Sau khi có sự đồng ý của Mã Hồng Mai, ngay ngày hôm đó, Trần Duyên Tri đã đi làm thủ tục chuyển ký túc xá. Đây cũng là lần thứ ba cô bước vào phòng giáo vụ kể từ khi vào cấp ba.
Tối hôm sau, khi Trần Duyên Tri đang thu dọn hành lý trong ký túc xá thì nhận được cuộc gọi từ Hoàng Diệp.
“Tiểu Tri, tối nay con chuyển đồ về nhà phải không?”
Trần Duyên Tri: “Vâng.”
Giọng Hoàng Diệp vẫn như mọi khi, mang theo sự mệt mỏi khó che giấu sau một ngày làm việc dài: “Vậy tối nay mẹ đến đón con, con ra sớm một chút nhé.”
Trần Duyên Tri cụp mắt xuống: “Con biết rồi.”
Khi Trần Duyên Tri mang hành lý ra khỏi cổng trường, xe của Hoàng Diệp đã đỗ ở một bên quảng trường gần cổng trường.
Cô nhét hành lý vào cốp xe rồi mở cửa xe.
Hoàng Diệp nhìn thấy cô đóng cửa xe qua gương chiếu hậu, bắt đầu từ từ khởi động xe.
Cho đến khi xe đi lên đường lớn, hai mẹ con vẫn không ai lên tiếng phá vỡ sự yên lặng trong xe.
Trần Duyên Tri nhìn bóng lưng mẹ, có chút ngẩn ngơ. Lần cuối cùng cô ngồi xe của Hoàng Diệp đi từ trường về nhà vào ban đêm như thế này dường như đã là một năm trước.
Một năm trước, cũng vào một ngày đông chưa lạnh lắm như thế này, cô ngồi trên xe với tâm trạng phiền muộn, chỉ trao đổi với mẹ vài câu, chẳng mấy chốc đã biến thành một cuộc cãi vã không hay.
Bên ngoài cửa sổ xe, đèn giao thông và biển hiệu trên đường phố nhuộm thành ánh sáng mờ ảo trong đêm, làm mờ đi những màu sắc rõ nét trong ký ức.
Có thể nhìn thấy cằm Hoàng Diệp qua gương chiếu hậu.
Trần Duyên Tri nhìn chăm chú vào nơi ấy, Hoàng Diệp đã qua tuổi 40, thêm vào đó, công việc bận rộn, da mặt và các bắp thịt đã có dấu hiệu chảy xệ.
Cô đã xem ảnh của Hoàng Diệp lúc còn trẻ, cô và Hoàng Diệp lúc trẻ gần như giống hệt nhau, chỉ khác một chút ở đường nét khuôn mặt, nhưng khí chất thì giống như một người.
Lúc đó cô còn nhỏ không hiểu chuyện, chưa có những lo lắng về bài vở, học tập cũng như xung đột về giá trị quan khi đã lớn, lúc đó cô cũng từng rất thân thiết với mẹ, có thể ngồi cùng nhau cười đùa xem lại những tấm ảnh cũ.
Hồi trẻ, Hoàng Diệp cũng là một mỹ nhân, khuôn mặt trắng trẻo và đôi mắt sáng ngời, dáng người yểu điệu, bà ấy đứng ở góc album ảnh, nơi đó như thể được cắm một bông hoa ngọc lan trắng được ngâm trong nước.
Đáng tiếc thời gian trôi qua, từ một cô gái duyên dáng yêu kiều như vậy, bà ấy đã trở thành một người mẹ suốt ngày bận rộn lo lắng, thời gian trôi đi, lưỡi dao của năm tháng không tha cho ánh mắt của bà ấy.
Trần Duyên Tri thường tự hỏi, mẹ nhìn cô bằng ánh mắt như thế nào.
Là một sự ràng buộc tồn tại trên đời, hay là sự kéo dài cho cuộc đời ngắn ngủi của bà ấy? Khi nhìn cô, bà ấy có thấy bản thân mình trong quá khứ không? Bà ấy có cảm thấy hoài niệm không?
Từ ghế trước truyền đến giọng nói quen thuộc, là Hoàng Diệp cuối cùng cũng lên tiếng: “Gần đây kết quả thi thế nào? Học có thấy vất vả không?”
Những lời nói quen thuộc kéo Trần Duyên Tri về từ những suy nghĩ xa xôi.
Cô im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng đáp: “Cũng ổn, không thấy vất vả ạ.”
