Mùa Hè Của Dimata - Neleta

Chương 117

Chương 117: Tù và trở về

Mục Trọng Hạ không ngăn cản Tongxu theo đuổi Gu’an, Gu’an cũng không hoàn toàn từ chối, hoặc nói cách khác, cô vẫn hơi khó tin vào việc Tongxu thích mình. Giống như nhiều người đến nay vẫn chưa thể hoàn toàn tin vào Mục Trọng Hạ, một người ở Eden, hay chính xác là một thợ cơ khí Eden, sẽ thực sự yêu Tesir – một người Dimata “không có văn hóa”. Thể trạng của Tongxu không thể so với đàn ông Dimata, nhưng trong mắt Gu’an, Tongxu tuyệt đối là một người mà cô không với tới được.

Mục Trọng Hạ hiểu cảm giác mơ hồ của Gu’an, vì vậy cậu không ngăn cản. Cậu hy vọng cuộc sống hôn nhân sau này của Gu’an sẽ hạnh phúc, hy vọng nửa kia của cô sẽ yêu thương và chăm sóc cô. Có lẽ tính cách Tongxu không đủ mạnh mẽ, nhưng chắc chắn là một đứa trẻ chân thành.

Cuộc trò chuyện tối nay và thái độ của Gu’an đã cho Tongxu niềm dũng cảm vô hạn, y cứ như được tiêm “máu gà” vậy, trong những lúc bận rộn với việc học và công việc, y vẫn dành khoảng thời gian ít ỏi còn lại để làm trang sức cho Gu’an. Bàn tay Tongxu rõ ràng là rất khéo léo, mặc dù chỉ là một thợ cơ khí thực tập. Uhagen có tài năng hơn y nhiều, nhưng hiện tại vẫn chưa phải là thợ cơ khí thực tập.

Taqilan nghe Qingwa nói Tongxu đã làm cho Gu’an 2 chiếc vòng tay, 3 sợi dây chuyền. Cô lập tức hỏi: “Sao lại chỉ làm vòng tay và dây chuyền thế?”

Qingwa trả lời: “Gu’an còn chưa nói gì.”

Taqilan nhướn mày: “Tongxu đang theo đuổi Gu’an sao?”

Qingwa không biểu lộ cảm xúc mà chỉ gật đầu: “Có lẽ vậy.”

Ngày hôm sau, Taqilan đã buôn chuyện với Mục Trọng Hạ: “Tongxu đang theo đuổi Gu’an à? Cậu ta rất tự tin đấy.”

Theo cái nhìn của Taqilan, Tongxu tuyệt đối không phải là kiểu đàn ông có thể gây hứng thú cho phụ nữ, cô hoàn toàn không đánh giá cao y. Vì vậy, việc Tongxu lại theo đuổi Gu’an khiến Taqilan cũng rất bất ngờ. Không phải là bất ngờ vì hành động của Tongxu, mà là ngạc nhiên khi Gu’an lại không từ chối y, và cô cũng không nghĩ Mục Trọng Hạ không biết.

Mối quan hệ giữa Mục Trọng Hạ và Taqilan hiện tại vừa là thầy vừa là bạn, hai người lại còn là chị em dâu, dù những ngày đầu mới gặp, họ chẳng hề ưa nhau. Mục Trọng Hạ kể cho Taqilan nghe về cuộc trò chuyện của mình với Tongxu và Gu’an, và nói: “Đàn ông trong bộ lạc đều mạnh mẽ và dũng cảm, nhưng Gu’an từ nhỏ đã mồ côi mẹ, tôi vẫn hy vọng sau này con bé sẽ tìm được một người biết chăm sóc. Gia đình giờ cũng đã có chút dư dả, nửa kia của Gu’an không cần phải quá giỏi săn bắn, chỉ cần nhân phẩm tốt, đối xử tốt với con bé thì người lớn trong nhà sẽ không làm khó. Trong bộ lạc còn có một số tập tục xưa cũ, sau này Gu’an kết hôn, cho dù tôi không thích cũng khó mà can thiệp.”

Taqilan lập tức hiểu: “Chẳng hạn như chuyện ‘hang bẩn’ ấy hả?”

