Chương 156: Thực ra, ta “yêu” mẹ của con nhiều lắm
Lời Mục Trọng Hạ như một viên đá lớn đập mạnh vào lòng những người trong đoàn Eden, đặc biệt là Đại công tước Aura và hai vị hoàng tử. Còn Zidsha và Nanonbar như bị ai đó cho một cú tát trời giáng. Không ai là kẻ ngốc cả, Mục Trọng Hạ chỉ thiếu điều không chỉ mặt hai người họ mà nói: “Tôi biết các người ôm thái độ gì đối với Mục Tu, và tôi không thèm để tâm đến các người.”
Người Eden đang lạc lõng, và những người Dimata khác ngoài Tesir cũng kinh sợ không khác gì. Mục Trọng Hạ thực sự mệt mỏi, sau khi giải thích mối quan hệ của mình với Mục Tu cho người Eden, cậu đã ngáp dài hai cái. Mushka lập tức xin lỗi và nói cậu nên quay về nghỉ ngơi, bên phía Eden tự nhiên cũng không thể giữ lại.
Mục Trọng Hạ thật sự mệt mỏi. Xe thuật pháp và xe trượt thuật pháp đã hoàn thành, tinh thần căng thẳng của cậu bỗng chốc được thả lỏng, toàn thân đều uể oải. Nếu không vì cần phải lên tinh thần để đối phó với đám người đến từ Eden, cậu đã quay về lều ngủ từ lúc rời khỏi xưởng.
Mục Trọng Hạ vừa ngáp dài vừa được Tesir đưa về lều, cơ thể vừa chui vào chăn, ý thức đã lập tức rơi vào bóng tối. Trên bãi đất trống ngoài lều thủ lĩnh, các tộc nhân đang tập trung quanh hai chiếc xe thuật pháp và xe trượt. Mục Trọng Hạ đã nói rồi, bốn chiếc xe này để tộc nhân làm quen. Cậu đã làm ra chúng, vậy thì không còn vấn đề kỹ thuật nào nữa.
Mục Trọng Hạ ngủ say như chết. Tesir bảo Muzai ở lại với cậu, còn hắn thì quay lại lều thủ lĩnh. Ngay khi hắn xuất hiện, Mushka đã hỏi: “Tesir, những gì Mục đại sư nói…”
Tesir ngồi khoanh chéo chân, giọng điệu bình tĩnh: “Khi Trọng Hạ đến Yahan, con đã biết rồi.”
Tất cả ngỡ ngàng, Mushka: “Mục đại sư không giấu con?”
Tesir: “Em ấy là najia của con.”
Mushka lập tức phấn khích. Mục đại sư không giấu Tesir, vậy thì điều đó có nghĩa gì? Có nghĩa là Mục đại sư thật lòng yêu thương đứa con trai này của ông!
Tesir tiếp tục nói: “Taqilan đại sư nói, trong một cơ thể người có hai linh hồn, cũng không phải là chuyện chưa từng nghe thấy. Vì vậy, Trọng Hạ đã quyết định nói thẳng với người Eden.”
Mushka lại có chút do dự: “Vậy Mục Tu…”
Tesir: “Trọng Hạ nói em ấy sẽ cùng sống tốt với một phần Mục Tu.”
Thủ lĩnh bộ lạc Kelunda, Yuhayi lúc này nói: “Đại thủ lĩnh, nếu không phải người Eden có ý đồ không tốt, Mục đại sư nhất định sẽ không để Tesir nói ra một bí mật như vậy. Đại công tước Aura của Eden hiện tại nhìn thì có vẻ là một người biết lý lẽ, còn vị hội trưởng cơ khí và vị viện trưởng đó, tôi thấy không phải là người ôn hoà gì.”
Thủ lĩnh bộ lạc Haizit, Bai Oude đồng tình: “Tôi thấy vị viện trưởng ấy trước Mục đại sư cũng mang thái độ ra lệnh. Nếu ông ta thật sự yêu thương Mục Tu như đã nói, thì Mục Tu sẽ bị một người phụ nữ độc ác ép chết à? Hơn nữa, nếu không phải Yahan chúng ta đã cho họ một trận, thì họ cũng sẽ không tìm tới đâu.”
