Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy

Chương 131

Tháng 8, mùa hè xanh tươi.

Trần Duyên Tri đã học ở lớp Nguyên Bồi được một thời gian, điều khiến cô bất ngờ là người bạn đầu tiên cô quen được ở lớp này không phải là bạn ngồi cùng bàn mới Hồ Dư Chu, cũng không phải là những người đã kết bạn với cô từ trước khi vào năm học mới Tân Đào và Ngu Uyển Nghi, mà là Hà Tương Ngôn, người mà cô chưa từng tiếp xúc trước đây.

Hiện tại, mỗi lần đi học Thể dục, Trần Duyên Tri thường đi cùng với Hà Tương Ngôn.

Ấn tượng đầu tiên của Hà Tương Ngôn rất giống Lê Vũ Liên, một đứa trẻ ngoan được giáo dục nghiêm khắc, tuân thủ kỷ luật và chăm chỉ, nhưng cũng có điểm khác với Vũ Liên. Cô ấy nhút nhát và rụt rè hơn Vũ Liên, cũng hướng nội và sợ người lạ hơn.

Có vẻ như Hà Tương Ngôn khá thích cô, thông qua Hà Tương Ngôn, Trần Duyên Tri dần quen biết thêm nhiều bạn nữ khác, cũng biết thêm một số thông tin về lớp Nguyên Bồi qua vài lần trò chuyện với mọi người.

“Cốc cốc.”

Dòng suy nghĩ trong đầu bị tiếng gõ cửa đột ngột cắt đứt, sự chú ý của Trần Duyên Tri bị chuyển hướng, cô ngẩng đầu nhìn về phía cửa, phát hiện ánh mắt của mọi người trong lớp cũng đồng thời tập trung vào người đang đứng ở cửa.

Đó là thầy chủ nhiệm giáo dục.

Chủ nhiệm giáo dục mang theo vẻ mặt nghiêm túc, ông ấy nhìn chằm chằm về một hướng nào đó trong lớp, giọng rất trầm: “Nữ sinh ngồi bên lối đi hàng thứ 4 tổ 1, ra ngoài một chút.”

Ánh mắt của mọi người trong lớp nhanh chóng đổ dồn về phía đó, ở vị trí bên lối đi hàng thứ 4 tổ 1, Tân Đào điềm nhiên đứng dậy trước ánh mắt của mọi người, mái tóc buộc đuôi ngựa cao khẽ vung lên một cái, trong đó có pha chút màu xanh hồng nhuộm, nổi bật chói mắt dưới ánh nắng.

Tân Đào bước ra khỏi lớp học, tiện tay đóng cửa lớp lại, biến mất ở cuối hành lang cùng với thầy chủ nhiệm giáo dục dưới ánh mắt trông theo của mọi người trong lớp.

Các bạn học trong lớp lần lượt cúi đầu học bài, một vài người châu đầu ghé tai nhau, thì thầm bàn tán điều gì đó.

Trần Duyên Tri vừa thu hồi ánh mắt, đã cảm thấy Hồ Dư Chu bên cạnh khẽ nghiêng đầu, phía sau vang lên giọng nam cố tình hạ thấp, Trần Duyên Tri nhận ra đó là giọng của nam sinh tên Trịnh Nghiệp Thần: “Tân Đào lại bị thầy chủ nhiệm giáo dục mắng à?”

Hồ Dư Chu gật đầu: “Không còn cách nào khác, màu tóc nhuộm của cậu ấy quá nổi bật, mà thầy chủ nhiệm giáo dục lại tinh mắt như vậy.”

“Trước khi nhuộm cũng đã khuyên cậu ấy rồi, rằng khai giảng thế này chắc chắn sẽ bị thầy cô phàn nàn.”

“À, nhưng với tính cách của cậu ấy, chắc chắn sẽ không quan tâm người khác nói gì đâu.”

Trần Duyên Tri đột nhiên lên tiếng: “Tình huống này của Tân Đào, sẽ bị thầy chủ nhiệm giáo dục phạt à?”

Hồ Dư Chu đảo mắt nhìn sang, ánh mắt chạm nhau với Trần Duyên Tri.

Trong chốc lát, cô ấy không trả lời, ngược lại là Trịnh Nghiệp Thần cười lên: “Vậy thì cậu chưa biết rồi, Tân Đào là khách quen của phòng giáo vụ đấy. Nếu thầy chủ nhiệm giáo dục có thể quản lý được cậu ấy, thì cậu ấy đã không còn tự làm theo ý mình như vậy cho đến tận bây giờ.”

