Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy

Chương 141

Nụ hôn của Hứa Lâm Trạc rất kiềm chế, chỉ chạm nhẹ một chút rồi nhanh chóng rời đi.

Sau khi buông tay, Hứa Lâm Trạc nhìn Trần Duyên Tri, khẽ gật đầu nói: “Xin lỗi.”

Thế là Trần Duyên Tri mới ý thức được Hứa Lâm Trác vừa hôn lên mu bàn tay mình. Thật ra cô không hề cảm nhận được sự đụng chạm nào, nhưng chẳng hiểu sao Duyên Tri vẫn cảm thấy mặt mình nóng bừng, như thể nhiệt độ cháy bỏng ấy không thể tan biến.

Hình phạt đã kết thúc, nhưng trong phòng lại rơi vào im lặng. Không ai mở miệng lấy một lời.

Dù chỉ là một nụ hôn thoảng qua như gió nhẹ, gần như không chạm vào da thịt, nhưng sự gần gũi giữa đôi nam nữ trẻ tuổi dưới ánh sáng nhạt lúc ấy lại tạo ra một cảm giác hoàn hảo lạ thường, làm vạn vật trở nên đẹp đẽ như một bức tranh.

Rõ ràng nụ hôn của Hứa Lâm Trạc chỉ lướt nhẹ qua mu bàn tay của Trần Duyên Tri, nhưng cậu lại tạo ra cảm giác dịu dàng và sâu lắng, triền miên, khiến mọi người xung quanh có cảm giác như thể đã chứng kiến một nụ hôn thực sự giữa hai người.

Bầu không khí mập mờ lan tỏa giữa Hứa Lâm Trạc và Trần Duyên Tri, như thể từ đầu họ vốn dĩ đã là như vậy, vẫn luôn thân mật, không thể tách rời.

Những người bạn học ngồi xung quanh đều có cho mình những suy nghĩ khác nhau, nhưng người đầu tiên phá vỡ sự im lặng là Hồ Dư Chu. Có vẻ cô ấy vẫn bình tĩnh như thường: “Tôi nghĩ vậy là đủ rồi, có nên tha cho Hứa Lâm Trạc không?”

Giọng nói của Hồ Dư Chu như một chiếc búa nhỏ phá vỡ sự im lặng. Diêu Thụy là người thứ hai lên tiếng, cười nói: “Lớp trưởng đã hoàn thành xong hình phạt rồi, mọi người còn ngồi ngơ ra đây làm gì nữa?”

“Tiếp tục đi, tiếp tục thôi!”

Bành Lăng Trạch nhìn Hứa Lâm Trạc, sau khi đối phương thu tay lại liền liếc nhìn cậu ta một cái, tầm mắt của họ chạm nhau. Ánh mắt của Hứa Lâm Trạc khi ấy thật khó đoán.

Bành Lăng Trạch cúi đầu khẽ mỉm cười, trong lòng đã hiểu ra sự tình.

Trịnh Nghiệp Thần thực sự rất bất ngờ, ánh mắt của cậu không ngừng lướt qua Hứa Lâm Trạc và Trần Duyên Tri, nhưng khi nghe thấy Diêu Thụy lên tiếng, cậu lập tức hùa theo: “Rút một lá bài khác đi!”

Hồ Dư Chu thêm vào: “Hoặc tôi nghĩ nên bỏ lá bài này ra và thay lá khác vào thì hơn.”

Khổng Trăn Di bất ngờ lên tiếng, nhíu mày: “Tôi cũng nghĩ vậy, chẳng thú vị gì cả.”

Ngu Uyển Nghi vẫn đang kinh ngạc nhìn Hứa Lâm Trạc và Trần Duyên Tri chằm chằm.

Diêu Thụy gật đầu liên tục: “Được rồi! Chị Chu, chị chọn đi!”

Hồ Dư Chu gỡ lá bài phạt hôn ra và thay vào bằng một lá bài khác.

“Số 1! Số 1!” Diêu Thụy thấy Bạch Dục Hoa vẫn chưa động đậy liền vỗ vai cậu: “Bạch Dục Hoa, gọi cậu đấy! Cậu đang mơ màng gì vậy?”

Bạch Dục Hoa vốn đang nhìn Trần Duyên Tri, nghe thấy vậy thì hoàn hồn: “Gọi tôi à?”

“Ừ, nhanh chọn đi!”

Bạch Dục Hoa có chút khó chịu, nói: “Tôi chọn thử thách.”

