Chương 140: Em trai
Tongxu vẫn chưa tìm được cơ hội để hỏi thầy, chủ yếu là vì không dám, cũng vì cảm thấy có thể mình đã suy nghĩ quá nhiều. Trong lịch sử vẫn có những thiên tài tuyệt đối, vừa là thợ cơ khí vừa là pháp sư, nhưng đó đều là những nhân vật hiếm có trong lịch sử. Ít nhất là ở lục địa Rodrigue hiện tại không có người như vậy. Thầy đã dành rất nhiều thời gian để nghiên cứu cơ khí, nếu thầy có khả năng thuật pháp, chắc chắn tự thầy sẽ nhận ra điều đó. Hơn nữa, thật sự là việc này quá khó tin và cũng quá không thể.
Vì nhiều lý do như vậy, sau khi an ủi Gu’an, Tongxu cũng không hỏi thầy, cũng không tiết lộ thắc mắc này cho bất kỳ ai. Khi Tongxu vẫn thỉnh thoảng suy nghĩ về chuyện này, thì lễ cưới của y và Gu’an đã đến đúng hẹn. Tongxu, một chàng trai yếu ớt, không thể tự tay săn một tấm da của dã thú hoặc hổ hoang để làm áo cưới cho Gu’an, nhưng y đã tự tay làm một bộ trang sức đầy đủ cho Gu’an, là bộ trang sức duy nhất ở toàn bộ lục địa Rodrigue, được làm từ những vật liệu kim loại thuật pháp hiếm nhất và những viên đá quý lấp lánh nhất.
Gu’an mặc bộ áo lông quý giá được làm từ da hổ hoang mà anh trai tự tay săn được, đeo bộ trang sức tinh xảo do người đàn ông mà cô yêu thương tự tay chế tác, trong sự ghen tị của những cô gái cùng trang lứa trong bộ lạc và sự tan vỡ của những chàng trai độc thân cùng trang lứa, được đại thầy phù thủy ban phước, cô đã kết hôn với Tongxu. Trên mặt Gu’an chỉ có niềm vui hạnh phúc khi kết hôn, còn Tongxu thì không ngừng rơi nước mắt. Nếu không nhờ Uhagen và Zhuotan làm phù rể, thỉnh thoảng nhắc nhở y là nước mắt dễ bị đóng băng, sợ là Tongxu sẽ khóc đến mức chân tay mềm nhũn và phải nhờ phù rể dìu để hoàn thành toàn bộ nghi thức cưới. Nhưng không ai chế giễu nước mắt của Tongxu cả, đó là nước mắt hạnh phúc vì đạt được điều mình mong muốn, là sự trân trọng, quý mến và tình yêu của y dành cho Gu’an.
Gu’an đã kết hôn với Tongxu, sau khi nghi thức kết thúc, Tongxu dùng thân hình gầy guộc của mình cõng Gu’an, từng bước vững vàng bước vào lều mới của họ. Gu’an đã kết hôn, cũng đã chuyển ra khỏi lều sống chung với mỗ mụ và Qingwa, Tongxu cũng rời khỏi lều của người độc thân. Từ hôm nay, hai người họ sẽ xây dựng gia đình nhỏ của riêng mình, giúp đỡ lẫn nhau, yêu thương nhau.
Tesir vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc suốt buổi lễ, nhưng ánh mắt sâu thẳm của hắn vẫn thể hiện sự không nỡ khi em gái kết hôn và chúc phúc cho em gái. Mục Trọng Hạ thì lại cảm động vì bầu không khí tại hiện trường, đến mức mắt ươn ướt.
Khi gặp lại Gu’an vào tối hôm sau, Gu’an mang vẻ đẹp rõ ràng của một người phụ nữ đã trưởng thành, ngay cả đôi mắt cũng mang một phong thái khác biệt. Còn Tongxu đứng bên cạnh chỉ biết ngây ngô cười.
Việc lớn trong cuộc đời Gu’an đã được giải quyết, bộ lạc cũng tràn ngập không khí căng thẳng chuẩn bị cho cuộc xuất chinh trong mùa tuyết. Mùa đông săn bắt đã kết thúc, nghỉ ngơi vài ngày, đại quân sẽ lên đường. Lần này, Tesir không cho Terra đi theo. Bộ lạc Zhailamu giờ đây đã là bộ lạc đứng đầu Yahan. Nhiều việc trong bộ tộc hiện tại, Mushka đều giao cho Tesir và Terra. Tesir sẽ xuất quân, thì Terra cần ở lại để giữ vững tình hình. Vai trò của Terra trên chiến trường không lớn bằng việc anh ở lại. Lần này, Terra không phản đối.
