Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy

Chương 81

Ngày thứ hai của kỳ nghỉ Quốc Khánh, phố phường ngập tràn dòng người chen chúc, Trần Duyên Tri đứng lặng lẽ bên lề đường, đợi bóng dáng của Hứa Lâm Trạc xuất hiện

Buổi hẹn hò thứ hai cuối cùng cũng không còn căng thẳng và lo lắng như lần đầu tiên. Trần Duyên Tri chọn cho mình chiếc áo sơ mi cùng quần jean giản dị, dáng vẻ thanh thoát như mây trời. Đôi chân thon dài cùng bước đi nhẹ nhàng, tựa như cánh chim lướt gió.

Cô đứng đó, ánh mắt vô tình lướt qua những khuôn mặt lạ lẫm, rồi bỗng dừng lại khi nhận ra một hình bóng quen thuộc. Là Hứa Lâm Trạc, cô vẫy tay chào cậu.

Hứa Lâm Trạc trong bộ trang phục thoải mái, mỉm cười bước đến gần: “Cậu chờ lâu chưa?”

Trần Duyên Tri lắc đầu, cười nhẹ: “Không, tôi vừa đến thôi. Đi nào.”

Cả hai cùng bước qua vạch đường, vai sát bên vai, hòa mình vào dòng người đông đúc. Ánh đèn giao thông chuyển xanh, ánh sáng phản chiếu trên mặt đường ẩm ướt sau cơn mưa đêm qua, long lanh như ánh trăng in trên mặt nước. Bên kia đường là khu phố thương mại phồn hoa, nơi tụ hội của những quán bar, rạp hát, và những góc sống động dành riêng cho lớp trẻ.

Khu này cũng thường xuyên có các ban nhạc tổ chức biểu diễn livehouse ngầm, nhưng vì chưa nổi tiếng lắm, nên ít người bên ngoài biết đến.

Cả thành phố như bừng lên sức sống, không gian rộn rã tiếng cười nói của người trẻ. Trần Duyên Tri dắt Hứa Lâm Trạc rẽ vào một lối nhỏ, tiến vào một quán café ngầm, nơi mà Sở Hề Bắc đã chỉ điểm. Bên trong, không gian chật kín người, tiếng nói chuyện, tiếng cười pha lẫn tiếng nhạc rộn ràng, tạo nên một thứ âm thanh hỗn hợp nhưng lại sống động đến lạ kỳ.

Trần Duyên Tri khẽ cảm thán: “Nhiều người quá.”

Hứa Lâm Trạc cũng nhìn quanh, ngạc nhiên: “Không ngờ ban nhạc của bạn cậu lại nổi tiếng đến thế.”

Nét ngạc nhiên trên khuôn mặt Trần Duyên Tri dần lắng xuống: “Nói thế nào đây nhỉ… Lần trước tôi đến xem cậu ấy biểu diễn là vào mùng 3, khi đó fan hâm mộ của ban nhạc này vẫn chưa nhiều đến vậy đâu.”

Cô nhìn về phía sân khấu, nơi đã được chuẩn bị sẵn sàng với trống và micro. Vài tia sáng xanh tím từ đèn chiếu lướt qua sân khấu, tạo nên một thứ ánh sáng lạnh lẽo nhưng quyến rũ. Khắp căn phòng không có chỗ ngồi, mọi người đều đứng, toàn là những khuôn mặt trẻ trung, phấn khích và đầy mong chờ.

Trần Duyên Tri nhìn đồng hồ: “Còn nửa tiếng nữa buổi biểu diễn mới bắt đầu.”

Điện thoại trong túi cô rung lên một tiếng. Cô mở ra xem, là tin nhắn từ Sở Hề Bắc.

Dường như do dự một chút, cô ngước lên nhìn Hứa Lâm Trạc, giọng nói vốn trong trẻo nay trở nên nhẹ nhàng hơn trong không gian ồn ào của căn hầm ngầm:

“Hứa Lâm Trạc, tôi phải vào hậu trường gặp bạn một chút, cậu có muốn đi cùng tôi không?”

Nhạc trong phòng quá lớn, có vẻ như Hứa Lâm Trạc không nghe rõ, cậu khẽ cúi xuống gần cô hơn. Trần Duyên Tri cảm thấy tim mình hơi loạn nhịp khi khoảng cách giữa hai người quá gần. Cô nín thở một lúc, nén lại xung động muốn lùi về sau.

