Mùa Hè Của Dimata - Neleta

Chương 12

Chương 12: Chúng ta là người một nhà.

Ba cha con Tesir, Abiwo và Armunda đều đang cúi đầu ăn. Gu’an và Mục Trọng Hạ đã ăn trái cây xong mà ba cha con vẫn đang quét nốt đĩa. Mục Trọng Hạ đang có tâm trạng trò chuyện, liền hỏi: “Gu’an, em ở một mình à?” Rõ ràng Abiwo và Amunda sẽ không sống cùng cô mình.

Gu’an: “Em ở cùng mỗ mụ.”

A?! Mục Trọng Hạ quay sang Tesir: “Sao anh không gọi cả mỗ mụ tới?”

Tesir: “Mỗ mụ sẽ không tới lều của ta ăn cơm.”

Nghĩ tới Tesir nói mỗ mụ là trách nhiệm của phụ thân hắn cùng hai người chú, Mục Trọng Hạ biết quan niệm này không thể trong thời gian ngắn thay đổi được. Nhập gia tuỳ tục, cậu cũng không muốn khiến mình trở nên quá đặc biệt, liền nói với Gu’an: “Vậy lát nữa em mang chút đồ hộp và hoa quả về cho mỗ mụ nhé.”

Gu’an lập tức lắc đầu: “Không cần.”

Mục Trọng Hạ: “Đây là anh đưa cho mỗ mụ, không liên quan gì đến Tesir.”

Gu’an rất cảm động, một lần nữa hy vọng anh trai mình và anh Hạ có thể bên nhau mãi mãi.

Mục Trọng Hạ lại hỏi Abiwo: “Sáng mai hai đứa dậy lúc mấy giờ?”

Abiwo: “Khi gà rừng gáy.”

Gu’an giải thích: “Khi gà rừng gáy thì đàn ông sẽ thức dậy, nhưng người già, trẻ em và phụ nữ thì không cần phải dậy.”

Mục Trọng Hạ nhìn Tesir nói: “Vậy ngày mai gà rừng gáy là anh cũng sẽ dậy sao?”

Tesir: “Em là người Eden, không cần phải dậy sớm.”

Gu’an gật đầu: “Anh Hạ không cần phải tuân theo quy tắc của bọn em.”

Mục Trọng Hạ hỏi: “Thế ngày mai Abiwo có đi không?”

Gu’an: “Vết thương của Abiwo vẫn chưa lành, nó không cần đi săn, nhưng vẫn phải dậy sớm.”

Vết thương của Abiwo vẫn chưa lành à? Mục Trọng Hạ không biết phải nói gì với Tesir nữa, Đi trên đường lâu như vậy, rõ ràng biết mình có rất nhiều thuốc, nhưng Tesir cũng chưa bao giờ đề cập đến vết thương của Abiwo với mình! Thấy Mục a phụ có vẻ không vui, Abiwo lập tức nói: “Con đã uống thuốc rồi, sẽ sớm khỏi thôi.”

Mục Trọng Hạ trịnh trọng nói: “Abiwo, Amunda, Gu’an, tôi có thuốc, không phải do Tesir đổi lấy, mà là của tôi. Nếu mọi người cần thì cứ nói. Chúng ta là một gia đình, hy vọng mọi người có thể tiếp nhận tôi, và tôi cũng mong rằng khi gặp khó khăn, mọi người có thể nghĩ đến việc đến tìm tôi.”

Đôi mắt Gu’an đỏ hoe vì xúc động: “Anh Hạ, anh thật tốt bụng, anh trai em có thể đưa anh về, thật tốt.”

Abiwo nghiêm trang đáp: “Con còn chưa dùng hết lọ thuốc mà thủ lĩnh ban thưởng, cảm ơn Mục a phụ.”

Amunda không nói gì.

Tesir: “Ta đã đưa thuốc mình được phân cho chúng.”

Nhưng Mục Trọng Hạ lại nói: “Sáng mai Abiwo và Amunda tới đây ăn nhé. Từ giờ trở đi, một ngày ba bữa cứ tới đây ăn.”

Abiwo: “Bọn con chỉ ăn hai bữa một ngày.”

Mục Trọng Hạ cười thật sâu: “Nhà chúng ta một ngày ăn ba bữa.”

Tesir: “Mục a phụ sẽ quyết định mọi việc trong nhà.”

