Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy

Chương 23

Tối hôm trước ngày thi, Trần Duyên Tri ngồi học suốt đêm, ôn tập lại những môn thi ngày hôm sau. Dù bàn ghế đã được kéo giãn, nhưng tối nay phòng học lại ồn ào hơn mọi khi, nhiều người vừa nói chuyện vừa đi lại trong lớp. Có lẽ bọn họ không thể tập trung, hoặc biết bây giờ cố nhồi nhét cũng chẳng ích gì nên đành buông xuôi.

Sau giờ tự học tối, Khương Chí Nhứ tới tìm Trần Duyên Tri, câu đầu tiên đã hỏi: “Tiểu Tri, cậu ôn tập thế nào rồi, có nắm chắc không?”

“Nghe nói kỳ thi cuối kỳ lần này do giáo viên lớp Nguyên Bồi khối 10 ra đề, còn mời một vài giáo viên của các trung tâm luyện thi bên ngoài đến soạn đề, tham khảo rất nhiều từ bộ đề Kim Thái Dương, chắc sẽ rất khó…”

Khương Chí Nhứ thở dài: “Lo quá.”

Trần Duyên Tri chỉ mím môi nghe Khương Chí Nhứ nói chuyện, còn mình thì chẳng nói gì.

Rõ ràng trước đó cô đã ôn tập lâu như vậy, nhưng đến gần ngày thi vẫn có cảm giác hồi hộp, như một người bôn ba vạn dặm, khi xách túi hành lý dày nặng ra khỏi cửa sân bay thì lại đột nhiên sinh ra một tia mờ mịt và sợ hãi.

Cô đã thực sự nỗ lực rất nhiều, dành nhiều thời gian cho những môn còn yếu. Cô loáng thoáng cảm thấy bản thân đã tiến bộ hơn trước kia một chút rồi.

Nhưng có một giọng nói đang phủ nhận từ sâu trong lòng: Nhưng cô cũng chưa thật sự hiểu bài — hoặc có thể nói, cô cũng không biết bản thân có thật sự hiểu bài hay không.

Cô mơ hồ sợ hãi thất bại, rồi lại chờ mong hy vọng sẽ chiếu đến.

Ngày thi cuối kỳ đầu tiên đã đến trong nỗi thấp thỏm bất an khó có thể miêu tả.

Môn thi đầu tiên là Ngữ văn, là môn cô nắm vững và có nền tảng cơ bản tốt nhất, nên từ lúc bắt đầu Trần Duyên Tri đã không quá lo lắng về môn thi này.

Nhưng sau khi nhận được đề thi rồi đọc lướt qua, cô mơ hồ cảm giác được đề thi này khó hơn nhiều so với đề thi giữa kỳ.

Mãi đến khi làm xong tất cả các câu không phải phần văn luận thì cô mới có đánh giá chính xác về độ khó của đề thi Ngữ văn lần này.

— Phần đọc hiểu văn bản phi nghị luận thứ hai là tiểu thuyết. Trong các dạng đọc hiểu phi nghị luận, độ khó của tiểu thuyết vốn đã cao hơn văn xuôi thông thường, và người ra đề còn chọn một đoạn tiểu thuyết đòi hỏi trình độ văn học cực cao, nội dung văn bản lại liên kết chặt chẽ với câu hỏi. Nếu không hiểu được ý văn thì hai câu tự luận sau căn bản không thể làm được.

Dựa vào vốn văn học được tích lũy từ trước, Trần Duyên Tri đọc bài văn hai lần, cuối cùng cũng hiểu được hơn nữa còn viết kín bốn dòng ngang trên phiếu trả lời.

Nhưng cô vẫn không nắm chắc một chút nào về những câu hỏi trắc nghiệm và bài tự luận.

Ngay sau đó lại là phần dịch cổ văn nằm ngoài dự đoán và những câu trắc nghiệm có ý chính gần như không thể tìm ra đáp án sai.

