Chu Hoan Dần ban đầu không nhìn Trần Duyên Tri, ngón cái cô ấy liên tục cọ vào khớp ngón tay, một động tác nhỏ thể hiện sự bồn chồn và lo lắng.
Đợi nửa ngày không thấy phản ứng, Chu Hoan Dần ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Trần Duyên Tri: “Này, chẳng lẽ đây không phải—”
Bóng người trước mắt chợt lóe, khi Chu Hoan Dần kịp phản ứng thì Trần Duyên Tri đã áp sát trước mặt cô ấy, nắm chặt lấy tay cô ấy.
“Đúng là của tôi!”
Chu Hoan Dần giật mình, cô ấy ngây người nhìn Trần Duyên Tri, trong lòng chợt nảy ra một ý nghĩ:
— Biểu cảm trên khuôn mặt người này lúc này, là biểu cảm mà cô ấy chưa từng thấy bao giờ.
Trần Duyên Tri nhìn chiếc huy hiệu đã tìm lại được trong lòng bàn tay, đồng tử vốn hơi co lại dần dần trở lại bình thường.
Cô thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn Chu Hoan Dần trước mặt, nói một cách vô cùng nghiêm túc: “Đây là thứ rất quan trọng đối với tôi. Thật sự, Hoan Dần, cảm ơn cậu đã nhặt được nó.”
Chu Hoan Dần bỗng cảm thấy tai mình nóng bừng.
Cô ấy vội vàng rút tay ra: “… Không, không có gì, tôi chỉ tình cờ nhìn thấy thôi.”
Trần Duyên Tri nắm chặt chiếc huy hiệu đã tìm lại được, một góc trong lòng vốn đang dao động dữ dội, sắp sụp đổ, trong tích tắc đã trở nên vững chắc như thành trì.
Cô nhẹ nhàng thở ra hơi thở đang giữ trong lồng ngực, ngẩng mắt lên, lần đầu tiên nhìn Chu Hoan Dần trước mặt bằng ánh mắt nghiêm túc như vậy.
“… Sau này nếu có việc gì tôi có thể giúp được, xin cứ tìm tôi.”
Trần Duyên Tri không nói suông. Cô vốn cẩn trọng trong lời nói và hành động, mỗi câu nói thốt ra đều đã được cân nhắc kỹ lưỡng nhiều lần.
Trong khoảnh khắc đó, nhìn ánh mắt né tránh, vẻ mặt bối rối của Chu Hoan Dần, cô chợt hiểu cô gái trước mặt.
Trần Duyên Tri đã biết về Chu Hoan Dần trước khi nhập học.
Trước ngày nhập học, khi danh sách phân lớp vừa được công bố, Trần Duyên Tri vẫn chưa trở về thành phố Xuân Thân, nhưng đã nhận được một cuộc gọi từ ba mình.
Mở đầu cuộc gọi, ba cô – Trần Văn Vũ như thường lệ hỏi thăm về cuộc sống hàng ngày của cô ở nhà bà ngoại, sau khi thể hiện sự quan tâm, ông chuyển sang chủ đề khác.
“Tri Tri, trong lớp con có một cô gái tên là Chu Hoan Dần phải không?”
Trần Duyên Tri: “Chắc là có. Con không biết.”
“Vậy lúc đó con chú ý một chút. Đó là con gái của đối tác kinh doanh của ba, báu vật của Chu Tước, con hẳn biết, chú Chu của con đấy. Nếu các con có thể trở thành bạn thì tốt nhất. Nếu không thể, cũng đừng gây mâu thuẫn.”
Lúc đó Trần Duyên Tri đang trong giai đoạn nổi loạn, cô không có biểu hiện gì thêm, chỉ nói với ba: “Con biết rồi.”
Lời của Trần Văn Vũ, Trần Duyên Tri có nghe vào tai, nhưng cũng chỉ là nghe thôi.
Trần Duyên Tri hoàn toàn không có ý định thân thiết với Chu Hoan Dần, chỉ hơi ngạc nhiên khi phát hiện đối phương ngồi trước cô trong ngày khai giảng, sau đó nhanh chóng quên bẵng người này.
Tiếp theo, một loạt hành động của Chu Hoan Dần càng khiến Trần Duyên Tri liên tục xác nhận ấn tượng ban đầu của mình về cô ấy.
— Một tiểu thư được nuông chiều, tính tình thẳng thắn nóng nảy, mang chút… tsundere(*) kỳ lạ.
