Chương 128: Xáo trộn
Mục Trọng Hạ và Abiwo ra ngoài, liền thấy Misha đang nắm tóc của Zhela, dao gặp thuật pháp trong tay kề sát cổ Zhela. Tóc Misha rối bù, quần áo rách nát, tay chân còn mang thương tích. Không biết cô ta đã lén lút vào đây bằng cách nào, lại còn bắt được Zhela. Những tộc nhân ở gần lều thủ lĩnh cầm vũ khí vây quanh Misha, nhưng cô ta đang kề dao găm thuật pháp vào Zhela nên mọi người đều do dự không dám hành động. Misha có thân hình cao lớn, cao hơn Zhela gần một cái đầu. Ngón tay cô ta đặt ngay trên viên đá khởi động trận pháp, chỉ cần cô ta khởi động, Zhela sẽ là người đầu tiên bị ngọn lửa từ dao găm thuật pháp thiêu đốt.
Moxi gừ một tiếng về phía Misha, nhưng trong mắt Misha chỉ có Mục Trọng Hạ, là ánh mắt đầy hận thù muốn nuốt chửng cậu. Mục Trọng Hạ được Abiwo bảo vệ, đi đến chỗ cách Misha khoảng mười bước, Zhela lớn tiếng kêu lên: “Mục đại sư! Ngài đừng lại đây! Cứ kệ tôi!”
Misha kéo mạnh tóc Zhela, con dao sắc lẹm để lại vết máu trên mặt Zhela. Mục Trọng Hạ thì thầm nhanh với Abiwo hai câu, rồi vòng qua Abiwo đang chắn trước mặt, từng bước tiến về phía Misha. Những chiến binh vây quanh Misha lập tức thu hẹp vòng vây, dao trong tay Misha kề sát cổ Zhela, lớn tiếng quát: “Lùi lại! Nếu các người lại gần, tôi sẽ đâm mù mắt bà ta!”
Mục Trọng Hạ giơ tay lên: “Mọi người đừng lại gần.”
Mắt Zhela đã có ánh nước, bà thấp giọng nói: “Mục đại sư, tôi chết cũng không sao, nhưng ngài là chim tuyết nhung của bộ lạc, nếu ngài bị thương vì tôi, tôi sẽ trở thành tội nhân của cả bộ lạc!”
“Bà im miệng!”
Misha đã đâm một nhát dao vào vai Zhela, khiến bà kêu thảm một tiếng rồi lại im bặt. Mục Trọng Hạ nhanh chóng bước về phía Misha. Các chiến binh vội bước lại, không cho cậu tiến gần hơn.
Mục Trọng Hạ: “Mọi người tránh ra, tôi muốn nói chuyện với Misha.”
Abiwo đứng cách Mục Trọng Hạ năm bước, ra hiệu cho những tộc nhân xung quanh tránh ra. Những tộc nhân không muốn, nhưng cũng phải tránh sang hai bên, Mục Trọng Hạ chậm rãi tiến tới trước mặt Misha, một tay vẫn để trong túi.
Misha tức giận nhìn chăm chăm vào Mục Trọng Hạ, nhìn gương mặt tinh tế xinh đẹp nhưng lại ở trên thân hình của một người đàn ông kia. Trước mặt người đàn ông Eden này, Misha không muốn thừa nhận, bản thân cảm thấy xấu hổ. Điều khiến cô ta không thể chấp nhận hơn cả là, Tesir thích cậu, thích “người đàn ông” này!
Áo khoác mỏng trắng của Zhela đã bị máu nhuộm đỏ một bên. Mục Trọng Hạ hỏi: “Tại sao cô lại ghét tôi như vậy?”
Misha giương cằm lên, khinh bỉ nhìn người đàn ông Eden thấp bé trước mặt: “Amunda của tao đâu? Mày, tên đàn ông độc ác mày đã đưa nó đi đâu?!”
Cô ta sẽ không thừa nhận, mình đang ghen tỵ với người đàn ông này!
