Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy

Chương 54

Lạc Nghê cũng không ngờ đến câu trả lời này, cô ấy ngẩn người một lúc lâu, mới thốt ra một câu: “Trời ơi.”

“Lúc cậu vừa thừa nhận, oai phong quá.”

Trần Duyên Tri bất đắc dĩ: “Cậu nói gì vậy.”

“Không phải.” Lạc Nghê vội vàng tiến lại gần, kỳ lạ hỏi: “Vậy tại sao các cậu vẫn chưa ở bên nhau?”

Trần Duyên Tri: “Chuyện ở bên nhau, chỉ cần tôi thích cậu ấy là được sao?”

“Chứ không thì còn cần gì nữa…” Lạc Nghê ngừng lại một chút, nhìn cô với vẻ mặt khó tin: “Chẳng lẽ cậu ấy không thích cậu sao?”

“Cậu không đùa đấy chứ? Hay là cậu thực sự nghĩ vậy?”

Trần Duyên Tri hỏi lại: “Cậu nghĩ cậu ấy thích tôi sao?”

“Chứ không thì sao!” Giọng Lạc Nghê cao lên: “Cậu ấy đã làm nhiều thế cho cậu, nói muốn cậu đến bên cạnh cậu ấy, cùng cậu học tập. Cậu cũng nói các cậu là người hiểu nhau nhất, là sự tồn tại không thể thay thế, hơn nữa cậu ấy vừa mới tặng cậu mặt dây chuyền đôi mà!”

“Khoan đã.” Trần Duyên Tri cảm thấy hơi đau đầu: “Mặt dây chuyền đôi?”

“Mặt dây chuyền giống hệt nhau đó! Không phải cậu nói sao?”

“Giống hệt nhau không có nghĩa là mặt dây chuyền đôi.” Trần Duyên Tri bất đắc dĩ: “Hơn nữa tôi khi nào nói đó là mặt dây chuyền đôi, là cậu tự tưởng tượng ra thôi.”

Lạc Nghê: “Nhưng cũng là mặt dây chuyền giống hệt nhau mà, chắc chắn có ý nghĩa đặc biệt gì đó chứ?”

Trần Duyên Tri: “Đúng là có, đó là phụ kiện của một bộ phim chúng tôi đã xem, cái mặt dây đó trong phim tượng trưng cho tình bạn vĩnh cửu giữa hai nhân vật chính.”

Lạc Nghê ấp úng một lúc: “Tình, tình bạn?”

Trần Duyên Tri: “Đúng vậy.”

Lạc Nghê trầm ngâm một lúc: “Mặc dù cậu nói vậy… nhưng tôi cảm thấy ít nhiều cậu ấy cũng có chút thích cậu chứ. Cậu cũng nói cậu ấy bảo cậu rất quan trọng, chắc chắn cậu đặc biệt đối với Hứa Lâm Trạc.”

“Nếu cậu tỏ tình thì tỷ lệ thành công chắc chắn rất cao đấy!”

Trần Duyên Tri bỗng cười: “Đúng vậy.”

“Nhưng mà Lạc Nghê à, trên thế giới này có rất nhiều thứ quan trọng, tình yêu chỉ là một trong số đó thôi.”

Cô còn quan tâm đến nhiều thứ khác, cũng cảm thấy mọi thứ vẫn chưa đến lúc. Cô vẫn có thể trở nên tốt hơn nữa, cô muốn chờ, chờ đến khi thực sự có thể đứng bên cạnh cậu ấy, rồi mới xem xét những khả năng khác tồn tại giữa hai người, ví dụ như tình yêu.

Lạc Nghê: “Vậy nếu trong quá trình cậu trở nên tốt hơn, cậu ấy lại ở bên người khác thì sao?”

Trần Duyên Tri: “Vậy thì thôi vậy.”

Lạc Nghê giật mình: “Hả? Hả!? Sao lại thôi được chứ!”

Trần Duyên Tri cười: “Thì thôi thôi. Vậy chỉ có thể nói cậu ấy không thích tôi đến thế. Tôi thà cậu ấy không thích tôi, còn hơn là muốn cái chút thích đó, sinh ra những suy nghĩ chắc chắn sẽ thất bại, quá ngượng ngùng.”

Lạc Nghê trở nên yên lặng: “… Thì ra cậu nghĩ như vậy.”

“Ừm, cậu nói cũng không sai.”