Mục Trọng Hạ gật đầu: “Phụ nữ Dimata sinh con chỉ nghỉ vài ngày là phải làm việc nhà, chăm sóc chồng, nhưng tốt nhất là sinh xong, họ nên nằm ở nhà nghỉ ngơi 30 đến 40 ngày, trong thời gian này phải được chăm sóc tốt, không bị gió, không lạnh. Nếu người kia là Tongxu, tôi nói như vậy, y sẽ không phản đối. Nhưng ở bộ lạc, nếu tôi yêu cầu như vậy, sẽ bị người khác ghét.” Tesir và Terra là những người có tư tưởng rất cấp tiến, nhưng họ vẫn chỉ là số ít trong bộ lạc. Mục Trọng Hạ cũng không có ý định dựa vào khả năng cá nhân để thách thức cả truyền thống lạc hậu của người Dimata.

Taqilan ngạc nhiên: “Phụ nữ sinh con cần nghỉ lâu như vậy sao? Còn không được bị gió và lạnh nữa á?”

Ờm… Mục Trọng Hạ xoa mũi: “Tôi thấy trong một quyển sách cổ, cũng là tình cờ thấy thôi. Phụ nữ sinh con cần phải ‘ở cữ’, nếu không sẽ để lại di chứng bệnh tật.”

Không ngờ, Taqilan đột nhiên đỏ bừng mắt, làm Mục Trọng Hạ giật mình. Taqilan quay lưng đi lau nước mắt, Mục Trọng Hạ vội vàng tiến lại hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Taqilan lau nước mắt, quay lại với ánh mắt đầy đau thương, đến mức Mục Trọng Hạ hơi hoảng: “Taqilan đại sư, ngài sao vậy?”

Taqilan chỉ lắc đầu, nói: “Không có gì, bỗng dưng nhớ đến một chuyện cũ thôi.” Rồi cô vụng về chuyển đề tài, nói: “Cậu nghĩ cũng có lý. Tính cách của Tongxu hơi yếu, nhưng theo tôi biết, gia đình rất cưng chiều cậu ấy, nên hôn sự của cậu ấy chắc chắn có thể tự quyết định. Ở khu Tieye, với tính cách của Tongxu, những người phụ nữ muốn kết hôn với cậu ấy cũng chỉ vì nhìn vào địa vị của gia đình, tuyệt đối không phải vì thích cậu ấy. Chắc cậu ấy cũng hiểu điều đó. Cậu coi Gu’an như em gái, lại là thầy của Tongxu, gia đình cậu ta chắc chắn sẽ đồng ý.”

Mục Trọng Hạ: “Mẹ của Tongxu có thể sẽ không thích Gu’an, vì con bé là người Dimata không?” Cậu cũng lo vấn đề mẹ chồng nàng dâu nếu Gu’an thật sự ở bên Tongxu.

Taqilan khẽ mỉm cười: “Mẹ của Tongxu là đại phu nhân của nhà tướng quân khu Tieye, họ ngoại là Đại Tư, chắc chắn bà sẽ không vì một người con dâu mà xúc phạm tới một thiên tài cơ khí. Bà sẽ chỉ vui mừng vì Tongxu có thể cưới được em gái của một thợ cơ khí như cậu.”

Thôi được, mặc dù nhà giàu chắc chắn sẽ xem trọng môn đăng hộ đối, nhà Tongxu đối với Gu’an cũng chắc chắn sẽ không đơn thuần là thích hay không thích, mà kiểu gì cũng sẽ có một số yếu tố lợi ích, nhưng chỉ cần không cản trở cuộc sống sau này của Tongxu và Gu’an thì Mục Trọng Hạ sẽ không bận tâm.

Taqilan rõ ràng bị chuyện vừa rồi ảnh hưởng đến tâm trạng. Mục Trọng Hạ nói chuyện chuyên môn với cô một lúc rồi rời đi. Khi Mục Trọng Hạ đi, Taqilan chỉ còn một mình trong lều, cảm thấy buồn bã.

Trạng thái bất thường củaTaqilan khiến Mục Trọng Hạ rất lo lắng. Cô không muốn nói thì cậu là đàn ông cũng không tiện hỏi. Mục Trọng Hạ chỉ có thể nấu choTaqilan nhiều món ngon hơn để an ủi cô. Mục Trọng Hạ mơ hồ có một dự cảm, việcTaqilan khóc có thể liên quan đến việc sinh con.

Ăn xong bữa tối, vẫn là Tongxu và Uhagen rửa bát. Sau khi hai người rửa bát xong và dọn dẹp gọn gàng, Tongxu đỏ mặt quay sang nhìn Gu’an. Gu’an cũng đỏ mặt, cúi đầu tránh ánh mắt đầy tình cảm của Tongxu, cô nói với Mục Trọng Hạ: “Anh Mục, em về đây.”

