Mùa Hè Ấy, Chúng Ta Chia Tay Nhau

Chương 87.9 - Chương 87.89

Chương 87: Phiên Ngoại 3


Phan Trí Nguyên bị đau một bên chân, khả năng đánh nhau dường như không còn, cậu di chuyển không được, chỉ có thể gắng sức tránh được phát nào hay phát đó.

Tụi nó muốn trả thù cậu chuyện lần trước lâu rồi, tuy nhiên đến bây giờ mới nghe tin cậu đang bị thương.
Biết trường trung học A không có nhiều kinh phí nên chẳng có nổi camera giám sát, vì vậy nhân lúc bảo vệ chia nhau đi khoá cửa phòng lớp học chúng mới kéo nhau vào lôi cậu đi, điều ngoài dự đoán của bọn chúng là Trí Nguyên còn ngoan ngoãn ngồi ở ghế đá nạp mạng.
Bình thường một chọi ba đã vất vả, bây giờ bọn chúng kéo tới 5 đứa, đủ để đánh cho Trí Nguyên nằm bẹp dí dưới đất, co người chịu đựng từng cú đá từng cú đấm vung vào lưng, vào ngực, vào đầu rồi cả cái chân đang bị thương.
"Thằng oắt con, sau này bớt chỉa mũi vào chuyện của người khác đi biết chưa!"
"Mày ỷ mình là cá biệt nổi tiếng của cái trường nghèo nàn này mà chuyện tốt gì của bạn tao cũng xen vào à?"
"Chết tiệt, biết trước hôm đó tao đã đập gãy chân mày!"
Trí Nguyên cố gắng nhích cái chân đang bị bó bột kia để tránh bị thương thêm nhưng không thể, tuy vậy cậu không thể tỏ ra yếu đuối trước bọn chúng được, Trí Nguyên đành ngậm chặt miệng để không phát ra tiếng rên la nào.
Bị đánh hội đồng khi đang bị thương như thế, Trí Nguyên cảm thấy như mình sắp chết mất, nhưng trước khi cậu mất đi ý thức, cậu trông thấy có một chiếc xe hơi lao đến phía này.

Mờ mờ như có bóng dáng của Trương Nam Thành lao xuống xe, sau đó thì cậu bất tỉnh.
Vừa xuống xe Nam Thành đã cảm thấy tầm mắt của mình như tối sầm lại, đứa nhóc cá biệt thường hay to mồm tác oai tác oái bây giờ đang nằm ở dưới đất, quần áo dính đầy bụi bặm chủ yếu là dấu giày của người ta, chân đang bị băng dường như còn đang chảy máu.
Hệt như một chú mèo luôn kiêu ngạo giờ đây bị chà đạp nặng nề.
Hắn thở ra một hơi thật mạnh, liếc nhìn năm đứa đang vì tiếng xe hơi mà dừng lại kia.

Trương Nam Thành lôi chiếc ô được thiết kế gắn vào cửa xe* ra rồi lao đến một mình đánh nhau với đám bọn chúng.

Ban đầu bọn chúng vô cùng ngạc nhiên, chẳng hiểu hắn là ai, có quan hệ gì mà đánh nhau, nhưng hắn đánh rất hăng, ra tay rất ác nên bọn chúng nổi giận bắt đầu đánh trả.
Trương Nam Thành cầm ô đã được cuộn lại quật tới tấp vào cả năm tên trước mặt mình, chân đạp văng lũ định tiến tới, tay còn lại thuận tiện đấm cho bọn chúng một quyền.


Chính tài xế của hắn cũng hoảng sợ, vội vàng chạy tới giúp hắn.
"Cậu chủ, bình tĩnh lại, chuyện đâu còn có đó, nếu như ông bà chủ biết thì sẽ có chuyện đấy ạ!"
Trương Nam Thành bỏ ngoài tai lời nói của ông, tới tận khi năm tên khốn đã nằm rạp hết xuống đất hắn vẫn còn chưa muốn dừng, ô bị gãy hỏng rồi hắn ném đi tiếp tục dùng tay chân đánh bọn chúng, tài xế sợ hãi giữ tay hắn lại.
"Cậu chủ, đừng như vậy, cậu bé kia còn đang nằm ở đất, cậu qua xem có được không? Đám người này tôi sẽ xử lý."
Nhắc tới Trí Nguyên, Trương Nam Thành mới tỉnh ra, hắn vội vàng chạy tới xem tình hình rồi bế ngang Trí Nguyên lên, nhìn gương mặt trắng trẻo giờ đây mang nhiều vết tím bầm của cậu, Nam Thành tự cảm thấy chính hơi thở của bản thân đang dần trở nên nặng nề, cổ họng nghẹn lại.
Tim hệt như bị ai đó bóp chặt lấy.
"Chúng chưa chết đâu, cứ để tự bò về." Gương mặt của Nam Thành tối đi, bế Trí Nguyên đang ngất về xe, "Chú giúp đưa cháu tới bệnh viện."
Tuy là như thế, tài xế vẫn phải gọi người đến giúp xử lý, đặc biệt là phải giấu ông bà chủ rồi mới yên tâm lái xe đưa Nam Thành và Trí Nguyên đến bệnh viện.

Ông thật sự không hiểu, cậu nhóc đang ở trong lòng cậu chủ nhà ông là ai mà lại khiến cậu chủ mất kiểm soát như thế, lúc đánh nhau trông vô cùng rợn người, từ trước tới giờ ông chưa từng thấy cậu chủ hung dữ như vậy.
Khi Trí Nguyên tỉnh dậy, người cậu đã được thay quần áo bệnh nhân sạch sẽ, có thêm thật nhiều chỗ bị băng bó và dán băng gạc, cậu khẽ chớp mắt, cảm giác như không thể cử động nổi, vừa rồi bị đánh nặng quá, không biết ai đã đưa cậu vào viện giúp? Người dân đi đường? Bảo vệ trường hay là thầy cô giáo đây?
Trí Nguyên cố nghiêng đầu đưa mắt nhìn, phòng bệnh này rất rộng lớn, xung quanh cũng không có thêm giường hay ai khác nữa cả.

