Trong hai tuần triển lãm tranh ở Bắc Kinh, Trần Duyên Tri đã tiếp đón không ít bạn bè từng quen biết thời trung học.
Trong số đó có Khương Chí Nhứ và Ngụy Phong Nguyên đặc biệt từ Thượng Hải tới.
Ở tuổi 23, Khương Chí Nhứ càng thêm mảnh mai xinh đẹp, đôi mắt hạnh dịu dàng như sóng nước. Cô ấy vừa nhìn thấy Trần Duyên Tri từ xa đã chạy nhỏ lại ôm chầm lấy cô: “Tiểu Tri, lâu quá không gặp.”
Trần Duyên Tri cũng ôm chặt cô gái trong lòng, khẽ cười nói: “Tiểu Nhứ.”
“Đã lâu không gặp, chào mừng cậu đến Bắc Kinh.”
Ngoài việc đến xem triển lãm, Khương Chí Nhứ còn mang đến một tin vui cho Trần Duyên Tri.
Khương Chí Nhứ: “Tiểu Tri, tớ sắp kết hôn rồi.”
Trong khoảnh khắc Trần Duyên Tri sững người, Khương Chí Nhứ đã tiếp tục mỉm cười nhìn cô và nói: “Cậu có muốn tham dự đám cưới của tớ — với tư cách phù dâu không?”
“Đương nhiên.” Trần Duyên Tri trả lời không chút do dự, ngay khi vừa nói ra, ngay cả bản thân cô cũng ngạc nhiên trước sự háo hức của mình, rồi cô cười: “… Đương nhiên rồi. Đó không phải là lời hứa trước đây của chúng ta sao?”
Đám cưới của Khương Chí Nhứ và Ngụy Phong Nguyên được ấn định vào tháng 3 năm sau. Trần Duyên Tri nhận lời, nghĩ đến việc vẫn còn đủ thời gian để chuẩn bị quà cưới cho Khương Chí Nhứ, tâm trạng bèn trở nên nhẹ nhõm vui vẻ.
Bóng lưng của Khương Chí Nhứ và Ngụy Phong Nguyên khoác tay nhau rời đi rất gần gũi. Trần Duyên Tri thấy Khương Chí Nhứ ngẩng đầu nhìn Ngụy Phong Nguyên, không biết người đàn ông nói điều gì thú vị, Khương Chí Nhứ nở nụ cười rạng rỡ hơn bình thường rất nhiều. Hai người dựa vào nhau đi trong gió thu, những chiếc lá rụng quanh hồ như đang làm nền cho họ.
Đây cũng là cặp đôi đầu tiên trong số bạn bè của Trần Duyên Tri từ thời học sinh đến khi ra xã hội, cuối cùng bước vào lễ đường hôn nhân, trong phút chốc, cảm giác xúc động tràn ngập đáy lòng cô.
“Thanh Chi.”
Trần Duyên Tri quay đầu lại, Hứa Lâm Trạc đi đến bên cạnh cô: “Bạn của em đã đi rồi sao?”
Trần Duyên Tri gật đầu, nắm lấy bàn tay anh đưa ra: “Phải, họ muốn đi dạo quanh Bắc Kinh, trước chủ nhật sẽ về Thượng Hải.”
Trên đường quay lại phòng triển lãm với Hứa Lâm Trạc, Trần Duyên Tri nhớ lại một chuyện xảy ra vào ngày khai mạc.
Ngày đó cô và Hứa Lâm Trạc đến phòng triển lãm ban đêm để gặp mấy người Tân Đào, cô phát hiện tất cả mọi người trong lớp Nguyên Bồi đều đến, chỉ có Hồ Dư Chu và Trịnh Nghiệp Thần là không có mặt.
Trần Duyên Tri: “Sao Dư Chu và Nghiệp Thần không đến?”
Khổng Trăn Di: “À, Dư Chu vốn định đến cùng bọn tôi, nhưng giữa chừng Nghiệp Thần lại gọi điện cho cậu ấy, nói là vừa về đến Bắc Kinh, về thu dọn một chút rồi sẽ đến. Dư Chu cúp máy xong thì nói với chúng tôi là đi đón cậu ấy, lát nữa sẽ đến cùng.”