Tiết tấu làm bài bị những câu hỏi khó làm gián đoạn, đến nỗi thời gian dành cho phần viết văn cuối cùng dường như không còn đủ nữa.

Vào đúng lúc chuông reo thu bài môn thi Ngữ văn vang lên thì Trần Duyên Tri cũng vừa vặn viết xong một chữ cuối cùng.

Sau khi viết xong dấu chấm câu cuối cùng kia, cô bỗng nhiên thở ra một hơi, cả người như được giải tỏa.

Phiếu trả lời được thu theo hàng, Trần Duyên Tri buông bút rồi mới cảm giác được cánh tay căng chặt hơn một giờ kia mơ hồ truyền đến đau nhức.

Nhưng những câu hỏi khó và lạ trong đề thi Ngữ văn mới chỉ là bắt đầu.

Môn thi thứ hai là Tiếng Anh, Trần Duyên Tri vừa mới đọc qua cũng đã phát hiện ra mức độ nghiêm trọng của tình hình hiện tại.

— Quá nhiều từ mới và những câu dài khó hiểu??

Trình độ tiếng Anh của Trần Duyên Tri không xuất sắc nhưng cũng không quá kém. Dù đã học thuộc 3500 từ đủ để thi đại học, nhưng trong quá trình làm bài cô vẫn gặp phải rất nhiều từ không xác định được nghĩa. Sau khi vất vả làm xong, trong lòng cô không hề chắc chắn về những đáp án phần trước, bài đọc hiểu thậm chí không dám chắc một câu nào đúng, cả người rơi vào trạng thái kỳ quặc kiểu “đáp án này có vẻ đúng, đáp án kia cũng giống đúng”.

Những môn thi tiếp theo là Lịch sử và Vật lý… Sau đó chính là môn Toán luôn khiến người ta thấp thỏm.

Đề thi cuối kỳ lần này của trường Đông Giang có cấu trúc khác với kỳ thi giữa kỳ. Nếu như thi giữa kỳ ra hai đề riêng cho lớp chọn và lớp thường, thì kỳ này chỉ ra một đề chung và chỉ ra trong phạm vi kiến thức của lớp thường, vì vậy những lời đồn trước đó đều nghiêng về việc kết quả thi lần này sẽ phân hóa rất mạnh.

Theo quy luật bảo toàn độ khó đề thi, nếu có vài môn ra đề rất khó, thì những môn còn lại sẽ tương đối dễ hơn — không thể nào tất cả các môn đều rất khó, cũng không thể nào tất cả đều rất dễ.

Trước khi ôn tập môn Toán, Trần Duyên Tri đã tính toán tỉ mỉ những dạng bài tập mình muốn cải thiện và số câu bắt buộc phải lấy điểm.

Với trình độ hiện tại của cô, muốn dựa vào phần trắc nghiệm và điền vào chỗ trống để lấy điểm là cực kỳ khó khăn, bởi vì hai câu hỏi cuối trong phần này độ khó thường rất cao, thuộc phạm vi phân loại học sinh khá giỏi và học sinh xuất sắc.

Từ lúc bắt đầu Trần Duyên Tri đã hiểu, mọi hy vọng của cô đều đặt ở câu hỏi ứng dụng.

Chỉ cần làm được và làm đúng tất cả những câu hỏi nhỏ đầu tiên của mỗi bài, thì cô có thể đạt được số điểm mà mình muốn.

Một tháng nay, Trần Duyên Tri không ngừng luyện toán ứng dụng. Cô làm rất khó khăn và chậm chạp, thường cả buổi tự học tối đều cắm đầu làm toán, thậm chí có khi cả tối cũng chỉ có thể làm được và sửa đúng ba bốn câu hỏi nhỏ.

Nhưng dù vậy, ít ra cô cũng đã làm được khá nhiều bài tập ứng dụng tương ứng với các kiến thức đã học.

Vì vậy ngay lúc nhận được đề Toán, điều đầu tiên Trần Duyên Tri nhìn chính là phần bài tập lớn.

Chỉ trong mấy chục giây, trái tim cô dần chìm xuống đáy.