Câu trả lời ngắn gọn một lần nữa khiến bầu không khí trong xe trở nên trầm lắng. Qua gương chiếu hậu, Trần Duyên Tri thấy môi mẹ hé mở.
Dường như Hoàng Diệp đang cân nhắc cách mở lời, Trần Duyên Tri nghĩ vậy, sau đó nghe thấy giọng mẹ đầy do dự: “… Chuyện con và bạn cùng phòng có mâu thuẫn, cô giáo đã nói với mẹ rồi.”
“Đã chuyển ra ngoài ở rồi thì coi như chuyện đã qua đi. Sau này đừng so đo với con bé nữa.” Xe đến ngã tư, Hoàng Diệp từ từ quay vô lăng, giọng nói cũng kéo dài: “Tập trung vào học tập, điểm số mới là quan trọng nhất.”
Trần Duyên Tri nhìn nửa góc mặt nghiêng của mẹ.
Thì ra, mẹ vẫn là mẹ của ngày xưa.
Không có thay đổi.
Vậy tại sao…
Trần Duyên Tri chậm rãi mở miệng:
“Mẹ ơi.”
“Tại sao mẹ lại chủ động nói với giáo viên chủ nhiệm, để con chuyển ra ngoài ở?”
Trần Duyên Tri nhìn mẹ qua gương chiếu hậu, ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ chảy qua đôi mắt đen của bà ấy: “Không phải mẹ luôn nghĩ rằng việc con đi đi về về mỗi ngày rất lãng phí thời gian sao?”
“… Đó chỉ là một phần.”
Hoàng Diệp im lặng rất lâu mới lên tiếng: “Trước đây không cho con về nhà ở, chủ yếu là sợ con chơi điện thoại vào buổi tối. Mẹ về nhà rất muộn, không quản lý được con, cấp ba khác với cấp hai, nếu vẫn lơ là như trước thì kỳ thi đại học của con sẽ ra sao?”
“Nhưng mà…”
Đèn đỏ ở ngã tư bật sáng. Xe từ từ dừng lại, Hoàng Diệp nhìn về phía trước, tay nắm chặt một góc vô lăng.
Hoàng Diệp nói: “Nhưng mà trong kỳ nghỉ hè vừa rồi, mẹ mới phát hiện, dường như trong lúc mẹ không nhận ra, con đã thay đổi rất nhiều.”
Mẹ luôn là người hiểu con gái nhất trên đời.
Sau khi Trần Duyên Tri lớn lên, đôi khi Hoàng Diệp cũng không biết con gái đang nghĩ gì, bà ấy thường không thể hiểu được suy nghĩ của con gái, cũng không đồng tình với hành động của cô.
Nhưng Hoàng Diệp biết món ăn Trần Duyên Tri thích nhất, biết những cử chỉ vô thức của cô khi nói dối, biết cô sợ cái gì, quan tâm đến điều gì, biết cô sẽ tin tưởng vào thứ gì, sẽ buồn vì chuyện gì, biết mọi chi tiết trong cuộc sống hàng ngày và những hành động đã trở thành bản năng của cô.
Bà ấy dần dần phát hiện ra việc Trần Duyên Tri đi sớm về muộn trong kỳ nghỉ hè, phát hiện ra các giao dịch ở hiệu sách và thư viện trên tài khoản ngân hàng liên kết với con gái, tình cờ vào phòng con gái dọn dẹp, thấy sách bài tập mở ra trên bàn, đầy chữ viết và đánh dấu, các trang sách bị lật đến nỗi nhàu nát.
Bà ấy mới nhận ra, không biết từ khi nào, những cuốn sách vẽ và tiểu thuyết từng chất đầy trên bàn học của con gái đã biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là vô số sách bài tập, cùng với sổ ghi chép lỗi sai đầy ghi chú học tập.
Đứa con của bà, từ lâu, cô con gái mà bà tưởng rằng mình hiểu rõ đã chạy nhảy nơi một thế giới khác, trong lúc vô tình, lại một lần nữa lớn lên. Bà ấy còn chưa nhận ra, nhưng đứa trẻ đó đã chạy rất xa, không còn cần sự chăm sóc và lo lắng hết lần này đến lần khác của bà ấy nữa.
Con gái bà ấy vốn không thích phô trương, không thích nói về mục tiêu, đã quen với việc không nói gì, chỉ trong những khoảnh khắc như thế này, mới bất chợt để cho người ta thoáng thấy được một góc nhỏ của tảng băng chìm kia.