Bầu không khí có một khoảnh khắc im lặng. Trần Duyên Tri cố ý muốn chuyển chủ đề khỏi bản thân: “Thế còn cậu? Lạc Nghê, cậu có người cậu thích chưa?”

Lạc Nghê dường như chìm vào hồi ức: “… Tôi cũng không biết cái đó có tính là thích không nữa.”

“Chúng tôi ở bên nhau quá lâu rồi, lâu đến mức tôi không phân biệt được đó là tình yêu, tình thân hay tình bạn nữa.”

Trần Duyên Tri hơi sửng sốt, lúc này Lạc Nghê cụp mắt xuống, toát ra một bầu không khí hoàn toàn khác với bình thường, cô ấy vốn luôn tươi sáng, nhưng Trần Duyên Tri lại thấy bóng dáng của Hứa Lâm Trạc trong khoảnh khắc này.

Cô nhìn Lạc Nghê, cân nhắc rồi mở lời: “Cậu…”

“Này! Hai người ngồi đó kia!!”

Trần Duyên Tri đột ngột ngẩng đầu lên. Không biết từ lúc nào, một huấn luyện viên lạ mặt đã đi đến gần, thầy ấy thấy Trần Duyên Tri và Lạc Nghê hai người mặc quân phục huấn luyện nhưng lại ngồi trên ghế đá ăn oden, lập tức nhíu mày:

“Các em lớp nào! Giờ này không ở sân tập, làm gì ở đây!?”

Trần Duyên Tri đầu óc đơ ra một lúc, đang khi cô nghĩ cách đối phó thì Lạc Nghê đã đứng dậy, lớn tiếng trả lời huấn luyện viên kia:

“Báo cáo huấn luyện viên! Bạn em bị hạ đường huyết, em đưa bạn ấy ra ngoài mua chút đồ ăn, bạn ấy sắp ăn xong rồi, chúng em sẽ quay lại đội ngũ ngay!”

Vị huấn luyện viên dường như cũng không ngờ Lạc Nghê phản ứng nhanh như vậy. Thầy ấy bị chặn họng đến mức không nói được lời nào, đành phải nghiêm mặt nói: “… Vậy các em hãy nhanh chóng quay về đội ngũ, đừng lề mề nữa!”

Lạc Nghê nở nụ cười tươi trên gương mặt: “Vâng ạ!”

Trần Duyên Tri cũng đứng dậy, hai người cùng đi về phía sân tập. Trần Duyên Tri liếc nhìn Lạc Nghê bên cạnh, bất chợt nói: “Cậu thật thuần thục.”

Lạc Nghê quay sang nhìn cô, thè lưỡi ra và cười tinh nghịch: “Bị cậu phát hiện rồi. Tôi rất giỏi nói dối đấy.”

Trên đường quay về, Lạc Nghê kể cho Trần Duyên Tri nghe về những trải nghiệm nổi loạn của mình hồi cấp hai: “Hồi cấp hai tôi không chịu nghe lời dạy bảo lắm, tôi nghĩ việc học là chuyện của riêng mình. Tôi theo đuổi sự cân bằng giữa học tập và nghỉ ngơi, còn ba tôi thì cho rằng tôi là đồ lười biếng.”

“Có lần tôi thi không tốt, thứ hạng tụt mất mấy bậc, ba tôi trực tiếp đập nát cái máy Switch tôi tự để dành tiền mua, còn ném ghế dọa tôi. Tôi liền hất đổ bộ ấm chén rồng của ông ấy, tiếng sứ vỡ loảng xoảng trên nền nhà, lúc đó vẻ mặt của ba tôi thật thú vị làm sao. Mấy mảnh sứ bay lên còn làm chân tôi bị đứt chảy máu.”

“Em trai tôi lúc đó còn nhỏ, nó đứng bên cạnh nhìn thấy máu chảy thì sợ hãi đến chết khiếp, la hét ầm ĩ bảo đừng đánh nữa. Tuy tôi bị đánh một trận, nhưng giờ nghĩ lại thì bộ ấm chén đó còn đắt hơn cái Switch của tôi nhiều, thật sự là đáng giá.”

Trần Duyên Tri bất ngờ nhìn sang phía cô ấy, Lạc Nghê hiểu lầm ý của Trần Duyên Tri nên cười nói: “Cậu cũng thấy tôi rất nổi loạn và bất hiếu phải không? Người khác nghe chuyện của tôi đều nói ba mẹ tôi nuôi tôi bao nhiêu năm là uổng công, nói dù ba mẹ có sai thế nào cũng không được cãi lại, càng không được đập phá đồ đạc, đó là đại bất hiếu!”