Mục Trọng Hạ: “Cô yêu Tesir, không thể chấp nhận việc anh ấy yêu tôi, vì vậy cô ghét tôi, tôi đoán có đúng không?”
Misha lập tức bị lời nói của cậu chọc giận: “Mày, thằng đàn ông Eden chết tiệt!”
Misha giằng tay khỏi Zhela, ngọn lửa màu xanh từ dao trên tay bùng lên, đâm vào Mục Trọng Hạ. Mục Trọng Hạ cúi người tránh Misha, tay trong túi rút súng điện, tay trái nắm cổ tay Misha, tay phải giữ súng điện chính xác kề vào mặt cô ta. Cơ thể Misha run lên một chút, con dao trong tay rơi xuống. Abiwo hành động nhanh hơn, vung dao lên, Misha bị điện giật đến mức không kịp cảm nhận đau đớn, cánh tay cầm dao găm thuật pháp của cô ta đã rơi trên mặt đất.
Mục Trọng Hạ chỉ thấy máu phun ra, ngay sau đó đã bị Abiwo che mắt từ phía sau, rồi nhanh chóng được đưa ra khỏi phạm vi tấn công của Misha. Các chiến binh và tộc nhân của lãnh địa thủ lĩnh lập tức lao vào bắt giữ Misha, trong khi một số người khác vội vàng đi chăm sóc Zhela bị thương. Abiwo che mắt Mục a phụ rồi đưa cậu trở lại lều, để lại Moxi trông chừng Mục a phụ, Abiwo lại ra ngoài. Bên ngoài lều, những cận vệ của lãnh địa thủ lĩnh đã vây quanh lều của Mục Trọng Hạ, bảo vệ cậu nghiêm ngặt. Để Misha xông vào lãnh địa thủ lĩnh, đó là sự thiếu sót của họ!
Thỉnh thoảng có tiếng nổ vang lên, nhưng hiện tại, đây chắc chắn là nơi an toàn nhất, Mục Trọng Hạ cũng không quá lo lắng. Mặc dù có 1000 lính đánh thuê, nhưng Mục Trọng Hạ tự tin vào bộ giáp và những quả lựu đạn cùng mìn mà mình đã thiết kế và dẫn dắt sản xuất. Cậu không khỏi cảm thấy may mắn, sau khi đại quân trở về, cậu vẫn cho người làm một số lựu đạn và mìn phòng khi cần thiết, nếu không trong trận chiến này, cậu hoàn toàn không còn tâm trí đâu mà chế tạo lựu đạn và mìn, bộ lạc cũng sẽ thiếu tự tin hơn. Chỉ có điều, sau khi trải qua trận này, Mục Trọng Hạ thầm quyết tâm. Lựu đạn và mìn vẫn còn rất ít. Lần này Eden chỉ cử lính đánh thuê, nhưng lần sau có thể sẽ là quân đội chính quy. Thân thể này của cậu là của người Eden, nhưng linh hồn của cậu thuộc về YYahan, thuộc về bộ lạc thứ ba, cậu không thể ngồi yên nhìn người Eden lật đổ sự ổn định của YYahan, làm rối loạn sự yên bình của người Dimata.
Mục Trọng Hạ biết một chút võ thuật phòng thân, lần này Misha lại không đề phòng, coi thường cậu, nên mới dễ dàng bị cậu tóm gọn. Nhưng cho dù là Tesir bị phục kích, hay sự căm ghét của Misha đối với cậu, đều khiến Mục Trọng Hạ nhận ra, bộ lạc thứ ba vẫn cần mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ đến mức dù có người hận không thể cho cậu và Tesir chết ngay lập tức, thì cũng không dám dễ dàng gây sự với họ.
Mục Trọng Hạ lặng lẽ suy ngẫm trong lều. Moxi ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cậu. Mục Trọng Hạ xoa đầu Moxi, tạm thời không gỡ bỏ bộ giáp trên người nó. Một người một thú trong lều cũng ăn chút gì đó để lấp bụng. Cho đến khi trời dần tối, Abiwo với những vết máu trên người mới trở lại lều. Thấy máu trên người Abiwo, Mục Trọng Hạ vội vàng đứng dậy, Abiwo lập tức nói: “Mục a phụ, không phải máu của con.”
