Ngày mà mọi thứ bắt đầu âm thầm sụp đổ cũng là một ngày trời trong xanh.
Mùa hè đã dần bước vào những ngày nóng bức. Bên ngoài cửa sổ, cây cối ngày càng rậm rạp, ánh nắng chói chang khiến người ta khó thở. Thỉnh thoảng có vài tiếng ve kêu nhưng vẫn chưa quá ồn ào. Gió nhẹ lướt qua tán cây tạo nên âm thanh xào xạc, bao quanh không gian mùa hè một cách lặng lẽ.
Trần Duyên Tri để ý thấy Lạc Nghê đã rời khỏi chỗ ngồi một khoảng thời gian khá lâu.
Không biết tại sao, gần đây Lạc Nghê khiến Trần Duyên Tri cảm thấy cô ấy như mất tập trung, cười ít hơn trước rất nhiều, lúc nào cũng nhíu mày như đang suy nghĩ điều gì đó.
Giờ tự học gần kết thúc, trong lớp vang lên tiếng va chạm của hộp cơm và tiếng kéo khóa cặp sách, báo hiệu rằng một số người đã chuẩn bị sẵn sàng ra về.
Trần Duyên Tri ngẩng đầu lên, lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy lo lắng vì Lạc Nghê vẫn chưa quay lại.
Tiếng chuông tan học vang lên đúng giờ, cả lớp đồng loạt giải tán, mọi người mang cặp sách và hộp cơm nhanh chóng rời khỏi lớp.
Trần Duyên Tri vẫn ngồi yên tại chỗ, nhìn thấy bóng dáng của những người cuối cùng rời đi. Chỉ trong chốc lát, hầu như tất cả học sinh đã rời khỏi lớp, chỉ còn lại vài người chậm rãi vừa nói chuyện vừa chuẩn bị ra về.
Trần Duyên Tri cúi đầu viết thêm vài dòng, thì đột nhiên có một bóng người chạy vào lớp. Cô lập tức ngẩng lên nhìn, bất ngờ khi thấy đó là Lê Vũ Liên: “Vũ Liên? Cậu không đi ăn trưa sao?”
Lê Vũ Liên vẻ mặt lo lắng, vừa chạy tới vừa thở hổn hển nhưng vẫn cố nói: “Duyên Tri! Cậu… cậu mau đến phòng bảo vệ tìm Lạc Nghê…”
Miệng của Lê Vũ Liên tiếp tục mấp máy, nhưng đầu óc của Trần Duyên Tri bỗng trở nên trống rỗng, không thể nghe thấy gì. Cô đứng bật dậy, vội vã chạy ra ngoài.
“Duyên Tri, Lạc Nghê nói gần đây cô ấy nghe rất nhiều tin đồn về cô ấy, người ta nói cô ấy bàn tán sau lưng mọi người trong lớp, nói cô ấy tự mãn vì học giỏi mà khinh thường người khác. Họ còn lan truyền những chuyện về… gia đình và cá nhân cô ấy.”
“Lúc đầu, Lạc Nghê nghĩ đó chỉ là những lời đồn nhảm nhí, nhưng dần dần cô ấy nhận ra không phải vậy. Cô ấy nói rằng cô ấy chỉ viết những chuyện đó trong nhật ký của mình, và chưa bao giờ kể cho bất kỳ ai khác.”
“Vừa nãy, Lạc Nghê đã xem camera giám sát và thấy có người đã lén lấy trộm cuốn nhật ký của cô ấy.”
Cơn gió thoảng qua tai bỗng trở nên gấp gáp.
Trần Duyên Tri mơ hồ nhớ lại những ngày gần đây khi Lạc Nghê có những biểu hiện khác thường, cô đã có nhiều cơ hội hỏi lý do, nhưng cô luôn nghĩ rằng khi nào Lạc Nghê sẵn sàng, cô ấy sẽ tự nói ra. Cô cảm thấy không cần phải tìm hiểu hay lo lắng quá nhiều.
… Thật ngu ngốc.
Tại sao mình lại nghĩ như vậy?
Biết rõ rằng Lạc Nghê rất mạnh mẽ, biết rõ rằng cô ấy ít khi chủ động nhờ vả ai, tại sao mình lại không nhận ra những thay đổi ấy xuất phát từ một nỗi đau như thế?
Ở góc hành lang, có một người bước ra khỏi văn phòng, mái tóc dài xõa xuống. Trần Duyên Tri mở to mắt, bắt gặp ánh nhìn của Lạc Nghê khi cô ấy đi ra.
