Chương 131: Nhiều bên cùng hành động
Quốc vương Elis của Eden đang nổi cơn thịnh nộ trong cung điện của mình. Đại hoàng tử Kedel, Tể tướng Doman, Đại công tước Aura, tân chủ tịch hiệp hội cơ khí Eden, Zidsha, chủ tịch hiệp hội lính đánh thuê William, Bộ trưởng tài chính Gaul, và nhiều quan chức có quyền lực khác của vương quốc Eden đều đang đứng trong văn phòng của Quốc vương Elis, vẻ mặt ai cũng không vui. Hiện tại, không chỉ quận Ailin đang hỗn loạn, mà tỉnh Piz thuộc quận Ailin cũng đã rối ren. Nếu quân đội Yahan tấn công vào Ailin, những chiến mã vô địch của họ sẽ nhanh chóng chiếm lĩnh tỉnh Piz, và toàn bộ tỉnh Piz sẽ rơi vào gót giày của quân đội Dimata.
Tám vạn chiến binh Dimata, nghe có vẻ không nhiều, Eden hoàn toàn có thể điều động mấy chục vạn quân. Nhưng đó chỉ là lợi thế về mặt số lượng. Khi hai bên thực sự giao tranh, không biết bao nhiêu quân lính Eden sống sót. Việc quân đội Dimata đến lần này hoàn toàn là một thảm họa, một thảm họa không nên xảy ra. Elis đã mắng chửi bộ trưởng tài chính một trận tơi tả. Các thương hội của Eden là tổ chức phi chính phủ, được tổ chức bởi những thương nhân, dưới sự giám sát của bộ tài chính vương quốc.
Mỗi năm, một phần lợi nhuận từ các thương đội đến Yahan sẽ được nộp cho thương hội tương ứng, một phần nộp cho bộ tài chính vương quốc. Còn cụ thể những thương đội nào có thể đến Yahan, chia sẻ miếng bánh khổng lồ đó, thì do các thương hội tự quyết định. Mỗi năm, những thương nhân có thể nổi bật đều phải trải qua cuộc cạnh tranh khốc liệt, họ đều là những thương nhân hàng đầu trong vương quốc Eden, sở hữu những thương đội lớn nhất. Ba thương đội đã đến Yahan vào mùa ấm trước là do một số thương đội lớn hợp thành, dẫn đầu là Brait, Antonio và Ike, cũng là thuộc hạ của những thương nhân giàu có, nói một cách đơn giản, họ cũng chỉ là những người làm công. Chỉ có điều họ có một vị trí nhất định trong thương hội của Eden, nếu không họ cũng không thể có được vị trí trưởng đoàn.
Mùa ấm trước, các thương đội Eden đến Yahan đã thua lỗ thảm hại, và những thương nhân đứng sau các thương đội này đương nhiên rất không hài lòng. Những thương nhân đã thua lỗ và nhìn thấy khả năng mất đi miếng bánh lớn Yahan đã tụ tập lại với nhau, do thương hội dẫn đầu, chi một khoản tiền lớn để tuyển mộ 1.000 lính đánh thuê, và thông qua hiệp hội cơ khí trang bị cho họ đủ loại thiết bị, còn cử một thợ cơ khí cấp trung đi cùng, chỉ để dạy cho bộ lạc thứ ba một bài học nhớ đời, giành lại miếng bánh khổng lồ từ Yahan.
Nếu họ thành công trong việc này, dù quân Dimata có không hài lòng đến đâu, Quốc vương Eden cũng sẽ chỉ coi như không biết. Ông ta rất vui khi thấy Yahan hỗn loạn, vui khi thấy Dimata có nội chiến. Nhưng kết quả là, các thương nhân của Eden đã thất bại. Không chỉ thất bại, họ còn chọc giận đám người Dimata kia, và kết quả là quân đội Dimata đã đến ngay dưới thành.
Người xui xẻo nhất, tướng Peo, là người duy nhất có quyền quyết định ở tuyến đầu, đã tiến hành đàm phán với quân đội Dimata. Sau đó, Peo kiềm chế cơn giận trong lòng và sự phẫn nộ đối với đám thương nhân tham lam chỉ biết đến tiền kia, rồi lập tức báo cáo nguyên nhân quân đội Yahan tấn công Eden cho cấp trên của mình, rồi cấp trên của ông ta lại nhanh chóng báo cáo cho Đại công tước Aura – người phụ trách việc điều động quân đội của vương quốc.
