Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy

Chương 164

Kết quả thi thử lần hai đã được công bố, cuối cùng Trần Duyên Tri đã không còn phải nghe về thứ hạng và điểm số của mình từ miệng bạn bè nữa.

Lần này, người nói cho cô biết là Lâm Thanh Đào.

Động tác Lâm Thanh Đào đưa phiếu điểm cho cô rất thoải mái, giống như cử chỉ ban đầu khi cô ấy bảo Trần Duyên Tri ngồi xuống vậy. Cô ấy nhìn vẻ mặt Trần Duyên Tri, nói: “Kỳ thi thử lần này, em đứng thứ hai toàn thành phố.”

“Lần này cô gọi em đến, là có vài lời muốn nói với em.”

Trần Duyên Tri từ từ dời ánh mắt khỏi phiếu điểm: “… Vâng?”

Lâm Thanh Đào nhìn cô với ánh mắt dịu dàng mà không mất đi vẻ nghiêm khắc.

“Em có từng nghĩ đến việc phấn đấu để trở thành thủ khoa tỉnh ban Lịch sử không?”

Trần Duyên Tri sững sờ: “… Thủ khoa tỉnh ạ?”

Lâm Thanh Đào: “Cô biết các em đều là những học sinh giỏi nhất trong số những học sinh giỏi, đặc biệt là học sinh trong lớp các em, có lẽ sẽ chiếm trọn top 10 của tỉnh ở cả ban Vật lý và Lịch sử. Nhưng Duyên Tri à, em rất đặc biệt.”

“Cô đã xem qua lý lịch của em.” Lâm Thanh Đào nhìn cô: “Đã cố gắng đi đến tầm cao này rồi, em có nghĩ đến việc cố gắng thêm lần cuối, phấn đấu cho vị trí thứ nhất không?”

Khi Trần Duyên Tri trở về, Hồ Dư Chu và Trịnh Nghiệp Thần bèn xúm lại hỏi: “Sao thế, sao thế, sao chị Đào lại gọi cậu qua vậy?”

“Đúng đó, gần đây cậu thi tốt mà, phải không?”

Trần Duyên Tri: “Ừm… có lẽ chính vì thi tốt. Cô ấy nói tôi đứng thứ hai trong kỳ thi thử lần này.”

Không khí trong chốc lát đã đông cứng.

Giọng Trịnh Nghiệp Thần run rẩy: “Bao nhiêu cơ?”

Hồ Dư Chu: “Toàn thành phố, toàn ban, hay toàn lớp?”

Trần Duyên Tri nói ngắn gọn: “Tất cả.”

Bên cạnh chỗ ngồi, hai người đồng loạt hít vào một hơi.

Trịnh Nghiệp Thần giơ ngón tay cái với cô: “Đỉnh!”

Hồ Dư Chu: “Trời ơi, Trần Duyên Tri cậu được đấy! Vậy chị Đào gọi cậu qua là để khen cậu à?”

Trịnh Nghiệp Thần: “Hả? Chị Đào cũng biết khen người khác sao?”

Trần Duyên Tri: “Cô ấy nói chuyện với tôi một lúc, hỏi tôi có định phấn đấu cho vị trí thủ khoa tỉnh không, tôi nói, nếu được thì sẽ thử.”

Trần Duyên Tri nói đến đây thì bỗng dừng lại. Cô chợt nhận ra, hình như mỗi lần đạt đến đỉnh cao, cô đều nghĩ như vậy — Thử lại xem, không được thì thôi.

Rồi mỗi lần đều thành công đột phá, những thứ hạng trước đây tưởng chừng như xa vời, không ngờ lại không khó lắm.

Trần Duyên Tri khôi phục lại tinh thần: “… Sau đó cô ấy đưa cho tôi một số tài liệu, là những bài tập cô ấy tự biên soạn, cô ấy bảo tôi mấy ngày còn lại, có thời gian thì làm thử, cô ấy cũng đưa cho Bành Lăng Trạch một bản.”