Nhưng mà tại sao bên trong này lại có cả tivi, bàn ăn và cả ghế sô pha vậy?
Khoan đã, có phải là phòng bệnh không? Nhưng đây đúng là mùi bệnh viện và giường bệnh kia mà? Thậm chí trên đầu cậu còn có cả ống truyền nước, may là cậu chưa cần phải truyền dịch gì cả.
Trí Nguyên loay hoay một lúc, phát hiện bên ngoài trời đã tối rồi, tấm rèm vén nhẹ sang hai bên để lộ một đêm li ti những vì sao đặc trưng của mùa xuân ở thành phố M.

Cửa phòng bệnh lúc này mở ra, có một mùi hương toả vào bên trong rất nịnh mũi, bụng của Trí Nguyên thuận theo réo lên, cậu đưa mắt nhìn, phát hiện đó là Trương Nam Thành.
Khoảnh khắc bị đánh tới ngất đi, cậu cũng đã thấy hắn.
Thấy cậu đã tỉnh dậy, Nam Thành vội tiến lại kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, "Tỉnh rồi? Đau không? Có chỗ nào không ổn không?" Hắn để thức ăn xuống bàn, "Tay chân có chỗ nào không ổn không? Trong người có chỗ nào không khoẻ không? Đầu có đau không?"

Trí Nguyên hơi đờ đẫn, mãi mới có thể nặn ra được một câu, "Tôi không sao."
Bảo không sao, làm sao mà Trương Nam Thành tin được? Gương mặt trắng trẻo và tay chân đều bầm tím hết cả, khoé môi còn bị sứt, vừa rồi bác sĩ bảo suýt nữa thì chân đã bị gãy, va chạm rất nặng ở trán và phần mềm những chỗ còn lại.
Tay của Nam Thành nắm chặt, hắn hận không thể đập gãy chân cái đám vừa rồi, năm đánh một thật sự rất quá đáng.
Bây giờ đứa ngốc này còn bảo với hắn là không sao.
"Không sao? Còn không biết bây giờ mình đang thành ra cái dạng gì rồi?"
Trí Nguyên chau mày, "Cậu lại đang mắng tôi đấy à?"
"Tôi...!không có." Chỉ là, đau lòng.
"Mà cái đám chết tiệt đó! Dám nhân lúc đại ca đang bị thương mà đánh hội đồng! A..." Trí Nguyên bị vướng vết thương ở miệng, nói năng cũng khó, "Đợi ông đây lành đi, ông sẽ trả thù! Trả thù! Trả– a đau!"
Nam Thành lấy tay chọt vào vết thương ở khoé miệng của Trí Nguyên một cái thành công khiến cho cậu im lặng hai giây, rồi mặc kệ cậu trách móc sau đó, hắn cẩn thận mở hộp thức ăn ra, cắt nhỏ.
"Cái gì vậy, thơm quá." Trí Nguyên không giận nữa chỉ tò mò.
"Mì sườn heo." Nam Thành đáp, "Cậu bảo muốn ăn mà?"
Trí Nguyên bị điều này làm cho cảm động cũng rất ngại, Nam Thành cẩn thận đỡ cậu dậy tựa vào tường, dùng thìa múc từng muỗng nhỏ đưa tới cho Trí Nguyên, "Nào, há miệng."
"Phiền cậu rồi, bây giờ tôi không nhúc nhích tay được." Trí Nguyên nói rồi mở miệng để ăn, bị vị ngon này làm cho xúc động, "Ngon quá, cậu mua ở đâu vậy? Nếu như mà so với quán tôi thường hay ăn là hơn cả 10 phần a...!ưm, hơn 10 phần!"
"Đầu bếp của nhà tôi, vừa rồi về nhà lấy một ít vật dụng có nhờ ông ấy nấu giúp."
"A, phiền cậu rồi."
"Không phiền, không phiền chút nào." Nam Thành ngừng tay, "Đừng nói câu đó nữa."
"Ừ..." Trí Nguyên gật đầu, "...!vậy chuyện hôm nay, cảm ơn cậu."
"Cũng đừng cảm ơn."
"Vậy tôi phải nói cái gì bây giờ? Trong trường thì quản kỷ luật, ra trường cậu đòi quản lời ăn tiếng nói của tôi sao?" Trí Nguyên hoang mang rồi lại bị đau miệng nên không nói nữa.
Nam Thành không đáp, chỉ chuyên tâm đút cho Trí Nguyên ăn hết bát, vì chuyện này mà Trí Nguyên phải nghỉ học ba ngày, suốt ba ngày đó Nam Thành và Dương Minh thường xuyên ghé đến thăm cậu, mua thức ăn, bôi thuốc và chép bài giúp.

Ba ngày vừa rồi Nam Thành còn ngủ lại qua đêm ở sô pha bệnh viện.
Trí Nguyên vô cùng ngại và áy náy, cậu xoay đầu nhìn hắn mãi cuối cùng quyết định lên tiếng, "Cậu về nhà đi, tôi tự lo được, tôi khoẻ rồi, không sao đâu."
"Ngủ đi." Nam Thành nằm xuống ghế, đắp chăn.
"Cậu ngủ sô pha hai đêm rồi, ngày mai là tôi xuất viện, tôi khoẻ rồi mà.

Cậu đường đường là thiếu gia, sao có thể ngủ ở đó mãi được? Vừa đau lưng, mỏi chân lại còn dễ bị cảm nữa."
"Trí Nguyên."
"Chuyện gì?"
"Ngoan, ngủ đi."
Ngoan.
Ngoan!? Cậu là đàn ông lại còn bằng tuổi hắn, sao hắn lại bảo cậu ngoan? Cậu không phải là trẻ con.
Trí Nguyên không phục, cậu chậm chạp bò dậy, nhích nhích chân đi đến ghế sô pha khiến cho Nam Thành giật mình ngồi dậy, "Cậu đi đâu? Còn đang bị thương kia mà?"
"Nếu cậu không về nhà thì lên giường nằm đi, giường rộng lắm, lại còn ấm nữa, tôi sẽ nằm ở đây."
"Tôi đã nói là không sao."
"Trương Nam Thành cậu không có trách nhiệm hay là phận sự gì để làm điều này hết." Trí Nguyên thở dài, "Tự dưng lại vì tôi mà ngủ ở sô pha, lại còn bận rộn sáng đêm như thế.