Ngu Uyển Nghi che miệng cười: “Dư Chu ngoài miệng thì nói không nhớ Nghiệp Thần, nhưng thực ra rất nhớ cậu ấy, tôi nhìn ra được.”
Bạch Dục Hoa: “Cậu ấy đi bao lâu rồi, vẫn còn ở nhà à?”
Tân Đào: “Đúng nhỉ, cảm giác họ sắp đến rồi đấy! Hay là chúng ta ra cửa đón một chút?”
Bành Lăng Trạch đang xem điện thoại, nghe vậy bèn nói: “Để tôi gọi điện hỏi Nghiệp Thần.”
Cả nhóm bắt đầu đi về phía cửa ra của phòng triển lãm ban đêm, gần đến cửa ra, Trần Duyên Tri và Tân Đào đang trò chuyện, bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu ngạc nhiên của Ngu Uyển Nghi và Khổng Trăn Di từ đằng kia.
Khi Trần Duyên Tri và Tân Đào quay đầu nhìn, hai người vừa kêu lên đã vội vàng chạy đến, vô cùng phấn khích nắm lấy tay họ.
Trần Duyên Tri: “Chuyện gì vậy—”
Khổng Trăn Di hoàn toàn không kiềm chế được giọng điệu của mình: “Nghiệp Thần đã cầu hôn Dư Chu rồi!!!!”
Trần Duyên Tri sững người, Tân Đào trợn tròn mắt: “Cái gì!???”
Khổng Trăn Di ôm mặt: “Tôi nói sao họ đến lâu thế chứ! Thì ra là vì chuyện này!!!”
Ngu Uyển Nghi: “Các cậu mau đến xem!!! Tôi vừa bảo Bành Lăng Trạch gọi video lại!!!”
Bốn cô gái nhanh chóng vây quanh Bành Lăng Trạch, anh ấy bèn xoay điện thoại về phía họ, mấy cô nàng lập tức nhìn thấy Trịnh Nghiệp Thần đang cười toe toét như kẻ ngốc trên màn hình, còn Hồ Dư Chu thì đứng bên cạnh nhìn vào camera, má vẫn còn ửng hồng.
Trịnh Nghiệp Thần rất thẳng thắn khi đối mặt với câu hỏi của mấy cô nàng: “Tôi về sớm để trang trí nhà một chút, vốn định tối về sẽ tạo bất ngờ cho cô ấy, không ngờ cô ấy nói muốn đến đón tôi, tôi hoảng hốt quá, suýt làm đổ cả nến.”
Tân Đào: “Cái tên này! Cũng rất lãng mạn đấy!”
Ngu Uyển Nghi: “Cậu bắt đầu chuẩn bị từ khi nào vậy? Lại còn giấu chúng tôi!”
Trịnh Nghiệp Thần: “Có lẽ đã chuẩn bị từ trước khi đi Thượng Hải, hỏi đi hỏi lại nhiều người lắm, giấu các cậu là vì sợ các cậu tiết lộ bí mật! Nhất là Trăn Di không giữ được miệng!”
Khổng Trăn Di vô duyên vô cớ bị mắng: “Đồ khốn Trịnh Nghiệp Thần, cậu nói ai không giữ được miệng hả?!”
Trịnh Nghiệp Thần bên kia tiếp tục lầm bầm: “Đây là cầu hôn đấy! Tôi rất căng thẳng có được không—”
Trần Duyên Tri: “À đúng rồi, nói đến Nghiệp Thần, Dư Chu còn nói với tôi, dạo gần đây cậu quá bận, thậm chí không trả lời tin nhắn của cậu ấy, cậu ấy rất cô đơn—”
Trịnh Nghiệp Thần ngớ người, mặt Hồ Dư Chu đột nhiên xuất hiện, cô ấy tức giận nhìn Trần Duyên Tri: “Tôi nói thế khi nào?!”
