Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy

Chương 176

Lúc này, tại nhà họ Tạ ở thành phố Xuân Thân, ba mẹ Tạ vừa đi du lịch, đến thành phố bên cạnh để thị sát, Tạ Đình Úc đã đến công ty, trong cả nhà họ Tạ ngoài quản gia và người giúp việc, chỉ có một mình Tạ Minh Thận.

Khi Tạ Minh Thận nhận được cuộc gọi của Tạ Cẩn Hoa, anh ấy đang đọc sách. Anh ấy nhìn cái tên đang chớp nháy trên màn hình điện thoại, khi nhấc máy, khóe miệng nở một nụ cười: “Tiểu Hoa đấy à?”

“Anh.” Giọng Tạ Cẩn Hoa vừa vang lên từ điện thoại, nụ cười trên mặt Tạ Minh Thận lập tức biến mất.

Anh ấy đặt cuốn sách đang cầm xuống, cau mày, giọng nói cũng trở nên gấp gáp, lồng ngực khẽ phập phồng: “Tiểu Hoa, em đang khóc sao?”

“Chuyện gì đã xảy ra vậy? Sao em lại—”

Giọng Tạ Cẩn Hoa khàn đặc vang lên: “Anh, em đang ở trước cửa nhà.”

Khi Tạ Minh Thận mở cửa chính, Tạ Cẩn Hoa mới giải thích với anh ấy: “Em về vội quá, quên mang theo chìa khóa nhà rồi.” 

“Không sao.” Tạ Minh Thận nhìn Tạ Cẩn Hoa với đôi mắt đen xám hơi sưng, lòng đau như cắt, anh ấy đưa tay kéo Tạ Cẩn Hoa, dẫn cô đến trước sofa, rót cho cô một cốc nước rồi mới ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống, Tạ Minh Thận cứ nhìn cô chằm chằm, đợi cô ngửa đầu uống hết một cốc nước, mới mở miệng hỏi: “Vậy có chuyện gì thế?”

“Tại sao em lại khóc, tại sao em đột nhiên về Xuân Thân?” Tạ Minh Thận nhíu mày: “Em trông tiều tụy lắm, em có biết không?”

Tạ Cẩn Hoa cúi đầu: “Xin lỗi.”

“Đã làm anh lo lắng rồi.”

Tạ Minh Thận nhìn cô, chậm rãi thở dài: “Anh chỉ lo lắng cho em thôi, không phải đang trách móc em đâu.”

“Ừm.” Tạ Cẩn Hoa: “Anh hai đâu? Anh ấy không ở nhà sao ạ?”

Tạ Minh Thận: “Đình Úc đã đến công ty rồi, không có ở nhà.”

“Em tìm nó có việc gì sao?”

Tạ Cẩn Hoa do dự một lát: “Anh, thực ra em về là muốn nhờ anh hai giúp em một việc…”

Tạ Cẩn Hoa kể lại tất cả những chuyện xảy ra xung quanh cô trong nửa tháng qua và tình cảnh khó khăn hiện tại của EC cho Tạ Minh Thận nghe.

Đúng như cô dự đoán, từ khi nghe đến việc Xa La Binh mạo phạm cô, sắc mặt Tạ Minh Thận đã trầm xuống.

Vẻ mặt Tạ Minh Thận lạnh như sương: “… Cẩn Hoa, em còn nhớ tên của nhà đầu tư đó không?”

“Nhớ ạ.” Tạ Cẩn Hoa mở trang ghi chú trên điện thoại ra, đưa cho Tạ Minh Thận: “Em cũng đã điều tra rõ ràng mấy công ty mà gã ta điều hành rồi.”

“Đây cũng là việc em muốn nhờ anh.” Sắc mặt Tạ Cẩn Hoa bình tĩnh, nhưng vẻ bướng bỉnh lộ ra trong đáy mắt lại rất đáng kinh ngạc: “Em muốn anh có thể điều tra gã ta.”

“Gã ta làm những chuyện như vậy chắc chắn không phải mới một hai lần, nếu chưa từng thành công, sẽ không ngông cuồng và tùy tiện như vậy.” Tạ Cẩn Hoa nói: “Em chỉ là may mắn, được tổ trưởng bảo vệ, em không dám tưởng tượng những cô gái khác gặp phải kẻ bẩn thỉu này, nếu cấp trên của họ không chọn giúp đỡ họ, họ sẽ phải đối mặt với điều gì.”