Hồ Dư Chu nhìn Trần Duyên Tri, giọng nói chậm rãi trong trẻo: “Tân Đào đứng thứ tư tổng điểm khối Vật lý. Từ khi phân ban hồi lớp 10 đến giờ, tổng điểm chưa bao giờ rớt khỏi top 5 toàn khối.”

Vào giây phút đó, Trần Duyên Tri lập tức hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Hồ Dư Chu.

Trịnh Nghiệp Thần nhếch miệng cảm thán: “Đúng vậy, nhỏ đó cũng là một thiên tài chính hiệu đấy, hiệu suất học tập cao đến mức đáng sợ, bài tập người khác phải mất mấy tiết mới làm xong, cậu ấy chỉ cần đọc sách nửa tiếng là có thể viết ra lời giải rồi.”

“Thành tích của cậu ấy đủ tốt, tuy tính cách hơi cá tính một chút, nhưng miễn là không liên quan đến vấn đề nguyên tắc, thầy chủ nhiệm giáo dục sẽ đều mắt nhắm mắt mở thôi.”

Một tiết tự học nhanh chóng kết thúc.

Sau khi tan học, Trần Duyên Tri cầm sách vở đến văn phòng, muốn hỏi Lâm Thanh Đào hai bài tập, kết quả qua cửa sổ lại nhìn thấy Tân Đào đang đứng bên bàn, bị mắng trong văn phòng.

Từ góc độ của Trần Duyên Tri chỉ có thể thấy cô chủ nhiệm và thầy chủ nhiệm giáo dục ngồi bên cạnh bàn trống, khuôn mặt hoặc là trầm ngâm hoặc là bất lực nhìn Tân Đào. Còn Tân Đào thì quay lưng về phía Trần Duyên Tri, cô ấy đứng trước hai người, tư thế trông có vẻ rất thoải mái, nhưng không thấy rõ biểu cảm.

Mái tóc đã nhuộm trông rối lên kỳ lạ, màu sắc rực rỡ đến chói mắt.

Tay vừa định mở cửa của Trần Duyên Tri dừng lại.

Lúc này mà đi vào, chắc chắn sẽ làm tình huống trở nên khó xử hơn. Trần Duyên Tri lùi ra bên lan can hành lang, dựa vào lan can lặng lẽ chờ đợi, chuẩn bị đợi Tân Đào rời đi rồi mới vào văn phòng.

May mắn là thầy chủ nhiệm giáo dục không nói thêm quá lâu nữa, Trần Duyên Tri thấy thầy ấy giơ tay vẫy vẫy, ý bảo Tân Đào có thể đi.

Tân Đào cũng không khách sáo, được cho phép xong thì bèn đút hai tay vào túi quần rồi quay người đi luôn.

Trần Duyên Tri dời ánh mắt đi, định đợi Tân Đào đóng cửa đi xa, nhưng bên tai bỗng vang lên giọng nói vui vẻ của cô gái: “Duyên Tri!”

Trần Duyên Tri quay mắt lại, không biết Tân Đào đã đến trước mặt cô từ lúc nào, trên mặt tràn đầy nụ cười, cô ấy tinh mắt nhìn thấy sách vở trong tay Trần Duyên Tri, ngạc nhiên nói: “Ơ? Cậu định đến hỏi bài à?”

Đối phương nói quá nhanh, chủ đề nhảy cóc, Trần Duyên Tri chậm nửa nhịp mới trả lời: “Đúng…”

Ánh mắt Tân Đào lóe lên, giọng điệu cũng trở nên ý tứ: “Cậu thấy tôi ở trong đó, sợ vào sẽ khó xử, cho nên mới đứng đây đợi phải không?”

Trần Duyên Tri: “…”

Tân Đào nhìn biểu cảm của Trần Duyên Tri, không nhịn được phì cười thành tiếng: “Ha ha ha ha ha ha ha!”

Trần Duyên Tri nhìn Tân Đào cười không ngậm được miệng trước mặt, bỗng nhiên hiểu ra.

Chắc là ngay từ đầu người này đã nhìn ra sự lúng túng của cô, cố tình hỏi như vậy, chỉ muốn xem dáng vẻ cô không nói nên lời.

Giống như một chú quỷ nhỏ vậy. Tùy hứng phóng túng, không chịu ràng buộc, chỉ là tính cách có vẻ hơi xấu một chút.