(*) Là một thuật ngữ xuất phát từ văn hóa Nhật Bản, đặc biệt phổ biến trong anime và manga, để chỉ một kiểu tính cách nhân vật bề ngoài tỏ ra lạnh lùng, gay gắt nhưng bên trong thực sự là người ấm áp, quan tâm và có tình cảm sâu sắc.
Trần Duyên Tri chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Chu Hoan Dần đang ngồi đối diện, nảy sinh chút do dự.
Có lẽ đúng là tsundere… phải không?
Chu Hoan Dần ngẩng đầu, nuốt thứ trong miệng xuống, hỏi rất hung dữ: “Nhìn tôi làm gì?”
Trần Duyên Tri: “… Không, không có gì.”
Hôm qua Trần Duyên Tri vừa nói những lời đó với Chu Hoan Dần, hôm nay giờ trưa Chu Hoan Dần đã mang khay cơm của mình ngồi xuống đối diện Trần Duyên Tri.
Trần Duyên Tri vốn đã lên kế hoạch một mình đến căng tin ăn trưa, tận hưởng thời gian yên tĩnh: “…”
… Cô ấy thật sự là tsundere sao?
Lần đầu tiên Trần Duyên Tri nghi ngờ phán đoán của mình.
Chu Hoan Dần lại gắp thêm hai miếng cơm, rồi đột nhiên đứng dậy, đi về phía quầy lấy thức ăn.
Trần Duyên Tri nhìn bóng lưng đột ngột rời đi của cô ấy: “?”
Đây là đột nhiên muốn đi đâu… Ồ, mua đồ uống.
Trần Duyên Tri cúi đầu, tiếp tục ăn cơm.
Cho đến khi bóng dáng cô gái lại xuất hiện trước mắt, người đó nhẹ nhàng ngồi xuống, rồi đặt một lon nước ngọt trước mặt cô.
Đáy lon sắt gõ lên bàn ăn của căng tin, phát ra một tiếng kêu giòn tan.
“Này, cái này cho cậu.”
Trần Duyên Tri nhìn lon nước ngọt được đẩy đến trước mặt, lập tức cảm thấy nhận cũng không được, mà không nhận cũng không xong.
Chu Hoan Dần nhìn cô: “Sao thế, cậu không thích uống cái này à?”
Trần Duyên Tri đành miễn cưỡng nhận lấy: “Cái này bao nhiêu tiền? Lát nữa tôi về ký túc xá sẽ trả lại cậu.”
Chu Hoan Dần: “Chỉ vài đồng thôi, coi như tôi mời cậu đi.”
Trần Duyên Tri thản nhiên: “Vài đồng cũng là tiền.”
Hai người gần như cùng lúc ăn xong, Chu Hoan Dần đi theo sau Trần Duyên Tri ra khỏi căng tin, gọi cô lại trên con đường nhỏ: “Trần Duyên Tri!”
Trần Duyên Tri dừng bước, cô nhìn Chu Hoan Dần chạy bước nhỏ đến gần, ánh mắt trong trẻo, bỗng lên tiếng: “Muốn đi cùng không?”
Động tác của Chu Hoan Dần đột nhiên khựng lại. Cô ấy há miệng, chợt nhận ra mình đã bắt gặp ánh mắt của Trần Duyên Tri, liền vội vàng nhìn đi chỗ khác.
“… Vậy, vậy thì đi thôi.”
Trên đường về, Trần Duyên Tri một lần nữa khẳng định phán đoán của mình.
Ừm, đúng là tsundere, không sai được.
—-
Việc kéo gần khoảng cách với Chu Hoan Dần nằm ngoài dự đoán của Trần Duyên Tri. Mặc dù cô không phản đối việc kết bạn với Chu Hoan Dần, nhưng việc chấp nhận một người gia nhập vào cuộc sống hàng ngày của mình vẫn là một chuyện khá phiền phức đối với cô.
Tháng 2 đang qua dần. Những chồi non mơn mởn đầy ắp trên cành, báo hiệu mùa xuân đã đến đúng hẹn.
Lại một cuối tuần nữa. Hai người như thường lệ hẹn nhau học cùng vào buổi chiều, cúi đầu làm vài tờ đề thi, một ruột bút, thời gian trôi qua nhanh chóng, hoàng hôn buông xuống.
Khi Trần Duyên Tri cầm chìa khóa đang đóng cửa phòng sinh hoạt, Hứa Lâm Trạc đột nhiên đưa tay nhẹ nhàng vén một chút đuôi tóc cô, cái đuôi ngựa được buộc bằng dây thun đen bị những ngón tay trắng dài vén lên, đung đưa trong không trung rồi rơi xuống gáy cô gái.