Khi biết được nguyên nhân, Quốc vương Elis vô cùng tức giận. Trong cơn giận dữ, Elis chỉ còn khá nhẹ nhàng với chủ tịch hiệp hội cơ khí Zidsha, còn lại tất cả mọi người đều bị ông ta chửi cho một trận tơi bời. Bao gồm cả đại hoàng tử Kedel – người vốn được coi là vô tội trong vụ việc này. Là người thừa kế hàng đầu của vương quốc, đại hoàng tử đã phải chịu đựng cơn thịnh nộ đầu tiên từ cha mình, Quốc vương Elis. Bộ trưởng tài chính và chủ tịch hiệp hội lính đánh thuê phải chịu đựng cơn thịnh nộ thứ hai.
Việc này là do Eden sơ ý. Hiện tại, điều quan trọng nhất là làm sao để xoa dịu tám vạn quân Yahan, biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thành không có gì.
Zidsha rất dứt khoát: “Người phụ trách trực tiếp vụ này – chủ tịch công đoàn – sẽ bị cách chức, thợ cơ khí cấp trung đó sẽ bị xóa tên khỏi hiệp hội cơ khí, việc trừng phạt thế nào, hiệp hội cơ khí sẽ không can thiệp.”
Chủ tịch công đoàn lính đánh thuê William: “Những lính đánh thuê nào đi Yahan sống sót trở về cũng sẽ bị xóa tên.”
Hai người vừa nói xong, những người khác cũng lần lượt bày tỏ ý kiến. Nếu xử lý những người gây ra thảm họa này, phía Dimata sẽ có thể nguôi giận. Chỉ cần họ nguôi giận, cho dù có phải chi thêm một ít tiền và vật tư, miễn là họ có thể quay về, thì chuyện này cũng sẽ được giải quyết. Sau hai ngày bàn bạc, Quốc vương Elis đã cử đại hoàng tử Kedel, nhị hoàng tử Sulei, công đoàn lính đánh thuê sẽ cử một vị quản lý, hiệp hội cơ khí cũng vậy, và Đại công tước Aura sẽ tự mình đến Ailin để đàm phán với thủ lĩnh quân đội Yahan. Đồng thời, vương quốc cũng cử mười vạn tinh binh đến Ailin, nhằm tạo áp lực cho quân đội Yahan, giúp cuộc đàm phán diễn ra suôn sẻ.
Chẳng bao lâu sau khi Quốc vương Elis đưa ra quyết định, Hãn Tư Suhuleng của Venice cũng đã chủ động liên lạc với Quốc vương Elis. Trước tiên, Suhuleng bày tỏ thắc mắc đến sự xuất hiện của quân đội Yahan, đồng thời cũng thông báo cho Quốc vương Elis rằng, Đại Tư của Sangzhu và Likuo đều quen biết thủ lĩnh quân đội Yahan, và Venice sẵn sàng đóng góp cho hòa bình giữa Eden và Yahan, cố gắng duy trì sự ổn định của lục địa Rodrigue.
Hai Đại Tư của Venice đều quen biết thủ lĩnh dẫn đầu quân đội Yahan lần này sao? Quốc vương Elis và Đại công tước Aura đồng thời nhìn nhau, trong mắt họ đều có cùng một ý nghĩa sâu xa. Tuy nhiên, có Venice đứng ra hòa giải cũng không phải là điều xấu. Sau khi bàn bạc, họ quyết định đặt địa điểm đàm phán tại thị trấn Lumbata, nơi gần Ailin nhất. Các Đại Tư của Sangzhu và Likuo cũng sẽ cùng đến thị trấn Lumbata.
Sau khi bàn bạc xong, ba tỉnh gần tỉnh Piz nhanh chóng cử quân tinh nhuệ tăng cường cho Ailin. Đồng thời, Đại công tước Aura với tư cách là trưởng đoàn, dẫn theo các thành viên của đoàn đàm phán nhanh chóng lên xe hướng về Ailin. Còn về phần Công tước Frieden – người đã dẫn theo gia đình chạy trốn về kinh đô – đúng lúc lại đụng phải cơn giận dữ của Quốc vương, liền bị Quốc vương ra lệnh tước bỏ tước vị Công tước, hạ xuống làm Hầu tước, lãnh thổ Công tước của ông ta cũng bị thu hẹp một nửa.
