Mùa Hè Của Dimata - Neleta

Chương 14

Chương 14: Đừng tơ tưởng đến của hồi môn của người khác

Nói xong, Gu’an hoảng hốt nói: “Anh Hạ, a huynh của em giờ chắc chắn không thích Nijiang, sẽ chỉ chán ghét cô ta mà thôi! Chính miệng a huynh đã nói với em là anh ấy thích anh.”

Mục Trọng Hạ kinh ngạc: “Thật sao?”

“Thật đó! A huynh nói anh rất đẹp, anh ấy rất thích anh.”

Mục Trọng Hạ tỏ vẻ hoài nghi, làm sao một người như Tesir lại có thể nói những lời ngọt ngào như vậy được. Thấy Mục Trọng Hạ có vẻ không tin, Gu’an vội tới mức đỏ cả mắt. Mục Trọng Hạ cười ha ha nói: “Anh tin, anh tin.”

“Thật mà! A huynh của em chính miệng nói thế!” Đôi mắt Gu’an đỏ bừng vì lo lắng.

Chẳng lẽ Tesir thực sự đã nói vậy? Mục Trọng Hạ: “Ừ, anh tin. Anh cũng tin giữa Tesir và Nijiang không có gì cả. Nếu Tesir thích Nijiang thì sẽ không đến lượt anh.”

“A huynh em không thích cô ta, cũng sẽ không bao giờ thích cô ta!”

Mục Trọng Hạ tò mò: “Vậy thì, Gu’an, em cảm thấy Nijiang lựa chọn như vậy có đúng không? Em có thông cảm cho cô ta không?”

Gu’an lập tức chán ghét nói: “Em sẽ không giống cô ta! Em nhất định sẽ thích người đàn ông của mình! Cho dù anh ấy mất chân hay mất tay, em cũng sẽ không rời xa anh ấy! A huynh của em giờ đã là Ưng Vương, cho nên cô ta mới nhất quyết đòi quay lại với anh ấy, cô ta thật ghê tởm!”

Đúng vậy, cô bé này có quan điểm rất chính trực.

Abiwo vẫn nghe cuộc trò chuyện bên ngoài, lúc này mới nói: “Mục a phụ, bọn con về rồi.” Nói xong, cậu bé mở cửa bước vào lều, “Mục a phụ, con với Amunda đã kéo một xe về, cha xem.”

“Một xe?”

Mục Trọng Hạ sửng sốt, lập tức đứng dậy đi ra ngoài nhìn, Gu’an cũng đi theo. Những người bên ngoài đang tò mò nhìn chằm chằm vào lều của Tesir, tự hỏi Abiwo kéo cả một xe đất về làm gì.

Đúng như dự đoán, Abiwo kéo một xe đất, Mục Trọng Hạ nói: “Mỗi hai đứa đào à?”

Abiwo: “Có các a thản khác giúp đỡ.”

May quá. Mục Trọng Hạ thở phào nhẹ nhõm, Abiwo vẫn đang bị thương. Giờ có đất rồi, Mục Trọng Hạ nói: “Được rồi, bắt đầu làm việc thôi!”

Lần này Mục Trọng Hạ không đội mũ đi ra nữa, những người lần đầu nhìn thấy cậu đều kinh ngạc đến há hốc mồm. Najia người Eden của Tesir trông đẹp quá! Còn đẹp hơn Nijiang! Nhưng còn chưa kịp cảm thán xong thì Mục Trọng Hạ đã về lều. Thực ra không phải Mục Trọng Hạ cực kỳ xinh đẹp, chỉ là cậu rất sạch sẽ, nước da trắng trẻo, so với phụ nữ Yahan thì chắc chắn trông cậu mềm mại hơn. Trong môi trường sống tàn khốc của Yahan, phụ nữ dù xinh đẹp đến đâu cũng vẫn thô ráp.