Chúng ta ngoài là bạn cùng bàn của nhau ra thì đâu còn gì đặc biệt nữa, cậu cũng không phải là bạn...!thân của tôi, từ trước giờ không nhìn thuận mắt nhau, sao lại vất vả vì tôi để làm gì?"
Trương Nam Thành buồn bực đứng dậy khiến cho Trí Nguyên phải ngẩng đầu lên, có hơi run rẩy vì mất đi khí thế.
Hắn thở hắt, hỏi cậu, "Tôi không bị lạnh, không đau lưng là được chứ gì?"
"...!ừ." Trí Nguyên nhỏ giọng.
"Vậy thì đừng có làm ầm lên nữa."
Trương Nam Thành sợ Phan Trí Nguyên bị đau nên bế xốc cậu lên đem về giường rồi hắn cũng chen chúc lên theo, giữ Trí Nguyên trong lòng, đắp chăn cho cả hai.
"Tại...!tại sao lại làm cái này? Tại sao tôi lại ở đây!" Trí Nguyên hoang mang.

"Cũng không thể để bệnh nhân nằm ở sô pha."
"Nhưng mà——"
"Người trong nhà ngủ hết rồi, giờ về sẽ làm phiền họ, cậu nỡ sao?"
Trước khi đi ngủ thì ồn ào như thế, sáng hôm sau tỉnh dậy cả hai người lại rất hoà thuận ngủ say, Nam Thành ôm hờ lấy Trí Nguyên, vừa tránh cho cậu bị đau cũng tránh cho cậu lăn xuống đất.

Trí Nguyên ngủ rất ngoan, nằm gọn trong lòng của Nam Thành thở đều, không đạp chân lung tung.
Lúc hai người dọn đồ để xuất viện, trên hành lang bỗng xuất hiện đám người hôm trước đánh Trí Nguyên.

Cậu nhận ra được mặt 3 đứa, hai đứa còn lại thì Nam Thành vẫn nhận ra, tại vì chính tay hắn đã đấm bọn chúng.
Vừa thấy hai người năm tên kia đã hoảng sợ suýt ngã, bọn chúng vội vàng gập đầu chào rồi nhanh chóng kéo nhau bỏ đi dù cả người vẫn đang băng bó.

Từng bước đi đều khiến chúng đau đớn kêu lên.
Trí Nguyên có hơi không hiểu, "Chúng bị làm sao vậy?"
"Có thể là bị ai đó ngứa mắt rồi đánh." Nam Thành tỏ ra vô tội.
"Đánh cả năm đứa á? Nhưng, gia đình của bọn chúng không phải hạng vừa, học ở trường giàu có ở bên cạnh kia mà, ai lại dám động vào?"
"Cũng có chuyện đó xảy ra chứ." Nam Thành nhún vai.

"Núi cao sẽ có núi cao hơn thôi, quan trọng là phải biết mình, biết ta."
Mãi sau này Trí Nguyên mới được xem video một mình hắn cân cả năm tên khốn dám đánh cậu, nó được quay lại từ hộp đen camera của xe hơi nhà hắn.

Khi đó cậu mới hiểu lý do tại sao thiếu gia Zeal Group lại chọn học ở ngôi trường nèo nàn này.
Là vì cậu, vì để ý cậu, Phan Trí Nguyên..

Chương 88: Phiên ngoại 4


Sắp tới đây học sinh lớp 12 phải trải qua rất nhiều kì thi quan trọng, đặc biệt là kì thi đại học, thế nên nhân dịp kỷ niệm thành lập trường, ban giám hiệu đã cùng với các giáo viên tổ chức một buổi đi cắm trại cho toàn thể khối lớp 12. Tuy nhiên chi phí đi lại, lều trại và ăn uống thì cần phải do học sinh đóng góp, nhà trường không có nhiều tiền trong quỹ nên chỉ hỗ trợ thuê địa điểm và một phần chi phí.


Ban đầu học sinh khối 12 ai cũng kêu ca, nhưng cuối cùng khi lập danh sách thì gần như đều tham gia đầy đủ.


Chỉ có Trí Nguyên là hơi băn khoăn, tại vì năm nay cậu học lớp 12, phải đóng phí học thêm buổi tối, phí học phụ đạo thêm các môn yếu và cả tiền học đại học sắp tới, tiền đi lại, tiền thuê trọ, rất là nhiều thứ khiến ba cậu lo lắng. Dạo gần đây ông phải chạy đi khắp nơi làm việc, vậy nên bảo ông cho thêm cậu một khoản tiền lớn thì cũng không dễ dàng gì.




"Hay là anh đóng giúp em?" Trên đường theo Trí Nguyên về nhà Nam Thành đã nói như vậy, đời học sinh ngắn ngủi, suốt cả ba năm không có nổi một chuyến đi chơi với lớp thì bất hạnh biết bao nhiêu.


"Không được, em là bạn trai anh, không phải con trai anh, không thể để anh tiêu tiền phung phí như thế." Trí Nguyên lắc đầu cự tuyệt.


"Anh không phung phí, tiền đó đối với anh không đáng bao nhiêu, chỉ là để tiêu vặt thôi. Em là bạn trai của anh, anh không lo cho em thì lo cho ai?"


"Như vậy cũng không được, cảm giác như một kẻ nghèo như em quen anh chỉ để lợi dụng tiền bạc vậy, em không muốn như thế."


Trí Nguyên mở cửa đi vào nhà, không ngờ ba cậu đã về rồi, Nam Thành lại không biết, hắn vừa đi theo sau vừa tiếp tục nói, "Em không lợi dụng anh, Nguyên Nguyên, anh không cảm thấy mình bị lợi dụng, là anh chủ động. Em nghĩ xem, nếu không có em thì anh đi làm gì bây giờ? Nhưng anh ở nhà cũng rất lãng phí thanh xuân, em không thương anh sao?"


"Chuyện gì? Không thương cái gì?" Ba Phan tò mò đi ra nhìn, "Hai đứa cãi nhau sao? Sao lại cãi nhau rồi?"


"Không cãi ạ, ba về rồi." Trí Nguyên chào ba rồi bỏ vào phòng thay quần áo trước.


Nam Thành buồn rầu chào ba Phan, thấy mặt hắn có vẻ không vui ông mới vội đi lại hỏi nhỏ, "Hai đứa cãi nhau đúng không? Thằng bé đó lại bắt nạt con à?"


