Mùa Hạ Không Trở Lại - Quyến Hy

Chương 94

Khi Trần Duyên Tri quay lại lớp học, bảng điểm trên màn hình đa phương tiện đã lướt đến trang cuối cùng.

Cô vừa ngồi xuống chỗ thì đã bị Lê Vũ Liên hào hứng tập kích:

“Duyên Tri! Lần này cậu thi siêu tốt luôn đó!”

Trần Duyên Tri biết chắc mình vẫn đứng nhất lớp, nên cô hỏi thẳng: “Xếp hạng toàn khối thế nào?”

“214!” Lê Vũ Liên có vẻ vui mừng hơn cả Duyên Tri: “Giỏi quá! Lúc thấy, tôi cũng sốc nữa! Tôi nhìn đi nhìn lại mấy hàng chữ đó rồi, sợ mình hoa mắt!”

Chu Hoan Dần cười ha hả: “Cậu không thấy mặt Vương Thược Thanh lúc nhìn thấy điểm đâu, tôi cười chết luôn, xanh hơn cả rèm cửa nữa.”

Trần Duyên Tri nhìn hai người bạn hoạt bát, cũng cười theo.

Ánh nắng mùa đông nhè nhẹ ấm áp như nước ấm, rơi trên những cây thường xanh ngoài cửa sổ, Trần Duyên Tri nhìn hai người bạn thân trước mặt, bỗng cảm thấy có chút lưu luyến.

Cảm giác này đến rất mãnh liệt, trong chốc lát đã nhấn chìm cô.

Cô từ từ mở lời: “Vũ Liên, Hoan Dần, lúc nãy cô chủ nhiệm gọi tôi qua, là nói về việc lên lớp chọn.”

“… Tôi đã đồng ý với cô ấy. Học kỳ sau, tôi sẽ chuyển sang lớp Sáng Tạo.”

Nghe thấy tin này, Lê Vũ Liên và Chu Hoan Dần đều sững người một lúc, sau đó hai người quay sang nhìn nhau trao đổi ánh mắt.

Lê Vũ Liên nhìn sang trước, trên mặt vẫn nở nụ cười, ánh mắt nhìn Trần Duyên Tri sáng rỡ rực rỡ, không hề có bóng tối: “Đó là chuyện tốt mà! Giáo viên và môi trường của lớp Sáng Tạo chắc chắn tốt hơn lớp mình!”

Bên cạnh, Chu Hoan Dần cũng gật đầu: “Cậu luôn nỗ lực như vậy, chẳng phải là vì kết quả này sao?”

“Duyên Tri, tụi này rất mừng cho cậu. Thật đấy!”

Đối diện với ánh mắt chân thành quan tâm của bạn bè, Trần Duyên Tri sững sờ, dường như không ngờ sẽ nhận được phản ứng như vậy.

Giây phút này, cô chợt nhớ lại khoảnh khắc từng chia tay với những người bạn cũ.

Hồi tiểu học và trung học cơ sở, Trần Duyên Tri đã từng gặp chuyện bạn bè chuyển trường hoặc chuyển lớp, thậm chí là đi học ở những trường khác nhau. Những người bạn có duyên như Sở Hề Bắc chỉ là số ít, phần lớn mọi người đều dần quên đi tình bạn trong quá khứ, những kỷ niệm chung quý giá bị bào mòn phai nhạt, cô và những người ấy đã rẽ ngang trong quá trình trưởng thành, trong đó không thiếu những người bạn mà Trần Duyên Tri tưởng rằng cả đời sẽ không bao giờ chia tay.

Cô cũng từng suy nghĩ tại sao. Cô đã rút ra nguyên nhân là duyên phận giữa người với người nông sâu khác nhau, đổ cho rằng những người đó chỉ là bạn bè xã giao, cho rằng bản thân cũng không thực sự muốn tiếp tục tình bạn đó.

Nhưng giờ phút này, cô bắt đầu đối diện với nội tâm của mình.

Cô bắt đầu tra hỏi bản thân, rốt cuộc là vì những lý do cô đã rút ra, hay là vì cô không có can đảm thừa nhận sự mất mát và những điều ngoài ý muốn.