Tạ Minh Thận: “Được. Chuyện của gã ta, anh sẽ bảo người xử lý.”

Tạ Minh Thận dừng lại một chút, cẩn thận quan sát biểu cảm của Tạ Cẩn Hoa: “Nhưng về việc rót vốn, vẫn phải xem Đình Úc quyết định thế nào.”

“Anh, còn cả ba mẹ đều không thích hợp đứng ra tiếp xúc với giới kinh doanh, Cẩn Hoa em vẫn luôn biết điều này. Hiện giờ trong nhà, người có thể rút ra số tiền lớn như vậy chỉ có anh hai em thôi.” Tạ Minh Thận nói: “Anh không hiểu rõ dự án này, tình hình kinh doanh trong công ty của Đình Úc cũng chỉ có thằng bé là rõ nhất, nếu dự án của các em khác xa với hoạt động kinh doanh của công ty, anh cũng không thể đảm bảo…”

“Anh, dự án và thực lực của đội ngũ chúng em đủ xuất sắc, em có thể nhờ tổ trưởng gửi tài liệu dự án cho anh xem ngay. Em không muốn để anh hai tiếp nhận một mớ hỗn độn, dự án này cũng có tâm huyết của em, em đã chứng kiến nó được hoàn thành từng chút một, em rất rõ một khi nó được triển khai sẽ mang lại bao nhiêu lợi ích, đối với công ty của anh hai, chắc chắn là điều tốt.” Tạ Cẩn Hoa cúi đầu, những ngón tay đặt trên đùi co chặt lại: “… Em biết em rất trơ trẽn. Dù dự án của chúng em có tốt đến đâu, cũng không liên quan gì đến nghiệp vụ chính của công ty anh hai. Nhưng em thật sự không còn cách nào khác…”

Tạ Minh Thận thấy nước mắt Tạ Cẩn Hoa rơi xuống từng giọt, dù cô đã bấu chặt ngón tay đến mức đỏ ửng: “Em phải giúp cậu ấy… nếu không em không thể tưởng tượng được, một người đầy kiêu hãnh và nỗ lực như tổ trưởng, chưa bao giờ thất bại, lại vì chuyện em gây ra mà gục ngã giữa chừng… Anh, nếu thật sự như vậy, cả đời này em sẽ không thể đối mặt với cậu ấy nữa.”

Đây là lần đầu tiên Tạ Cẩn Hoa khóc trước mặt Tạ Minh Thận kể từ khi lên cấp ba.

Tạ Minh Thận hiểu rõ hơn ai hết, rằng em gái mình mạnh mẽ đến mức nào, ngay cả khi bị bắt nạt ở trường cũng không muốn nói nửa lời với anh ấy, đã tự mình gánh vác, tự mình giải quyết rất nhiều chuyện.

Tạ Minh Thận vốn không có cách nào đối phó với nước mắt của Tạ Cẩn Hoa, anh đưa tay ôm lấy vai Tạ Cẩn Hoa, dỗ dành nhẹ nhàng, hoàn toàn không biết phải làm sao: “Được rồi, được rồi, anh hiểu rồi. Dù thế nào anh cũng sẽ thuyết phục anh hai em, chắc chắn bảo thằng bé giúp đỡ, được không?”

“Bây giờ em đang quá kích động rồi. Bình tĩnh lại một chút, đi rửa mặt rồi ngủ một giấc đi, anh sẽ giúp em liên lạc với thằng bé.”

Tạ Minh Thận đưa cô vào phòng, nhìn Tạ Cẩn Hoa nằm xuống giường nhắm mắt lại. Rõ ràng cô đã kiệt sức, vô cùng mệt mỏi, lúc này vừa chạm gối đã dần dần chìm vào giấc ngủ.

Tạ Minh Thận nhìn cô ngủ say.

Cảm nhận được hơi thở của cô gái dần dần ổn định, Tạ Minh Thận thu lại cảm xúc trong đáy mắt, đưa tay từ từ cởi cúc áo ở cổ cô.

