Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy

Chương 149

Trần Duyên Tri im lặng một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn Tân Đào: “Phải.”

“Tôi và Hứa Lâm Trạc đang hẹn hò.”

Cuối cùng thì cô cũng nói ra.

Trong lòng Trần Duyên Tri thở phào nhẹ nhõm. Sự đè nặng trên ngực cô dần được tháo gỡ, cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.

Tân Đào trố mắt nhìn cô, rồi đột nhiên kéo tay cô: “Thật sự là thế sao!”

Tân Đào cảm thán: “Mặc dù tôi đã nghĩ không thể có chuyện bịa đặt thế này… nhưng hai người, nghĩ thế nào cũng thấy không hợp mà! Tôi nghĩ mãi mà không hiểu nổi—”

Trần Duyên Tri khẽ cười: “Đúng vậy.”

“Tôi và Hứa Lâm Trạc trông không giống một cặp, phải không?” Trần Duyên Tri chậm rãi nói: “Không giống loại người có thể đến với nhau.”

Tân Đào bỗng ngưng nói, cô nhìn Trần Duyên Tri với hàng mi rủ xuống, hơi ngạc nhiên.

Tân Đào bất ngờ khoác tay qua vai cô, tỏ vẻ trách móc: “Cậu đang nghĩ gì thế? Ý tôi là hai người trông có vẻ không quen nhau lắm, hơn nữa cậu mới vào lớp Nguyên Bồi được bao lâu? Trong thời gian ngắn vậy mà cậu đã chinh phục được Hứa Lâm Trạc? Tôi thấy điều này thật không tưởng!”

“Tôi đâu có nói hai người không hợp.” Tân Đào cười khúc khích: “Ngược lại, tôi thấy Hứa Lâm Trạc may mắn lắm đấy chứ! Có bạn gái như cậu, tính ra cậu ấy thật tinh mắt!”

Trần Duyên Tri ngạc nhiên: “… Thật vậy sao?”

Tân Đào cười đáp: “Người thông minh như tôi thì nghĩ vậy. Những ai không có não mới nghĩ cậu không xứng với cậu ấy, cho rằng chỉ những người ở lớp Nguyên Bồi từ đầu mới là quý giá nhất, coi trọng thành tích đầu vào.”

“Những suy nghĩ đó có gì quan trọng? Đầu óc họ đã cứng nhắc rồi, tiêu chuẩn đánh giá người khác cũng hẹp hòi đến tội nghiệp. Họ thậm chí còn chẳng nỗ lực bằng một nửa cậu, vậy làm sao có quyền cười nhạo cậu?”

Trần Duyên Tri khẽ mím môi, ánh mắt cô dần ngập tràn nụ cười: “Cậu nói đúng.”

Tân Đào vỗ vai cô: “Hãy tự tin lên, cậu đã từ lớp thường lên đây, bây giờ cậu chẳng thua kém ai cả.”

Trần Duyên Tri cười nhẹ: “Ừ, tôi hiểu rồi.”

“Tân Đào, thực ra tôi vốn là một người khá tự tin. Chỉ là trong những chuyện này, có lúc tôi hơi thiếu tự tin mà thôi.”

Đúng vậy, chỉ một chút như thế. Vì Trần Duyên Tri luôn biết rằng việc không hoàn hảo trong quá khứ không quan trọng, quan trọng là hiện tại. Con người cần nhìn về phía trước, không nên ôm lấy thời gian đã qua mà hối tiếc.

Nhưng khi cô thực sự bước vào lớp Nguyên Bồi, nhìn thấy quá nhiều người xuất sắc từ những năm đầu cấp ba, cô không khỏi cảm thấy có lúc bản thân không thể theo kịp ánh sáng của họ.

Nếu cô đủ xuất sắc từ đầu thì tốt biết mấy, cô có thể bớt đi nhiều tiếc nuối, cô đã có thể học cùng Hứa Lâm Trạc suốt ba năm, thay vì chỉ một năm cuối cùng này.

Trần Duyên Tri khẽ nói: “Nhưng sau đó tôi đã nghĩ thông suốt. Nếu tôi vào lớp Nguyên Bồi ngay từ đầu, tôi sẽ không gặp được những người bạn mà tôi trân trọng, sẽ không có những câu chuyện đã xảy ra, có lẽ mọi thứ sẽ thay đổi.”