Mục Trọng Hạ tiến lại kiểm tra kỹ lưỡng, thấy Abiwo không có vết thương nào, chỉ là quần áo bị rách, mới hỏi: “Con còn đi ra ngoài nữa không?”
Abiwo: “Không đi nữa, bộ lạc đã an toàn.”
Mục Trọng Hạ: “Zhela thế nào? Có nặng không?”
Abiwo: “Uống thuốc nên đã ngừng chảy máu, mấy người nói không bị gãy xương, vết thương trên mặt cũng đã bôi thuốc.”
Mục Trọng Hạ: “Còn a phụ con thì sao?”
Abiwo: “A phụ dẫn Hùng Ưng Vệ đến bộ lạc thứ hai rồi.”
Zhela không gặp nguy hiểm đến tính mạng, Tesir có vẻ cũng không sao, Mục Trọng Hạ không hỏi gì thêm nữa. Cậu bảo Abiwo đi tắm, mình thì chuẩn bị bữa tối, cũng nhân tiện gỡ bỏ giáp của Moxi. Đã mặc giáp cả ngày, Moxi mạnh mẽ lắc lắc thân mình, vận động một chút.
Khi Abiwo tắm xong về đến lều, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức. Nhìn thấy người đang nấu ăn bên nồi, Abiwo chỉ cảm thấy hạnh phúc, cuộc sống có “a mỗ” thật là hạnh phúc.
Mục Trọng Hạ làm bánh phô mai, canh thịt, còn cả đồ hộp tự làm và thịt nướng, nói chung là toàn món nhiều thịt. Tesir đã đi tới bộ lạc thứ hai, có vẻ hôm nay sẽ không về. Sau khi nấu ăn xong, hai cha con và Moxi ăn cơm trong im lặng, nhưng tâm trạng của Mục Trọng Hạ không được tốt lắm, những gì xảy ra hôm nay vẫn ảnh hưởng đến cậu.
Thấy Mục a phụ không có tâm trạng ăn uống, Abiwo cũng ăn chậm lại, nói: “Mục a phụ, a phụ sẽ không sao đâu.” Y chỉ nghĩ Mục a phụ đang lo lắng cho sự an toàn của a phụ.
Mục Trọng Hạ hỏi: “Trong bộ lạc có cự ma tượng nào bị thương không?”
Abiwo trả lời: “Không. Hai cự ma tượng mà bộ lạc thứ nhất và thứ hai mang đến đã chết hai con, còn hai con bị thương, đang được bộ lạc chăm sóc. A phụ đã cho cự ma tượng bị thương uống thuốc, nói khi lành lại thì chúng sẽ thuộc về bộ lạc chúng ta.”
Mục Trọng Hạ gật đầu, nhưng không thấy vui vẻ gì, cậu nghĩ đến cự ma tượng bị mù một mắt và đã đuổi theo họ. Dù chết thì cự ma tượng đó cũng nên chết trong cuộc chiến với dã thú hoặc chết già, chứ không phải chết vì sự tham lam của những người bạn đồng hành mà đáng lẽ ra phải bảo vệ chúng.
Abiwo mím môi: “Mục a phụ, cha đừng buồn.”
Mục Trọng Hạ thở dài: “Cha không buồn, mà cảm thấy hai cự ma tượng đã chết là do bị những người bạn mà chúng tin tưởng phản bội, lẽ ra chúng sẽ không phải chết.”
Abiwo nói: “A phụ sẽ không để cự ma tượng của bộ lạc chúng ta bị phản bội.”
Mục Trọng Hạ: “Cha tin a phụ con, cũng tin thủ lĩnh và các tộc nhân trong bộ lạc.” Nghĩ một chút, cậu hỏi: “Misha đâu?”
Nét mặt Abiwo lập tức lạnh lùng, rõ ràng là không muốn nhắc đến người phụ nữ đó.