Cô có từng học cách truyền đạt tâm trạng của mình tới những người quan trọng chưa?

Trần Duyên Tri nghĩ, có lẽ mình nên thay đổi, cô nên cố gắng bày tỏ suy nghĩ của mình, không nên ngại ngùng thừa nhận cảm xúc nữa.

Thử thò những xúc tu ra, dù làm vậy sẽ khiến bản thân không còn được bảo vệ chắc chắn, dù lần này người bị tổn thương có thể sẽ là cô.

Nhưng, cô nghe thấy giọng nói của mình, cô nói cô muốn thử, cô muốn thay đổi. Bởi vì cô tin tưởng những người trước mắt đến vậy, cô nghĩ, nếu sự thay đổi của cô là do có ai đó tác động tới, thì chắc chắn đó là những người bạn thân thiết ở bên cô, là những ngày tháng bên cạnh họ đã thay đổi cô.

Từng tầng mây dần tan đi, những góc khuất phủ đầy bụi bặm được ánh sáng chiếu rọi, ngời sáng.

Trần Duyên Tri nhìn về phía Lê Vũ Liên và Chu Hoan Dần, biểu cảm trên mặt không còn bình tĩnh đơn giản nữa, mà trở nên nghiêm túc:

“Sau này tôi qua lớp Sáng Tạo, có lẽ chúng ta sẽ không thể thường xuyên trò chuyện cùng nhau nữa, hơn nữa từ học kỳ sau, áp lực học tập cũng sẽ ngày càng nặng nề. Có thể quan hệ của chúng ta cũng sẽ dần phai nhạt.”

“Nhưng tôi không muốn như vậy. Vũ Liên và Hoan Dần, các cậu đều là những người bạn quan trọng của tôi. Nếu việc chia tay là không thể tránh khỏi, thì tôi hy vọng mối quan hệ của chúng ta sẽ không bị thời gian và khoảng cách thay đổi, tôi muốn chúng ta vẫn thân thiết như trước.”

“Khi tôi rảnh sẽ quay lại tìm các cậu, có chuyện gì vui hoặc buồn vẫn sẽ tìm các cậu tâm sự, các cậu cũng vậy, dù thế nào cũng phải liên lạc thường xuyên với tôi, tôi muốn nghe các cậu kể về chuyện của mình, chỉ cần các cậu nói, tôi đều sẵn lòng lắng nghe.”

“Chúng ta đừng đi quá xa nhau nhé, được không?”

… Đã nói ra rồi.

Đáy lòng của Trần Duyên Tri đột nhiên thả lỏng, như một quả bóng căng phồng sắp vỡ được gió thổi bay.

Trần Duyên Tri ngẩng mắt nhìn về phía đối diện, bỗng giật mình: “Các cậu…”

Hai mắt của Lê Vũ Liên đều đẫm lệ, trông như sắp khóc đến nơi, thấy Trần Duyên Tri nhìn sang, cô ấy lập tức lao tới, ôm lấy cổ Trần Duyên Tri: “Duyên Tri hu hu hu hu hu!!”

“Tôi cũng không nỡ xa cậu, tôi sợ sau này cậu sẽ gặp bạn mới rồi quên mất tôi, tôi sợ cậu sẽ quen biết nhiều người thông minh, dần chê tôi ngốc nghếch vô dụng thế này… Tôi sợ lắm hu hu hu hu hu—”

“Thôi đi, đây là lớp học, không sợ mất mặt à.” Chu Hoan Dần đưa tay kéo Lê Vũ Liên lại, giọng điệu cứng rắn như đá, Trần Duyên Tri nhìn sang, phát hiện người này ngoài miệng thì nói lời can ngăn, nhưng khóe mắt đã hơi ửng đỏ.

Chu Hoan Dần phát hiện Trần Duyên Tri đang nhìn mình, còn trừng mắt với cô, Trần Duyên Tri không hiểu sao lại liên tưởng đến một con thỏ mắt đỏ đang nghiến răng kêu loạn.

Ừm, cũng khá đáng yêu.

