Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy

Chương 156

Trần Duyên Tri đi dọc theo quảng trường trở về lớp học, vừa nhìn đã thấy Hoàng Diệp đang ngồi bên cạnh chỗ của mình.

Bước chân của Trần Duyên Tri chậm lại.

Thời tiết rất đẹp, vòm trời xanh thẳm trải rộng trên cao, vẽ nên một màu sáng rực rỡ. Hoàng Diệp ngồi ở ghế bên cạnh, mặc bộ váy sẫm màu, đôi lông mày hơi nhíu lại theo thói quen, lưng thẳng tắp, ánh mắt yên tĩnh nhìn về phía sân khấu đã được bày biện phía trước.

Ngay khi Trần Duyên Tri dừng bước, Hoàng Diệp đã đưa mắt sang, hai mẹ con nhìn nhau qua một đám đông.

Trần Duyên Tri nghĩ, có lẽ trong ba năm cấp ba này, đây là lần đầu tiên cô thấy mẹ Hoàng Diệp ăn mặc như vậy.

Hoàng Diệp hiếm khi mặc váy và đi giày cao gót, cũng rất ít trang điểm và búi tóc. Lý do rất đơn giản, chỉ là do công việc yêu cầu, và bà ấy đã quen với cách ăn mặc như vậy trong công việc hàng ngày, trang phục thường ngày cũng chủ yếu là thoải mái tiện lợi.

Trần Duyên Tri đi qua từng hàng học sinh và phụ huynh đang nói cười, đến trước mặt Hoàng Diệp.

Dù thường ngày có che giấu hay né tránh thế nào, trong những tình huống như thế này, mối quan hệ giữa con cái và ba mẹ có thân thiết hay không, gần như đều sẽ lộ rõ không sót gì.

Những đứa trẻ có quan hệ tốt với ba mẹ đều nở nụ cười trên mặt, ngồi sát bên ba mẹ không ngừng kể về những chuyện thú vị xảy ra mấy ngày qua; còn những người quan hệ không tốt, như Trần Duyên Tri và Hoàng Diệp, khi gặp nhau thậm chí còn không biết nói gì.

Trần Duyên Tri chủ động lên tiếng: “Bên bệnh viện không có vấn đề gì chứ ạ?”

“Nếu mẹ bận thì có thể đợi lát nữa sau khi lớp con qua cổng trưởng thành xong rồi đi.” Trần Duyên Tri nhìn mẹ: “Lúc đó sẽ là thời gian tự do hoạt động, con sẽ đi chụp ảnh với bạn bè, mẹ ở lại đây cũng chẳng làm được gì nữa đâu.”

Trên mặt Hoàng Diệp mang một chút mệt mỏi, có vẻ như đêm qua không nghỉ ngơi tử tế, nghe vậy thì gật đầu với cô: “Sáng nay không có vấn đề gì, mẹ đợi buổi lễ kết thúc rồi mới đi, về trước buổi trưa là được.”

“À phải rồi, mẹ nghe đồng nghiệp nói, trong lễ trưởng thành của các con, nhiều phụ đều huynh mua hoa.” Hoàng Diệp cúi người xuống nói một cách đầy tự nhiên, trong lúc Trần Duyên Tri còn đang ngạc nhiên, bà ấy đã lấy một bó hoa từ bên chân ra đưa cho cô: “Mẹ cũng không biết con thích kiểu gì, nên nghĩ chọn kiểu đơn giản thanh lịch chút là được.”

Những bông hoa thược dược trắng còn đang chúm chím e ấp, mang vẻ đẹp dịu dàng và tĩnh lặng, chúng chen chúc ôm lấy nhau, trắng muốt trong veo, hoa chồng lên hoa, hương thơm nồng nàn ngào ngạt đầy quyến rũ.

”… Rất đẹp.” Trần Duyên Tri nhận lấy bó hoa, mím môi, ngước mắt nhìn Hoàng Diệp: “Cảm ơn mẹ.”

Hoàng Diệp nhìn con gái, hé miệng, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì cả. Bà ấy lấy một bức thư từ trong túi xách ra, miệng bì thư phẳng phiu, hơi ngả vàng.