Mục Trọng Hạ nhờ Gu’an và Abiwo giúp mình lấy toàn bộ 30 máng thuật pháp mà cậu mang theo từ rương số 2 ra. Tận mắt nhìn thấy một chiếc rương thuật pháp lớn như vậy, Gu’an lại một lần nữa khiếp sợ. Với sự giúp đỡ của Gu’an, Abiwo và Amunda tài năng, bốn người đã cùng nhau làm việc, 30 máng thuật pháp nhanh chóng được sắp xếp và đổ đầy đất. Chiếc lều vốn lớn của Tesir giờ đã trở nên chật chội, thậm chí đến Gu’an cũng nói: “Phải bảo a huynh dựng một chiếc lều mới thôi.”

Mục Trọng Hạ gật đầu, cũng thấy rất cần thiết.

Cả bốn người đều dính đầy đất, Gu’an lau chùi sàn nhà xong thì chuẩn bị về nấu cơm. Mục Trọng Hạ bảo Gu’an đợi, cậu nhờ Abiwo lấy giúp hai chiếc bồn tắm thuật pháp ra, sau đó nói với Gu’an: “Đây là bồn tắm thuật pháp, em cần một chiếc về đi, sau này em với mỗ mụ sẽ dùng để tắm rửa.”

Bồn tắm thuật pháp?!

Gu’an vội lắc đầu: “Không, không, đây là của hồi môn của anh, em không lấy được!”

Mục Trọng Hạ: “Anh có hai chiếc. Mỗ mụ đã lớn tuổi, tắm nước nóng nhiều sẽ đỡ đau xương.”

Mỗ mụ của Tesir cũng bị đau xương nặng, nghe cậu nói vậy, Gu’an không thể từ chối. Quầng mắt cô đỏ bừng, cô rất cảm động.

“Nào, để anh dạy em cách sử dụng, Abiwo, con cũng tới học đi.”

Mục Trọng Hạ cẩn thận dạy Abiwo và Gu’an cách sử dụng bồn tắm, đồng thời nhấn mạnh nhiều lần rằng họ không được nhấn nút “thoát nước” và chỉ có thể dùng xô hoặc chậu để múc nước đổ đi sau khi tắm. Cho dù vẫn chưa đủ thuận tiện, nhưng đối với Gu’an mà nói, đây đã là một vật thần kỳ rồi. Mục Trọng Hạ đưa cho Gu’an một chiếc bồn tắm thuật pháp, lại cho cô thêm một chiếc ấm thuật pháp, một chiếc nồi thuật pháp, một chiếc chậu thuật pháp, 5 bánh xà phòng, 5 chai dầu gội và 6 chiếc khăn mềm có kích cỡ khác nhau, để Abiwo và Amunda giúp Gu’an mang về. Gu’an lau nước mắt rồi đi ra ngoài, cô cẩn thận cầm ấm nước thuật pháp như báu vật, xách túi da thú đựng xà phòng, dầu gội và khăn tắm. Amunda căng thẳng cầm chậu thuật pháp. Abiwo khoẻ nhất thì vác bồn tắm thuật pháp.

Ba người vừa bước ra, lập tức thu hút người xem. Zhela ra khỏi lều, nhìn Gu’an, Abiwo và Amunda đi ngang qua thì gọi lại: “Gu’an.”

Gu’an dừng lại, cô không có tình cảm gì với vị a mỗ trên danh nghĩa này. Zhela bước ra và hỏi: “Đây là cái gì?”

Gu’an lạnh lùng nói: “Là đồ najia của a huynh tặng tôi và mỗ mụ, là của hồi môn của anh ấy.”

Zhela nhìn chằm chằm vào vật phẩm trong tay mấy người, sắc bén hỏi: “Đây là vật phẩm thuật pháp phải không?”

Gu’an: “Là đồ mà najia của a huynh mang từ Eden mang đến. Y mạc Zhela, tôi phải về nấu cơm, mỗ mụ còn đang đợi tôi.”

Sau khi Gu’an rời đi, Abiwo và Amunda cũng không nói một lời đi theo cô mình, hai đứa trẻ không có tình cảm gì với mỗ mụ trên danh nghĩa này, gặp nhau cũng không có gì để nói. Zhela ngây ra. Chậu thuật pháp, nồi thuật pháp, ấm nước thuật pháp, còn cả thứ lớn nhất kia là gì?! Bà ta cũng từng sử dụng nồi thuật pháp và chậu thuật pháp, nhưng sau khi bị hỏng thì thủ lĩnh không đổi đồ mới cho bà ta nữa. Vật phẩm thuật pháp quá đắt, thủ lĩnh thà dùng đá thuật pháp đổi lấy thêm những thứ khác còn hơn.