Chu Hoan Dần mím môi: “… Tôi không như cậu, không tự tin như vậy.”

Dù gượng gạo đến cùng cực, cô gái kiêu ngạo nhất từ trước đến nay cũng phải nói ra lời từ đáy lòng: “Có lẽ Trần Duyên Tri có thể tìm được người bạn thông minh hơn tôi, đẹp hơn tôi, giàu hơn tôi, nhưng chắc chắn cậu ấy sẽ không thể tìm được một người bạn giống như tôi nữa đâu.”

“Tôi là tôi duy nhất, không thể thay thế được, là tôi có một không hai trên thế giới này. Trần Duyên Tri sẽ không bao giờ gặp được một người thứ hai giống như tôi nữa.”

Chu Hoan Dần vừa nói vừa quay người vỗ vỗ lưng Lê Vũ Liên: “Lê Vũ Liên, đừng có tự ti như thế, cậu cũng vậy! Đừng có ủ rũ nữa, hãy phấn chấn lên cho tôi!”

Lê Vũ Liên nức nở: “Tôi đâu có tự tin như cậu…”

Chu Hoan Dần tỏ vẻ khó hiểu: “Chuyện này có liên quan gì đến tự tin chứ? Chúng ta đều là những cá nhân có một không hai mà.”

“Hơn nữa tôi tin tưởng Trần Duyên Tri, cô ấy không phải là loại người vừa lên như diều gặp gió đã vứt bỏ cám bã đâu.”

Trần Duyên Tri vốn còn hơi cảm động, lúc này lập tức tan thành mây khói: “… Chu Hoan Dần, cậu đang nói linh tinh gì vậy?”

Lê Vũ Liên bỗng phì cười ha hả, cười đến nỗi rơi luôn cả nước mắt.

Chu Hoan Dần thấy Lê Vũ Liên cười, khóe miệng không nhịn được mà cong lên, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng: “Thôi được rồi, chuyện này đến đây là kết thúc, không ai được phép chọc tôi xúc động nữa. Có gì ghê gớm đâu, chỉ là đổi lớp thôi mà, đâu phải đi nước ngoài hay đi chôn, sau này vẫn sẽ gặp nhau mà, đừng có lo lắng vô cớ nữa.”

“Chiều nay nghỉ học rồi, đi ăn một bữa ngon đi!”

“Tôi tán thành!!!”

Trần Duyên Tri nhìn biểu cảm hớn hở của hai người, cũng không nhịn được mà cười lên.

“Ừm, cùng đi nào.”

—-

Đêm tối mênh mông.

Chiếc điện thoại cũ đã hết pin từ sáng, vì sắp nghỉ học nên Trần Duyên Tri cũng không đi sạc, chiều đi ăn cơm với bạn bè rồi đi dạo phố, tối mới về nhà lấy được điện thoại.

Cô mở màn hình lên, cái nhìn thấy đầu tiên là hộp thoại được ghim của Hứa Lâm Trạc.

Cô chợt nhớ ra, vẫn chưa nói cho Hứa Lâm Trạc biết tin vui về việc lên lớp.

Trần Duyên Tri vốn nằm trên giường gõ chữ, nhưng gõ được nửa chừng, cô bỗng nhiên ngồi dậy.

… Hiện giờ có phải cô là người được theo đuổi không?

Trần Duyên Tri nhìn màn hình, mạch suy nghĩ chảy qua trong đôi mắt cho thấy cô thực sự đang cân nhắc rất cẩn thận.

Có lẽ cô nên rụt rè hơn một chút, đợi Hứa Lâm Trạc nhắn tin trước?

Nghĩ đến đây, Trần Duyên Tri ngừng lại.

… Đúng rồi, cậu lại không chủ động tìm cô.

Rõ ràng trước đây vừa có kết quả là sẽ hỏi cô ngay, người này còn quan tâm đến thành tích của cô hơn cả cô nữa.

Đang lúc Trần Duyên Tri nghĩ lung tung, đồng hồ báo thức điện tử đặt trên bàn bỗng kêu “ting” một tiếng, kim phút chuyển về số 0, và kim giờ chỉ đến 9 giờ.