Chói mắt đến vô cùng.
Trước đó, cô đã âm thầm bước đi một mình bao lâu rồi? Nếu không phải trong lúc chẳng có ai hỏi han, cô đã tích góp từng chút một suốt quãng thời gian dài, làm sao có thể ủ thành ánh sáng rực rỡ như vậy, khiến người ta phải thảng thốt kinh ngạc ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Đã rất lâu rồi Hoàng Diệp không cười trước mặt Trần Duyên Tri, nhưng lúc này, qua tấm gương chiếu hậu đó, Trần Duyên Tri lại nhìn thấy một nụ cười thoáng qua trên khóe môi Hoàng Diệp, mà có lẽ ngay cả bản thân bà ấy cũng không nhận ra: “Con luôn rất cố gắng, mẹ đều nhìn thấy cả.”
Câu nói này có sức tác động rất lớn, Trần Duyên Tri sững sờ trong giây lát, hốc mắt lập tức nóng lên.
Cô cố gắng kiềm chế cảm giác muốn khóc, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hoàng Diệp chậm rãi nói: “Từ học kỳ trước điểm số của con vẫn luôn tiến bộ, chứng tỏ nỗ lực của con đã có kết quả, mẹ cũng rất vui mừng cho con.”
“Tuy không biết điều gì đã thay đổi con, là gì nhỉ? Mẹ đã suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không nghĩ ra. Tính cách con vốn lười biếng, lại cứng đầu, từ rất lâu đã không nghe lời ba mẹ vào tai. Nhưng con cũng rất có chủ kiến, nên ngoài lo lắng ra, mẹ cũng có chút mừng.”
“Trước đây dì A Hạ có nói chuyện với mẹ, nói rằng con đã lớn rồi, làm ba mẹ không thể nắm mọi thứ trong tay được nữa. Mẹ đã ngẫm lại, giờ thấy con bắt đầu tự giác, mẹ cũng nghĩ đã đến lúc để con tự quyết định, quyết định cuộc đời mình sẽ sống như thế nào.”
“Có lẽ con không định nói cho ba mẹ biết lý do, nhưng mẹ thấy như vậy cũng không sao, cứ tiếp tục kiên trì như thế cũng rất tốt. Ít nhất nhìn hiện tại, việc này đã thay đổi con, đó là điều tốt cho con.” Giọng Hoàng Diệp mang theo một chút dịu dàng hiếm hoi: “Chỉ cần là điều tốt cho con, ba mẹ đều sẽ ủng hộ con.”
Trần Duyên Tri nhìn chằm chằm vào ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ, những ánh sáng đó quá rực rỡ lộng lẫy, cô cảm thấy sâu trong mắt mình trở nên chua xót vô lực, trong sự chua xót ấy, cô bắt đầu trở nên yếu đuối, càng muốn khóc hơn.
Giống như một người lữ hành không nhà đột nhiên được ban cho một căn nhà ấm áp.
Trong khoảnh khắc được thấu hiểu, con người ta luôn yếu đuối đến không chịu nổi một đòn.
Trần Duyên Tri không lên tiếng đáp lại, và xe một lần nữa chìm vào im lặng.
Ánh sáng qua lại chẳng dứt giữa thành phố soi sáng khuôn mặt cô gái, cô che đi mắt mình, không nói một lời, chỉ có những giọt trong suốt lấp lánh thấm qua kẽ ngón tay.
—-
Gió lạnh tháng 12 thổi đến cuối năm, Tết Dương lịch đã gần kề, học sinh trường Trung học Đông Giang đoán xem khi nào thì thông báo nghỉ lễ sẽ đến.
Một ngày nọ, Trần Duyên Tri đang ngồi trong lớp đọc sách, đột nhiên cảm thấy bầu không khí của lớp học trở nên ồn ào.
Trần Duyên Tri ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn xung quanh, ngay lúc đó, Lê Vũ Liên đột nhiên quay người, hào hứng nhìn Trần Duyên Tri: “Duyên Tri mau xem, giáo viên chủ nhiệm đã thông báo nghỉ lễ rồi!”
Chu Hoan Dần chửi thề: “Đệt! Sáng mùng 1 mới được nghỉ à!!!”
Cuối cùng Trần Duyên Tri cũng hiểu tại sao mọi người trong lớp lại nhốn nháo như vậy.