… Có khoảng ba bài tập lớn mà mỗi câu hỏi nhỏ đầu tiên đều thuộc phần kiến thức cô chưa từng làm bài tập.

Trần Duyên Tri không nhớ rõ mình đã làm xong bài thi kia như thế nào. Ngòi bút và đại não đều cùng hoạt động, cô cảm giác có vài sợi tóc rũ xuống, chặn tầm mắt một chút, nhưng cô cũng không muốn vén chúng lên. Có lẽ là ảo giác, cô cảm thấy mấy sợi tóc kia dán trên mặt có cảm giác cực kỳ giống kim đâm.

Vào giây phút nộp phiếu trả lời, âm thanh xung quanh cô cũng trở lên hỗn loạn. Cho đến khi bước ra khỏi phòng thi, ánh hoàng hôn phản chiếu trên bầu trời cùng tiếng ồn ào của đám đông ập đến, Trần Duyên Tri mới chợt cảm thấy mình không còn phiêu bồng nữa, mà đã chạm đất trở lại.

Trên hành lang người đến người đi, cặp sách và hộp đựng chồng chất, có người vừa lúc khom lưng lấy cặp sách, chắn đường của người đi lại; cũng có người chỉ đứng ở một góc, oán giận với bạn bè về đáp án mà mình đã sửa lại.

“Trời ơi, tôi thật chịu thua, ra cái đề gì kỳ cục thế này!”

“Khó quá, chết mất thôi.”

“Câu trắc nghiệm cuối cùng môn Toán cậu chọn gì vậy?”

“Đoán đại! Hàm số phức tạp quá tôi bỏ luôn, ai rảnh mà làm!”

“Á! Còn có bốn môn nữa thôi là được giải thoát rồi!”

Trần Duyên Tri đeo cặp sách, lặng lẽ đi về lớp học, một đám học sinh đang chen chúc ở lối đi nhỏ trên hành lang, thỉnh thoảng cô lại va phải vai của người đi ngược chiều.

Lớp 27 không một bóng người, giờ này học sinh hoặc đã xuống nhà ăn, hoặc đã trở về ký túc xá. Trần Duyên Tri đi vào phòng học, ngồi vào chỗ của mình, trước mắt là một vệt nắng chiều đang khảm vào mép bảng đen.

Cô nhìn ánh sáng màu đỏ cam kia một lúc lâu rồi mới chậm rãi lấy ra quyển sách Hóa — môn thi vào sáng mai.

Trần Duyên Tri vừa mở sách vừa thầm nghĩ.

Không sao cả. Chỉ là một kỳ thi thôi, ngày mai còn bốn môn nữa, cứ ôn tập cho tốt đã, đừng nghĩ nhiều quá.

Cô tự nói thầm vài lần như vậy mới thoát khỏi vũng bùn cảm xúc, sau đó từ từ tập trung vào sách vở.

Tối nay lớp học vẫn còn ầm ĩ, không phải cái kiểu ồn ào công khai, mà là những tiếng bước chân nhẹ nhàng và tiếng thầm kín đáo âm ỉ bên dưới, khiến không khí phảng phất một sự bồn chồn không thể xua tan.

Một buổi tối mà ôn tập đến bốn môn là một việc lớn, trên cơ bản không có khả năng ôn tập toàn diện, chỉ có thể lọc ra một ít kiến thức trọng điểm để xem lại.

Trần Duyên Tri càng ôn về sau càng không vào đầu, dần dần bắt đầu mất tập trung.

“Trần Duyên Tri!”

Trần Duyên Tri chợt tỉnh táo lại, cô ngơ ngác ngẩng đầu, phát hiện là Mao Duy Á đang gọi mình.

Mao Duy Á: “Mẹ cậu nói đêm nay sẽ tới đón cậu, bảo cậu ra cổng sớm một chút chờ bà ấy.”

Trần Duyên Tri kinh ngạc một chút: “Được, cảm ơn.”

Mao Duy Á cười một chút: “Đừng khách sáo.”

