Mùa Hạ Trong Ánh Hoàng Hôn

Chương 41

Hình Tinh đoán không sai, sáng hôm sau Hứa Đông Hạ đã nhận được cuộc gọi từ nhà họ Phó.

 

Quách Uyển Như có lẽ sợ cô từ chối không chút do dự nên trong điện thoại cực kỳ kiên nhẫn khuyên nhủ, bảo cô cùng đi dự lễ cưới nhà họ Tiêu.

 

Nghe xong hết lời bà nói, Đông Hạ suy nghĩ chưa đến nửa giây, liền đáp một chữ:

“Được.”

 

Câu trả lời dứt khoát đến mức khiến Quách Uyển Như bên kia điện thoại sững người một thoáng, sau đó bật cười thật lòng:

“Mẹ đã chọn lễ phục cho con rồi, lát nữa sẽ cho người mang đến.”

 

Bà biết con gái mình cả ngày bận bịu trong phòng mổ, quay cuồng đến trời đất mịt mù, làm gì có thời gian đi thử lễ phục. Vậy nên bà đã tự quyết định, đặt may sẵn theo đúng số đo của cô, cũng coi như tiết kiệm giúp cô chút thời gian.

 

Đông Hạ lúc ấy vẫn đang làm việc, trò chuyện vài câu rồi liền cúp máy.

 

Cô cất điện thoại, đưa mắt nhìn những tòa cao ốc chằng chịt phía bên kia sân thượng, rồi xoay người định đi xuống, thì bất ngờ bị hỏi:

“Bác sĩ Hứa, chị và anh Lục… còn liên lạc không?”

 

Câu hỏi vừa buông, Đông Hạ khựng lại nửa giây, vô thức nhíu mày, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại sắc mặt, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.

 

Cô chậm rãi quay người, ánh mắt nhìn thẳng vào Chu Mai:

“Sao lại hỏi vậy?”

 

Chu Mai bật cười:

“À ha, em chỉ là thấy khi anh Lục nằm viện hình như rất ỷ lại vào chị, nên tò mò không biết sau khi anh ấy xuất viện rồi, hai người có còn giữ liên lạc không.”

 

Đông Hạ nhìn gương mặt đang cười tươi kia, mím môi, chỉ đáp hai chữ:

“Không có.”

 

Chu Mai sửng sốt, mở to mắt:

“Ơ em còn tưởng…”

 

Câu sau cô chưa nói hết thì Đông Hạ đã lạnh nhạt cắt ngang:

“Giữa bác sĩ và bệnh nhân, chỉ có quan hệ đó mà thôi.”

 

Nói xong, cô nhìn thoáng qua Chu Mai, rồi xoay người rời đi.

 

Chỉ để lại Chu Mai đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng người phụ nữ ấy rời đi, tóc bị gió thổi tung, mơ hồ che khuất ánh mắt. Không thể nhìn rõ bên trong là gì.

 

 

Tối về đến căn hộ, Hứa Đông Hạ thấy Hình Tinh đang nằm dài trên sofa, ôm một chiếc iPad xem rất chăm chú.

 

Cô tò mò lại gần:

“Đang xem gì thế?”

 

Hình Tinh trượt ngón tay lướt màn hình, đáp hờ hững:

“Danh sách khách mời lễ cưới nhà họ Tiêu.”

 

Cô bĩu môi, vẻ mặt đầy khó chịu:

“Sao cái tên cặn bã Từ Mộc cũng có tên trong danh sách này vậy?”

 

Từ Mộc?

 

Đông Hạ sực nhớ ra, vừa nhớ vừa bật cười:

“À, là cái gã từng đuổi theo đến tận Mỹ đánh cậu đó hả?”

 

Hình Tinh gật đầu, tự dưng cảm thấy có điềm:

“Từ Mộc cũng đến, tôi cứ có cảm giác mai thế nào cũng xảy ra chuyện.”

 

Đông Hạ bật cười, cô phát hiện hai người họ đúng là oan gia, lại còn buồn cười nữa.

 

Cô đứng dậy, chuẩn bị đi tắm.

 

Khi sắp tới cửa, chợt nghe Hình Tinh phía sau lẩm bẩm một câu:

“Ơ, nhà họ Lục cũng có mặt này.”

 

Bước chân Đông Hạ đột nhiên khựng lại.

 

Cô quay đầu, hơi do dự hỏi:

“Nhà họ Lục nào?”

 

Hình Tinh ngẩng đầu nhìn cô, như nghe được câu hỏi đùa:

“Bạn à, ở Đồng Thành thì có nhà họ Lục nào nữa?”

 

Đúng vậy, ở Đồng Thành, thì còn có nhà họ Lục nào?

 

Chỉ có một nhà họ Lục mà thôi.

 

Ngón tay Đông Hạ đang đặt trên tay nắm cửa, bất giác siết chặt lại.

Bình Luận (0)
Comment