Zhela nhìn Gu’an cùng hai đứa nhỏ rời đi, cúi đầu quay trở lại lều. Mushka đang ở trong lều, Zhela đi tới ngồi quỳ trước mặt ông, sau khi do dự, vẫn nói: “Thủ lĩnh, najia của Tesir đã cho Gu’an nồi, chậu và ấm nước thuật pháp, còn có một thứ khác nữa mà ta không biết là gì, nhưng nhất định cũng là vật phẩm thuật pháp. Thủ lĩnh, chắc chắn najia của Tesir có rất nhiều vật phẩm thuật pháp, cho nên cậu ta mới hào phóng đưa cho Gu’an như vậy. Ngài có thể… “

Bà ta chưa kịp nói xong thì Mushka đã chặn họng: “Của hồi môn của najia Tesir, chỉ có chính cậu ấy mới có quyền quyết định phân chia như thế nào. Gu’an là em gái của Tesir, những gì cậu ấy cho Gu’an cũng là do nể tình cảm đó. Ta đã nói rồi, không ai được phép tơ tưởng đến của hồi môn của najia Tesir!”

Zhela vội nói: “Ta sẽ không lấy không, mà sẽ trao đổi với cậu ấy.”

Mushka: “Bà lấy cái gì ra đổi với cậu ấy?”

Zhela: “Đá thuật pháp, lông thú, bất cứ thứ gì cậu ấy thích!”

Mushka: “Tesir sẽ lấy đá ma thuật và lông thú cho cậu ấy. Zhela, đừng tơ tưởng đến của hồi môn của najia Tesir, cũng đừng tơ tưởng đến những món đồ mà lần này Tesir lấy được. Nếu bà không trả giá thì cũng đừng mong đợi những thứ mà bà không xứng đáng.”

Zhela khóc: “Ta làm vậy là vì Terra! Thủ lĩnh, Terra đã tàn phế, nhưng nó cũng là con trai ngài!”

Mushka: “Tesir cũng là con trai ta. Ta đã không chăm sóc nó kể từ khi mẹ nó qua đời.”

Zhela: “Nhưng Tesir không tàn phế!”

Mushka không dao động: “Ta cũng không quan tâm đến Gu’an. Bọn chúng đều không có mẹ, nhưng Terra có bà.”

Zhela không thể phản bác. Bà ta chưa bao giờ quan tâm đến Tesir và Gu’an, cũng chưa bao giờ thể hiện sự ấm áp mà một mỗ mụ nên có với hai đứa con của Tesir. Bây giờ ngoài việc cầu xin thủ lĩnh, bà ta không thể yêu cầu Tesir bất cứ điều gì.

Mushka: “Ta chưa bao giờ trách cứ sự vô tình của bà đối với Tesir và Gu’an, nên bà cũng đừng bao giờ yêu cầu ta vì bà mà làm khó chúng.”

Zhela che mặt khóc, nhưng Mushka phớt lờ.

Những gì Gu’an mang về khiến Baire vừa ngạc nhiên vừa cảm động. Với tư cách là thủ lĩnh, Mushka đã đưa một trong những loại thuốc cải thiện thị lực mà Tesir mang về cho mỗ mụ của mình. Sau khi uống thuốc cải thiện thị lực, mắt Baire đã khá hơn và đã có thể nhìn thấy những thứ ở xa hơn một chút.

Nhưng nói thế nào thì Baire cũng từ chối nhận đồ và yêu cầu Gu’an trả lại. Abiwo nói: “A phụ đã nói, mọi việc trong nhà đều do Mục a phụ quyết định. Nếu Mục a phụ đã muốn tặng đồ cho đạt mỗ thì đạt mỗ cứ nhận đi.”