Mục Trọng Hạ: “Cô ta là mẹ ruột của Amunda, nếu cô ta chưa chết, thì hãy chờ a phụ của con về rồi hỏi ý anh ấy, đừng ngược đãi cô ta, hãy điều trị cho cô ta.”
Một lúc sau, Abiwo mới ậm ừ một tiếng, rồi đứng dậy mặc quần áo đi ra ngoài, hiển nhiên là để truyền đạt ý của Mục Trọng Hạ. Khi Abiwo trở lại, Mục Trọng Hạ không hỏi về chuyện hôm nay nữa, mà tập trung ăn cơm cùng y.
Bầu không khí trong lãnh địa thủ lĩnh không quá căng thẳng, chỉ có điều tất cả những người đàn ông và phụ nữ có khả năng chiến đấu đều luôn sẵn sàng. Tiếng tù và cũng thỉnh thoảng vang lên ở rìa bộ lạc.
Chỉ ở trong lều một ngày, hôm sau, Mục Trọng Hạ đã đến xưởng luyện kim của mình. Những quả lựu đạn đã làm sẵn được đóng vào hộp. Trong chiến đấu, lựu đạn tiện lợi và thực dụng hơn mìn, Mục Trọng Hạ đã dồn hết sức lực vào việc sản xuất lựu đạn. Khi một hộp lựu đạn được làm xong, sẽ có người nhanh chóng mang đi. Mục Trọng Hạ cũng nhận ra, cuộc xung đột giữa các bộ lạc lần này sẽ không dễ dàng kết thúc.
Công việc của Mục Trọng Hạ vẫn cứ kéo dài. Cho đến khi Tesir dẫn theo quân đội của bộ lạc thứ ba, thứ tư và thứ năm trở về, cậu mới bàng hoàng nhận ra đã trôi qua hơn hai mươi ngày. Khi trở về, như thường lệ, hắn không lập tức đến gặp thủ lĩnh mà hỏi xem Mục Trọng Hạ ở đâu rồi vội vã đến xưởng luyện kim. Thấy najia của mình, thấy em gầy đi, toàn thân vẫn hơi của khói thuốc súng và mùi máu nồng nặc, Tesir ôm chầm lấy Mục Trọng Hạ, rồi quay người đi ra ngoài.
Mục Trọng Hạ nắm nhẹ lên vai Tesir, hỏi: “Anh có bị thương không?”
Tesir: “Không.”
Biết nếu có thì Tesir cũng sẽ không nói, vì dù bị thương nhẹ thì cũng đã uống thuốc, kết hợp với thuốc trị thương rồi sẽ nhanh chóng khỏi. Cậu lại nhìn kỹ sắc mặt Tesir, không thấy vẻ xanh xao hay mệt mỏi thì mới yên tâm.
Mục Trọng Hạ hỏi: “Mọi chuyện đã kết thúc chưa?”
Tesir: “Chuyện của YYahan đã kết thúc.”
Mục Trọng Hạ hiểu ý Tesir, Tesir: “Bảy ngày nữa, các dũng sĩ Yahan sẽ lên đường đến Eden.”
Trong lòng Mục Trọng Hạ đột nhiên hơi chấn động: “Dũng sĩ Yahan?”
Có ý gì?
Tesir không giải thích. Hắn bế Mục Trọng Hạ lên ngựa, trực tiếp cưỡi ngựa đưa người đến chỗ tắm. Tesir cũng biết mình bây giờ bẩn đến mức nào, hắn cần Mục Trọng Hạ tắm cho mình. Mục Trọng Hạ không từ chối.
Trong bồn tắm đầy hơi nước, sau khi thỏa mãn, hai người ôm nhau một lúc lâu không nói gì. Mục Trọng Hạ v**t v* cơ thể Tesir, kiểm tra xem trên người hắn có vết thương nào mới không. Lúc này, Tesir mới cất giọng khàn khàn sau khi đắm say, nói: “Sakosa và Dan Ega đã chết.”
Bàn tay Mục Trọng Hạ đang v**t v* cơ thể Tesir chợt dừng lại.