Mục Trọng Hạ liếc nhìn tương tác qua lại giữa Tongxu và Gu’an, nói: “Về đi, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Sau khi Amunda ngủ, Mục Trọng Hạ vẫn tiếp tục học bù, đến khi cậu nằm xuống thì đã gần sang ngày mới. Cả một ngày mệt mỏi về tinh thần khiến Mục Trọng Hạ vừa chạm vào giường đã ngủ ngay.

Mục Trọng Hạ hoàn toàn không rõ bản thân có đang mơ hay không, nhưng khi ý thức chìm vào bóng tối, một tiếng tù và cự ma tượng bỗng vang lên bên tai cậu. Mục Trọng Hạ gần như lập tức tỉnh lại, ngồi bật dậy.

Tiếng tù và cự ma tượng…

Mục Trọng Hạ thở hổn hển, bên trong lều tối om, chỉ có tiếng máy sưởi hoạt động. Tay cậu vô thức sờ sang bên cạnh, Amunda vẫn đang ngủ. Nghĩ mình chỉ mơ nên Mục Trọng Hạ lại nằm xuống chuẩn bị tiếp tục ngủ, theo đồng hồ sinh học của cậu, bây giờ chắc chắn trời vẫn chưa sáng.

“Uuu—”

Vừa nằm xuống, Mục Trọng Hạ lại bật dậy, mắt mở trừng trừng. Cậu kéo mạnh tai mình, khi một tiếng tù và cự ma tượng khác vang lên cùng với tiếng người rõ ràng bên ngoài lều, Mục Trọng Hạ vội vàng lấy đèn thuật pháp bên gối bật lên, kéo chăn ra và nhanh chóng mặc quần áo. Khi mặc xong, cậu nhẹ nhàng vỗ mặt Amunda: “Amunda, Amunda, a phụ con về rồi, Amunda!”

Amunda tỉnh dậy, còn hơi mơ màng.

Mục Trọng Hạ thơm mạnh lên trán cậu bé, nói: “Amunda, a phụ con về rồi.”

Cậu bé Amunda không khóc lóc vì bị gọi dậy trong khi đang ngủ ngon, mà sau khi nghe rõ Mục a phụ nói gì, cậu bé nhanh chóng bò dậy, mặt nhỏ đỏ bừng, vội vàng mặc áo. Mục Trọng Hạ giúp Amunda mặc quần áo, lát sau, tiếng tù và cự ma tượng bên ngoài càng rõ ràng hơn.

Ngoài trời vẫn còn tối, nhưng khu vực bộ lạc thứ ba lại ồn ào náo nhiệt. Mục Trọng Hạ nắm chặt tay Amunda, cả hai cùng nhau nhanh chóng chạy ra khỏi chiếc lều được bọc kín. Tất cả tộc nhân cũng đều đang chạy ra khỏi lều.

“Anh Mục!”

Gu’an cũng đã ra ngoài. Mục Trọng Hạ vội vàng chạy tới hỏi: “Có phải a huynh em đã trở về khyông?”

Gu’an: “Có lẽ vậy!”

“Ù ù ——”

Tiếng tù và cự ma tượng vang lên liên tiếp, thông báo cho các tộc nhân biết những chiến binh đã trở về. Trong bộ lạc, đuốc sáng rực. Mục Trọng Hạ bảo Gu’an dẫn Amunda đến phía trước, còn mình thì nặng nề chạy đến cửa lều của Terra gõ cửa: “Đại sư Taqilan, các chiến binh đã trở về!”

Taqilan đã tỉnh. Chỉ là cô không chắc có phải là người xuất chinh đã trở về hay không. Cô mặc quần áo rồi đứng bên cửa sổ nhìn ra, ngoài kia mọi người đang gọi nhau ầm ĩ, cô không hiểu nhiều tiếng Dimata, chỉ là tiếng tù và cứ khiến cô cảm thấy hồi hộp. Hy vọng là Terra đã trở về, lại lo sợ Terra không về.

Khi Mục Trọng Hạ ăn mặc như một quả bóng chạy tới, Taqilan đã nhìn thấy cậu. Taqilan đi đến bên cửa hỏi: “Có phải mấy người Terra đã trở về không?”

Mục Trọng Hạ: “Còn chưa rõ, nhưng có lẽ mọi người đều đã về. Tôi sẽ đi đón Tesir, cô có đi đón Terra không?”

Taqilan: “Chờ tôi chút.”

