Trần Duyên Tri nhạy cảm nhận ra, sau khi họ bước vào văn phòng, thầy Ngô Danh Húc — người trước đó dường như đang nói chuyện, bỗng dưng im lặng và nhìn vào điện thoại của mình.
Đã là tiết tự học cuối cùng rồi.
Hầu hết các giáo viên trong văn phòng sẽ rời đi vào tiết tự học cuối, chỉ có hai giáo viên chủ nhiệm sẽ ở lại đến cuối cùng. Người còn lại có lẽ đã đi tuần tra các lớp, nên lúc nãy trong văn phòng chỉ có Ngô Danh Húc và Tôn Lạc.
Trần Duyên Tri bước đến bàn, vừa đặt tập hồ sơ xuống thì nghe thấy Mao Duy Á kêu lên “Ối chà”.
Cô quay đầu lại, vừa kịp thấy Mao Duy Á bước đến bên cạnh Tôn Lạc, cúi người đặt tay lên vai Tôn Lạc đầy quan tâm: “Tôn Lạc, sao cậu lại ngồi xổm ở đây vậy?”
Trần Duyên Tri nhìn theo cánh tay của Mao Duy Á.
Tôn Lạc vốn đang cúi đầu, nghe thấy tiếng hỏi thăm, từ từ ngẩng mặt lên. Cô ấy hìn Mao Duy Á, bỗng nở một nụ cười.
“Tôi không sao đâu, chỉ là đầu gối hơi đau nên ngồi xổm thôi.”
Mao Duy Á nhìn thầy Ngô Danh Húc, rồi lại mỉm cười với Tôn Lạc: “Ồ, vậy là không sao rồi, thấy cậu ngồi xổm ở đây, còn tưởng cậu bị sao chứ.”
Trần Duyên Tri nhìn sang Khương Chí Nhứ bên cạnh, cô ấy đang rũ mắt nhìn Tôn Lạc, ánh mắt dịu dàng và yên lặng, như sóng nước lăn tăn, ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ rằng cô ấy vẫn còn quan tâm đến người mà cô ấy đang nhìn.
Nhưng Trần Duyên Tri quá hiểu Khương Chí Nhứ rồi.
Nếu Tiểu Nhứ thật sự quan tâm đến ai đó, cô ấy sẽ lập tức bước đến, chứ không phải đứng ở một nơi xa như vậy, im lặng nhìn mà không nói gì.
Tay Trần Duyên Tri chạm nhẹ vào mu bàn tay Khương Chí Nhứ, khiến Khương Chí Nhứ quay sang nhìn cô.
Trần Duyên Tri nói: “Tiểu Nhứ, chúng ta đi thôi.” Ở lại thêm sẽ cảm thấy hơi cố tình.
Khương Chí Nhứ gật đầu: “Ừm.”
Khi Trần Duyên Tri và Khương Chí Nhứ bước ra khỏi văn phòng, Trần Duyên Tri ngoái đầu nhìn lại, vừa kịp thấy Tôn Lạc giơ tay nắm lấy tay áo Mao Duy Á.
Có lẽ tư thế ngồi xổm của Tôn Lạc đã khiến Trần Duyên Tri cảm thấy như đang nhìn một người đang bám víu vào mảnh ván cuối cùng trong lúc bị đuối nước.
—-
Vừa qua kỳ thi lớn, lại gần đến thời điểm phân ban, không khí cả lớp đều rất náo động, nhiều người lợi dụng lúc giáo viên chủ nhiệm không có mặt trong giờ tự học buổi tối để nói chuyện lén lút.
Trần Duyên Tri ngồi giữa một đám người đang xôn xao, lưng thẳng đứng như cây tùng cô độc.
“Duyên Tri! Duyên Tri! Có tin hot!”
Trần Duyên Tri bị Lê Vũ Liên nắm vai lắc mạnh khiến người nghiêng đi, đành phải tháo tai nghe ra, bất đắc dĩ hỏi: “Lại chuyện gì nữa?”
Lê Vũ Liên ghé sát tai cô, vẻ mặt bí hiểm: “Tôi nói cho cậu biết, chuyện Tôn Lạc yêu đương hình như đã bị ai đó mách với thầy chủ nhiệm rồi, sau đó Tôn Lạc bị gọi đến văn phòng từ tiết 3, đến giờ vẫn chưa quay lại!”