“Giáo viên của các con nói phải viết một bức thư, mẹ không có thời gian viết, nhưng ba con nghe xong, chủ động nói sẽ viết.” Giọng Hoàng Diệp dịu dàng: “Bức thư này là ba viết cho con.”

Trần Duyên Tri vốn định nhận lấy bức thư rồi để sang một bên, nghe thấy vậy, ngón tay khẽ khựng lại.

Cô thoáng chốc cảm thấy bối rối, biểu cảm trên mặt như một cái máy phát kém chất lượng không đồng bộ hình ảnh và âm thanh, đột nhiên trống rỗng: “… Ba viết cho con sao?”

Hoàng Diệp: “Ba nói hy vọng con sẽ đọc hết.”

Trần Duyên Tri nhìn bức thư trong tay, cô không biết ba đã viết gì trong bức thư này, nhưng cô cảm thấy dù đó là những lời dạy bảo chỉ tay năm ngón hay những suy ngẫm với lời lẽ ôn hòa, cô đều không thể bình tĩnh đọc hết được.

Người ta nói khi trưởng thành sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, có người lớn lên sẽ lột xác trở nên không gì không làm nổi, ung dung tự tin. Nhưng đối với những người như thế, luôn có một con dao có thể làm họ tổn thương nặng nề, đó chính là ba mẹ và gia đình lúc ban đầu.

Cuối cùng Hoàng Diệp vẫn phải rời đi sớm vì một cuộc điện thoại, Trần Duyên Tri đi một mình trên con đường thảm đỏ qua cổng trưởng thành.

Trên cổng treo những chiếc bánh ú gói giấy đỏ, có ý nghĩa “thi cử đỗ đạt”, mỗi học sinh đi qua đều sẽ đưa tay chạm vào chiếc bánh ú đó. Ánh nắng xuyên qua tầng mây rơi xuống đoàn học sinh đang từ từ tiến lên, trên mặt ai nấy đều rạng rỡ nụ cười, hai mươi tư tiếng pháo hoa bắn ra những dải ruy băng rực rỡ từ trên sân khấu rơi xuống tung bay, thúc giục những bước chân tiến về phía trước.

Những chàng trai cô gái trẻ mang theo niềm vui vô tận bước qua cổng vòm cuối cùng của thảm đỏ, ôm ấp lòng nhiệt huyết sục sôi, đón nhận lời chúc phúc của thế giới dành cho tuổi 18.

Trần Duyên Tri ôm bó hoa bước qua cổng trưởng thành, khi ngẩng đầu lên vừa lúc có dải ruy băng rơi xuống, trước mắt lóe lên một tia sáng rực rỡ, Trần Duyên Tri cảm thấy xung quanh tĩnh lặng trong chốc lát, rồi sau đó tiếng ồn ào của đám đông vang vọng bên tai, ánh nắng rơi vào đáy mắt trong veo của cô.

Nhìn những khuôn mặt tươi cười rạng rỡ trong đám đông, bước chân của Trần Duyên Tri vô tình chậm lại.

“… Trần Duyên Tri.”

Giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên từ phía sau, hơi lạnh lùng, Trần Duyên Tri sững người, khi cô quay đầu nhìn lại, người đến đã đưa tay nhẹ nhàng phủi những dải ruy băng dính trên vai cô, đôi mắt trong trẻo cũng ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt cô.

“Cậu đang mơ màng gì vậy?”

Trần Duyên Tri ngơ ngác nhìn cô ấy, lẩm bẩm: “Cẩn Hoa…”

Tạ Cẩn Hoa trước mắt mặc lễ phục của trường, mái tóc vốn ngắn dường như đã dài hơn trong thời gian họ không gặp nhau, chạm đến vai. Cô ấy nhìn Trần Duyên Tri, khẽ nhướn mày: “Sao vậy?”

Trần Duyên Tri khôi phục tinh thần từ cơn mơ màng vừa rồi.

Từ góc nhìn của Tạ Cẩn Hoa, Trần Duyên Tri vốn đang ngơ ngẩn mất hồn bỗng nhiên nhìn cô ấy cười, giống như rất vui vẻ.

Vẻ mặt Tạ Cẩn Hoa trở nên kỳ lạ: “Cậu cười gì…” Chưa nói hết câu, vai cô ấy đã bị Trần Duyên Tri ôm lấy.