Hứa Lâm Trạc cúi đầu nhìn cô, ánh mắt sáng lên dưới ánh đèn, ra hiệu cho cô lặp lại lần nữa.

Lỗ tai Trần Duyên Tri nóng lên, cô chậm rãi mở lời: “… Hứa Lâm Trạc, cậu muốn đi cùng tôi vào hậu trường không?”

—-

“Thanh Thanh!!”

Sở Hề Bắc vừa nhìn thấy Trần Duyên Tri đi tới thì mắt đã sáng lên. Cô nhanh chóng bước tới, ôm chầm lấy bạn mình, đồ trang sức bằng bạc trên người không ngừng kêu leng keng: “Cậu tới rồi…!”

Sở Hề Bắc chưa kịp nói hết câu đã thấy Hứa Lâm Trạc đứng phía sau Trần Duyên Tri. Động tác của cô ấy bỗng chững lại.

Trước đó, Trần Duyên Tri đã báo trước rằng cô sẽ dẫn Hứa Lâm Trạc đến cùng. Nhưng dù biết trước, Sở Hề Bắc vẫn cảm thấy một cảm giác khó chịu không thể nói thành lời — giống như cảm giác người ta thường ví von rằng con gái mình sắp lấy chồng hay cải trắng trồng trong nhà bị heo ủi vậy.

Trần Duyên Tri nắm tay Sở Hề Bắc, nụ cười hiện rõ trong mắt cô: “Bắc Bắc, để tớ giới thiệu, đây là Hứa Lâm Trạc, bạn mới của tớ từ hồi cấp ba.”

“Lâm Trạc, đây là bạn thân của tôi, Sở Hề Bắc.”

Hứa Lâm Trạc bắt tay Sở Hề Bắc, cả hai đều giữ vẻ lịch sự.

Sở Hề Bắc cười nhẹ, nhưng ánh mắt vẫn lạnh băng, giọng nói có phần ẩn ý: “Chào cậu, Hứa Lâm Trạc. Thanh Thanh nhà bọn tôi chắc làm phiền cậu nhiều nhỉ?”

Hứa Lâm Trạc vẫn giữ nụ cười ấm áp như gió xuân, đáp lại một cách lịch thiệp: “Không đâu, Thanh Chi cũng đã giúp tôi rất nhiều. Chúng tôi là bạn tốt của nhau.”

Sở Hề Bắc khẽ nghiến răng, lòng thầm tức tối.

Trần Duyên Tri khó hiểu cảm nhận được không khí căng thẳng giữa hai người. Dường như có một trận đấu ngầm đang diễn ra mang theo lửa điện xẹt xẹt trong không khí.

Đúng lúc đó, một cô gái tóc dài ngang vai bước vào phòng. Khuôn mặt nhỏ nhắn với đôi mắt trong trẻo, làn da trắng ngần, là cô gái mang vẻ đẹp thu hút người nhìn.

Bạch Tiểu Đình nhìn thấy Trần Duyên Tri từ xa, trên mặt bừng lên nụ cười vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Thanh Thanh! Lâu quá không gặp!”

Trần Duyên Tri tranh thủ tách hai người bạn đang “đối đầu” ra, bước lên ôm nhẹ Bạch Tiểu Đình, cười đáp: “Tiểu Đình, lâu quá không gặp.”

Mắt Bạch Tiểu Đình sáng lên: “Lần cuối cậu tới xem bọn tôi biểu diễn cũng cách đây một năm rồi!”

Trần Duyên Tri cười: “Đúng thế, tôi rất mong chờ buổi diễn hôm nay, cố lên nhé!”

Bạch Tiểu Đình dường như rất quý mến Trần Duyên Tri, cứ nắm tay cô trò chuyện mãi, cho đến khi tay trống bước vào gọi cả hai quay lại để chuẩn bị cho buổi diễn mới thôi.

Trần Duyên Tri vẫy tay chào tạm biệt Bạch Tiểu Đình và Sở Hề Bắc. Nhưng khi quay người lại, cô chợt thấy vẻ mặt khác lạ của Hứa Lâm Trạc khiến cô khựng lại sững sờ.

“… Hứa Lâm Trạc?”

Sao cậu lại có biểu cảm như vậy?