Hai bộ lạc Kelunda và Haizit rất trung thành với bộ lạc Zhailamu cũng bắt đầu nói lời hay để lấy lòng, thủ lĩnh bộ lạc Shanshuo và Ungtehu cũng không thể chậm trễ. Dù Mục đại sư rốt cuộc là thân phận gì, là Mục Tu hay là Mục Trọng Hạ, cũng không có gì khác biệt đối với chúng ta Yahan. Bây giờ bộ lạc Shanshuo và Ungtehu không dám gây sự với bộ lạc Zhailamu, bởi vì bộ lạc Zhailamu đã thừa nhận thân phận của Mục đại sư, bọn họ không dám nói một từ “không.” Hơn nữa có Mục đại sư ở Yahan, hai bộ lạc này cũng có thể được chia một phần lợi ích, dù không thể so với bộ lạc Kelunda hay Haizit, nhưng có còn hơn không. Một khi Mục đại sư bị người Eden mang đi, họ sẽ không còn gì để mong đợi nữa.
Vì vậy, dưới lợi ích chung, năm bộ lạc Yahan chắc chắn sẽ không vì “thể chế” đặc biệt của Mục Trọng Hạ mà có tâm lý kiêng kỵ hay ghét bỏ gì cả. Thậm chí có thể nói, có sự hiện diện của Mục đại sư, vũ khí thuật pháp của Yahan được đảm bảo, họ không sợ đội quân thú hoang trong mùa tuyết, càng không sợ Eden hay các quốc gia khác đe dọa họ về vũ khí thuật pháp.
Phía Yahan nhanh chóng thống nhất thái độ, trong khi đó, bên Eden lại tràn ngập áp lực. Zidsha và Nanonbar bị vả vào mặt, cả hai người đều ở trong lều của mình không gặp ai, rõ ràng là vì tức giận.
Trong lều của Đại công tước Aura, Hoàng tử Kaidel đã rũ bỏ vẻ ấm áp dễ gần trước đây, sắc mặt lạnh lùng: “Đại công tước, ngài có tin những điều Mục Tu nói không?”
Đại công tước Aura nhìn vào tách trà bằng tinh thạch trong tay, ngón tay xoa xoa mép cốc, nói: “Người như vậy, cũng không phải là không có.”
Hoàng tử Sulei: “Quả thật. Tôi cũng từng nghe nói về những người như vậy. Nhưng chắc đều ở trong tháp điên cuồng cả.”
Đại công tước Aura ngẩng mắt, vẻ mặt bình thản: “Người bình thường có thể sẽ bị gửi vào tháp điên, nhưng cậu ta là một thợ cơ khí, còn là một thợ cơ khí thiên tài. Những chiếc xe thuật pháp và xe trượt mà cậu ta chế tạo, các người cũng đã thấy rồi. Eden có cái nào không?”
Hoàng tử Sulei rất bực bội.
Đại công tước Aura: “Điều chúng ta cần làm bây giờ là ổn định cậu ta, để cậu ta không có thêm sự bất mãn, thậm chí là căm phẫn với Eden nữa. Eden cần hợp tác với cậu ta. Có cậu ta, hệ thống phòng thủ thuật pháp cấp siêu, cấp thành của Yahan đã không còn là điều xa vời.”
Kaidel: “Chắc cậu ta không phải thiên tài đến mức đó chứ? Nói đi cũng phải nói lại, cho dù cậu ta có thể trở thành thợ cơ khí cấp miện, nhưng nếu không có pháp sư cấp miện phối hợp, cậu ta cũng không thể thiết kế ra hệ thống phòng thủ thuật pháp cấp siêu, cấp thành.”
Đại công tước Aura lại rất thận trọng, nói: “Venice có pháp sư cấp thượng. Pháp sư và thợ cơ khí, ở một mức độ nào đó, họ sẽ bổ sung cho nhau. Ai đã giúp cậu ta thiết kế pháp trận cho xe thuật pháp và xe trượt? Còn chiếc máy bộ đàm thuật pháp mà cậu ta từng làm nữa, ai đã giúp cậu ta thiết kế pháp trận mới? Eden không quan tâm đến việc Yahan xuất hiện vật phẩm thuật pháp cấp siêu, cấp thành, nhưng một khi họ nắm giữ hệ thống phòng thủ thuật pháp cấp siêu, cấp thành, Eden sẽ trở nên bị động hơn trước Yahan.”
Hoàng tử Sulei nheo mắt lại: “Hay là…”
Đại công tước Aura: “Trừ khi bên cạnh cậu ta không có người Dimata.”
Hoàng tử Sulei lập tức cảm thấy nản lòng.
