Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy

Chương 153

Hai người ôm nhau trên lối đi làm bằng gỗ ven biển, ánh hoàng hôn nhuộm một sắc đỏ rực rỡ khắp đất trời. Trong khoảnh khắc ấy, điện thoại của Hứa Lâm Trạc bất chợt vang lên.

Trần Duyên Tri rời khỏi vòng tay của cậu, nhìn Hứa Lâm Trạc trả lời cuộc gọi với giọng điệu có chút kỳ lạ: “Dư Chu à?”

Giọng nói của Hồ Dư Chu vang lên từ loa điện thoại kèm theo tiếng gió biển và tiếng cười: “Nếu tôi không gọi thì hai người các cậu còn định ôm nhau đến bao giờ nữa?”

Trần Duyên Tri: “…”

Hứa Lâm Trạc bật cười: “Bớt lo cho bọn tôi đi, lo chơi phần cậu là được rồi.”

Hồ Dư Chu lười biếng đáp lại: “Tôi chẳng có ý định quản các cậu đâu, chỉ là ai bảo tầm nhìn tôi tốt, vừa ngẩng đầu lên đã thấy hai người ôm nhau rồi.”

“Tôi muốn tìm người bạn cùng bàn của mình chụp ảnh chung, phiền cậu đưa cô ấy ra bãi biển giúp nhé.”

Khi Trần Duyên Tri đến bãi biển, Hồ Dư Chu đang cùng Trịnh Nghiệp Thần chụp ảnh, nơi giao nhau giữa biển và trời ngập tràn sắc hồng tuyệt đẹp.

“Duyên Tri, lại đây!”

Trần Duyên Tri bước tới, Hứa Lâm Trạc đứng tựa sau lưng cô, bốn người lần lượt chồng lên nhau, ngẩng đầu, Trịnh Nghiệp Thần giơ điện thoại lên cao và hét lớn: “Xong chưa đấy!”

“Ba, hai, một!”

Chụp xong ảnh chung, Hồ Dư Chu liền yêu cầu Trịnh Nghiệp Thần chụp riêng vài tấm cho cô và Trần Duyên Tri, nhưng cơn gió biển thổi mạnh làm tóc bay rối tung, áo quần bay phấp phới.

Khung cảnh quả thực không mấy thuận lợi, mãi mới chụp được một tấm, Trịnh Nghiệp Thần vừa đưa ảnh cho Hồ Dư Chu xem chưa đầy một giây đã bị cô ấy đánh một cái, Hồ Dư Chu tức giận: “Trịnh Nghiệp Thần, cậu chụp cái quái gì thế này?”

Trịnh Nghiệp Thần lúng túng: “Gió lớn quá, tôi không nắm bắt được khoảnh khắc, cái này cũng là bất khả kháng mà…”

Hồ Dư Chu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, đôi lông mày dựng đứng: “Cậu nghĩ vấn đề chỉ là mỗi gương mặt của bọn tôi bị tóc che mất thôi sao?”

Trần Duyên Tri phụ họa: “Nghiệp Thần à, ai không biết bọn tôi chắc sẽ tưởng rằng chúng tôi chỉ cao có 1m4.”

Trịnh Nghiệp Thần: “… Hu hu, chụp ảnh khó quá.”

Hồ Dư Chu thở dài: “Thôi được rồi, cậu đứng qua một bên, bọn tôi tự chụp vậy—”

Lời của Hồ Dư Chu vừa dứt, Trần Duyên Tri đã thấy Trịnh Nghiệp Thần quay đầu gọi hai người đang đi ngang qua: “Uyển Nghi! Trăn Di!”

Nghe tiếng gọi, Ngu Uyển Nghi và Khổng Trăn Di đang khoác tay nhau liền dừng lại. Trong lúc Trịnh Nghiệp Thần tiến lại gần nói chuyện với hai người, Trần Duyên Tri quan sát họ từ xa.

Ngu Uyển Nghi và Khổng Trăn Di trông vô cùng chuyên nghiệp, một người đeo máy ảnh DSLR trên cổ, người còn lại cầm CCD trong tay, đúng là được trang bị đầy đủ, bảo sao Trịnh Nghiệp Thần lại gọi họ để nhờ vả.

(*)Máy ảnh DSLR: là loại máy ảnh chuyên nghiệp, có lens rời.

(*)CCD: máy quay phim.

Sau khi nói chuyện xong, Ngu Uyển Nghi và Khổng Trăn Di dường như gật đầu đồng ý, rồi Ngu Uyển Nghi cầm lấy CCD của Khổng Trăn Di, tiến về phía họ.

Trịnh Nghiệp Thần mặt mày rạng rỡ: “Tôi tìm được người trợ giúp rồi! Uyển Nghi chụp chắc chắn sẽ đẹp hơn tôi!”

Trần Duyên Tri khựng lại một chút, phản ứng đầu tiên là nhìn về phía Hồ Dư Chu nhưng sắc mặt Hồ Dư Chu vẫn bình thản như thường.

“Tôi sẽ chụp giúp các cậu.” Ngu Uyển Nghi bắt đầu điều chỉnh máy ảnh, tỏ ra rất nghiêm túc: “Các cậu muốn ảnh như thế nào?”

Trần Duyên Tri nói ra ý tưởng cho bức ảnh, Ngu Uyển Nghi vừa giúp họ chụp vừa hướng dẫn cách tạo dáng.

“Nghiệp Thần, có cái chai bên kia, cậu đi đá nó đi.”

“Giữ thẳng lưng, đúng rồi, hơi nghiêng mặt sang một chút.”