Trịnh Nghiệp Thần lắp bắp: “Lúc, lúc đó, đúng là tôi hơi bận vì chuẩn bị cầu hôn…”
Hồ Dư Chu bất đắc dĩ: “Anh đồ ngốc này! Cậu ấy lừa anh đấy! Em đâu có nói là em rất cô đơn—”
Tuy nhiên, đáp lại cô ấy là ánh mắt ngước lên của Trịnh Nghiệp Thần, ướt át: “Không phải sao?”
Một khuôn mặt viết đầy biểu cảm “nếu là thật thì sẽ cực kỳ vui”.
Các cô gái vây quanh màn hình điện thoại, nhìn thấy ánh mắt của Hồ Dư Chu dần dịu lại: “… Thôi được rồi.”
Khổng Trăn Di nóng lòng: “Trịnh Nghiệp Thần! Vậy cậu đã thành công chưa?”
Trịnh Nghiệp Thần cười toe toét kéo tay Dư Chu đến gần camera, trên ngón tay trắng mảnh mai là một viên kim cương lấp lánh rực rỡ, chiếu sáng lung linh.
Tân Đào: “Cậu thật sự quá nhanh rồi đấy!”
Ngu Uyển Nghi: “Khi nào đăng ký kết hôn?!”
Bành Lăng Trạch: “Tôi cũng muốn biết.”
Khổng Trăn Di: “Khi nào đăng ký kết hôn, có thể dẫn chúng tôi đi cùng không!?”
Hồ Dư Chu bật cười: “Nếu các cậu rảnh thì đương nhiên có thể đi cùng rồi!”
Tân Đào: “Họ đăng ký kết hôn, chúng ta đi làm gì?”
Trần Duyên Tri: “Có thể đứng bên ngoài nhìn họ ký tên, rồi chụp ảnh cho họ.”
Bạch Dục Hoa: “Nghe có vẻ không tệ, Trịnh Nghiệp Thần nhớ trả tiền cho chúng tôi.”
Trịnh Nghiệp Thần không nghe rõ họ đang la hét gì, trông rất ngờ nghệch: “Các cậu đang nói gì vậy?”
Trần Duyên Tri cũng không nhịn được cười, cô nhìn nụ cười của Dư Chu trên màn hình và ánh mắt cô ấy nhìn Nghiệp Thần, một ý nghĩ bỗng lướt qua, cô quay đầu nhìn về phía Hứa Lâm Trạc.
Hình như Hứa Lâm Trạc đang nghe điện thoại, đi đến một nơi hơi xa mọi người, nhỏ tiếng nói gì đó, đường nét trên góc mặt nghiêng như vượt qua cả những bức tranh thủy mặc xung quanh.
Lúc này, tiếng cười của bạn bè trở nên xa xăm, Trần Duyên Tri nhìn bóng dáng nghiêng của Hứa Lâm Trạc, thoáng chốc hơi thất thần.
—-
“Vậy là, đến giờ cậu ấy vẫn chưa nhắc gì đến chuyện kết hôn với cậu sao?”
Trần Duyên Tri mặc một chiếc váy len màu xanh, ôm con mèo trắng ngồi trên ghế sofa, dáng vẻ hơi lười biếng, cổ tay mảnh mai vuốt ve đầu mèo.
Nghe câu hỏi của Tân Đào, cô hơi ngẩn người, sau khi suy nghĩ mới nhận ra, dường như thật sự chưa có.
Yêu nhau bao lâu nay, Hứa Lâm Trạc chưa bao giờ chủ động đề cập đến chủ đề về “hôn nhân” với cô.
Trần Duyên Tri lắc đầu: “Chưa.”
Các cô gái bên bàn đồng loạt hít vào một hơi.
Tân Đào: “Không phải chứ, quan hệ của các cậu ổn định như vậy, vậy mà Hứa Lâm Trạc còn chưa nhắc gì đến sao?”
Ngu Uyển Nghi: “Năm sau các cậu tốt nghiệp, có thể trong thời gian này cậu ấy sẽ nói với cậu cũng nên?”
Khổng Trăn Di vỗ vỗ Hồ Dư Chu: “Chị gái, cậu nghĩ sao?”