Diêu Thụy lật lá bài lên, ngạc nhiên nói: “Ồ? Chụp ảnh với một người lớn tuổi hơn cậu ở đây, má chạm má!”

Trịnh Nghiệp Thần ghé lại gần: “Còn nữa! Nếu không muốn làm, cậu có thể uống ba ly đồ uống trên bàn!”

Diêu Thụy cười nói: “Tôi nhớ trong số chúng ta chỉ có Hứa Lâm Trạc là lớn hơn cậu thôi đúng không?”

Hồ Dư Chu gật đầu: “Hứa Lâm Trạc sinh vào tháng 1, lớn hơn cậu ấy khoảng hai tháng.”

Diêu Thụy nhún vai: “Chỉ là hai chàng trai chụp ảnh chạm má thôi mà.”

Bạch Dục Hoa im lặng suốt từ khi lá bài được tiết lộ, nay đột nhiên nói:

“Tôi sẽ uống thay.”

Lời của Diêu Thụy bị ngắt ngang, cậu ấy ngơ ngác quay đầu lại: “Hả???”

Bạch Dục Hoa bắt đầu rót rượu: “Tôi uống rượu trái cây được không?”

Diêu Thụy đáp: “Cậu đã trưởng thành rồi, tất nhiên là được. Nhưng mà cậu không chọn chụp ảnh à?”

Nhìn bên ngoài Bạch Dục Hoa vẫn tỏ ra bình thường song bên trong thực ra đang rất căng thẳng. Cậu lo lắng Diêu Thụy sẽ tiếp tục làm tình hình trở nên khó xử hơn, trong đầu nhanh chóng nghĩ cách giải thích cho hành động của mình.

Nhưng rồi Diêu Thụy nói đùa: “Vậy là hy vọng của tôi tiêu tan rồi?”

Bạch Dục Hoa cứng đờ, chỉ nghe thấy Diêu Thụy tiếp tục lẩm bẩm: “Tôi còn muốn xem đứa khô khan như cậu tìm một góc để selfie cơ mà!”

Bạch Dục Hoa thở phào nhẹ nhõm. Cậu liếc nhìn Diêu Thụy một cái, lạnh lùng đáp lại: “Cậu mong đợi lắm à? Lát nữa tôi sẽ lôi cậu ra selfie cùng, chờ đấy!”

Diêu Thụy la lên: “Cậu đi mà mơ! Tôi không chụp ảnh chạm má với cậu đâu!”

“Hả? Ai nói muốn chụp với cậu, đừng tự tâng bốc mình vậy chứ!”

Bạch Dục Hoa và Diêu Thụy vẫn tiếp tục cãi nhau, Trịnh Nghiệp Thần và Hồ Dư Chu đều cười, còn Trần Duyên Tri lại ngạc nhiên nhìn Bạch Dục Hoa. Sau đó cô quay đầu lại, ánh mắt lướt qua Hứa Lâm Trạc ở bên cạnh.

Hứa Lâm Trạc vẫn chỉ mỉm cười, không biểu lộ chút cảm xúc gì khi bị từ chối. Dường như cậu không hề ngạc nhiên về sự lựa chọn của Bạch Dục Hoa. Cậu trông thật bình tĩnh, tay còn đang nhẹ nhàng xoay xoay chiếc tách trà sứ trắng.

Mặt trăng đã lên cao, màn đêm giống như một ấm trà đã nấu quá lâu, trở nên đậm đà và sâu thẳm.

Trịnh Nghiệp Thần đề nghị: “Sao chúng ta không chụp một bức ảnh tập thể trước khi về nhỉ?”

Mọi người đều đồng ý: “Hay đấy!”

Chín người xếp thành hai hàng, các cô gái ngồi ở phía trước, còn các chàng trai thì đứng ở phía sau.

Khi xếp hàng, Trần Duyên Tri vô tình nhìn về phía sau và lập tức nhận ra Bạch Dục Hoa đang đứng ngay sau mình. Hứa Lâm Trạc bước tới, đứng cạnh Bạch Dục Hoa.

Khoảnh khắc Hứa Lâm Trạc đứng vào vị trí, thân hình của Bạch Dục Hoa hơi cứng lại, dù cậu ta vẫn giữ nguyên khuôn mặt bình thản để trò chuyện với Diêu Thụy nhưng vẫn trông có vẻ không được thoải mái lắm.

Ánh mắt của Trần Duyên Tri thoáng dừng, sau đó cô mới quay đầu lại.