Nếu có thể, Đại công tước Aura chắc chắn sẽ chọn cách tiêu diệt Mục Trọng Hạ, một thợ cơ khí thiên tài không còn nằm trong tầm kiểm soát của họ. Nhưng Mục Trọng Hạ đang ở Yahan. Họ có thể tìm cơ hội để giết Mục Trọng Hạ ở đây, nhưng với sự điên cuồng của người Dimata, họ cũng đừng mong sống sót rời khỏi Yahan. Hơn nữa, hôm nay dù chỉ quan sát ngắn ngủi cũng cho thấy, bên cạnh Mục Trọng Hạ không chỉ có những chiến binh Dimata, mà còn có cả ma thú Yahan. Chưa kể, xung quanh họ còn có rất nhiều người Dimata đang theo dõi. Dù đại công tước Aura là nhân vật có quyền lực hàng đầu trong quân đội Eden, cũng chắc chắn không muốn đối mặt với những chiến binh điên cuồng bẩm sinh của Dimata, lại còn là ngay trên lãnh thổ của họ.
Hoàng Tử Kaidel thu lại vẻ mặt âm trầm, khôi phục lại vẻ ôn hòa: “Vậy bây giờ có vẻ như chúng ta chỉ có thể để Chủ Tịch Zidsha và Viện Trưởng Nanonbar xin lỗi Mục Tu, để cậu ta tha thứ?”
Hoàng tử Sulei: “Có lẽ sẽ khó khăn hơn.”
Đại công tước Aura: “Quả thực là khó, vì vậy chúng ta cũng không cần phải tốn công sức vào hai người họ nữa. Ta chuẩn bị nói chuyện riêng với Mục Tu. Chắc chắn sẽ có lợi ích nào đó có thể khiến cậu ta động lòng.”
Hoàng Tử Kaidel và Hoàng tử Sulei đồng thời nhướng mày.
Đại công tước Aura định nói chuyện riêng với Mục Trọng Hạ, và Zidsha cũng có ý định như vậy. Về mối quan hệ của Mục Tu và ông ta, trước khi đến Yahan, Zidsha đã làm một cuộc điều tra toàn diện và xác nhận Mục Tu là con trai ngoài giá thú của mình. Nếu Mục Tu là một người bình thường, Zidsha thậm chí sẽ không thèm nhìn cậu một cái; nếu Mục Tu là một thợ cơ khí bình thường, Zidsha sẽ nhìn cậu thêm một chút, nhưng có thừa nhận cậu là con trai của mình hay không, có cho cậu bước vào gia tộc Amai hay không, ông ta còn phải cân nhắc. Nhưng giờ đây Mục Tu không chỉ là một thợ cơ khí, không chỉ là một thợ cơ khí thiên tài, mà còn là một thợ cơ khí xuất sắc hơn cả thiên tài, có khả năng đe dọa đến sự an toàn của Eden, Zidsha đương nhiên sẵn lòng chấp nhận cậu là con trai của mình và cũng rất vui lòng đón cậu về nhà. Nhưng thực tế rắc rối nằm ở chỗ, Mục Tu đã đến Yahan, trở thành vợ của một người Dimata, và căm ghét ông ta, căm ghét đến mức không tiếc dùng một cái cớ gây sốc để phủ nhận mối quan hệ huyết thống giữa họ.
Zidsha có chịu để con trai này ở lại Yahan không? Tất nhiên là không. Ông ta có thể đạt được vị trí hiện tại nhờ vào thực lực của mình, và nhiều hơn nữa là nhờ vào thân phận là thành viên của gia tộc Amai. Nhưng gia tộc cơ khí ở Eden không chỉ có một gia tộc Amai. Để có thể ngồi vững ở vị trí chủ tịch, thậm chí sau này tiếp quản vị trí trưởng gia tộc Amai, ông ta cần có thêm sức mạnh hỗ trợ. Hiện tại Mục Tu rất quan trọng đối với Eden, và cũng rất quan trọng đối với ông ta. Còn về thân phận con trai ngoài giá thú của Mục Tu suốt hai mươi năm qua, ông ta sẽ bồi thường cho cậu, sẽ cho Mục Tu bất cứ thứ gì cậu muốn, tiền bạc, địa vị, danh vọng, mọi thứ. Ai mà có khả năng lại thật sự cam tâm tình nguyện trở thành vợ của một người đàn ông khác chứ? Hơn nữa còn là một người man rợ lạc hậu.
Zidsha đã suy nghĩ rất nhiều. Khi Mục Trọng Hạ đã ngủ say một giấc, định chuẩn bị một bữa ăn ngon cho cả nhà trong lều, thì Tesir đã quay lại lều.