Lạc Nghê trông vô cùng mệt mỏi, ánh mắt khi nhìn Trần Duyên Tri có chút buồn bã khiến cô ngạc nhiên. Lạc Nghê bước đến gần và ôm chặt lấy cô.
Lạc Nghê tựa trán lên vai Trần Duyên Tri, thở nhẹ một hơi, giọng khàn khàn: “… Duyên Tri.”
“Cho tôi ôm cậu một chút. Chỉ một chút thôi.”
Lạc Nghê không khóc, nhưng dường như cô ấy đã rất mệt mỏi. Cô ấy dựa vào lòng Trần Duyên Tri, chỉ có nhịp thở nhẹ nhàng của cô ấy là biểu hiện duy nhất cho thấy cô vẫn còn tồn tại.
Trần Duyên Tri từ từ đặt tay lên lưng cô ấy, nhẹ nhàng an ủi.
“Ừ, tôi ở đây.”
…
“Tôi luôn nghi ngờ có ai đó động vào đồ đạc của tôi khi tôi không có mặt. Cho đến gần đây, khi nghe được một vài lời đồn, tôi mới chắc chắn về điều đó. Vừa nãy, tôi đã đến phòng bảo vệ để xem lại camera giám sát. Tôi phải tìm rất lâu mới thấy được đoạn bằng chứng. Sau đó, tôi đã sao chép nó và mang ngay cho cô Chu Tư Du xem.”
“Ai là người đã lấy cuốn nhật ký của cậu?”
Lạc Nghê ngồi trên ghế, mắt hơi cụp xuống: “Quý Băng Y, Lý Thịnh Tấn, Trương Cơ Linh, Hoàng Tử Âm. Bọn họ đều có liên quan.”
“Đoạn video giám sát cho thấy họ lấy trộm vào giờ ra chơi lớn. Quý Băng Y ngồi gần tôi đã lấy cuốn nhật ký ra từ ngăn bàn, toàn bộ quá trình chưa đến ba giây. Vị trí của tôi nằm ở phía sau lớp, lúc đó chỉ có một vài người xung quanh. Lý Thịnh Tấn và Trương Cơ Linh đứng xung quanh che chắn để không ai nhìn thấy. Sau khi Quý Băng Y lấy được cuốn nhật ký, họ nhanh chóng rời khỏi lớp.”
“Cả ba người rời khỏi lớp cùng lúc. Mãi đến khi gần vào lớp, họ mới quay lại từ cửa sau và trả cuốn nhật ký lại như cũ.”
Lạc Nghê: “Tôi còn nhớ rõ lúc đó tôi đang làm gì. Giờ ra chơi hôm đó, tôi vừa mang bài tập lên văn phòng thì Hoàng Tử Âm đến gần hỏi về một số vấn đề của môn Toán học và Sinh học. Cô ta hỏi liên tục trong vòng mười lăm phút, hỏi từng câu một cho đến khi chuông vào lớp vang lên.”
“Bây giờ nghĩ lại, cô ta là bạn thân của Quý Băng Y. Có lẽ khi đó Hoàng Tử Âm đang cố tình kéo dài thời gian để tạo cơ hội cho bọn họ.”
Trần Duyên Tri im lặng một lúc, rồi đột ngột nói: “Một lũ khốn kiếp.”
Lạc Nghê cười khẽ, đôi môi cong nhẹ tạo cảm giác như cô đang có tâm trạng tốt, nhưng khi nhìn vào mắt cô ấy, chẳng có chút niềm vui nào trong đó. “Không sao.”
Ánh mắt Lạc Nghê không còn chút yếu đuối, chỉ còn lại sự lạnh lùng sắc bén như lưỡi dao:
“Bọn họ sẽ phải trả giá vì những gì đã gây ra cho tôi.”
—-
Chu Tư Du đưa cả hai bên vào văn phòng để nói chuyện.
Nhưng cuộc nói chuyện dường như không có kết quả, cả hai bên đều giữ lập trường riêng của mình, không ai chịu nhượng bộ ai. Cuối cùng, Chu Tư Du đành phải đưa sự việc này lên phòng giáo vụ để giải quyết.
Phòng giáo vụ gọi hai bên đến nói chuyện, thảo luận về cách giải quyết vấn đề.
