Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn

Chương 31

Khi Hứa Đông Hạ mỉm cười, đuôi mắt như gợn sóng lan ra, nhưng nụ cười đó không hề chạm tới đáy mắt.

Tống Vân Liêm ngẩn người một chút, sau đó khóe môi nhếch lên một nụ cười tà tà:

“Cô quen tôi à?”

Anh ta chăm chú đánh giá người phụ nữ trước mặt, trong đầu cố lục lọi một vòng, nhưng chắc chắn chưa từng gặp cô bao giờ.

Hứa Đông Hạ cất điện thoại vào túi xách, ngước mắt nhìn anh, bình thản chỉnh lại lời:

“Nói chính xác hơn, tôi quen em họ anh.”

“Hàn Vân?”

Tống Vân Liêm nhướng mày:

“Cô tên gì?”

Hứa Đông Hạ không trả lời, chỉ nhàn nhạt bật cười:

“Nếu tôi đoán không nhầm, chắc anh sẽ sớm biết tôi là ai thôi.”

Cô vừa nói vừa lạnh lùng nhắc nhở:

“Còn nữa, xe tôi sẽ đem đến trung tâm bảo dưỡng, chi phí sửa chữa, phiền anh chuyển khoản.”

Nói xong, cô xoay người rời đi.

Tống Vân Liêm vẫn đứng tại chỗ, chưa kịp phản ứng lại.

Đi luôn rồi?

Anh còn tưởng cô sẽ…

Tống Vân Liêm đút một tay vào túi quần, nhìn đầu xe mình bị móp, lại nhớ tới khuôn mặt lãnh đạm xa cách của cô gái kia, khẽ cong môi, ánh mắt lộ vẻ trầm ngâm.

Buổi tối, chuông cửa căn hộ vang lên.

Hứa Đông Hạ ra mở cửa, vừa thấy người đứng ngoài, cô hơi sững người:

“Bác sĩ Chung?”

Chung Thuật xách một túi đồ trong tay, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, nở nụ cười nhẹ:

“Không phải đã nói đừng gọi tôi là bác sĩ Chung nữa sao?”

“Chung Thuật, sao anh biết tôi ở đây?”

Vừa hỏi xong, cô mới thấy để người ta đứng ngoài cửa thật không phải phép, liền vội nghiêng người mời vào.

Chung Thuật thay giày ở cửa, vừa xếp gọn túi xách, vừa giải thích:

“Địa chỉ là tôi hỏi mẹ cô.”

Anh giơ túi đồ trong tay lên, nói:

“Tôi mua chút nguyên liệu, định đến nấu cơm tối, ăn cùng nhau nhé?”

Lần đầu tiên thấy người đến nhà ăn cơm mà còn tự mang nguyên liệu theo. Đúng là thú vị thật.

Hứa Đông Hạ tựa vào tường, khẽ bật cười:

“Nấu nướng phiền phức lắm, sao không gọi luôn đồ ăn ngoài cho tiện?”

Từ lúc về nước đến giờ, số lần cô xuống bếp nấu ăn chắc chưa đầy năm đầu ngón tay.

Không chỉ vì bận, mà chủ yếu là cô không thích nấu nướng.

Chung Thuật cười đáp:

“Tôi nấu, cô ăn. Đồ ăn ngoài không đảm bảo vệ sinh.”

Anh tìm được gian bếp, lấy hết nguyên liệu trong túi ra, xếp lên mặt bệ đá cẩm thạch.

Tiện thể đảo mắt nhìn quanh bếp một vòng.

Sạch sẽ thì đúng là sạch sẽ, nhưng kiểu sạch kiểu như… tám trăm năm rồi chẳng ai động vào.

Chỉ nhìn cũng biết chủ nhà bình thường gọi đồ ăn ngoài là chính.

Hứa Đông Hạ đi tới cửa bếp, tựa người vào khung cửa, lặng lẽ nhìn người đàn ông đang bận rộn bên trong.

Một lúc sau, cô hỏi:

“Sao anh biết chuyện tôi xin nghỉ phép?”

Hai người đâu có làm cùng bệnh viện, lại còn cách nhau nguyên một khu đô thị, chuyện này đâu dễ gì biết được nhanh vậy?

Trừ khi người đàn ông này… ngày nào cũng chú ý tới lịch trình của cô.

Chung Thuật vừa lấy rau ra rửa, vừa nói:

“Trưa nay tôi đến bệnh viện quân y gặp một người bạn cũ, định tiện thể chào cô một tiếng. Không ngờ lại nghe tin cố xin nghỉ phép.”

Anh đặt rau lên thớt, lấy d.a.o ra tráng nước.

Rồi hỏi cô:

“Ủy khuất lắm sao?”

Hứa Đông Hạ mím môi, nhìn bóng lưng cao ráo vững chãi của anh.

Trong đầu cô thoáng hiện lên hình ảnh ly nước lạnh xối thẳng lên người hồi sáng, đáy mắt tối lại, nhẹ giọng đáp:

“Có.”

Động tác của Chung Thuật rõ ràng khựng lại.

Anh vốn nghĩ với tính cách quật cường của cô, nhất định sẽ không dễ dàng thừa nhận mình cảm thấy ủy khuất.

Không ngờ…

Anh khẽ cong môi, cười nhẹ:

“Đã thấy uất ức, sao không giải thích?”

Anh cũng đã nghe nói về những lời đồn trên diễn đàn rồi.

Bình Luận (0)
Comment