Hồ Dư Chu: “Ồ phải rồi, hạng nhất là Bành Lăng Trạch phải không? Xem ra cậu sẽ phải cạnh tranh với cậu ấy rồi nhỉ?”

Hai người trước mặt Trần Duyên Tri đồng thời lộ ra vẻ mặt hóng chuyện không ngại có chuyện lớn.

Trần Duyên Tri nghiến răng: “… Dư Chu, không phải cậu cũng đứng thứ ba tổng điểm ban Vật lý sao? Sao cậu không cố gắng một chút?”

Hồ Dư Chu phất phất tay: “Thôi đi, cậu không biết trình độ của Hứa Lâm Trạc à. Tôi vẫn còn có chút tự biết mình đấy.”

Trần Duyên Tri sờ sờ tài liệu mang về từ văn phòng, hàng mi dài cụp xuống như cánh bướm đậu.

Vậy thì thử xem sao.

Ngày thi đại học dần đến gần, màu sắc tự do nhất của mùa hè mềm mại leo lên cành cây như không xương, phủ xanh khắp trời, làn gió nhẹ thổi qua không làm xáo trộn hơi thở của đất. Lịch trên bàn không còn phình to như trước, mà đã biến thành một cô gái mảnh mai giảm cân thành công.

Tiếng gõ cửa của tháng 6 là tiếng chuông cuối cùng vang vọng núi sông, báo hiệu ngày tất cả chờ đợi sau mười hai năm đèn sách đã tới gần trong gang tấc.

Tuy nhiên, chỉ còn ba ngày nữa là đến kỳ thi đại học, một “sự cố nhỏ” không ai có thể dự đoán được đã xảy ra.

Tiết học đã kết thúc từ lâu, những ngày cuối cùng được dành cho học sinh tự do sắp xếp, đối với học sinh lớp 10 và lớp 11, kỳ nghỉ thi đại học bắt đầu từ sáng nay, vì vậy ngoại trừ khu dạy học lớp 12, toàn bộ các khu vực khác của trường Trung học Đông Giang đều vắng tanh.

3 giờ chiều, tất cả học sinh khối 12 đều đang tự học trong lớp, đúng lúc này, máy điều hòa vốn đang hoạt động tốt trong mỗi lớp bỗng nhiên đồng loạt vang lên tiếng “bíp bíp”.

Lớp nào cũng có vài học sinh ngẩng đầu lên nhìn, mà những học sinh quen thuộc với máy điều hòa nhanh chóng nhận ra, đó chính là tiếng máy điều hòa tắt.

Khi miệng gió của máy điều hòa đóng lại, càng ngày càng nhiều người trong lớp Nguyên Bồi ngẩng đầu lên, Hồ Dư Chu hơi khó hiểu, khẽ nói: “Sao máy điều hòa lại tự tắt vậy?”

Người đầu tiên lên tiếng là Trịnh Nghiệp Thần, giọng cậu ta bối rối: “Chuyện gì thế, sao máy điều hòa lại tắt?”

Tiếng xì xào trong lớp học dần dần vang lên, người thứ hai đứng lên là Bành Lăng Trạch, cậu ấy ở gần cửa nhất, bèn đi thẳng đến cửa vặn công tắc quạt, chỉ vài giây sau đã lộ vẻ sáng tỏ: “Chắc là bị ngắt điện rồi, quạt cũng không bật được.”

Nhưng sau khi kiểm tra xong hộp điện, Hứa Lâm Trạc lại đưa ra một kết luận đáng sợ hơn: “Không bật được cầu dao, lớp trưởng lớp bên cạnh qua nói lớp họ cũng vậy.”

“Có lẽ là mất điện rồi.”

Lớp học lập tức sôi trào ầm ĩ, học sinh trở nên xôn xao, bắt đầu thì thầm với nhau.