Trần Duyên Tri gật đầu, tỏ vẻ hiểu rồi: “Tôi biết, lúc nãy đi ngang qua đã thấy rồi.”
Lê Vũ Liên: “Sao lần nào cậu cũng biết sớm hơn tôi vậy! Này, tôi còn chưa nghe hết tin đồn, cậu đợi chút, tôi đi hỏi thêm Lục Như Diệp!”
Trần Duyên Tri kéo cô ấy lại, giọng điệu trở nên nghiêm túc: “Những thông tin đó là do Lục Như Diệp nói với cậu à?”
“Đúng vậy, không chỉ mình tôi, ai hỏi cậu ấy cũng đều trả lời hết.”
Trần Duyên Tri hơi ngạc nhiên.
Lục Như Diệp không phải là bạn của Tôn Lạc sao? Tại sao cô ấy không giúp Tôn Lạc giữ bí mật, đây có thể coi là chuyện xấu hổ của bạn bè mà.
Đáng tiếc, Trần Duyên Tri quay lại vốn đã là tiết tự học thứ 3, lúc này gần như đã đến giờ tan học buổi tối. Trần Duyên Tri chưa kịp đợi Lê Vũ Liên nghe ngóng thêm thì chuông tan học đã reo.
Nhưng Trần Duyên Tri cũng không quá để tâm đến chuyện này.
Bị giáo viên phát hiện yêu đương thực sự không phải là chuyện gì to tát, trước đây Tưởng Hân Vũ cũng từng gặp phải chuyện y hệt, cũng chẳng thấy thầy chủ nhiệm phạt cô ấy gì, chỉ là nghe thầy lải nhải vài câu mà thôi.
Theo góc nhìn của Trần Duyên Tri, chuyện này hoàn toàn không đáng để ý.
Chỉ là đặt vào trường hợp của Tôn Lạc — một người có lòng tự trọng cao như vậy, chắc hẳn sẽ cảm thấy rất khó chịu, dù sao học kỳ trước cô ấy mới chế giễu người khác như thế, giờ đến lượt cô ấy bị người ta cười chê.
Trên đường về, Trần Duyên Tri nói chuyện với Khương Chí Nhứ về việc phân ban, bỗng nhớ ra chuyện này, nhận ra mình chưa từng quan tâm đến chuyện tình cảm của Khương Chí Nhứ, liền hỏi:
“Ngụy Phong Nguyên chọn những môn nào?”
Khương Chí Nhứ: “Cậu ấy chọn Vật lý – Hóa học – Sinh học.”
Trần Duyên Tri ngạc nhiên: “Toàn môn tự nhiên à?”
“… Nhưng như vậy cũng khá thú vị, cậu toàn môn xã hội, cậu ấy toàn môn tự nhiên, cũng coi như bổ sung cho nhau.”
Khương Chí Nhứ nắm tay Trần Duyên Tri, trên con đường nhỏ ban đêm, ngay cả không khí cũng tĩnh lặng. Khương Chí Nhứ thở dài, khẽ nói: “Tiểu Tri à, khi nào tôi mới có thể trở nên giỏi hơn chút nhỉ…”
“… Lần này tổng điểm Ngụy Phong Nguyên đứng thứ hai toàn lớp.”
“Đôi khi tôi cảm thấy, khoảng cách giữa chúng tôi vẫn quá lớn. Khối tự nhiên có tổng cộng hơn 140 người, chắc sẽ chia thành ba lớp. Cậu ấy chắc chắn sẽ vào lớp có thành tích tốt nhất phải không?”
“Còn tôi thì sao.”
Trần Duyên Tri nắm chặt tay cô ấy, lông mi cô khẽ rung động, nhận ra lúc này mình hoàn toàn có thể hiểu được cảm giác của Khương Chí Nhứ.
Cô như thể đang thở ra một hơi lo lắng bất an từ tận đáy lòng, rồi mới kiên định trả lời: “Nhưng Tiểu Nhứ à, cậu ấy chắc chắn sẽ sẵn lòng đợi cậu.”