“Trần Duyên Tri, bó hoa của cậu!”

“Cẩn Hoa.” Trần Duyên Tri ôm lấy cô ấy: “Tôi rất nhớ cậu.”

Hai người đứng trên khoảng đất trống, thỉnh thoảng có học sinh và phụ huynh cười nói đi qua. Mãi một lúc sau Tạ Cẩn Hoa mới đưa tay ôm lại cô, động tác hơi cứng nhắc, miệng lại có vẻ chê bai: “… Có gì đáng nhớ đâu? Lớp học chỉ cách có một tầng, một tuần chỉ riêng đi vệ sinh đã gặp nhau mấy lần rồi.”

Trần Duyên Tri: “Nhưng tôi luôn cảm thấy, lần cuối cùng nói chuyện với cậu như thế này, đã là chuyện từ rất lâu rồi.”

Ngoài một số giao tiếp thông thường, tất cả thời gian của Trần Duyên Tri đều đổ dồn vào học tập, cô chưa bao giờ được thư thả, dù vào lớp Nguyên Bồi đã đồng nghĩa với việc cô có thể ổn định đỗ vào tất cả các trường đại học trên cả nước trừ Thanh Hoa và Bắc Đại. Nhưng mỗi khi nhìn về phía trước, cô luôn mong đợi mình có thể đi xa hơn đến đâu, có thể đạt đến một vị trí như thế nào, vì vậy lại càng nghiêm khắc với bản thân hơn.

Bầu không khí của lớp 12 luôn rất nặng nề, nhưng bên cạnh cô có bạn bè, cũng có Hứa Lâm Trạc, nên áp lực có thể được giải tỏa, song cô vẫn không dám lơ là, luôn cố gắng hết sức.

Trần Duyên Tri: “Thành tích học kỳ này của cậu thế nào?”

Trong mắt Tạ Cẩn Hoa hiếm khi lộ ra chút ý cười: “Lần thi thử này tôi đứng thứ 51 toàn khối. Nếu suôn sẻ, kỳ thi cuối kỳ tiến bộ thêm một hạng nữa, học kỳ sau sẽ có thể đến tìm cậu rồi.”

Trần Duyên Tri nhìn cô ấy chăm chú, trong lòng dần trở nên ấm áp.

Giọng cô nghiêm túc: “Chắc chắn cậu sẽ làm được.”

Trên đường mang hoa về lớp, Trần Duyên Tri cố tình đi vòng một chút, đến hàng ghế sau của lớp chuyên Văn.

Giữa đám đông đang cười đùa, bóng dáng quen thuộc đó đứng ở cuối hàng, dưới làn váy đen là đôi chân trắng nõn thon dài, trong tay ôm một bó hoa hồng màu anh đào. Cô ấy khẽ ngẩng đầu nhìn chàng trai trước mặt, nụ cười rạng rỡ, dịu dàng như gió xuân phơi phới, vẫn hệt như hôm nào.

Trần Duyên Tri đứng yên, gọi cô ấy từ xa: “Khương Chí Nhứ!”

Khương Chí Nhứ quay đầu nhìn lại, ánh mắt bừng lên niềm vui bất ngờ, cô ấy chạy lại ôm lấy cô: “Duyên Tri!”

Trần Duyên Tri: “Có phải tớ đã làm phiền các cậu không?”

Không xa đó, Nguy Phong Nguyên đứng tại chỗ có vẻ lúng túng, liên tục nhìn về phía này, tay vẫn cầm bó hoa mà Khương Chí Nhứ vừa đưa cho cậu ấy.

Khương Chí Nhứ cười: “Sao lại thế được! Đã lâu lắm rồi tớ không gặp cậu, còn Phong Nguyên, cứ để cậu ấy đợi ở đó đi, đợi một lát có sao đâu.”

Trần Duyên Tri nhéo má cô ấy: “Thật vô tình quá, Khương Chí Nhứ.”

Khương Chí Nhứ gỡ tay cô ra, trừng mắt nhìn cô, nhưng chẳng có chút lực sát thương nào: “Cậu còn dám nói nữa! Ai mới là người vào lớp Nguyên Bồi rồi là không đến tìm tớ nữa hả?”