“Nhưng tôi lại thấy, tôi đang dạy cho ba mẹ một bài học. Họ đâu phải sinh ra đã biết làm cha mẹ, có lẽ trước đây họ không biết rằng con cái cũng cần được tôn trọng.”

“Vì vậy, thực ra tôi đang dạy họ phải biết tôn trọng tôi, tôi là một cá thể độc lập, họ không có quyền vì tức giận hay vì tôi không nghe lời, không đáp ứng được yêu cầu hoặc kỳ vọng của họ mà đập phá đồ đạc của tôi. Nếu họ đập đồ của tôi, thì tôi cũng có thể đập đồ của họ, bởi vì sự tôn trọng luôn phải có đi có lại.”

“Tôi đương nhiên có thể chọn cách nhẫn nhịn, có thể chọn cách thuận theo, nhưng cái giá phải trả là tôi sẽ đổ bệnh.”

“Bởi vì tôi rõ ràng cảm thấy rất đau lòng khi không được ba mẹ tôn trọng, nhưng tôi lại phải giả vờ không đau lòng, nói với ba mẹ rằng mọi người đúng, đúng là nên không tôn trọng con, con không nghe lời thì cứ việc đập phá đồ đạc của con đi. Như vậy tôi không chỉ đau lòng mà còn cảm thấy bản thân thật đáng thương.”

“Nếu tôi cứ phải hy sinh bản thân để làm một đứa con ngoan trong thời gian dài, cứ sống như vậy mãi, làm sao trái tim tôi có thể không sinh bệnh chứ?”

Trần Duyên Tri nhìn cô ấy: “Không. Lạc Nghê à, cậu hiểu lầm rồi. Tôi thấy cậu làm như vậy là đúng đấy.”

“Thực ra, hồi cấp hai tôi cũng có mối quan hệ rất tệ với ba mẹ.” Trần Duyên Tri cụp mắt xuống, cô hiếm khi nói với người khác về những chuyện cũ này, lúc này nhắc lại, không khỏi nhớ về những điều không muốn nhớ lại nữa: “Ba tôi kỳ vọng quá cao vào tôi, từ khi còn học tiểu học tôi đã học rất nhanh, ông ấy cho rằng tôi thông minh tài trí, càng chú trọng đến thành tích của tôi, chỉ cần thành tích tụt là lập tức cấm tôi đọc sách ngoài lề, cấm vẽ tranh, bắt tôi dành toàn bộ thời gian vào học tập.”

“Đáng tiếc là tôi biết chữ sớm, tôi đã bắt đầu đọc đủ loại sách từ rất sớm, chúng thường không phải là những tác phẩm kinh điển, cũng không nói về đạo lý gì to tát, chỉ là những câu chuyện này đến câu chuyện khác, nhưng tôi dần dần hình thành giá trị quan, thế giới quan và nhân sinh quan của riêng tôi từ những câu chuyện đó. Tôi bắt đầu không chịu sự quản giáo, không nghe chỉ huy, bắt đầu làm những việc tôi thích, tôi cũng có tiêu chuẩn đánh giá riêng về sự vật, không còn bị ảnh hưởng bởi đánh giá của họ nữa.”

“Trong mắt họ, tôi vốn là một con rối, nhưng lại sinh ra trái tim của riêng tôi, có suy nghĩ của riêng tôi. Điều này quá đáng sợ đối với họ, vì vậy họ muốn kiểm soát tôi, hy vọng tôi quay lại làm đứa trẻ ngây thơ nghe lời như hồi lớp 4 tiểu học trở về trước.”

“Khi tôi học lớp 8, tôi và ba mẹ đã xảy ra một cuộc cãi vã dữ dội nhất, mà nguyên nhân bây giờ nghĩ lại, thực ra rất đơn giản, chỉ vì tôi thức khuya đọc một cuốn tiểu thuyết và bị ba tôi bắt gặp khi ông ấy dậy đi vệ sinh.”