Abiwo: “Con biết rồi.”

Mục Trọng Hạ nhìn Tesir, vẫn mỉm cười dịu dàng: “Gói một ít trái cây cho Abiwo và Amunda đi. Gói một ít cho Gu’an và mỗ mụ nữa, và nhớ đừng quên đồ hộp.” Nói xong, cậu vỗ nhẹ vào vai Tesir, Tesir liền đứng dậy đi lấy đồ.

Thấy anh trai mình ngoan ngoãn như vậy, Gu’an đột nhiên muốn cười, đồng thời cũng rất cảm động. Thảo nào anh trai nói anh ấy không phải là Misha, đúng là thực sự khác với Misha.

Sau khi lấy trái cây, Abiwo dẫn Amunda rời đi, Gu’an cũng rời đi. Trước khi rời đi, Tesir đưa cho Gu’an toàn bộ năm lọ thuốc giảm đau xương mà hắn đã nhận được. Sau khi mọi người về hết, Tesir nắm tay Mục Trung Hạ và hỏi: “Em không vui à?”

Mục Trọng Hạ ngẩng đầu nhìn Tesir nói: “Đâu có, tôi hiểu, rất nhiều quan niệm và quy tắc của các anh đều có liên quan đến môi trường sống, mọi người sẽ không và không muốn tạo gánh nặng cho người khác, cũng sẽ không thích người khác thêm gánh nặng cho mình. Tôi không có ý định thách thức quan niệm của người Dimata. Tôi chỉ muốn thực hiện một số thay đổi trong gia đình nhỏ của chúng ta. Tesir, tôi muốn coi Abiwo và Amunda như con mình, cũng hy vọng họ có thể thực lòng coi tôi như một a phụ khác. Tesir, tôi khao khát một gia đình bình thường và ấm áp.”

Tesir ôm Mục Trọng Hạ, dụi đầu cậu vào ngực mình, hiếm khi nói nhiều hơn: “Chúng sẽ coi em là một vị a phụ khác. Trọng Hạ, mùa tuyết rơi ở Yahan rất lạnh, sẽ không có trái cây và rau quả em thích, thịt cũng chỉ cung ứng ở mức thấp nhất. Tôi sẽ không để em đói hay lạnh, nhưng ta không thể hái trái cây em thích cho em, cũng không thể cho em thứ em muốn. Em phải giữ của hồi môn cho chính mình. Abiwo, Amunda và Gu’an đều là người Dimata và đều có khả năng sống sót ở Yahan.” Nhưng, em thì không.

Tim Mục Trọng Hạ bỗng đập nhanh hơn khi lần đầu nghe thấy Tesir gọi tên mình. Từ lời nói của Tesir, cậu cũng hiểu được nỗi lo lắng của Tesir và tại sao hắn không muốn cậu chia sẻ. Là một người ngoại lai, một người Eden được “nuông chiều”, mùa tuyết rơi của Yahan chắc chắn sẽ khó khăn với cậu. Một khi dùng hết của hồi môn, cậu sẽ chỉ có thể sống một cuộc sống đơn thuần như người Dimata. Tesir là dũng sĩ của bộ lạc thứ ba, nhưng dù có mạnh mẽ đến đâu, hắn cũng không thể cho Mục Trọng Hạ một cuộc sống như ở Eden được. Đối với Tesir, của hồi môn chính là lớp bảo vệ chắc chắn nhất của cậu.

Mục Trọng Hạ ôm chặt eo Tesir: “Cảm ơn anh đã nghĩ cho tôi, tôi sẽ cùng anh cố gắng. Tuy tôi là najia của anh, nhưng tôi cũng là đàn ông. Tôi không thể đi săn, nhưng tôi có thể làm những việc khác. Trồng trọt, nuôi dưỡng, tôi đều biết làm.”

Tesir: “Không cần.” Nếu Mục Trọng Hạ là người Dimata, vậy thì dù cậu có là najia của hắn thì cũng phải làm gì đó. Nhưng Mục Trọng Hạ là người Eden, cậu có quyền không làm gì cả và để hắn chăm sóc.

Không có ý định nói sâu vấn đề này hơn với Tesir, Mục Trọng Hạ buông Tesir ra và nói: “Tôi muốn đi tắm, không thể chịu được nữa rồi. Lấy cả hai bồn tắm ra đi, chúng ta cùng tắm.”