"Không ạ." Nam Thành gượng cười, nhưng rồi hắn chợt nghĩ ra một ý tưởng.


Nếu như hắn nói chuyện này cho chú Phan biết có thể chú sẽ giúp hắn làm cho Trí Nguyên yên tâm, nếu chú có tiền đóng cho Trí Nguyên đi chơi thì quá tốt, còn nếu đang trong giai đoạn không dư giả mấy thì hắn có thể lén đưa tiền để giúp chú, bởi vì với tư cách là bạn trai hiện tại của Trí Nguyên và là con rể tương lai của chú Phan, hắn hoàn toàn có quyền làm điều đó. Hắn muốn chia sẻ khó khăn trong gia đình với Trí Nguyên, đều là người một nhà cả, không cần ngại ngùng.


Vì vậy Nam Thành nhỏ giọng kể hết mọi chuyện cho ba Phan nghe, không ngờ khi nghe xong ông lại còn giận dữ hơn cả hắn. Bởi thế mà khi Trí Nguyên trở ra thì thấy Nam Thành đang dọn cơm, còn ba cậu thì khoanh tay ngồi ở ghế sô pha, vẻ mặt cực kỳ không hài lòng.


"Ba à, sao lại để Nam Thành dọn cơm một mình vậy?" Trí Nguyên vừa nói vừa đi vào bếp để phụ giúp.


"Thế nào? Con xót à? Vì nó một mình đơn độc đúng không?" Ba cậu hừ lạnh.


Trí Nguyên không hiểu chuyện gì, cậu chỉ biết cúi đầu yên lặng dọn cơm, chẳng rõ là ba cậu đang không vui cái gì nữa. Nhưng thấy cậu không đáp lời, ông lại nói tiếp.


"Vậy thì tại sao để Nam Thành đi chơi với lớp một mình con lại không thấy buồn! Hay là con định để Nam Thành ở nhà cùng con? Mà không phải, sao con lại không buồn cho bản thân mình trước chứ?"


Phan Trí Nguyên ngơ ngác, nhưng rồi như nghĩ ra cái gì cậu nhìn sang Nam Thành bằng ánh mắt dò xét, hắn gấp rút xua tay tỏ ra vô tội.


Ba của cậu ở bên ngoài lại tiếp lời, "Con đừng có bắt nạt Nam Thành, nó chỉ bảo với ba là nó buồn khi con không chịu đi cắm trại cùng thôi."


"... không phải là con không muốn." Trí Nguyên thấp giọng.


"Vậy con nghĩ là ba làm việc suốt cả năm trời, làm cái này cái kia nhiều như thế mà chỉ có một đứa con trai cũng không có nổi tiền cho nó đi cắm trại ư?"


Phan Trí Nguyên dừng tay lại, nhìn sang ba mình ở phòng khách. Ông tiếp tục khoanh tay, hừ lạnh, "Con xem thường ba lắm đấy, đương nhiên là ba có tiền cho con đi chơi, rất nhiều tiền! Một lát nữa dùng cơm xong ba đưa cho con, ngày mai mau lên lớp đóng cho thầy chủ nhiệm, chơi thật vui để sau này thi cho tốt đấy!"


Trí Nguyên từ ngơ ngác chuyển sang vui vẻ, cậu mỉm cười vâng một tiếng rồi hớn hở cùng Nam Thành dọn cơm.


Một tuần sau cả khối 12 lên đường đi tới khu cắm trại, cả lớp bốc thăm để chia ra làm hai cho việc đi xe buýt và phân chia lều trại, mỗi trại sẽ là 4 người.


Trương Nam Thành không tin vào chuyện may rủi và ngoài việc làm bạn trai Trí Nguyên, hắn cảm thấy dường như mình không may mắn lắm thế nên đã tìm lớp trưởng, hắn cho cậu ấy một bộ đề toàn những bài tập nâng cao và chất lượng của Zeal School để cậu ấy ôn thi, đổi lại, cậu ấy sẽ cho hắn hai phiếu thăm cùng màu để hắn và Trí Nguyên giữ.





Vì vậy thành công đi cùng xe và ở cùng một lều.


Dương Minh cũng rất may mắn khi cùng xe và cùng lều với họ, có điều... tình địch của Trương Nam Thành, Lâm Quang Khải là người còn lại trong 4 người. Khỏi phải nói gương mặt của cậu ta hớn hở tới mức nào, Trí Nguyên lại không biết cậu ta thích mình, vô tư nắm tay áo Nam Thành đang buồn bực để kể chuyện này chuyện kia.


Ánh mắt hình viên đạn của Nam Thành đặt lên người của tình địch không dứt, để rồi xem, hắn sẽ không cho tên khốn kia động được vào Nguyên Nguyên của hắn dù chỉ là một sợi tóc!


Lúc lên xe buýt, Trương Nam Thành kéo Phan Trí Nguyên xuống dưới cuối xe ngồi ngay cạnh cửa sổ, Dương Minh bị hắn đuổi sang ngồi ở ghế hàng bên cạnh, tên Quang Khải kia cũng đi tới chỗ bọn họ, đặt tầm mắt lên Trí Nguyên.


"Nguyên Nguyên, chỗ của cậu có thoải mái không?"


Trí Nguyên không nghĩ nhiều, gật đầu xuống ngay, "Rất thoải mái."


Nam Thành cười thầm trong lòng.


"Vậy ư? Nhưng nếu không thoải mái thì có thể đổi với tớ, chỗ bên tớ trông có vẻ thoải mái hơn, bởi vì Dương Minh đã ngủ ngay rồi kìa." Cậu ta nói thêm.


"Vậy sao?" Trí Nguyên nhìn sang, bật cười, "Được, nếu không thoải mái tớ sẽ nói với cậu."


Nam Thành hơi ngạc nhiên nhìn sang cậu, không ngờ cậu lại tiếp tục nói, "Tớ và Nam Thành sẽ cân nhắc, cảm ơn ý tốt của cậu. Nhưng mà cũng không thể để cậu ngồi chỗ không thoải mái được, tớ và Nam Thành sẽ rất áy náy."


Trương Nam Thành lần này mang ý cười đầy gương mặt.