Trần Duyên Tri: “Vậy chúng ta sẽ đón Giao thừa ở trường à?”
Mặt Chu Hoan Dần đầy vẻ không thể tin được: “Thật là quá đáng, cho nghỉ sớm vào tối 31 thì có chết không???”
Mặt Lê Vũ Liên nhăn nhó, châm biếm hết cỡ: “Có lẽ lãnh đạo nhà trường nghĩ rằng cho nghỉ ít đi một buổi tối đó, có thể giúp khóa chúng ta có thêm vài người đỗ Thanh Hoa chăng.”
Trần Duyên Tri nhìn hai người trước mặt: “…” Oán khí nặng quá.
Trần Duyên Tri vốn không quá quan tâm đến những ngày lễ này, cô ít bạn bè, ba mẹ bận rộn công việc, những năm trước đều tự mình đón Giao thừa ở nhà.
Cô thử hỏi: “Các cậu có kế hoạch gì cho đêm Giao thừa không?”
Lê Vũ Liên: “Mua một đống đồ ăn vặt về nhà vui vẻ xem chương trình đêm Giao thừa!”
Chu Hoan Dần: “Ra ngoài dạo phố đến quảng trường trung tâm thành phố xem đếm ngược!”
Trần Duyên Tri: “… Ra là vậy.”
Lê Vũ Liên gục xuống bàn, vẻ mặt oán hận: “Cái chính là được về nhà thì rất vui mà, cảm giác đón Giao thừa ở trường, thật sự là quá tệ, quá vô nhân đạo.”
Chu Hoan Dần gật đầu: “Đúng vậy, tôi thà về sớm còn hơn là ở lại nơi này đón Giao thừa.”
Mặc dù kêu ca sôi trào, nhưng cuối cùng lãnh đạo nhà trường vẫn quyết định giữ nguyên kế hoạch nghỉ lễ ban đầu. Giáo viên chủ nhiệm tiết lộ nhỏ rằng, tối Giao thừa có thể dùng hai tiết tự học cuối để cho mọi người xem chương trình đêm Giao thừa.
Chu Hoan Dần khó hiểu về điều này: “Đã không học nữa tại sao không cho tôi về nhà??? Họ cứ giam tôi lại đây thì cuối cùng được cái gì???”
Lê Vũ Liên kêu gào: “Thật… là… suy… sụp… quá…”
Trần Duyên Tri cũng nghe thấy các bạn xung quanh bàn tán rất nhiều, cô lờ mờ cảm thấy ngày 31 đó, sẽ có rất nhiều người xin nghỉ về nhà sớm.
Chiếc điện thoại kiểu cũ để trong ngăn bàn đột nhiên rung lên.
Trần Duyên Tri vốn đang nghe bạn bè than phiền, thu sự chú ý về một chút, lấy chiếc điện thoại kiểu cũ ra khỏi ngăn bàn, giấu sau cuốn sách để xem tin nhắn.
Hứa Lâm Trạc: [Thanh Chi, ngày 31 cậu có về nhà sớm không?]
Trần Duyên Tri bấm từng nút một cách chậm rãi, trả lời rất ngắn gọn: [Không.]
Hứa Lâm Trạc bên kia dừng lại một lúc, mới trả lời: [Vậy à. Tôi biết rồi.]
Trần Duyên Tri nhìn tin nhắn: “?”
Hứa Lâm Trạc hỏi chuyện này để làm gì?
Trong sự mong đợi và hy vọng vô tận của đám học sinh, rốt cuộc, ngày cuối cùng cuối cùng cũng đã đến.
Chiều tối trời quang mây tạnh, bầu trời đêm xanh thẳm quang đãng bao phủ khắp nơi, sao sáng lấp lánh. Đã qua giờ học tự học buổi tối đầu tiên, lúc này đứng ở hành lang của bất kỳ tòa nhà dạy học nào nhìn ra, đều sẽ thấy các lớp học đối diện phủ một màu đen kịt, hoặc là đã kéo rèm cửa.
Trong lớp học đã tắt đèn tối om, chỉ có màn hình sáng lập lòe. Giữa tiếng ồn ào của cả lớp, ủy viên thiết bị nghe nhìn mở chương trình đêm Giao thừa phát trực tiếp.
Trần Duyên Tri ngồi trong bóng tối, tiếng trò chuyện của bạn bè xung quanh và tiếng cười vui vẻ trong lớp đan xen tạo nên bầu không khí náo nhiệt.