Mục Trọng Hạ ngước mắt lên: “Zidsha muốn gặp em?”
Tesir: “Ông ta muốn ‘nói chuyện riêng’ với em.”
Mục Trọng Hạ nhếch môi.
Terra không có mặt, nên nhiều việc của bên Eden đều cần Tesir đứng ra. Cũng vì Tesir là người đàn ông của Mục Trọng Hạ, nên bên Eden muốn liên lạc với Mục Trọng Hạ cũng chỉ có thể thông qua hắn.
Mục Trọng Hạ: “Có vẻ như ông ta không chấp nhận lời nói của em rồi.”
Tesir: “Em có muốn gặp không?”
Mục Trọng Hạ cười: “Gặp chứ, tại sao không gặp, em có gì phải chột dạ đâu. Em vốn dĩ không phải Mục Tu.”
Tesir: “Anh sẽ đi cùng em.”
Mục Trọng Hạ: “Tất nhiên, nếu ông ta lợi dụng lúc em một mình, làm gì đó với em thì sao? Anh cũng biết là em chẳng có chút xíu giá trị vũ lực nào.”
Tesir giữ chặt gáy Mục Trọng Hạ, hôn cậu thật sâu.
Zidsha muốn gặp riêng Mục Trọng Hạ, mà Mục Trọng Hạ đã đồng ý, thì sẽ không làm màu, không cố tình để Zidsha phải chờ vài ngày. Bỏ qua mối quan hệ huyết thống giữa hai người, Zidsha là chủ tịch hiệp hội cơ khí Eden, cần phải có sự tôn trọng nhất định.
Thời gian được ấn định vào chiều hôm đó. Gần đây, Mục Trọng Hạ rất mệt, phải ngủ trưa một giấc mới có sức để đối phó với cuộc hội đàm buổi chiều. Khi cậu tỉnh dậy, các tộc nhân quanh lều của thủ lĩnh bộ lạc Zhailamu đã thấy Mục Trọng Hạ cưỡi trên lưng Muzai, bên cạnh có Tesir, đi đến lều của người Eden, lại còn là lều của vị chủ tịch hiệp hội cơ khí Eden.
Các tộc nhân bộ lạc Zhailamu không có nhiều tôn kính đối với vị chủ tịch Eden này. Tất cả sự tôn kính của họ đều dành cho Mục Trọng Hạ, đại sư cơ khí “thật sự”. Còn về chủ tịch gì đó, Eden không có vũ khí thuật pháp như mìn hay lựu đạn, nên cái người gọi là chủ tịch kia chắc chắn không thể sánh bằng Mục đại sư của họ.
Mục Trọng Hạ đã đến lều của Zidsha. Người Dimata không tỏ ra quá hiếu kỳ, nhưng phía Eden thì có vẻ căng thẳng. Zidsha đã tự mình nói với Tesir là muốn gặp riêng Mục Trọng Hạ, và không thông báo cho ai khác. Giờ đây, khi thấy Mục Trọng Hạ đến lều của Zidsha, tâm lý của phía Eden có hơi nhạy cảm, liệu Mục Tu có còn chút tình cảm huyết thống nào với Zidsha không? Nếu không, tại sao cậu lại “chủ động” đến lều của Zidsha?
Trong lều, sau khi ngồi xuống, Mục Trọng Hạ mở lời: “Tesir nói ông muốn nói chuyện với tôi.”
Đôi mắt nâu nhạt của Zidsha lạnh lùng liếc nhìn Tesir, ý nói rằng, ông ta chỉ muốn “nói chuyện riêng” với Mục Trọng Hạ. Mục Trọng Hạ bình thản nói: “Tôi đã từng bị lính đánh thuê của Eden ám sát. Mặc dù bây giờ tôi không còn là kẻ thù với Eden, nhưng tôi rất quý trọng mạng sống của mình, mong ông hiểu.”
Zidsha tức giận trước lời nói của cậu: “Con nghĩ, ta sẽ làm gì với con?”
Mục Trọng Hạ nhếch môi: “Tôi không quen ông.”
Zidsha đã thực sự nổi giận.
Mục Trọng Hạ: “Ông muốn nói gì với tôi? Về Patrice à?”
Zidsha nghiến răng: “Đó là mẹ của con!”
Mục Trọng Hạ: “Bà ấy là mẹ của Mục Tu.”
Zidsha chế nhạo: “Chẳng lẽ con không phải Mục Tu?”
Mục Trọng Hạ bất lịch sự lườm: “Ông nghĩ sao?”