Trịnh Nghiệp Thần nhờ nhân viên phục vụ giúp chụp ảnh. Nhân viên cầm máy ảnh lên, nhưng thao tác không chuẩn cho lắm: “Nào, cười lên!”

Chiếc máy ảnh vang lên một tiếng “tách”, tấm hình xuất hiện.

Mọi người truyền tay nhau bức ảnh, rồi cùng nhau đi từ nhà hàng đến cổng công viên, vẫy tay chào tạm biệt.

Hứa Lâm Trạc và Hồ Dư Chu đứng bên đường chờ xe, cả hai cùng bắt một chiếc taxi về nhà.

Sau khi lên xe, Hồ Dư Chu nhìn vào góc mặt của Hứa Lâm Trạc, không nhịn được mà bật cười: “Hứa Lâm Trạc, hôm nay cậu thật sự… biểu hiện đáng kinh ngạc đó.”

Hứa Lâm Trạc vẫn giữ khuôn mặt bình thản: “Cậu quá khen rồi.”

Hồ Dư Chu cười nói: “Tôi đã tự tiết lộ chuyện tình cảm của mình để đổi lấy cơ hội cho cậu ngồi cạnh Trần Duyên Tri, thế mà cậu không có lời cảm ơn nào sao?”

Hứa Lâm Trạc: “Đúng là vậy, vô cùng cảm ơn cậu.”

Trên đường đến buổi gặp mặt, Hồ Dư Chu không nhịn được nên đã trực tiếp hỏi Hứa Lâm Trạc về mối quan hệ giữa cậu và Trần Duyên Tri sau khi quan sát những dấu hiệu từ trước. Khi nhận thấy Hồ Dư Chu đã đoán được phần lớn sự tình, Hứa Lâm Trạc cũng không giấu giếm nữa mà kể hết toàn bộ sự việc giữa cậu và Trần Duyên Tri.

Hồ Dư Chu nói: “Tôi đã cho cậu cơ hội rồi mà cậu lại không tận dụng. Sao cậu không chủ động bắt chuyện với Duyên Tri? Cậu không sợ có ngày cô ấy sẽ bị người khác cướp mất à? Nhìn mà xem, Bành Lăng Trạch rất chủ động đó.”

Hứa Lâm Trạc cúi đầu, đột nhiên lên tiếng: “Có lẽ Lăng Trạch đã nhận ra rồi.”

Hồ Dư Chu ngạc nhiên: “Nhận ra gì cơ?”

Hứa Lâm Trạc: “Mối quan hệ giữa tôi và Duyên Tri.”

Hồ Dư Chu thấy sốc: “Hả? Sao cậu ta lại nhận ra?”

Hứa Lâm Trạc đáp: “Tôi không biết cậu ấy nhận ra bằng cách nào, nhưng từ lúc nãy cậu ấy cứ liên tục thử thăm dò tôi thông qua Duyên Tri.”

“Cậu ấy đặt lá bài đó cũng để ép tôi phải lấy, nếu tôi lấy nó thì cậu ấy sẽ chắc chắn về mối quan hệ giữa tôi và Duyên Tri. Nếu tôi quan tâm đến Duyên Tri, tôi sẽ không thể chịu được việc cô ấy bị hôn bởi một nam sinh khác, nhất định sẽ chủ động lấy lá bài kia. Và thực tế là cậu ấy đã tính đúng.”

“Tôi cảm nhận được dấu hiệu mà cậu ấy đã đánh dấu trên lá bài, ngay lúc đó tôi biết Bành Lăng Trạch đã nhận ra.”

Hồ Dư Chu biết rằng đám con trai hay chơi bài với nhau thường dùng một vài chiêu trò, nhưng không ngờ rằng lá bài hình phạt đó là do Hứa Lâm Trạc chủ động lấy, điều này khiến cô khá bất ngờ: “Cậu ta đúng là nhạy bén thật…”

Ở một nơi khác, Bạch Dục Hoa đang bắt xe cùng Diêu Thụy. Hai người sống cùng một khu nhưng không ở chung một tòa nhà, vì vậy cả hai chia tay nhau ở ngã tư.

Khi về đến nhà, Bạch Dục Hoa mở cửa bước vào, ánh đèn trong nhà rực rỡ. Cậu thấy em gái mình, Bạch Tiểu Đình, đang mặc váy ngủ, ngồi khoanh chân trên ghế sofa xem TV.