Lâm Quang Khải không nói gì, cười gượng bỏ đi.


Trí Nguyên chỉ nghĩ đơn giản Quang Khải đã bị tổn thương bởi lời từ chối của mình nên hơi áy náy, tuy nhiên, cậu từ chối cũng vì muốn tốt cho cậu ấy thôi nên không suy nghĩ nữa, nhìn Nam Thành xoa nhẹ đầu cậu.


"Ngủ thêm đi, sáng hôm nay em phải dậy sớm mà đêm qua nói chuyện tới tận đêm không chịu ngủ."


Trí Nguyên gật đầu ngoan ngoãn tựa lên vai hắn ngủ say.


Suốt quá trình cắm trại, Nam Thành lia mắt nhìn nếu như trông thấy Quang Khải ở cách Trí Nguyên không quá xa sẽ giữ chặt lấy cậu hoặc đưa cậu đi mất. Nhưng vẫn không tránh khỏi khi hắn bị giáo viên gọi đi, dù đã có dặn Dương Minh rằng phải trông Trí Nguyên giúp hắn, thế mà tên nhóc ranh này lại mải ăn mải chơi mà quên mất, còn bảo Trí Nguyên lớn rồi còn trông làm gì.


Để đến khi hắn về, quả nhiên trông thấy Quang Khải đang nướng thịt cùng với Trí Nguyên, còn gắp cho bạn trai của hắn rất nhiều thức ăn. Nam Thành bỗng cảm buồn bực, nhìn vẻ mặt vui sướng của Trí Nguyên khi cầm đĩa thức ăn trên tay, bỗng dưng hắn muốn giận cậu quá.


Nhưng không ngờ khi hắn vừa đi tới thì nghe thấy bạn trai nhỏ của hắn bảo, "Không rõ thầy cô có việc gì mà lại gọi Nam Thành vào giờ ăn trưa thế này? Sẽ đói bụng lắm, cậu có thể cho tớ xin thêm thịt gà không? Nam Thành thích ăn thịt gà."


Quang Khải hơi sượng xoay đi, "Thịt gà chưa chín, với lại thịt gà ít lắm, chúng ta không nên lấy nhiều."


Trước khi mặt của Trí Nguyên hoá buồn, Nam Thành đã đi tới ôm lấy vai cậu, mỉm cười, "Không sao, em đưa cái gì anh cũng thích ăn cả."


"Anh về rồi!" Trí Nguyên vui vẻ.


"Ừ, lấy đủ chưa? Chúng ta ra bàn."


"Được!"


Lúc quay về Nam Thành còn trộm hôn lên trán Trí Nguyên, nụ hôn phớt qua nhanh chóng nên nếu như có ai nhìn thấy cũng sẽ chỉ nghĩ là họ vừa kề quá sát với nhau thôi. Nhưng Trí Nguyên thì cảm nhận được, cậu ngẩng đầu hỏi hắn.


"Sao đột nhiên lại?"


"Yêu em."





Buổi sáng và chiều là các hoạt động chơi game, đến chiều tà và tối thì các học sinh sẽ được tự do sinh hoạt, đêm hôm sau mới đốt lửa trại. Lúc đi tham quan qua nơi này Nam Thành có phát hiện ra được một hồ nước trong, nhân lúc trời còn chưa sụp tối hắn đưa Trí Nguyên đến chơi, cả hai đùa giỡn với nhau tới nỗi ngã xuống hồ ướt đẫm.




Nam Thành bất lực nhìn Trí Nguyên đang bật cười nắc nẻ, để cho cậu cởi áo nghịch nước, hắn cảm thấy thú vị nên dùng điện thoại chụp cho cậu thêm vài tấm ảnh làm kỷ niệm. Hôm nay hắn đã chụp Trí Nguyên rất nhiều.


Vì ướt hết cả nên hai người trốn đến khách sạn để tắm rửa và thay quần áo, hơn hết, nam sinh sẽ phải tắm cùng nhau ở nhà tắm công cộng nơi cắm trại, Nam Thành không muốn như thế.




Lúc được Nam Thành sấy khô tóc, Trí Nguyên mới đem thắc mắc của mình ra hỏi.


"Anh ơi, lúc trưa thầy cô gọi anh lên làm gì thế?"


"Trường của chúng ta từ trước tới giờ chỉ mang thành tích kém, học sinh chăm chỉ học tập cũng không có nhiều. Vừa rồi anh tham gia một giải toán rồi đạt giải nhất khiến họ nở mày nở mặt, treo băng rôn ăn mừng ngoài cổng suốt một tháng trời."


"Thế nên họ muốn treo thêm một tấm nữa?"


"Ừ, họ gọi anh lên để hỏi có thể tham gia cuộc thi toàn quốc sắp tới không, còn dúi vào tay anh rất nhiều thức ăn ngon."


"Là số bánh anh đưa cho em ăn lúc vừa rồi sao?"


"Ừ."


"Tuyệt thật, bạn trai của em của em tuyệt vời quá... nếu thầy cô biết anh và em đang ở bên nhau chắc họ sẽ tức điên lên mất."


Nam Thành phì cười tắt máy sấy, xoa đầu cậu, "Muốn anh thi không?"


"Nếu tham gia sẽ giúp anh cho kì thi đại học sau này, em nghe bảo sẽ được cộng rất nhiều điểm đấy, có thể bù lại cho điểm văn của anh."


"Được, vậy thì anh thi."


Ban đầu Trí Nguyên bảo đặt khách sạn chỉ để tắm thì quá là hoang phí, nhưng tới khi đến ZealStone cậu mới nhận ra bạn trai của cậu là người thừa kế tương lai của tập đoàn Zeal Group, thành phố M đương nhiên cũng sẽ có khách sạn của nhà bọn họ.


Cả hai trả phòng trở về khu cắm trại, lúc này Dương Minh vẫn đang chơi, người bẩn hết cả còn miệng thì vẫn đang ăn gà nướng, trông thấy Trí Nguyên và Nam Thành đã tắm rửa thay quần áo sạch sẽ trở về, cậu ấy trợn mắt.


"Sao hai người dám trốn tớ đi tắm! Không phải là hẹn cùng tắm ở nhà tắm chung sao!"