Cùng lúc đó, điện thoại của Trần Duyên Tri cũng rung lên.

Người vừa mới nằm sấp xuống, còn đang đá đá hai chân trên giường đột nhiên dừng lại.

Trần Duyên Tri nhìn hộp tin nhắn được ghim, lúc này, cái người vừa mới chạy lung tung trong đầu cô, cuối cùng đã gửi tin nhắn mới:

Hứa Lâm Trạc: [Thanh Chi, cậu có ở nhà không?]

Trần Duyên Tri nhìn màn hình, hồi lâu mới chậm rãi gõ chữ trả lời: [… Có.]

Người ở đầu bên kia hộp thoại dường như vẫn đang đợi cô trả lời, lập tức gửi tin nhắn mới: [Vậy thì tốt.]

Trần Duyên Tri nhìn câu trả lời này, từ từ gõ một dấu hỏi: [?]

Hứa Lâm Trạc: [À phải rồi, hôm nay đi chơi đâu vậy?]

Ngón tay gõ chữ của Trần Duyên Tri dừng lại: [… Tan học xong đi ăn cơm với bạn. Sao cậu biết tôi đi chơi?]

Hứa Lâm Trạc: [Buổi chiều lúc mặt trời lặn có gọi điện cho cậu. Lúc đó tắt máy, chứng tỏ cậu chưa chạm vào điện thoại, nên đoán cậu chưa về nhà. Nghỉ học mà không về nhà ngay, chắc là đi chơi với bạn rồi.]

Trần Duyên Tri: [… Suy luận rất chặt chẽ.]

Biết được thật ra Hứa Lâm Trạc có tìm cô, chút tức giận của Trần Duyên Tri đã sớm tiêu tan. Nhưng cô vẫn hơi buồn bực, cô không hiểu tại sao Hứa Lâm Trạc không tò mò về điểm số của cô.

Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Duyên Tri vẫn không nhịn được mà đánh chữ, gợi ý gián tiếp: [Nhưng mà Hứa Lâm Trạc này, cậu không thấy mình quên mất chuyện gì sao?]

Trần Duyên Tri chăm chú nhìn màn hình, đợi câu trả lời của người bên kia, mắt không chớp.

Bên Hứa Lâm Trạc im lặng một lúc, mới gửi tin nhắn mới:

[Tôi quên cái gì sao?]

Quên cái gì sao?

Sao?

Trong lòng Trần Duyên Tri bỗng nổi lên ngọn lửa vô danh, cô hăng hái đánh chữ trong ô chat: [Cậu nghĩ cậu quên cái gì—]

Tuy nhiên còn chưa đánh xong chuỗi kí tự này, phía trên màn hình đã nhảy ra một lời mời gọi điện thoại, chính là từ đối tượng mà cô đang định ra sức lên án.

Cơn giận của Trần Duyên Tri hơi dịu xuống, cô để mặc lời mời gọi điện đó nhấp nháy một lúc, mới nhấn đồng ý.

Ngay khi cuộc gọi được kết nối, Trần Duyên Tri lập tức nghe thấy tiếng thở từ đầu bên kia truyền đến.

Trần Duyên Tri ngậm chặt miệng, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào điện thoại trong tay.

Người bên kia suy nghĩ rất tinh tế, dù là im lặng cũng có thể đọc được tâm trạng của cô.

Từ trong điện thoại truyền đến một tiếng cười nhẹ, giọng vốn trong trẻo ẩn chứa sức cuốn hút, cộng hưởng thành một âm thanh khiến đáy lòng người ta nhộn nhạo: “… Đang giận sao?”

Trần Duyên Tri rất không có chí tiến thủ, từ khi nghe thấy Hứa Lâm Trạc cười, cứ như có một bàn tay đang vuốt ve qua lại sợi dây cung trong tim cô, khiến nó không ngừng run lên.

Phát hiện ra sự thật này, cô gái càng thêm bực bội, cô mím môi, giọng điệu cứng nhắc: “Ừm, rất giận.”