Hồ Dư Chu: “Theo như những gì tôi hiểu về Hứa Lâm Trạc… có thể cậu ấy đang âm thầm chuẩn bị một âm mưu lớn.”
Trần Duyên Tri: “?”
Ngu Uyển Nghi kêu lên: “Chẳng lẽ Hứa Lâm Trạc cũng đang chuẩn bị cầu hôn cậu?!”
Khổng Trăn Di: “À đúng rồi, các cậu đã gặp ba mẹ chưa?”
Tân Đào: “Gặp rồi chứ, thầy giáo của Duyên Tri chính là ba của Hứa Lâm Trạc mà.”
Hồ Dư Chu: “Vậy Hứa Lâm Trạc đã gặp ba mẹ cậu chưa?”
Lúc này Trần Duyên Tri mới nhận ra, hình như cô vẫn chưa chính thức giới thiệu Hứa Lâm Trạc với gia đình.
Hoàng Diệp và Trần Văn Vũ đều rất bận rộn với công việc, đối với cô, họ chỉ có yêu cầu về thành tích học tập, tất cả những sự quở trách và nghiêm khắc cũng đều là vì cô không nỗ lực hoặc thành tích tụt giảm.
Nhưng thực sự mà nói, Hoàng Diệp và Trần Văn Vũ chưa bao giờ hạn chế hay yêu cầu gì về các mặt khác của cô.
Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn luôn có thể tự quyết định tất cả những lựa chọn quan trọng, cấp ba chọn môn gì, đại học điền nguyện vọng ngành nào, muốn làm nghề gì trở thành người như thế nào, Hoàng Diệp và Trần Văn Vũ đều không áp đặt ý muốn của mình lên đầu cô. Bất kể cô chọn gì, họ có thể sẽ lo lắng, sẽ nói chuyện thật lâu với cô về ưu điểm nhược điểm đúng sai, nhưng cuối cùng đều sẽ tôn trọng lựa chọn của cô.
Về hôn nhân lại càng như vậy. Hoàng Diệp từng nói bà ấy sẽ không ép hôn, Trần Duyên Tri có kết hôn sinh con hay không cũng được.
Chỉ có dịp Tết, khi Trần Duyên Tri bị họ hàng và người lớn hỏi đã có bạn trai chưa, cô mới nói một câu đang có người yêu.
Sau khi về nhà, Hoàng Diệp và Trần Văn Vũ cũng chỉ hỏi cô vài câu về học vấn và hoàn cảnh gia đình đối phương, rồi không hỏi gì thêm.
Trần Duyên Tri: “… Quan hệ của tôi với ba mẹ không tính là tốt, họ không hỏi thì bình thường tôi cũng không chủ động nói, nên họ không hiểu rõ tình hình yêu đương của tôi lắm.”
Ngu Uyển Nghi: “Thật không thế, bình thường tôi ở ngoài đường nhìn thấy một con mèo nhỏ cũng phải chụp ảnh gửi cho mẹ xem!”
Tân Đào: “Tôi rất hiểu, Duyên Tri giống tôi, tôi và ba mẹ cũng không nói chuyện mấy, với mẹ tôi còn có chút gì đó để nói, với ba thì hoàn toàn không muốn giao tiếp, tôi còn chẳng muốn nghe điện thoại của ông ấy nữa.”
Hồ Dư Chu nhìn vẻ mặt mọi người, có vẻ như vô tình chuyển chủ đề: “Các cậu đừng tò mò về Duyên Tri nữa, hôm nay không phải là để nói chuyện về tất cả mọi người sao?”
Khổng Trăn Di: “Tại Bành Lăng Trạch vẫn chưa đến mà! Đợi mọi người đông đủ rồi cùng hỏi!”
Thật đáng mừng, cuối cùng cả nhóm cũng tìm được một cuối tuần mọi người đều rảnh, để có thể đến karaoke mở một buổi họp mặt giữa bạn bè. Ngoại trừ Hứa Lâm Trạc bị giáo sư gọi đi vì thí nghiệm đột xuất, những người khác trong lớp Nguyên Bồi đều đến, Bành Lăng Trạch thì sẽ đến muộn một tiếng vì có tiết học.