Dù nghĩ như vậy là không đúng, nhưng Terra không xuất quân thì Taqilan lại rất vui. Cô cũng cảm thấy có hơi áy náy với Mục Trọng Hạ, nên đã lấy rất nhiều thuốc từ kho riêng của mình gửi cho Tesir. Khi Tesir sắp xuất quân, Mục Trọng Hạ đã tạm dừng lớp học thuật pháp. Chỉ cần Tesir ở nhà, cậu sẽ tập trung ở bên Tesir. Chuẩn bị đồ ăn dễ mang theo cho hắn, chuẩn bị hành lý. Lần này còn có trà có thể bổ sung vitamin dễ dàng hơn, Mục Trọng Hạ đã đóng gói trà tốt nhất ở nhà cho Tesir.
Tại Cầu Đá, mùa tuyết ở Yahan cũng đã ghé thăm nơi đây. Chỉ có điều, so với khu vực trong Yahan, nơi này vẫn chưa lạnh đến vậy. Với sự phát triển của Cầu Đá, cùng với sự ký kết thỏa thuận giữa Yahan và Eden, khu vực xung quanh Cầu Đá dần trở nên nhộn nhịp. Dù là thương nhân từ Yahan hay từ Eden, hay thương nhân từ Venice cũng đều cử người đến bên ngoài Cầu Đá, tự mình bỏ tiền và nhân lực ra để xây dựng nhà cửa. Khi mùa ấm ở Yahan qua đi, bên ngoài Cầu Đá đã hình thành một thị trấn nhỏ tương đối hoàn chỉnh, mọi người gọi nơi đây là thị trấn Cầu Đá, là nơi giao dịch tốt nhất giữa thương nhân các nước và thương nhân Yahan. Điều này cũng được Eden ngầm chấp thuận. Điều này không chỉ đáp ứng yêu cầu thỏa thuận thương mại song phương giữa Eden và Yahan, mà còn phần nào ngăn chặn người Dimata rời khỏi khu vực Yahan quá nhiều, tránh cho họ tiếp xúc quá nhiều với thế giới bên ngoài.
Đối với điều này, bộ lạc Zhailamu tỏ ý có thể chấp nhận, vì dù sao mục đích chính của họ khi ký thỏa thuận với Eden là đảm bảo sự phát triển cho bộ lạc, đảm bảo bộ lạc có thể an toàn vượt qua mỗi mùa tuyết. Nơi định cư của người Dimata cuối cùng vẫn là ở Yahan, là trên bình nguyên Phong Bạo. Và khi mùa tuyết Yahan đến, thị trấn Cầu Đá vốn nhộn nhịp cũng đã trở nên lạnh lẽo. Những thương nhân, thương đội trước đây đóng ở đây đã rời đi, họ chỉ trở lại vào sau khi mùa tuyết ở Yahan đã trôi qua.
Thị trấn Cầu Đá vô cùng vắng vẻ, những người ở lại phần lớn là nô lệ hoặc người hầu mà thương đội không đưa đi. Vào một ngày, có một người được một đội lính đánh thuê hộ tống đến thị trấn. Nhìn về phía Cầu Đá không xa phía trước, người này cảm thấy vô cùng lo lắng, cũng vô cùng bồn chồn không yên. Nhưng cậu đã vượt qua muôn vàn khó khăn mới đến được đây, không có lý do gì để bỏ dở giữa chừng cả, nếu không, cậu vẫn sẽ không ngủ được như mọi ngày trước, bị sự lo âu và tội lỗi nuốt chửng.
Đội trưởng đội lính đánh thuê hộ tống cậu đã hiểu được tính khí của vị khách thuê. Anh ta tự mình đến Cầu Đá, giải thích ý định cho các vệ binh. Người thuê của anh ta muốn tìm một người tên là Mục Tu ở Yahan, người này đã bị một người đàn ông Dimata đưa đi từ quận Ailin của Eden. Khi nghe nói đến mục đích này, các vệ binh liền cảnh giác. Rất nhanh, đã có người đi ra hỏi: “Người thuê của anh là ai?”
Đội trưởng đội lính đánh thuê đã cử một thành viên đến gọi vị khách thuê lại. Chờ một lúc, vị khách thuê đến. Khi nhìn thấy đối phương, sắc mặt các vệ binh ở Cầu Đá khó nén kinh ngạc. Đối phương cao ráo nhưng rất gầy guộc, gương mặt cũng rất xanh xao, đang rụt rè nhìn họ.
“Cậu là ai? Tại sao lại đến tìm người đó?” Một dũng sĩ bộ lạc Kelunda hỏi khi chuyển giao với đội trưởng đội lính đánh thuê.