Hứa Lâm Trạc lại cười.

Trần Duyên Tri nghe mà tim đập nhanh hơn, càng thêm tức giận: “Hứa Lâm Trạc, cậu không được cười!”

“Ừm, không cười nữa.” Tuy nói vậy, nhưng giọng của Hứa Lâm Trạc vẫn mang theo ý cười rõ ràng.

Trần Duyên Tri nhịn rồi lại nhịn, vẫn không nhịn được, buồn bã nói vào ống nghe: “… Hứa Lâm Trạc, tại sao cậu không hỏi tôi về điểm thi lần này?”

… Rõ ràng cô đã mong chờ như vậy.

Mong chờ khi cậu nghe tin cô cuối cùng đã lên được lớp Sáng Tạo, cậu sẽ có phản ứng gì.

Cậu sẽ khen ngợi cô chứ? Sẽ cười nói “Giỏi quá” chứ? Hay là có những phản ứng khác với trước đây?

Cô tò mò như vậy.

Hứa Lâm Trạc “ừm” một tiếng, giọng điệu nghe có vẻ hơi ngạc nhiên, rồi đưa ra một câu trả lời mà Trần Duyên Tri không ngờ tới: “Vì tôi đã biết rồi mà.”

Trần Duyên Tri sững sờ: “Cậu biết ư?”

Hứa Lâm Trạc: “Sáng nay tôi có công việc của Hội học sinh, nên tình cờ ghé phòng giáo vụ, vô tình nhìn thấy danh sách có thể lên lớp chưa được dán lên.”

Trần Duyên Tri ngạc nhiên, chút ủ dột còn sót lại trong lòng cũng tan biến hết.

Đúng lúc này, giọng Hứa Lâm Trạc vang lên, dù qua điện thoại có chút khác đi nhưng vẫn không giấu được sự dịu dàng vui vẻ như thường lệ: “Thanh Chi, cậu thật sự rất giỏi.”

“Tôi biết cậu đã bỏ ra bao nhiêu công sức cho ngày hôm nay, bao nhiêu cuối tuần và đêm khuya, chúng ta đã chờ đợi ngày này quá lâu rồi. Thật đấy, tôi rất tự hào về cậu.”

“Tuy tôi không nói ra, nhưng từ đầu tôi đã nghĩ, chắc chắn cậu có thể làm được, bởi vì cậu là Thanh Chi mà.”

Trần Duyên Tri hé môi, cổ họng bỗng nghẹn lại.

… Cái gì vậy chứ.

Nếu chỉ vì mấy câu này mà đã xúc động đến rơi nước mắt, chắc chắn sẽ trông rất kém cỏi.

Trần Duyên Tri dùng sức siết mạnh mu bàn tay mình, đè nén cơn xúc động đó xuống, chỉ còn lại đôi mắt ửng đỏ khó phai.

“… Ừm. Tôi cũng nghĩ vậy.”

Đêm trăng như dòng sông trong vắt, chảy qua nhân gian. Trần Duyên Tri nhìn ra ngoài cửa sổ, sự im lặng ngắn ngủi khiến cô cảm thấy an tâm.

Cho đến khi đầu bên kia truyền đến giọng nói hơi trầm của Hứa Lâm Trạc:

“Thanh Chi này, tôi đang ở dưới nhà cậu.”

Trần Duyên Tri mở to mắt, tưởng mình nghe nhầm: “Cậu đang ở đâu?”

Hứa Lâm Trạc lại cười, giọng cậu mang theo ý cười, lặp lại lần nữa: “Thanh Chi, tôi đang ở dưới nhà cậu.”

“Có thể gặp cậu một lát không?”

Trần Duyên Tri: “Không phải, sao cậu lại đến…”

Trần Duyên Tri cầm điện thoại, vội vàng trèo xuống giường đi về phía ban công, bên tai truyền đến giọng nói mềm mại như ngọc của người kia: “Tôi muốn gặp cậu, nên đã đến đây.”

“Nếu cậu không tiện, tôi chỉ nhìn cậu một cái thôi.”