“Đừng lo tóc tai, như vậy là đẹp rồi.”

Kết quả chụp thật ngoài mong đợi, Ngu Uyển Nghi lướt từng bức ảnh và hỏi: “Các cậu thấy thế nào, có cần chụp lại không?”

Trần Duyên Tri định nói “Đẹp lắm rồi”, nhưng Hồ Dư Chu đã nhanh miệng hơn, nhìn thẳng vào mắt Ngu Uyển Nghi và nói: “Đẹp lắm! Tôi thấy không cần chụp lại đâu, thế này là hoàn hảo rồi.”

“Cậu chụp đẹp hơn hẳn Trịnh Nghiệp Thần.”

Những lời khen và nụ cười chân thành như thể giữa họ không hề có sự bất hòa như những lời đồn thổi.

Ngu Uyển Nghi ngẩn người, trong khoảnh khắc, cô quên cả nở nụ cười đã thành thói quen trên khuôn mặt: “… Các cậu thích là được.”

Hoàng hôn gần tàn, Trần Duyên Tri nhận lại điện thoại, cô hỏi Ngu Uyển Nghi: “Uyển Nghi, cậu và Trăn Di có muốn chụp ảnh chung không?”

“Nếu có thì tôi sẽ chụp giúp.”

Ngu Uyển Nghi nở nụ cười, có vẻ khá bất ngờ: “Thật à? Vậy phiền cậu rồi.”

Trần Duyên Tri cầm máy ảnh tiến lại gần, Khổng Trăn Di và Ngu Uyển Nghi đứng tạo dáng rất tự nhiên, có vẻ như họ chụp ảnh khá thường xuyên.

Nhiếp ảnh gia tay mơ và mẫu ảnh chuyên nghiệp là một sự kết hợp thú vị. Trần Duyên Tri xoa xoa mũi, không kiềm được mà nói: “Tôi chụp không giỏi lắm, để tôi chụp hai tấm trước, rồi các cậu xem có cần chỉnh gì không.”

Ngu Uyển Nghi cười: “Được thôi!”

Khổng Trăn Di: “Không sao đâu, cậu cứ chụp tự nhiên.”

Trần Duyên Tri chụp xong hai tấm rồi đưa máy cho Khổng Trăn Di và Ngu Uyển Nghi xem, Khổng Trăn Di nhìn ảnh rồi kêu lên: “Ôi trời, tay tôi trông mập quá, chắc phải mặc áo khoác vào thôi.”

Trần Duyên Tri nhìn thẳng vào mắt cô ấy, nghiêm túc nói: “Không đâu. Tôi thấy như vậy rất đẹp, không hề mập chút nào.”

Khổng Trăn Di thoáng sững sờ trước sự chân thành ấy, ngập ngừng: “… Vậy tôi cứ mặc thế này nhé?”

Trần Duyên Tri gật đầu: “Ừ, để tôi tìm góc chụp khác.”

Kết quả cuối cùng là ba người đều rất hài lòng với những bức ảnh. Trần Duyên Tri nhìn ảnh, vẫn cảm thấy chưa được hoàn hảo nhưng Ngu Uyển Nghi cười nói: “Không đâu, bọn tôi thấy rất đẹp mà!”

“Thật đấy, cậu chụp còn đẹp hơn tôi nhiều.”

Khổng Trăn Di khoác vai Ngu Uyển Nghi, cười nói: “Uyển Nghi chụp ảnh quả là không chê vào đâu được, tỷ lệ ảnh đẹp cao lắm.”

Ngu Uyển Nghi xua tay: “Tôi chỉ chụp vu vơ thôi, chụp nhiều rồi sẽ có kinh nghiệm.”

Trần Duyên Tri nhìn cô ấy, mỉm cười: “Mặc dù cậu nói vậy, nhưng tôi nghĩ rằng cậu cũng đã cố gắng rất nhiều.”

Cô bổ sung thêm: “Chụp ảnh là vậy, những việc khác cũng là như thế.”

Lần này Ngu Uyển Nghi thực sự sững sờ, cô ấy nhìn Trần Duyên Tri, trong thoáng chốc quên cả việc nở nụ cười đáp lại.

Nhưng Trần Duyên Tri dường như không nhận ra điều đó, cô chỉ mỉm cười nhẹ nhàng: “Các cậu cứ chơi đi, tôi đi trước đây.”

Khổng Trăn Di vẫy tay chào tạm biệt, cả hai cô gái đứng im lặng nhìn theo bóng lưng Trần Duyên Tri đang rời khỏi bờ biển, chỉ còn lại một khoảng lặng như biển khơi.

Mãi cho đến khi Ngu Uyển Nghi khẽ bật cười.

Cô ngắm nhìn những con sóng vỗ vào tảng đá bên bờ biển, nhẹ nhàng nói: “Quả nhiên, người mà Hứa Lâm Trạc thích chắc chắn cũng giống cậu ấy.”

Ở phía xa, Trần Duyên Tri chạy lại chỗ Hồ Dư Chu và Trịnh Nghiệp Thần đang đứng, Hứa Lâm Trạc từ từ bước đến bên cạnh cô, gương mặt dịu dàng nắm lấy tay cô.

Bầu trời u ám chưa tắt, biển xanh thăm thẳm tĩnh lặng. Gió biển khẽ thổi bay tà áo và mái tóc của bốn người. Hồ Dư Chu nói chuyện với Trần Duyên Tri rồi cười rạng rỡ, trong khi Trần Duyên Tri và Hứa Lâm Trạc dựa vào nhau, tay họ vẫn đan chặt không rời.

Ngu Uyển Nghi cảm thấy ghen tị.