Lê Vũ Liên đang lén lút xem điện thoại, đột nhiên kêu lên kinh ngạc: “Á! Lớp bên cạnh đang xem phim kinh dị! Là 《Chuyến tàu kinh hoàng 2》, má nó, tôi cũng muốn xem!”
Chu Hoan Dần: “Tiếc là lớp chúng ta có người không xem được phim kinh dị, chắc là không có cơ hội rồi.”
“Sao lại thế chứ…”
Trần Duyên Tri nhìn màn chiếu tỏa ra ánh sáng trắng, lúc này cô đang ở giữa những tiếng ồn ào, cảm thấy vô cùng thư giãn, như thể cả người đang ngâm mình trong nước ấm, sủi bọt lục bục.
Điện thoại đặt ở góc bàn sáng lên.
Trần Duyên Tri để ý thấy ánh sáng đó, cô cầm điện thoại lên mở ra, trong hộp thư có một tin nhắn mới.
Cô mở tin nhắn.
Hứa Lâm Trạc: [Thanh Chi, tôi đang ở tầng 1 tòa Bắc.]
Tim Trần Duyên Tri đập mạnh, nhận ra ý nghĩa của tin nhắn ngắn gọn này.
Cô cầm điện thoại đứng dậy, hành động quá đột ngột khiến Lê Vũ Liên ngồi phía trước chú ý: “Duyên Tri? Cậu định đi đâu vậy?”
“Tôi… ra ngoài gọi điện thoại.”
Lê Vũ Liên nhìn điện thoại của cô, hiểu ra gật đầu: “Được, nếu thầy cô đến, tôi sẽ nói giúp cậu.”
Trần Duyên Tri vội nói: “Cảm ơn cậu, Vũ Liên.”
Trần Duyên Tri nhanh chóng bước ra khỏi lớp học, vội vàng xuống lầu.
Cô đến góc tầng 1 tòa Bắc, bước chân chậm lại.
Ánh trăng rực rỡ, màu xanh sẫm tràn ngập hành lang bên ngoài. Hứa Lâm Trạc mặc áo len trắng và áo khoác đồng phục, hai tay đút túi đứng ở một bên hành lang, dáng người cao gầy tựa vào lan can, cổ hơi cúi xuống để lộ một mảng da trắng thanh khiết.
Cậu đứng đó, yên tĩnh mà rực sáng.
Hứa Lâm Trạc cũng nhìn thấy Trần Duyên Tri, gương mặt vốn trong veo lạnh nhạt nở một nụ cười:
“Thanh Chi.”
Trần Duyên Tri nhanh chóng bước lại, hơi ngạc nhiên nhìn cậu: “Có chuyện gì vậy, sao đột nhiên gọi tôi xuống giờ này…”
Hứa Lâm Trạc cong mắt cười: “Đương nhiên là có việc mới tìm cậu.”
“Thanh Chi, chúng ta cùng đi xem phim nhé.”
Trần Duyên Tri sửng sốt: “… Xem phim?”
“Bây giờ? Ở trường sao?”
“Đúng vậy.”
Hứa Lâm Trạc nhìn xuống, chú ý thấy động tác Trần Duyên Tri ôm cánh tay và co vai lại, câu nói đã đến miệng vẫn dừng lại.
Cậu đột nhiên hỏi: “Cậu lạnh à?”
“Hả?” Trần Duyên Tri xoa xoa cánh tay: “Ừm… đúng là hơi lạnh, tôi quên mặc áo khoác ra ngoài rồi.”
Hứa Lâm Trạc: “Vậy mặc áo của tôi đi.”
Trần Duyên Tri ngẩn người, Hứa Lâm Trạc đã cởi áo khoác đồng phục trên người xuống, khoác lên vai Trần Duyên Tri.
Trần Duyên Tri vẫn chưa kịp phản ứng: “Cậu…”
Hứa Lâm Trạc: “Đừng động đậy.”
Rồi cậu vung tay lên, kéo khóa áo khoác lên tới tận trên cùng.
Còn chưa kịp xỏ tay vào tay áo, như vậy cả người lẫn hai cánh tay Trần Duyên Tri đã bị chiếc áo khoác trói chặt lại: “…”
Trần Duyên Tri thấy hơi buồn cười: “Cậu làm gì vậy, định bắt cóc à?”