Khuôn mặt nhăn nheo của Baire hiện rõ vẻ vui mừng cho Tesir, Abiwo và Amunda. Bà cụ nói: “Najia của a phụ các con là một người tốt bụng. Tuy nhiên, chúng ta không thể coi lòng tốt của cậu ấy là điều đương nhiên được. Cậu ấy là người Eden, đến Yahan chúng ta cũng đã thiệt thòi rồi. Những thứ này rất quý giá, nếu bị hỏng thì vĩnh viễn không thể sửa chữa được. Cậu ấy cần những thứ này hơn chúng ta.”

Abiwo: “Đạt mỗ hãy nhận đi. Con và Amunda sẽ săn thêm lông thú và xương thú, đồng thời đào thêm nhiều đá pháp thuật để Mục a phụ có thể đổi lấy bất cứ thứ gì mình muốn.”

Amunda gật đầu thật mạnh: “Con sẽ làm vậy!”

Gu’an: “Mỗ mụ, con cũng có thể làm được, con sẽ cố gắng hết sức để giúp a huynh chăm sóc anh Hạ.”

Dưới sự thuyết phục của Gu’an, Abiwo và Amunda, cuối cùng Baire đã chấp nhận những món đồ quý giá mà Mục Trọng Hạ tặng cho bà cụ và Gu’an. Đôi bàn tay nhăn nheo của bà cụ lấy một chiếc vòng tay màu xanh tuyệt đẹp trong rương đồ của mình ra đưa cho Abiwo: “Đây là của hồi môn của đạt mỗ, được chính tay a phụ của đạt mỗ chế tạo. Vốn ta định tặng cho mỗ mụ các con, nhưng vì e ngại Zhela nên chưa bao giờ lấy nó ra. Giờ đạt mỗ tặng chiếc vòng tay này cho Mục a phụ của con, con giúp đạt mỗ đưa cho cậu ấy.”

Abiwo nhận lấy và nói: “Cảm ơn đạt mỗ.”

Baire chạm chạm lên mặt Abiwo, rồi chạm lên mặt Amunda. Cho dù ngày mai phải đi gặp thần tuyết, thì giờ bà cụ đã có thể yên tâm về Tesir, Abiwo và Amunda rồi.

Mục Trọng Hạ không ngờ Abiwo và Amanda quay về lại mang quà cho mình. Nghe được nguồn gốc của món quà này, Mục Trọng Hạ cảm thấy chiếc vòng tay trong tay thật nặng. Cậu là đàn ông, không quen đeo vòng tay, nhưng đây là tấm lòng của bà cụ nên cậu vẫn đeo lên. Nhưng nói ra thì đúng là rớt nước mắt, cổ tay của cậu còn mảnh dẻ hơn cổ tay của phụ nữ Dimata, đeo vòng này còn hơi rộng.

Abiwo và Amunda không nói gì, chỉ thấy Mục a phụ đeo vòng này rất đẹp.

Sau khi nhận quà, Mục Trọng Hạ nói: “Abiwo, con mang bồn tắm này về, con với Amunda tắm sạch sẽ đi. Tắm xong thì mang về cho ta.”

Ban đầu Abiwo vốn định từ chối, nhưng Mục a phụ có vẻ rất thích sạch sẽ nên cậu bé không phản đối nữa. Khi Abiwo đưa Amunda về tắm thì trời cũng đã tối. Mục Trọng Hạ rửa tay, lau mặt, chuẩn bị bữa tối. Cậu muốn Tesir về tới là sẽ có một bữa cơm nóng hổi!

Khi Abiwo và Amanda đến trả lại bồn tắm thuật pháp, Mục Trọng Hạ đã chuẩn bị xong bữa tối. Ngửi được mùi thịt thơm nồng, Amunda l**m miệng. Mục Trọng Hạ đưa cho Abiwo và Amunda mỗi người một gói thịt khô rồi nói: “Chờ a phụ các con về thì chúng ta sẽ ăn cơm.”

Abiwo không nói sẽ quay lại nấu cơm, chỉ ăn thịt khô cùng em trai. Bên ngoài vang lên tiếng reo hò vui mừng, Mục Trọng Hạ nói: “Có phải a phụ con và những người khác đã về rồi không?”