Trần Duyên Tri không nhịn được cười: “Không phải tớ đã đến rồi sao? Đừng giận mà.”

Khương Chí Nhứ: “Tớ đâu có giận, làm sao tớ có thể giận chứ? Cậu vào được lớp Nguyên Bồi, tớ vui hơn ai hết!”

Cô ấy nhìn vào mắt cô, giọng nói dịu êm như ruột bông, giống như lần đầu tiên họ chia tay: “Tớ biết mà, chắc chắn cậu sẽ làm được. Cậu sẽ trở thành người mà cậu muốn trở thành, bởi vì cậu là Tiểu Tri mà.”

Một cảm giác cay cay xộc lên sống mũi, Trần Duyên Tri mỉm cười, giọng nói nhỏ đi: “Ừm.”

Một câu nói, nhẹ nhàng lấn át tất cả những áp lực và khát vọng chất chồng kia, những ngày tháng mang gánh nặng trên vai chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn ánh sáng mặt trời, chỉ còn lại một trái tim thuần khiết nồng nhiệt, đang đập một cách chậm rãi nhưng đầy kiên định.

Khương Chí Nhứ càng ôm lấy vai cô chặt hơn, giọng nói ấm áp: “Tiểu Tri, bây giờ cậu có hạnh phúc không?”

Trần Duyên Tri rủ mi mắt, bàn tay đặt trên xương bả vai gầy của Khương Chí Nhứ, cô khẽ nhắm mắt, nói nhỏ: “Ừm.”

“Tiểu Nhứ à, bây giờ tớ rất hạnh phúc.”

Từ biệt Khương Chí Nhứ, Trần Duyên Tri quay về lớp, cô vừa đặt hoa xuống, ánh sáng trước mắt bỗng tối sầm lại, sau đó từ phía sau có người nhảy lên ôm lấy cổ cô.

“Surprise!!!”

Trần Duyên Tri quay đầu lại, ba gương mặt quen thuộc đứng trước mặt cô, ánh mắt ngạc nhiên của cô biến thành một mảng sáng rực rỡ: “Tớ đang định đi tìm các cậu đây!”

Lê Vũ Liên cười rạng rỡ, nghe vậy thì càng vui hơn: “Thật không?”

Trong mắt Chu Hoan Dần mang theo vẻ kiêu ngạo: “Ai biết cậu nói thật hay chỉ đang dỗ dành bọn tớ chứ?”

Cô gái đứng giữa hai người họ có đường nét xinh đẹp, mái tóc dài xoăn xõa trên vai, rạng rỡ như mặt trời, đôi mắt nhìn Trần Duyên Tri hơi cong lên, nói với giọng điệu trêu chọc quen thuộc: “Chắc chắn là đang dỗ tụi mình rồi, cậu ấy thấy tụi mình mà chẳng ngạc nhiên chút nào.”

Trần Duyên Tri đứng dậy, không nhịn được ôm chầm lấy cô ấy: “Thôi đừng có khích bác ly gián nữa, Lạc Nghê!”

Lạc Nghê cười ha hả, cúi đầu nhìn cô, cười tươi đến mức lộ ra hàm răng trắng bóng: “Thế này mới giống là ngạc nhiên chứ!”

Trần Duyên Tri nắm lấy vai cô ấy: “Sao cậu lại đến đây? Khoa Quốc tế của các cậu cũng được nghỉ à?”

Lạc Nghê đưa tay xoa mặt cô, cười cô: “Hôm nay là thứ bảy mà, chị gái của tớ ơi!”

“Nhưng đúng là tớ đã đặc biệt xin phép ra khỏi trường để đến tìm cậu đấy, thế nào, có cảm động không?”

Trần Duyên Tri: “Đúng là tớ cảm động lắm luôn.”

“Hai cậu tâm sự riêng thì để sau đi!” Chu Hoan Dần không chịu nổi nữa, kéo hai người đang dính chặt vào nhau ra, nhìn Trần Duyên Tri với vẻ mặt dữ tợn, giọng điệu hùng hổ: “Tớ và Vũ Liên còn có chuyện phải hỏi cung cậu đây!”

Lạc Nghê tò mò: “Chuyện gì vậy?”