Bành Lăng Trạch và Hứa Lâm Trạc đi đến văn phòng tìm giáo viên, Lâm Thanh Đào nhanh chóng chạy đến, vừa vào cửa đã vỗ tay ra hiệu cho mọi người im lặng: “Vừa rồi đột nhiên bị mất điện, không biết vì lý do gì, các em đừng để ý nhé! Tiếp tục tự học đi, có lẽ trong vòng một giờ nữa sẽ có điện lại.”

Hồ Dư Chu nhìn sang Trần Duyên Tri bên cạnh: “Đúng là vậy, trước đây hồi lớp 11 cũng bị mất điện một lần, khoảng nửa tiếng là có điện lại rồi.”

Trần Duyên Tri: “Chắc chắn trường có nguồn điện dự phòng mà.”

Tiếng ồn trong lớp học dịu đi, ai cũng nghĩ sẽ nhanh chóng có điện lại, nên mọi người đều cúi đầu tiếp tục làm việc của mình. Học sinh ngồi gần cửa sổ thì đứng dậy đóng chặt cửa sổ vốn chưa đóng kỹ, để tránh hơi lạnh thoát ra ngoài.

Tuy nhiên, lần mất điện này lại vượt xa dự đoán của tất cả mọi người.

Đừng nói là một giờ, cả buổi chiều cho đến giờ ăn, nguồn điện của tòa nhà dạy học vẫn chưa được khôi phục. Chưa đầy hai tiếng, hơi lạnh trong lớp học đã không còn.

Tháng 6 ở miền Nam gần như đã đến thời điểm nắng nóng gay gắt nhất, không có máy điều hòa, không khí trở nên oi bức đến mức có thể lấy mạng người. Tiếng ồn trong lớp học ngày càng lớn, không ít học sinh không chịu nổi nóng, đã bắt đầu tìm kiếm bất cứ thứ gì có thể quạt gió.

Nhưng tin xấu còn chưa dừng lại ở đó, còn nửa tiếng nữa mới đến giờ ăn, các bạn học được thông báo rằng căng tin không thể bắt đầu bán cơm đúng giờ, vì không có điện.

Số lượng đồ ăn giao hàng ở cổng trường nhiều gần gấp đôi ngày thường, cũng có không ít phụ huynh đã sớm nhận được điện thoại phàn nàn của con cái, vội vàng đến đưa cơm.

Một nhóm người từ lớp Nguyên Bồi tìm được một bàn lớn trong căng tin, bảy tám phần đồ ăn được giao tới xếp ngay ngắn trên bàn, mọi người ngồi quanh bàn, vừa đổ mồ hôi nhễ nhại vừa than thở.

Trịnh Nghiệp Thần là người đầu tiên lên tiếng, giọng cảm thán: “Cuộc đời thật phi lý…”

Hồ Dư Chu: “Không thể ngờ được, có một ngày chúng ta sẽ tụ tập ăn đồ giao đến vì trường mất điện.”

Tân Đào: “Ai mà ngờ được chứ!”

Khổng Trăn Di: “Thậm chí chỉ ngày kia là đã thi đại học rồi… Tôi nói này, Trung học Đông Giang thật là quá đáng…”

Ngu Uyển Nghi vừa tách đũa vừa hỏi: “Vậy chị Đào nói sao? Khi nào mới có điện lại?”

Bạch Dục Hoa là người mang điện thoại đến trường, lúc này đang trực tiếp cập nhật tin tức: “Nhóm chat phụ huynh cũng nổ tung rồi, ai cũng nói chúng ta không có cơm ăn, không tắm được thì làm sao, còn có phụ huynh nói muốn đón con về, thật là hỗn loạn.”

Khổng Trăn Di: “Ba mẹ tôi còn gọi điện hỏi có cần đón tôi về nhà không, mai lại đến.”

Hứa Lâm Trạc: “Chị Đào nói trong nhóm là xe cấp điện đang trên đường đến rồi, nhưng bây giờ là giờ cao điểm buổi tối, không biết sẽ tắc đường bao lâu.”