Cổ của cô gái trắng như tuyết, trên đó đeo một tấm bùa hộ mệnh hình tam giác, nền trắng chữ đen, có thể nhìn thấy thấp thoáng.

—-

Mặt trời lặn về Tây, Lương Doanh và các thành viên của phòng kỹ thuật ngồi trong quán cà phê, cảm giác mệt mỏi sau một ngày bận rộn ngập tràn toàn cơ thể.

Lương Doanh đeo kính gọng nửa viền, giọng trầm thấp: “Nhà đầu tư bên này cũng rất do dự… Ừm, tôi hiểu rồi, tôi sẽ xem xét lại. Việc công ty tạm thời nhờ các cậu lo nhé.”

Anh cúp điện thoại, màn hình điện thoại hiển thị có tin nhắn mới, anh mở ra xem, đôi mắt đen sau tròng kính trong suốt.

Người của phòng kỹ thuật đang than thở: “Cậu nói xem phải làm sao đây! Rốt cuộc tên họ Xa đó có lai lịch thế nào vậy? Ngay cả nhà đầu tư ở Thiên Tân cũng không thuyết phục được!”

“Không phải trước đây từng nghe nói nhà gã ta có người làm việc ở trên à…”

“Thật vậy sao? Ôi, vậy có thể tố cáo được không?”

“Tố cáo cần phải có bằng chứng, chúng ta đâu có thời gian để đối phó với gã ta? Sợ là gã ta chưa sụp đổ, công ty chúng ta đã sụp đổ trước rồi.”

“Giá mà nhà tôi có tiền thì tốt, chắc chắn tôi sẽ đầu tư cho công ty chúng ta.”

Điện thoại của Lương Doanh đổ chuông, tiếng bàn tán xung quanh nhỏ dần, mọi người đều quay đầu nhìn về phía Lương Doanh đang nghe điện thoại.

“Alô, xin chào.”

“Ừm… ừm… vâng.” Vẻ mặt của Lương Doanh dần trở nên hơi ngạc nhiên, sau đó là do dự: “Ừm, xin hỏi quý danh?”

“Vâng, anh Tạ. Vậy khi nào anh có thời gian?”

“Sáng mai à? Được.”

Lương Doanh cúp điện thoại dưới ánh mắt nóng bỏng của mọi người, nhìn về phía họ: “Là nhà đầu tư mới.”

“Ôi!!!” Một nhóm đàn ông của phòng kỹ thuật lập tức đứng dậy, chỉ thiếu nước vung tay hò reo, một câu của Lương Doanh dập tắt suy nghĩ của họ: “Vẫn chưa đàm phán xong đâu, chỉ mới hẹn thời gian, nhưng giọng điệu của đối phương nghe có vẻ rất mạnh mẽ.”

“Tổ trưởng, là nhà đầu tư từ đâu vậy?”

Lương Doanh: “Từ Xuân Thân.”

“Xa vậy sao? Làm sao họ biết về nhóm chúng ta được?”

Lương Doanh chủ động hỏi họ của đối phương, trong lòng cũng có phỏng đoán, nhưng anh lại nghĩ có lẽ chỉ là trùng hợp.

Lương Doanh: “Vì vậy tối nay tôi phải đi Xuân Thân rồi. Tôi đặt vé máy bay, đi ngay bây giờ, các cậu về Bắc Kinh đi.”

“Tổ trưởng, chúng tôi không cần đi sao?”

Lương Doanh lắc đầu: “Đối phương nói chỉ cần một mình tôi đi là được rồi. Tôi sẽ xác nhận lại với họ tối nay, nếu có vấn đề chuyên môn nào, lúc đó tôi sẽ hẹn một cuộc họp video, các cậu giải thích cho họ trực tuyến là được.”

Mọi người ở bộ phận kỹ thuật không hiểu chuyện gì, gật đầu: “Được rồi, vậy nếu có việc gì, đến lúc đó nhớ liên lạc nhé!”

—-

Ngày hôm sau, Lương Doanh đến địa điểm đã hẹn, khi anh đẩy cửa và nhìn thấy bóng dáng của Tạ Minh Thận, anh lập tức hiểu tại sao Tạ Minh Thận lại đột nhiên tìm đến họ.