Taqilan cũng nhanh chóng quấn mình lại, cầm thêm hai chiếc giữ ấm tay, còn mang theo cả ống giữ ấm — đây vẫn là Mục Trọng Hạ dạy cô làm — rồi cùng với Mục Trọng Hạ ra phía trước đón chào những chiến binh cuối cùng đã trở về. Tiếng tù và cự ma tượng vẫn không ngừng lại, và còn có cả tiếng dã thú gầm vang vọng. Mục Trọng Hạ vừa đỡ Taqilan vừa nói nhanh: “Có lẽ là đoàn quân lớn đã trở về, đó là tiếng gầm của ma thú.”

Taqilan thở phào: “Cuối cùng cũng về rồi.”

Mục Trọng Hạ và Taqilan không đi tới phía trước nhất. Người quá đông. Cả hai cũng không cường tráng gì, dù có những người xung quanh đặc biệt bảo vệ họ, thì họ cũng không tiện chen vào đám đông phía trước. Tongxu và Uhagen cũng đã ra ngoài, tiếng động bên ngoài lớn như vậy, trừ khi hôn mê không tỉnh, không thì chắc chắn họ sẽ bị đánh thức. Gu’an dẫn Amunda nhưng cũng không đi ra phía trước.

Người đông, Gu’an giữ Amunda. Tongxu và Uhagen theo dòng người tìm tới, Uhagen còn đang tìm thầy, Tongxu thì thấy Gu’an ngay. Kéo Uhagen chen vào, Tongxu gọi: “Thầy!”

Mục Trọng Hạ: “Các anh cũng ra rồi. Có lẽ là Tesir bọn họ đã trở về.”

Uhagen: “Cuối cùng cũng đã trở về rồi.”

Tongxu gật đầu, y cũng nghĩ như vậy. Nhưng y lại di chuyển đến bên Gu’an, nói nhỏ: “Gu’an, để anh bế Amunda cho nhé.”

Kể từ khi Gu’an nhận món trang sức mình tặng, Tongxu nói chuyện trước mặt Gu’an đã trở nên trôi chảy hơn nhiều. Gu’an đáp: “Không sao, em bế được.”

Người quá đông, Gu’an bế Amunda cũng là vì sự an toàn của cậu bé. Những đứa trẻ trong bộ lạc đều được người nhà bế trên tay. Tongxu vẫn đưa tay ra: “Anh bế cho, em cứ chăm sóc đại sư Taqilan.”

Qingwa sợ lạnh nên không ra ngoài. Trong số những người xuất chinh, có người mà sư phụ cô vẫn luôn nhớ đến, nhưng cô thì không, nên cô không ra ngoài hòa mình vào không khí náo nhiệt. Gu’an nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn giao Amunda cho Tongxu. Uhagen và vài vệ sĩ đứng đầu bảo vệ thầy và đại sư Taqilan, hai người kia đang kiễng chân lên ngó ra.

Trong lòng Mục Trọng Hạ và Taqilan đều rất sốt ruột, Gu’an cũng cảm thấy hơi sốt ruột, nhưng không phải vì a huynh vẫn chưa xuất hiện, mà là lo bên ngoài lạnh như vậy, không biết anh Mục và đại sư Taqilan sẽ bị lạnh đến mức nào. Cô nói: “Anh Mục, em đi ra phía trước, anh và đại sư Taqilan ở đây đợi nhé.”

Mục Trọng Hạ: “Cũng được. A huynh của em và Terra cũng không chắc sẽ nghĩ chúng ta đang chờ ở đây.”

Bên ngoài quả thực quá lạnh, nếu cậu bị cảm thì Tesir còn phải lo lắng cho cậu.

Uhagen rất tinh ý, nhận bế Amunda, Tongxu liền nắm tay Gu’an: “Anh đi cùng em.”

Mục Trọng Hạ: “Gu’an, để Tongxu đi cùng em đi, người đông quá.”

Gu’an dưới khăn quàng khẽ mím môi, không từ chối.

Tongxu và Gu’an đi về phía trước, Mục Trọng Hạ nói: “Chúng ta cũng động đậy chút, đừng đứng yên.”

Taqilan bị cậu dẫn dậm chân tại chỗ.

Bộ lạc đã cử ba cự ma tượng ra trận, lần này lại chỉ có hai con quay về, một con còn ở bên bộ lạc thứ năm, sẽ về muộn hai ngày. Người ngồi trên lưng cự ma tượng dẫn đầu chính là Tesir. Những chiến binh ra trận được tộc nhân vây quanh, thủ lĩnh Mushka và đại phù thủy đã chờ bên ngoài lều thủ lĩnh.

Cự ma tượng tiến vào bộ lạc, Tesir ở trên cao đã có thể mơ hồ thấy vị trí lều thủ lĩnh, hắn mới lại thổi tù và, lệnh cho cự ma tượng dừng lại.