Lúc này trong phòng karaoke đèn màu rực rỡ, ánh sáng màu mờ ảo và âm nhạc quấn quýt thành mây mù, dường như che khuất tầm mắt.
Các cô gái ngồi vây quanh một cái bàn trò chuyện, bên kia đúng lúc những chàng trai đến lượt chọn bài, đang cùng nhau hát to.
Tân Đào mở màn hình, ánh sáng chiếu lên mặt cô ấy, phấn mắt màu và trang điểm đậm hòa quyện với cảnh sắc xung quanh, càng tô điểm thêm cho nhau: “Ồ, Bành Lăng Trạch vừa nhắn trong nhóm, cậu ấy nói sắp đến dưới lầu rồi.”
Ngu Uyển Nghi nghe vậy, ánh mắt khựng lại, cô ấy đặt cốc xuống, đứng dậy nói: “Vậy tôi xuống đón cậu ấy nhé.”
Tân Đào và Khổng Trăn Di đều ngẩn người, nhưng Ngu Uyển Nghi đã cầm áo khoác đẩy cửa đi rồi.
Khi Ngu Uyển Nghi vừa đi, Tân Đào và Khổng Trăn Di lập tức áp lại gần, ánh mắt lướt qua khuôn mặt ngơ ngác của Trần Duyên Tri và Hồ Dư Chu: “Các cậu có thấy chỗ nào không ổn không?!”
Trần Duyên Tri: “Các cậu nói vậy thì đúng là hình như có một chút…”
Hồ Dư Chu: “Nhưng cậu ấy đi có vẻ cũng không có vấn đề gì mà…? Cậu ấy và Bành Lăng Trạch khá thân mà, Trăn Di có mâu thuẫn với Bành Lăng Trạch, Tân Đào cậu ngồi trong ra ngoài cũng khá phiền phức.”
Tân Đào: “… Các cậu nói cũng có lý, chủ yếu là cậu ấy đi quá dứt khoát, trong khoảnh khắc đó tôi bỗng cảm thấy… cảm thấy… như cậu ấy vẫn luôn đang đợi Bành Lăng Trạch đến vậy.”
Khổng Trăn Di: “Đúng đúng, mà tôi luôn cảm thấy khi còn ở trường—”
Con mèo trắng trong lòng Trần Duyên Tri đột nhiên dựng đứng tai lên, nhảy một phát từ lòng Trần Duyên Tri lên bàn, suýt làm đổ ly rượu trên bàn, các cô gái vội vàng dừng nói chuyện đứng dậy giữ những đồ dễ vỡ trên bàn.
May mắn là mèo trắng chỉ có động tác là rùm beng, sau khi nhảy lên bàn, nó chỉ liếm liếm chân, rồi đặt mông ngồi xuống một cách thong thả.
Hồ Dư Chu thở phào: “Nhóc con này thật là dọa chết người.”
Khổng Trăn Di tò mò đưa tay vuốt ve, mèo trắng nhìn cô ấy, lần đầu còn để cô ấy vuốt, nhưng khi vuốt lần thứ hai thì bèn tránh đi.
Khổng Trăn Di: “Con mèo này khó tính thật đấy.”
Trần Duyên Tri: “Nó hơi nhút nhát với người lạ, dù sao cũng mới nuôi chưa lâu.”
Tân Đào: “Cậu vẫn chưa kể cho chúng tôi nghe, sao cậu đột nhiên muốn nuôi mèo vậy?”
Trần Duyên Tri: “Không phải đột nhiên muốn nuôi đâu, nó là mèo hoang xung quanh khu căn hộ của chúng tôi.”
“Hôm đó nó bị bệnh, ngoài trời lại mưa, vì tôi đã cho nó ăn vài lần, thấy nó như vậy rất sợ nó không sống nổi, nên đã đưa nó đi bệnh viện kiểm tra, rồi nuôi ở nhà mấy ngày.”
“Nó rất ngoan, rất thông minh, cũng rất quấn người, tôi đi đâu nó cũng theo, như thể rất sợ bị đuổi đi. Tôi mới mềm lòng, nói với Hứa Lâm Trạc muốn nuôi nó luôn.”