Không có lý do gì khác, Tạ Minh Thận quá giống với Tạ Cẩn Hoa.

Khác với Tạ Đình Úc mang vẻ ngoài lạnh lùng nghiêm nghị được thừa hưởng nhiều từ ba Tạ, Tạ Minh Thận và Tạ Cẩn Hoa đều thừa hưởng nhiều hơn từ mẹ Tạ, đường nét mềm mại toát ra từ bên trong, trên khuôn mặt Tạ Cẩn Hoa là vẻ nhẹ nhàng xinh đẹp, còn trên mặt Tạ Minh Thận lại trở thành vẻ ôn hòa thanh lịch.

Cũng bởi vậy, người ta thường đùa với ba anh em rằng, Tạ Minh Thận và Tạ Cẩn Hoa mới giống anh em ruột, vì chỉ xét về đường nét khuôn mặt thì hai người quá giống nhau, cho đến khi Tạ Cẩn Hoa lớn lên, tính cách thiên về sắc sảo lạnh lùng hơn, mới phần nào làm mờ đi vẻ mềm mại do ngoại hình mang lại.

Lương Doanh che giấu cảm xúc trong đáy mắt, ngồi xuống bắt tay với Tạ Minh Thận: “Anh Tạ.”

Ánh mắt Tạ Minh Thận nhìn anh khiến Lương Doanh cảm thấy hơi không thoải mái, nhưng ánh mắt đối phương không có ác ý.

“Có vẻ cậu đã đoán ra thân phận của tôi rồi.” Tạ Minh Thận mỉm cười nhẹ: “Cậu cùng tuổi với Tiểu Hoa, tôi hơn cậu hơn mười tuổi, vậy tôi gọi tên cậu nhé.”

“Lương Doanh, tôi đã tìm hiểu kỹ về nội dung dự án của nhóm các cậu rồi, nên lần này chỉ mời mỗi mình cậu đến, vì về mặt chuyên môn tôi không còn thắc mắc gì nữa.” Tạ Minh Thận lấy từ trong cặp ra một vật có hình dạng kỳ lạ, hai ngón tay dài đặt nó ngay ngắn trên bàn kính, ánh mắt Lương Doanh cũng bị hành động của anh ấy thu hút: “Trước khi bắt đầu cuộc nói chuyện của chúng ta, tôi muốn nhờ cậu xem một thứ.”

Tay Tạ Minh Thận rút về, cuối cùng Lương Doanh cũng nhìn rõ vật đặt trên bàn — đó là một mặt dây chuyền bùa hộ mệnh hình tam giác.

Tạ Minh Thận: “Trên bùa hộ mệnh này có một số chữ, cậu có thể nhìn kỹ thử xem.”

“Tôi muốn nhờ cậu xác nhận, đây có phải là chữ viết của cậu không?”

Khi Lương Doanh nhìn rõ chữ viết trên bùa hộ mệnh, mắt anh bỗng mở to.

Tạ Minh Thận cũng thấy vẻ mặt anh hiện rõ sự ngạc nhiên: “Đúng… đây là chữ viết của tôi. Nhưng tại sao—”

Chút nghi ngờ cuối cùng trong lòng Tạ Minh Thận cũng tan biến.

Bàn tay đặt trên đầu gối anh ấy từ từ nắm chặt, vẻ mặt cũng dần thay đổi, lông mày hơi giãn ra: “Vậy thì tôi hiểu rồi.”

Lương Doanh không ngờ lại thấy chữ viết thời cấp hai của mình ở chỗ Tạ Minh Thận, mặc dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng với trí nhớ vốn rất tốt của anh, anh vẫn nhận ra ngay đây chính là chữ viết của mình.

Nhưng tại sao tờ giấy có chữ viết của anh lại được làm thành bùa hộ mệnh, và tại sao lại ở trong tay Tạ Minh Thận—

Khi nghĩ đến đây, mối liên hệ giữa chúng được xuyên thủng bởi nét quen thuộc thoáng qua trên gương mặt Tạ Minh Thận, đột nhiên một suy đoán hoang đường nhưng hợp lý dần dần hình thành trong đầu Lương Doanh, như cỏ dại mọc lan, vững vàng chiếm lĩnh tâm trí anh.

