Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy

Chương 158

Đến ngày thực sự đi tự học tại nhà Dư Chu trong kỳ nghỉ đông, số người xuất hiện trước cửa nhà cô ấy lại nhiều hơn dự kiến một chút. 

Cánh cổng lớn được thiết kế theo kiểu cổng phủ tướng quân tự động mở ra, Trần Duyên Tri vừa bước vài bước, Tân Đào đã đi tới nắm lấy tay cô: “Duyên Tri—”

Trần Duyên Tri quay đầu sang, nhưng Tân Đào lại hạ thấp giọng, đưa mắt ra hiệu về phía đám người bên cạnh, lẩm bẩm: “Bành Lăng Trạch đến thì còn được, sao Khổng Trăn Di và Ngu Uyển Nghi cũng đến vậy? Không phải hai người đó không hợp với Hồ Dư Chu sao?”

Trần Duyên Tri mỉm cười: “Tôi từng nghe Dư Chu nói qua một chút, cảm thấy thật ra mối quan hệ của cậu ấy với Uyển Nghi họ cũng được.”

“Uyển Nghi và Trăn Di nghe từ Bạch Dục Hoa, biết chúng ta sẽ cùng nhau tự học, Trăn Di mới nói họ cũng muốn đến, lúc đầu Uyển Nghi có vẻ hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn đến.”

Vẻ mặt Tân Đào rất sốc: “Thật không vậy?”

“Mối quan hệ của họ trở nên tốt vậy từ lúc nào thế, sao tôi không biết?”

Trần Duyên Tri đùa: “Có thể trước đây có một số hiểu lầm chăng.”

Ngày đông lạnh giá, những gốc tùng liễu dọc đường toát ra một màu xanh sẫm trầm lắng.

Đây cũng là lần đầu tiên Trần Duyên Tri đến nhà Hồ Dư Chu, năm người bấm chuông cửa, cánh cổng lớn có hoa văn cổ được mở ra, đón chào họ là khuôn mặt tươi cười của Trịnh Nghiệp Thần.

Trịnh Nghiệp Thần trông có vẻ rất vui: “Cuối cùng các cậu cũng đến rồi!”

Tân Đào cười nói: “Cậu đã đến rồi à? Tôi còn tưởng là Dư Chu ra mở cửa cho chúng tôi chứ.”

Trịnh Nghiệp Thần nghiêng người để mọi người vào: “Dư Chu đang chuẩn bị trà nước và đồ ăn nhẹ ở trong kia, tôi chỉ mở hộ thôi. Các cậu nhanh vào đi, bên ngoài lạnh quá.”

Trần Duyên Tri nhìn quanh nội thất trong nhà, cấu trúc ở đây gần như giống hệt nhà Hứa Lâm Trạc, chỉ có đồ trang trí là hơi khác.

Nhà Hứa Lâm Trạc có rất nhiều tranh chữ, đặc biệt là tranh truyền thống, nhưng nhà Hồ Dư Chu lại nhiều đồ gốm sứ và đồ ngọc, trông có vẻ lộng lẫy hơn, không khí thư pháp hội họa cũng nhạt đi nhiều.

Trần Duyên Tri nhớ lại Hứa Lâm Trạc từng tiết lộ một số chuyện về gia đình Dư Chu. Tuy mẹ Dư Chu và Hứa Trí Liên là anh em ruột, nhưng hình như mẹ Dư Chu không làm nghề liên quan đến hội họa theo con đường của ba mẹ, mà chọn con đường chính trị.

Mạch suy nghĩ quay về, ánh mắt Trần Duyên Tri hạ xuống, bên cạnh chiếc bàn dài bằng đá cẩm thạch trong phòng khách đã có hai người ngồi, một người thanh cao lạnh lùng như cây trúc, một người ấm áp ôn hòa như ngọc.

Bước chân Trần Duyên Tri khựng lại một chút, chỉ trong chốc lát, Hứa Lâm Trạc ngồi bên cửa sổ đã ngước mắt nhìn cô, ánh mắt dần trở nên dịu dàng.

Bạch Dục Hoa thì nhìn người bên cạnh Hứa Lâm Trạc, có chút ngạc nhiên: “Tùng Minh cũng đến à?”

“Thật hiếm thấy, tôi còn tưởng Tùng Minh chẳng bao giờ xem tin nhắn nhóm cơ đấy.”