Tesir buông tay ra.

Lều của Tesir chắc chắn là lều được chú ý nhất ở bộ lạc thứ ba. Nhiều người để ý thấy Tesir đang xách nước vào lều và thắc mắc tại sao hắn lại xách nhiều nước như vậy. Tuy nhiên, không ai dám hỏi, mà với tính khí Tesir thì có hỏi hắn cũng sẽ không trả lời.

Hai chiếc máy sưởi khiến lều cực kỳ ấm áp, thậm chí Tesir còn thấy nóng. Sau khi Mục Trọng Hạ tự gội đầu, cậu cũng gội đầu cho Tesir. Toàn thân Tesir tr*n tr**, Mục Trọng Hạ nghiêm túc nghi ngờ hắn đang nhân cơ hội quyến rũ mình. Sau khi gội đầu cho Tesir, hai người lần lượt bước vào bồn tắm, Mục Trọng Hạ thoải mái đến mức r*n r*, khiến đôi mắt xanh như băng của Tesir sâu thẳm.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Mục Trọng Hạ cảm thấy như linh hồn mình cũng đã được gột rửa. Cậu đứng trong bồn tắm, xả sạch chậu nước cuối cùng từ đầu đến chân rồi bước ra khỏi bồn, dùng một chiếc khăn lớn lau đầu và người. Tắm trong lều vẫn hơi bất tiện, sau này vẫn phải xây một phòng tắm mới được. Tuy nhiên, việc thay thế lều của người Dimata bằng nhà gạch cũng vẫn là một dự án lớn và không thể vội vàng được.

Tesir cũng đi ra, lấy chiếc khăn tắm to mềm mại mà Mục Trọng Hạ đã chuẩn bị sẵn cho mình lau người. Mục Trọng Hạ mặc bộ đồ ngủ vào rồi nói: “Lại đây sấy tóc đi.”

Tesir tóc dài, Mục Trọng Hạ bảo hắn ngồi trước máy sưởi rồi sấy tóc. Tesir sợ nóng nhưng không sợ lạnh nên cứ vậy tr*n tr**. Tóc Tesir còn chưa khô, nhưng tóc Mục Trọng Hạ đã khô rồi. Tóc cậu cũng dài hơn một chút so lúc rời khỏi Eden. Mục Trọng Hạ cảm thấy mình cũng nên tuân theo phong tục địa phương và để tóc dài.

Tóc Tesir khô, Mục Trọng Hạ tắt máy sưởi. Cậu vừa đứng thẳng dậy thì đã có người ôm cậu từ phía sau và lại bật máy sưởi lên. Sau đó Mục Trọng Hạ ngẩng đầu, rồi bị bế ngang lên.

“Tesir!”

Dũng sĩ Dimata bế najia của mình sải bước đến chiếc giường đã được trải ngay ngắn, đặt người lên đó rồi đè lên. Trên đường về, Tesir mới chỉ làm cùng Mục Trọng Hạ hai lần. Giờ đã về lều của chính mình, Tesir không cần phải nhịn nữa.

“Ưm…”

Ngực bị m*t, phần th*n d*** bé nhỏ cũng bị nắm trong lòng bàn tay tuốt, h*m m**n của Mục Trọng Hạ nhanh chóng bị khơi dậy. Cậu lấy một cái chai từ dưới gối ra và đặt nó vào tay Tesir. Tesir ngẩng đầu.

Đôi mắt Mục Trọng Hạ tràn đầy x**n t*nh, nói: “Dầu bôi trơn đó, em mang rất nhiều.”

Yết hầu Tesir cuộn lên xuống, mở nắp chai.

“Ahhh—— “

Trong lều của Tesir, Mục Trọng Hạ đang bị lật qua lật lại như một chiếc bánh kếp trong chảo rán. Có dầu bôi trơn, Tesir thẳng tiến. Khi ở trên giường, hắn luôn nóng nảy và mạnh mẽ. Nếu là phụ nữ thì nhất định sẽ không chịu nổi sự tàn bạo của Tesir, nhưng Mục Trọng Hạ là nam, cậu chỉ cảm thấy đủ k*ch th*ch.

