Khi Hứa Đông Hạ đối diện với ánh mắt sắc như d.a.o cạo của Hàn Vân, cô khựng lại một chút, rồi quay sang nhìn Chu Mai:
“Không sao đâu, cô ra ngoài trước đi.”
Chu Mai gật đầu đáp khẽ, trước khi rời đi còn quay đầu lại nhìn Hàn Vân thêm một lần.
Ánh mắt đó… vừa hoài nghi, vừa lo lắng.
Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Hàn Vân bước đến bàn làm việc, kéo ghế ngồi xuống đối diện với Hứa Đông Hạ, đặt túi xách lên bàn.
Cô ta khoanh tay, hơi ngẩng cằm lên, ánh mắt tràn đầy khinh miệt.
Hứa Đông Hạ cầm một cây bút trong tay, đối diện với ánh nhìn đầy địch ý kia một cách điềm nhiên. Cô khẽ mím môi, nhếch một nụ cười nhạt:
“Cô Hàn đến khám bệnh à?”
Câu nói vừa dứt, sắc mặt Hàn Vân lập tức đen như than, giọng nói chua chát, the thé vang lên:
“Hứa Đông Hạ, cô mắng ai có bệnh đấy hả?!”
Cô ta trừng mắt, đập mạnh tay xuống mặt bàn.
Lúc này, hình tượng tiểu thư đoan trang, tao nhã mà cô ta thể hiện trước mặt Chu Trí An hoàn toàn sụp đổ, chỉ còn lại một người đàn bà hung hăng, vô lý, tìm chuyện gây sự.
Hứa Đông Hạ không chớp mắt, chỉ khẽ bật cười, giọng nhẹ tênh:
“Cô Hàn à, cô hiểu mà, tôi đâu có ác ý gì đâu.”
Hàn Vân khịt mũi khinh thường, sau khi cố lấy lại bình tĩnh, cuối cùng cũng nói ra mục đích đến đây hôm nay:
“Sở Nhan—con tiện nhân đó, đang ở đâu?”
Câu nói thốt ra, cay độc đến mức khiến không khí cũng lạnh đi vài phần.
Hứa Đông Hạ xoay nhẹ cây bút trong tay, không đáp lời.
Hàn Vân vốn đã không có nhiều kiên nhẫn, thấy cô im lặng, càng nổi giận:
“Cô câm à? Tôi đang hỏi đấy! Con tiện nhân Sở Nhan đó, rốt cuộc đang ở đâu?!”
Cô hoàn toàn phớt lờ ngọn lửa giận đang lặng lẽ bốc lên trong mắt đối phương.
Một lúc sau, Hứa Đông Hạ mới chậm rãi lên tiếng:
“Cô Hàn tìm bạn tôi… là có chuyện gì nghiêm trọng lắm sao?”
Những ngón tay sơn đỏ tươi của Hàn Vân siết chặt thành nắm đấm, cắm sâu vào lòng bàn tay.
Sắc mặt cô ta u ám, nghiến răng nghiến lợi:
“Hứa Đông Hạ, tốt nhất là cô đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi! Nói ngay—con tiện nhân đó ở đâu?!”
Hứa Đông Hạ vẫn giữ được bình tĩnh đến lạ thường. Cô ngẩng đầu, thong thả nói:
“Cô Hàn, từ lúc bước vào đây đến giờ, chữ ‘tiện nhân’ cô đã nói ba lần rồi. Tôi nhớ cô vẫn được coi là một trong những tiểu thư danh giá của Đồng Thành nhỉ? Nếu chẳng may có phóng viên hay ai đó có ý đồ xấu nghe được, rồi thêu dệt câu chuyện thì… chắc không hay lắm đâu?”
Hàn Vân khựng lại một giây, rồi bật cười khinh bỉ:
“Cô đang đe dọa tôi đấy à? Hứa Đông Hạ, cô nghĩ mình là cái thá gì?”
Hứa Đông Hạ nở một nụ cười nhạt, ánh mắt thoáng vẻ giễu cợt:
“Nóng giận như vậy… chẳng lẽ lại là do thiếu gia nhà họ Chu làm điều gì khiến cô không vui?”
Một câu nói, trúng ngay chỗ đau.
Sắc mặt Hàn Vân tối sầm lại, không còn giữ nổi vẻ bình tĩnh.
Từ tối hôm qua, điện thoại của Chu Trí An vẫn trong trạng thái tắt máy. Không ai liên lạc được với anh ta, chẳng ai biết anh ta đi đâu.
Mà người biến mất cùng anh ta—chính là Sở Nhan.
Chỉ cần nghĩ đến khả năng hai người kia đang ở bên nhau, m.á.u nóng trong người cô ta liền sôi sục, lý trí bị ngọn lửa ghen tuông thiêu rụi không còn một mảnh.
Hàn Vân bất ngờ đứng dậy, giật mạnh túi xách trên bàn. Trước khi rời khỏi phòng, cô ta quay lại, ánh mắt hằn lên những tia u ám đáng sợ:
“Được, không nói thì thôi. Để xem đến lúc cô xảy ra chuyện, liệu bạn cô còn có thể giống bây giờ, hết lòng vì cô không.”
Hàn Vân để lại câu đe dọa rồi giận dữ bỏ đi, lúc đóng cửa còn cố tình dập mạnh, khiến cả căn phòng rung lên.
Rầm!
Không gian lập tức trở về yên tĩnh.
Hứa Đông Hạ đặt cây bút xuống, ngả người tựa vào ghế, nhắm mắt lại, đưa tay bóp sống mũi.
Tựa như… từ khi cô về nước, cuộc sống chưa một ngày được yên ổn.
Nghĩ đến lời nói lúc nãy của Hàn Vân, cô lại chậm rãi mở mắt.