Động tác khóa cửa của Trần Duyên Tri khựng lại.
Cô quay đầu lại: “Sao thế?”
Hứa Lâm Trạc một tay cắm túi quần, cằm hơi ngẩng lên, mắt nhìn ra vườn hoa bên ngoài hành lang, ra hiệu cho Trần Duyên Tri: “Người kia là Tôn Lạc ở lớp cậu phải không?”
Trần Duyên Tri sửng sốt một chút, cô quay đầu nhìn, người đang đứng trong vườn hoa đúng là Tôn Lạc.
Không, đây không phải trọng điểm.
Trần Duyên Tri ngạc nhiên hỏi: “Tại sao cậu lại biết Tôn Lạc?”
Hứa Lâm Trạc đáp: “Cậu ấy rất nổi tiếng. Trước đây trong khối lớp cũng có nhiều tin đồn về cậu ấy lan truyền rộng rãi, lúc đó tôi thường nghe người trong lớp bàn tán về cậu ấy.”
Trần Duyên Tri một lần nữa bị choáng ngợp bởi sức ảnh hưởng của Tôn Lạc.
Trần Duyên Tri không nhịn được hỏi: “Các bạn lớp chọn cũng tám chuyện như vậy sao? Không học hành gì à?”
Hứa Lâm Trạc cúi đầu, nhìn cô với vẻ hơi buồn cười: “Đừng thần thánh hóa họ nữa. Trong lớp tôi có nhiều người ba phải lắm, thậm chí còn có người chẳng để tâm gì đến việc học.”
Trần Duyên Tri: “Vậy mà thành tích vẫn tốt?”
Hứa Lâm Trạc: “Ừm, luôn có những người như vậy.”
Trần Duyên Tri rũ mắt, cuối cùng cũng không nói gì thêm. Cô khóa cửa xong, đang định cùng Hứa Lâm Trạc rời đi thì ánh mắt lướt qua khu vườn hoa, chỉ thoáng nhìn nhưng bước chân đột nhiên khựng lại.
Cô nhìn thấy bên cạnh Tôn Lạc có thêm một bạn nam.
Trần Duyên Tri không quen lắm với hầu hết mọi người trong lớp, nhưng ít nhất cô cũng nhận ra mặt họ, chỉ là có một số người chưa đối chiếu được tên và mặt.
Nhưng… bạn nam bên cạnh Tôn Lạc tuyệt đối không phải người trong lớp họ.
Trong khoảnh khắc cô do dự, Tôn Lạc đã nắm tay bạn nam đó, khuôn mặt nghiêng sang bên đầy nụ cười rạng rỡ.
—-
“Tiểu Tri ơi! Tôi nói cậu nghe này, Tôn Lạc có bạn trai mới rồi!”
Lê Vũ Liên ban đầu hào hứng kể chuyện này với Trần Duyên Tri, nhưng phản ứng của Trần Duyên Tri lại là bình thản vô sự.
Lê Vũ Liên không hài lòng: “Tiểu Tri, sao cậu chẳng có phản ứng gì vậy?”
Trần Duyên Tri mới ngẩng đầu lên: “Gì cơ? Tôi đang xem bài toán này, không nghe thấy.”
Lê Vũ Liên lặp lại một lần nữa, Trần Duyên Tri nghe xong chỉ “Ồ” một tiếng: “Tôi có thấy cậu ấy với bạn nam đó rồi.”
Lê Vũ Liên tò mò: “Cậu ta trông thế nào? Cao không? Đẹp trai không?”
Trần Duyên Tri không nhạy cảm lắm với mấy chuyện này: “Tôi thấy không… đẹp trai lắm, nhưng cao hơn Tôn Lạc nhiều, họ có chút chênh lệch chiều cao.”
Lê Vũ Liên gục xuống bàn, má tựa lên cánh tay: “Hay thật, thật là drama quá. Trước đó trong lớp chẳng phải đang đồn cậu ấy với Ngụy Phong Nguyên sắp thành đôi rồi sao? Không ngờ cậu ấy quay đầu lại ở bên một bạn nam lớp khác. Mới học lớp 10 được mấy tháng mà cậu ấy đã yêu đương hai lần rồi.”
Trần Duyên Tri tùy tiện phụ họa: “Sao thế? Cậu cũng muốn à?”