“Ông ấy cho rằng tâm hồn tôi đã hoang dã rồi, ông ấy giận dữ xé nát tất cả sách ngoài lề trên kệ sách của tôi, xé xong vẫn chưa hả giận, bắt đầu xé nhật ký của tôi, tiểu thuyết và tản văn tôi tự viết, bài văn của tôi, tranh tôi vẽ, thậm chí cả giấy khen của tôi. Tôi tưởng ông ấy phát điên rồi, tại sao ông ấy lại xé cả giấy khen của tôi? Ông ấy nói ‘Những giấy khen này để làm gì? Có bản lĩnh thì mang về một tấm giấy khen giải nhất kỳ thi Olympic toàn quốc đi!’”

“À, phải rồi. Trước khi xé những thứ này, thực ra ông ấy đã đánh tôi một trận, nếu không tôi chắc chắn có thể ngăn ông ấy lại. Nhưng ông ấy đánh quá mạnh, tôi thậm chí không thể đẩy ông ấy ra khỏi bàn học của tôi. Tôi chỉ có thể ngồi bên cạnh khóc lớn, nước mắt đầm đìa, cổ họng khản đặc, rồi nhìn ông ấy hủy hoại tất cả những kỷ niệm đẹp đẽ của tôi, tất cả tâm huyết tôi đã dồn vào.”

“Khi ông ấy đi khỏi, sàn nhà trong phòng tôi chất đầy những mảnh giấy bị xé nát, chồng chất không biết bao nhiêu lớp.”

“Sau đó tôi bỏ nhà đi. Tôi có tiền, tôi đã tiết kiệm được rất nhiều tiền từ nhỏ đến lớn, đủ để tôi đi ở khách sạn vài đêm. Tôi nằm trên giường khách sạn cũng không ngủ được, vì cổ tôi quá đau, bị ba tôi bóp.”

“Tôi không ở lâu, vì mẹ tôi gọi điện cho tôi, tôi cũng không biết tại sao bà ấy có thể gọi cho tôi qua điện thoại bàn của phòng khách sạn, bà ấy bảo tôi về nhà, nói ba tôi sẽ không đánh tôi nữa.”

“Tôi tin lời bà ấy và về nhà. Vì tôi cũng không có cách nào khác, tôi quá thông minh và lý trí, tôi biết một đứa trẻ lớp 8 không thể sống độc lập được, tôi còn phải thi vào cấp ba, ngoài việc về nhà tôi còn có thể đi đâu? Tôi biết tôi thực ra không phải đang bỏ nhà đi, tôi đang chạy trốn, tìm một nơi họ không thể tìm thấy để thở, chỉ có vậy thôi.”

“Nhiều người nói, cậu có thể ngồi xuống và nói chuyện tử tế với ba mẹ, thay vì dùng những biện pháp cực đoan. Những người như vậy chỉ khiến tôi nhớ đến câu ‘Sao không ăn thịt nấu nhừ?’”

(*)Một thành ngữ nổi tiếng xuất phát từ câu nói của Hoàng đế Tống Huy Tông. Khi nghe dân chúng đói khổ không có gạo ăn, ông đã hỏi “Tại sao họ không ăn thịt nấu nhừ?”. Câu nói này sau này trở thành thành ngữ để chỉ những người giàu có, quyền quý không hiểu được nỗi khổ của người khác, đưa ra những lời khuyên xa rời thực tế.

“Nếu có thể ngồi xuống nói chuyện tử tế, ai lại muốn dùng những biện pháp cực đoan? Nếu nói chuyện có tác dụng, nếu con cái và ba mẹ có thể hiểu ý nghĩa trong lời nói của nhau, sẵn sàng thông cảm cho tâm trạng của đối phương từ tận đáy lòng, làm sao họ có thể đi đến bước này chứ?”

“Tôi luôn cảm thấy, mối quan hệ gia đình là không có lời giải. Điều đau lòng nhất trên thế giới này chính là tình thân, rõ ràng tính cách, sở thích, quan niệm đều không giống nhau, trong cuộc sống bình thường gặp nhau cũng không thể trở thành bạn bè, vậy mà lại bị ép buộc gắn bó với nhau, cả đời không thể dứt bỏ đối phương.”

Sân tập đã gần trong tầm mắt, trước đám đông người, màn hình đang chiếu đến cảnh nước Trung Quốc mới thành lập, vào thời khắc xúc động lòng người như vậy, âm nhạc với giọng điệu cao vút bỗng vang lên, như thể báo hiệu sự ra đời của một điều gì đó mới mẻ.

Lạc Nghê nhìn Trần Duyên Tri, nắm chặt tay cô: “… Đúng vậy. Tôi cũng luôn cảm thấy như thế.”