Hồ Dư Chu: “Vậy cũng là có duyên đó, nuôi đi. Hơn nữa nhìn con mèo này, có vẻ là giống khá tốt đấy.”
Tân Đào: “Nó tên gì thế?”
Trần Duyên Tri: “Bạch Chúc, đồng âm với ban ngày(*).”
(*)Bạch Chúc (白粥), nghĩa là cháo trắng, đồng âm với “ban ngày” (白昼 – Bạch Trú)
Mặc dù trong lời kể của Trần Duyên Tri, Bạch Chúc xuất thân là một con mèo nhỏ đáng thương khiến người ta xót xa, nhưng lúc này nhìn dáng vẻ của nó, lại chẳng thấy vậy chút nào.
Chỉ qua hai tuần chăm sóc tỉ mỉ, mèo đã có một thân lông mượt mà óng ả, trắng tinh mịn màng không một chút tì vết, đôi mắt như hai viên ngọc bích được cắt gọt hoàn hảo, ánh sáng trong suốt lấp lánh đẹp đến kinh người. Điều đặc biệt là dáng vẻ của nó thong dong, luôn hơi ngẩng đầu nhìn người khác, đuôi mắt hơi cụp xuống, lúc nào cũng khiến người ta cảm thấy như đang bị con mèo nhỏ này liếc bằng nửa con mắt đầy kiêu ngạo.
Khổng Trăn Di không chịu thua, lại một lần nữa giơ tay ra, nhưng Bạch Chúc nhanh nhẹn xoay người, nhảy vài cái trở lại ngồi trên đùi Trần Duyên Tri, cuộn đuôi về phía trước ngồi xếp bằng, đôi mắt xanh nhìn mọi người không chớp.
Khổng Trăn Di bực bội: “Nó trông thật là nhút nhát.”
Hồ Dư Chu: “Ha, mèo là thế mà, phần lớn đều không thân thiện đâu. Gặp nhiều lần có khi sẽ tốt hơn nhỉ?”
Tân Đào: “Tôi có thể làm mẹ đỡ đầu của nó không?”
Khổng Trăn Di: “Tôi cũng muốn!”
Các cô gái đều bị vẻ đẹp của Bạch Chúc chinh phục, Bạch Chúc nhìn mọi người tranh nhau muốn làm ba mẹ của nó, hơi khép lại mi mắt, quay đầu đi.
Tân Đào: “? Có phải ảo giác của tôi không, tôi cảm giác chúng ta bị nó chê ấy?”
Đây là lần đầu tiên Khổng Trăn Di gặp người — à không, là mèo — còn kiêu ngạo hơn mình: “Tôi đã nói nó khó tính lắm mà!?”
Trần Duyên Tri giơ tay gãi đầu Bạch Chúc, Bạch Chúc rất ngoan ngoãn quay đầu lại, đón lấy động tác của cô ngẩng cổ lên, điệu bộ như một đứa trẻ ngoan thích quấn người.
Hồ Dư Chu trợn tròn mắt: “Con mèo này, sao tôi có cảm giác nó đang nịnh chủ nhân vậy???”
Tân Đào quả quyết như đinh đóng cột: “Mèo tâm cơ.”
Trần Duyên Tri không nhịn được cười: “Các cậu nói nó thế này nó sẽ không vui đâu.”
Râu mép Bạch Chúc run run vài cái, nó đứng dậy, nhìn chằm chằm hai người nói xấu nó, con ngươi xanh dựng đứng.
Hồ Dư Chu: “Cậu đừng nói, nó thông minh thật đấy, giống như có thể hiểu được chúng ta nói gì vậy.”
Tân Đào nhanh miệng tiếp lời: “Tất nhiên là không thể rồi, nó chỉ là một con mèo thôi.”
Bạch Chúc bắt đầu cào gấu váy của Trần Duyên Tri, cô nhận ra sự lo lắng của nó, bế nó lên kiểm tra: “Ồ, hình như lông của nó vừa dính nước uống, nó rất thích sạch sẽ, chắc là muốn tôi đưa nó vào phòng vệ sinh.”