Bạch Tiểu Đình bị tiếng mở cửa thu hút, quay đầu nhìn anh trai mình, giọng điệu vô cùng đáng yêu: “Anh ơi, cuối cùng anh cũng về rồi!”

Bạch Dục Hoa vừa thay giày vừa thản nhiên đáp: “Đừng nói như thể em mong ngóng anh về lắm ấy, cả tối chẳng nhắn tin cho anh lấy một cái.”

Bạch Tiểu Đình bĩu môi: “Gì chứ, em rất quan tâm anh đó nhé! Anh nói là ra ngoài tụ tập với bạn mà, em nghĩ anh sẽ không xem tin nhắn của em đâu!”

“À đúng rồi, mẹ bảo hôm nay là lượt anh rửa bát đấy. Bát đĩa vẫn còn ở trong bếp, anh mau đi rửa đi.”

Bạch Dục Hoa: “Hả? Sao lại bắt anh rửa bát trong khi anh có ăn ở nhà đâu?”

Bạch Tiểu Đình cười toe toét: “Anh thử hỏi mẹ xem nào!”

Bạch Dục Hoa lẩm bẩm nhưng vẫn đặt túi xuống, xắn tay áo đi vào bếp. Nhà họ Bạch có máy rửa bát, nên việc rửa bát thật ra chỉ đơn giản là tráng qua bát đĩa, rồi bỏ vào máy rửa bát mà thôi.

Dù là công việc nhà đơn giản, nhưng mẹ Bạch luôn yêu cầu Bạch Dục Hoa và Bạch Tiểu Đình luân phiên làm, gia đình không thuê giúp việc.

Bạch Dục Hoa nhanh chóng hoàn thành công việc và bước ra khỏi bếp. Cậu liếc nhìn bộ phim mà Bạch Tiểu Đình đang xem: “Em lại xem cái gì lạ đời thế?”

Bạch Tiểu Đình không hài lòng: “Gì mà lạ đời, đây là phim tình cảm đấy!”

“Bộ phim này tên là《Kiêu hãnh và Định kiến》, anh xem bao giờ chưa?”

Bạch Dục Hoa chưa từng xem, cậu liếc qua màn hình TV, thấy một cặp đôi đang hôn nhau trên cánh đồng dưới ánh bình minh.

Cậu quay đi, mặt đầy vẻ không quan tâm: “Chưa.”

Dường như chợt nhớ ra điều gì, Bạch Dục Hoa quay sang nhìn em gái mình: “À, anh chưa kể cho em biết, Trần Duyên Tri đã vào lớp của bọn anh rồi. Trong buổi tụ tập hôm nay, cô ấy cũng có mặt.”

Nói xong, cậu không buồn nán lại mà đi thẳng vào phòng ngủ.

Phía sau cậu vang lên một tiếng “rầm” lớn, như thể có ai đó nhảy xuống khỏi ghế sofa. Bạch Dục Hoa vừa bước vào phòng ngủ, thì Bạch Tiểu Đình lao theo: “Anh ơi, anh anh anh! Anh vừa nói cái gì? Có thật không đấy?!”

Bạch Dục Hoa nhìn em gái mình, ngồi xuống ghế, khóe miệng hơi nhếch lên: “Tất nhiên là thật, anh lừa em làm gì?”

Bạch Tiểu Đình nóng lòng: “Nhưng anh đang học ở lớp Nguyên Bồi mà, sao hai người lại học chung lớp được? Duyên Tri — cậu ấy lên lớp à?!”

Bạch Dục Hoa nhướn mày: “Chứ gì nữa? Không lẽ anh đi xin Hiệu trưởng để cô ấy được vào lớp?”

Bạch Tiểu Đình đặt tay lên ngực và bất ngờ hét lớn: “Aaa! Đúng là nữ thần của em!!!”

Bạch Dục Hoa bị màn thể hiện đột ngột của em gái làm cho giật mình: “Em làm gì thế?”

Bạch Tiểu Đình la hét loạn xạ: “Cậu ấy thật sự quá tuyệt vời! Cậu ấy đã từ lớp thường lên được lớp tinh hoa của bọn anh! Không hổ là người mà em yêu thích!”

Bạch Dục Hoa thở dài, lắc đầu: “Anh học ở lớp tinh hoa ngay từ đầu mà, sao không thấy em ngưỡng mộ anh nhỉ?”

Bạch Tiểu Đình lập tức thể hiện sự khó chịu: “Anh mắc chứng bệnh ‘trai khô khan’ đáng ghét, ai mà ngưỡng mộ anh nổi chứ!”