Trần Duyên Tri không giận, cô cụp mắt nhìn Tân Đào, đột nhiên lên tiếng: “Cậu ổn chứ?”

“Ổn gì cơ?”

Trần Duyên Tri nhìn cô ấy, biểu cảm bình thường, nhưng không hiểu sao lại toát lên vẻ dịu dàng ôn hòa: “Vừa bị mắng xong, không biết tâm trạng cậu thế nào, nên hỏi xem cậu có ổn không.”

Tân Đào lau nước mắt do cười ra ở khóe mắt: “Tất nhiên là ổn rồi! Cậu lo cho tôi à?”

“…” Trần Duyên Tri không đáp lời, khóe môi mang theo nụ cười nhạt, chỉ trả lời nửa câu đầu: “Vậy thì tốt.”

Tân Đào đột nhiên ngừng cười, đôi mắt cô ấy hơi dài và hẹp, khi không cười sẽ toát lên vẻ khó đoán.

Tân Đào nhìn Trần Duyên Tri, khi mở miệng lần nữa khóe môi khẽ cong lên: “À đúng rồi, sau khi kết bạn WeChat tôi còn chưa từng trò chuyện với cậu, kỳ nghỉ hè quá bận.”

Trần Duyên Tri gật đầu tỏ ý thông cảm: “Không sao đâu. Tôi cũng không thường trò chuyện với người khác.”

Nhưng Tân Đào không có ý định dừng lại, ngược lại tiếp tục nói: “Nhưng tôi có một chuyện này rất tò mò—”

“Duyên Tri, có phải cậu và Bạch Dục Hoa rất thân không?” Tân Đào cười híp mắt nhìn cô: “Cái tên đó bình thường ở trong lớp kiêu ngạo lắm, lúc cãi nhau cũng vậy, chẳng có chút phong độ quý ông nào cả. Tôi còn lần đầu tiên thấy cậu ấy chủ động giúp con gái chuyển đồ đấy.”

“Các cậu quen nhau từ trước phải không, có thể hỏi một chút không, cậu và Bạch Dục Hoa có quan hệ gì vậy?”

Trần Duyên Tri nhìn đôi mắt đầy tò mò dò hỏi trong ý cười của Tân Đào, bỗng nhớ đến lời Hà Tương Ngôn nói với cô trong tiết Thể dục không lâu trước đó.

Lúc đó cô và Hà Tương Ngôn ngồi bên khán đài trò chuyện, không xa có mấy người qua lại, Trần Duyên Tri vô tình ngước mắt nhìn lên, phát hiện là những bóng dáng quen thuộc.

Khổng Trăn Di, Ngu Uyển Nghi và Bạch Dục Hoa.

Ngoài ba người ra, còn có hai nam sinh, một người cao gầy trắng trẻo, dáng vẻ thư sinh, đeo kính gọng vàng; một người cắt tóc ngắn, thân hình khỏe mạnh hơn một chút, đang nhe răng cười.

Nhưng Trần Duyên Tri không quen hai nam sinh này. Cả nhóm tổng cộng năm người, hai người đi trước ba người đi sau, vừa đi vừa nói cười, trong đó Ngu Uyển Nghi đi ngay bên cạnh Bạch Dục Hoa, hai người sánh vai nhau, rất gần gũi.

Không biết nói đến chủ đề gì thú vị, Bạch Dục Hoa ngẩng đầu cười lớn, mái tóc hơi nhạt màu dưới ánh nắng được nhuộm thành màu vàng rực. Ngu Uyển Nghi xõa tóc, đường nét góc mặt nghiêng hiện ra xinh đẹp, cô ấy chu môi, giả vờ giận dữ đấm một cú vào vai Bạch Dục Hoa, mà Bạch Dục Hoa cũng không tránh.

Trần Duyên Tri thấy cảnh này, khẽ nhướn mày, Hà Tương Ngôn ngồi bên cạnh cũng phát hiện ra sự dừng lại của cô.

“Duyên Tri, cậu đang nhìn gì vậy?”

Trần Duyên Tri hồi phục lại tinh thần, đối diện với ánh mắt khó hiểu của Hà Tương Ngôn, khẽ cười nói: “À, không có gì, chỉ là hình như thấy bạn cùng lớp chúng ta.”

Hà Tương Ngôn nhìn theo hướng mà Trần Duyên Tri vừa nhìn, ánh mắt từ bối rối chuyển sang hiểu ra: “Ồ, là Uyển Nghi bọn họ à.”