Khổng Trăn Di: “Phòng vệ sinh trong phòng chúng ta, tôi vừa thấy Diêu Thụy vào rồi, chắc một lúc nữa mới ra.”
Bạch Chúc xoay đầu càng lúc càng nhanh, trở nên càng ngày càng bồn chồn không yên, Trần Duyên Tri vừa vỗ về nó vừa đứng dậy: “Tôi đưa nó ra phòng rửa tay ngoài hành lang rửa một chút vậy.”
Trần Duyên Tri bế Bạch Chúc đẩy cửa ra, vừa định bước ra ngoài, Bạch Chúc bèn đưa chân đẩy cô, chân sau cũng dùng sức, dáng vẻ như muốn đứng dậy trong lòng cô.
Trần Duyên Tri không biết nó lại làm sao, bèn dừng bước điều chỉnh tư thế dỗ nó: “Sao thế Bạch Chúc? Em nằm yên đừng cựa quậy—”
Trần Duyên Tri vô tình ngước mắt lên, lời nói đến bên miệng lập tức im bặt.
Hành lang ánh sáng mờ ảo, ở góc rẽ có một đôi bóng người quấn quýt nhau mờ ám đến mức khó phân biệt được gương mặt, chỉ vì Trần Duyên Tri quá quen thuộc nên mới có thể vừa liếc mắt đã nhận ra ngay.
Ngu Uyển Nghi và Bành Lăng Trạch đứng rất gần nhau, nhưng dù đã gần như vậy, Ngu Uyển Nghi vẫn áp về phía trước, Bành Lăng Trạch không còn chỗ lùi, bị cô ấy ép dựa vào tường.
Không biết hai người nói gì, Ngu Uyển Nghi bỗng nhiên nhíu mày, trong mắt dường như chứa đựng sự tức giận.
Bành Lăng Trạch có vẻ vừa có bài phát biểu, mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, trên tay còn vắt một chiếc áo vest.
Nhưng Ngu Uyển Nghi không quan tâm đến trang phục chỉnh tề của anh ấy, thẳng tay đưa tay túm lấy cổ áo Bành Lăng Trạch, vải vóc mềm mại lập tức bị vò đến nhàu nát, Bành Lăng Trạch bất ngờ cúi đầu xuống, môi Ngu Uyển Nghi đã đón lấy.
Một nụ hôn như muốn thiêu đốt tất cả.
Đầu ngón tay cô gái vì dùng sức quá độ mà ửng đỏ như phấn son, đường nét từ cổ đến lưng của người đàn ông cứng đờ như tượng đá, thậm chí còn hơi run rẩy khó nhận thấy.
Khi anh ấy đang do dự có nên đặt tay lên eo cô gái hay không, cô gái đã không kiêng dè gì mà áp lại gần, thân thể mềm mại mảnh mai quấn quýt lấy anh ấy, làm nụ hôn này càng sâu thêm.
Trong một khoảnh khắc ánh đèn lệch đi, Trần Duyên Tri nhìn thấy vẻ bối rối và ửng đỏ lan trên mặt Bành Lăng Trạch.
Trần Duyên Tri đột ngột quay người về phòng, rồi “bịch” một tiếng đóng cửa lại trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Lúc này Bạch Chúc lại trở nên ngoan ngoãn, nó nhảy xuống, ngồi ở một góc sofa, thong dong nhìn biểu cảm của mọi người, đôi mắt xanh bình tĩnh không gợn sóng.
Tân Đào cũng hơi ngớ người: “Duyên Tri, cậu, cậu sao thế?”
Khổng Trăn Di đứng dậy: “Ngoài kia có gì à, để tôi ra xem—”
Trần Duyên Tri vội gọi cô ấy lại: “Đừng ra ngoài!”
Cô nhìn về phía Bạch Dục Hoa và Trịnh Nghiệp Thần vốn đang hát, lúc này cũng đã dừng lại: “Các cậu cứ tiếp tục đi, tôi có chuyện muốn nói với mấy cậu ấy.”