“Cậu nhìn xem, thực ra cậu không hề kém cỏi, cậu hoàn toàn có khả năng đạt đến vị trí cao hơn, cậu có đủ tự tin để làm điều đó. Cậu ấy cũng không phải người ngốc, cậu ấy coi trọng cậu, chọn cậu, chắc chắn là tin rằng cậu khác với những người khác, cậu có thể bước đến bên cạnh cậu ấy. Cậu ấy có một cặp mắt tinh tường như vậy, đã nhìn thấy cậu, tức là cậu là báu vật, dù có thể cậu không nghĩ như vậy.”
Cô đang trả lời Tiểu Nhứ, hay đang trả lời chính bản thân mình — một cô gái bất an mong đợi, nhưng lại yếu đuối không chịu nổi một đòn?
Khương Chí Nhứ nắm lại tay Trần Duyên Tri, bỗng mỉm cười.
“Tiểu Tri có phải đã có người mình thích rồi không?”
Bước chân của Trần Duyên Tri đột ngột dừng lại.
Cô nhìn về phía Khương Chí Nhứ, người đang nhìn cô dịu dàng, đôi mắt tràn đầy ý cười: “Phản ứng lớn như vậy, xem ra tôi đoán đúng rồi.”
Trần Duyên Tri: “… Không, cậu đoán sai rồi.”
Khương Chí Nhứ chỉ cười không nói. Trần Duyên Tri lần đầu tiên không giữ được bình tĩnh, chủ động hỏi: “Tại sao lại nghĩ vậy?”
Khương Chí Nhứ: “Tiểu Tri cậu luôn lý trí, đôi khi thậm chí rất hay trông không có cảm xúc. Nhưng bây giờ Tiểu Tri khác rồi, cậu bắt đầu có thể cảm nhận được tâm trạng của người khác, hoặc nói đúng hơn là cậu sẵn sàng cảm nhận, thậm chí còn có thể an ủi tôi. Nhưng Tiểu Tri à, nếu không phải là người có cùng tâm trạng, làm sao có thể an ủi được nhau chứ? Tuy tôi không biết người Tiểu Tri thích là ai, nhưng chắc chắn phải rất xuất sắc. Tiểu Tri sẽ không thích người kém hơn mình đâu.”
Trần Duyên Tri: “Trước hết, tôi không có người tôi thích, tiền đề cậu nói đó hoàn toàn sai lầm…”
Khương Chí Nhứ: “Phì!”
Trần Duyên Tri bực bội: “Cậu cười cái gì!”
Khương Chí Nhứ: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Chủ đề ban đầu hoàn toàn bị lệch hướng, hai người vừa cãi vã vừa trở về ký túc xá. Vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng kêu ngạc nhiên của Lương Thương Anh: “Ôi trời, thật không vậy!”
Khi Trần Duyên Tri bước vào, cô phát hiện Lê Vũ Liên vẫn chưa về, trong ký túc xá chỉ có Lục Như Diệp, Lương Thương Anh và Ngô Gia Hân.
Khương Chí Nhứ: “Các cậu đang nói chuyện gì vậy?”
Ngô Gia Hân: “Các cậu có để ý hôm nay Tôn Lạc bị giáo viên gọi lên văn phòng không?”
Trần Duyên Tri đi đến bên giường: “Có thấy, bị bắt quả tang yêu sớm à?”
Lương Thương Anh sửng sốt nói: “Ban đầu chúng tôi cũng tưởng chỉ là chủ nhiệm biết cậu ấy yêu đương thôi, nhưng không phải, sau đó Tôn Lạc không quay lại lớp, mà bị chủ nhiệm đưa đến phòng giáo vụ!”
Trần Duyên Tri giật mình, phòng giáo vụ ư?
“Tại sao thầy Ngô Danh Húc lại đưa Tôn Lạc đến phòng giáo vụ?”
“Đúng vậy, lần trước vụ của Tưởng Hân Vũ thầy ấy chỉ mắng vài câu thôi mà?”
Lương Thương Anh: “Cậu ấy cũng thật là, đáng lẽ nên nói dối là họ chỉ là bạn bè thôi, dù sao thầy cô cũng không tra xét kỹ.”
