Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn

Chương 17

Hứa Đông Hạ đã rời đi.

Lạc Nguyệt vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt dừng lại đầy suy nghĩ trên cánh cửa thang máy vừa khép lại.

Thẩm Nhất Hàng thu hồi ánh nhìn, hờ hững đáp lại câu hỏi vừa rồi của cô:

“Phải, cô ấy chính là bác sĩ điều trị chính của Lục Hà, tên là Hứa Đông Hạ.”

Cậu ta ngừng một chút, rồi khẽ bật cười bổ sung thêm:

“Người thì rất đẹp, chỉ tiếc là… tính cách hơi khó ưa một chút.”

Lạc Nguyệt nghe như không nghe, lẩm bẩm:

“Trông quen mắt lắm…”

Người không quan trọng, cô cũng chẳng mấy bận tâm. Lúc hoàn hồn lại, cô chỉ thản nhiên nói:

“Đi thôi, đến thăm Lục Hà.”

Trong phòng bệnh, ánh nắng từ cửa sổ nhẹ nhàng rọi vào, khiến cả không gian như được phủ một tầng ánh sáng dịu dàng, ấm áp.

Lạc Nguyệt đặt hộp yến sào mang theo lên bàn, kéo ghế đến ngồi cạnh giường, tỉ mỉ quan sát người đàn ông đang nằm đó.

Vết thương do phẫu thuật chưa lành, đầu anh vẫn còn quấn băng gạc. Dù vậy, khí chất lạnh lùng và cao quý của anh vẫn không hề bị ảnh hưởng.

Chỉ là…

Đôi mắt đẹp của Lạc Nguyệt khẽ hạ xuống, nhìn khuôn mặt quá mức nhợt nhạt kia.

Có lẽ vì mới hồi phục sau cơn bệnh nặng, nên vẻ lạnh nhạt thường ngày của anh giờ đây lại mang theo một nét tiêu điều, tiều tụy khó tả.

Cô mím môi, nhẹ giọng trách:

“Lục Hà, anh quá bất cẩn rồi đấy.”

Giọng cô mang theo sự giận dữ bị đè nén, như lửa âm ỉ dưới lớp tro tàn.

Lục Hà chỉ liếc cô một cái, đôi môi mỏng khẽ động, giọng vẫn điềm đạm như cũ:

“Anh có chừng mực.”

Thái độ dửng dưng ấy khiến lửa giận mấy ngày qua của Lạc Nguyệt bắt đầu lộ ra ngoài.

Cô hít sâu một hơi, chau mày, giọng nặng nề:

“Em đã nhắc anh rồi, Chu Tĩnh Nhiên là loại lưu manh, kiểu người như hắn chuyện gì cũng dám làm! Anh không nên tha cho hắn!”

Thẩm Nhất Hàng bước vào muộn hơn một nhịp, vừa đúng lúc nghe được câu cuối.

Cậu ta nhướn mày, vừa đi vừa lên tiếng:

“Được rồi, được rồi. Giờ vẫn chưa có bằng chứng chắc chắn cho thấy chuyện lần này là do Chu Tĩnh Nhiên làm. Bình tĩnh một chút đi.”

Lạc Nguyệt trừng mắt nhìn anh, lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt:

“Ngoài hắn thì còn ai vào đây nữa? Cả cái Thành Đồng, cũng chỉ có mình hắn dám dựa vào quan hệ đời trước giữa nhà họ Lục và họ Chu để giở trò! Lần này là cắt phanh xe, lần sau biết đâu đặt luôn cả b.o.m dưới ghế!”

Câu nói này khiến Thẩm Nhất Hàng sững lại, quay đầu nhìn sang người đang nằm trên giường bệnh.

Thế nhưng Lục Hà vẫn giữ vẻ bình thản như không liên quan đến mình, khiến Thẩm Nhất Hàng không khỏi thở dài:

“Em nhìn mà xem, người trong cuộc còn chưa sốt ruột, em gấp cái gì chứ?”

Lạc Nguyệt nghẹn lời:

“Em…”

Chẳng qua là cô quá sợ thôi.

Vừa xong việc, từ sân bay ra đã nghe tin này, suýt nữa tim nhảy khỏi lồng ngực.

May mà người không sao. Nếu thật sự có chuyện, bây giờ cô chẳng ngồi đây trách móc nữa, mà chắc đã cầm d.a.o đến nhà họ Chu “thanh toán” rồi.

Thẩm Nhất Hàng thấy cô im lặng không nói gì nữa, liền chuyển sang hỏi Lục Hà trên giường:

“Cậu định xử lý thế nào?”

Lục Hà đóng laptop lại, ánh mắt rơi lên khuôn mặt của bạn thân, giọng thản nhiên:

“Không vội.”

“…”

Lạc Nguyệt vừa định phản bác thì bị Thẩm Nhất Hàng chặn lời:

“Cậu còn chưa khỏi hẳn, đừng lo chuyện bên ngoài. Mấy việc sau đó cứ để tôi lo, cậu chỉ cần yên tâm dưỡng bệnh.”

Nói xong, cậu ta liếc sang Lạc Nguyệt, thấy cô muốn nói lại thôi.

Lạc Nguyệt trừng mắt nhìn anh một cái, lời đến miệng lại phải nuốt xuống.

Thẩm Nhất Hàng nói không sai. Điều quan trọng lúc này là để Lục Hà hồi phục hoàn toàn, những chuyện khác… chờ sau rồi tính.

Đúng lúc ấy, điện thoại của cô reo lên như đòi mạng—là quản lý gọi.

Lạc Nguyệt đứng dậy, bước ra ngoài để nghe điện thoại.

Thẩm Nhất Hàng dựa vào tường, liếc nhìn cánh cửa phòng bệnh đã đóng kín, thong thả mở lời:

“Cậu quen bác sĩ Hứa từ khi nào vậy?”

Bình Luận (0)
Comment