Bạch Dục Hoa im lặng: “…”

Cậu không nhịn được nữa, vừa tức vừa buồn cười: “Được rồi, được rồi, phiền cô nhanh chóng ra khỏi phòng của thằng ‘trai khô khan’ này, đi đâu mát mẻ thì ở đó nhé, được không?”

Bạch Tiểu Đình giỏi nịnh nọt, ngay lập tức nắm lấy cánh tay anh trai làm nũng: “Anh ơi, đừng đuổi em đi vội mà! Thế hai người có chụp ảnh gì không? Cho em xem hình của nữ thần với!”

Bạch Dục Hoa hết cách với cô em, đành mở điện thoại ra tìm ảnh: “Chỉ có một tấm ảnh chụp tập thể thôi, em xem đi.”

Bạch Tiểu Đình cầm điện thoại phóng to tấm ảnh, không ngừng phát ra những tiếng trầm trồ: “Ôi, cô ấy đẹp quá!”

Bạch Dục Hoa nhìn em gái với vẻ mặt “em tỉnh lại đi”, dần dần cảm thấy phiền: “Em xem xong chưa? Đừng có ôm khư khư điện thoại của anh rồi phát cuồng như thế. Anh gửi ảnh cho em có được không?”

Bạch Tiểu Đình vuốt sang một chút: “Anh đứng đâu ấy nhỉ… À, thấy rồi!”

Không biết cô đã thấy gì, bỗng nhiên cô khựng lại: “Ơ?”

Bạch Dục Hoa quay đầu nhìn: “Có chuyện gì?”

Bạch Tiểu Đình chỉ vào bức ảnh, ngón tay đặt lên người đứng cạnh Bạch Dục Hoa: “Người này là bạn cùng lớp với anh à?”

Bạch Dục Hoa hiểu nhầm: “Ừ? Có vấn đề gì à?”

“Chẳng lẽ em muốn xin WeChat của cậu ta? Em để ý cậu ta rồi sao?”

Bạch Tiểu Đình trừng mắt nhìn anh trai: “Anh nói linh tinh gì thế!”

“Em không thích kiểu thư sinh thế này… Vả lại, dù em có đói bụng thế nào đi nữa, em cũng không bao giờ thích bạn trai của nữ thần mình đâu!”

Câu nói của Bạch Tiểu Đình như một chiếc búa giáng mạnh vào đầu Bạch Dục Hoa.

Cậu cảm thấy một tiếng “uỳnh” vang lên trong đầu mình.

Bạch Dục Hoa từ từ quay đầu lại, nhìn chằm chằm em gái: “Em vừa nói gì?”

Bạch Tiểu Đình tiếp tục bình phẩm về bức ảnh: “Nhưng mà phải công nhận, nữ thần của em đúng là có mắt nhìn người, bạn trai của cô ấy rất đẹp trai. Dù đứng cạnh anh nhưng vẫn tỏa sáng, tất nhiên anh cũng đẹp, nhưng khí chất thì không bằng cậu ấy…”

Bạch Dục Hoa nắm chặt cánh tay em gái, ánh mắt gắt gao, giọng nói khẩn trương: “Em nói mối quan hệ của Trần Duyên Tri và cậu ta là gì?”

Bạch Tiểu Đình ngây người nhìn anh trai, mơ hồ: “Không phải là bạn trai bạn gái sao?”

Cô hơi bối rối: “Ơ, chẳng lẽ em nhớ nhầm à?”

Cổ họng Bạch Dục Hoa khô khốc, giọng nói có chút khó nghe, cậu nghe thấy chính mình hỏi em gái: “Sao em lại nghĩ họ là bạn trai bạn gái?”

Cuối cùng Bạch Tiểu Đình cũng nhớ ra đầu đuôi sự việc: “À, hình như em chưa kể với anh, bảo sao anh không biết.”

“Lần đầu tiên em biểu diễn ở Xuân Thân, chính lần em gọi điện cho anh mà anh không đến ấy, Trần Duyên Tri cũng tới xem.”

“Lúc đó, người con trai trong bức ảnh đi cùng với cô ấy.”

Bạch Tiểu Đình tiếp tục: “Hơn nữa, trong buổi biểu diễn, em có nhìn thấy họ. Có người vô tình va vào Trần Duyên Tri, và anh trai này đã ôm lấy cô ấy.”

“Khi em hát xong bài cuối cùng, hai người vẫn nắm tay nhau.”

Bình Luận (0)
Comment