Đối phương ngẩng đầu nhìn người đàn ông vạm vỡ trước mặt, khẽ nói: “Tôi, tôi, tôi là, em trai của anh ấy.”
Em trai?
Dũng sĩ nọ và các thành viên trong bộ lạc đã trao đổi một ánh nhìn, rồi nói: “Cậu chờ một chút.”
Dũng sĩ quay lại để bàn bạc với đồng đội.
Cậu trai cao gầy bất an đứng đó. Đội trưởng đội lính đánh thuê đề nghị: “Cậu vẫn nên ở lại thị trấn Cầu Đá cho đến khi qua mùa tuyết rồi hãy đến Yahan. Mùa tuyết ở Yahan thì ngay cả tôi cũng có thể không chịu nổi.” Huống chi là cậu với cái thân hình này. Nhưng để giữ lòng tự trọng cho người thuê, đội trưởng đội lính đánh thuê đã không nói câu này.
Nhưng cậu trai này lại rất kiên quyết: “Tôi phải nhanh chóng đến Yahan, tìm anh ấy.” Hơn nữa, cậu còn phải trốn…
Chẳng bao lâu sau, dũng sĩ nọ đã quay lại, nói: “Yahan không cho phép lính đánh thuê từ nước khác vào. Chúng tôi có thể đưa cậu đi tìm người, nhưng lính đánh thuê cậu dẫn theo thì không được.”
Cậu trai do dự. Thực ra, trưởng nhóm lính đánh thuê cũng không muốn vào Yahan, vì đối với những người trong nhóm lính đánh thuê nhỏ bé như họ, họ không dám chọc giận người Dimata. Nhìn ra được nỗi lo lắng của cậu trai, dũng sĩ vỗ ngực mình: “Dũng sĩ Dimata sẽ không ức h**p kẻ yếu, tôi đã nói sẽ dẫn cậu đi tìm người, thì tôi sẽ dẫn cậu đi.”
Cậu trai suy nghĩ một hồi, quyết tâm: “Được!” Quyết định theo người Dimata đi tìm người mà mình cần, cậu lập tức thanh toán xong chi phí thuê lính đánh thuê, rồi để cho lính gác của Cầu Đá mang một xe đồ cá nhân mà cậu đã mua sắm trên đường đến. Khi bước vào Cầu Đá, cậu trai quay đầu nhìn thế giới “bên ngoài”, rồi hít một hơi thật sâu, bước vào thế giới chưa biết mà cậu sắp phải đối mặt.
Vì hôm đó đã tối, nên dũng sĩ vỗ ngực đã để cậu nghỉ ngơi một đêm tại Cầu Đá, sáng hôm sau anh ta sẽ dẫn cậu đi. Cậu trai cũng không từ chối, có vẻ rất dễ nói chuyện. Tối hôm đó, lính gác ở Cầu Đá mang bữa ăn đến cho cậu, cậu cũng cố gắng ăn nhiều một chút. Ở Venice hiện giờ vẫn là thời tiết nắng đẹp, nhưng ở đây đã lạnh như vậy rồi. Cậu không tự tin liệu có thể an toàn vượt qua mùa tuyết ở Yahan hay không, nhưng cậu có lý do phải đến, và cũng có lý do phải nhanh chóng rời đi.
Đêm nay, cậu ngủ không yên tại Cầu Đá. Nhưng sáng hôm sau, khi trời còn chưa sáng, cậu đã bị gọi dậy. Chiến binh bộ lạc Kelunda giữ lời hứa, mang đến cho cậu một bát súp thịt nóng và bánh khô để lấp đầy bụng, sau đó chỉ cho phép cậu mang theo những vật quý giá cá nhân, rồi dẫn cậu lên ngựa chiến. Hành lý còn lại của cậu sẽ được lính gác bộ lạc Kelunda trực tiếp mang đến bộ lạc Zhailamu.
Cậu trai biết cưỡi ngựa, vì vậy chiến binh đã dẫn theo hai con ngựa chiến. Cùng với ma thú của mình, một người một ngựa hướng về bộ lạc Kelunda. Khi cậu nói muốn tìm người mà người Dimata bọn họ đã đưa đi từ quận Ailin, chiến binh bộ lạc Kelunda đã hiểu rõ người mà đối phương đang tìm là ai. Chính vì hiểu rõ, nên anh ta mới phải dẫn cậu trở về bộ lạc, sau đó báo cáo với Ưng Vương và để Ưng Vương xử lý.