Ba người ra khỏi lều, nhìn thấy những ngọn đuốc thắp sáng ở phía xa bên ngoài. Abiwo: “A phụ và mọi người đã về rồi, con đi xem.”

Abiwo và Amunda liền chạy ra.

Những người trong bộ lạc đi chăn ngựa, chăn gia súc đã trở về cùng với các chiến binh đi săn. Mục Trọng Hạ về lều, bật máy sưởi lên để đồ ăn không dễ bị nguội. Cậu lấy đồ ăn đã nấu chín ra khỏi lò nướng thuật pháp có chức năng giữ nhiệt ra và đặt nồi canh thuật pháp lên bàn. Hết thảy đều đã chuẩn bị xong, Mục Trọng Hạ lại cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. Đúng rồi! Mục Trọng Hạ lấy một chai rượu và một chai nước ép anh đào từ trong rương mà Công tước Frieden đưa cho mình ra, sau đó lấy ra ba ly rượu tinh thạch.

“Ngao—— !”

Mục Trọng Hạ mở cửa ra, nhìn thấy Muzai đang chạy về phía mình, còn thấy cả một con mồi thật lớn trên vai Tesir, nhìn có vẻ là một con linh dương. Tesir đang sải bước về phía cậu. Abiwo mang theo hai con vật trông giống như những con gà, còn Amunda đang cầm một chiếc giỏ nhỏ. Hôm nay thu hoạch tốt vậy sao?

“Ngao—— “

Muzai há hốc miệng lao về phía trước, nhưng Mục Trọng Hạ đã kịp thời ngăn nó lại: “Muzai, mi bẩn quá.”

” Ô—— “

Muzai không vui.

Mục Trọng Hạ đẩy nó ra: “Ta lau mặt cho mi rồi làm thịt nướng cho mi nhé. ”

“Ngao ngaon!”

Mục Trọng Hạ ngẩng đầu mỉm cười với người đến gần: “Rửa tay đi rồi ăn cơm.”

Nụ cười đó khiến Tesir khựng lại, rồi lập tức di chuyển nhanh hơn. Trở về nhà sau một ngày mệt mỏi, najia của mình mỉm cười dịu dàng trước cửa và bảo có thể ăn cơm rồi, niềm hạnh phúc như vậy khiến trái tim Tesir thoáng chốc như mềm ra.

Mục Trọng Hạ vắt chiếc khăn ướt lau vết máu trên mặt Muzai. Tesir và Abiwo ném con mồi xuống đất bên ngoài lều. Mục Trọng Hạ lại mang một chậu nước khác ra, bảo bọn họ rửa tay lau mặt ở bên ngoài.

Tesir đi vào trong lều, hơi ngạc nhiên nhìn bài trí trong lều đã thay đổi. Mục Trọng Hạ tạm thời không giải thích, chỉ nói: “Chuẩn bị ăn cơm.”

Tesir bước tới bàn ăn và ngồi xuống ghế chính, Mục Trọng Hạ ngồi xuống bên cạnh hắn, Abiwo và Amunda cũng ngồi xuống. Nhìn thấy rượu trên bàn, Tesir không hỏi thêm gì mà chỉ nói: “Em vất vả rồi.”

Mục Trọng Hạ: “Không vất vả, anh mới vất vả. Chúng ta ăn canh trước đã rồi hãy ăn cơm. Công tước Frieden cho em mấy chai rượu, thử xem mùi vị thế nào.”

Các chiến binh của Dimata đều thích rượu, Tesir cũng không ngoại lệ. Nhưng hắn vẫn nói: “Để dành cho mùa tuyết rơi.”

“Được.”

Mu Zai đã ăn thịt nướng trong chậu. Thịt sống chỉ có thể thỏa mãn cơn đói, thịt nướng mới ngon!

Tesir quả thực đã đói bụng, ăn một bát canh lớn rồi nhận lấy bánh cuộn nướng trong tay Mục Trọng Hạ, cắn một miếng lớn. Abiwo và Amunda cũng đang mải mê ăn uống, nhưng Amunda vẫn luôn nhìn nước ép anh đào. Mục Trọng Hạ rót một ly rượu cho Tesir và nửa ly cho Abiwo, Abiwo rất ngạc nhiên. Mục Trọng Hạ cũng rót cho mình một ít. Còn Amunda lại là nước ép anh đào màu đỏ tươi, Mục Trọng Hạ nói: “Con còn nhỏ, uống nước ép anh đào thôi, khi nào lớn lên hãy uống rượu.”