Nắm tay của Zidsha siết chặt đến mức nổi gân. Ông ta lại nói: “Ta muốn nói chuyện ‘riêng’ với con!”
Mục Trọng Hạ nhìn thẳng vào đôi mắt của Zidsha, trực tiếp xé toạc bầu không khí giữa hai người: “Dù ông hay gia đình ông có mối quan hệ gì với Patrice, thì đó cũng không phải là chuyện của tôi. Tôi tên là Mục Trọng Hạ. Tôi có gia đình riêng ở Yahhan, và tôi sẽ không quay lại Eden.”
Zidsha: “Để trả thù ta, ngay cả Patrice mà con cũng chối bỏ sao?”
Mục Trọng Hạ tất nhiên cảm kích vì Patrice đã sinh ra Mục Tu, nhưng trong tình huống này, cậu chỉ có thể cứng rắn nói: “Cuộc sống mà Patrice ban cho Mục Tu đã bị các vị thần thu hồi.” Cậu chế nhạo: “Hơn nữa, không phải tôi là người có lỗi với Patrice. Những người liên quan đều không cảm thấy tội lỗi, vậy tôi có gì mà phải cảm thấy tội lỗi?”
Zidsha nhắm mắt lại, giọng nói trở nên khàn khàn, tỏ ra rất đau lòng: “Ta, là cha của con.”
Mục Trọng Hạ hơi ngẩn ra, nụ cười chế nhạo trên mặt càng rõ rệt: “Ôi, khi cúng tế Mục Tu, tôi sẽ nói cho cậu ấy biết.”
Zidsha: “Ta không biết Patrice mang thai. Cô ấy đột nhiên rời bỏ ta, suốt bao năm qua, ta luôn tìm kiếm cô ấy. Đến khi biết được sự tồn tại của con, ta mới biết cô ấy đã mang thai khi rời bỏ ta.”
Mục Trọng Hạ tỏ ra không kiên nhẫn: “Tôi không quan tâm đến yêu hận tình thù giữa ông và bà ấy.”
Zidsha hít một hơi thật sâu: “Patrice là người phụ nữ ta yêu thương nhất. Cô ấy nghĩ mình không xứng đáng đứng bên ta, vì vậy đã rời bỏ ta, nhưng ta hoàn toàn không quan tâm.” Ông ta lấy một chiếc đồng hồ bỏ túi trong túi mình, mở ra, bên trong có một bức ảnh, trong ảnh, Zidsha trẻ hơn đang ôm một người phụ nữ xinh đẹp, người phụ nữ mà Mục Trọng Hạ không xa lạ gì, chính là Patrice với nụ cười hạnh phúc trên mặt.
Mục Trọng Hạ chỉ thấy buồn cười. Sao, tên này định áp dụng chính sách dụ dỗ, tạo dựng hình ảnh một người cha đầy tình cảm sao? Zidsha tiếp tục nói: “Ta chưa bao giờ quên mẹ của con. Nếu cô ấy biết con xuất sắc như vậy, chắc chắn cô ấy sẽ tự hào về con. Cũng như ta, ta cũng tự hào về con. Con là con trai ta, là thiếu gia của gia tộc Amai…”
Mục Trọng Hạ giơ tay cắt ngang những lời vô nghĩa của Zidsha. Cậu đứng dậy, nhìn từ trên cao xuống người đàn ông đang có vẻ ngỡ ngàng vì hành động của mình, nói: “Nếu không biết đàn ông của gia tộc Amai đều thay phụ nữ như thay áo, thì thật sự tôi cũng sắp tin vào tình cảm sâu đậm của ông rồi. Bức ảnh này mới quá, vừa nhìn đã biết là mới chụp gần đây. Thật mất công cho ông, để tôi trở về Eden, mà cố tình dựng lên hình ảnh một người yêu thâm tình. Tiếc quá, Mục Tu chết rồi. Nếu cậu ấy còn sống, có lẽ sẽ bị những lời dối trá của ông đánh động. Còn tôi…” Quay lưng lại, Mục Trọng Hạ nắm tay Tesir bỏ đi, “chỉ thấy ghê tởm.”
Không nhìn sắc mặt thất sắc, tức giận của Zidsha, Mục Trọng Hạ thực sự nghe những lời của Zidsha mà cảm thấy khó chịu, cậu rời khỏi lều không quay đầu lại. Zidsha tức giận đập chiếc đồng hồ bỏ túi xuống đất, ngực phập phồng dữ dội, tên ngu ngốc này! Thật sự nghĩ ông ta không làm gì được sao?!