Trịnh Nghiệp Thần rên rỉ: “Không phải đến tối vẫn không có điện đấy chứ!”

Rất không may, lời Trịnh Nghiệp Thần lại nói trúng phóc, cho đến khi bầu trời chuyển sang màu xanh sẫm, xe cấp điện mới lắc lư đi vào trường. Khi nó đến khu dạy học khối 12, cả hai tòa nhà dạy học đều bùng nổ tiếng hoan hô như sấm dậy.

Không ít người đã nóng đến mức chạy về ký túc xá thay quần đùi đồng phục, ngoài hành lang một dãy ghế một dãy người, đều là ra ngoài ngồi hóng gió, dù sao không có điều hòa và quạt, trong lớp học đã nóng bức đến gần như không thở nổi.

Khi Trần Duyên Tri đi qua hành lang, đúng lúc có hai nam sinh cao lớn đi ngang qua bên cạnh, xắn tay áo vừa phe phẩy quạt vừa than phiền: “Đến chậm quá, lãnh đạo làm ăn kiểu gì vậy?”

“Năm nay nếu số người đỗ Thanh Bắc mà ít đi, Hiệu trưởng phải chịu đòn nhận tội chứ nhỉ?”

“Này, cậu khỏi phải nói! Tôi cứ nghĩ nếu lúc thi đại học nó cũng làm cho một quả mất điện thì sao. Thật quá không đáng tin cậy, trường chúng ta còn là địa điểm thi nữa!”

“Chắc không đâu, địa điểm thi đại học đều có xe cấp điện dự phòng bên cạnh mà.”

Bóng người nói chuyện phiếm đã đi xa, trời đêm lấp lánh sao, mây chiều mờ mịt.

Trần Duyên Tri lau mồ hôi chảy xuống cổ, cô đi qua đám đông, tìm thấy Trịnh Nghiệp Thần, Hồ Dư Chu và Hứa Lâm Trạc ở bên lan can: “Có vẻ sắp có điện lại rồi.”

Hồ Dư Chu: “Xe cấp điện đã đến, chắc sẽ có điện ngay đấy nhỉ?”

Trịnh Nghiệp Thần: “Đúng vậy, xe này đâu thể đi mất được chứ?”

Miệng quạ đen của Trịnh Nghiệp Thần lại một lần nữa linh nghiệm, công nhân vốn đã xuống xe, khám xét một hồi rồi lại ngồi vào ghế lái, sau đó xe cấp điện từ từ khởi động, ì ạch chạy ra khỏi tầm mắt mọi người.

Thậm chí Trần Duyên Tri còn nghe thấy tiếng la ó rất rõ ràng từ tòa nhà dạy học đối diện.

Trịnh Nghiệp Thần nhìn cảnh tượng trước mắt, há hốc mồm: “Ơ, ơ, sao lại thật sự chạy mất rồi???”

Hồ Dư Chu cũng không nói nên lời: “… Chịu thua, không học nữa, nóng thế này học không nổi tí gì.”

Trần Duyên Tri gục xuống lan can, cảm nhận được giọt mồ hôi từ đuôi tóc rơi xuống trượt dọc xương bả vai, một làn gió mát thổi vào mặt, Trần Duyên Tri nhắm mắt, ngẩng cằm lên, bỗng thấy có cảm giác mềm mại đặt trên cổ.

Cô lập tức mở mắt ra, phát hiện là Hứa Lâm Trạc đang cầm khăn giấy lau mồ hôi cho cô.

Người trước mắt rất nghiêm túc lau quanh cổ cho cô, Trần Duyên Tri nhìn cậu, trong lòng như có chỗ nào đó tan chảy: “Hứa Lâm Trạc, cậu cũng đang đổ mồ hôi.”

Khăn giấy trong tay Hứa Lâm Trạc bỗng ấn lên thái dương cô, hai tay Trần Duyên Tri nắm chặt lan can, theo bản năng nhắm mắt lại rồi mở ra, đáy mắt phản chiếu hình ảnh người kia đang nhìn cô cười.