Tạ Minh Thận thấy biểu cảm của anh thay đổi, trên mặt lại lộ ra một nụ cười nhẹ: “Có vẻ cậu đã đoán ra chủ nhân của mặt dây chuyền này rồi.”

Lương Doanh phát hiện mình rất khó mở miệng, vì không biết từ lúc nào, giọng nói đã trở nên vô cùng trúc trắc: “… Là Cẩn Hoa phải không?”

Tạ Minh Thận: “Ừm. Tôi nghĩ, có lẽ từ cấp hai con bé đã có tình cảm đặc biệt dành cho cậu, cho đến tận bây giờ.”

“Cậu yên tâm, con bé chưa từng tiết lộ chuyện này với tôi, đây là do tôi tự phát hiện ra.”

Tạ Minh Thận từ tốn nói: “Sau khi Tiểu Hoa lên đại học, khi dọn dẹp phòng con bé, tôi tình cờ tìm thấy mấy tờ giấy nháp.”

“Hồi nhỏ con bé có học vẽ phác họa, nhưng chỉ học hai năm rồi không học nữa, con bé không hứng thú lắm với việc vẽ tranh. Vì vậy khi tôi thấy những tờ giấy nháp có tranh phác họa đó, tôi rất ngạc nhiên, vì tôi luôn nghĩ hẳn con bé không thích vẽ tranh lắm.”

“Nhưng khi tôi cầm những tờ giấy nháp đó lên xem kỹ, tôi mới nhận ra có lẽ tôi đã nghĩ nhiều.”

Hàng chục tờ giấy nháp đều đầy nét vẽ sơ sài, như thể là những nét vẽ nguệch ngoạc khi tâm trạng bất an, nhưng bởi vì chủ nhân đã quá quen thuộc với nhân vật dưới ngòi bút của mình, nên chỉ cần vài nét bút là đã mang đủ thần thái.

“Tất cả các bức vẽ của con bé đều vẽ cùng một người, một cậu con trai cùng tuổi với con bé.”

“Không phải con bé thích vẽ tranh, mà là đang dùng bút vẽ để nhớ về một người.”

Mặc dù Tạ Cẩn Hoa ở xa tận Bắc Kinh, nhưng Tạ Minh Thận luôn biết tình hình gần đây của cô, bao gồm cả việc cô tham gia vào đội của Lương Doanh từ năm hai đại học cho đến bây giờ.

Tạ Minh Thận cho người điều tra thông tin của Lương Doanh, mới phát hiện anh và Tạ Cẩn Hoa là bạn cùng trường cấp ba — nhưng mối quan hệ này quá mong manh, thời gian họ cùng học ở trường cũng chỉ có một năm, trong đó Tạ Cẩn Hoa còn nghỉ học nửa năm vì lý do sức khỏe. Dựa vào chuyện này để kết luận họ đã quen biết từ lâu, dường như hơi gượng ép.

Lúc đó Tạ Minh Thận chỉ điều tra đến cấp ba rồi không tra nữa. Anh ấy chỉ cần biết lai lịch của những người xung quanh em gái mình, tránh những kẻ có ý đồ xấu tiếp cận cô, điều tra đến đây là đủ rồi.

Cho đến chiều hôm qua, khi nhìn thấy Tạ Cẩn Hoa nắm tay anh ấy, đôi mắt đỏ hoe, Tạ Minh Thận vốn quen thuộc với cô, nhìn cô lớn lên, đã nhạy bén nhận ra tình cảm khác thường của cô đối với điều cô nói đến.

Vào cùng một thời điểm ấy, những vì sao rải rác trong tâm trí đã dễ dàng kết nối thành một đường, chòm sao hoàn chỉnh vốn ẩn nấp trong đêm, dần dần hiện ra giữa những đám mây xa xôi.

Giọng điệu Tạ Minh Thận ôn hòa, nhưng nội dung nói ra lại hoàn toàn ngược lại: “Tôi rất xem trọng dự án của đội các cậu, trước khác nay khác, áp lực cậu đang đối mặt chỉ là tạm thời, chỉ cần cho cậu cơ hội, tôi tin rằng với sự thông minh và tài năng cậu thể hiện, chắc chắn cậu sẽ có chỗ đứng trong ngành.”