Trần Duyên Tri tựa vào lan can nhìn xuống dưới, bóng cây trong đêm mờ mịt biến thành màu xanh sẫm, trên con đường nhỏ quanh co có một ngọn đèn đường, dưới đèn, một chiếc xe đạp quen thuộc dựng ở đó, bóng dáng cao gầy của chàng trai đứng tựa vào xe, điện thoại áp bên tai.

Trần Duyên Tri cắn răng: “… Đứng đó đợi tôi.”

Hứa Lâm Trạc cười, nghe có vẻ rất vui: “Cậu muốn xuống đây sao?”

Trần Duyên Tri vốn cũng chưa thay quần áo ra, cứ vậy mở cửa chuẩn bị xuống lầu: “Đúng vậy, nên đừng chạy lung tung, cứ đứng đó đợi tôi là được.”

Giọng người bên kia dịu dàng đến mức muốn tan chảy, nghe rất ngọt ngào:

“Ừm, tôi sẽ đứng đây đợi cậu, không đi đâu cả.”

Trần Duyên Tri bị giọng điệu của cậu làm cho đỏ mặt, càng nóng mặt lại càng bực, bực mình vì bản thân vô dụng, người này nói mấy câu đã khiến cô luống cuống.

Trần Duyên Tri xấu hổ nói: “… Hay là cậu chạy quanh khu chung cư một vòng rồi quay lại dưới nhà tôi đi.”

“Vậy cậu hứa làm bạn gái tôi nhé.”

Trần Duyên Tri: “Cậu mơ đi!”

Hứa Lâm Trạc cười một tiếng: “Ừm, tôi đang mơ đấy.”

Trần Duyên Tri: “…”

Đáng ghét, tại sao cô lại không nói lại được người này chứ!!!

Khi Trần Duyên Tri giận dữ đỏ mặt bước ra từ cửa tòa nhà, Hứa Lâm Trạc đã đứng bên đường đợi từ lâu rồi.

Trần Duyên Tri chạy lại, đang định chất vấn tên này tại sao lại đột kích nhà cô vào đêm khuya, thì bị nụ cười rạng rỡ của người đứng dưới ánh đèn làm chói mắt: “Thanh Chi, cậu đến rồi.”

Không hiểu tại sao, cơn giận của Trần Duyên Tri lại tiêu tan.

Vì vậy cô chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ, trợn mắt nhìn Hứa Lâm Trạc trước mặt, rồi đáp lại một cách khô khan:

“… Tôi đến rồi.”

Hứa Lâm Trạc cong mắt cười, rồi mở giỏ xe, lấy ra một bó hoa, hai tay đưa đến trước mặt Trần Duyên Tri.

“Biết cậu sẽ lên lớp, tôi đã nghĩ xem nên chúc mừng cậu thế nào, suy đi tính lại, nhớ ra hình như chưa từng tặng hoa cho cậu.”

Ánh mắt Trần Duyên Tri tập trung vào bó hoa trước mắt.

Bó hoa được gói bằng giấy kraft và giấy thư pháp đơn giản, vài cành lan hồ điệp trắng và hoa chuông tím nhạt, xen lẫn vài nhánh cây xanh không biết tên nhưng cành lá xanh mướt mỗi cành một vẻ, tươi mát tao nhã, khiến người ta liên tưởng đến trăng trong nước, gió đêm lướt qua mặt hồ.

Ngón tay Trần Duyên Tri khẽ run, cô im lặng nhận lấy bó hoa, khẽ cắn môi, dường như đang do dự muốn nói điều gì.

Hứa Lâm Trạc cúi đầu nhìn cô.

Cậu hơi căng thẳng, nhưng nhiều hơn là cảm giác hồi hộp khó kiềm chế được. Chỉ cần nhìn Trần Duyên Tri như vậy, cậu đã cảm thấy cả ban đêm đều trở nên dịu dàng.

Cậu hiểu cô gái, nên thầm đoán có lẽ Trần Duyên Tri sẽ gượng gạo cứng miệng, rồi mới nhận bó hoa này, nhưng bất ngờ nghe thấy giọng nói khẽ của cô gái: “… Cảm ơn cậu, Hứa Lâm Trạc.”