Hứa Lâm Trạc cười nói: “Ừm, tôi biết.”

Trần Duyên Tri dừng lại một giây, chủ động đưa tay ra xin khăn giấy từ cậu: “Vậy để tôi lau cho cậu.”

Hứa Lâm Trạc vui vẻ đồng ý: “Được thôi.”

Cậu đưa khăn giấy vào tay cô, hơi cúi người xuống, nhắm mắt đưa mặt lại gần cô.

Trần Duyên Tri nhìn thấy nụ cười chưa tan hết ở khóe miệng cậu, động tác giơ tay lên khựng lại một chút, rồi mới từ từ áp khăn giấy lên má người kia.

Đôi khi cô cứ cảm thấy Hứa Lâm Trạc cố tình dụ cô mắc câu, nhưng cô nghĩ vậy, lại không tìm ra lỗi của cậu.

Cho đến khi vào giờ tự học buổi tối, điện ở khu dạy học khối 12 vẫn chưa được khôi phục.

Các thầy cô gọi những học sinh còn đang ở ngoài hành lang về lớp tự học, nhưng trời đã hoàn toàn tối đen, lớp học không có đèn gần như không thấy được ngón tay, phải nhờ đèn bàn của các bạn mới miễn cưỡng nhìn rõ chữ trên sách. Nhưng, không phải ai cũng chuẩn bị đèn bàn, nên cả lớp học chỗ sáng chỗ tối, nguồn sáng hoàn toàn không được phân bố đồng đều giữa các khu vực.

Trần Duyên Tri có một cái đèn bàn, vẫn là cái đèn còn sót lại từ hồi lớp 10 khi cô trốn trong nhà vệ sinh thức đêm làm bài tập, ngay cả bản thân Trần Duyên Tri cũng không ngờ, cái đèn bàn nhỏ không nổi bật này lại có thể tỏa sáng một lần nữa trước khi cô tốt nghiệp trung học.

Trịnh Nghiệp Thần vừa thấy Trần Duyên Tri lấy đèn bàn ra đã lập tức hô lên là cứu tinh, còn Hồ Dư Chu thì giúp điều chỉnh góc đèn, để đèn của Trần Duyên Tri có thể chiếu sáng mặt bàn của hai bàn học sinh.

Trần Duyên Tri đang định quay người, Lâm Tùng Minh ngồi sau lưng cô bỗng lên tiếng, giọng rất bình tĩnh và nghiêm túc:

“Cảm ơn.”

Trần Duyên Tri sửng sốt: “… Không có gì.”

So với việc núi băng vạn năm Lâm Tùng Minh lại chủ động nói chuyện với cô, thậm chí còn bày tỏ lòng biết ơn, điều khiến Trần Duyên Tri cảm thấy bất ngờ hơn là, dù trước giờ tự học buổi tối mọi người phàn nàn thế nào, kêu ca muốn buông xuôi ra sao, nhưng khi thật sự ngồi xuống trước bàn học, ai nấy cũng đều trở nên yên lặng, mắt nhìn vào sách vở, dù trán vẫn đang chảy mồ hôi, nhưng vẫn gần như tập trung cao độ.

Cho dù ngoài miệng nói thế nào, cũng không có ai thực sự từ bỏ cả.

Trần Duyên Tri chỉ liếc nhìn một cái, bèn nắm chặt bút, cúi đầu chăm chú làm việc trở lại.

Không biết đã trôi qua bao lâu, Trần Duyên Tri đang cầm bút suy nghĩ về đáp án của một bài toán thì bên ngoài bỗng truyền đến tiếng động ồn ào, như thể có người chạy ra khỏi lớp học đến hành lang, tiếng nói chuyện ríu rít vô cùng phấn khích vọng lại từ xa.

Trần Duyên Tri vô tình ngẩng đầu lên, bỗng khựng lại.