Hứa Lâm Trạc cũng không nhịn được, cậu bị hành động bốc đồng của mình làm cho buồn cười, dù trong bóng tối, đôi mắt phượng cong lên trông vẫn ngời sáng: “Đúng vậy, cậu đã bị tôi bắt cóc rồi, giờ cậu phải đi xem phim với tôi.”
Hứa Lâm Trạc đưa tay nắm lấy ống tay áo rũ xuống bên hông Trần Duyên Tri, ống tay áo mềm mại rộng thùng thình được cậu nắm trong lòng bàn tay, giống như đang nắm tay gián tiếp, cách nhau một lớp áo khoác.
Cậu cười nói: “Được rồi, giờ đi theo tôi nào.”
Trần Duyên Tri bước đi hơi chậm chạp, Hứa Lâm Trạc đi phía trước, nắm ống tay áo của cô dẫn về phía con đường nhỏ bên ngoài tòa nhà dạy học. Cô mặc áo khoác của cậu, nhiệt độ cơ thể được sưởi ấm, mùi hương của cây xanh vây quanh tóc mai và chóp mũi cô, cô gần như ngạt thở trong sự dịu dàng thân mật.
Tiếng tim đập dần trở nên hỗn loạn, không thể kiểm soát.
Theo bước chân cậu, cô đi qua con đường nhỏ giữa những khóm hoa ở các tòa nhà dạy học, rồi dừng lại trước một phòng học trống quen thuộc.
Trần Duyên Tri nhìn vài lần, cuối cùng cũng xác nhận được suy đoán của mình: “Đây là… một trong những phòng hoạt động của Hội học sinh phải không?”
Hứa Lâm Trạc lấy chìa khóa ra: “Đúng vậy, ở đây sẽ không có ai đến tuần tra.”
Phòng hoạt động của Hội học sinh được cải tạo từ phòng học cũ, bình thường khi có tiết học cũng được sử dụng làm phòng học trống cho các lớp luân phiên nên có trang thiết bị đa phương tiện, cũng được kết nối với mạng của trường.
Trần Duyên Tri quấn trong áo khoác, cuối cùng cũng hiểu được ý định của Hứa Lâm Trạc. Cô thầm thì bật cười: “Gì thế, chủ tịch Hội học sinh lạm dụng quyền hạn à?”
Hứa Lâm Trạc vặn mở khóa, vừa đẩy cửa vừa quay đầu lại cười với cô, khóe miệng cong lên như ẩn như hiện trong bóng đêm: “Cũng là vì tạo bất ngờ cho một người nào đó nên mới lạm dụng thôi.”
Trần Duyên Tri đi theo sau cậu vào phòng học, vẫn chưa ý thức được chuyện gì sắp xảy ra, Trần Duyên Tri khẽ cười: “Hứa Lâm Trạc, cậu thật sự rất giỏi đổ trách nhiệm, còn đổ lỗi cho tôi nữa—”
Hứa Lâm Trạc đứng bên cạnh cửa bật đèn lên, phòng học lập tức sáng bừng một màu trắng xóa.
Trần Duyên Tri nhìn đống đồ ăn vặt và đồ uống chất đống trên bàn học trước mắt, hơi ngạc nhiên: “Đây, đây đều là cậu mua à?”
Hứa Lâm Trạc cười: “Ừm, tôi chuẩn bị trước, có bất ngờ không?”
Trần Duyên Tri ngồi xuống trước đống đồ ăn vặt: “Sao cậu không nói với tôi? Biết thế thì tôi cũng mang theo đồ ăn đến rồi.”
Hứa Lâm Trạc: “Không sao, lần sau cậu mời tôi ăn cơm là được.”
Trần Duyên Tri: “Được thôi.”
Cô nhìn Hứa Lâm Trạc mở máy tính, chuẩn bị mở trình duyệt, bỗng nhớ ra điều gì đó: “À phải rồi, chúng ta xem phim gì vậy?”
“《Những người phụ nữ bé nhỏ》.”
Trần Duyên Tri ngẩn ra, Hứa Lâm Trạc ngước lên nhìn cô, khẽ mỉm cười: “Đáng lẽ lần trước đã có thể xem cùng nhau rồi, nhưng cuối cùng lại không xem được.”
“Tuy vẫn không thể xem bộ phim này trong rạp chiếu phim, nhưng lát nữa tắt đèn, bầu không khí cũng gần giống như ở rạp chiếu phim. Cậu thấy sao?”