Tân Đào cũng bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh Lâm Tùng Minh, cô ấy cười nói: “Lâm Tùng Minh, ai đã mời được ‘tượng Phật lớn’ như cậu thế?”

Lâm Tùng Minh đẩy kính, dường như đang định mở miệng, lại có một người đã giải thích trước thay cậu ta: “Là tôi gọi cậu ấy đến đây!”

Trịnh Nghiệp Thần bê mấy cốc nước đi tới, mời mọi người ngồi quanh bàn: “Tùng Minh đến là vì nể mặt Lâm Trạc đấy, lúc đầu tôi hỏi cậu ấy, cậu ấy còn không muốn đến, nhưng vừa nói Hứa Lâm Trạc cũng ở đây, lại lập tức đồng ý ngay, cái tên này thật là!”

Tân Đào: “Vẫn là nhờ thể diện của lớp trưởng nhỉ!”

Lâm Tùng Minh nói với giọng bình thản: “Vì vừa hay có thể hỏi lớp trưởng những bài tập không hiểu, chứ nếu không thì tôi thấy học nhóm hiệu quả thấp hơn tự học một mình nhiều.”

Khổng Trăn Di: “Sao cậu lạnh lùng thế.”

Ngu Uyển Nghi: “Bình thường mà, Tùng Minh tự giác như vậy, chúng ta thì khác.”

Trần Duyên Tri ngồi xuống bên cạnh Hứa Lâm Trạc, trong suốt quá trình này Hứa Lâm Trạc vẫn luôn nhìn cô.

Trần Duyên Tri thấy hơi kỳ lạ, cúi đầu nhìn trang phục hôm nay của mình, một chiếc áo len trắng và quần jean, chiếc áo khoác dạ đã cởi ra cầm trên tay khi vào cửa, trong mắt cô, đây là trang phục ra ngoài rất bình thường.

Cô quay đầu nhìn thẳng vào mắt của Hứa Lâm Trạc, không nhịn được hỏi nhỏ: “Sao vậy? Cứ nhìn tôi chằm chằm, trên mặt tôi có gì à?”

Trên cùng một chiếc bàn, những người khác vẫn đang ồn ào nói chuyện, Hứa Lâm Trạc chớp mắt, rồi cũng nhỏ giọng đáp: “Không có gì.”

“Chỉ là lâu rồi không thấy cậu mặc trang phục thường ngày, bất ngờ nhìn thấy, cảm thấy rất đẹp, không thể rời mắt.”

Vành tai Trần Duyên Tri ửng đỏ, cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt cười rạng rỡ của Hứa Lâm Trạc, nói: “Mồm miệng ghê quá.”

Hứa Lâm Trạc mím môi cười khẽ không nói gì, bàn tay dưới bàn lại tìm đến tay Trần Duyên Tri, từ từ nắm chặt lại.

Bạch Dục Hoa nhìn Trịnh Nghiệp Thần: “Không phải chúng ta hẹn 2 giờ chiều à? Sao ba người các cậu lại đến sớm vậy?”

Trịnh Nghiệp Thần: “Tôi và Tùng Minh ở cùng một khu, Dư Chu gọi tôi đến sớm giúp đỡ, nên cậu ấy mới đi cùng tôi. Còn Lâm Trạc thì vì cậu ấy ở ngay bên cạnh, rất gần.”

Vừa dứt lời, mọi người đang ngồi đều hơi ngạc nhiên nhìn về phía Hứa Lâm Trạc, Hứa Lâm Trạc bình tĩnh cười nói: “Đúng vậy, tôi ở ngay bên cạnh, tôi và Dư Chu là hàng xóm.”

Tân Đào kinh ngạc: “Trời ơi, sao các cậu chưa bao giờ tiết lộ chút gì vậy?”

“Mà cũng trùng hợp quá, lại vừa hay ở ngay bên cạnh.”

Trong lúc mọi người đang xôn xao, Hồ Dư Chu người còn chưa thấy đâu, tiếng nói đã vọng tới trước, thốt ra lời nói gây sốc: “Đó là vì tôi và cậu ấy là chị em họ đấy.”

Trong số những người có mặt, ngoài Hứa Lâm Trạc và Trịnh Nghiệp Thần, Trần Duyên Tri là người duy nhất biết chuyện này, vẫn có thể giữ được nét mặt bình tĩnh, nhưng những người khác đều đã tỏ vẻ không thể tin nổi:

“Gì cơ?!”