Bên ngoài cửa sổ, trên hành lang của tòa nhà dạy học đối diện, không biết từ lúc nào đã đầy ắp học sinh, trong tay họ cầm đủ các loại nguồn sáng khác nhau. Trần Duyên Tri vừa mới liếc nhìn, suýt nữa tưởng mình đã nhìn thấy bầu trời đêm rơi xuống, hạ cánh ở trần gian.

Trong lớp có không ít bạn học cũng nhìn thấy, bắt đầu xì xào bàn tán:

“Có phải đã tan học rồi không?”

“Đúng vậy, không có tiếng chuông, nhưng nhìn giờ thì đúng là đã tan học rồi.”

“Đi thôi, ra ngoài xem sao!”

Liên tục có người đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi đi ra hành lang, chẳng mấy chốc người trong lớp học đã đi gần hết.

Trần Duyên Tri cũng đứng dậy, chậm rãi đi ra cửa sau.

Trước mắt là những ánh đèn lung linh bao phủ, màu xanh là gậy cổ vũ còn thừa lại từ buổi biểu diễn văn nghệ của các lớp, màu trắng là đèn pin, màu vàng là đèn bàn. Mọi người cầm trong tay những chiếc đèn và dụng cụ chiếu sáng to nhỏ khác nhau, đứng trên hành lang chiếu sáng tòa nhà dạy học phía đối diện.

Đúng lúc này, cô bỗng nghe thấy vài câu hát lạc điệu, như thể có người đang gân giọng hát thật lớn để bắt nhịp.

Chỉ trong vài giây, từ vài tiếng hát rời rạc, càng lúc càng nhiều người bắt đầu hát theo, có người giơ máy ảnh quay video, có người hò reo theo, có người nắm tay bạn bè hào hứng nhìn nhau cười.

Cuối cùng, tiếng hát vang vọng giữa hai tòa nhà dạy học, những chú dế trên bãi cỏ cũng ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt nhìn biển đèn trên cao.

Giọng hát trong trẻo vang xa, nhịp điệu không đúng, nhịp hát không đúng mà giai điệu cũng không chuẩn, nhưng lại dịu dàng nồng nhiệt, khiến người ta muốn rơi lệ:

Một ngày đó tôi bắt đầu ngắm nhìn bầu trời sao và nhận ra.

Những vì sao không xa, giấc mơ cũng không xa, chỉ cần bạn nhón chân lên.

Từ ấy tôi không còn do dự cũng không còn rụt rè.

Dang rộng đôi tay cùng bạn bay cao hơn, nhìn xa hơn.”

Trần Duyên Tri ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, lúc ấy trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ.

Có lẽ cô sẽ nhớ khung cảnh này cả đời.

Học sinh hai tòa nhà Nam Bắc chen chúc tựa vào lan can, cùng nhau hát bài《Ngắm nhìn bầu trời sao》. Những ánh đèn vốn đơn lẻ mờ nhạt lần lượt sáng lên trong bóng tối, đan xen thành một biển đèn vô bờ lay động trong gió, lấp lánh rực rỡ.

Lúc này, bọn họ cùng thắp sáng vùng trời sao trong đêm đen, vừa là lá cờ của ban ngày, vừa là ngọn hải đăng của màn đêm.

Trần Duyên Tri đứng ở góc, ngẩng đầu lên, bỗng một bóng đen phủ xuống bên cạnh, rồi có người nắm lấy tay cô trong bóng tối.

Không biết từ lúc nào, cảm giác ấm áp quen thuộc, mùi hương cỏ cây khiến người ta an lòng đã nhẹ nhàng bao phủ lấy giác quan của cô.

Khoảnh khắc Trần Duyên Tri quay đầu nhìn, ánh mắt rơi vào đáy mắt Hứa Lâm Trạc.

Dù đêm tĩnh mịch và ánh sáng chập chờn nhấp nháy, nhưng người trước mắt này, ngay khi cậu xuất hiện, tất cả những thứ khác đều trở nên lu mờ.