—-

Sau ngày hôm đó, mối quan hệ giữa Trần Duyên Tri và Lạc Nghê bỗng trở nên thân thiết hơn rất nhiều.

Trần Duyên Tri nghĩ, có lẽ là vì sau khi trò chuyện, họ đã xác nhận rằng đối phương cùng một loại người với mình; hoặc có thể là vì họ đã trao đổi những bí mật, và những bí mật tâm đầu ý hợp luôn có thể nhanh chóng kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Nhưng dù sao đi nữa, cô biết mình giờ đã có một người bạn tốt mới.

Vết thương trên chân Trần Duyên Tri không nhẹ, nên mấy ngày huấn luyện quân sự sau đó cô chỉ có thể ngồi ở bên lề sân xem mọi người tập luyện. Cô cũng không cảm thấy cô đơn, thực ra cô luôn có thể xử lý tốt cảm xúc khi ở một mình, cô thích sự cô độc.

Hôm nay ánh nắng mặt trời đặc biệt gay gắt, Trần Duyên Tri ngồi trong bóng râm không xa đội hình quan sát, bỗng phát hiện Lương Thương Anh ở cuối hàng đang lảo đảo.

Cô ấy mặt mày tái nhợt, mắt vô hồn, trông có vẻ rất tệ, gần như sắp ngất xỉu.

Trần Duyên Tri đứng dậy, cô vừa định đi qua gọi người thì phát hiện Lạc Nghê đã bước ra khỏi hàng.

Lạc Nghê trước tiên gọi huấn luyện viên, sau đó đỡ lấy Lương Thương Anh đang gần như ngã quỵ.

Trần Duyên Tri thấy huấn luyện viên nhíu mày, nghiêm mặt nói gì đó với Lạc Nghê, Lạc Nghê gật đầu, quay người rời khỏi đội hình, dìu Lương Thương Anh đi về phía Trần Duyên Tri.

Trần Duyên Tri vội vàng đón lấy: “Lạc Nghê, cậu ấy sao vậy?”

“Có vẻ là đau nửa đầu.” Lạc Nghê nét mặt nghiêm trọng: “Tôi đưa cậu ấy đến chỗ bác sĩ trước.”

“Cần tôi giúp không?”

“Không cần đâu.” Lạc Nghê lắc đầu: “Cậu cũng là người bị thương mà. Cậu đi nghỉ đi, tôi lo được.”

Trần Duyên Tri nhìn hai người rời đi, rồi lại ngồi về vị trí ban đầu của mình.

Gió nhẹ thổi qua, bóng cây xanh um, ánh nắng xuyên qua kẽ lá rơi xuống, nóng bỏng đến trong suốt.

… Hơi chán quá.

Không khí hơi oi bức, Trần Duyên Tri chỉ ngồi yên không động đậy mà cũng cảm thấy cơ thể bắt đầu đổ mồ hôi, cô thầm học thuộc từ vựng trong đầu, hy vọng chuyển hướng sự chú ý của mình.

Cho đến khi trong tầm mắt cô bỗng xuất hiện một người.

Người đó mặc bộ quân phục huấn luyện thẳng tắp, cánh tay để lộ ra đường nét cơ bắp rõ ràng, màu xanh nhạt trên người cậu trở nên vô cùng hấp dẫn, khiến Trần Duyên Tri khó lòng rời mắt.

Cậu và bạn bè ôm một thùng nước khoáng, đi về phía này.

Hứa Lâm Trạc vừa cười vừa nói chuyện với bạn, bất tri bất giác chậm lại vài bước.

Trần Duyên Tri ngồi trên ghế, ánh mắt cô luôn dõi theo Hứa Lâm Trạc, nhưng Hứa Lâm Trạc vẫn chưa nhìn về phía cô.

Trần Duyên Tri tưởng Hứa Lâm Trạc không nhận ra mình, cô mím môi, đúng lúc đó, người không biết điều ấy ôm thùng nước khoáng, vừa hay đi ngang qua trước mặt cô.

Bạn của cậu đi trước mặt hai người.

Còn Hứa Lâm Trạc lặng lẽ đưa tay, rút ra một chai nước khoáng từ trong thùng, đặt vào lòng cô.

Lạnh lẽo, thân chai phủ đầy những giọt nước đọng lại, cứ thế rơi vào lòng cô.

Trong buổi chiều oi bức này, có vẻ không hợp thời, nhưng lại vừa vặn.

Bình Luận (0)
Comment