Hứa Lâm Trạc nhìn cô, ánh mắt dịu dàng nhưng lời nói ra thật kinh người: “Hóa ra Thanh Chi được nhiều người yêu quý như thế.”

Lông măng trên người Trần Duyên Tri bỗng nhiên dựng đứng.

Cô xoa xoa cánh tay, nhìn Hứa Lâm Trạc với chút rùng mình: “… Hứa Lâm Trạc, cậu vừa mới… đang mỉa mai tôi đúng không?”

Cậu ấy vừa mới mỉa mai cô phải không? Chắc chắn rồi!

Trần Duyên Tri nhìn thấy Hứa Lâm Trạc mỉm cười vô tội: “Tôi làm sao có thể mỉa mai cậu được chứ.”

Hứa Lâm Trạc quay người lại, giọng trầm hơn: “Buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi, Thanh Chi, chúng ta quay lại thôi.”

Trần Duyên Tri ngẩn người một lúc, nhìn bóng lưng Hứa Lâm Trạc dần khuất xa, trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác mơ hồ khó tả, kỳ lạ nhưng lại hợp lý một cách khó tin.

Cô vội đuổi theo, bước đến bên cạnh Hứa Lâm Trạc, lén lút quan sát góc nghiêng của cậu, cẩn thận lựa chọn từ ngữ để mở lời: “Hứa Lâm Trạc, cậu không phải là… đang ghen đấy chứ?”

Nhưng điều này thật kỳ lạ, vì Bạch Tiểu Đình và Sở Hề Bắc đều là con gái mà?

Hứa Lâm Trạc đột ngột dừng bước, khiến Trần Duyên Tri bất ngờ suýt đụng bả vai vào tay cậu.

Cô lùi lại một bước, ngước mắt lên nhìn và nhận ra Hứa Lâm Trạc đang cúi đầu nhìn mình, đôi mi khẽ rung lên.

Rồi cậu nở một nụ cười, nụ cười lần này rất nhạt: “Bọn họ gọi cậu là Thanh Thanh à?”

Trần Duyên Tri không hiểu: “Cậu cũng gọi tôi như vậy mà…”

Hứa Lâm Trạc đã quen gọi cô là “Thanh Chi”, chỉ thỉnh thoảng mới gọi là “Duyên Tri”. Điều này là vì Trần Duyên Tri đã từng nói với cậu rằng, tên trước đây của cô là Trần Thanh Chi.

“Sau này mẹ tôi nhờ thầy bói xem tử vi, thầy nói tên này có thể xung khắc với ông bà trong nhà, nên mẹ đã đổi tên tôi thành Trần Duyên Tri.”

“Vậy cậu thích tên nào hơn, tên hiện tại hay tên trước?”

“… Thực ra đối với tôi, tên chỉ là một cách gọi mà thôi.”

“Tôi không để ý lắm đâu. Điều tôi quan tâm chỉ là ý nghĩa mà nó mang lại.”

Khi đó, Hứa Lâm Trạc đã nói với cô rằng: “Vậy từ giờ, tôi có thể gọi cậu là Thanh Chi được không?”

Cậu nghĩ rằng cách gọi này là sự đồng điệu chỉ có giữa hai người, một bí mật độc nhất vô nhị của bọn họ.

Giờ phút này, trong ánh mắt của Hứa Lâm Trạc thoáng hiện sự mất mát rõ ràng: “… Tôi đã nghĩ rằng chỉ mình tôi gọi cậu như vậy.”

Trần Duyên Tri có chút bối rối: “Không phải… Hứa Lâm Trạc, Bắc Bắc là bạn thân từ nhỏ của tôi, cô ấy đã quen gọi tôi bằng tên trước đây. Còn Tiểu Đình thì chỉ là gọi theo cô ấy thôi.”

“Vả lại, bọn họ gọi tôi là Thanh Thanh, chỉ có cậu gọi tôi là Thanh Chi mà, đúng không?”

Hứa Lâm Trạc mở to mắt, ngỡ ngàng nhìn cô, nhưng ánh cười trong mắt cậu dần lộ ra: “Vậy là tôi là người đặc biệt sao?”

Trần Duyên Tri có chút không chịu nổi giọng điệu thân mật này của cậu, đôi tai cô đỏ lên, có phần hối hận.

Người này có ý thức được những gì cậu đang nói không đây.

“Thanh Chi?”