Trần Duyên Tri: “Họ trông có vẻ thân thiết với nhau nhỉ.”

Hà Tương Ngôn gật đầu: “Bạch Dục Hoa, Uyển Nghi, Trăn Di, còn có Bành Lăng Trạch và Diêu Thụy, họ đã thường chơi chung với nhau từ lớp 11 rồi.”

Trần Duyên Tri “Ồ” một tiếng, giọng điệu hơi chậm rãi: “Tôi chỉ biết Bạch Dục Hoa và hai bạn nữ thôi, còn hai bạn nam kia tôi không quen lắm, họ cũng là lớp mình sao?”

“Đúng vậy, đều là lớp mình cả. Diêu Thụy là bạn thân của Bạch Dục Hoa, hai cậu ấy thân nhau lắm, nghe nói đã quen nhau từ cấp hai, bây giờ học cấp ba lại tình cờ thành bạn cùng lớp. Diêu Thụy rất hoạt bát, quan hệ trong lớp cũng khá tốt, chỉ là hơi nhiều chuyện, hay truyền tin đồn về người khác. Cậu ấy có nhiều bạn bè trong khối lắm, thường thấy người ta đến lớp tìm cậu ấy.”

“Bành Lăng Trạch là bí thư đoàn của lớp mình, học lực rất tốt, chuyên về môn Lịch sử, thường xuyên tranh nhau vị trí nhất khối môn Lịch sử với Uyển Nghi. Tôi thấy cậu ấy khá tốt, có thể nói là nam sinh lịch thiệp nhất lớp ngoài lớp trưởng.” Hà Tương Ngôn nói: “Không hiểu sao, có đôi lúc tôi thấy cậu ấy khá giống lớp trưởng, về tính cách và cách cư xử ấy.”

Như thể chạm phải điều gì đó quan trọng, Hà Tương Ngôn đột nhiên quay sang nhìn Trần Duyên Tri, trong mắt ánh lên vẻ tò mò hóng chuyện: “Cậu không biết đâu, trong nhóm này từng có hai CP lận đấy!”

Trần Duyên Tri lúc này thực sự hơi bất ngờ: “Năm người mà có những hai CP sao?”

Hà Tương Ngôn: “Đúng vậy! Chắc cậu không đoán ra đâu, vì trước đây tôi cũng không nhận ra… Nhưng tôi rất muốn biết cậu có đoán trúng không.”

“Vậy Duyên Tri cậu thử đoán xem, trong số họ ai với ai là một cặp?”

“Để tôi đoán nhé…” Trần Duyên Tri lại nhìn về phía sân trường, cô nheo mắt quan sát kỹ gương mặt và dáng vẻ của từng người, rồi nhìn cử chỉ giữa họ một lúc, đột nhiên nói: “Phải chăng là Ngu Uyển Nghi và Bành Lăng Trạch?”

Vừa nói xong, Trần Duyên Tri quay đầu lại thì thấy Hà Tương Ngôn đang nhìn cô với vẻ mặt kinh ngạc và khó tin.

Trần Duyên Tri: “?”

Trần Duyên Tri: “Có vẻ tôi đoán sai rồi.”

Hà Tương Ngôn ôm đầu: “Không chỉ sai, mà còn sai quá xa! Cậu đã tách rời hai CP rồi lại ghép lại! Cậu đang ship tà giáo à!”

Trần Duyên Tri: “…” Thực ra cô còn chưa ship gì cả…

Trần Duyên Tri: “Vậy thật ra là…?”

Hà Tương Ngôn: “Thật ra Khổng Trăn Di và Bành Lăng Trạch là một cặp đấy, họ đã hẹn hò hai tháng hồi lớp 11, sau đó chia tay.”

“Sau khi chia tay, Trăn Di có vẻ hơi có ý thù địch với Bành Lăng Trạch, thường xuyên tỏ thái độ với cậu ấy, nhưng Bành Lăng Trạch vẫn đối xử với Trăn Di như trước — hay nói đúng hơn, tôi chưa từng thấy cậu ấy nổi giận với bất kỳ nữ sinh nào, cậu ấy luôn lịch sự và nhã nhặn với tất cả mọi người.”

“Cặp còn lại là Uyển Nghi và Bạch Dục Hoa. Tuy nhiên họ vẫn chưa đến với nhau, Uyển Nghi có tiết lộ với bọn tôi một chút, hiện tại cậu ấy đang mập mờ với Bạch Dục Hoa, cậu ấy muốn tìm hiểu thêm, không muốn bắt đầu quá nhanh.”