Trần Duyên Tri nhìn theo bóng dáng Mao Duy Á rời đi, chợt nhớ hôm nay hình như đến lượt Hoàng Diệp được nghỉ.

Cả buổi tối học tập đã kết thúc, Trần Duyên Tri ra khỏi cổng trường, chiếc xe màu đen quen thuộc dừng ở trên đường bên trái, cô kéo cửa ra rồi ngồi xuống.

Hoàng Diệp nhìn cô một cái từ kính chiếu hậu, hai mẹ con không nói với nhau một câu nào, thấy Trần Duyên Tri đóng cửa xe lại, bà chậm rãi khởi động xe.

Trần Duyên Tri dựa vào cửa sổ xe, mặc kệ xe chạy trên đường sinh ra xóc nảy đập vào gáy. Cô có chút mệt mỏi, cơn mỏi mệt khủng khiếp giống như một con quái thú đêm khuya đã nuốt chửng hết sức chống chọi của cô. Cô mở to mắt nhìn trần xe, nhận ra dù vậy thì mình vẫn không muốn nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đúng vào lúc này, Hoàng Diệp lên tiếng: “Gần đây con lại bắt đầu đọc sách ngoại khóa phải không?”

Vốn dĩ Trần Duyên Tri đang thất thần, nghe vậy thì giật mình rồi đột nhiên ngồi dậy: “Mẹ vào phòng con sao?”

Hoàng Diệp phản bác dữ dội: “Hôm nay mẹ nghỉ nên đã dọn dẹp cả nhà, khi lau nhà thì thấy con bày trên bàn mà thôi, không động vào đồ của con đâu.”

Giọng Trần Duyên Tri không tốt lắm: “Thấy rồi thì sao? Con không được quyền đọc sách nữa à?”

Hoàng Diệp: “Con cảm thấy con có thể sao? Thành tích của con đã rất tốt rồi, hay là xem mấy quyển sách này giúp ích cho việc thi đại học?”

Trần Duyên Tri: “Sao mẹ biết không có ích? Con đọc để điều tiết tâm trạng, mở rộng kiến thức cũng có lợi cho việc tích lũy tư liệu viết văn. Chẳng lẽ chỉ đọc sách giáo khoa là đủ rồi? Vả lại không có ích thì con không thể đọc à? Không bằng mẹ cứ nói thẳng là con không xứng được nghỉ ngơi đi.”

Hoàng Diệp đánh tay lái, mất một lúc không lên tiếng: “… Mẹ không muốn cãi nhau với con, mẹ chỉ nhắc nhở con một câu, bây giờ con nên làm gì, con phải tự hiểu.”

“Gần đây việc làm ăn của ba con không thuận lợi. Nếu ông ấy về thấy thành tích của con trở nên kém như vậy, lại còn đang đọc sách ngoại khóa, không biết ông ấy sẽ làm gì đâu. Con cũng biết tính ông ấy mà, nóng nảy lắm.”

Trần Duyên Tri cứng đờ, trong đầu hiện lên một ít đoạn ký ức mơ hồ, cô không muốn nhớ lại kỹ hơn: “… Con biết rồi.”

Cả đời này cô sẽ không bao giờ quên.

Hoàng Diệp: “Biết là được. Cất sách của con cho kỹ, đừng để ông ấy thấy, để tâm vào việc học nhiều hơn, đừng chỉ biết chơi.”

Trần Duyên Tri bỗng cảm thấy mệt mỏi. Cô chẳng buồn cãi lại Hoàng Diệp nữa, cũng chẳng buồn giải thích, cô im lặng, nhận ra mình không muốn nói thêm lời nào nữa.

—-

Ngày hôm sau đi học, khi Trần Duyên Tri vào lớp, Lê Vũ Liên đã đến rồi, đang ngồi tại chỗ ăn sáng.

Lê Vũ Liên nhìn thấy Trần Duyên Tri thì lập tức lộ ra gương mặt tươi cười: “Chào buổi sáng, bạn cùng bàn.”