“Bởi vì những trải nghiệm đó đã tạo nên con người tôi của ngày hôm nay. Tôi không thể, và không nên phủ nhận hay coi thường bất kỳ khoảng thời gian nào mà tôi đã trải qua.”

Quan trọng hơn hết, Trần Duyên Tri đã đạt được nhiều thứ trong hành trình nỗ lực vươn lên của mình.

Cô dần xây dựng lại niềm tin vào bản thân, và mỗi khi hoàn thành được điều gì đó mà trước đây không thể làm, hay kiên trì hơn trước, cô nhận ra mình cũng tuyệt vời đến nhường nào. Khi đối mặt với những khó khăn sắp tới, cô ngày càng có dũng khí và niềm tin, nhờ đó mà cô luôn sẵn sàng đối đầu, không hề lùi bước.

Dù cô đã từng không hoàn hảo, từng thất bại, nhưng mọi thứ cô thu hoạch trên đường đi là điều mà những người đứng trên đỉnh ngay từ đầu không thể có được.

Đó là kho báu cuộc đời riêng của cô. Cô không cần phải so sánh cuộc đời mình với bất kỳ ai khác. Cô biết rằng mình đã vượt qua chính bản thân và từng tạo nên kỳ tích.

Tân Đào nhìn cô chăm chú, rồi bỗng bật cười lớn: “Đúng rồi! Đó mới là Trần Duyên Tri mà tôi biết!”

“Nếu cậu nói với tôi rằng cậu tự ti và rụt rè, tôi sẽ nghĩ mình không còn nhận ra cậu nữa!”

Trần Duyên Tri mỉm cười, và đúng lúc đó, hai nam sinh mặc đồng phục học sinh đi ngang qua, một người đột nhiên quay lại, nhận ra cô và dừng bước.

“Hả?” Nam sinh bên trái ngạc nhiên, tay đút túi tiến lại gần với nụ cười tò mò hiện trên mặt.

Cậu ta nhìn chằm chằm vào Trần Duyên Tri: “Cậu có phải là… bạn gái mới của Hứa Lâm Trạc không?”

Ánh mắt soi mói và giọng điệu của nam sinh khiến người ta không thoải mái.

Nụ cười trên mặt Trần Duyên Tri dần phai nhạt. Cô liếc nhìn hai nam sinh một cái rồi lập tức quay đi.

Cô không muốn trả lời cũng chẳng muốn gây chuyện, nên kéo tay Tân Đào định rời đi.

Nhưng nam sinh còn lại cũng tiến lại gần, cười đùa nhìn hai cô, giọng nói đầy châm chọc: “Sao, cậu không nói được à? Hay là bọn tôi nhìn nhầm người rồi?”

Trần Duyên Tri liếc họ một cái, trong lòng dâng lên một chút bực bội, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.

Cô không muốn mở miệng, định đi vòng qua hai người để rời đi, nhưng Tân Đào bất ngờ dừng lại, nắm lấy tay cô khiến bước chân của Trần Duyên Tri cũng khựng lại.

Ngay sau đó, Trần Duyên Tri nghe thấy Tân Đào cao giọng, không hề che giấu sự chán ghét trong đó.

Cô ấy hướng về phía hai nam sinh đang lại gần, lớn tiếng mắng: “Mấy cậu làm bà tám à? Hỏi hỏi hỏi, chuyện này liên quan gì đến mấy cậu? Sao không dành thời gian rảnh rỗi đó mà lo cho điểm số tệ hại của mấy cậu đi?”

Lời nói không nể nang của Tân Đào rõ ràng đã chọc tức hai nam sinh kia, cậu đứng trước lập tức cười nhạt, nói: “Cậu là ai thế? Bọn tôi có hỏi cậu à?”

Nam sinh còn lại cũng nhìn bọn họ với ánh mắt khinh thường, giọng điệu khinh miệt: “Kiêu ngạo gì chứ? Cậu nghĩ mình giỏi lắm sao? Cũng chỉ nhờ Hứa Lâm Trạc kèm cặp thôi mà.”

“Nếu không có Hứa Lâm Trạc giúp, cậu nghĩ mình có thể lên được lớp Nguyên Bồi à?”