Tesir nhảy từ trên lưng cự ma tượng xuống, ngay lập tức, có người dắt ngựa chiến của hắn lại. Tesir cưỡi ngựa, Terra, Abiwo, Zhuotan nhanh chóng tới đứng sau lưng hắn. Đám đông tự động nhường đường, hoan hô Ưng Vương dẫn dắt bộ lạc đã giành được thêm một chiến thắng trong mùa tuyết và trở về an toàn. Hàng trăm chiến lợi phẩm theo sau đại quân, chính là thu hoạch của lần ra trận này.

“Grào——”

Muzai và Moxi mở đường phía trước. Các tộc nhân thấy người thân trở về an toàn, đều lao lên ôm chầm lấy họ. Lần ra trận này, vẫn có nhiều tộc nhân đã quay về trong vòng tay của Thần Tuyết. Nhưng niềm vui mà những chiến binh bộ lạc mang về sau một chiến thắng lớn vẫn vượt xa nỗi buồn do những người đã khuất để lại. Đây chính là vòng tuần hoàn bất biến của người Dimata.

“A huynh!”

Gu’an chạy lên phía trước thấy anh trai, liền gọi to rồi chạy tới. Mùa tuyết trước, khi gặp a huynh, cô đã khóc; lần này, cô đã mỉm cười. Muzai lao tới trước tiên, Gu’an xoa xoa cái đầu to của nó: “Anh Mục đang ở phía sau, nhanh lên!”

“Grào!”

Muzai gọi Moxi một tiếng, hai ma thú chạy biến.

Gu’an cũng không nói nhiều: “Anh Mục và đại sư Taqilan đều đang đợi ở phía sau.”

Tesir đưa tay kéo em gái lên ngựa, dẫn em gái đi gặp Mục Trọng Hạ. Tongxu bị bỏ lại còn chưa kịp buồn bã, đã bị Abiwo kéo lên ngựa.

Tesir và Terra đều sốt ruột muốn về gặp najia của mình, nên đều không xuống ngựa. Dưới ánh sáng của ngọn đuốc, Tesir nhanh chóng nhìn thấy bóng dáng Mục Trọng Hạ. Trời lạnh như vậy, gió lớn như vậy, mặc dù không có tuyết rơi, nhưng không khí vẫn lạnh quá mức. Dừng ngựa lại, ôm em gái xuống ngựa, Tesir chỉ kịp nhanh chóng dặn dò một câu: “Đưa Amunda và Muzai đi.”

Sau đó hắn bước nhanh tới, đẩy Muzai đang nhào vào Mục Trọng Hạ ra, rồi cúi xuống bế najia đang lao tới vào lòng, bước nhanh về phía lều, miệng nói: “Ngoài trời lạnh quá.”

“Tesir, em nhớ anh.”

Mục Trọng Hạ không sợ lạnh, cậu kéo chiếc khăn quàng xuống và hôn mạnh lên khuôn mặt lạnh giá của Tesir. Tesir bước đi vội vã hơn hẳn, hoàn toàn bỏ lại tiếng gầm của Muzai phía sau, giờ thì không ai được đến làm phiền hắn và najia thân thiết cả!

Tesir ôm Mục Trọng Hạ đi mất. Còn Taqilan thì khi Terra tiến lại gần, cô đã nhào vào lòng người ta: “Anh đã về.”

“Tôi đã về, đã hứa với em rồi, sẽ bình an trở về.”

Cũng khom người, Terra bế Taqilan đi về phía lều của anh. Phía sau anh, một con sói trắng tinh đi theo. Taqilan không để ý đến ma thú này, tim cô đập mạnh, cô không biết mình đang kỳ vọng hay sợ hãi điều gì.

Hai anh em Tesir và Terra đều không đi gặp thủ lĩnh, mà chỉ mang theo najia của mình rời đi. Gu’an dẫn Amunda, Abiwo dẫn Muzai và Moxi. Zhuotan và Tongxu, Uhagen ôm nhau xong, liền hào hứng kéo hai người nói về chuyến xuất chinh lần này của mình. Uhagen túm lấy Zhuotan, không nhịn được nói: “Để về rồi nói, bên ngoài lạnh chết được.”

Zhuotan hơi ngẩn ra, rồi cười lớn, tự mãn nói: “Bây giờ tôi chịu lạnh tốt hơn cả hai anh rồi nhá.”

Tongxu thì không được hưng phấn cho lắm, lúc Gu’an đi cũng không nói với y thêm một câu nào.

Bình Luận (0)
Comment