Cổ họng Trần Duyên Tri hơi nghẹn, nhịp tim đập càng lúc càng rối loạn: “… Ừm.”
Ánh đèn tắt đi, màn hình đa phương tiện bắt đầu chiếu phim, những màu sắc rực rỡ tuyệt đẹp như bức tranh sơn dầu chuyển động, đan xen thành một câu chuyện tình yêu đẹp đẽ và dễ vỡ, một cuộc đời dài lâu, nóng bỏng, náo nhiệt, rồi cuối cùng lại trở về với cô đơn.
Bộ phim 《Những người phụ nữ bé nhỏ》này kể từ góc nhìn của một cô gái tên Jo, cho khán giả thấy những ngày tháng vô cùng quý giá và những con người khó quên trong cuộc đời cô. Một cô gái bình thường cả về ngoại hình lẫn phong cách ôm ấp ước mơ trở thành một nhà văn nổi tiếng, gặp được chàng trai đẹp trai sống trong tòa lâu đài lớn.
Chàng trai phải lòng Jo ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Những năm tháng đầy tiếng cười và những mùa xuân hạ thu đông họ cùng nhau trải qua, với thời niên thiếu trôi qua trong chớp mắt. Các chị em của Jo lần lượt rời khỏi nhà, có người kết hôn, có người tiếp tục học, còn cậu bé Teddy cuối cùng cũng bày tỏ tình cảm trong lòng với Jo.
Nhưng Jo đã từ chối cậu ấy.
Trong khung cảnh, Jo với vẻ mặt buồn bã, cố gắng an ủi cậu bé mà cô xem như người bạn tri kỷ: “Cậu sẽ tìm được một cô gái có học thức và xinh đẹp, cô ấy sẽ yêu cậu sâu sắc, ngưỡng mộ cậu, trở thành một bà chủ tao nhã trong ngôi nhà đẹp đẽ của cậu.”
“Nhưng tôi không thể làm được, cậu nhìn tôi đi, Teddy. Tôi xấu xí tầm thường, vụng về và kỳ quặc. Rồi một ngày nào đó cậu sẽ thấy tôi thật đáng xấu hổ, chúng ta sẽ cãi nhau không ngừng, cậu xem, thậm chí đến bây giờ mà chúng ta vẫn đang cãi nhau!”
Nhưng Teddy chỉ nhìn cô, lặp đi lặp lại: “Tôi yêu cậu.”
“Tôi yêu cậu.”
“Tôi yêu cậu, Jo.”
Sau một khoảng lặng nghẹt thở, Jo mở miệng với giọng điệu ngập ngừng:
“… Teddy, tôi chưa bao giờ tin rằng mình sẽ kết hôn. Tôi rất hạnh phúc khi một mình, tôi quá yêu tự do của mình, tôi không muốn từ bỏ nó.”
Còn Teddy trước khi rời đi đã nói với cô:
“Không, Jo, tôi nghĩ cậu sai rồi. Cậu sẽ kết hôn, cậu sẽ gặp một người, rồi sẽ yêu người đó, cậu sẽ vì người đó mà không quản ngại gian khổ, bởi vì đó chính là con người cậu, cậu sẽ làm được.”
Khi phim chiếu đến đây, Trần Duyên Tri đột nhiên quay đầu nhìn về phía Hứa Lâm Trạc bên cạnh.
Trên khuôn mặt có đường nét khung xương sắc sảo, đôi mắt phản chiếu ánh sáng như mặt hồ tĩnh lặng ấm áp.
Hứa Lâm Trạc nhận ra ánh mắt của cô, cậu quay đầu nhìn Trần Duyên Tri: “Sao vậy?”
Trần Duyên Tri nhìn Hứa Lâm Trạc, nhớ lại kết thúc của bộ phim này.
Teddy nói đúng, cuối cùng Jo đã thực hiện được ước mơ trở thành nhà văn của mình, và cũng vì vậy mà gặp được tình yêu cả đời của cô.
Nhưng trước đó, trên con đường nổi tiếng đầy khó khăn, Jo càng cảm thấy cô đơn, và bắt đầu nhớ về những khoảng thời gian tốt đẹp trước đây. Vì cô đơn, cô bắt đầu khao khát được yêu, thậm chí nảy sinh ý định đi níu kéo Teddy.
Trần Duyên Tri vẫn nhớ, trong phim, Jo đã nói với mẹ cô: “Nếu cậu ấy hỏi con một lần nữa, con nghĩ con sẽ đồng ý.”