“Chị em họ? Nghĩa là mẹ của Dư Chu và ba của Hứa Lâm Trạc là người một nhà à?”

Hồ Dư Chu bưng ấm trà và tách trà đi tới, đặt lên bàn, rồi ngồi xuống bên trái Trịnh Nghiệp Thần, trên mặt nở một nụ cười: “Đúng vậy, mẹ tôi là cô của Hứa Lâm Trạc.”

Bạch Dục Hoa: “Tại sao các cậu chưa bao giờ nói???”

Tân Đào phụ họa, trách móc: “Đúng đó, lại còn giấu chúng tôi cả chuyện này nữa! Quá đáng quá!”

Hồ Dư Chu cười rung cả người: “Xin lỗi xin lỗi, nhưng cũng không phải cố tình giấu các cậu đâu, chỉ là không chủ động nói ra thôi.”

Bành Lăng Trạch: “Hóa ra là vậy, tôi nói sao Lâm Trạc và Dư Chu trông có vẻ quen thân thế, rõ ràng bình thường cậu ấy hầu như không giao tiếp với con gái.”

Mọi người lại hỏi han Hồ Dư Chu một hồi, Trịnh Nghiệp Thần thấy thời gian đã trôi qua một nửa, vội vàng lên tiếng cắt ngang: “Nên bắt đầu học rồi! Nói chuyện tiếp nữa sẽ biến thành buổi tụ họp mất, mọi người mau nghĩ đi, chỉ còn chưa đầy 120 ngày nữa là thi đại học rồi!”

Khổng Trăn Di ôm trán: “Cứu, đừng nhắc tôi nữa!”

“Aaaaa phát điên mất!”

“Thôi được rồi, không nói nữa, chúng ta mau bắt đầu làm bài đi.”

Cuộc trò chuyện dừng lại, cả đám người yên lặng, bắt đầu lật sách, tiếng bút viết, tiếng giấy cọ xát và tiếng nói khẽ, dần dần hòa vào làm một.

Tân Đào liếc mắt nhìn bài tập dưới tay Lâm Tùng Minh, khẽ nói: “Này, cậu bắt đầu làm đề thi thật chưa?”

Lâm Tùng Minh đáp: “Bắt đầu rồi, bây giờ tranh thủ làm xong một lượt, vào học làm thêm một lượt nữa, cảm giác làm ba lượt là vừa đủ.”

“Cần phải làm nhiều lần vậy sao? Thật sự không sợ nhớ luôn đáp án à?”

“Cứ cách một khoảng thời gian là được, với lại đề thi thật vốn phải làm đi làm lại nhiều lần mà.”

Lâm Tùng Minh quay đầu, hơi dịch quyển sách sang bên cạnh: “Lớp trưởng, cậu đã làm câu này chưa?”

Hứa Lâm Trạc nhìn qua: “Làm rồi, cậu muốn xem quá trình giải của tôi không?”

Lâm Tùng Minh gật đầu, Hứa Lâm Trạc lật sách bài tập của mình ra đưa cho cậu ta, thỉnh thoảng nói vài câu về hướng suy nghĩ.

Trần Duyên Tri cúi đầu đọc sách, ngón tay gõ gõ đầu bút.

Khổng Trăn Di và Ngu Uyển Nghi đang thảo luận về bài tập, có vẻ như cả hai đều bị một câu hỏi làm khó. Khổng Trăn Di liếc nhìn Ngu Uyển Nghi ngồi bên cạnh, cô ấy nói nhỏ gì đó với Ngu Uyển Nghi, trên mặt Ngu Uyển Nghi lộ vẻ do dự, nhưng sau khi lưỡng lự, vẫn quay đầu nhìn về phía cô gái ngồi kế bên.

Giọng cô ấy rất nhỏ và nhẹ, dường như cũng sợ làm phiền đối phương: “Dư Chu, cậu có thể xem câu này giúp chúng tôi được không?”

Hồ Dư Chu ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách, nhìn về phía họ: “Hả?”

Cô ấy liếc qua: “Chính trị à? Để tôi xem nào.”