Trần Duyên Tri vừa buông cặp sách vừa trả lời: “Chào buổi sáng.”

Trần Duyên Tri kéo khóa cặp, sau đó lôi quyển sách giáo khoa môn Hóa ra. Lê Vũ Liên tinh mắt nhìn thấy đồ trong cặp Trần Duyên Tri, sau đó a lên một tiếng: “Duyên Tri này, bìa quyển sách này đẹp quá, sách gì vậy?”

Trần Duyên Tri dừng một chút, đầu ngón tay vừa vặn cọ qua gáy sách trắng như tuyết.

“《 Sức mạnh của sự mong manh》”

“Nó viết về gì vậy?”

“Tâm lý học, xem như sách tham khảo đi.” Trần Duyên Tri cố ý nói sang chuyện khác: “Lát nữa cậu thi Hóa ở phòng nào?”

Lê Vũ Liên lập tức bị đánh lạc hướng: “Tôi đến tòa Nam! Cậu thi phòng nào, có đi cùng tôi không?”

Trần Duyên Tri: “Tôi thi ở phòng 11, hình như ở tòa Giữa.”

Lê Vũ Liên kinh ngạc thốt lên: “Phòng 11! Đó không phải là phòng của lớp Nguyên Bồi sao?!”

Trần Duyên Tri không biết điều này, lập tức hơi ngạc nhiên: “Thật à? Tôi không rõ lắm…”

Lê Vũ Liên: “Phòng 11 tòa Giữa, chính là lớp Nguyên Bồi! Hôm qua tôi thi Toán ngay phòng bên cạnh!”

Trần Duyên Tri không có phản ứng gì đặc biệt: “Cũng được, chỉ là thành tích của tôi không xứng với cái phòng thi này.”

Lê Vũ Liên giơ ngón cái lên với cô: “Đừng nói vậy, đó là phòng của lớp Thanh Bắc đấy! Biết đâu sẽ có cái từ trường đặc biệt nào đó! Duyên Tri, cậu chắc chắn sẽ được thần thi cử phù hộ!”

Trần Duyên Tri không tin những điều này, cô chỉ mỉm cười, cũng không để tâm.

Nhưng nhân cơ hội này, cô chợt nghĩ đến Hứa Lâm Trạc.

Người đó là người đặc biệt nhất mà cô từng tiếp xúc, ngoại trừ [Liên].

Điềm tĩnh, mạnh mẽ, Hứa Lâm Trạc nhìn có vẻ hiền hòa hay cười, nhưng Trần Duyên Tri vốn nhạy cảm đã sớm nhận ra sự thờ ơ và lạnh nhạt ẩn giấu dưới vẻ bề ngoài đó.

Sắp đến giờ rời phòng học, bên ngoài phòng học đã có mấy học sinh đến sớm đang đợi, lục tục đã có người đứng lên rồi tản ra các lối đi. Lê Vũ Liên nhìn Trần Duyên Tri thu dọn cặp sách: “Ơ? Duyên Tri, cậu không lấy quyển sách đó ra à?”

Trần Duyên Tri: “Thôi, không lấy đâu.” Trong lúc thi cử, sách vở và cặp sách đều để ở ven tường bên ngoài phòng học, cũng không có người trông giữ, lại có nhiều người đi ngang qua. Trần Duyên Tri thường xuyên nhìn thấy có người vô ý làm rơi đồ cũng không nhặt lên, hơn nữa trước đây đã từng xảy ra chuyện mất sách.

Quyển sách này đối với cô mà nói có ý nghĩa rất quan trọng, cô vẫn nên mang theo bên người mới thấy yên tâm.

Tiếng chuông báo hiệu buổi thi vang lên, cành cây ngoài cửa sổ lắc lư từng chút theo gió, buổi sáng đã kết thúc, ánh mặt trời chói chang treo trên đầu cành không bao lâu đã lung lay như sắp đổ, rải hoàng hôn đầy mặt đất.