Trần Duyên Tri quay lại chỗ ngồi, lúc này cô cũng không còn để ý đến Bạch Chúc nữa, trong đầu toàn là cảnh tượng động trời rồi, không chỉ là sốc, mà còn hoang mang, cảm xúc phức tạp như vậy kết hợp lại với nhau, khiến một chút cảm giác kỳ quái từ từ dâng lên trong lòng cô.
Hồ Dư Chu thấy cô đờ đẫn như vậy, sốt ruột: “Không phải, cậu nói đi Trần Duyên Tri!”
Khổng Trăn Di: “Rốt cuộc cậu đã thấy gì, sao vừa ra ngoài đã vào lại?”
Trần Duyên Tri từ từ tập trung ánh mắt: “Tôi thấy Ngu Uyển Nghi và Bành Lăng Trạch.”
Tân Đào: “Thế mà cậu phản ứng dữ vậy? Tôi còn tưởng cậu thấy hành lang bị khủng bố tập kích—”
Trần Duyên Tri: “Họ đang hôn nhau.”
Không khí đột nhiên rơi vào tĩnh lặng.
Chưa đến một giây, trên mặt ba cô gái đều là biểu cảm sốc hết sức, đồng thanh kêu lên: “Hả?!!!”
Lúc này, cửa phòng karaoke được đẩy ra, Ngu Uyển Nghi và Bành Lăng Trạch lần lượt bước vào, Diêu Thụy vừa thấy Bành Lăng Trạch đã gọi to: “Lăng Trạch nhanh lên, bài hát này chọn cho cậu hát đấy!”
Bành Lăng Trạch cười đi qua đón lấy micro, Trần Duyên Tri nhìn anh ấy chằm chằm, thần thái của Bành Lăng Trạch thoải mái tự nhiên, dường như người đàn ông vừa mất bình tĩnh trong hành lang kia chỉ là ảo giác của cô.
Ngu Uyển Nghi đến ngồi xuống vị trí trước đó, vừa ngước mắt lên đã thấy cả bàn các cô gái bày ra vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng, không khỏi có chút bối rối: “… Sao thế, tôi chỉ đi một lúc thôi, sao không khí của các cậu lại nặng nề thế này?”
Khổng Trăn Di là người đầu tiên bùng nổ từ bầu không khí im lặng, cô ấy đập mạnh cốc thủy tinh xuống bàn, mặt đầy vẻ phẫn nộ nhìn Ngu Uyển Nghi: “Ngu Uyển Nghi, chuyện lớn như vậy mà cậu lại giấu tôi!!!”
Ngu Uyển Nghi sững người: “Cậu nói gì vậy—”
Hồ Dư Chu đột nhiên lên tiếng: “Uyển Nghi, cậu và Bành Lăng Trạch đến với nhau từ khi nào?”
Biểu cảm của Ngu Uyển Nghi khựng lại, cô ấy từ từ ngước mắt nhìn từng người một, nụ cười trên mặt tan biến, hóa thành vẻ bất đắc dĩ: “Các cậu vừa thấy rồi à?”
Trần Duyên Tri: “Tôi vừa ra ngoài, vô tình thấy được…”
Ngu Uyển Nghi đưa tay ôm trán, khẽ thở dài: “Thật là khiến người ta xấu hổ.”
Tân Đào truy hỏi: “Vậy sao cậu hoàn toàn không tiết lộ gì với chúng tôi? Cậu và Bành Lăng Trạch yêu đương, mà chúng tôi lại chẳng biết gì cả—”
“Không có.”
Ngu Uyển Nghi buông tay xuống, ánh mắt trở nên trong trẻo: “Chúng tôi không yêu đương.”
Các cô gái lại một lần nữa sững sờ, nhìn nhau, Trần Duyên Tri cẩn thận lên tiếng: “Không yêu đương mà hôn nhau, các cậu, các cậu là quan hệ gì…?”
Ngu Uyển Nghi nắm lấy ống tay áo trong tay, dường như đang cân nhắc từ ngữ, qua một lúc lâu mới nói:
“Chúng tôi lên giường, theo đúng nghĩa đen.”