Trần Duyên Tri nghĩ, dù nhìn Hứa Lâm Trạc bao nhiêu lần, cô vẫn luôn cảm thấy cậu là sự tồn tại rõ ràng và ngời sáng nhất trong cả bầu trời đêm, giống như ngôi sao Bắc cực, còn nếu là ở mặt đất thì khiến người ta liên tưởng đến một ngọn đuốc.

Trần Duyên Tri không nói gì, chủ động đưa tay ôm lấy Hứa Lâm Trạc.

Hứa Lâm Trạc hơi ngạc nhiên. Cậu cúi xuống nhìn cô gái đang ôm chặt mình trong lòng, tư thế dựa hẳn vào cậu, sau đó, khuôn mặt cậu dần giãn ra, cũng đưa tay ôm lại cô.

Tiếng cười dịu dàng vang lên bên tai, khoảng cách rất gần, hơi thở ấm áp phả vào tai nhau khiến đầu óc choáng váng.

Hứa Lâm Trạc cười nói: “Ôm tôi chặt thế, chẳng lẽ cậu sợ bóng tối sao?”

Trần Duyên Tri đặt tay sau lưng cậu cào nhẹ một cái, không vui lắm đáp: “Tôi đâu có sợ bóng tối chứ.”

Hứa Lâm Trạc mím môi, đáy mắt tràn đầy ý cười: “Ra vậy, tôi hiểu rồi — Thanh Chi ôm tôi, chỉ đơn giản là vì muốn ôm tôi thôi.”

“Tôi có thể hiểu như vậy không?”

Họ ôm nhau ở một góc không ai chú ý, nhiệt độ cơ thể tăng lên trong đêm hè oi bức, không khí cũng trở nên dính nhớp nóng rực, mang theo hơi ẩm đang bốc hơi.

Trần Duyên Tri không nói gì, Hứa Lâm Trạc đợi mãi không thấy cô trả lời, vừa định nói gì đó thì cô gái vẫn luôn im lặng trong lòng bỗng lên tiếng: “Tôi ôm cậu, đương nhiên là vì tôi thích cậu.”

Hứa Lâm Trạc hơi sững lại, Trần Duyên Tri nói ra khỏi miệng thì hơi hối hận, nhưng phản ứng của Hứa Lâm Trạc còn dữ dội hơn cô tưởng tượng, giọng cậu nghe rất vui vẻ mừng rỡ, như đứa trẻ được cho kẹo: “Thanh Chi, cậu nói lại một lần nữa được không?”

Trần Duyên Tri giả ngốc: “Nói gì cơ?”

Nhưng Hứa Lâm Trạc rất kiên nhẫn, cậu dịu dàng nhìn cô: “Nói cậu thích tôi.”

Trần Duyên Tri cứ thế vùi đầu vào lòng Hứa Lâm Trạc: “Không hiểu, tôi sợ bóng tối.”

Tiếng cười khúc khích dần vang lên bên tai khiến Trần Duyên Tri càng thêm ngượng ngùng, và khoảnh khắc tiếp theo, cô cảm thấy tóc mái bị vén lên, rồi một cảm giác ấm áp mềm mại truyền đến trán.

Là một nụ hôn.

Trần Duyên Tri ngây người, cô lập tức ngẩng đầu nhìn Hứa Lâm Trạc, còn cậu, sau khi hôn xong thì thản nhiên nhìn cô, giây phút ánh mắt chạm nhau, lập tức cong mắt cười.

Hứa Lâm Trạc: “Vậy để tôi nói cũng được. Tôi thích Thanh Chi, rất rất thích.”

Đêm hè trước kỳ thi đại học, gió nhẹ không oi bức, không khí ngột ngạt, phía sau họ là biển đèn đan xen, ánh sao lấp lánh.

“… Tôi biết rồi.”

Tôi cũng thích cậu.

Rất, rất thích.