Trần Duyên Tri nhắm mắt lại, quyết tâm trả lời: “Đúng! Cậu là người đặc biệt! Cậu đặc biệt nhất!”

Thiếu nữ bị dồn ép đến mức phải thốt lên một tràng, mặt và tai đều đỏ bừng, đôi mắt đầy vẻ thẹn thùng trông cũng thật dễ thương: “Hứa Lâm Trạc, bây giờ cậu đã hài lòng chưa?”

Cuối cùng nụ cười trong mắt Hứa Lâm Trạc cũng nở rộ: “Ừ, tôi hài lòng rồi.”

Nét mặt cậu giờ đây nào còn chút dáng vẻ tội nghiệp nào của một chú mèo ướt mưa nữa, giờ phút này, trên khuôn mặt điển trai dường như viết đầy sự hân hoan, đắc ý.

Hứa Lâm Trạc cười nói: “Đi thôi, họ sắp lên sân khấu rồi.”

—-

Phía sau sân khấu, Sở Hề Bắc, tay guitar và tay trống đang bàn bạc điều gì đó.

Bạch Tiểu Đình đứng bên cạnh gọi điện thoại, khuôn mặt cô ấy không còn vẻ thân thiết, đáng yêu như khi đứng trước Trần Duyên Tri mà thay vào đó là sự lo lắng. Chân cô liên tục gõ xuống sàn đầy vẻ sốt ruột.

Chuông điện thoại reo khá lâu mới được kết nối.

Giọng nói trầm thấp từ đầu dây bên kia vang lên như tiếng dây đàn cộng hưởng, nhưng trong giọng điệu lại lộ rõ sự không kiên nhẫn: “Alo?”

Vừa nghe thấy giọng, Bạch Tiểu Đình ngay lập tức bĩu môi: “Anh! Anh có đến xem em biểu diễn không, em đã chờ anh lâu lắm rồi!”

Giọng nam từ đầu dây bên kia tặc lưỡi một cái: “Anh đã bảo là không rảnh rồi mà?”

Bạch Tiểu Đình liền phản bác: “Anh nói dối! Rõ ràng là anh có thời gian mà! Lúc em ra ngoài, anh vẫn còn nằm trong phòng kìa!”

Bởi vì bị vạch trần, giọng nói từ đầu dây bên kia càng thêm lười biếng: “Anh phải ngủ nên không rảnh.”

Bạch Tiểu Đình hỏi tiếp: “Tối qua anh lại đi đâu chơi hả?”

Giọng nam kia bỗng vút lên: “Chơi gì chứ, tối qua anh làm bài tập suốt, mãi 3 giờ sáng mới ngủ được!”

“Em tự đi chơi với bạn bè đi, anh trai em phải ngủ bù giấc đã, cúp máy đây.”

Bạch Tiểu Đình tức đến mức mặt đỏ bừng, hét vào điện thoại: “Bạch Dục Hoa! Anh chỉ biết thức đêm làm bài tập rồi ngủ suốt ngày! Một cô gái dễ thương, được người người yêu thích như em đúng là xui xẻo lắm mới có một ông anh như anh!”

“Đồ đáng ghét! Sẽ không có ai thích anh đâu! Anh cứ đợi làm gã độc thân cả đời đi!”

Đầu dây bên kia Bạch Dục Hoa bật cười, giọng điệu vẫn tùy ý, ngỗ ngược bất kham như cũ.

“Không cần em lo, anh trai em có nhiều người theo đuổi lắm.”

Trong lúc Bạch Tiểu Đình còn đang tức điên lên, giọng của Sở Hề Bắc vang lên từ xa: “Đình Đình, bọn mình sắp lên sân khấu rồi.”

Bạch Tiểu Đình vội nói: “Tớ tới ngay!”

Cô ấy nghiến răng cúp máy, lòng đầy tức tối.

Trước khi bước lên sân khấu, Bạch Tiểu Đình vẫn còn nghĩ về chuyện vừa rồi.

Anh trai cô ấy, cái người vừa kiêu ngạo vừa bất trị đó, đúng là cần phải bị dạy dỗ đàng hoàng.

Thật sự mà nói, nếu có một cô gái xinh đẹp tài giỏi nào có thể khiến anh trai cô ấy bận tâm, ngày nhớ đêm nhung thì cô ấy hẳn sẽ vui lắm. Cô ấy rất muốn xem cảnh anh mình trở nên yếu đuối hèn mòn khi bị tình yêu quật.