Cô như một cánh hoa bị nhốt trong lồng, vĩnh viễn không thể sống tự do phóng khoáng như vậy.

Cô không thể là chính mình, không phải vì cô không dám mà vì cô cho rằng con người thật của mình không đủ đẹp đẽ.

Cô phải luôn vui vẻ, biết cách xã giao, biết giữ chừng mực và tinh tế, phải hòa nhập vào những vòng tròn sáng chói, trở thành người được người khác ngưỡng mộ. Cô luôn cảm thấy tình yêu là có điều kiện, điều kiện đó là bản thân phải đủ hoàn hảo.

Bản chất thật của cô là ghen tị, cố chấp và phù phiếm, đến chính cô còn không thích con người ấy của mình thì làm sao có ai yêu cô được.

Khổng Trăn Di im lặng suốt thời gian qua, cuối cùng cũng lên tiếng: “Uyển Nghi, có phải cậu luôn thích Hứa Lâm Trạc?”

Ngu Uyển Nghi mím môi, nở một nụ cười nhạt: “Cậu biết rồi mà.”

“Đúng vậy, tôi thích cậu ấy.”

Giọng Khổng Trăn Di đầy chắc chắn: “Nhưng cậu chưa bao giờ thổ lộ với cậu ấy.”

Ngu Uyển Nghi: “Vì tôi biết, cậu ấy sẽ không thích tôi.”

Hôm Khổng Trăn Di tỏ tình, Ngu Uyển Nghi thực ra cũng đã đi theo, nhưng cô không nói với Khổng Trăn Di.

Vì vậy, cô đã nghe được lời tỏ tình của người bạn thân với Hứa Lâm Trạc, và cũng tận mắt chứng kiến biểu cảm của cậu khi nhận được lời tỏ tình.

Cậu vẫn dịu dàng như thường lệ, vẫn kiên nhẫn lắng nghe. Cậu đứng ở cuối hành lang, giữa buổi trưa khi hành lang đã vắng lặng, trước mặt cậu là một cô gái xinh đẹp với gương mặt đỏ ửng vì ngượng ngùng, ánh nắng và những chiếc lá xanh lốm đốm rơi trên hàng mi, và trên cổ áo của cậu, nhưng cậu vẫn đứng yên, không có một gợn sóng nào trong đôi mắt sâu thẳm.

Hứa Lâm Trạc nghe xong lời tỏ tình, cậu mỉm cười nhẹ nhàng: “Vậy, cậu thích tôi vì điều gì?”

Khổng Trăn Di liệt kê: “Cậu học giỏi, tính cách dịu dàng, ngoại hình xuất sắc, phẩm chất tốt…”

Hứa Lâm Trạc: “Ngoài những điều đó thì sao?”

Khổng Trăn Di không nói gì thêm. Ngu Uyển Nghi nhìn bóng lưng cô ấy, cố đoán biểu cảm của cô ấy lúc đó, có lẽ là sự ngỡ ngàng.

Hứa Lâm Trạc khẽ lắc đầu, giọng nói trầm ấm: “Trăn Di, nếu có một người khác cũng học giỏi, tính cách dịu dàng, ngoại hình xuất sắc, thì cậu cũng sẽ thích người đó thôi.”

“Người mà cậu thích, không phải là tôi.”

Tiếng sóng biển dường như cũng chậm lại, vỗ nhẹ vào bờ đá rồi lặng dần. Giọng nói của Khổng Trăn Di hạ thấp: “Cậu đã nghe thấy?”

Ngu Uyển Nghi cố kìm nén cảm xúc trong giọng nói của mình, trả lời: “Tôi đã nghe thấy.”

Khổng Trăn Di cười khẽ, rất nhẹ nhàng: “Vậy khi cậu ấy nói, cậu có ngạc nhiên không?”

Ngu Uyển Nghi: “Không, bởi vì tôi cũng như vậy.”

Lời từ chối của Hứa Lâm Trạc dù uyển chuyển, nhưng Khổng Trăn Di ngay lập tức hiểu được điều cậu muốn nói.

Cậu biết hết. Cậu biết rằng thứ tình cảm Khổng Trăn Di dành cho cậu lúc đó không phải là tình yêu thật sự, mà là sự phù phiếm, so sánh, là vì cô nghĩ rằng ở bên cạnh Hứa Lâm Trạc sẽ làm cô nổi bật hơn.

Khổng Trăn Di đã xem việc ở bên một người đàn ông xuất sắc là cách để tăng thêm giá trị của bản thân. Có lẽ không chỉ cô, nhiều người cũng như vậy. Họ thích Hứa Lâm Trạc không phải vì con người của cậu, mà là hào quang mà cậu mang lại.

Khi tách khỏi tất cả những điều đó, họ thậm chí không thể nói rõ điều gì ở Hứa Lâm Trạc mà họ thực sự ngưỡng mộ.

“Tôi không nghĩ cậu ấy sẽ nhận ra. Thực ra tôi chỉ lờ mờ nhận thức được rằng tình cảm của mình rất nhẹ nhàng, nhưng khi cậu ấy nói ra, tôi mới rõ ràng rằng, đúng là như vậy.”

Khổng Trăn Di nhìn ra biển khơi, gió thổi tung mái tóc dính trên má cô: “Uyển Nghi, khi đó tôi rất buồn, không phải vì cậu ấy không thích tôi.”

“Mà là vì tôi cũng nghĩ rằng, cậu ấy không nên thích tôi.”