Đại Tư Mansong của Sangzhu và Đại Tư Jitong của Likuo cũng dẫn người đến thị trấn Lumbata, trong số những người của Likuo đến còn có cả đại sư Taqilan. Còn bên Sangzhu, đại sư Mengri cũng xin đi cùng. Tướng Suhanwei của Sangzhu cũng có mặt trong đoàn. Đại sư Mansong của Sangzhu đã truyền tin đến Ailin, rồi thông qua Ailin truyền đạt ý kiến của họ đến Tesir. Peo thấy Tesir không có bất kỳ phản hồi nào, trong lòng đã cảm thấy nặng nề. Hôm sau, tiếng tù và cự ma tượng của quân đội Dimata lại vang lên. Cự ma tượng của Tesir cũng bắt đầu động đậy. Peo không dám chậm trễ, chủ động ra khỏi thành hỏi han, Tesir chỉ để lại một câu: “Dẫn đường.”
Khoảnh khắc đó, Peo suýt khóc thành tiếng.
Peo để lại phó quan dẫn quân tiếp tục bảo vệ Ailin, còn bản thân chỉ dẫn theo 100 cận vệ đến thị trấn Lumbata. Tesir chỉ mang theo cự ma tượng của mình và 3000 dũng sĩ Dimata cùng 3000 ma thú. Phần còn lại của đội quân vẫn tiếp tục đối đầu với Eden. Tulasen, Suwanbi và Ưng Hầu lưu lại, Terra theo Tesir đến thị trấn Lumbata.
Tốc độ của người Dimata rất nhanh, để tránh làm đối phương phải chờ đợi lâu rồi lại phát sinh thêm vấn đề mới, đoàn người từ phía Venice đến thị trấn Lumbata cũng gấp rút lên đường không phân biệt ngày đêm. Đối với những nhân vật như các Đại Tư và đại sư Mengri, việc hành quân gấp gáp như vậy đã là một trải nghiệm mà họ chưa từng có trong nhiều năm qua.
Eden có xe cơ khí, nên sau ba ngày, Đại công tước Aura cùng hai vị hoàng tử đã đến Ailin, nhưng còn cần phải đi xe ngựa đến thị trấn Lumbata. Khi đoàn người đến Ailin, đứng trên tường thành nhìn ra ngoài thấy quân đội Dimata đông đảo và ma thú, không ai có thể tỏ ra thoải mái được. Chỉ riêng hai con cự ma tượng trang bị đầy đủ vũ khí đã chắc chắn sẽ không khiến họ cảm thấy dễ chịu rồi.
Sau khi đến Ailin, Đại công tước Aura và hai vị hoàng tử không lập tức lên đường đến thị trấn Lumbata, mà thay vào đó, họ đã cẩn thận thẩm vấn những lính đánh thuê còn sống sót bị quân đội Yahan ném trở lại và thợ cơ khí cấp trung Kinum, cũng như hỏi thăm viên phụ tá của Peo. Sau khi làm rõ nguyên nhân và hậu quả của vụ việc, cùng với những tình huống chi tiết hơn, Đại công tước Aura và hai vị hoàng tử mới dẫn theo đoàn người được một vạn chiến binh tinh nhuệ của Eden hộ tống, từ một cổng thành khác của Ailin, tránh xa quân đội Yahan, tiến về thị trấn Barenta trước.
Trên xe ngựa, hoàng tử Keden nhíu mày, trước mặt anh ta là Đại công tước Aura. Khi đến đây, họ còn chưa cảm thấy căng thẳng như vậy, theo kinh nghiệm trước đây, chỉ cần bồi thường thỏa đáng cho người Dimata là họ sẽ rút quân. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy trang bị của quân Dimata, cả hai không còn lạc quan như trước nữa.
Hoàng tử Keden: “Đại công tước, Kinum và những lính đánh thuê sống sót đều khẳng định Eden có thợ cơ khí đang âm thầm hỗ trợ cho người Dimata.”
Vẻ mặt Đại công tước Aura lạnh lùng, ánh mắt chứa đầy vẻ tàn nhẫn đối với kẻ phản bội. Ông ta trầm giọng nói: “Chế độ của Yahan đã có sự thay đổi. Bộ lạc thứ ba trước đây giờ đã vươn lên thành bộ lạc hàng đầu, thậm chí họ còn có tên bộ lạc đặc biệt hơn. Najia của Ưng Vương bộ lạc Zhailamu kia là người khả nghi nhất. Giờ đây, đã có thể khẳng định người đó là con trai ngoài giá thú của Frieden.”