—-

Khi ban nhạc gồm bốn cô gái của Sở Hề Bắc vừa bước lên sân khấu, cả khán phòng như bùng nổ, tiếng hò reo vang lên không ngớt, khán giả không ngừng vỗ tay, không khí gần như sôi sục.

Bạch Tiểu Đình đi đầu. Cô là tay guitar phụ kiêm ca sĩ chính, với nụ cười ngọt ngào, dễ thương, đầy sức hút sân khấu, cô gái vừa bước vào đã vẫy tay cười chào, giao lưu với khán giả.

Trang phục của Sở Hề Bắc hôm nay là một màu đen từ trên xuống dưới. Cặp bông tai và dây chuyền bằng bạc thi nhau lấp lánh như những tia sáng nhỏ rơi vào đôi mắt lạnh lùng tựa dải ngân hà mùa đông của cô. Động tác gảy đàn của cô vô cùng nhẹ nhàng, thoải mái, còn tỏ ra chút thờ ơ.

Sau vài câu mở đầu ngắn gọn, ban nhạc bắt đầu biểu diễn ca khúc đầu tiên của buổi tối.

Âm thanh nhẹ nhàng dần hòa vào không gian, rồi bùng nổ bằng một tiếng điện tử vang dội, mạnh mẽ, như xuyên thấu tâm hồn, chạm vào màng nhĩ của tất cả mọi người, trước khi dư âm cuối cùng tan biến như đống đổ nát dần chìm vào hư không.

Trần Duyên Tri cũng không thể kìm nén mà hòa mình vào âm nhạc, giơ cao tay lên như tất cả mọi người ở đây. Đôi mắt cô thỉnh thoảng bị ánh sáng chiếu vào, lấp lánh như những viên pha lê trong đêm.

Giọng hát trong veo của Bạch Tiểu Đình vang khắp khán phòng: “Tiếp theo, chúng tôi sẽ trình bày một ca khúc tự sáng tác bởi các thành viên trong ban nhạc, 《 Xin hãy để tôi trở thành giấc mơ đẹp của bạn 》! Mọi người có thể giơ tay lên và cùng tôi nhé!”

“Wow! Cảm ơn mọi người!”

Ngay từ giây đầu tiên của phần nhạc dạo, mọi người như lạc vào một không gian hư ảo, một tiếng điện tử nhẹ nhàng đan xen, rồi dần dần là nhạc rock nổi lên, bùng nổ đẩy âm nhạc lên đến cao trào:

“Tôi sinh ra đã ngợi khen thế giới này.”

“Vô biên không lời để nói.”

“Tôi cố gắng đi tới phương xa.”

“Bước chân chưa bao giờ dừng lại.”

Trần Duyên Tri lại một lần nữa giơ tay lên, lần này cô quay đầu nhìn về phía Hứa Lâm Trạc, nụ cười trên môi cô chưa bao giờ rạng rỡ như vậy: “Hứa Lâm Trạc, cậu nghe này! Lời bài hát này là do Bắc Bắc viết đấy!”

“Bài này hay quá!”

Mọi người đều đang nhảy múa, họ đung đưa tay chân, hàng ngàn cánh tay vẫy trong không trung, những vòng sáng đeo trên cổ tay rực rỡ tạo thành một biển đèn lung linh huyền diệu.

Hứa Lâm Trạc nhìn cô giữa biển đèn, ánh mắt cậu tràn đầy sự dịu dàng.

“Ừ, hay lắm.”

“Tôi nghe thấy tiếng cực quang nhảy múa.”

“Nó gần ngay trước mắt.”

“Tôi nghe thấy khoảnh khắc sử thi được viết xuống.”

“Tiếng xào xạc rõ ràng và xa xăm.”

Trần Duyên Tri đứng kiễng chân nhìn về phía sân khấu nơi có Sở Hề Bắc, thì bất ngờ từ bên trái có ai đó xông tới, đụng mạnh vào cô.

Vốn đã không vững, Trần Duyên Tri bị cú va đó làm mất thăng bằng, chân cô trượt đi, cả người ngã về phía bên cạnh.

Ngay khi cô nghĩ rằng mình sẽ đụng phải ai đó, cô lại rơi vào một vòng tay ấm áp đến mức nóng bỏng.