"Cậu liệu mà tắm rửa sạch sẽ trước khi chui vào lều với chúng tôi." Nam Thành nhanh trí đánh ngay sang chủ đề khác rồi kéo Trí Nguyên đi, Trí Nguyên không còn cách nào, chỉ biết chắp tay xin lỗi bạn mình.


Buổi tối chính là lúc mà Nam Thành cảm thấy phiền phức nhất, bởi vì hắn, Trí Nguyên, Dương Minh và Quang Khải sẽ ngủ cùng một lều. Vậy nên hắn đưa Trí Nguyên vào lều trước, quấn chăn kín người cậu sau đó lôi Dương Minh vừa mới tắm vào cùng nằm ở góc phía trong cùng, như vậy hắn và Dương Minh sẽ nằm hai bên Trí Nguyên.


"Tớ còn muốn đi chơi mà! Tớ chưa muốn đi ngủ đâu!" Dương Minh la hét ầm lên.


"Cậu xem bên ngoài còn ai chơi nữa? Ở trong này chơi game với Nguyên Nguyên đi, tôi cho cậu tiền."


Dương Minh lập tức lôi điện thoại ra chơi game với Trí Nguyên.


Cũng vì thế mà khi Quang Khải đi vào mới phát hiện mình phải nằm bên cạnh Nam Thành, cậu ta đã tìm rất lâu không thấy Trí Nguyên đâu, hy vọng buổi tối có thể nằm cạnh trò chuyện, nhưng giờ đây nhận ra mình chậm chân mất rồi.


Tối hôm đó Trí Nguyên và Dương Minh ngủ rất ngon.


Nam Thành và Quang Khải như vô tình mà cố ý đạp vào nhau, vung tay vào mặt nhau, thế nên sáng hôm sau khi thức dậy, Trí Nguyên hơi bàng hoàng, "Anh ngủ không ngon sao? Trông sắc mặt của anh không tốt."


"Anh ổn mà." Nam Thành liếc nhìn sang Quang Khải.


Quang Khải âm thầm chửi thề trong lòng, Dương Minh còn không biết mà cười ha hả, "Mặt cậu cứ như gấu trúc vậy buồn cười quá!"


Chương 89:


Ngô An Kỳ bị nắm lấy cổ áo quăng mạnh vào tường, cậu trượt xuống ngã lăn ra sàn, nhất thời không thể hiểu được tại sao mình lại bị đánh. Đám giang hồ lục tung nhà của cậu lên, không tìm thấy người và thứ chúng muốn, An Kỳ lại bị lôi dậy.


"Mẹ và em trai mày đâu?"


An Kỳ bật cười, "Tao không có mẹ."


"Mẹ kiếp! Còn không mau khai ra trước khi tao đánh chết mày tại đây?" Tên xách cổ áo cậu tức giận.


"Mày có đánh chết tao cũng chẳng được gì, tao không có mẹ, bà ấy bỏ tao đi từ bé, ba thì mất rồi. Mẹ kế và em trai cũng đã bỏ đi, tao không thể biết!"


"Vậy thì sổ đỏ căn nhà này đâu!"


"Tao không giữ!"


"Thằng phế vật."


Đến cuối cùng Ngô An Kỳ mới biết mẹ và đứa em kia đã trốn đi rồi, họ đổ hai khoản nợ lên đầu cậu còn ôm sổ đỏ bỏ chạy đi mất. Cậu không trả, bọn chúng không tìm được bà ta nên liên tục đến làm phiền cậu. Sau đó cậu phát hiện, bà ta đem sổ đỏ đi bán rồi, căn nhà cậu ở từ bé tới lớn cùng với ba bị bà ta bán đi mất.


Ngô An Kỳ phải gom đồ ra đường ở, việc học đại học cũng phải dừng lại. Tiền trong túi không còn bao nhiêu, không thuê trọ và đóng cọc trước được, An Kỳ đành đến phòng tắm hơi để ở lại một vài đêm.




Cứ trốn tránh mãi cũng không phải là cách, cậu cần tìm cách giải quyết dứt điểm vụ này. Trước tiên An Kỳ tìm chủ nhân mới của căn nhà, xin số điện thoại mà mẹ kế của cậu đã liên lạc cho ông để tìm bà ấy, nhưng bà ấy xoá số rồi, cậu không liên lạc được. Chủ nhân mới của căn nhà cũng không biết bà ấy đang ở đâu.


Khi ba cậu mất thì căn nhà được để lại cho bà ấy, cậu chỉ có một số tiền tiết kiệm nhỏ và nó đã đổ hết vào việc học đại học, tiền làm thêm bán thời gian thì dùng cho việc sắm sửa quần áo, thiết bị học tập và ăn ba bữa qua ngày. Bây giờ cậu chẳng còn gì cả, cũng chẳng kiện được, có kiện cũng không có tiền.


An Kỳ bất lực bật khóc trong đêm tối, nơi này cũng chỉ có những người không chốn dung thân như cậu mới chọn ở lại qua đêm, cảm giác đơn độc này khiến cho cậu mệt mỏi và sợ hãi.


Mệt lả nên cậu ngủ quên mất, nửa đêm thức giấc muốn đi uống nước không ngờ bị một gã đàn ông vồ lấy hôn hít. Cậu hoảng sợ vùng ra, gã giữ chặt lấy cậu, hôn lên cần cổ thiên nga và tấm lưng của cậu qua lớp áo. An Kỳ hoảng hốt, cậu gắng sức vùng vẫy, la hét ầm ĩ may mắn là có người tới cứu cậu.


Cậu biết tính hướng khác lạ của mình từ bé, nhưng cậu không nghĩ là sẽ có ai thích mình nên cố giấu nhẹm nó đi và bình ổn sống. Đơn giản vì cậu không muốn phá hoại thêm cuộc đời của ai, cậu cũng không cho rằng mình sẽ khiến ai đó hạnh phúc, thế nên cậu luôn đơn độc. Tuy tính hướng có như vậy, bị một gã đàn ông sỗ sàng như thế tấn công thì cậu vẫn sợ hãi.


Không chậm trễ thêm một phút giây nào, cậu thay quần áo, ôm balo rời khỏi nơi này ngay trong đêm, một mình lang thang trên đường khuya vắng vẻ. Cậu phải làm gì bây giờ, cậu không thể tìm hai người đó, nhưng nếu không trả nợ thì bọn chúng sẽ không để yên cho cậu, bây giờ đến nhà cũng không có, cậu biết phải lấy tiền ở đâu để trả?