Dù là ở văn phòng hay phòng giáo vụ, Trần Duyên Tri đều nghe rõ. Cô yêu cầu Lạc Nghê ghi âm lại để làm bằng chứng, vừa để đề phòng sự cố xảy ra, vừa vì muốn Lạc Nghê nghe lại cuộc đối thoại.
Vụ việc đã đến mức này nhưng Trần Duyên Tri vẫn không hiểu động cơ của nhóm người kia khi lấy trộm cuốn nhật ký của Lạc Nghê là gì.
[Lạc Nghê: “… Tại sao các cậu lại trộm cuốn nhật ký của tôi?”
Lý Thịnh Tấn: “Thế tại sao cậu lại nói xấu bọn tôi trong nhật ký?”
Giọng Lạc Nghê mỉa mai: “Tôi nói xấu gì nào? Ồ, cậu Lý Thịnh Tấn hẹn hò chưa đầy một tháng, chia tay khiến bạn gái khóc ba lần? Đây gọi là nói xấu sao? Chẳng phải là ghi chép đúng sự thật à?”
Lý Thịnh Tấn: “Chuyện tôi yêu đương liên quan gì đến cậu!”
Lạc Nghê nâng giọng: “Thế tôi viết gì trong nhật ký của tôi cũng phải qua cậu duyệt à? Tôi nói cho cậu biết, đây là nhật ký của tôi! Tôi muốn viết gì thì viết!”
Trương Cơ Linh xen vào: “Chuyện này không liên quan đến tôi. Lý Thịnh Tấn nói cậu cũng viết xấu tôi, nên tôi mới giúp cậu ấy.”
Lạc Nghê: “Ồ? Thế cậu đã xem nhật ký của tôi rồi, cậu có thấy gì không?”
Trương Cơ Linh: “Chỉ có mười phút, không thể xem kỹ được, tôi chỉ lật qua vài trang, có lẽ không có gì đâu. Tôi nói thật, cậu không cần phải tức giận như vậy, chúng tôi gần như chẳng thấy gì cả.”
Lạc Nghê: “Thế à? Vậy cậu đưa nhật ký của cậu cho tôi lật mười phút, ngay bây giờ, thế nào?”]
Trong máy ghi âm không có âm thanh nào vang lên.
[Lạc Nghê cười: “Không muốn à? Vậy cậu nghĩ tôi sẽ tin lời cậu nói sao?”
“Các cậu nghĩ chỉ cần nói tôi không thấy gì là xong à? Các cậu nghĩ trả lại đồ của tôi rồi thì không còn gọi là ăn trộm nữa à? Tin đồn về tôi không tự dưng mà có, thật tình cờ khi chúng lan truyền ngay sau khi các cậu xem cuốn nhật ký của tôi vài ngày. Các cậu nói tôi không thấy gì? Vậy những tin đồn đó là ma truyền chắc?”
“Xâm phạm quyền riêng tư của tôi mà chưa có sự cho phép, lại còn phát tán khắp nơi. Các cậu biết điều này gọi là gì không? Tôi hoàn toàn có thể kiện các cậu ra tòa. Video giám sát là vật chứng, những bạn học nghe tin đồn là nhân chứng. Các cậu nghĩ tôi có bao nhiêu phần thắng? Tại sao tôi phải ngồi đây nói chuyện hòa nhã với các cậu, tôi hoàn toàn có thể thuê luật sư kiện các cậu.”
Lý Thịnh Tấn gào lên: “Kiện đi! Ai cản cậu chứ! Cậu nghĩ cậu giỏi lắm à!?”
Lạc Nghê rất bình tĩnh: “Tôi không nghĩ tôi giỏi, nhưng tôi thực sự nghĩ cậu là một kẻ vô học.”]
Trong máy ghi âm vang lên những tiếng chửi mắng đầy tức giận, tiếp theo là giọng quát của Chu Tư Du.
[Giọng Lạc Nghê vẫn không dao động: “Còn cậu thì sao, Quý Băng Y? Tại sao cậu lại trộm cuốn nhật ký của tôi?”
Quý Băng Y: “Trộm thì trộm, chẳng có gì để giải thích. Tử Âm giúp tôi chỉ vì muốn bênh vực tôi.”
Lạc Nghê: “Cậu không nói tôi cũng có thể đoán, giống như Trương Cơ Linh, cậu nghe bảo tôi đã nói xấu cậu trong nhật ký đúng không?”
Giọng Quý Băng Y rất thản nhiên: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Lạc Nghê cười: “Vậy thì nói đi, tôi đã nói gì về cậu nào?”