Chu Hoan Dần hừ một tiếng: “Còn có thể là chuyện gì nữa? Chính là chuyện cậu ấy lén lút hẹn hò sau lưng tụi mình chứ sao!”

Lê Vũ Liên cũng phụ họa bên cạnh: “Đúng đúng đúng! Lúc tin này vừa được truyền ra, ở trên mạng tớ có hỏi thế nào cậu ấy cũng bảo gặp mặt sẽ giải thích cặn kẽ, kết quả đến giờ tớ vẫn chưa biết tình hình cụ thể thế nào cả!”

Trần Duyên Tri nhìn về phía Lạc Nghê, cô nàng lại giả vờ như mình cũng vừa mới biết, kêu lên: “Cái gì?! Trần Duyên Tri lén lút hẹn hò sau lưng bọn mình sao?!”

Trần Duyên Tri che mắt lại, người biết từ lâu rồi giờ còn chen vào hóng hớt gì nữa chứ!!!

Lê Vũ Liên hoàn toàn không nhận ra, còn nhìn Lạc Nghê với vẻ mặt buồn bã: “Đúng không, ngay cả chuyện yêu đương mà cậu ấy cũng không nói cho bọn mình biết! Nếu không phải nghe được tin đồn lan truyền rầm rộ có căn cứ trong khối lớp, tớ còn chẳng phát hiện ra nữa!”

Chu Hoan Dần: “Tin đồn gì chứ, đó là sự thật mà.”

Lê Vũ Liên nghiêm túc: “Đúng!”

“Hôm nay kiểu gì cũng phải hỏi cung cậu ấy kỹ càng, bắt cậu ấy khai ra hết mọi chuyện!”

“Đúng đúng!”

Trần Duyên Tri bị ba người dồn vào góc, đành phải đầu hàng: “Được rồi được rồi, các cậu muốn nghe gì?”

Theo lời kể của Trần Duyên Tri, ba cô gái lúc thì thốt lên kinh ngạc lúc thì cười sặc sụa, khiến những người đi qua liên tục ngoái lại nhìn, tò mò không biết bốn người đang nói chuyện gì mà cười vui vẻ đến thế.

Lễ trưởng thành gần kết thúc, giữa đám đông ồn ào, mọi người ôm những bó hoa, chụp ảnh ôm nhau thân mật, như thể đang từ biệt nghi lễ lớn cuối cùng trước khi nói lời chia tay với thanh xuân. Mà bấy giờ, bốn người họ mặc đồng phục áo trắng váy đen giống nhau, cười đến híp mắt, họ sở hữu khoảng đất trời này, lúc này đây, họ đủ tự do, cũng trọn vẹn nồng nhiệt.

Sau một hồi cười đùa, Lê Vũ Liên lại bám lấy Lạc Nghê bắt đầu hỏi: “Phải rồi, Nghê Nghê, cậu và Đới Tư bây giờ thế nào rồi?”

Lạc Nghê: “Cũng tốt, học kỳ này cậu ấy vào lớp Sáng tạo Vật lý, hoàn toàn không cần tớ lo lắng chuyện thành tích.”

Chu Hoan Dần: “Tớ nghe bạn cùng lớp với Đới Tư kể, nói Đới Tư mới chuyển từ lớp Lịch sử sang lớp Vật lý của bọn họ hồi đầu lớp 11, kết quả kỳ thi tháng đã đứng nhất lớp họ luôn, đúng là không chừa cho người ta đường sống.”

Lạc Nghê cười phá lên: “Ha ha ha ha ha! Đó là vì cậu ấy vẫn luôn tự học Vật lý mà!”

“Còn Duyên Tri thì sao? Chắc lớp Nguyên Bồi có nhiều nhân tài hơn, cậu ở trong lớp đó, thấy thế nào?”

Trần Duyên Tri khẽ gật đầu: “Cũng được, mọi người đều rất thân thiện, tớ chỉ làm từng bước theo nhịp độ của thầy cô thôi, học cũng bình thường.”

Lê Vũ Liên: “Tớ chẳng tin cậu đâu, cậu chỉ giỏi cậy mạnh, thật ra lại âm thầm tạo một đống áp lực cho bản thân.”

Chu Hoan Dần phụ họa: “Đúng vậy.”

Trần Duyên Tri dở khóc dở cười: “Lần này là thật đấy, không lừa các cậu đâu.”