Giữa màn đêm yên ắng khi mà tất cả mọi người đều ngủ say, đây lại là thời điểm các hộp đêm hoạt động sôi nổi nhất. Một đêm các đại gia vào đây có thể vung hàng chục triệu không tiếc, An Kỳ nghĩ như thế khi đi qua rồi chậm rãi dừng chân trước một hộp đêm, địa điểm được người dân gọi là nơi ăn chơi xa xỉ nhất hiện tại.


Cậu xin việc ở đây được không? Chỉ có đánh liều đi vào đây cậu mới có cơ hội trả nợ, cậu không còn con đường nào khác, nếu không thử thì cậu chỉ còn con đường chết thôi.


An Kỳ hít một hơi, dùng hết can đảm của mình bước vào quán bar, ngay lập tức có người kiểm tra chứng minh nhân dân của cậu, yêu cầu cậu không quay hình, nộp lại sim, sau khi rời khỏi sẽ có nhân viên kiểm tra ảnh và video trong điện thoại, nếu không đồng ý thì có thể đi.


An Kỳ đồng ý, sau khi đưa sim cho bọn họ giữ cậu chậm rãi đi vào bên trong, ở bên cạnh có rất nhiều người đang ồn ào không chấp nhận giao sim ra.


Đi thêm vài bước nữa là có thể nghe thấy rõ tiếng nhạc sập sình bên trong, khi cậu mở cửa cách âm bước vào lập tức bị choáng ngợp với thứ âm thanh và ánh sáng chói mắt này. An Kỳ hít sâu, mím môi đi tìm quản lý.


Nhưng quán bar này không có quản lý, chủ quán bar là người trực tiếp giám sát và điều hành mọi công việc.





"Quý khách tìm tôi ư? Có việc gì cần giúp đỡ sao?"


Chủ quán không để tâm tới vẻ ngoài chật vật của cậu, anh ta vẫn rất tử tế mỉm cười. An Kỳ bỗng cảm thấy rất an tâm, cậu quyết định lấy hết can đảm của mình, ôm chặt balo cất tiếng:


"Tôi muốn xin việc ở đây ạ..."


"Xin việc?" Draco nghiêng đầu tò mò, "Nhưng hiện giờ chúng tôi không tuyển, thưa quý khách."


Khí thế của An Kỳ hơi lung lay, cậu khó khăn suy nghĩ, một lúc sau cẩn thận nói, "Tôi có thể làm bất cứ việc gì, tôi sẽ cố gắng hết sức, xin hãy nhận tôi, có được không ạ?"


Draco nhìn cậu từ trên xuống dưới một lượt, khoé môi của anh ta khẽ cong, "Cậu đẹp đấy, còn đi học?"


"Sinh viên năm cuối ạ." An Kỳ mím môi, "Nhưng mà tôi bảo lưu kết quả rồi, không phải đến trường nên sẽ không ảnh hưởng tới công việc."


"Đáng tiếc thật, học ngành gì?"


"IT ạ." Đáy mắt của An Kỳ sáng lên rồi lại tắt đi.


"Học IT nhưng vẫn trông đẹp trai thế này, đúng là trời cho đấy."


"Cảm ơn anh."


"Thật ra thì chúng tôi cũng định tuyển người, nhưng là vào tháng sau, tuy nhiên thấy hoàn cảnh của cậu khó khăn nên tôi sẽ cân nhắc." Draco để số sách lên bàn, đi vào bên trong quầy rượu nhìn cậu, "Vừa rồi cậu bảo việc gì cũng có thể làm?"


"Vâng ạ!" An Kỳ hồ hởi.


"Sắp tới có một vài nhân viên phục vụ sẽ buộc phải thôi việc, cậu vào sớm để được hướng dẫn thực tập cũng tốt. Cậu đạt về ngoại hình rồi, có biết uống rượu không?"


"Vâng, tôi có thể uống kha khá."


"Được, quy cách phục vụ sẽ được hướng dẫn sau. Lương cứng ở đây là 20 triệu một tháng, nếu như cậu làm tốt sẽ được thưởng thêm cộng với tiền tip từ khách, điều này dựa vào sự khéo léo của cậu, tôi sẽ không lấy."


"Vâng ạ..." Nghe tới tiền lương khiến cho An Kỳ hơi sợ, bởi cậu biết không phải dễ dàng mà có được 20 triệu, chắc chắn công việc sẽ rất áp lực và vất vả, nhưng cậu đến đường cùng rồi, ba trăm triệu vẫn còn ở đó chờ cậu trả.


"Thêm nữa, có một chuyện cậu có thể cân nhắc để đồng ý hay không, tôi không ép buộc. Ngày hôm nay chỉ nói lời này với cậu, nếu qua ngày mai chuyện này xuất hiện trên mặt báo thì cậu biết sau đó sẽ là gì nhé?"


"Vâng, vâng ạ, tôi sẽ giữ kín."


Draco vừa nói vừa pha chế rượu, "Đó là nếu cậu chịu lên giường với các đại gia ở nơi này, mỗi tối họ có thể vung cho cậu hơn cả ba tháng lương cậu làm ở đây, cậu chỉ cần chia 3:7 với chủ quán là tôi."


Thấy gương mặt hiền lành của An Kỳ sững sờ tới nỗi trợn tròn mắt, Draco phì cười nhún vai, "Tôi đã nói là tôi không ép, cậu có thể cân nhắc, không cần quá lo lắng và tất nhiên tôi sẽ đảm bảo bí mật công việc cho cậu."


"... hơn cả ba tháng lương sao ạ?" Giọng nói của An Kỳ run rẩy, như vậy, chỉ cần lên giường với bọn họ một đêm cậu sẽ có hơn 60 triệu ư...


Đây là cách kiếm tiền nhanh nhất và cũng là đáng tủi nhục nhất cuộc đời cậu, số tiền đó có đáng giá với cơ thể này của cậu không? Cậu vất vả lớn lên như một nam sinh bình thường rồi bây giờ cởi quần áo cho đủ thể loại đàn ông chà đạp, có đáng không?