Amunda đặt bát xuống, cầm cốc lên nhấp một ngụm. Từ đôi mắt sáng rực kia, Mục Trọng Hạ biết bé rất thích. Mục Trọng Hạ không uống nhiều rượu, Tesir đã ăn hết bánh trong tay rồi, cậu lập tức cuốn một chiếc khác. Cậu tự tay nướng bánh, cuộn với thịt hầm, khoai lang chiên sợi và rau sống rồi phết một chút tương ớt. Tesir nhận lấy chiếc bánh cuộn thứ hai từ tay najia, khoảnh khắn này, hắn đắm chìm trong niềm hạnh phúc ấm áp.

Mục Trọng Hạ nhấp một ngụm rượu, có hơi cay, hơi giống rượu whisky rẻ tiền, lại hơi đắng hơn chút. Mục Trọng Hạ uống không quen nên đã đặt ly của mình trước mặt Tesir. Tesir ăn mười cái bánh cuộn rồi mới giảm tốc độ, lúc này mới nói với Mục Trọng Hạ: “Em cứ ăn đi.”

Mục Trọng Hạ cuộn cho mình một cái, hỏi: “Ngày mai anh còn đi không?”

Tesir: “Trước mùa tuyết rơi phải tập trung săn thú, Abiwo và Amunda sẽ chịu trách nhiệm xử lý con mồi ở nhà.”

Lúc này Mục Trọng Hạ mới nói: “Em có mang máng trồng thuật pháp tới đây. Em định trồng rau và hai loại cây ăn quả lùn trong lều. Anh có thời gian dựng một lều khác cạnh lều của chúng ta trước mùa tuyết rơi không? Em sẽ chuyển máng trồng qua đó, nếu không sợ là cây sẽ chết cóng.”

Thì ra mấy cái đó là để trồng cây! Tesir hỏi: “Em biết gieo trồng à?”

Người Dimata chăn nuôi gia súc và cũng trồng một số loại cây. Tuy nhiên, năng suất cây trồng chưa cao, thứ nhất là do khí hậu, thứ hai là do công nghệ.

Mục Trọng Hạ nén kiêu ngạo, nói: “Đương nhiên, đây là thực lực của em.” Kiếp trước cậu đã làm đủ mọi việc, có giao cho một con trâu cũng sẽ biết giết thịt. Nhưng bây giờ cứ nên khiêm tốn thì hơn.

Tesir cảm thấy najia của mình đúng là một báu vật, luôn khiến hắn ngạc nhiên. Hắn nói: “Khi mùa tuyết đến, ta sẽ dựng lều. Lúc đó còn chưa lạnh lắm, chỉ làm trong một ngày là xong.”

Abiwo: “Con cũng có thể giúp được.”

Mục Trọng Hạ suy nghĩ một chút, nói: “Vậy làm thêm một cái nhỏ nhé, em cần dùng.”

“Ừm.”

Tesir tiếp tục ăn, cũng không hỏi Mục Trọng Hạ muốn để làm gì.

“Ô—— “

Mèo lớn nào đó ăn xong liền đi tới dụi dụi đòi ăn nữa. Mục Trọng Hạ gắp một miếng thịt hầm – đương nhiên thơm hơn món hầm do người Dimata làm – ném vào miệng Muzai đang há hốc rồi nói: “ Được rồi, ăn nhiều quá sẽ rụng lông đấy, không còn đẹp trai nữa đâu.”

Muzai không biết đẹp trai là cái gì, nhưng Mục Trọng Hạ không cho nữa, nó chỉ đành rầu rĩ ngồi cạnh cậu. Một tay Mục Trọng Hạ xoa xoa Muzai, hứa hẹn: “Ngày mai ta nướng gà cho mi nhé, ngoan.”

Muzai lập tức không buồn nữa.

Bình Luận (0)
Comment