Lạc Nghê vươn tay ôm vai cô, nháy mắt: “Dù sao tớ vẫn thấy Duyên Tri còn chưa phát huy hết sức mạnh, nếu cậu ấy thực sự cố gắng, vị trí nhất khối môn Lịch sử chắc chắn là của cậu ấy!”

Trần Duyên Tri: “Điều đó khó nói lắm, tớ thấy thứ hạng hiện tại của mình là rất tốt rồi, giữ được như vậy tớ đã rất biết ơn rồi.”

Lê Vũ Liên: “Sao có thể như thế được!”

Chu Hoan Dần: “Trần Duyên Tri, hãy lấy lại khí thế thức đêm làm bài tập trước đây đi!”

Lạc Nghê: “Cậu nói thế nghe chẳng có chí khí gì cả, bây giờ tớ ra lệnh cưỡng chế cho cậu nói lại đấy.”

Trần Duyên Tri nghe lời: “Được rồi, chắc chắn tớ có thể đứng nhất lớp về tổng điểm môn Lịch sử. Thế được chưa?”

Lạc Nghê cong mắt cười, rạng rỡ tươi tắn: “Thế mới đúng chứ!”

Trần Duyên Tri nhìn các bạn, trong lòng như có dòng nước sôi chảy qua, ấm áp nóng rực.

Cô thật sự có thể làm được sao?

Ánh nắng dần gay gắt, lễ trưởng thành sắp kết thúc, cuối cùng Trần Duyên Tri chụp ảnh lưu niệm với tất cả bạn bè, có được một chút thời gian ở một mình.

Bên cạnh quảng trường là một hồ nước, dọc đường đi liễu rủ xanh biếc, trên ghế dài có bướm đậu. Bờ hồ bóng cây um tùm, hiếm người qua lại, Trần Duyên Tri đến ngồi xuống một chiếc ghế dài trống, đưa tay mở lá thư cô đã cầm suốt quãng đường.

Trên tờ giấy trắng, nét chữ vừa lạ vừa quen, nét chữ mềm mại bay bướm, từng chữ rõ ràng:

“Con gái yêu quý:

Mở thư vui vẻ. Đã 18 năm trôi qua kể từ khi con đến với thế giới này, nhưng ba vẫn luôn cảm thấy con vẫn như hồi còn nhỏ. Như thể ba vừa quay đầu lại, con sẽ chạy đến nắm tay ba, thân thiết gần gũi mà cất tiếng gọi ba, bảo ba cõng con.

Đối với ba mẹ mà nói, ngày con mới chào đời mãi mãi là một ngày khó quên. Con là đứa trẻ sinh non, khi mới sinh ra chỉ nặng chưa đầy 2 kí, còn hít phải nước ối nên cần cách ly điều trị.

Ba chưa kịp ôm con, đã thấy con được các bác sĩ y tá bọc lại đẩy vội vào phòng chăm sóc đặc biệt, lúc đó ba chỉ có thể đứng ngoài nhìn con qua tấm kính, con nằm trên giường bệnh, khóc thét đến xé lòng, còn ba cũng gần như đứt từng khúc ruột gan.

Hồi nhỏ con hay khóc lóc, hay bị ốm, ba mẹ thường phải đưa con đi bệnh viện giữa đêm khuya, khám bệnh, truyền dịch, uống thuốc, nhìn con đau đớn khóc vì bệnh tật, nhìn mũi kim nhọn đâm vào mu bàn tay con, trong lòng ba chỉ có một ước nguyện duy nhất là con có thể lớn lên khỏe mạnh.

Nhưng rồi con đã thực sự lớn lên bình an vô sự, bắt đầu đi học, ba lại trở nên tham lam.

Ba biết, con gái ba rất thông minh, thông minh hơn nhiều người khác. Con thích đọc sách từ nhỏ, tốc độ nhận biết chữ và nói chuyện cũng rất nhanh. Những bức tranh con vẽ được mẹ treo trên tường nhà, đồng nghiệp làm nghệ thuật của ba nhìn thấy tranh con vẽ, nói với ba rằng con có năng khiếu về mặt này, dù thế nào cũng phải bồi dưỡng tốt. Mà lúc đó thậm chí con chỉ mới vừa tròn 6 tuổi.