“Tôi biết.” Ngu Uyển Nghi đưa tay ôm lấy vai cô bạn, nhẹ nhàng nói: “Tôi hiểu vì sao lúc đó cậu buồn như vậy, Trăn Di, tôi hiểu mà. Vì tôi cũng thế.”

Vì vậy, cô đã rút lại bức thư tỏ tình vốn dĩ đã định trao đi, không chỉ vì Khổng Trăn Di là bạn thân của cô mà còn vì cô đã nhận ra một sự thật, đó là Hứa Lâm Trạc sẽ không thích cô dù bằng cách nào đi nữa.

Ngu Uyển Nghi vẫn nhớ rất rõ cô đã từng như thế nào khi mới bước vào cấp ba.

Cô khao khát được chú ý, muốn trở thành tâm điểm của mọi người. Cô muốn được người khác ngưỡng mộ, ngoài mặt luôn tỏ vẻ không màng nhưng thực chất cô lại vô cùng hiếu thắng, thường âm thầm ganh đua với người khác.

Cô thích vờ như tình cờ khoe khoang về những thứ cô có, những trải nghiệm của cô, rồi tận hưởng ánh mắt ghen tị từ người khác.

Khi đó, cô đặc biệt quan tâm đến sự yêu mến của con trai, vì cô xinh đẹp và tốt tính nên rất được các nam sinh theo đuổi, gần như không có ai trong lớp có thể so bì về mối quan hệ với nam giới với cô.

Việc biết rằng mình vượt trội hơn so với những bạn cùng trang lứa khiến cô cảm thấy thích thú.

Cảm giác được yêu mến bởi người khác giới làm cô nghiện.

Ngày qua ngày, trong men say của cảm giác ưu việt ấy, cô dần nghĩ rằng được con trai yêu thích khiến cô trở nên nổi bật hơn các cô gái khác.

Khi đó cô thật ngu ngốc, hẹp hòi và ích kỷ.

Nếu không nhờ Hứa Lâm Trạc chỉ ra, cô thậm chí không nhận ra sự ích kỷ của mình.

Hứa Lâm Trạc có thể thích bất kỳ ai, nhưng chắc chắn không phải là cô của thời điểm đó.

Ánh sáng từ cậu ấy cũng từng chiếu xuống cô một lúc, nhưng thay vì soi sáng, nó lại khiến cô cảm thấy trần trụi, không nơi nào để ẩn náu.

“Nhưng mà, Trăn Di.” Ngu Uyển Nghi nói với giọng nhẹ nhàng, đầy sự giải thoát: “Tôi đã quyết định không thích cậu ấy nữa.”

Phải, không còn thích người đó nữa.

Dù rằng cô đã ngắm nhìn người đó suốt hai năm trời, dù rằng cô đã từng cố gắng leo lên đủ cao để có thể đứng ngang hàng với cậu ấy, dù rằng cô đã thay đổi bản thân vì cậu ấy, dù trong khoảng thời gian thanh xuân dài dằng dặc, cô đã từng thực sự… thích Hứa Lâm Trạc.

Khổng Trăn Di vòng tay ôm lại cô: “Ừ, đừng thích cậu ấy nữa.”

Ngón tay Ngu Uyển Nghi khẽ run rẩy, cô siết chặt vòng tay, úp mặt vào vai người bạn thân và từ từ nhắm mắt.

Một giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ rơi xuống, tan biến vào làn gió biển thổi ngang qua.

—-

Sau khi lên xe, Trần Duyên Tri và Hồ Dư Chu ngồi cùng nhau, còn hai cậu con trai bị đẩy ra ghế sau. Ngồi trên xe, Trần Duyên Tri nhớ lại những sự việc vừa diễn ra ở bãi biển. Cuối cùng, cô cũng có cơ hội hỏi Hồ Dư Chu về thắc mắc từ lâu:

“Dư Chu, cậu và Uyển Nghi… đã từng xảy ra chuyện gì à?”

Hồ Dư Chu ngạc nhiên: “Sao cậu lại hỏi vậy?”

“Không có chuyện gì cả.”

Trần Duyên Tri: “Vậy à… nhưng trước đây có người nói với tôi là mối quan hệ giữa hai người không tốt.”

“Sao cơ?”

“Họ nói rằng cậu đã từng từ chối làm bạn với Ngu Uyển Nghi.”

Hồ Dư Chu bỗng hiểu ra: “À, hóa ra là chuyện đó.”

“Nhưng thật ra…” Khi xe buýt lăn bánh, đêm tối và ánh đèn đan xen nhau thành một dải ngân hà chuyển động. Gương mặt Hồ Dư Chu khi sáng khi tối, nhưng đôi mắt cô ấy vẫn trong veo như nước. Cô ấy mỉm cười nhìn Trần Duyên Tri: “Tôi vốn ít bạn, không phải là vấn đề ở người khác, mà vì tôi không giỏi mở lòng với người khác.”

“Đúng là tôi không nhận lời làm bạn với Uyển Nghi, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi ghét cô ấy.”

Trần Duyên Tri từ từ gật đầu, như đã hiểu rõ: “Thì ra là vậy.”

Chiếc xe buýt chạy dọc theo con đường nhỏ ven biển, biển và trời lặn sâu vào một màu đen thẳm đậm đặc, bóng cây dọc theo lối đi đổ dày, chỉ đến khi gần đến bãi nướng thì ánh đèn mới dần dần lóe lên.

Ánh đèn huỳnh quang và lửa trại tụ lại thành một dải ngân hà nhân gian, tiếng reo hò và cười đùa của học sinh đan xen. Khi xe vừa dừng lại, mọi người nhanh chóng đổ ra khỏi xe, lao về phía khu vực nướng thịt.