Lục Như Diệp tiếp lời: “Cậu ấy không thể giải thích được, vì chuyện này ngay từ đầu đã bị người ta báo cáo lên lãnh đạo nhà trường rồi.”
“Hôm qua có người đăng một đoạn video giám sát đã được chỉnh sửa lên nhóm chat của lãnh đạo nhà trường, trong đó có quay được Tôn Lạc và bạn trai cậu ấy. Sau đó tối nay Trưởng phòng giáo vụ đã gọi chủ nhiệm đến, thầy Ngô Danh Húc cũng mới biết chuyện này.”
Trần Duyên Tri mở to mắt, vẻ mặt kinh ngạc.
Lương Thương Anh há hốc mồm: “Họ bị quay ở đâu vậy?”
Lục Như Diệp ngập ngừng, Trần Duyên Tri nhìn cô ấy, thấy vẻ mặt cô ấy muốn nói lại thôi: “… Ở tòa nhà thí nghiệm.”
“Tòa nhà thí nghiệm? Tại sao họ lại chạy đến đó?”
“Vấn đề nằm ở chỗ này.” Lục Như Diệp nói: “Họ đến tòa nhà thí nghiệm vào giờ ăn tối, camera giám sát quay được Tôn Lạc và bạn trai cậu ấy vào nhà vệ sinh nữ, họ vào đó khoảng 20 phút mới ra.”
Cả ký túc xá như bị ném xuống đáy biển sâu, trong chốc lát im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Cho đến khi Lương Thương Anh hít một hơi lạnh: “Không phải chứ…”
Ngô Gia Hân cũng tái mặt, nhưng cô ấy lại nhìn về phía Lục Như Diệp: “Như Diệp, những điều này đều do Tôn Lạc nói với cậu à?”
Lục Như Diệp do dự một chút, rồi mới nói: “Không phải.”
“Là Trương Tiêm Chương.”
Chỉ vài đoạn ngắn, nhưng thông tin chứa đựng trong đó gần như nhấn chìm Trần Duyên Tri.
Trần Duyên Tri theo bản năng nhìn về phía Khương Chí Nhứ, Khương Chí Nhứ cũng rất sốc, Trần Duyên Tri không biết điều cô ấy ngạc nhiên có giống mình không.
Nhưng hiện tại, có một việc cơ bản có thể làm rõ được rồi.
Chuyện của Tôn Lạc, e rằng khó có thể kết thúc đơn giản được.
Lương Thương Anh không nhịn được lên tiếng: “Không phải chứ, Như Diệp, vậy tại sao Tôn Lạc và bạn trai cô ấy lại đến nhà vệ sinh ở tòa nhà thí nghiệm?”
“Họ làm gì trong đó vậy trời ơi…”
Trên mặt Lục Như Diệp không có biểu cảm gì, cô ấy dường như luôn tỏ ra rất bình tĩnh, có lẽ vì cô ấy đã biết chuyện từ trước, đã qua cơn sốc ban đầu rồi: “Tôi cũng không biết, Trương Tiêm Chương cũng không nói với tôi.”
“Nhưng nghĩ cũng biết, nam thanh nữ tú vào giờ đó đến tòa nhà thí nghiệm vắng người, lại cùng vào nhà vệ sinh ở lâu như vậy, còn có thể làm gì nữa? Lãnh đạo nhà trường chắc cũng nghĩ vậy, nên chuyện này mới ầm ĩ đến phòng giáo vụ.”
Tòa nhà thí nghiệm của trường trung học Đông Giang ở gần khu giảng đường, cũng thuộc khu vực giảng dạy, nhưng vì tòa nhà thí nghiệm chỉ có phòng thí nghiệm hóa học, sinh học, vật lý… nên bình thường rất ít người qua lại, chỉ có lúc có tiết học mới có một ít người.
Đặc biệt là trong khoảng thời gian từ 5 giờ 30 chiều đến 7 giờ tiết tự học đầu tiên buổi tối, học sinh hoặc về ký túc xá tắm rửa nghỉ ngơi, hoặc đi hoạt động câu lạc bộ, hoặc đi ăn cơm, càng không ai đặc biệt đến tòa nhà thí nghiệm, người đi ngang qua đó cũng ít hơn.