Hà Tương Ngôn bày ra điệu bộ Tây Tử đỡ tim(*): “Tuy nói vậy, nhưng đó là Uyển Nghi đấy, cả phòng ký túc của bọn tôi đều mặc định họ chỉ còn thiếu một bước nữa thôi, mọi người đều thích ship họ lắm!”

(*)Hành động ôm lấy ngực, tỏ vẻ đau đớn, buồn đau.

Nghe vậy, Trần Duyên Tri không lập tức lên tiếng, bề ngoài vẫn là cô gái dịu dàng như nước, nhưng trong đáy mắt lại lộ ra một thoáng ngạc nhiên.

Cũng không phải cô chưa từng nghe Bạch Tiểu Đình nhắc đến chuyện của anh trai cô ấy.

Bạch Dục Hoa mà Trần Duyên Tri biết, không giống kiểu người sẽ chơi trò mập mờ với con gái.

Không hiểu sao Trần Duyên Tri lại cảm thấy, một người như Bạch Dục Hoa, nếu thực sự thích một cô gái, chắc chắn sẽ dành cho cô ấy tất cả sự yêu thương và chân thành, không có khả năng chơi trò nửa gần nửa xa với đối phương.

Trần Duyên Tri còn một thắc mắc khác: “Tương Ngôn này, Bạch Dục Hoa có được nhiều người thích không?”

“Tất nhiên rồi, với điều kiện như thế, được người ta thầm thương trộm nhớ cũng là chuyện thường thôi.” Hà Tương Ngôn đan hai tay đặt trên đầu gối, không kìm được nói nhỏ: “Tuy tôi không thích kiểu con trai như cậu ấy, nhưng phải công nhận là cậu ấy rất đẹp trai.”

Trần Duyên Tri: “Tôi không nghĩ Bạch Dục Hoa không xuất sắc, tôi chỉ thấy rất lạ, điều kiện của Hứa Lâm Trạc và Bạch Dục Hoa cũng tương đương nhau mà?”

“Hứa Lâm Trạc cũng vậy, gia cảnh tốt, học lực tốt, đẹp trai, tính cách còn tốt hơn Bạch Dục Hoa một chút — nhưng tại sao trong lớp, tôi luôn cảm thấy số người thích Bạch Dục Hoa nhiều hơn một chút thế?”

Hà Tương Ngôn sững người, cố gắng suy nghĩ một lúc: “Cậu nói vậy, thì hình như đúng thật.”

Sau khi nghe câu hỏi của Trần Duyên Tri, Hà Tương Ngôn phát hiện mình càng nghĩ càng mù mịt, không thể hiểu nổi, cuối cùng đành gãi đầu, nói với Trần Duyên Tri: “Có lẽ là vì Bạch Dục Hoa cho người ta cảm giác dễ gần hơn?”

Trần Duyên Tri không hiểu: “Dễ gần?”

“Đúng vậy, là dễ gần. Cậu không thấy lớp trưởng nhìn có vẻ xa cách với những người bình thường chúng ta quá sao? Cảm xúc rất ít, lúc nào cũng nhã nhặn, ung dung tự tại… Có chút giống như một kiểu hoa trong gương thấy được mà không chạm tới được ấy?”

Hà Tương Ngôn cảm thán: “Tôi cảm thấy lớp trưởng là một người rất trưởng thành, lại còn hoàn hảo nữa, xuất sắc ở mọi mặt, thực sự rất dễ khiến người ta cảm thấy tự ti, đứng trước mặt cậu ấy còn không nói nên lời, càng không thể có ý nghĩ xâm phạm hay chiếm hữu.”

Trần Duyên Tri không hoàn toàn đồng ý, có lẽ vì muốn nói giúp Hứa Lâm Trạc, cô khẽ nói: “… Thực ra cậu ấy cũng rất được yêu mến mà.”

Trần Duyên Tri đột nhiên nhớ lại rất lâu trước đây, Hứa Lâm Trạc từng cười và nói với cô một câu: “Thanh Chi à, đừng thần thánh hóa tôi. Tôi cũng chỉ là một người bình thường thôi, cũng có thất tình lục dục, đừng vì tôi giỏi kiềm chế bản thân mà nghĩ tôi thật sự không quan tâm nhé.”