“Cẩn Hoa nhờ tôi giúp cậu, nhưng tôi không rõ cậu có hiểu tâm ý của con bé không.” Tạ Minh Thận nhìn vẻ mặt Lương Doanh: “Bây giờ xem ra, có vẻ cậu không hiểu.”

“Vậy thì, tôi có thể đưa ra hai phương án.” Tạ Minh Thận đặt hai tập tài liệu trước mặt Lương Doanh: “Cậu có thể vừa xem qua, vừa nghe tôi nói sơ về nội dung của hai phương án này.”

“Phương án thứ nhất là, anh hai Cẩn Hoa sẽ cung cấp cho đội của các cậu số tiền cần thiết để cứu nguy lần này, nhưng chỉ đủ số tiền cứu nguy, đồng thời theo giá giao dịch thị trường, các cậu phải cho công ty của anh hai Cẩn Hoa tỷ lệ cổ phần tương ứng.” Tạ Minh Thận nói chậm lại: “Phương án này có một yêu cầu bổ sung, đó là sau khi đội của các cậu vượt qua khó khăn, cậu phải sa thải Cẩn Hoa, và sau đó cũng không thuê con bé nữa.”

Lương Doanh nghe xong, ngón tay đang lật hồ sơ bỗng khựng lại, anh ngẩng đầu lên nhìn: “Phương án thứ hai là gì?”

Nụ cười trên mặt Tạ Minh Thận nhạt dần:

“Cậu và Cẩn Hoa đính hôn.”

“Nếu vậy, tôi có thể hứa với cậu, nhà họ Tạ sẽ là hậu thuẫn của các cậu.” Tạ Minh Thận nhìn anh: “Trước mặt nhà họ Tạ, nhà đầu tư mà các cậu đắc tội ở Bắc Kinh chẳng đáng là gì, chuyện đó tôi cũng sẽ nhờ người giải quyết giúp các cậu, sau này có chuyện tương tự xảy ra tôi cũng có thể giúp các cậu dàn xếp. Về việc góp vốn trong tương lai, các cậu cũng không cần lo lắng, công ty của em trai tôi sẽ dốc hết lòng ủng hộ đội nghiên cứu của các cậu.”

“Tôi biết thực ra nhóm của các cậu vẫn luôn thiên về hướng phát triển bán công nghệ và nhượng quyền công nghệ, nhưng tôi nghĩ tham vọng của cậu không chỉ dừng lại ở đó.”

“Nếu có sự hỗ trợ của chúng tôi, đội của các cậu có thể không cần dựa vào việc bán công nghệ cốt lõi để kiếm lợi nhuận, mà có thể tự mình xây dựng một doanh nghiệp mới nổi chuyên sản xuất và nghiên cứu phát triển xe thông minh, có xưởng và dây chuyền sản xuất độc lập, thậm chí cả kênh tiêu thụ ngoại tuyến, kinh doanh sản phẩm, chúng tôi đều sẽ hỗ trợ và phối hợp, vốn, kinh nghiệm và mối quan hệ, đều có thể cho cậu sử dụng.”

Tạ Minh Thận: “Tôi biết, hai phương án này trong mắt cậu, có lẽ đều khá là phi lý, nhưng nếu cậu nhìn nhận vấn đề này từ góc độ của một người anh, cậu sẽ hiểu được cách làm của tôi.”

“Rất dễ hiểu phải không? Nếu cậu không thích Cẩn Hoa, tình cảm của Cẩn Hoa dành cho cậu đối với bản thân con bé mà nói chỉ có hại chứ không có lợi. Sớm muộn gì cậu cũng sẽ lập gia đình với người phụ nữ khác, tôi là người nhà của con bé, là anh trai của con bé, thay vì dung túng để con bé đặt tình cảm vào rồi cuối cùng lại bị tổn thương, chi bằng từ bây giờ cắt đứt hy vọng của con bé, đó mới là tốt cho con bé.”