Lương Thương Anh: “Cũng đúng… nhưng mà thế này cũng quá đáng quá, cậu ấy nghĩ gì vậy?”
Ngô Gia Hân mi mắt run rẩy: “Anh Anh, cậu không thấy người tố cáo còn đáng sợ hơn sao? Cậu ta thậm chí còn có thể vào được nhóm chat của lãnh đạo nhà trường, lại còn lấy được video giám sát, thật là thần thông quảng đại quá!”
Lương Thương Anh: “Đúng vậy, tôi thậm chí không nghĩ là còn có thể làm như vậy! Hơn nữa cậu nghĩ xem, cậu ta còn chỉnh sửa video nữa, điều đó có nghĩa là cậu ta nhắm vào Tôn Lạc, tôi đoán chắc là kẻ thù của Tôn Lạc.”
“Có thể vào nhóm chat của lãnh đạo nhà trường, người đó không phải là con của lãnh đạo nhà trường chứ?”
“Có phải giáo viên tố cáo không? Hoặc là bảo vệ phòng giám sát?”
“Giáo viên và bảo vệ có rảnh đến thế không…”
“Rốt cuộc ai đã tố cáo ẩn danh vậy? Thật đáng sợ.”
Trần Duyên Tri cũng muốn biết, người tố cáo đó rốt cuộc là ai.
Tất cả những điều bất thường và mâu thuẫn xung quanh Tôn Lạc trong thời gian qua, đều hội tụ trong đầu cô lúc này, cô lật đi lật lại, tra cứu, ghép nối, truy tìm, cuối cùng vẫn chỉ nhận được một mảng hỗn độn.
Người đã tố cáo Tôn Lạc này, chắc chắn là người tính toán kỹ lưỡng, từ chuỗi hành động này có thể thấy, người này làm việc nhanh gọn, thủ đoạn tàn nhẫn, không để sót lại gì, chắc chắn là có mối quan hệ rất rộng, nếu không nhiều bước quan trọng sẽ không thể thực hiện được.
Quan trọng nhất là, người này chắc chắn rất ghét, thậm chí căm thù Tôn Lạc.
Khương Chí Nhứ vẫn im lặng, cho đến lúc này mới đột nhiên lên tiếng: “Trước khi mọi chuyện được làm rõ, đừng truyền bá lung tung, nếu các lớp khác có hỏi, cứ nói là không biết thì hơn.”
“Dù sao nói ra chuyện này, cũng giống như hủy hoại danh tiếng của một cô gái vậy.”
Trần Duyên Tri nhìn về phía Khương Chí Nhứ, vẻ mặt cô ấy đã trở lại như bình thường, mang một chút nghiêm trọng.
Lục Như Diệp tán thành: “Đương nhiên rồi, chỉ là các cậu hỏi tôi nên tôi mới nói, nếu người khác hỏi tôi chắc chắn sẽ không nói đâu.”
Lúc này cửa ký túc xá đột nhiên mở ra, Trần Duyên Tri ngẩng đầu nhìn, thấy là Lê Vũ Liên vừa mới về đang đeo ba lô. Lê Vũ Liên vừa đóng cửa vừa quay đầu nói chuyện với họ, vẻ mặt sửng sốt: “Trời ơi, Tôn Lạc về nhà rồi.”
Trần Duyên Tri giật mình: “Cậu ấy đi rồi sao?”
“Ừ. Sau khi đến phòng giáo vụ, hình như chủ nhiệm đã liên lạc với phụ huynh cậu ấy, phụ huynh cậu ấy nhanh chóng đến đón cậu ấy về, có lẽ là ý của Trưởng phòng giáo vụ.”
Ngô Gia Hân: “Là cái người mới đến đó hả? Tôi nghe nói bà ấy có quan hệ khá mạnh, là người của Sở Giáo dục.”
“Trời ơi, bà ấy nghiêm khắc lắm…” Lương Thương Anh nói: “Bạn tôi ở lớp Nguyên Bồi nói với tôi là họ bực mình bà ấy lắm, một đống bài tập, dạy học cũng không biết dạy, lại còn rất khó chịu, trong lớp không cho uống nước không cho cúi đầu, phải theo dõi PPT của bà ấy nghe giảng.”