Mỗi giáo viên chủ nhiệm dạy con đều nói với ba, con gái ba rất thông minh, chỉ là không đủ chăm chỉ.

Dĩ nhiên ba biết cô giáo có thể nói thế với mọi phụ huynh, nhưng trong lòng ba, kỳ vọng dành cho con càng ngày càng cao. Ba bắt đầu không hài lòng với sự lười biếng và ham chơi của con, bắt đầu trở nên nghiêm khắc, ba bắt đầu đánh con khi con không nghe lời và những lúc thành tích con giảm sút.

Có lẽ từ lúc đó, ba đã trở thành người ba đáng ghét trong mắt con.

Ba cảm thấy mình làm đúng, ba mẹ dạy dỗ con cái là điều đương nhiên, ba làm vậy vì muốn tốt cho con, để con có thể thành tài.

Nhưng khi ba phát hiện con bắt đầu xa lánh ba, luôn trầm lặng ít nói trước mặt ba, trái tim ba vẫn thắt lên.

Ba không kìm được tự hỏi bản thân, những gì ba làm có thật sự đúng không? Ba đánh đổi mối quan hệ gia đình hòa thuận và tình cảm cha con quý giá với con, chỉ để con trở thành đứa con gái xuất sắc như ba mong muốn, ba có phải là một người ba tốt không?

Nhưng sự hối hận của ba vẫn đến quá muộn. Lần con bỏ nhà ra đi hồi cấp hai, ba và mẹ con đã cãi nhau cả đêm, tối nào mẹ con cũng ra ngoài tìm con, thậm chí vì con mà nhờ đồng nghiệp ở đồn cảnh sát, lấy danh sách những người chưa thành niên nhận phòng ở các khách sạn gần đó, gọi điện từng phòng một.

Mẹ con, một người bình thường rất mạnh mẽ, đã khóc sau khi con đi, mẹ nói với ba, nếu không tìm được con, mẹ sẽ ly hôn với ba.

“Cuối cùng ba cũng hiểu mình đã làm sai điều gì, nhưng con đã không muốn nhìn người ba này thêm lần nào nữa.”

Nhưng ba vẫn muốn nói với con, ba mẹ rất yêu con. Con đến với thế giới này trong tình yêu thương và kỳ vọng của ba mẹ, tất cả những lời lẽ nghiêm khắc của ba mẹ đều là hy vọng con có thể sống một cuộc đời hạnh phúc, hy vọng con chạy hết sức mình, hy vọng con không để lại tiếc nuối.

Mặc dù ba đã làm sai nhiều điều, khiến con buồn lòng, nhưng xin con hãy tha thứ. Con là đứa con duy nhất của ba, và đây cũng là lần đầu tiên ba làm ba.

Cuối cùng, chúc con tận hưởng niềm vui của tuổi trẻ trong ngày đặc biệt này, chúc con tháng 6 thắng lợi vẻ vang, tên đề bảng vàng, chúc con bình an vui vẻ, suốt đời thuận lợi.

Ba sẽ đứng đây nhìn con rời đi, nhìn con bay lượn, nhìn con bay xa. Con được tự do, và ba mẹ sẽ mãi mãi yêu con.

Ba của con, Trần Văn Vũ.”

Đọc xong lá thư, như để đáp lời, nước mắt đã đọng trong mắt Trần Duyên Tri từ lâu bỗng nhiên rơi xuống, nặng nề đáp xuống trên tờ giấy.

Cô tháo kính, lòng bàn tay che mắt, nước mắt dần dần không kìm nén được mà trào ra, từng giọt rơi xuống, vai cũng từ từ run lên.

Tiếng cười nói vui vẻ từ quảng trường phía sau loáng thoáng vọng lại, còn bên hồ thì tĩnh lặng không một tiếng động.

Phía trên đầu Trần Duyên Tri, trên khóm cây xanh biếc, một cành liễu bị gãy, để lại một vết thương trắng bệch.

Nhưng gần chỗ khuyết đó, đã mọc ra một chồi non mảnh khảnh.

Như thể vết thương đã liếm láp bấy lâu, rồi cuối cùng cũng sẽ lành lại.

Bình Luận (0)
Comment