Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn

Chương 13

Khi Hứa Đông Hạ đến quán bar Aurora, Sở Nhan đang dựa vào một cột điện đỏ ngoài cửa, nôn đến trời đất quay cuồng.

Cô bước nhanh đến gần, bước chân càng lúc càng nhẹ.

Đến sau lưng Sở Nhan, cô không nói gì, chỉ lặng lẽ vỗ nhẹ lên lưng, giúp cô ấy dịu đi cơn khó chịu.

Sở Nhan nôn xong mới loạng choạng quay người lại, ngã nhào vào vai Hứa Đông Hạ.

Cô ấy thì thào:

“Đông Hạ à, cậu đến rồi… Mình khổ sở lắm… khổ lắm…”

Ngực Hứa Đông Hạ như bị ai đó bóp nghẹt.

Cô mím môi, đưa tay xoa nhẹ mái đầu đang tựa vào vai mình, khẽ hỏi:

“Đã biết đau lòng như vậy, sao cậu vẫn không buông được?”

Sao lại không buông được?

Sở Nhan mở đôi mắt đẹp, trong ánh mắt vương một tầng sương mờ.

Cô tự giễu, giọng nghẹn lại:

“Đông Hạ, cậu chưa từng yêu ai bao giờ, nên cậu không thể hiểu… Buông bỏ một người, sao có thể dễ dàng như thế chứ…”

Nghe vậy, Hứa Đông Hạ hơi sững người.

Một lúc lâu sau, cô mới lẩm bẩm hai chữ như đang nói với chính mình:

“Phiền phức…”

Yêu một người, thật phiền phức.

Trong lúc cô còn đang ngẩn người, Sở Nhan đã loạng choạng đứng thẳng, túm lấy vai cô, nghiêng đầu nhìn, hỏi:

“Đông Hạ, cậu vừa nói gì?”

“Không có gì. Về nhà thôi.”

Hứa Đông Hạ nhìn bộ dạng không còn tỉnh táo của cô ấy, khẽ thở dài, đang định đỡ cô ấy rời đi thì khóe mắt lại liếc thấy trước cửa quán bar Aurora có một đôi nam nữ vừa bước ra.

Cô dừng lại, ánh mắt cũng dần tối xuống.

Hàn Vân đang khoác tay Chu Trí An đi ra. Không biết Chu Trí An vừa nói gì, mà trên mặt Hàn Vân hiện rõ nụ cười ngọt ngào hạnh phúc.

Nhưng nụ cười ấy vừa chạm phải hình ảnh Hứa Đông Hạ đang đỡ Sở Nhan, liền tan biến như khói trước gió.

Chu Trí An cũng nhìn thấy Sở Nhan. Sắc mặt anh ta thay đổi đôi chút, ánh mắt phức tạp.

Anh ta lập tức gỡ tay Hàn Vân ra, sải bước tiến lại gần hai người họ. Phía sau, Hàn Vân vì bị hất tay đột ngột mà lòng lạnh đi mấy phần, nhìn hai người phụ nữ kia với ánh mắt mang theo chút giận dữ.

“Cô ấy làm sao vậy?”

Hứa Đông Hạ không biểu cảm nhìn người đàn ông trước mặt, đôi môi đỏ khẽ mím lại:

“Anh Chu, trước mặt bạn gái hiện tại mà đi quan tâm bạn gái cũ, có phải là hơi không ổn không?”

Câu nói ấy ngập tràn sự mỉa mai.

Chu Trí An nhíu mày, ánh mắt dán chặt vào Sở Nhan đang lả người trên vai Đông Hạ, vẻ mặt trầm xuống:

“Tôi biết mình đang làm gì, không cần cô Hứa nhắc nhở.”

Hứa Đông Hạ hoàn toàn phớt lờ sắc mặt khó coi của anh ta, nhướng mày, thong thả nói:

“Nếu đã biết, vậy mong anh Chu sau này quản cho tốt cảm xúc của mình, đừng lúc nào cũng ra vẻ từ bi như Bồ Tát ban phát lòng thương cho cả thiên hạ.”

Nghe vậy, Hàn Vân không nhịn nổi nữa, bước nhanh tới, trừng mắt nhìn cô, giọng chua chát:

“Hứa Đông Hạ, cô là thứ gì mà dám nói mấy lời đó?”

“Tôi nói sai à?”

Hứa Đông Hạ ngẩng đầu, cong môi cười nhạt:

“Cô Hàn, bây giờ bạn trai cô trong lòng chỉ nghĩ đến người phụ nữ khác, vậy mà cô vẫn đứng đây bênh vực cho anh ta. Tôi nên khâm phục cô có tấm lòng rộng lượng, hay là… đầu óc không tỉnh táo?”

Lời vừa dứt, cả gương mặt Hàn Vân trắng bệch rồi xanh lét như bị bóc trần một bí mật đầy nhục nhã.

Cô ta siết chặt nắm tay, cắn môi dưới, giận dữ gằn từng chữ:

“Hứa Đông Hạ, cô đừng chia rẽ tình cảm người khác! Cô tưởng mình cao quý lắm chắc?”

Cô ta dừng lại một chút, ngẩng đầu tỏ vẻ đắc ý, khinh miệt cười lạnh:

“Cả thành phố Đồng Thành này ai chẳng biết mẹ cô chỉ là kẻ thứ ba, vì trèo cao mà bày đủ trò để gả vào nhà họ Phó, thậm chí còn không tiếc bôi nhọ người đã mất. Đúng là—”

“Bốp!”

Bình Luận (0)
Comment