu: “Không sao, nghỉ ngơi ở đây một lát nhé, bên kia có nước nóng.”
“Vâng ạ.”
Trần Duyên Tri và Tạ Cẩn Hoa ngồi ở góc phòng khá xa bác sĩ, Trần Duyên Tri rót hai cốc nước nóng bằng cốc giấy, đưa một cốc cho Tạ Cẩn Hoa.
“Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Sau cuộc đối thoại ngắn mang tính xã giao, Trần Duyên Tri ngồi xuống, hai người chìm vào im lặng.
Trần Duyên Tri liếc nhìn Tạ Cẩn Hoa, chủ động mở lời: “Lúc đó tôi tình cờ đứng ngoài nhà thi đấu, La Giản Đinh và hai bạn nữ chạy lướt qua tôi, trông có vẻ rất hoảng loạn.”
“Nguyên nhân cậu ngất là gì? Có thật là như bác sĩ nói, đang đi thì bỗng nhiên bị ngất không?”
Lần này Tạ Cẩn Hoa không né tránh nữa: “Không phải.”
“Việc tôi ngất thật sự có liên quan đến La Giản Đinh.” Tạ Cẩn Hoa bình thản nói, đôi mắt sau cặp kính đen láy như hạt châu: “Ban đầu tôi chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để ngồi, kết quả là La Giản Đinh dẫn người theo tôi, đi mãi đến nhà thi đấu tôi mới phát hiện ra.”
Trần Duyên Tri không hiểu: “Cậu ta dẫn người chặn cậu à? Cậu và cậu ta có xích mích từ khi nào vậy?”
“Hôm kỷ niệm trường lần trước, chuyện tiết mục của lớp chúng ta.” Tạ Cẩn Hoa liếc nhìn Trần Duyên Tri: “Cậu xin nghỉ bệnh, vai đó không có người thay thế, La Giản Đinh cũng gấp đến mức mất trí, mới chạy đến tìm tôi, muốn tôi thế chỗ cậu.”
“Tôi không nhịn được cậu ta, nói một tràng, cậu ta bị tôi mắng đến mặt mày xanh mét.”
Trần Duyên Tri không ngờ sau khi mình đi lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, phản ứng đầu tiên là xin lỗi: “… Xin lỗi, tại tôi liên lụy đến cậu.”
Tạ Cẩn Hoa: “Đừng xin lỗi bừa bãi, có liên quan gì đến cậu đâu?”
“Vả lại, là tự tôi không nhịn được, chủ động nói những lời khó nghe khiêu khích cậu ta.” Tạ Cẩn Hoa cười khẩy một tiếng: “Dù tôi nghĩ tôi chỉ nói sự thật thôi.”
“Nhưng dẫu vậy, cũng đủ để làm cho một kẻ như La Giản Đinh tức điên lên rồi.”
“…” Trần Duyên Tri nắm chặt cốc: “Cậu ta đã làm gì cậu sao?”
Tạ Cẩn Hoa vốn đang nhắm mắt lại, có vẻ đang nghỉ ngơi, nghe thế thì mở mắt nhìn qua: “Nếu cậu ta làm gì đó, tôi đã không dễ dàng bỏ qua cho cậu ta như vậy.”
Tạ Cẩn Hoa như nhớ ra điều gì thú vị, trong mắt lộ ra một tia mỉa mai: “Thật ra cậu ta còn chưa kịp làm gì, tôi đã tự dưng ngất đi, trước khi hoàn toàn mất ý thức, tôi lờ mờ nhìn thấy bọn họ hoảng hốt bỏ chạy, lúc đó thấy thật buồn cười…”
“Chẳng có gì buồn cười cả.”
Giọng Tạ Cẩn Hoa ngừng lại, cô ấy hơi ngạc nhiên nhìn về phía Trần Duyên Tri, lại thấy nắm tay siết chặt và khuôn mặt lạnh lùng của cô.
Trần Duyên Tri lặp lại một lần nữa: “Tôi thấy chẳng có gì buồn cười cả.”
“Nếu lúc đó cậu thực sự gặp nguy hiểm đến tính mạng thì sao? Bọn họ cứ thế bỏ chạy, không gọi xe cứu thương ngay, thậm chí còn không đi tìm thầy cô! Chỗ đó còn là góc khuất, đến khi có người phát hiện thì không biết đã qua bao lâu rồi, có thể ban đầu còn cứu được cậu, nhưng vì hành vi trốn tránh trách nhiệm của bọn họ, cậu đã…”
Trần Duyên Tri không nói được nữa.
Đây là lần đầu tiên Trần Duyên Tri cảm thấy tức giận đến vậy, đây không còn đơn giản là thiếu sót về tính cách nữa, mà là độc ác. Đây chính là sự độc ác thuần túy nhất, cái ác của bản tính con người.
Khi nhận ra điều này, Trần Duyên Tri hoàn toàn từ bỏ sự khách quan công bằng mà cô vẫn luôn giữ trong lòng, từ tận đáy lòng cô bắt đầu mong muốn những kẻ như La Giản Đinh phải nhận lấy báo ứng thê thảm.
Tạ Cẩn Hoa nhìn cô, nét châm biếm trong mắt dần tan biến, thay vào đó là những cảm xúc xa lạ, là… những cảm xúc mà ngay cả bản thân cô ấy cũng cảm thấy không quen.