“Làm thế này này…” Hồ Dư Chu cầm bút lên, bắt đầu đánh dấu những điểm quan trọng trong đề bài, cô ấy giải thích đầy chi tiết, cũng rất kiên nhẫn. Ngu Uyển Nghi có chút ngẩn ngơ nhìn cô ấy, giảng xong một câu, Hồ Dư Chu nhìn họ mỉm cười: “Còn chỗ nào không hiểu không?”

“… Không đâu.” Ngu Uyển Nghi nhìn cô ấy, giọng nói trở nên nhẹ nhàng: “Cảm ơn cậu.”

Bạch Dục Hoa và Bành Lăng Trạch ai tự làm bài người nấy, thỉnh thoảng Trịnh Nghiệp Thần lại lấy câu hỏi ra quấy rầy Bạch Dục Hoa bên cạnh, Bạch Dục Hoa tỏ vẻ khó chịu, nhưng vẫn giảng giải cho cậu ta từng bài một.

Ánh nắng mùa đông ấm áp như nước ấm, chiếu lên người, vừa đủ để xoa dịu. Tiếng thì thầm nhẹ nhàng, thúc giục ngòi bút đặt xuống trên giấy.

Tân Đào chủ động hỏi: “Dư Chu, nhà cậu có đề thi Toán kỳ trước trường phát không? Cho tôi mượn xem được không?”

Hồ Dư Chu gật đầu: “Có, tôi lên phòng lấy.”

Bạch Dục Hoa nhìn đồng hồ: “Đã học được một tiếng rưỡi rồi cơ à.”

Trịnh Nghiệp Thần: “Cảm giác học lâu quá rồi, hay là nghỉ ngơi một chút đi?”

Mọi người lần lượt đặt bút xuống, Trần Duyên Tri nhìn Hồ Dư Chu đứng dậy, cũng đứng lên khỏi chỗ ngồi: “Dư Chu, tôi đi cùng cậu nhé.”

Hai người Hồ Dư Chu và Trần Duyên Tri ôm đề thi từ phòng trên lầu đi ra, vừa đi đến góc cầu thang, dường như đúng lúc mọi người ở phòng khách bên dưới đang nói đến chuyện gì đó thú vị, cười òa lên.

Bước chân của Hồ Dư Chu khựng lại, Trần Duyên Tri đi sau cô ấy, thấy cô ấy dừng lại giữa chừng, đang định hỏi cô ấy có chuyện gì, lại thấy ánh mắt Hồ Dư Chu nhìn chằm chằm xuống dưới lầu không chớp.

“Dư Chu?”

Làn sương mỏng trong đáy mắt Hồ Dư Chu tan biến, cô ấy ngẩng đầu nhìn Trần Duyên Tri đang đứng ở bậc thang cao hơn phía sau: “Hả?”

Trần Duyên Tri bước xuống bậc thang, đến bên cạnh cô ấy, nhìn Hồ Dư Chu, khẽ nói: “Sao không đi nữa?”

Hồ Dư Chu quay đầu lại, vẫn nhìn về phía đó, nói một cách chậm rãi: “Không có gì.”

“Chỉ là cảm thấy, đã lâu lắm rồi trong nhà không ồn ào như thế này.”

Trần Duyên Tri nhìn cô ấy: “… Nhà cậu, bình thường chỉ có cậu và dì ở đây thôi sao?”

Hồ Dư Chu: “Mẹ tôi cũng rất ít khi đến đây. Nơi này xa chỗ làm việc của bà ấy, bình thường bà ấy đều ở căn nhà gần đơn vị.”

“Căn nhà này là do cậu tôi, cũng chính là ba của Lâm Trạc tặng cho bà ấy vài năm trước. Sau khi về nước, vì bận công việc, bà ấy không có thời gian chăm sóc tôi, hơn nữa, nơi này cũng gần trường cấp ba tôi học, nên để tôi ở đây.”

“Dù sao, hàng xóm chính là nhà em trai bà ấy, nếu tôi có chuyện gì đột xuất, nhờ chú Hứa giúp đỡ, chắc chắn chú Hứa sẽ không bỏ mặc tôi, như vậy bà ấy làm việc cũng có thể bớt đi nhiều lo lắng.”

Trần Duyên Tri im lặng một lúc, mới nói: “Tôi luôn cảm thấy, mẹ cậu và mẹ Hứa Lâm Trạc rất giống nhau.”