Mặc dù chiến binh bộ lạc Kelunda đã nhắc nhở cậu trai choàng thêm hai lớp da thú, nhưng rõ ràng, cậu vẫn đánh giá thấp mùa tuyết ở Yahan. May mắn là ngựa chiến của người Dimata chạy nhanh, buổi chiều họ đến lãnh địa thủ lĩnh của bộ lạc, cậu trai gần như bị đông cứng đã được người khác bế xuống ngựa. Những người phụ nữ trong bộ lạc đã dìu cậu gần như bị đông cứng vào lều thủ lĩnh, và chiến binh đưa cậu về đã nhanh chóng báo cáo tình hình cho Ưng Vương.
Duanwaqi nhíu mày: “Em trai của Mục đại sư?”
“Cậu ấy đã nói như vậy. Hành lý mà cậu ấy mang đến, tôi đã bảo người trong bộ lạc trực tiếp gửi đến bộ lạc Zhailamu.”
Duanwaqi gật đầu, biểu thị đã biết, rồi nói: “Đừng tiết lộ thân phận của cậu ta trước.”
“Vâng.”
Duanwaqi bước nhanh đến lều thủ lĩnh, cậu trai gần như bị chết cóng cầm một bát canh gừng nóng hổi, đang uống. Duanwaqi ngồi bên cạnh cậu, hỏi thầy thuốc trong lều: “Cậu ta thế nào?”
Thầy thuốc: “Tay bị đông lạnh một chút.”
Duanwaqi lại hỏi cậu: “Còn có thể đi không? Người cậu cần tìm ở bộ lạc Zhailamu, chúng tôi là bộ lạc Kelunda.”
Cậu trai khẽ run rẩy, nhưng vẫn kiên quyết nói: “Tôi có thể!”
Duanwaqi: “Cậu nghỉ ngơi một đêm, sáng mai tôi sẽ đưa cậu đi.”
Cậu trai: “… Cảm ơn.”
Duanwaqi đứng dậy rời đi, thầy thuốc của bộ lạc lập tức nói với cậu: “Đó là Ưng Vương của bộ lạc chúng ta, Duanwaqi.”
Cậu trai gật đầu, im lặng uống nước gừng.
Duanwaqi sẽ dẫn quân xuất chinh, nhưng người đến tự xưng là em của Mục đại sư, gã phải tự mình đưa người đó đến nơi an toàn. Đợi đến khi cậu trai hồi phục một chút, Duanwaqi đã đưa cậu đến lều của mình. Trong lều có một bồn tắm thuật pháp, cạnh bồn tắm có một chiếc ghế dài với một chiếc áo choàng bằng da rất dày.
Duanwaqi: “Cậu tắm nước nóng đi, cái này để cậu mặc, đây là lều của tôi, tối nay cậu ở đây, chút nữa tôi sẽ mang đồ ăn đến cho cậu.”
Nói xong, Duanwaqi rời đi.
Khi Duanwaqi đi, cậu trai rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm. Đối phương thực sự quá cao lớn và mạnh mẽ. Cậu tưởng những người Dimata mà mình gặp ở Cầu Đá đã đủ mạnh, nào ngờ họ vẫn chưa phải là những người mạnh nhất! Trong cái gọi là lều này, đứng một lúc, cậu trai bước tới cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy những người Dimata bên ngoài đang bận rộn. Quan sát một lát, cậu lại đến cửa, khóa chốt, rồi kéo tất cả rèm cửa xuống rồi mới dám c** đ* và thoải mái tắm.
Duanwaqi đã quay lại lều thủ lĩnh. Trong lều không có ai khác, Yuhayi hỏi: “Người đó thật sự là em trai của Mục đại sư sao?”
Duanwaqi: “Tesir nói Mục đại sư là trẻ mồ côi.”
Yuhayi cũng ngạc nhiên, bọn họ, những người thân thiết với bộ lạc Zhailamu, đều biết Mục đại sư là trẻ mồ côi. Yuhayi nhíu mày: “Có cần phái người đến bộ lạc Zhailamu báo tin không?”
Duanwaqi: “Không cần. Người đó không có sức chiến đấu, chỉ có một con dao găm thuật pháp, không có tính uy h**p. Con chỉ cần một tay là có thể b*p ch*t cậu ta.”
Yuhayi cũng thấy cậu trai cao gầy đó rất yếu đuối. Duanwaqi: “Ngày mai con sẽ đưa cậu ta đến bộ lạc Zhailamu, giao cho Tesir xử lý.”
Yuhayi gật đầu tán thành. Chuyện liên quan đến Mục đại sư, họ cũng không dám giấu Tesir.
Gió: Ưng Vương Duanwaqi, anh dám nói mình chỉ cần một tay là có thể b*p ch*t cậu ta, chứ không phải cậu ta “bóp” chết anh à =))))