Quý Băng Y nói rõ ràng: “Cậu nói tôi học kém, không có lòng tự trọng, suy nghĩ chưa trưởng thành, nói rằng cậu sẽ không làm bạn với loại người như tôi. Còn Trương Cơ Linh có bị cậu nói sau lưng hay không tôi không biết, nhưng tôi thì có. Tôi đã nhìn thấy.”
“Lạc Nghê, cậu đừng tự cho mình thanh cao nữa. Cậu chẳng phải cũng nói xấu sau lưng người khác sao?”
Lạc Nghê lặp lại: “Tôi nói xấu sau lưng người khác?”]
Trong máy ghi âm vang lên một tiếng cười nhẹ, là của Lạc Nghê, và khi Trần Duyên Tri nghe thấy, cô cảm thấy một nỗi đau nhói lên trong lòng.
[Lạc Nghê nói: “Trước hết, chỉ có ba người biết tôi viết nhật ký. Tôi chưa bao giờ nói cho ai biết nội dung trong đó, hầu hết những lời đồn tôi nghe được cũng đều từ người khác.”
“Thứ hai, Quý Băng Y, kẻ không có tư cách bảo tôi nói xấu sau lưng người khác nhất chính là cậu.”
“Cậu có biết tại sao tôi lại đánh giá cậu như vậy không? Tôi nói cậu học kém, đó là sự thật. Cậu ngủ trong giờ học, chơi điện thoại khi tự học, thành tích của cậu là kết quả tất yếu.”
“Tôi bảo cậu không có lòng tự trọng và suy nghĩ chưa trưởng thành vì cậu đăng những bức ảnh cậu và bạn trai thuê phòng khách sạn lên mạng xã hội, còn chụp cả ảnh mặc đồ ngủ cùng nhau trước gương. Cậu còn khoe rằng bạn trai cậu không cần học đại học mà vẫn kiếm được 30 nghìn tệ mỗi tháng, rồi tuyên bố học hành nhiều chẳng ích gì. Cậu thực sự tin rằng việc làm đó là đúng đắn sao?”
“Tôi nói tôi sẽ không làm bạn với những người như cậu, vì mỗi lần tôi vào nhà ăn, cậu và đám bạn thân của cậu luôn ngồi ngay đối diện tôi. Ngày nào các cậu cũng bàn tán về người khác, nói xấu từ bạn trong lớp đến học sinh lớp bên, không hề kiêng nể.”
“Cậu chế giễu Triệu Hiểu Kim vì nhà nghèo mà còn bôi son đi học, rồi bảo rằng học giỏi thì có ích gì đâu, cũng chỉ là kẻ bị gia đình níu chân, không bao giờ ngóc đầu lên nổi.”
“Cậu chê bai Lương Thương Anh vì bạn trai cô ấy là một kẻ đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, bảo rằng cả hai xứng đôi vừa lứa, vì Lương Thương Anh cũng xấu xí không kém.”
“Cậu dè bỉu Lê Vũ Liên vì cô ấy nói năng lắp bắp trước đám đông, bảo rằng người như cô ấy đã tầm thường lại còn nhút nhát, chẳng có chút can đảm nào.”
“Cậu chế giễu Chu Hoan Dần vì tính tình nóng nảy, không ai muốn kết bạn, bảo rằng nhà cô ấy có tiền cũng chẳng để làm gì, cuối cùng vẫn bị cả lớp xa lánh, không như cậu, vừa tốt bụng, vừa có nhiều bạn.”
“Cậu còn chê bai những cô gái nhờ cậu tư vấn trang phục dự thi, bảo rằng gu thẩm mỹ của họ thật kém, không chịu nghe lời cậu, đã vậy còn hỏi cậu làm gì.”
“Thậm chí, cậu còn châm chọc một vài nam sinh trong lớp. Cậu bảo họ dễ bị người khác kích động, chẳng có khả năng tự suy nghĩ, cậu chế giễu họ vì có bạn gái rồi vẫn còn thân thiết với những cô gái khác, rồi bảo họ vừa xấu, vừa học kém, lại còn thích quát tháo con gái. Đúng là không còn thuốc chữa.”
“Trớ trêu thay, hai người mà cậu thường xuyên đàm tiếu nhất hiện đang ngồi ngay cạnh cậu.”
Quý Băng Y hoảng hốt phủ nhận: “Tôi không nói thế! Cô ta đang bịa đặt! Cô ta chỉ muốn gây chia rẽ nội bộ thôi, không có gì là sự thật cả! Đừng tin cô ta!”