“… Thôi nào.” Tạ Cẩn Hoa nhẹ giọng nói: “Không phải tôi đã không sao rồi à?”
“Tôi nói tha cho cậu ta, không có nghĩa là cứ thế bỏ qua, chỉ là thấy không cần thiết phải lãng phí thời gian quý báu vào loại người như cậu ta thôi.” Tạ Cẩn Hoa nói: “Chỉ cần có cơ hội, chắc chắn tôi sẽ vạch trần những việc cậu ta đã làm từ trước đến nay.”
Trần Duyên Tri nhìn Tạ Cẩn Hoa, do dự mãi, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi:
“Bệnh của cậu… thật sự không sao chứ?”
Trần Duyên Tri: “Tôi không hiểu lắm, tại sao cậu lại phản đối việc đến bệnh viện như vậy, rõ ràng là…” Rõ ràng là bệnh rất nghiêm trọng mà, nhỡ có liên quan đến nó thì sao?
“Biểu cảm đó của cậu là sao.” Tạ Cẩn Hoa liếc nhìn cô, khẽ nói: “Cậu không nghe thấy tôi nói chuyện với bác sĩ à? Trước khi vào trung học tôi đã trải qua hai lần phẫu thuật tim, bệnh đã khỏi từ lâu rồi.”
“Bệnh tim bẩm sinh không phải là bệnh nan y, chỉ cần được phẫu thuật sớm sau khi sinh, nếu ca phẫu thuật thành công, hoàn toàn có thể sống và tham gia các hoạt động thể thao như người bình thường. Có thể sẽ có vẻ yếu hơn, nhưng chỉ cần kiểm tra định kỳ thì sẽ hoàn toàn không có vấn đề gì.”
“Mặc dù về lý thuyết là vậy, nhưng sau khi phẫu thuật, tôi vẫn bị ngất không rõ nguyên nhân như thế này ba lần.” Tạ Cẩn Hoa cụp mắt, nhìn vào khớp xương nhô lên trên đầu gối: “Lần này còn đỡ, tôi tỉnh lại rất nhanh, bây giờ cũng không cảm thấy gì. Như hai lần trước đều phải vào bệnh viện, khiến gia đình tôi phải bỏ việc để chăm sóc, rất phiền phức.”
Trần Duyên Tri giống như đã hiểu ra điều gì đó: “Vậy nên cậu không muốn…?”
Tạ Cẩn Hoa nhìn cổ tay gầy guộc của mình, “Ừm” một tiếng: “Gia đình tôi ai cũng bận rộn công việc, nếu tôi vào viện, dù chỉ là kiểm tra, chắc chắn họ cũng sẽ biết, sẽ rất lo lắng. Tôi hiểu rõ cơ thể mình, nếu có vấn đề thật, tôi có thể cảm nhận được, nhưng bây giờ tôi thực sự cảm thấy khá hơn nhiều rồi, không cần phải đến bệnh viện.”
“Từ khi sinh ra, tôi đã mang đến rất nhiều phiền phức cho gia đình. Không chỉ ốm yếu từ nhỏ đến lớn, mà còn có khuyết tật bẩm sinh, tôi đã làm tiêu tốn quá nhiều tâm sức của họ rồi.” Giọng Tạ Cẩn Hoa bình thản, ánh mắt nhìn về góc cửa sổ: “Tôi hy vọng mình có thể dần dần trở nên độc lập, cố gắng không để họ phải lo lắng nữa.”
Trần Duyên Tri nhìn góc mặt nghiêng của Tạ Cẩn Hoa, khoảnh khắc quen thuộc này khiến Trần Duyên Tri nhớ đến Lạc Nghê.
Nếu Lạc Nghê ở đây, chắc chắn cô ấy sẽ biết nên nói gì, nên diễn đạt thế nào để an ủi người trước mặt. Không giống như cô, chỉ biết lúng túng ngồi yên lặng một cách khô khốc.
Nhưng, ít nhất, Lạc Nghê đã dạy cô một điều.
Chỉ cần chân thành bày tỏ suy nghĩ trong lòng là được. Dù vụng về, nhưng không còn sợ hãi việc bộc lộ cảm xúc, đó đã là một khởi đầu tốt.
Trần Duyên Tri từ từ mở miệng, giọng nói hơi khàn, nhưng từng chữ đều rõ ràng: “Nhưng Cẩn Hoa à, tôi thấy cậu đã rất giỏi rồi.”
“Rõ ràng cậu đã từng mắc bệnh nghiêm trọng như vậy, nhưng cậu chưa bao giờ dùng nó để đòi hỏi sự tử tế từ người khác, ngược lại, vì điều đó, cậu còn khắt khe với bản thân hơn cả với mọi người. Thành tích của cậu thậm chí còn tốt hơn nhiều người khỏe mạnh hơn, tốt hơn rất nhiều, rất nhiều.”
“Chắc chắn, cậu cũng đã vì thế mà bỏ ra thật nhiều nỗ lực.”
Trần Duyên Tri nhìn thẳng vào mắt Tạ Cẩn Hoa, quá khứ xa xôi và hiện tại, cứ thế nối liền với nhau.
Cô nói thật khẽ, dịu dàng như thể sợ sẽ làm phiền ai đó:
“Tôi nghĩ, chắc chắn gia đình cậu cũng sẽ cảm thấy tự hào về cậu.”