Sự im lặng kéo dài kết thúc trong tiếng chuông tan học trong trẻo, mấy khu dạy học đồng thời nổ tung, học sinh ùa ra ào ạt, cùng hoan hô thi xong được giải thoát và sắp đến kỳ nghỉ dài.

Môn thi cuối cùng là Chính trị, Trần Duyên Tri viết chữ quá nhiều dẫn tới tinh thần có chút hoảng hốt.

Cô đứng lên, vừa hoạt động cổ tay vừa ra khỏi phòng thi thì bỗng nhiên bị Lê Vũ Liên đang lao tới ôm chầm lấy.

Lê Vũ Liên: “Thi xong rồi thi xong rồi!!! Tôi được tự do rồi!!!! Tối nay tôi sẽ đọc tiểu thuyết suốt giờ tự học, không ai ngăn được tôi!!”

Trần Duyên Tri buồn cười ôm cô ấy: “Hào hứng như vậy, xem ra thi Chính trị cũng không tệ?”

Lê Vũ Liên nghe vậy lập tức xụ mặt xuống: “Đừng nhắc nữa, câu hỏi thứ 10 tôi hoàn toàn không hiểu nó đang nói gì. Khi tôi làm bài trắc nghiệm cứ kiểu ‘Ơ cái này đã dạy chưa ta?’‘Ơ cái này không nằm ngoài chương trình chứ?’, chính là trạng thái mất khả năng ngôn ngữ ấy, trắc nghiệm thì chọn một lượt, tự luận thì bịa đại… Ôi, vừa đi vừa nói, nếu không tôi không kịp ăn cơm tối mất!”

Trần Duyên Tri bị chọc cười, Lê Vũ Liên không nói hai lời, lôi kéo cô vừa lải nhải vừa đi đến cầu thang.

Hoàng hôn xế bóng, sắc xanh nhạt của ngày đông đã sớm phủ kín bầu trời, Hứa Lâm Trạc sau khi thi xong liền ra cổng trường lấy cơm do tài xế mang đến, rồi chậm rãi trở về lớp.

Lớp Nguyên Bồi có số học sinh ít nhất khối, chỉ có 30 người, lúc này trong lớp cũng không còn nhiều người. Hứa Lâm Trạc tìm thấy bàn mình ở cuối lớp, có vẻ cậu không vội ăn cơm, mà trước tiên ra ngoài lớp khuân đồ của mình vào.

Khi Hứa Lâm Trạc cầm đồ đi ngang qua cửa lớp, tình cờ nhìn thấy một bạn nam và một bạn nữ trong lớp đang đứng ở bên cửa sổ, rõ ràng trong tay hai người không có bài thi nhưng cứ trao đổi đáp án với nhau một cách tự nhiên.

“…Câu b này cậu tính thế nào vậy?”

“Tôi thay biến số và tạo hàm số mới luôn. Đặt x1 lớn hơn x2 rồi giải… Trương Bác Chí nói nếu dùng cách thầy dạy trên lớp sẽ nhanh hơn, nhưng lúc đó tôi không nghe.”

“’Đề gốc có điều kiện f(x)=log căn bậc hai của x, nếu không có điều kiện này thì dễ làm hơn nhiều.”

“Tôi làm xong Hóa thì cứ nghĩ mãi về cái bài đó, Vật lý của tôi không được 95 chắc là tại nó.”

Bạn nam kia nhìn thấy Hứa Lâm Trạc: “Ơ, lớp trưởng!”

Hứa Lâm Trạc dừng bước rồi ngước mắt nhìn lại, bạn nam kia chỉ vào thùng đựng sách bên cạnh cậu ta, trên đó có một cái cặp sách màu đen tuyền: “Cái cặp sách này của cậu phải không?”

Hứa Lâm Trạc nhìn lướt qua, cậu không có kiểu cặp sách này.

Cậu lắc đầu: “Không phải.”

Bạn nam kia có chút kinh ngạc: “Không phải sao? Tôi thấy trong cặp có một quyển sách, nét chữ trông giống của cậu lắm.”

Bình Luận (0)
Comment