Cùng bận rộn như nhau, mẹ của Hứa Lâm Trạc coi trọng công việc hơn coi trọng mối liên hệ tình cảm, mà dường như mẹ của Hồ Dư Chu còn hơn cả thế.

Hồ Dư Chu cười nhẹ: “Cũng không giống lắm đâu. Rốt cuộc thì dì Hà vẫn yêu thương Hứa Lâm Trạc, yêu cầu nghiêm khắc với cậu ấy là vì tính cách của dì ấy như vậy. Dì ấy cũng nghiêm khắc như thế đối với bản thân, không cho phép một chút lơi lỏng. Dì ấy cảm thấy như vậy là tốt, là tận tâm, là điều nên làm, nên mới đối xử với Hứa Lâm Trạc như vậy.”

“Mẹ tôi thì khác. Bà ấy và ba tôi không có tình cảm, sinh ra tôi cũng giống như việc kết hôn với ba tôi vậy, chẳng qua chỉ là để hoàn thành nhiệm vụ ngồi vững vị trí chính trị đó. Bà ấy không yêu ba tôi, cũng không yêu gia đình này, càng không yêu tôi.”

Đây là điều mà từ khi bắt đầu hiểu chuyện, Hồ Dư Chu đã dần dần cảm nhận được rõ ràng.

Người ta đều nói ba mẹ yêu con cái, yêu sâu sắc nên mới nghiêm khắc, nhưng Hồ Dư Chu luôn cảm thấy, chính câu nói này, khiến cô ấy chắc chắn, mẹ không yêu cô ấy.

Bởi vì mẹ không có bất kỳ kỳ vọng nào đối với cô ấy.

Từ nhỏ đến lớn, cô ấy thi được bao nhiêu điểm, giành được bao nhiêu giấy khen, xếp hạng mấy ở trường và trong khu vực, những thứ này, Hứa Mạn Đình chưa bao giờ hỏi han, cũng chưa bao giờ quan tâm.

Khi cô ấy còn nhỏ, vì công việc của Hứa Mạn Đình, cô ấy thường xuyên được giáo viên và nhà trường quan tâm đặc biệt, vì vậy cũng bị các bạn cùng lớp nhắm vào.

Hồ Dư Chu luôn rất ngoan ngoãn vâng lời, nhưng hôm đó lên lớp, khi phân nhóm thảo luận không ai muốn vào cùng nhóm với cô ấy, lúc tan học lại phát hiện phóng viên theo dõi từ cổng khu nhà đến tận dưới lầu, cô ấy thật sự không chịu nổi nữa, về đến nhà lập tức không kìm được, đến trước mặt Hứa Mạn Đình khóc.

Khi cô bé năm ấy đối mặt với ác ý của người khác, lòng đầy ấm ức, hoang mang sợ hãi, nhưng câu đầu tiên mẹ Hứa Mạn Đình mở miệng nói với cô ấy không phải an ủi, mà là chất vấn: “Chu Chu, con có trả lời những câu hỏi mà phóng viên đó hỏi con không?”

Hồ Dư Chu lắc đầu, nếp nhăn giữa hai lông mày Hứa Mạn Đình tan biến, nhìn gương trang điểm tiếp tục tẩy trang, vừa tẩy vừa nói: “Mẹ biết rồi. Mẹ sẽ nói với giáo viên ở trường, mấy ngày tới con đi học mẹ sẽ bảo tài xế đưa đón con.”

Một câu trả lời rất đơn giản, Hồ Dư Chu hơi ngẩn người, cô ấy ngơ ngác nhìn Hứa Mạn Đình.

Hứa Mạn Đình lau sạch mặt, quay đầu lại thấy cô ấy vẫn còn đó, lộ ra vẻ mặt hơi khó hiểu: “Chu Chu?”

“Còn vấn đề gì nữa không? Nếu không thì về phòng của con đi.”

Lúc đó Hồ Dư Chu mới 6 tuổi, vừa lên lớp 1, nhưng đã tự ngủ một mình.

Cô ấy vẫn chưa từng cảm thấy có gì kỳ lạ, vì từ khi bắt đầu nhớ được, cô ấy đã tự ngủ một mình, tự ăn cơm một mình, ở nhà một mình. Là một người lớn lên trong cô đơn, cô ấy sẽ không cảm thấy cô đơn là điều gì khó chịu đựng.