Trần Duyên Tri ngồi một mình bên bàn đá, trong khi Hứa Lâm Trạc đi lấy thức ăn cho cô.

Ngồi ở góc yên tĩnh, xa xa tiếng cười nói của mọi người như bị ngăn cách, gió biển thổi nhẹ qua mái tóc, cô chăm chú vào màn hình điện thoại với ánh sáng dịu nhẹ phản chiếu lên mặt.

“Chào cậu.”

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Trần Duyên Tri ngẩng đầu nhìn và không khỏi ngạc nhiên.

Là Bành Lăng Trạch.

Không biết cậu đã đến từ lúc nào. Bành Lăng Trạch mặc trên người bộ trang phục đơn giản với áo len và áo khoác nỉ, đôi lông mi dài và đen nhánh. Ánh mắt dịu dàng của Bành Lăng Trạch khiến mọi thứ xung quanh trở nên nhẹ nhàng hơn, sau khi chào hỏi, cậu ngồi xuống bên cạnh cô.

Trần Duyên Tri nghiêng đầu nhìn cậu: “Cậu ăn xong nhanh thế?”

Bành Lăng Trạch khẽ nhếch môi: “Ừ, dạ dày không được khỏe nên tôi không ăn thịt nướng, chỉ uống chút cháo thôi.”

“Tôi thấy lớp trưởng rồi, cậu ấy đang nướng đồ cho cậu. Nãy tôi đi ngang qua có liếc nhìn thử, chắc cậu ấy sắp xong rồi.”

Trần Duyên Tri chớp mắt, bàn tay đang cầm tách trà khẽ thả lỏng, cô vươn tay lấy bình trà trên bàn: “Cảm ơn cậu đã báo tin cho tôi, nhưng tôi chẳng có gì để báo lại cho cậu cả, chỉ có thể mời cậu một tách trà thôi, được không?”

Bành Lăng Trạch cũng đùa theo: “Sao lại không có gì? Cậu có thể lén cho tôi biết bí quyết học tập mà lớp trưởng đã chỉ dạy cho cậu. Bí quyết đó mà đem bán chắc chắn sẽ kiếm được cả khối tiền.”

Trần Duyên Tri không nhịn được cười, phá tan câu nói đùa của Bành Lăng Trạch: “Cậu thật sự muốn biết tin của lớp trưởng à? Không phải là ai khác sao?”

“Có việc mới đến chùa, nói đi, những gì tôi có thể nói, tôi sẽ nói hết với cậu.”

Được sự cho phép như vậy, Bành Lăng Trạch lại trầm ngâm, nụ cười nhàn nhạt trên môi cũng dần phai đi.

Một lát sau, khi Trần Duyên Tri rót xong một tách trà đặt trước mặt cậu, Bành Lăng Trạch mới mở lời: “Lúc nãy ở bãi biển, cậu đã giúp Uyển Nghi và các bạn ấy chụp ảnh. Sau khi cậu rời đi không lâu, tôi thấy Uyển Nghi ôm Trăn Di khóc.”

Trần Duyên Tri ngạc nhiên.

Bành Lăng Trạch cúi mắt, giọng nhẹ nhàng: “Thực ra cô ấy chỉ rơi vài giọt nước mắt thôi, rất nhanh sau đó đã bình tĩnh lại, không để lại dấu vết gì. Nếu không phải vì tôi đã chăm chú nhìn cô ấy, có lẽ tôi cũng không nhận ra.”

Trần Duyên Tri khẽ cười: “Vậy nên cậu đến để trách tôi à? Cậu nghĩ tôi đã làm cô ấy khóc sao?”

Bành Lăng Trạch khẽ nói:”’Không, tôi không đến để trách cậu. Tôi chỉ muốn biết tại sao cô ấy lại khóc thôi.”

“Vì đã rất lâu rồi… tôi chưa từng thấy cô ấy rơi nước mắt.”

Nụ cười trên môi Trần Duyên Tri dần biến mất. Cô chăm chú nhìn gương mặt nghiêng của Bành Lăng Trạch rồi thở dài:

“Được thôi, tôi sẽ nói cho cậu biết.”

“Thực ra không nói gì nhiều.” Trần Duyên Tri nhắc lại: “Tôi chỉ khen kỹ năng chụp ảnh của cô ấy, rồi nói rằng: ‘Tôi nghĩ cậu chắc đã phải nỗ lực rất nhiều, đúng không?’, chỉ có vậy thôi.”

Bành Lăng Trạch hơi ngạc nhiên, rồi khẽ mỉm cười: “Thì ra là vậy.”

“Giờ thì tôi hiểu rồi.”

Trần Duyên Tri hỏi tiếp: “Vậy rốt cuộc là vì sao? Uyển Nghi khóc vì câu nói đó của tôi à?”

Bành Lăng Trạch không trả lời ngay, thay vào đó cậu hỏi lại: “Cậu nghĩ Uyển Nghi là người thế nào?”

Trần Duyên Tri đáp: “Rất mạnh mẽ, cũng đầy tham vọng.”

Bành Lăng Trạch có chút bất ngờ: “Tại sao cậu lại nghĩ vậy?”

“Không đúng sao?”

Bành Lăng Trạch đáp: “Không, cậu nói rất đúng. Nhưng tôi nghĩ điều đó hoàn toàn trái ngược với những gì cô ấy thường thể hiện trước mặt người khác, cô ấy thích tỏ ra không tranh giành, hòa nhã và thân thiện hơn cơ.”