—-

Ngày đầu tiên của kỳ thi đại học, ánh nắng chói chang, tiếng ve đã có vẻ ồn ào. Dưới bầu trời xanh bao la, những học sinh mặc đồng phục đi theo thảm đỏ, dọc đường đập tay với các thầy cô, trên mặt đầy vẻ căng thẳng bước vào tòa nhà thi, ngồi trước bàn gỗ được lau sạch bóng, khi tiếng chuông trịnh trọng vang lên, cả phòng cúi đầu, rồi sau đó như tằm ăn dâu.

Ngày thứ hai của kỳ thi, nắng chuyển mưa rào, đầu người chen chúc của học sinh biến thành những chiếc ô đủ màu sắc, lời đồn ba ngày thi đại học chắc chắn sẽ có mưa được chứng thực, hành lang lầu một đầy những học sinh đứng học đến giây phút cuối, tiếng đọc và tiếng mưa hòa quyện thành nhạc.

Ngày thứ ba của kỳ thi, ráng chiều rực rỡ.

Cảnh hoàng hôn tráng lệ và chói lọi hệt như một màn chào tạm biệt hoành tráng, chở những học sinh mang đầy ánh hào quang, hướng về mùa hè cuối cùng của ba năm trung học.

Bóng các học sinh liên tục tràn ra từ ba tòa nhà thi, đông đúc, xen lẫn tiếng hò reo và tiếng cười vang dội, rồi tỏa ra về phía lớp học và ký túc xá.

Không có cảnh xé sách vở, cũng chẳng có tuyết bay trên tòa nhà dạy học, sự mãnh liệt sôi trào mà mọi người từng tưởng tượng, thực ra đã được mài giũa thành dòng nước bền bỉ như dao qua vô số những ngày đêm vùi đầu, cứ thế chầm chậm chảy qua khúc ghềnh hiểm trở cuối cùng của tuổi trẻ, hòa mình vào biển cả rộng lớn tĩnh lặng.

Từ nay về sau, dòng nước sẽ không bao giờ còn những khoảnh khắc mãnh liệt, đau đớn, mong đợi mà cũng đầy tập trung như vậy nữa. Nó sẽ hòa vào đại dương, suốt cả cuộc đời, trong mênh mông vô tận, tìm ra giá trị chỉ thuộc về nó.

Trần Duyên Tri đeo cặp sách, cất giấy báo dự thi và bút, chậm rãi di chuyển theo dòng người, cho đến khi cuối cùng cô thoát khỏi đám đông chen chúc, nhìn thấy Hứa Lâm Trạc đứng dưới gốc cây không xa bên cạnh tòa nhà thi, hình như đang đợi cô.

Bóng cây loang lổ, ánh nắng tràn ngập nhân gian. Cậu đứng ở tận cùng của mùa hè, mỉm cười dịu dàng, kiên nhẫn chờ đợi cô bước đến bên cạnh.

Trần Duyên Tri nhìn Hứa Lâm Trạc, bỗng cong môi cười.

Cô bước qua mặt đất đầy ắp ánh nắng hè nóng rực, chạy về nơi người ấy đang đứng, kiên định đến bên cạnh cậu như bao lần trước đây.

Gió lướt qua tai, hàng cây xanh dọc con đường trong trường ngập nắng gắt, tiếng người ồn ào vang vọng, chàng trai và cô gái ôm nhau dưới tán cây rậm rạp sum suê.

Những tháng ngày tràn ngập ánh sáng rực rỡ ấy, cuối cùng cũng từ từ hạ màn vào giây phút này.

Bốn mùa sẽ xoay vần, đời người dài đằng đẵng không thể đoán trước, nhưng Trần Duyên Tri hiểu rằng, cô sẽ không bao giờ có một mùa hè như thế này nữa.

Tuổi trẻ vĩnh cửu mãi trường tồn, nhưng mùa hè này sẽ không bao giờ trở lại.

——Hoàn chính văn——

Bình Luận (0)
Comment