Trần Duyên Tri nhìn họ, đột nhiên lên tiếng, giọng điệu và biểu cảm đều lạnh nhạt như cơn gió thoảng qua tai:

“Những kẻ nông cạn trên thế gian này, luôn coi sự bất công với người khác là nguồn cơn của sự ưu việt, và coi sự bất công với bản thân là lý do của nỗi bực bội. Hơn nữa, họ luôn mang theo một ảo tưởng ngây thơ rằng, nếu là mình thì mình cũng có thể làm được.”

Hai nam sinh vừa nén cười lập tức giống như bị siết cổ, cả lời nói lẫn động tác đều ngừng lại.

Trước mặt họ, cô gái vốn luôn im lặng không nói giờ lại cất tiếng, gương mặt trắng nõn thanh tú của cô tiến thêm vài bước, đứng chắn trước mặt bạn mình. Đôi mắt cô ngước lên nhìn họ với ánh nhìn sắc bén, góc cạnh rõ ràng, như một lưỡi dao sắc bén vừa rút khỏi vỏ.

“Với những điều kiện như của tôi, mấy cậu chắc sẽ làm tốt hơn tôi sao?” Trần Duyên Tri nở một nụ cười thản nhiên, ánh mắt sáng lên như một mũi nhọn, cô quét ánh nhìn từ đầu đến chân hai nam sinh kia rồi cười nhẹ.

“Tôi e là không.”

Hai nam sinh không ngờ rằng lời nói của cô lại sắc bén và thẳng thắn đến vậy. Ánh mắt của Trần Duyên Tri lúc nhìn họ vô cùng lạnh lùng, hoàn toàn không giống với hình ảnh một cô gái ngoan ngoãn mà họ tưởng tượng.

Nhưng nỗi sợ hãi đó chỉ tồn tại trong một giây, rồi ngay lập tức bị cơn giận dữ nuốt chửng. Nam sinh đó cười nhạt, bước thêm vài bước tiến lại gần, giọng đầy mỉa mai: “Buồn cười thật, cậu nghĩ cậu là ai mà—”

“Lý Tử Tuyển!”

Một giọng nói ngọt ngào quen thuộc vang lên, nam sinh đang nói chợt im bặt, còn ánh mắt lạnh lùng của Trần Duyên Tri cũng dịu đi đôi chút. Cô hơi ngạc nhiên, quay lại nhìn về hướng phát ra giọng nói.

Ngu Uyển Nghi chạy đến, đứng trước mặt Lý Tử Tuyển, vẫn còn thở nhẹ. Cô ngẩng đầu lên, nhìn cậu ta với vẻ mặt trách móc:

“Tôi tìm cậu mãi! Chẳng phải cậu đã hứa sẽ cho tôi mượn tài liệu Địa lý sao?”

Lý Tử Tuyển ngay lập tức chuyển sự chú ý của mình. Khi nhận ra đó là Ngu Uyển Nghi, vẻ hung hăng của cậu ta lập tức biến mất sạch, vội vàng lên tiếng: “Ôi trời, tôi quên mất! Thật sự xin lỗi!”

Ngu Uyển Nghi giả vờ giận dỗi: “Chuyện này mà cũng quên được à?”

Lý Tử Tuyển lập tức hạ giọng, mặt mày khổ sở: “Vậy… cậu vẫn cần tài liệu chứ?”

“Đương nhiên là cần rồi!” Ngu Uyển Nghi đẩy nhẹ cậu ta, giục giã: “Đi thôi, mau về lớp lấy đi, tôi sẽ đợi cậu ngoài này.”

Lý Tử Tuyển ngập ngừng một giây, Trần Duyên Tri thấy cậu ta quay lại nhìn về phía bọn cô, dường như vẫn định nói gì đó, nhưng ngay lập tức bị Ngu Uyển Nghi ngắt lời: “Còn không đi nữa? Tôi sẽ giận thật đấy!”

“Đi, đi ngay đây!”

Trần Duyên Tri còn đang ngơ ngác thì Tân Đào cũng nắm lấy tay cô, nói: “Duyên Tri, chúng ta cũng đi thôi, đừng đứng đây nữa.”