“Một người như Uyển Nghi mà nghe được đánh giá của cậu, có lẽ sẽ giật mình lắm. Một bạn học bình thường, mới vào lớp chưa lâu mà đã nhìn ra điều đó, cô ấy sẽ tự hỏi liệu mình có để lộ điều gì rồi chăng.”

Bành Lăng Trạch nói về phản ứng của Ngu Uyển Nghi với vẻ hóm hỉnh, Trần Duyên Tri nghe xong thì nở một nụ cười nhẹ: “Vì trước đây tôi cũng từng như vậy.”

“Sau này tôi nhận ra, không nên chỉ nhìn vào những gì một người nói hay làm mà nên nhìn vào những gì họ đạt được và cách họ đối diện với những gì họ có.”

Lần đầu gặp Ngu Uyển Nghi, Trần Duyên Tri từng nghĩ cô ấy là một cô gái đơn thuần, nhiệt huyết, vui vẻ, đáng yêu. Nụ cười của Ngu Uyển Nghi khiến người ta cảm thấy cô ấy không có gì phải lo lắng. Một cô gái như thế hẳn đã lớn lên trong sự yêu thương, không có chút phiền muộn nào.

Nhưng rồi cô nhận ra, Ngu Uyển Nghi thực chất là người đứng đầu môn Lịch sử. Trần Duyên Tri luôn đến trường rất sớm, và mỗi lần cô tới lớp không bao lâu thì Uyển Nghi cũng tới, sau đó cầm sách đi ra hành lang để học bài. Trong giờ học, Trần Duyên Tri từng vô thức nhìn về phía Uyển Nghi vài lần, và lần nào cũng thấy cô ấy chăm chú nhìn lên bảng.

Sau này, Trần Duyên Tri nghe nói rằng năm lớp 11, Ngu Uyển Nghi đã tham gia ba câu lạc bộ lớn và giữ một vị trí quan trọng của một câu lạc bộ trong số đó. Điều này khiến nhiều bạn khóa dưới đến lớp tìm cô ấy, tặng quà và trò chuyện với cô ấy. Có nhiều người theo đuổi Ngu Uyển Nghi nhưng cô ấy chưa từng chấp nhận đáp lại bất kì ai.

Thế nhưng khi nói chuyện với bạn bè về những chuyện này, Ngu Uyển Nghi không hề tỏ ra phiền lòng mà lại rất tự nhiên như thể mọi thứ vốn dĩ là như vậy.

“Nếu không phải là một người kiên cường thì sao có thể yêu cầu bản thân phải hoàn hảo ở mọi khía cạnh như vậy. Càng muốn mình hoàn hảo lại càng sợ rằng sự không hoàn hảo của mình sẽ bị lộ ra. Bởi vì không ai là toàn mỹ, việc yêu cầu bản thân như vậy thực ra là biểu hiện của việc không chấp nhận chính mình.”

Bành Lăng Trạch nhìn Trần Duyên Tri, khẽ mở lời: “… Cậu nói đúng.”

“Uyển Nghi thích được mọi người vây quanh và cũng thích được người khác ngưỡng mộ. Cô ấy đã nỗ lực rất nhiều vì điều đó, đồng thời cũng từ bỏ chính con người cũ của mình.”

Trần Duyên Tri hỏi: “Sao cậu biết?”

Bành Lăng Trạch trả lời: “Vì cô ấy đã nói với tôi.”

Trước khi vào cấp ba, Bành Lăng Trạch và Uyển Nghi không hề quen biết nhau nhưng sau khi phân ban, họ bắt đầu chú ý đến nhau hơn.

Cả hai đều chọn ban Lịch sử, mỗi kì thi lớn, người này đứng nhất thì người kia đứng nhì. Nhưng dù đã ngầm coi nhau là đối thủ thì khi gặp gỡ, họ vẫn đối xử với nhau rất lịch sự, tử tế.

Sự căng thẳng giữa họ chỉ bị phá vỡ vào học kỳ hai năm lớp 10, khi Bành Lăng Trạch phụ trách sắp xếp hồ sơ của các đoàn viên. Trong quá trình kiểm tra các trang thiếu, cậu bất ngờ phát hiện ra tấm ảnh của Uyển Nghi hồi cấp một dán trong hồ sơ.

Bành Lăng Trạch sửng sốt khi nhìn thấy bức ảnh đó.

Cô bé trong bức ảnh rất mập, khuôn mặt đầy đặn đến mức khó nhận ra rõ các đường nét trên khuôn mặt. Thật khó tin rằng cô bé trong ảnh lại là Ngu Uyển Nghi xinh đẹp của hiện tại.

Lúc đó, Bành Lăng Trạch đang ngồi trong lớp học không người, còn chưa kịp phản ứng thì cánh cửa sau của lớp bị đẩy mạnh ra. Ngu Uyển Nghi xuất hiện với ánh mắt đầy hoảng sợ, cô ấy có vẻ đã vội chạy đến đây, cánh tay căng thẳng giữ chặt cánh cửa, lồng ngực phập phồng mạnh, hơi thở thì nặng nề.

Ngay khi nhìn thấy hồ sơ trong tay Bành Lăng Trạch, sắc mặt Uyển Nghi thay đổi, cuối cùng cũng gỡ bỏ lớp vỏ bọc luôn che đậy mà để lộ vẻ bướng bỉnh và áp lực bên trong.

Cô nói từng chữ một: “Đưa tôi hồ sơ.”

Trước đây Bành Lăng Trạch luôn nghĩ rằng Ngu Uyển Nghi là một cô gái ngây thơ, vui vẻ, dễ mến. Vì cậu chưa bao giờ thấy cô ấy tỏ thái độ xấu với ai, cô là người được yêu thích nhất trong lớp vì cô luôn đối xử thân thiện và tử tế với tất cả mọi người.