Trong lều riêng, Mục Trọng Hạ đã tắm sạch sẽ và hoàn toàn thả lỏng. Cậu vòng tay qua cổ Tesir, ngồi trong vòng tay hắn rồi vặn vẹo lên xuống. Sự chủ động này k*ch th*ch đến nỗi mắt Tesir như xanh hơn. Hắn ôm cậu đứng dậy, dùng thân thể cường tráng của mình làm chỗ dựa rồi đâm mạnh vào cậu đến mức nước suối tuôn ra không ngừng, còn lớn tiếng r*n r*.

Lần đầu tiên hắn chiếm hữu Mục Trọng Hạ là để có được “chiến lợi phẩm” của mình càng sớm càng tốt, bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy Mục Trọng Hạ, Tesir đã không muốn buông tay.

Lần thứ hai chiếm hữu Mục Trọng Hạ là vì hắn muốn dùng thủ đoạn này ép cậu ở lại, ngăn cậu nghĩ tới việc quay về.

Lần này, Tesir không có mục đích. Trách nhiệm và nghĩa vụ của hắn là chiếm hữu najia của mình rồi làm cậu sung sướng. Tesir ôm Mục Trọng Hạ từ đầu lều này sang đầu bên kia, sau đó đặt Mục Trọng Hạ lên một trong những chiếc rương thuật pháp của cậu rồi ra sức cắm rút.

Đối với các chiến binh Dimata có najia, ban đêm tình cảm mãnh liệt trong lều là chuyện bình thường. Nhưng tiếng la hét phát ra từ lều của Tesir khiến ai nghe thấy cũng phải ghen tị. Tình cảm giữa Tesir và najia người Eden của hắn tốt quá, làm sao Tesir có thể chiếm được trái tim của một người Eden vậy chứ?

Giọng Mục Trọng Hạ trở nên khàn khàn. Thế cậu mới biết, thì ra hai lần trước Tesir đã kiềm chế. Nếu buông thả theo d*c v*ng thì đúng là hoàn toàn không phải con người! Trước khi bất tỉnh, cậu nghĩ, liệu sáng mai mình có thể dậy nấu ăn cho ba cha con Tesir được không?

Mục Trọng Hạ bị Tesir nuốt chửng hai lần, đã ngủ quên mất. Tesir quấn mình trong chiếc áo choàng bằng da thú rồi chuẩn bị hai bồn tắm. Khi hoàn thành công việc của mình và đặt lại hai chiếc bồn tắm vào rương thuật pháp thì trời đã khuya. Tesir tắt máy sưởi, lên giường, ôm najia, nội tâm thoả mãn.

Gà rừng đã gáy nhưng ngoài lều vẫn còn tối, Tesir mở mắt. Người trong ngực hắn vẫn đang ngủ say, không có phản ứng. Tesir mặc quần áo, cạo râu bằng dao cạo mà Mục Trọng Hạ đưa cho mình rồi rời khỏi lều, đi đến lều của Abiwo và Amunda. Đêm Muzai cũng ngủ bên này. Thực ra, đàn ông Dimata không ngại có ma thú đồng hành bên cạnh lúc họ l*m t*nh với najia của mình. Nhưng Tesir sợ Mục Trọng Hạ sẽ ngại nên đã thỏa thuận trước với Muzai để nó sang ngủ cùng bọn Abiwo.

Abiwo đã dậy rồi, Amunda còn đang ngủ, có lẽ tối qua quá hưng phấn nên ngủ muộn một chút. Tesir thì thầm: “Mục a phụ của con đêm qua ngủ muộn, con tự nấu đồ ăn, ta đi đây. Đừng để ai làm phiền em ấy.”

“Con sẽ bảo vệ Mục a phụ.”

Tesir rời đi, còn mang theo Muzai.

Khi Mục Trọng Hạ tỉnh lại thì trong lều sáng rõ, hiển nhiên là sáng rồi. Không chỉ không nghe thấy tiếng gà rừng gáy, mà thậm chí cậu còn không biết Tesir rời đi khi nào. Đúng là nói trước bước không qua mà, chỉ nghĩ cả nhà nên cùng nhau ăn cơm mà quên cân nhắc xem sáng mai mình có dậy được hay không. Sau đêm qua, cậu thực sự lo lắng về việc mình có thể dậy đúng giờ vào buổi sáng.