“Tôi rất thích, cái này.”

Hứa Lâm Trạc hơi mở to mắt, ánh đèn và ánh trăng sáng tỏ, đôi má ửng hồng của cô gái không còn chỗ nào để che giấu.

Một nơi nào đó trong lòng cậu trở nên nóng bỏng, càng thêm mềm mại.

Hứa Lâm Trạc cũng hạ thấp giọng, trầm và trong, mang theo ý cười rõ ràng:

“Ừm, cậu thích là tốt rồi.”

—-

Đêm dịu dàng, đường phố đèn đuốc sáng trưng, một bóng người mặc đồng phục trắng xanh ở ngã tư vẫy tay chào bạn mình, đeo ba lô đi trên đường, đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vừa nhanh vừa vang reo lên.

“A lô?”

“Anh! Anh còn ở ngoài không?” Giọng cô gái vang lên từ điện thoại, có vẻ rất gấp gáp.

Chàng trai nhận cuộc gọi dường như cảm thấy khó hiểu, trả lời: “Em hỏi chuyện này làm gì. Còn, sao vậy?”

Bạch Tiêu Đình vội vàng nói: “Anh ơi, anh mua giúp em một bó hoa được không? Em có một bạn học ngày mai phải lên sân khấu biểu diễn, em quên mua hoa rồi! Thời gian biểu diễn của cậu ấy quá sớm, nếu ngày mai em mới mua thì có thể sẽ không mua được hoa đẹp nữa!”

“Hả? Mấy thứ này có thể đặt giao hàng mà, sao em không mua trên ứng dụng X?”

“Nhà mình anh cũng biết đấy, xa như vậy, giờ này các cửa hàng hoa gần đây đều đóng cửa rồi.”

“Vậy nên chạy đến sai bảo anh à?”

“Em xin anh mà! Nếu anh giúp em mua, anh sẽ là ân nhân lớn của em! Thật đấy thật đấy, kỳ nghỉ đông này anh nói một em chắc chắn không nói hai, anh chỉ Đông em chắc chắn không nhìn Tây—”

Bạch Dục Hoa đảo mắt nhìn quanh phố, dừng lại một chút, rồi cười khẩy với người đang thề thốt trong điện thoại: “Được rồi, anh mua cho.”

“Em yêu anh!”

Bạch Dục Hoa lười biếng bước những bước dài, đi đến gần một cửa hàng hoa vẫn còn sáng đèn bên đường: “Nói đi, em muốn hoa gì?”

Bạch Tiêu Đình: “Bạn em thích hoa Cappuccino, sau đó gói bằng giấy màu ấm, không cần nhiều hoa phụ, đừng quá phức tạp—”

Bạch Dục Hoa đứng trước cửa hàng, bắt đầu cảm thấy đau đầu: “Cái gì vậy? Cappuccino? Đó không phải là một loại cà phê sao?”

Giọng nói bực bội của Bạch Tiêu Đình truyền qua điện thoại: “Ôi anh đúng là trai thẳng, anh đừng quan tâm chuyện đó là gì, anh cứ hỏi nhân viên cửa hàng có loại hoa này không là được rồi!”

Bạch Dục Hoa nói thẳng: “Thứ hoa kỳ lạ gì thế.”

Bạch Tiêu Đình: “Không được nói vậy, Cappuccino đẹp lắm! Anh thật là, chưa từng thấy thì đừng có nói xấu người ta chứ!”

Bạch Dục Hoa lười lý sự với cô em gái đang tức giận trong điện thoại, cứ thế quay sang hỏi nhân viên duy nhất trong cửa hàng: “Ở đây có hoa Cappuccino không?”

Nhân viên cửa hàng vốn đang bận rộn bỗng sáng mắt lên.

Trai đẹp học đường!

Cô ấy vội vàng cầm hoa đi tới: “Có ạ có ạ, ở bên này, anh xem muốn bao nhiêu?”

Bạch Dục Hoa: “Tặng cho bạn sắp biểu diễn, nên mua bao nhiêu?”