Vậy nên khi thấy Ngu Uyển Nghi thay đổi sắc mặt, cậu sững sờ, để cô ấy có cơ hội giật lấy hồ sơ từ tay mình.

“Uyển Nghi xé tấm ảnh cũ khỏi hồ sơ và khi trả lại, cô ấy đã dán một tấm ảnh mới vào.”

“Lúc đầu tôi không hiểu tại sao cô ấy lại có phản ứng mạnh như vậy, tại sao cô ấy lại lo lắng về việc người khác biết về ngoại hình cũ của mình, thậm chí còn sợ hãi đến mức đó.”

“Sau này tôi mới biết rằng, người cuối cùng nhìn thấy bức ảnh đó đã đưa nó cho cả lớp xem. Họ đã cùng nhau chế nhạo cô ấy rất nhiều. Uyển Nghi từng phải uống thuốc trong thời tiểu học khiến bản thân bị béo lên, và trong suốt ba năm trung học cơ sở, cô ấy thường xuyên bị các bạn cùng lớp cô lập, sống trong sự áp lực.”

“Tôi đoán rằng cô ấy cũng từng tự dằn vặt bản thân, nhưng nếu Uyển Nghi không kiên cường, cô ấy sẽ không thể trở thành người duy nhất của trường trung học cơ sở thi đậu vào Đông Giang.”

“Cô ấy đã dùng ba năm học trung học cơ sở để khiến những kẻ từng chế giễu mình phải im lặng.”

“Từ tháng cuối cùng của lớp 9 cho đến kỳ nghỉ hè, tôi không biết cô ấy đã làm những gì, nhưng khi tôi gặp Uyển Nghi vào đầu năm lớp 10, cô ấy đã không khác gì so với bây giờ.”

“Kể từ khi biết những chuyện đó, tôi bắt đầu chú ý đến cô ấy một cách vô thức.”

“Tôi nhìn cô ấy quá lâu, ngày này qua ngày khác, thời gian dần trôi qua, và không hiểu sao, dường như đã nảy sinh một thứ gì đó kỳ lạ.”

“Khi tôi nhận ra nó là gì, thì đã quá muộn, cảm giác đó không còn trong tầm kiểm soát của tôi nữa, giống như con sông mùa mưa, dù đã cố gắng chống đỡ bao lâu, cuối cùng cũng tràn bờ.”

Đúng lúc đó, Khổng Trăn Di bày tỏ tình cảm với Bành Lăng Trạch.

Khi nhìn vào ánh mắt của Khổng Trăn Di lúc cô ngỏ lời tỏ tình, Bành Lăng Trạch biết rằng cô gái ấy thực sự không thích mình. Ánh mắt của một người khi yêu ai đó không phải như vậy. Đôi mắt của cô ấy tĩnh lặng như hồ nước, thậm chí khi tỏ tình, giọng nói của cô cũng đều đều giống như đang báo cáo.

Cậu không hiểu tại sao Khổng Trăn Di lại tỏ tình với cậu khi cô ấy không thực sự thích cậu, nhưng cậu cũng không thể từ chối cô ấy dễ dàng vì cô là bạn thân nhất của người mà cậu yêu mến.

Bành Lăng Trạch đã đặt sự lựa chọn đó trước mặt Ngu Uyển Nghi.

“Cậu có muốn tôi đồng ý với cô ấy không?”

“Đồng ý đi.”

Giọng của Bành Lăng Trạch nhẹ lại, cậu gọi tên cô một lần nữa: “Uyển Nghi.”

Uyển Nghi lần này không nói gì, cô im lặng.

“Uyển Nghi.” Bành Lăng Trạch nhìn cô: “Cậu có muốn tôi đồng ý với cô ấy không?”

“… Đồng ý với cô ấy đi.”

Ngu Uyển Nghi cúi đầu, lấy hai tay che mặt, cố gắng kiềm chế giọng nói run rẩy như thể cô biết rằng một khi lời này thốt ra, đó sẽ là sự sụp đổ không thể vãn hồi: “Đồng ý với cô ấy đi mà, làm ơn.”

Phải một lúc lâu sau, giọng của Bành Lăng Trạch mới vang lên: “Được.”

Cậu nhìn cô gái trước mặt, người đã đẩy cậu về phía một người khác. Đáng ra cậu nên tức giận, nên hỏi tại sao, nhưng khi nhìn vào đôi vai cô đang khẽ run, cậu chỉ nghĩ liệu cô có đang buồn lắm không.

Thật lố bịch, cậu tự giễu, nhưng khi ngẫm lại, điều đó lại trở nên hợp lý đến lạ.

Vì cậu yêu cô, một tình yêu vô phương cứu chữa.

Bành Lăng Trạch cúi mắt nhìn cô, giọng cậu chậm rãi: “… Nếu đó là điều cậu mong muốn, tôi sẽ đồng ý với cô ấy.”

Gió biển ẩm ướt, mang theo chút lành lạnh.

Trần Duyên Tri chăm chú nhìn cậu: “Nhưng dù sao đi nữa, quyết định của cậu đã làm tổn thương Trăn Di, khiến tình bạn giữa cô ấy và Uyển Nghi rạn nứt.”

Bành Lăng Trạch khẽ đáp: “Đúng, đó là lỗi của tôi. Tôi đã xin lỗi Trăn Di nhưng cô ấy không chịu tha thứ.”

“Cô ấy không tha thứ cũng là điều dễ hiểu thôi. Từ khi biết chuyện, cô ấy luôn chống đối tôi, tôi cũng không oán trách gì mà chấp nhận tất cả.”