Tạ Minh Thận đưa tay đẩy kính: “Nếu cậu đã xem xong nội dung cụ thể của hai tài liệu, vậy bây giờ có thể nói cho tôi biết quyết định của cậu rồi.”

—-

“Cậu ta thật sự chọn phương án thứ hai sao?”

Tạ Minh Thận gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt vừa bối rối vừa kinh ngạc của Tạ Đình Úc ở đầu dây bên kia, anh ấy cười: “Em cũng rất ngạc nhiên phải không.”

“Ban đầu anh cũng rất ngạc nhiên, nói thật, anh đưa ra hai phương án này với ý định khiến cậu ta biết khó mà lui, nhưng phản ứng của cậu ta lại vượt quá dự đoán của anh.”

Lương Doanh nhìn mặt bàn im lặng rất lâu, câu nói đầu tiên khi mở miệng lại là điều Tạ Minh Thận không ngờ tới: “Đây có phải là ý của Cẩn Hoa không?”

Tạ Minh Thận: “Không phải, con bé không biết gì cả. Nhưng nếu cậu đồng ý, chuyện này sau đó tôi sẽ giải thích rõ với con bé.”

Lương Doanh gật đầu: “Vậy tôi hiểu rồi.”

“Tôi chọn phương án thứ hai.”

Tạ Minh Thận nhớ lại cảnh tượng lúc đó, nói với Tạ Đình Úc: “Anh tưởng chắc chắn cậu ta sẽ từ chối phương án này, có lẽ cậu ta không nỡ để Cẩn Hoa rời khỏi đội của họ, nhưng vì thế mà kết hôn với con bé còn phi lý hơn phải không? Nhưng cậu ta lại chọn như vậy.”

Và điều làm Tạ Minh Thận bất ngờ hơn, là những lời nói tiếp theo của Lương Doanh.

Lương Doanh: “Tôi cũng có một yêu cầu, hy vọng anh có thể đồng ý.”

Tạ Minh Thận: “Mời nói.”

Lương Doanh nhìn anh ấy, ánh mắt trong trẻo như sương, ôn hòa như mây: “Đừng nói cho Cẩn Hoa biết, tôi đã biết chuyện cô ấy thích tôi.”

“Tôi nghĩ, tình cảm thích một người từ thời niên thiếu hẳn là rất thuần khiết, có lẽ tình cảm này đã từng mang lại cho cô ấy nhiều an ủi và sức mạnh, cũng đã từng đồng hành cùng cô ấy trên một chặng đường dài. Tôi nghĩ nếu tôi mà thích một người như vậy, chắc chắn tôi không muốn người đó biết được tình cảm này từ người khác.”

“Tôi hy vọng anh tôn trọng sự riêng tư của cô ấy, việc hôm nay anh nói với tôi về tình cảm của cô ấy dành cho tôi, thực ra tôi không tán thành. Nếu cô ấy biết, có lẽ sẽ rất buồn vì anh đã tiết lộ bí mật của cô ấy cho người khác mà không được sự cho phép của cô ấy. Tôi thấy được anh rất quan tâm đến cô ấy, tôi hy vọng chuyện này sẽ không trở thành khoảng cách giữa hai anh em.”

Ký ức dần tan biến. Tạ Minh Thận một tay cầm điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ nơi ánh hoàng hôn còn sót lại, cười nhẹ: “Tuy Cẩn Hoa còn nhỏ tuổi, nhưng cái nhìn về người khác lại tốt đến bất ngờ.”

Giọng điệu của Tạ Đình Úc trở nên bình thản: “Bây giờ kết luận vẫn còn quá sớm, ai biết được cậu ta chân thành với Tiểu Hoa được bao nhiêu phần?”

Tạ Minh Thận: “Em nói đúng, nhưng anh nghĩ, nếu Tiểu Hoa thích cậu ta như vậy, thì cho con bé một cơ hội để thử xem sao. Cho dù sau này con bé vì thế mà trở nên hạnh phúc hay không hạnh phúc, chúng ta đều ở phía sau con bé.”

—-

Sau khi ra khỏi quán cà phê, Lương Doanh lập tức nhận được một cuộc gọi từ người quen, mà một ngày trước, người này cũng đã gửi tin nhắn cho anh.