Cơ thể hơi đau nhức, nhất là ở chỗ nào đó, nhưng tinh thần rất sảng khoái. Tesir trên giường thật dã man, nhưng cũng không chỉ biết sướng mỗi mình. Không thể phủ nhận, sự man rợ của Tesir cũng có lý do riêng của nó, bởi vì cậu đã chiều theo sự man rợ của hắn, còn hợp tác rất tốt luôn!

Ngây người một hồi, Mục Trọng Hạ ngồi dậy. Máy sưởi đang bật, rõ ràng là Tesir đã làm. Bản thân Tesir chính là một chiếc máy sưởi, ban đêm có hắn thì đâu cần dùng đến máy sưởi nữa. Mục Trọng Hạ luôn biết, bên dưới khuôn mặt lạnh lùng vô cảm của Tesir là một trái tim tinh tế. Có lẽ vì mẹ ruột qua đời sớm và người Dimata lại có yêu cầu cao đối với đàn ông nên Tesir mới hình thành tính cách như vậy.

Mục Trọng Hạ hoàn toàn khỏa thân, cậu cầm lấy chiếc áo ngủ bên cạnh mặc vào rồi mới ra khỏi chăn. Tối hôm qua đi ngủ, cậu vẫn nhớ là chưa dọn dẹp bồn tắm. Bây giờ dù trong lều cũng không ngăn nắp lắm, những gì cần cất đi cũng đều được cất rồi. Nghĩ người đàn ông đã làm những điều này mà không hề phàn nàn sau khi cậu chìm vào giấc ngủ. Mục Trọng Hạ đi đến mở rương thuật pháp chứa bồn tắm ra, quả nhiên bên trong có hai cái bồn tắm thuật pháp.

Lúc này hẳn Tesir đã đi từ sớm rồi. Từ giờ trở đi, tốt nhất là nên chuẩn bị đồ ăn sáng hôm sau từ tối hôm trước, nếu không dậy được thì Tesir cũng không đến mức ra ngoài mà thiếu đồ ăn. Trong bồn thuật pháp có nước sạch, chắc chắn Tesir đã chuẩn bị sẵn. Mục Trọng Hạ ngày càng yêu người đàn ông này. Hắn không chỉ đẹp trai, cường tráng, hàng to xài tốt thận khoẻ mà còn biết cách ân cần chiều chuộng. Nếu như ở thế giới trước kia thì làm gì đến lượt cậu. Mục Trọng Hạ vui vẻ, cảm thấy mình đúng là lời to. Còn về phần điều kiện sống tồi tàn, Mục Trọng Hạ tự động bỏ qua. Cậu, một người đàn ông trưởng thành, sợ gì chứ? Nếu không có một cuộc sống tốt đẹp thì hãy tạo ra nó!

Mở bồn thuật pháp ra, chẳng mấy chốc nước trong bồn đã nóng. Mục Trọng Hạ rửa mặt đánh răng, lại lấy bình thuật pháp trong rương ra pha một ít nước nóng để uống. Ngoài cửa vang lên một giọng nói: “Mục a phụ, cha dậy chưa?”

Mục Trọng Hạ: “Dậy rồi.”

“Vậy con vào nhé.”

“Mời vào.”

Mục Trọng Hạ nhấc thùng nước thải sang một bên. Abiwo bước vào cùng Amunda. Ban đầu cậu bé rất ngạc nhiên vì trong lều hơi nóng, nhưng sau khi nhìn thấy bộ đồ mà Mục a phụ đang mặc, cậu bé lập tức cúi đầu xuống tránh. Thấy vậy, Mục Trọng Hạ nhìn bộ đồ ngủ của mình, rồi mới sực nhớ ra thân phận của mình trong gia đình này. Cậu nói: “Abiwo, lấy giúp ta một ít sữa thú Mangmu được không?”

“Vâng.”

Abiwo đưa em trai mình ra ngoài. Mục Trọng Hạ vỗ vỗ mặt, xem ra sau này cậu không thể hành động vô tư như một người đàn ông thuần khiết trước mặt Abiwo được rồi.

Mục Trọng Hạ lấy quần áo trong rương ra mặc vào, sau đó đi tất và dép. Khi nước trong ấm đã nóng, cậu lấy một hộp bánh yến mạch và một miếng thịt xông khói trong rương ra.