Tuy nhiên... cậu sẽ có tiền, thoát khỏi cuộc sống này.


Nếu cậu không làm, cậu cũng chỉ còn con đường tự vẫn.


Cơ thể của cậu không đáng giá như thế đâu, từ bé ba đã không thương, mẹ thì bỏ đi hơn hai mươi năm qua chưa về gặp cậu đến lấy một lần, cậu thậm chí còn không có bạn, đám nam sinh trong trường chê cậu ẻo lả nên không ai muốn kết thân với cậu. Cậu chưa bao giờ được yêu thương, chưa có ai đối xử dịu dàng với cậu. Bây giờ có thể dùng chính cơ thể này để kiếm tiền, tại sao cậu không làm?


Tủi nhục còn đáng kể đến trong trường hợp này nữa không? Cái thứ tủi nhục nhỏ bé đó của cậu nó có lớn bằng những gì cậu đang gặp phải hay không?


Ngô An Kỳ mím chặt môi đồng ý, cậu sẽ chấp nhận lên giường.


Cậu vừa vào làm chưa lâu nhưng đã được giám đốc Thành của Zeal Group chú ý khiến cho mọi người đều ném lên cậu ánh nhìn ghen ghét. Tuy nhiên họ phải là cậu ngay lúc đó mới cảm thấy tâm can vụn vỡ như thế nào, hắn che mặt cậu lại, bắt cậu là một ai đó, là thế thân nghe hắn thủ thỉ và phải nói cho hắn nghe những gì hắn muốn, sau đó hắn bỏ rơi cậu.




Thế mà sau này hắn ta còn đến quán bar làm quản lý, tuy rằng không bắt nạt cậu nhưng cái cách anh ta khó chịu khi cậu xoay lưng lại làm cho cậu bực bội.


"Tôi là tôi! Tôi không phải là ai khác!" An Kỳ không biết mình đã ăn gan trời khi nào mà đứng trước mặt Nam Thành tuyên bố như thế.


Nam Thành chỉ có thể bày ra một vẻ mặt bất đắc dĩ, "Vì tôi quá thích em ấy nên không thể ngừng liên tưởng, nên mong cậu, giúp tôi, được chứ? Chỉ cần không xoay lưng lại là được."


"Tên đàn ông khốn nạn."


"Tôi đang cố gắng lịch sự với cậu."


Những người sau chỉ mới ve vãn, vào tới khách sạn rồi nhưng đến môi cũng chưa kịp hôn thì kẻ phá sản, kẻ bị vợ bắt gặp, ngoài lương cứng 20 triệu và tiền tip khi phục vụ ra, An Kỳ không tìm thêm được thêm khoản tiền nào khác. Có một lần cậu bị đám đòi nợ kia chặn trước quán, may là có chủ quán Draco mủi lòng cứu giúp, giúp cậu trả một phần nợ, đưa giấy cam kết cho cậu kí khiến đám kia không còn đến tìm cậu thường xuyên nữa.


Và rồi cậu gặp Lâm Bảo, anh ta là vị khách đầu tiên cậu lên giường cùng, cậu đã hồi hộp và suy nghĩ rất nhiều cho lần đó. Cậu vụng về để anh ta hôn môi mình, nụ hôn đầu của cậu cứ thế mà vứt đi ở tình cảnh chẳng hề đẹp đẽ.




Cậu thay anh ta đặt phòng khách sạn, nhưng hôm đó anh ta gặp người anh ta thích, cãi nhau một trận lớn, sau đó anh ta ném cho cậu một số tiền rồi đuổi cậu đi. An Kỳ không biết mình nên bày ra loại tâm tình như thế nào, nhưng sâu tận đáy lòng cậu cảm thấy may mắn.


Những ngày sau anh ta lại tới tìm cậu, điều cậu không ngờ là anh ta cũng giống Trương tổng, gọi cậu là "Nguyên", xem cậu là người đó mà đối xử dịu dàng, khiến cho lòng cậu nhức nhối, nén không được bật khóc ra thành tiếng. Lần đầu tiên của cậu, rất đau, nếu như cậu không đang trong vai "Nguyên" chẳng biết sẽ còn đau đớn tới mức nào.


Anh ta thường xuyên gặp cậu, gọi cậu đến, là "Nguyên" trong mắt anh ta, số lần anh ta nhìn cậu còn chẳng bằng khi anh ta nhìn tấm lưng của cậu. Những lần đầu còn tủi thân, về sau An Kỳ không muốn so đo nữa, cậu có tiền là được rồi, có tiền để trả nốt số nợ còn lại, có tiền trả cho chủ quán, sau đó cậu sẽ bỏ đi khỏi nơi này.


Cậu mặc kệ những trò mà Lâm Bảo bày ra, mặc kệ những lần anh ta phủ chăn hay bắt cậu nằm úp mặt, ngậm chặt gối để không phát ra tiếng, hoặc giả vờ làm người anh ta yêu để nói những lời anh ta muốn nghe. Nhưng cậu nhục nhã trước mặt anh ta là đủ rồi, anh ta lại dám đưa cậu lên truyền thông, để cậu nhục nhã trước hàng trăm, hàng ngàn người.


An Kỳ đem tiền tới ném trả cho Lâm Bảo, cậu hận người này, rất hận người này, cậu không cần số tiền đó của anh ta.


Cậu dùng số tiền để dành từ trước tới giờ trả đủ nợ cho chủ quán, số còn lại nhất định phải gồng mình tìm thật nhanh để có thể mau chóng rời khỏi nơi đây, không muốn nhìn thấy ai có liên quan tới cuộc đời tăm tối của cậu nữa.


Quán bar mở cửa trở lại, cậu quay về làm, ngày đầu tiên đã gặp được một vị đại gia rất hào phóng. Tuy nhiên khi ông ta bế cậu ngồi lên đùi, cậu vươn tay ôm lấy cổ ông ta định hôn thì đột nhiên lại có người giữ lấy cậu lôi dậy, kéo về phía mình.


An Kỳ ngơ ngác ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Bảo, nghe anh ta thấp giọng nói, "Cho tiền cậu không lấy, định đi làm cái trò gì nữa vậy?"


Người không muốn gặp, bỗng dưng lại tìm đến.

Bình Luận (0)
Comment