Giọng nam trong điện thoại mang theo ý cười: “Lương Doanh, nghe nói chuỗi vốn của dự án các cậu bị cái lão già mặt dày kia cắt đứt à?”

“Lão già đó đúng là không biết phân biệt phải trái, tuổi cao rồi đầu óc cũng không tốt nữa, sao một đám nhà đầu tư trong nước đều thiếu tầm nhìn như vậy?” Người đàn ông ở đầu dây bên kia tặc lưỡi cảm thán: “Thế nào, muốn tìm tôi góp vốn không? Dự án của các cậu chỉ còn một bước nữa là đột phá qua ngưỡng công nghệ then chốt rồi phải không? Tôi không đòi hỏi nhiều đâu, vẫn là tỷ lệ cổ phần như trước, cậu có muốn cân nhắc—”

Lương Doanh: “Không cần đâu.”

Lời nói của người đàn ông nghẹn lại trong cổ họng, giọng anh ta bỗng trở nên cao vút: “Hả??? Là điều kiện tôi đưa ra chưa đủ hấp dẫn sao? Hay là cậu đã nhận được đầu tư—”

Lương Doanh: “Có một bên đầu tư sẵn sàng góp vốn, hiện tại khó khăn đã được giải quyết rồi.”

“… Vậy mà tôi lại chậm một bước sao?” Người đàn ông vẫn chưa chịu bỏ cuộc: “Là bên đầu tư nào? Tôi có biết không? Điều kiện họ đưa ra còn tốt hơn tôi sao?”

Lương Doanh: “Không, họ đòi cổ phần nhiều hơn cậu.”

Người đàn ông: “Bao nhiêu?”

Lương Doanh nói một con số, người đàn ông hít sâu một hơi, bắt đầu chửi thề: “Lương Doanh cậu điên rồi à??? Họ đòi nhiều cổ phần như vậy mà cậu cũng cho, tôi chỉ đòi có chút đỉnh mà mỗi lần cậu đều từ chối! Cậu có biết tỷ lệ cổ phần cậu hứa này có nghĩa là gì không? Nếu trong vài năm tới họ lại lôi kéo một số cổ đông nhỏ nữa, quyền kiểm soát của cậu sẽ không còn được bảo đảm! Đến lúc đó công ty cậu tự tay xây dựng sẽ để mặc họ muốn làm gì thì làm, họ muốn bán công ty của cậu, cậu cũng không có quyền từ chối!”

Lương Doanh rất bình tĩnh nghe người đàn ông chửi xong, mới trả lời: “Nhưng những cổ phần đó, là cho vợ của tôi.”

Người đàn ông: “…”

Người đàn ông: “???”

Từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói kinh ngạc đến gần như sắp phát điên của người đàn ông: “Cái gì vậy??? Lương Doanh cậu kết hôn từ khi nào vậy!?”

“Không phải, ý gì thế, vậy là người góp vốn cho cậu là vợ cậu? Ba vợ cậu? Không phải cậu đang đùa tôi chứ!?”

“Này, Lương Doanh? Đừng giả điếc với tôi, nói đi!”

Lương Doanh vẫn cầm điện thoại, ở đầu dây bên kia, giọng người đàn ông hổn hển truyền đến, nhưng anh đã mất hết hứng nghe.

Màu cam quét lên đường chân trời đuổi theo bóng lưng cô gái, Tạ Cẩn Hoa đầu bù tóc rội, rõ ràng là đã vội vàng đi ra ngoài, ngay cả chiếc áo thun mặc trên người cũng có vẻ thuận tay chộp lấy, màu sắc hoàn toàn không hợp với quần.

Nhưng cô đang chạy về phía anh, trong mắt Lương Doanh không còn thấy bất cứ ai hay thứ gì khác nữa, chỉ có cô mà thôi. 

Lương Doanh nhìn bóng dáng của Tạ Cẩn Hoa, lẩm bẩm một câu, nhưng lại là câu trả lời cho câu hỏi vừa rồi của người đàn ông: “… Tôi cũng không biết tại sao tôi lại đồng ý.”

“Có vẻ như tôi đã bị ma xui quỷ khiến rồi.”

Bình Luận (0)
Comment