Tesir: “Anh sẽ không để chúng sống sót.”
Mục Trọng Hạ ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ lạnh lùng không hề che giấu trong đôi mắt xanh của Tesir, đó là sự lạnh lùng chỉ dành cho kẻ thù. Tesir: “Chúng muốn làm hại najia của anh.”
Vậy nên, chúng phải chết.
Mục Trọng Hạ nuốt nước bọt, khàn giọng hỏi: “Bộ lạc thứ nhất và thứ hai thì sao? Họ sẽ không chấp nhận việc thủ lĩnh của họ bị bộ lạc thứ ba g**t ch*t.”
Tesir: “Không còn bộ lạc thứ nhất và thứ hai nữa.”
Đôi mắt Mục Trọng Hạ trừng to.
Tesir cúi đầu chiếm lấy đôi môi cậu, rất nhanh, nụ hôn trở nên mãnh liệt. Cơ thể chưa kịp lắng lại đã bị những ngón tay m*n tr*n, rất nhanh, vật thô dài thay thế những ngón tay, thô bạo và vội vàng xâm nhập vào cơ thể cậu. Trong chuyện t*nh d*c, Tesir luôn nóng vội. Hay nói cách khác, trước mặt Mục Trọng Hạ, hắn luôn không kìm chế được d*c v*ng của mình, lúc nào cũng tỏ ra gấp gáp, khẩn trương, như thể có làm thế nào cũng không đủ.
Mục Trọng Hạ đã quen với sự nóng vội của Tesir, cậu thả lỏng cơ thể phối hợp. Vẫn còn dư âm của kh*** c*m, dịch tiết khúc dạo đầu nhanh chóng tiết ra, Tesir phát ra tiếng gầm gừ, ánh mắt xanh thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng mang tính sát phạt. Cự ma tượng đuổi theo chiến mã của Abiwo, najia yêu quý của hắn đang ở trên lưng ngựa. Hắn biết rõ, bộ lạc thứ nhất và thứ hai muốn giết mình, nhưng đối phương lại còn có ý định làm hại Mục Trọng Hạ! Tuyệt đối không thể tha thứ!
Tesir sẽ dịu dàng bảo vệ Mục Trọng Hạ, giữ em trong tay mình, và em sẽ an toàn. Yahan không cần bộ lạc thứ nhất và thứ hai, Yahan có thể có vô số bộ lạc, nhưng chỉ có một bộ lạc “thứ nhất.”
Hai người trong bồn tắm hôn nhau cuồng nhiệt, dùng thân thể gắn bó chặt chẽ nhất để giải tỏa nỗi lo âu mà ngày hôm đó mang lại. Hắn m*t n*m v* đang run rẩy trên ngực Mục Trọng Hạ, bàn tay lớn để lại dấu ấn của mình trên cơ thể trắng trẻo của đối phương, môi lưỡi liên tục l**m láp những dấu răng trên vai. Tesir muốn nuốt Mục Trọng Hạ vào bụng, hòa vào máu thịt mình…
Cơ thể tiếp tục xâm nhập, Mục Trọng Hạ kêu lên một tiếng nhỏ rồi nặng nề ngủ say. Cảm giác mệt mỏi và thỏa mãn của cơ thể, và cả sự thả lỏng tinh thần khiến cậu quên hết mọi thứ, biết người đàn ông đã trở về, và hắn sẽ xử lý mọi chuyện ổn thỏa.
Muzai được Abiwo tắm rửa sạch sẽ nằm bên cạnh Mục Trọng Hạ, lười biếng đưa ánh mắt sang bạn đồng hành của mình. Tesir chỉnh đốn lại y phục, bước nhanh ra khỏi lều.
Mục Trọng Hạ đang ngủ say nên không biết, lúc này trong lều thủ lĩnh, một cuộc đàm phán có thể thay đổi cán cân quyền lực của Yahan đang chờ Tesir đến. Còn bên ngoài lều thủ lĩnh, xác chết của những lính đánh thuê Eden đang bị chất thành đống.