“Thảo nào Tôn Lạc về rồi. Vậy khi nào cậu ấy mới quay lại trường?”
Lê Vũ Liên: “Tôi nghe mấy người đó nói, có lẽ một thời gian ngắn sẽ không quay lại đâu, phải đợi lãnh đạo nhà trường bàn bạc quyết định xem sẽ xử phạt cậu ấy thế nào.”
Lương Thương Anh hít một hơi: “Ôi, cậu ấy sẽ bị kỷ luật sao?”
“Nếu ghi vào hồ sơ có ảnh hưởng đến kỳ thi đại học không?”
“Chắc chắn sẽ ảnh hưởng, nếu là trường tốt sẽ không nhận người bị kỷ luật.”
“Điểm số thật sự tốt thì chắc không ảnh hưởng đâu.”
Lương Thương Anh: “À, nhưng mà điểm số của Tôn Lạc…”
Lương Thương Anh như nhận ra điều gì đó, có vẻ cô ấy cũng không muốn tỏ ra quá cay nghiệt, nên không nói hết câu, quay sang hỏi Lê Vũ Liên: “Này, vậy cái bạn nam kia có về nhà không?”
Lê Vũ Liên đi vào đổi giày: “Về rồi. Làm gì có chuyện bên nữ về mà bên nam còn ở lại trường.”
“À, đúng rồi. Tôi nghe nói vì xảy ra chuyện của Tôn Lạc, Trưởng phòng giáo vụ bắt đầu sắp xếp người kiểm tra camera giám sát, kết quả tối nay lại phát hiện thêm ba cặp đôi, có hai cặp là lớp 11, còn một cặp là lớp 12. Tất cả đều bị gọi đến phòng giáo vụ rồi, có lẽ cũng sẽ bị kỷ luật.”
Trần Duyên Tri lập tức quay sang nhìn Khương Chí Nhứ, Khương Chí Nhứ biết cô đang lo lắng điều gì, chỉ mỉm cười với cô, rồi ra hiệu “đừng sợ”.
Trần Duyên Tri lập tức yên tâm hơn nhiều. Cô đã nhắc nhở Khương Chí Nhứ, nghĩ rằng Khương Chí Nhứ chắc chắn đã nghe lời, việc tiếp xúc với Ngụy Phong Nguyên luôn khá kiềm chế, ngay cả khi lãnh đạo đến xem camera giám sát, chắc cũng không bị bắt gặp.
“Trưởng phòng giáo vụ này cũng quá ghê gớm rồi!”
“May mà tôi không yêu đương.”
Lương Thương Anh cười khúc khích: “Tôi có người yêu rồi, nhưng không ở trường này nên họ cũng chẳng bắt được.”
Ngô Gia Hân đập vào giường cô ấy: “Cậu cũng cẩn thận đấy, nếu bị tịch thu điện thoại cũng phải về nhà đấy.”
Lê Vũ Liên: “Tôi cảm thấy thời gian này những cặp đôi trong trường sẽ ngoan ngoãn hơn nhiều, dù sao cũng đang là lúc nơm nớp lo sợ, ai cũng không muốn bị bắt làm gương.”
Cuộc trò chuyện đêm trong ký túc xá kết thúc vội vàng trước giờ tắt đèn sắp đến.
Trần Duyên Tri vẫn còn nghĩ về chuyện này cho đến khi lên giường. Chính lúc nằm xuống giường, cô chợt nhận ra một điều — mỗi thứ bảy Chủ nhật cô và Hứa Lâm Trạc đều đến phòng sinh hoạt để tự học, theo một nghĩa nào đó cũng là nam thanh nữ tú ở chung một phòng.
Chết rồi.
Trần Duyên Tri lập tức bắt đầu nhớ lại lại camera giám sát xung quanh phòng sinh hoạt câu lạc bộ. Cô có thói quen để ý camera giám sát, và đã đến phòng sinh hoạt nhiều lần. Cô nhớ rằng khu vực đó vừa hay không có camera.