Nhân viên: “Vậy thì năm mươi bông nhé, sau đó anh còn cần gì nữa không? Có yêu cầu gì về phong cách hoa phụ không?”

Bạch Dục Hoa chơi từ chiều tan học đến tối, đã hơi mệt rồi, nên giọng nói càng thêm lười biếng: “Tùy ý đi, màu ấm là được.”

Nhân viên tươi cười: “Vâng, anh đợi một chút.”

Nhân viên gói xong bó hoa, cầm đi tới, đẩy cuốn sổ đặt trên quầy thu ngân về phía Bạch Dục Hoa: “À, anh điền tên vào đây nhé? Cửa hàng chúng tôi đang có chương trình khuyến mãi, nếu trở thành hội viên của cửa hàng, tất cả bó hoa đều được giảm 10%. Chỉ cần điền tên và thông tin liên lạc là được, anh yên tâm, chúng tôi sẽ không làm phiền anh đâu.”

Bạch Dục Hoa liếc nhìn cuốn sổ: “Được.”

Cậu ấy vừa cầm bút trên quầy thu ngân, vừa nghĩ trong lòng sẽ điền số điện thoại của Bạch Tiêu Đình.

Đến lúc đó nếu có cuộc gọi quấy rối nào cũng sẽ không gọi đến điện thoại của cậu ấy.

Rất hoàn hảo.

Bạch Dục Hoa mở cuốn sổ, vừa định viết, mắt nhìn vào trang giấy, động tác bỗng khựng lại.

Không khí im lặng một lúc, chỉ có tiếng nhân viên gõ máy tính: “Thưa anh, tổng cộng là 480 nhân dân tệ, nếu giảm 10% thì là—”

Bạch Dục Hoa đang tựa vào quầy thu ngân bỗng lên tiếng, vẻ lười biếng trên người không biết từ lúc nào đã biến mất:

“… Tôi muốn hỏi, vừa rồi có phải có một nam sinh mặc đồng phục giống tôi, đến đây mua hoa không?”

Trên cuốn sổ, ô vuông mới nhất, phần tên đã điền là “Hứa Lâm Trạc”.

Chữ viết của người này, cậu ấy đã quá quen thuộc, kiểu chữ Thảo Kim thể chính quy khó luyện thành, mang một chút hơi hướng của chữ Hành Khải truyền thống, nét bút rất thanh ẩn giấu sự sắc bén.

Nhân viên ngạc nhiên một chút, rồi nhanh chóng nở nụ cười trên mặt: “Ôi, các anh quen nhau à?”

“Thật là trùng hợp, các anh đến trước sau, nếu một người đến sớm một chút, một người đến muộn một chút, đã gặp nhau rồi!”

Bạch Dục Hoa đã có câu trả lời, trong đầu bỗng nhiên nảy ra những suy đoán vừa hợp lý vừa hoang đường, nên sau khi im lặng một lúc liền mở miệng xác nhận:

“Cậu ấy có nói, định tặng cho ai không?”

Nhân viên chẳng hề nghĩ sâu xa, cô bắt đầu cố gắng nhớ lại cảnh tượng lúc đó, thuật lại cho Bạch Dục Hoa từng chữ từng chữ những gì nam sinh kia đã nói.

— Lúc đó cô ấy cũng tò mò hỏi câu hỏi này, bởi vì nam sinh đẹp trai lạnh lùng kia chưa nghĩ ra muốn tặng hoa gì, nên cô thử hỏi: “Đối phương là người như thế nào?”

Nam sinh kia cúi mắt suy nghĩ một chút: “Yên lặng, lạnh lùng, nhưng rất nhạy cảm tinh tế. Là một cô gái.”

Trong lòng nhân viên đã ngầm hiểu, nhưng có lẽ vì tâm lý tò mò, cô ấy vẫn không nhịn được muốn xác nhận: “Có thể hỏi cô ấy là gì của anh không?”

Cô ấy còn nhớ, khi hỏi câu này, nam sinh cong mắt cười, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng hơn:

“Cô ấy là người trong lòng tôi.”

Bình Luận (0)
Comment