“Con thực sự, con thực sự quá cô đơn… Con quan tâm hơn đến việc được yêu, con muốn được yêu.”
Còn mẹ của Jo nhìn cô dịu dàng, bình tĩnh mà đầy khoan dung: “Nhưng điều đó khác với tình yêu.”
Lý do Trần Duyên Tri thích bộ phim này như vậy, chính là vì nhân vật chính Jo.
Jo gần như là một bản sao của cô trên thế giới này. Trước khi gặp được người định mệnh đó, họ đều nếm trải cô đơn, nghĩ rằng mình sẽ không yêu bất kỳ ai.
Họ đều tưởng rằng mình đã mạnh mẽ đến mức không gì có thể xuyên thủng, nhưng khi đối mặt với tình cảm trong lòng mình, lại phát hiện ra, mình bỗng chốc yếu đuối đến mức luống cuống không biết phải làm gì, như thể chưa từng mặc áo giáp vậy.
Cảm xúc trong lòng đang dâng trào, sôi sục như dung nham.
Trần Duyên Tri nhìn Hứa Lâm Trạc, đột nhiên mở miệng:
“Hứa Lâm Trạc, lông mi của cậu dài thật.”
Hứa Lâm Trạc cụp mắt nhìn cô, ánh mắt rõ ràng ôn hòa trong trẻo, nhưng Trần Duyên Tri lại luôn có cảm giác muốn trốn chạy.
Dưới ánh mắt của Trần Duyên Tri, trái Adam trên cổ người kia đọng một vầng sáng, trong thoáng chốc, khẽ cuộn lên xuống.
Rồi Trần Duyên Tri nghe thấy giọng nói của cậu mang theo ý cười: “Muốn sờ không?”
Bộ phim vẫn đang chiếu, từ từ đan xen màu sắc. Trong phòng học trống trải yên tĩnh, rèm cửa được kéo lại, che kín ánh trăng, chỉ có ánh sáng trắng trước mắt lặng lẽ bao phủ lấy hai người.
Có lẽ là ánh sáng mờ ảo và không khí tĩnh lặng ấm áp đã thúc đẩy những xung động xa lạ, cũng mang lại can đảm cho người vốn giỏi trốn tránh.
Trần Duyên Tri nhìn vào mắt Hứa Lâm Trạc, chỉ do dự một chút, rồi đưa ngón tay lên.
Đầu ngón tay của cô gái ấm áp như mùa xuân, chạm vào hốc mắt lõm sâu, rồi nhẹ nhàng lướt qua xương mày sắc nét của chàng trai.
Hứa Lâm Trạc đã nhắm mắt lại từ khi cô đưa tay lên, ánh mắt của Trần Duyên Tri được tự do quét qua từng tấc da trên khuôn mặt cậu, rồi từng chút một khắc họa đường nét gương mặt người này trong tâm trí.
Ngón tay Trần Duyên Tri chậm rãi trượt xuống theo sống mũi, vào khoảnh khắc rơi xuống đỉnh mũi, đột nhiên bị người ta nắm chặt cổ tay.
Hứa Lâm Trạc mở mắt ra, cậu khẽ cười, giọng nói trầm thấp hơn bình thường vài phần: “Thanh Chi, cậu định sờ đến đâu?”
Trần Duyên Tri cố tỏ ra bình tĩnh: “… Không định sờ đến đâu cả.”
“Chỉ là môi thôi, không được sao?”
Mắt Hứa Lâm Trạc tối lại, nhưng cậu vẫn đang cười, chỉ khẽ thở dài nói: “Đương nhiên là không được.”
Trần Duyên Tri: “Tại sao lại không được?”
Nhưng Hứa Lâm Trạc không giải thích thêm nữa, cậu chỉ im lặng nhìn vào mắt Trần Duyên Tri, giọng nói dịu dàng tha thiết đến mức khiến người ta xao xuyến:
“Thanh Chi, rõ ràng cậu biết mà, bởi vì tôi thích cậu.”
Bởi vì thích cậu, nên không thể chịu đựng sự thân mật như vậy.
Mặt Trần Duyên Tri dần dần đỏ lên.
“… Ai nói vậy, hôm nay tôi mới biết.”
Hứa Lâm Trạc cười: “Không, chắc chắn cậu biết.”
Chắc chắn cậu biết tôi thích cậu. Tôi còn không biết làm sao để che giấu.