Khi Abiwo quay lại, Mục Trọng Hạ đã chuẩn bị xong… bữa trưa. Mục Trọng Hạ mời Abiwo và Amunda ăn cùng, Abiwo nói họ đã ăn rồi. Mục Trọng Hạ: “Ăn rồi thì cũng ăn thêm chút nữa đi, cứ ngồi xuống đã.”

A phụ đã nói chuyện nhà phải nghe lời Mục a phụ, tức là gián tiếp bảo họ nghe theo Mục a phụ. Abiwo bế Amunda và ngồi xuống trước mặt Mục a phụ. Mục Trọng Hạ múc cho Abiwo và Amunda mỗi người một bát cháo yến mạch. Bánh yến mạch ở đây có hơi giống yến mạch ăn liền, ngâm vào nước sôi là có thể ăn ngay. Ở Eden, thực phẩm chủ yếu của dân thường là bột mì, yến mạch và khoai lang. Gạo trắng rất đắt đỏ, chỉ có quý tộc và người giàu mới coi gạo trắng là lương thực chủ yếu hàng ngày. Ngược lại, bột yến mạch là thứ mà giới quý tộc và những người giàu có không thích vì nó có vị rất tệ.

Cháo yến mạch, thịt hộp tối qua chưa ăn hết, giăm bông nướng lát và khoai lang chiên, với một chút nước sốt nóng. Bữa trưa rất đơn giản, nhưng cả Abiwo và Amunda đều ăn ngon lành. Yahan lạnh giá nên thực ra, người dân Dimata rất thích ăn đồ cay và uống rượu nóng, nhưng những thứ này cần phải được “nhập khẩu” từ Eden.

Mục Trọng Hạ ăn một thìa cháo, hỏi: “Abiwo, khi nào cha con mới về?”

Abiwo: “Trước khi trời tối.”

Tức là một ngày nhỉ.

“Anh ấy có mang theo lương khô không?”

Abiwo: “Một chiến binh đi săn sẽ giết con mồi của mình và ăn thịt nó.”

Tức là không mang theo gì mà vào rừng săn bắt và ăn thịt. Có vẻ như sau này cậu thực sự cần phải chuẩn bị đồ ăn từ tối hôm trước rồi. Mục Trọng Hạ lại hỏi: “Hôm nay con có bận không?”

Abiwo lắc đầu: “Cho đến khi vết thương bình phục, con không cần đi săn.”

Abiwo cũng muốn đi săn… Mục Trọng Hạ không nhìn thấy trên người Abiwo có vết thương rõ ràng nào, nhưng đã lâu như vậy mà chưa lành, xem ra cậu bé đã bị nội thương. Cậu hỏi: “Bây giờ con đã thấy khỏe hơn chưa?”

“Con sẽ sớm ổn thôi.” Abiwo mạnh mẽ nói.

Mục Trọng Hạ nghĩ nghĩ rồi nói: “Ta muốn trồng thứ gì đó, cần một ít đất, có dễ lấy không?”

Abiwo: “Sắp đến mùa tuyết rồi.” Dừng một chút, cậu bé nói thêm, “Sẽ chết cóng mất.”

Mục Trọng Hạ: “Ta không trồng ở ngoài, ta trồng trong lều, ta có máng trồng rồi.”

Mắt Abiwo hơi sáng lên: “Còn có thể trồng trong lều được ư?”

Mục Trọng Hạ: “Chỉ cần nhiệt độ thích hợp là có thể trồng cây. Máng trồng cây của ta có thuật pháp công năng, lại có máy sưởi nên không vấn đề gì đâu.”

Abiwo vui mừng: “Vậy bây giờ con đi lấy đất!”

“Đừng vội, cơm nước xong đã.”

Thấy anh trai tăng tốc ăn, Amunda cũng bắt đầu ăn nhanh hơn. Sau khi ăn xong, Abiwo lau miệng rồi dẫn em trai đi. Mục Trọng Hạ vốn muốn hỏi đi vệ sinh ở đâu mà cũng chưa kịp. Tối qua đã dùng thùng xí, nhưng ban ngày thì không hợp. Mục Trọng Hạ nghĩ Abiwo và Amunda  sẽ không quay lại sớm như vậy, bèn cầm giấy lụa, bọc nó trong áo choàng, đi đôi giày bông mà cậu mang theo ra khỏi lều.

Bình Luận (0)
Comment