Lạc Nghê mỉm cười lạnh nhạt: “Ban đầu, tôi không định nói ra những chuyện này. Tôi chưa từng kể với ai, thậm chí cũng không viết vào nhật ký. Nhưng tôi có mắt để nhìn, có tai để nghe. Tôi không nói ra, không phải vì tôi muốn tỏ ra thanh cao, mà vì tôi biết chúng ta không cùng một thế giới. Thay vì lãng phí thời gian vào những chuyện vặt vãnh của các người, tôi chọn cách tập trung vào cuộc sống của tôi và dành thời gian cho những người tôi trân quý.”
“Nhưng các người đã quá đà, nên tôi cũng chẳng cần giữ mặt mũi cho các người nữa.”
“Trong nhóm các người, kẻ cầm đầu thì ngoan cố và bốc đồng, còn kẻ đồng lõa thì chẳng có suy nghĩ độc lập. Các người giận dữ, chẳng qua là vì tôi đã nói đúng bản chất thực sự của các người, và các người không đủ can đảm để thừa nhận sự kém cỏi của chính mình. Các người ra sức vu khống tôi, chỉ để che đậy sự xấu xa và đáng thương của bản thân.”
“Tôi dám chắc rằng tất cả những gì tôi làm đều không khiến tôi phải day dứt lương tâm. Còn các người thì sao?”
“…”]
Trong sự im lặng căng thẳng, chiếc máy ghi âm tự động chuyển sang đoạn tiếp theo.
[Âm thanh nhiễu loạn từ môi trường xung quanh xuất hiện trước, rồi giọng nói của một người đàn ông vang lên, nghe như giám thị của họ: “Lạc Nghê phải không? Mời em ngồi.”
Lạc Nghê trực tiếp hỏi: “Giải pháp của nhà trường là gì ạ?”
Giám thị nói vòng vo một lúc, nội dung chính là yêu cầu bốn người kia xin lỗi Lạc Nghê rồi vụ việc sẽ được khép lại tại đó.
Lạc Nghê giữ nguyên vẻ lạnh lùng: “Em có bằng chứng, đoạn video giám sát đã ghi lại rõ ràng hành vi trộm nhật ký của họ. Đây là một hành vi không thể tha thứ. Tại sao nhà trường lại quyết định không xử lý họ?”
Giám thị từ tốn đáp: “Em à, dù sao thì em cũng chẳng hoàn toàn đúng trong chuyện này, phải không? Các em ấy nói rằng em cũng đã nói xấu sau lưng chúng, truyền tin về chúng, nên bọn nó cũng có lý do cảm thấy bị tổn thương, đúng không?”
“Thêm vào đó, cuốn nhật ký kia bọn nó đã trả lại, và các em ấy bảo rằng chúng không đọc được gì. Bọn nó cũng đã hứa với tôi sẽ không lan truyền chuyện của em. Tôi cũng đã yêu cầu chúng xin lỗi em rồi, vậy coi như đôi bên hòa nhau, được không?”
Lạc Nghê khẽ lặp lại: “Hòa ư?”
“Thầy ơi, trước hết em không hề nói xấu họ. Thứ hai, nếu họ không tự tiện xâm phạm quyền riêng tư của em, họ sẽ chẳng biết được điều gì. Chính họ đã có ác cảm với em trước, và cũng chính họ là người quyết định đọc trộm nhật ký của em. Người lan truyền tin đồn không phải là em, mà là họ. Nếu họ không đọc được nội dung trong nhật ký, thì em đã chẳng bao giờ nghi ngờ.”
Giám thị lặng im một lúc, rồi chậm rãi nói: “Em Lạc, nhà trường đưa ra quyết định này cũng vì muốn tốt cho em. Các em vẫn còn học chung lớp lâu dài, nếu xử phạt họ, không biết họ sẽ trả đũa em ra sao. Nhà trường cũng chỉ nghĩ cho em mà thôi…”
Lạc Nghê thản nhiên đáp: “Không cần nghĩ cho em. Hai tuần trước, em đã nộp đơn xin chuyển sang lớp Quốc tế. Sau khi hết năm lớp 10, em sẽ không còn học ở lớp này nữa.”
Giám thị rõ ràng không ngờ đến nước cờ này của Lạc Nghê. Ông ta như cạn lời, chỉ thở dài sau một lúc lâu: “Vậy là em không hài lòng với quyết định của nhà trường?”