Lê Vũ Liên lật người ngồi dậy: “Đương nhiên là muốn rồi! Hồi cấp hai tôi đã nghĩ rồi, nhất định phải có một mối tình oanh oanh liệt liệt ở cấp ba!”
“Duyên Tri này, chẳng lẽ cậu không muốn sao?”
Trần Duyên Tri viết xong chuỗi phép tính cuối cùng, đặt bút xuống: “Ừm, có lẽ là muốn đi.”
Lê Vũ Liên không hài lòng: “Cậu lại đang qua loa với mình đấy!”
Trần Duyên Tri bất lực: “Đại ca à, bây giờ đang học tự học buổi tối đấy.”
Lê Vũ Liên: “Nhưng sắp hết giờ rồi mà.”
Vừa dứt lời, tiếng chuông tan học vang lên du dương. Lập tức trong lớp vang lên tiếng kéo ghế trên sàn, bầu không khí cả lớp học đột nhiên thay đổi, từ im ắng chết chóc chuyển sang sôi động tràn đầy sức sống.
Trần Duyên Tri đang do dự có nên lấy nút tai ra không, thì nghe thấy Lê Vũ Liên cảm thán: “Không biết Thục Cẩm Trạch thấy bạn gái cũ có người mới sẽ phản ứng thế nào nhỉ?”
Trần Duyên Tri buột miệng: “Cậu ta chẳng phải có Tưởng Hân Vũ sao?”
Lê Vũ Liên ngạc nhiên nhìn Trần Duyên Tri: “Họ chia tay lâu rồi.”
Trần Duyên Tri sững người, quay đầu nhìn Lê Vũ Liên, vô thức hỏi: “Khi nào vậy?”
Lê Vũ Liên: “Lúc đó Tưởng Hân Vũ bị giáo viên gọi lên nói chuyện, sau đó vài ngày họ đã chia tay rồi. Nghe nói còn là Tưởng Hân Vũ chủ động đề nghị nữa. Tiểu Tri, cậu thậm chí không biết sao?”
Trần Duyên Tri nhớ lại khoảng thời gian đó, lúc ấy cô đang rối bời vì điểm số môn Toán tệ hại của mình, lo lắng như con kiến trên miệng ấm đun sôi, quả thực không quan tâm nhiều đến những chuyện tám của lớp.
Trần Duyên Tri: “Tôi không biết. Nhưng lúc đó ầm ĩ to như vậy, chia tay cũng bình thường thôi.”
Cũng từ lúc đó, Trần Duyên Tri bắt đầu giảm thiện cảm với giáo viên chủ nhiệm Ngô Danh Húc xuống mức thấp nhất.
Rõ ràng trong chuyện này, Thục Cẩm Trạch cũng là người có lỗi, vậy mà Ngô Danh Húc chỉ gọi riêng Tưởng Hân Vũ lên nói chuyện, thật khiến người ta thất vọng.
Buổi tối khi Trần Duyên Tri cùng đi với Khương Chí Nhứ, cô cũng nói chuyện về Tôn Lạc với Khương Chí Nhứ.
Khương Chí Nhứ: “Tôn Lạc mới nói với tôi sáng nay, họ vừa mới xác nhận mối quan hệ hôm qua. Tôi cũng rất ngạc nhiên, vì trước đây tôi chưa từng gặp bạn nam này, đây là lần đầu tiên Tôn Lạc nhắc đến cậu ta với tôi.”
Trần Duyên Tri: “Vậy là Tiểu Nhứ cũng chưa gặp bạn trai của Tôn Lạc à?”
Khương Chí Nhứ: “Chưa… nhưng sáng nay Tôn Lạc có nói với tôi, bạn trai cậu ấy tên là Hoàng Lĩnh Mân, cũng là học sinh lớp 10, lớp 10/10.”
Trần Duyên Tri chưa từng nghe đến cái tên này, cô chỉ thấy kỳ lạ: “Cậu có hỏi cậu ấy họ quen nhau thế nào không?”
Khương Chí Nhứ gật đầu: “Ừm, cậu ấy nói bạn nam này theo đuổi cậu ấy được hai tuần rồi, trước đây cậu ấy vẫn chưa quyết định, hôm qua suy nghĩ kỹ nên đã đồng ý.”
“À phải rồi, cậu ấy còn nói Hoàng Lĩnh Mân này trước đây thường chơi bóng với Ngụy Phong Nguyên. Họ đều biết nhau, còn bảo may mắn hôm đó có đi xem Ngụy Phong Nguyên chơi bóng, nếu không có thể đã không gặp được bạn trai cậu ấy rồi.”