Trần Duyên Tri hỏi: “Vậy cậu có biết vì sao Trăn Di lại muốn ở bên cậu không?”

Bành Lăng Trạch: “Biết. Và tôi cũng biết Uyển Nghi thích lớp trưởng.”

Thì ra cậu biết tất cả. Trần Duyên Tri ngạc nhiên: “Vậy cậu không cảm thấy khó chịu với Hứa Lâm Trạc sao?”

Bành Lăng Trạch: “Đáng lẽ là phải có.”

Cậu nhìn vào mắt Trần Duyên Tri, nở một nụ cười nhẹ: “Nhưng tôi đã ngồi cạnh cậu ấy, làm việc cùng cậu ấy một năm rồi. Tôi biết cậu ấy là một người rất tốt, nên dù cô gái tôi thích có tình cảm với cậu ấy, tôi cũng không thể ghét cậu ấy được.”

“Thậm chí nhiều lúc khi nhìn lớp trưởng, tôi nghĩ việc Uyển Nghi thích một người như vậy cũng là điều dễ hiểu.”

Trần Duyên Tri nhìn cậu, giọng quả quyết: “Đến giờ, cậu vẫn còn thích Uyển Nghi.”

Bành Lăng Trạch lặng lẽ nhìn vào bàn đá trước mặt, tách trà nóng đã bị gió lạnh làm nguội, mặt nước nhẹ nhàng gợn sóng. Cậu khẽ nói:

“Những ai không hiểu cô ấy đều nghĩ rằng Uyển Nghi vui vẻ, cởi mở, dễ mến. Còn những ai hiểu cô ấy thì cho rằng cô ấy kiêu ngạo, giả tạo, toan tính. Nhưng tôi lại thấy cô ấy mạnh mẽ, kiên cường, bất khuất.”

Trần Duyên Tri: “Đó là lý do cậu thích cô ấy?”

Bành Lăng Trạch cười khẽ: “Làm gì có lý do. Thích một người vốn dĩ là điều vô lý mà.”

Cậu quay sang, đối diện với ánh mắt thấu hiểu của Trần Duyên Tri mà nở một nụ cười dịu dàng: “Dù tôi nói thế, dù đúng là tôi thích cô ấy, nhưng nếu tự hỏi lòng, tôi cũng phải thừa nhận rằng có nhiều điều tôi không thể từ bỏ vì cô ấy. Có lẽ là thích, nhưng chưa đủ thích.”

Trần Duyên Tri nhìn cậu, bỗng cười: “Thật sao?”

“Vậy thì tốt rồi, vì tôi rất ghét cô ta.” Trần Duyên Tri chậm rãi nói, ánh mắt của Bành Lăng Trạch lập tức đông cứng lại: “Từ khi biết cô ta từng thích Hứa Lâm Trạc, tôi đã ghét cô ta rồi. Cô ta nghĩ mình là ai? Dám mơ tưởng đến Hứa Lâm Trạc.”

Nụ cười trên mặt Bành Lăng Trạch hoàn toàn biến mất, cậu nhíu mày nhìn Trần Duyên Tri, giọng trầm lại: “Cậu—”

Trần Duyên Tri không thể nhịn nổi nữa, bật cười lớn, Bành Lăng Trạch nhìn cô cười nghiêng ngả, chợt nhận ra mình bị trêu chọc, vẻ mặt cậu dịu lại, lộ rõ sự bất lực.

Cậu nghiêm giọng, gọi: “Trần Duyên Tri.”

Trần Duyên Tri lau giọt nước mắt trên khóe mắt, bình thản nhìn cậu: “Đó chính là điều cậu gọi là ‘không thích nhiều lắm’ hả?”

Mái tóc dài của Trần Duyên Tri xõa xuống, ánh trăng tròn chiếu lên đỉnh đầu cô, ánh sáng nhẹ nhàng rơi vào đáy mắt, phản chiếu ra một vẻ đẹp trong trẻo.

Cô cười: “Bành Lăng Trạch, về điều này, cậu và Uyển Nghi thật sự rất hợp nhau, cả hai đều cứng miệng mềm lòng, và đều không thành thật như vậy.”

—-

Khi Hứa Lâm Trạc trở lại, cậu thấy Trần Duyên Tri ngồi một mình bên bàn đá, nét mặt như đang trầm ngâm suy nghĩ.

Cậu đặt khay đồ ăn lên bàn, ngồi xuống cạnh cô, ánh mắt rơi trên khuôn mặt nghiêng của cô.

“Thanh Chi, cậu đang nghĩ gì vậy?”

Trần Duyên Tri im lặng một lúc, cô nhìn lên mặt trăng, rồi bất chợt đọc một đoạn thơ:

“… ‘Tôi biết rõ ý định của cậu, tham vọng của cậu, cậu đầy toan tính và tầm thường, nhưng tôi vẫn yêu cậu.’”

Hứa Lâm Trạc nói: “Maugham,《Tấm màn》? Sao tự dưng lại nghĩ đến câu này?”

Trần Duyên Tri không trả lời, một lúc sau, cô chỉ khẽ cười và lắc đầu: “Không có gì.”

Chỉ là cô cảm thấy, thật ra Ngu Uyển Nghi rất may mắn.

Ở một nơi nào đó mà cô ấy không biết, có người đã nhìn thấu lớp vỏ bọc của cô ấy, nhìn thấy những khiếm khuyết và tổn thương của cô, nhưng vẫn bất chấp yêu cô như cũ.

Bình Luận (0)
Comment