Trần Duyên Tri trước khi đi quay đầu nhìn lại, thấy Ngu Uyển Nghi đang giục đám con trai rời đi. Không biết vì sao, đúng lúc ấy, Ngu Uyển Nghi cũng quay đầu lại nhìn cô.

Khi đối mắt với Trần Duyên Tri, rõ ràng là Ngu Uyển Nghi ngẩn ra một chút, sau đó nhanh chóng quay đi.

Bước chân của Trần Duyên Tri chững lại trong giây lát.

Ngu Uyển Nghi… vừa rồi đã nhìn thấy mọi chuyện sao?

Khi đã đi xa một chút, Trần Duyên Tri nghe thấy Tân Đào bực tức, khẽ nói: “Đúng là xui xẻo.”

Trần Duyên Tri khẽ gật đầu, rồi nói: “Đó là lý do tôi không muốn Hứa Lâm Trạc công khai mối quan hệ của chúng tôi.”

“Cậu ấy nhận được quá nhiều sự chú ý. Với ngoại hình và thành tích xuất sắc, lại không bao giờ yêu đương, cậu ấy gần như hoàn hảo, là đối tượng ngưỡng mộ của rất nhiều nữ sinh. Tôi đoán là có không ít người đã ghen tị, hoặc thầm mong cậu ấy thất bại, mà tốt nhất là thất bại thảm hại.”

Trần Duyên Tri chậm rãi nói: “Tôi đã từng gặp những người như thế. Họ không ít đâu.”

“Trong mắt những người đó, tôi có lẽ là vết nứt trên cái vỏ hoàn hảo của cậu ấy. Họ giống như bầy linh cẩu đánh hơi thấy mùi thịt, chỉ muốn bám lấy vết nứt này và xé toạc cái vỏ hoàn hảo của Hứa Lâm Trạc ra.”

Tân Đào nói: “Nhưng cậu đâu phải là vết nứt.”

Trần Duyên Tri khẽ cười: “Đúng, tôi không phải. Đó chỉ là họ tự ảo tưởng thôi.”

Họ đã sai khi xem thường cô. Giá trị của cô nằm ở chính bản thân cô, chứ không phải là một phần nào của Hứa Lâm Trạc.

Cô và cậu là hai tâm hồn độc lập nhưng lại đồng điệu với nhau. Cả hai là những cá thể tương đồng, cùng nhau đồng hành, cùng nhau mạnh mẽ. Sức mạnh của họ đến từ chính trái tim mình, sau đó vì sự hiện diện của đối phương mà càng thêm phát triển, tốt đẹp hơn. 

Tân Đào thay đổi giọng điệu: “Nhưng mà… tôi không ngờ Ngu Uyển Nghi lại chủ động giúp cậu giải vây.”

“Từ góc nhìn này, cô ta có vẻ tốt hơn tôi nghĩ đấy.” Tân Đào lẩm bẩm: “Tôi còn tưởng cô ta sẽ chống đối cậu, vì Ngu Uyển Nghi đã thích Hứa Lâm Trạc hơn hai năm rồi.”

Trần Duyên Tri khựng lại khi nghe điều đó.

“Ngu Uyển Nghi thích Hứa Lâm Trạc?”

Tân Đào cười lớn: “Đúng vậy.”

“Tôi nghĩ cô ta giấu kín điều đó rất giỏi, còn cố ý tiếp cận Bạch Dục Hoa để lớp đồn rằng hai người đó đang yêu nhau.” Tân Đào bật cười: “Nhưng tôi nhận ra ngay rằng cô ta không thích Bạch Dục Hoa. Với lại, tôi biết một số chuyện mà.”

“Tôi đã tận mắt thấy Ngu Uyển Nghi đặt thư tỏ tình vào cặp sách của Hứa Lâm Trạc. Nhưng không ngờ là sáng hôm đó, đúng lúc ấy lại có cả việc Khổng Trăn Di tỏ tình với Hứa Lâm Trạc, và cậu ấy đã từ chối cô nàng. Buổi chiều hôm đó khi tôi quay lại lớp, tôi lại nhìn thấy bức thư đó lần nữa.”

“Cái bức thư tỏ tình vốn dĩ nên ở chỗ Hứa Lâm Trạc, lại nằm trong ngăn kéo của Ngu Uyển Nghi.”

Bình Luận (0)
Comment