Để phòng ngừa, Trần Duyên Tri lấy điện thoại cục gạch ra, gõ lộp cộp để hỏi Hứa Lâm Trạc: [Hứa Lâm Trạc, bên ngoài phòng sinh hoạt câu lạc bộ của chúng ta có camera không?]
Một lúc sau Hứa Lâm Trạc mới trả lời: [Camera? Không có.]
Trần Duyên Tri thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa kịp thở ra hết thì Hứa Lâm Trạc đã gửi một tin nhắn mới:
[Nhưng trong phòng học có.]
Trần Duyên Tri: “…”
Trần Duyên Tri: [Vậy làm sao đây? Chúng ta sẽ không bị lãnh đạo nhà trường bắt chứ?”
Hứa Lâm Trạc trả lời rất nhanh: [Cậu lo lắng chuyện này à?]
[À phải rồi, Tôn Lạc đó là bạn cùng lớp của các cậu.]
Trần Duyên Tri ngớ ra.
Cô gõ: [Cậu biết rồi à?]
Hứa Lâm Trạc: [Ừ. Tối nay sau giờ tự học nghe bạn cùng lớp nói.]
Trần Duyên Tri: [Chuyện lan truyền nhanh quá…]
Hứa Lâm Trạc: [Đúng là quá nhanh, theo lý thì chuyện này ngoài bạn thân của cô ấy ra thì chỉ có giáo viên và lãnh đạo nhà trường biết thôi. Lãnh đạo và giáo viên không có lý do gì để buôn chuyện với học sinh, vậy chỉ có thể nói là miệng lưỡi bạn bè của cô ấy không kín đáo.]
Một hình ảnh thoáng qua trong đầu Trần Duyên Tri, nhưng cô chưa kịp nắm bắt thì đã bị thu hút bởi tin nhắn mới của Hứa Lâm Trạc.
[Đừng lo lắng về phía lãnh đạo nhà trường. Thứ nhất chúng ta mượn phòng sinh hoạt một cách chính đáng, không có hành vi lén lút, thứ hai chúng ta cũng không có hành động thân mật gì trong phòng sinh hoạt, chỉ là tự học thôi. Nhà trường dù có xem được đoạn video giám sát đó cũng chẳng làm gì được.]
Trần Duyên Tri đọc xong đoạn này, chỉ là khi nhìn thấy hai chữ “hành động thân mật”, tim cô có cảm giác kỳ lạ.
Trần Duyên Tri mím môi, ánh sáng trắng chiếu rõ biểu cảm trên khuôn mặt cô, khóe môi cô hơi cong lên: [Ừm.]
Chiều hôm sau, trước khi vào học, chủ nhiệm Ngô Danh Húc đã thao thao bất tuyệt về tác hại của việc yêu sớm trong lớp.
“Các em, bây giờ các em đang học lớp 10, đây là thời điểm rất quan trọng trong việc học cấp ba, lúc này tuyệt đối không được lãng phí thời gian để yêu đương, các em vội vàng gì chứ, các em thử nghĩ xem bây giờ các em đều là vị thành niên, vị thành niên, yêu đương là phạm pháp đấy! Theo tôi nói thì…”
Lê Vũ Liên lẩm bẩm phía dưới: “Nói phạm pháp thì hơi quá rồi, thời buổi này ai chẳng từng yêu sớm.”
Trần Duyên Tri nhìn cô ấy: “Cậu cũng từng yêu sớm à?”
Lê Vũ Liên bị hỏi đến nghẹn lời: “Ừm, hồi tiểu học có yêu một người tính không?”
Trần Duyên Tri: “… Cậu giỏi thật.”
“… Khụ, tóm lại, tôi hy vọng sẽ không nhận được thông báo từ phòng giáo vụ nói rằng ai đó trong lớp chúng ta lại bị bắt quả tang yêu sớm! Tất nhiên tôi cũng biết, tôi nói những điều này các em nghe không lọt tai đâu, ai muốn yêu vẫn cứ yêu, nhưng nếu các em muốn yêu thì phải kín đáo một chút, đừng yêu công khai quá, làm cho ai cũng biết.”
Trong lớp vang lên tiếng cười khúc khích.