Cho đến sau khi lên lớp 3, Hồ Dư Chu dần dần kết bạn với một số bạn cùng tuổi, từ trong lời nói của họ, cô ấy mới dần dần nhận ra, thực chất gia đình mình rất khác với các gia đình bình thường. Ví dụ như trước khi đi học, mẹ nên ngủ cùng con, ví dụ như thi kém sẽ bị trách mắng, ví dụ như ba mẹ nên sống cùng nhau, chứ không phải ở chung một thành phố mà lại sống riêng hai nơi, cả năm cũng chẳng gặp nhau được mấy lần.

Về sau, khi cô ấy không ngừng trưởng thành, năm 12 tuổi chứng kiến ba mẹ vốn đã không có tình cảm giờ lại ly hôn, những kỳ vọng trong lòng về thứ gọi là gia đình cũng hoàn toàn tan biến.

Hồ Dư Chu biết, yêu cầu duy nhất của mẹ đối với cô ấy là đừng làm chuyện gì trái với lệ thường. Mẹ không quan tâm cô ấy có trở thành niềm tự hào của bà ấy hay không, nhưng dù thế nào, cô ấy cũng không được trở thành vết nhơ của bà ấy.

Trong lòng mẹ, cô con gái Hồ Dư Chu này xếp sau công việc, nên khi công việc của mẹ được điều động, Hồ Dư Chu đã bị đóng băng học bạ trong tình trạng không biết gì, bị mẹ ép buộc đưa ra nước ngoài.

Mẹ chưa bao giờ cân nhắc đến suy nghĩ của cô ấy, không nghĩ đến việc cô ấy vất vả lắm mới kết bạn được ở trong nước, không nghĩ đến việc thật ra tiếng Anh của cô ấy không tốt lắm, sống ở nước ngoài sẽ rất khó khăn.

Thậm chí, vì việc làm thủ tục nhập học phiền phức, Hứa Mạn Đình đã thẳng thừng từ bỏ việc cho cô ấy theo học trung học cơ sở theo quy trình bình thường, mà chuyển sang thuê gia sư dạy ở nhà.

Chỉ đơn giản là vì phiền phức.

Hồ Dư Chu: “Nhiều người hỏi tôi, tại sao lại ở bên Nghiệp Thần. Trong mắt người ngoài, điều kiện gia đình Nghiệp Thần không bằng nhà tôi, thành tích học tập cũng không bằng tôi, họ thấy lạ tại sao tôi lại yêu Nghiệp Thần, rõ ràng tôi có nhiều lựa chọn tốt hơn.”

“Nhưng thật ra, Nghiệp Thần tốt hơn tôi nhiều. Cậu ấy có một gia đình rất hạnh phúc mỹ mãn, có ba mẹ yêu thương tôn trọng và luôn ủng hộ cậu ấy vô điều kiện. Vì lớn lên trong môi trường như vậy, tính cách cậu ấy rất lạc quan, tỉ mỉ chu đáo, luôn đối xử rất thân thiện với người khác, cũng rất sẵn lòng giúp đỡ mọi người. Cậu ấy luôn không e ngại bày tỏ cảm xúc và suy nghĩ của mình.”

“Giữa tôi và cậu ấy, luôn là tôi đang đòi hỏi, tôi đã nhận được quá nhiều từ cậu ấy.”

Trần Duyên Tri trông theo ánh mắt của cô ấy nhìn xuống dưới lầu, hơi giật mình.

Cô đột nhiên nhận ra, không phải Hồ Dư Chu đang nhìn mọi người, từ đầu đến cuối, ánh mắt cô ấy đều chỉ dừng lại trên người Trịnh Nghiệp Thần.

Một khoảng lặng ngắn ngủi bao trùm.

Trần Duyên Tri từ từ lên tiếng: “Lại nói tiếp, lần này cũng là Nghiệp Thần đề xuất, nói muốn đến nhà cậu học.”

Hồ Dư Chu quay đầu nhìn cô, trong đôi mắt vốn bất động như núi, có gợn sóng chậm rãi lan tỏa.

Cô ấy cười cười: “Đúng vậy, tôi biết. Cậu ấy sợ tôi ở một mình trong nhà sẽ cảm thấy cô đơn.”

“Cậu ấy luôn nghĩ cho tôi nhiều như vậy.”

Bình Luận (0)
Comment