Lúc này, Trần Duyên Tri đến lớp mới này, bước vào giữa một nhóm bạn học đã học chung với Hứa Lâm Trạc hai năm, cô nhớ lại đoạn lời Hứa Lâm Trạc từng nói, dường như lại hiểu thêm được điều gì đó.

Hà Tương Ngôn như nhớ ra điều gì đó, quay sang nhìn Trần Duyên Tri: “À phải rồi, tôi cũng rất muốn hỏi cậu một câu về Bạch Dục Hoa.”

“Cậu và Bạch Dục Hoa có quan hệ gì vậy? Tại sao cậu ấy lại chủ động giúp cậu chuyển đồ, điều này thật sự rất hiếm thấy.”

Ký ức về cuộc trò chuyện với Hà Tương Ngôn kết thúc ở cuối đoạn câu hỏi này.

Trần Duyên Tri chậm rãi tỉnh táo lại, trước mặt cô, Tân Đào đang đùa giỡn với cô:

“Này, Duyên Tri, cậu không phải là người Bạch Dục Hoa thích đấy chứ? Nếu đúng vậy, cậu phải nhanh chóng hành động thôi, dù sao thì Uyển Nghi bây giờ đang mập mờ công khai với Bạch Dục Hoa—”

Trần Duyên Tri vẫn nhìn đối phương với ánh mắt dịu dàng thanh tĩnh, nhưng lời nói lại trở nên khác biệt:

“Tân Đào, tại sao ngay lập tức đoán mối quan hệ giữa tôi và Bạch Dục Hoa phải liên quan đến tình yêu nam nữ thế?”

Lời nói của Tân Đào lập tức ngừng lại.

Cô ấy ngẩng đầu lên, hơi ngỡ ngàng nhìn Trần Duyên Tri.

“Ngoài tình yêu nam nữ, một nam một nữ vẫn còn rất nhiều khả năng quan hệ khác, thực ra chúng ta không cần phải liên tưởng đến tình yêu ngay lập tức.”

Giọng Trần Duyên Tri mang một chút ôn hòa như ngọc, nhưng đôi mắt nhìn đối phương lại trong suốt bất ngờ, mang sự sắc bén kín đáo, dường như có thể nhìn thấy bản chất của nó. Có vẻ cô cũng không muốn nhiều lời, chỉ nhẹ nhàng nói hai câu, giọng vẫn dịu dàng:

“Cậu nói có đúng không?”

Tân Đào nhìn Trần Duyên Tri, chút trêu đùa ban đầu trong đáy mắt đã hoàn toàn biến mất.

Cô ấy cúi đầu, đỡ trán cười, nụ cười vẫn thoải mái phóng khoáng như trước.

Nhưng lúc Tân Đào ngẩng đầu lên, khi ánh mắt lại đặt lên người Trần Duyên Tri lần nữa, ý nghĩa trong ánh mắt đó đã khác với lúc trước.

Tân Đào cười, có vẻ rất vui: “Trần Duyên Tri, cậu nói đúng, đúng quá.”

Trần Duyên Tri đáp lại cô ấy, tuy không hiểu tại sao thái độ của cô ấy lại bỗng nhiên thay đổi, nhưng Trần Duyên Tri vẫn rất thẳng thắn trả lời: “Tôi và cậu ấy chỉ là bạn thôi. Cậu ấy rất nhiệt tình, thấy tôi mới đến nên mới giúp tôi.”

Tân Đào cười híp mắt đáp: “Tôi hiểu rồi.”

“— Vậy Trần Duyên Tri, chúng ta làm bạn nhé.”

Tân Đào đột ngột chuyển hướng câu chuyện, trong ánh mắt ánh lên vẻ tinh nghịch, còn có một chút ngưỡng mộ hiếm thấy.

Tân Đào cười với Trần Duyên Tri: “Duyên Tri, làm bạn với tôi nhé, tự dưng tôi cảm thấy, chúng ta sẽ rất hợp nhau.”

Thì ra cô ấy cũng có lúc nhìn nhầm.

Đâu phải là cô gái ngoan hiền dịu dàng gì? Rõ ràng là một con sói đội lốt cừu.

Mà cách đó vài mét, tại góc hành lang, Hồ Dư Chu đang đứng ở góc tường, dáng người mảnh mai.

Hàng mi đen cong vút của cô ấy rủ xuống, trong đôi mắt phản chiếu một vài tia sáng, ánh mắt thay đổi nông sâu khó đoán.

Bình Luận (0)
Comment