Ngô Danh Húc mở tài liệu trong tay ra: “Nhân tiện thời gian này, tôi phát thưởng cho kỳ thi tháng này của lớp chúng ta nhé. Mọi người cũng biết sắp phân ban rồi, công việc của tôi cũng rất nhiều, không biết có kịp làm xong trước ngày phân ban không, vẫn nên phát sớm một chút thì tốt hơn.”
Có một nam sinh phía dưới hỏi to: “Thưa thầy, vậy đến lúc đó thầy sẽ dạy ban nào ạ!”
Ngô Danh Húc không trả lời trực tiếp: “Xem sắp xếp của nhà trường thôi, em yên tâm, khả năng cao là sẽ không dạy em đâu.”
Tiếng cười trong lớp không còn kìm nén nữa, nhiều người bị chọc cười thành tiếng.
“Được rồi, bây giờ tôi công bố xếp hạng tổng điểm mười người đứng đầu kỳ thi tháng này.” Ngô Danh Húc mở điện thoại, nói to: “Hạng nhất, Ôn Văn Tâm.”
Ôn Văn Tâm đứng dậy, cô ấy là một trong ba người thường xuyên đứng đầu lớp, lại còn là chiến binh toàn diện, hầu như không có môn nào yếu, vì vậy việc giành ngôi vương khiến mọi người cảm thấy điều đó là đương nhiên. Trần Duyên Tri nhìn dáng vẻ cô ấy lên nhận thưởng, nghĩ bụng không biết điểm số của Ôn Văn Tâm lần này có thể lên được lớp chọn không.
“Hạng nhì, Ngụy Phong Nguyên.”
Trần Duyên Tri quay đầu nhìn Ngụy Phong Nguyên, khi cậu ta đứng dậy bị bạn nam cùng bàn xoa đầu một cái, cậu ta gạt tay người bạn đó ra, vừa bước những bước dài lên bục giảng, vừa vuốt mái tóc rối của mình ra sau.
Trần Duyên Tri liếc nhìn Khương Chí Nhứ, Khương Chí Nhứ đang nhìn chăm chú vào Ngụy Phong Nguyên trên bục giảng, mắt lấp lánh, dường như vô thức, khóe miệng cô ấy cong lên, vẻ mặt thật lòng vui mừng cho người đó.
Lê Vũ Liên vừa vỗ tay vừa nói với Trần Duyên Tri: “Lần này Ngụy Phong Nguyên xếp hạng cao quá nhỉ.”
Trần Duyên Tri: “Đúng vậy.”
Ngô Danh Húc trao phần thưởng cho Ngụy Phong Nguyên, rồi nhìn vào điện thoại, mở miệng đọc tên người tiếp theo: “Hạng ba, Tưởng Hân Vũ.”
Khi nghe thấy tên Tưởng Hân Vũ, mắt Trần Duyên Tri hơi mở to.
Lê Vũ Liên cũng hơi ngạc nhiên: “Ồ, Hân Vũ lần này thi tốt quá nhỉ? Hình như kỳ thi cuối kỳ học kỳ trước cậu ấy còn không vào top 10 nữa.”
Trần Duyên Tri cũng rất bất ngờ, mặc dù kỳ thi cuối kỳ học kỳ trước coi như Tưởng Hân Vũ thi kém, nhưng thứ hạng lần này so với mức bình thường trước đây của cô ấy thì cũng là một kết quả tốt.
Phải biết rằng kỳ thi đầu tiên cô ấy còn không vào được top 5 của lớp.
Người trước đây còn không thể chạm được vào top 5 mà bây giờ thi vào top 3 của lớp này, nếu không phải may mắn tột đỉnh, thì chắc chắn là đã nỗ lực rất nhiều trong im lặng, bỏ ra rất nhiều công sức.
Trong tiếng vỗ tay của mọi người, Tưởng Hân Vũ đứng dậy, tóc cô ấy để dài hơn một chút, gần chạm vai, không còn là mái tóc nấm đáng yêu của học kỳ trước nữa.
Cô ấy mỉm cười nhẹ nhàng, biểu cảm không quá khoa trương, vẫn cho người ta cảm giác ngoan ngoãn đáng yêu, như thể mọi thứ đều nằm trong dự đoán của cô ấy, kết quả tốt như vậy cũng là điều cô ấy đáng được nhận.