Hoàng tử Kedel: “Bây giờ chỉ còn chờ tìm ra ai đứng sau người tên Mục Trọng Hạ này thôi. Frieden không có đủ can đảm và khả năng để cung cấp cho Yahan nhiều vũ khí và áo giáp thuật pháp như vậy. Quản lý Shanming đã truyền tin cho Chủ tịch Zidsha, nhất định phải tìm ra những kẻ phản bội của hiệp hội cơ khí đang ẩn náu trong Eden.”
Ngón tay thon dài đẹp đẽ của Aura gõ nhẹ lên chân, không nói thêm gì nữa. Hoàng tử Kedel biết đối phương đang suy nghĩ về một vấn đề nào đó.
Không lâu sau khi Đại công tước Aura và hai vị hoàng tử rời Ailin, Zidsha – với tư cách là Chủ tịch hiệp hội cơ khí – đã ra lệnh cho các chi nhánh của Eden kiểm tra mọi động thái và hướng đi của các thợ cơ khí trong nước trong hai năm qua, cũng như các mối quan hệ cá nhân của họ. Việc có thể “buôn lậu” một số lượng lớn vũ khí thuật pháp như vậy dưới sự giám sát của hiệp hội cơ khí là một sự khiêu khích nghiêm trọng đối với vị thế của vương quốc Eden trên lục địa Rodrigue, và cũng là một sự khiêu khích nghiêm trọng đối với hiệp hội, cũng như đối với vị chủ tịch mới nhậm chức như ông ta. Zidsha thậm chí còn nâng vấn đề này lên thành một âm mưu nhắm vào bản thân và gia tộc Amai đứng sau mình.
Vương thành, Frieden, người vừa bị hạ từ Công tước xuống Hầu tước, còn chưa thoát khỏi nỗi buồn thì đã bị cận vệ của Quốc vương xông vào nhà và đưa đi. Bị đưa đi cùng ông ta còn có vợ cả, vợ hai và các con của họ, với tội danh là — phản quốc. Một cuộc thanh tra từ trên xuống dưới cũng nhanh chóng được tiến hành tại hiệp hội cơ khí Eden.
Tesir đã đến thị trấn Lumbata trước tiên. Cư dân trong thị trấn Lumbata, những ai có thể thì đã rời đi hết, những người không thể thì bị lệnh ở nhà không được tuỳ tiện ra ngoài. Thị trưởng của thị trấn tự mình ra đón Tesir và đội quân mấy nghìn người cùng ma thú phía sau hắn, nhưng Tesir không vào, hắn đã đóng quân bên ngoài thị trấn.
Bốn ngày sau, đoàn người của Đại Tư Jitong khu Likuo đã đến thị trấn Lumbata. Ngay khi họ đến, Taqilan là người đầu tiên xuống xe ngựa, chạy về phía quân đội Dimata, nắm lấy một người và hỏi Terra ở đâu. Thấy em gái mình “hướng ngoại” như vậy, Jitong cũng chỉ cười nhẹ.
Khi vào lều, thấy Tesir và Terra vẫn an toàn, cuối cùng Taqilan cũng thở phào nhẹ nhõm. Câu đầu tiên là: “Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Dĩ nhiên, Tesir sẽ không giải thích, Terra kéo Taqilan đến ngồi bên cạnh mình, rất nhanh đã có người bên ngoài lều hỏi có thể vào không, Terra tự mình đón Jitong và cận vệ của khu Likuo vào.
Hai ngày sau, Đại Tư Mansong của khu Sangzhu, cùng tướng Suhanwei và đại sư Mengri cũng đã đến thị trấn Lumbata. Terra và Tesir kiên quyết không vào thị trấn, hai vị Đại Tư cũng dẫn người dựng lều bên ngoài. Căn phòng thoải mái mà thị trưởng Lumbata đã chuẩn bị sẵn hoàn toàn không có tác dụng.
Ba bên đã thông báo với nhau, Mansong và Jitong cũng đã rõ ràng toàn bộ diễn biến sự việc, vì vậy trong cuộc họp điều đình này, họ cũng hiểu nên làm đến bước nào. Hai vị Đại Tư nhiệt tình tham gia vào việc này vì nhiều lý do, một phần là vì mối quan hệ đã được thiết lập với Yahan, một phần khác là hai bên cũng muốn thông qua sự việc này để kiếm lợi cho bản thân. Terra và Tesir không quan tâm đến kế hoạch của Mansong và Jitong, điều họ muốn là Eden có thể làm họ hài lòng hay không. Và việc này, Tesir hoàn toàn yên tâm giao cho Terra đi thương lượng.
Gió: đúng cái tên chương “Nhiều bên cùng hành động” có khác, độ dài vẫn như mọi khi mà type ong hết cả sủ =)))))