Lạc Nghê nhấn mạnh từng từ : “Quyết định của nhà trường là dù họ phạm sai lầm nhưng không phải trả giá, đúng không?”
Giám thị không trả lời ngay. Có vẻ như ông ta bắt đầu cảm thấy học sinh trước mặt không dễ thuyết phục, nên giọng điệu cũng trở nên khó chịu: “Vậy em muốn nhà trường xử phạt chúng à? Em nói em không nói xấu chúng, nhưng các em ấy bảo có. Vậy thì chúng tôi nên tin ai? Nếu em tự tin rằng em không làm gì sai thì hãy đưa cuốn nhật ký của em ra cho chúng tôi xem. Nếu nhật ký chứng tỏ rằng em không sai, chúng tôi sẽ xử lý bọn nó.”
Lạc Nghê im lặng rất lâu, rồi cười nhẹ một tiếng: “Em không làm sai, vậy mà phải chứng tỏ sự trong sạch của mình bằng cách này ư?”
“Chính em là người bị xâm phạm quyền riêng tư. Bây giờ, em chỉ mong được xử lý một cách công bằng, nhưng nhà trường lại yêu cầu em phải đưa ra nhật ký ra để tự bào chữa? Nghĩa là sao? Chẳng lẽ em phải để quyền riêng tư của em bị xâm phạm một lần nữa, chỉ để đổi lại thứ công bằng mà lẽ ra em phải được nhận từ đầu, ý thầy là vậy ư?”
“Sao thầy không nói thẳng ra, rằng họ đã đoán trước được rằng em không thể công khai cuốn nhật ký, nên họ cứ mặc sức bịa đặt, dựng chuyện?”
Giám thị tuy ngoài mặt tỏ ra cứng rắn, nhưng giọng đã hơi nao núng: “Chú ý cách em nói chuyện! Em thật sự không hài lòng với quyết định của nhà trường sao?”
Lạc Nghê chậm rãi trả lời: “Nếu đây là phương án cuối cùng mà nhà trường đưa ra, thì đúng, em không hài lòng.”
“Chuyện làm ngơ cho qua không bao giờ là việc đúng đắn. Nếu hôm nay người ngồi ở đây là một học sinh bị bắt nạt, cô ấy đã dũng cảm tìm đến thầy, mong muốn nhà trường đòi lại công lý cho cô ấy. Nhưng kẻ bắt nạt lại bảo rằng cô cũng có lỗi, rằng cô ấy đã bịa chuyện và nói xấu họ. Vậy em xin hỏi thầy, nhà trường sẽ xử lý thế nào? Cũng như hôm nay, yêu cầu kẻ bắt nạt xin lỗi người bị bắt nạt và thế là xong sao?”
“Nhà trường là lá chắn cuối cùng bảo vệ học sinh. Nếu kẻ bắt nạt không phải chịu bất kỳ hình phạt nào, chúng sẽ càng trở nên ngông cuồng, ngang nhiên hơn, tiếp tục bắt nạt những người yếu thế. Thầy có thể nói rằng em chỉ bị xem trộm nhật ký, em không bị đánh, không bị thương, tinh thần cũng không suy sụp, họ xin lỗi em là đủ.”
“Nhưng sau này thì sao? Thầy có thể nghĩ rằng em mạnh mẽ, họ sẽ không dám làm gì em nữa. Nhưng nếu người ngồi ở đây là một học sinh yếu đuối thì sao? Hôm nay là chuyện trộm nhật ký và phát tán sự riêng tư, ngày mai liệu có thể là hành vi bắt nạt cá nhân không?”
“Em không hiểu, phải đợi đến khi sự việc trở nên không thể cứu vãn nữa thì mới xử phạt đúng không? Rõ ràng có thể ngăn chặn ngay từ đầu, nhưng lại cố tình để mọi thứ trôi xa cho đến khi có chuyện xảy ra. Cách xử lý qua loa của nhà trường hôm nay, có thể là nguyên nhân khiến ngày mai có học sinh đứng trên tầng thượng, sẵn sàng nhảy xuống.”
Giọng nói của Lạc Nghê dù nhẹ nhàng, nhưng lại vang lên như tiếng chuông đồng nặng nề, dội thẳng vào lòng người nghe:
“Có thể em đã nói những lời không dễ nghe, em xin lỗi thầy vì điều đó. Nhưng đây là những gì em thật lòng nghĩ.”
“Cách xử lý của nhà trường, rất tiếc, em không thể đồng tình.”]