Cô thở phào, hít vào một hơi, trong không khí tràn ngập hương thơm nồng của mùi gỗ xanh và hơi ấm từ cơ thể người ấy.

Tim cô bắt đầu đập loạn nhịp.

Hứa Lâm Trạc đã ôm lấy cô.

“Hôm qua tôi chết giữa đại dương.”

“Rồi được chôn cất nơi đỉnh cao vũ trụ, tận cùng là những vì sao.”

“Có ánh sáng và âm thanh giao hòa vinh danh tôi.”

“Nói rằng tôi sinh ra với lý tưởng không thể tắt.”

Trần Duyên Tri bị Hứa Lâm Trạc ôm chặt, cánh tay vòng qua lưng và eo cô dùng nhiều sức đến đáng ngạc nhiên.

Cô bất chợt mất đi mọi phản ứng, chỉ có thể nghe thấy giọng Hứa Lâm Trạc mang chút lo lắng: “Thanh Chi! Có chỗ nào bị đụng trúng không?”

“… Không.”

Nghe thấy tiếng trả lời của Trần Duyên Tri, Hứa Lâm Trạc khựng lại.

Cậu từ từ thả lỏng vòng tay, gương mặt cô hiện rõ trước mắt cậu.

Ngay lúc này, trên gương mặt đó ửng lên một sắc đỏ như mây hồng sau hoàng hôn, đôi lông mi dài và đen nhánh của cô khẽ rung rinh như cánh bướm hoảng sợ không ngừng run rẩy. Cô trông vừa hoảng hốt vừa ngượng ngùng, và… xấu hổ.

Như thể tâm tư thiếu nữ của cô bị phơi bày, phô trương một cách rõ ràng rằng cô đang giấu một bí mật nào đó, một bí mật thuộc về cậu.

Về việc cô gái lần đầu tiên được người mình thích ôm lấy.

Khoảng cách này thật gần, hơi ấm này thật nóng bỏng.

“Điều không thể cưỡng lại chính là khoảnh khắc các vì sao tỏa sáng.”

“Em mỉm cười giữa vùng trời ngập tràn tuyết phủ.”

Yết hầu Hứa Lâm Trạc khẽ chuyển động, ánh đèn sân khấu quét qua, phản chiếu trong đôi mắt đen sâu thẳm của cậu.

Nhưng cậu chỉ nhẹ nhàng buông tay khỏi eo Trần Duyên Tri, khẽ cúi đầu, khoảng cách gần đến mức tưởng chừng có thể chạm vào môi nhau, rồi cất tiếng gọi cô: “Thanh Chi.”

Trái tim trong ngực Trần Duyên Tri đập vang như sắp nhảy ra ngoài, đây là lần đầu tiên cô hoàn toàn mất tự chủ, như một đứa trẻ ngây thơ ngẩng đầu lên nhìn Hứa Lâm Trạc ở khoảng cách gần ngay trước mắt.

Đầu óc cô mơ màng, nhưng vẫn có thể nhận ra, người trước mặt đang cười.

Không phải là cười trêu chọc mà là một nụ cười dịu dàng, tưởng như có thể làm người ta chìm đắm.

“Ở đây đông người quá, tôi sợ cậu sẽ ngã.”

“Tôi có thể nắm tay cậu không?”

Có thể.

Trần Duyên Tri khẽ hé môi, giọng nói như thì thầm: “Được.”

Làm ơn, nhất định phải nắm lấy tay tôi.

… Làm ơn. 

Tiếng cười của Hứa Lâm Trạc tan vào tiếng nhạc vang vọng, nhưng vẫn rõ ràng đến kỳ lạ.

Cậu đứng sát bên cô, hơi ấm từ cánh tay truyền qua lớp áo sơ mi nóng đến đáng sợ.

Giữa đám đông cuồng nhiệt đang hò hét, tay cậu chạm vào tay cô, từng ngón tay đan chặt vào nhau, không thể tách rời.

“Tôi nghĩ lời nói rất khó để diễn tả, cuộc đời này quá ngắn ngủi nên thật khó để ta hiểu về ngày mai.”

“Nhưng tôi đã nghe rằng.”

“Mỗi ngôi sao đều là một giấc mơ đẹp.”

“Hãy để tôi trở thành bầu trời đầy sao của em nhé.”

Bình Luận (0)
Comment