Chương 16: Hâm mộ lại ghen tị
Khi tình cảm mãnh liệt kết thúc lần nữa, Mục Trọng Hạ mệt đến mức chỉ có thể th* d*c. Tesir vẫn đang hôn cậu mãnh liệt. Người đàn ông này không bao giờ biết cách tinh tế trong chuyện t*nh d*c. Nhưng đêm nay bị k*ch th*ch nên có lẽ tâm trạng của hắn vẫn chưa bình thường lại. Hai người hôn nhau say đắm, một lúc lâu sau, Tesir mới lùi ra, nhưng phần th*n d*** của hắn vẫn ở trong cơ thể Mục Trọng Hạ, không có ý định ra ngoài. Mục Trọng Hạ đẩy hắn, rồi Tesir đột nhiên nói: “Ta xin lỗi.”
Mục Trọng Hạ cười nói: “Đừng để ý, nhanh chóng đi ra ngoài đi. Nếu để thứ kia trong cơ thể lâu, em sẽ đau bụng.”
Nghe vậy, Tesir nhanh chóng rút ra ngoài.
Sau khi hai người dọn dẹp xong, Mục Trọng Hạ đang dần thiếp đi trong vòng tay ấm áp của Tesir, cậu nói: “Hôm nay Gu’an đã kể cho em nghe chuyện giữa anh và cô ấy, em sẽ không để bụng, vì đêm nay anh đã thể hiện rõ thái độ của mình. Anh ưu tú như vậy, nếu chỉ có mình Nijiang quấn lấy anh thì em cũng thấy khó tin.”
Tesir: “Ta đã có najia. Hơn nữa, dù không có em, ta cũng sẽ không tiếp nhận cô ta.”
“Em biết. Em buồn ngủ quá… Trong lò nướng có bánh ngô em nướng sẵn, và một chai nước sốt nóng. Sáng mai khi đi anh nhớ mang theo. Trong rương ướp lạnh có một hộp đồ hộp nhỏ, anh cũng mang đi nhé. Ngủ thôi.”
Nói xong, Mục Trọng Hạ lập tức ngủ say, Tesir ôm chặt lấy cậu.
Ngày hôm sau, đương nhiên Mục Trọng Hạ không thể tỉnh dậy khi gà rừng gáy. Cậu ngủ rất sâu. Khi Tesser rời đi, hắn mang theo bánh ngô, nước sốt nóng và đồ hộp dành riêng cho mình. Tesir biết nếu không mang, tối nay najia của hắn sẽ mắng hắn.
Sáng sớm, Tesir đã rời đi, nhưng bầu không khí khi các tộc nhân đối mặt với hắn có hơi khác thường. Đêm qua, sau khi Tesir rời đi, đại phù thuỷ đã đến lều của Terra. Không biết đại phù thuỷ đã nói gì, nhưng nghe nói Nijiang đã khóc suốt đêm. Họ đồng cảm với Terra, nhưng họ cũng thấy bất lực với Nijiang. Họ hiểu, Nijiang muốn lên kế hoạch cho tương lai của mình, nhưng Tesir đã có najia, hành động của Nijiang quả thực khiến họ thấy cô ta thật trơ trẽn.
Khanbana đi tới, thấp giọng hỏi: “Tesir, najia của anh có trách anh không?”
Tesir lạnh lùng đáp: “Không.”
Khanbana là con trai của Mugunai, chính là em họ của Tesir. Suwanbi là con trai của Mughab, là anh họ của Tesir, cả hai đều thuộc Hùng Ưng Vệ. Tuy nhiên, Suwanbi chủ yếu chịu trách nhiệm chính về an ninh cho lều thủ lĩnh, còn Khanbana thường đi theo Tesir. Tulasen cũng bước tới, chân thành nói: “Tesir, chuyện này không thể tiếp tục như vậy được. Thời gian trôi qua, najia của anh nhất định sẽ để ý.”
Vẻ mặt Tesir càng lạnh hơn.
Tulasen thấp giọng nói: “Đêm qua sau khi anh rời đi, đại phù thủy đã đến lều của Terra. Tesir, anh nên nhờ đại phù thủy ra mặt. Najia của anh là người Eden, đại phù thủy nhất định sẽ đứng về phía anh.”
Tesir: “Tôi sẽ lo việc đó.”
Sau khi hắn nói vậy, Tulasen và Khanbana không nói gì nữa.
Khi Mục Trọng Hạ ngủ dậy, đáng tiếc trời lại đã gần giữa trưa. Nhưng đây không phải chuyện cậu có thể quyết định được. Đỡ eo ngồi dậy, Mục Trọng Hạ tắt máy sưởi. Cậu biết sáng nay Tesir đã bật máy sưởi trước khi rời đi. Nhiệt độ hiện tại chẳng là gì đối với Tesir, chỉ có cậu thấy lạnh mà thôi.
Không dám tái phạm việc ăn mặc không đàng hoàng hôm qua nữa, Mục Trọng Hạ đã mặc quần áo và khoác thêm một chiếc áo khoác da bên ngoài. Đánh răng rửa mặt xong, cậu ra khỏi lều đổ nước bẩn rồi đi vệ sinh. Bên ngoài lều, Abiwo và Amunda đang ngồi đó, Abiwo đang xử lý da và Amenda đang mài xương. Thấy sau lưng có tiếng động, hai đứa trẻ quay lại và đồng thanh gọi: “Mục a phụ.”
Nhìn thấy chiếc xô trên tay Mục a phụ, Abiwo đứng dậy cầm lấy. Mục Trọng Hạ vội vàng nói: “Không, ta đổ được. Ừm, tiện thể đi vệ sinh nữa.”
Abiwo đã biết từ đó nghĩa là gì và nói: “Con sẽ đi với cha.”
“Abiwo, để cô đổ.”
Gu’an đi tới.
Gu’an, Abiwo và Amunda canh chừng Mục Trọng Hạ rất kỹ. Hôm nay Mục Trọng Hạ có rất nhiều việc phải làm, cũng không thấy Nijiang. Gu’an nói với cậu là sáng nay, Terra đã dẫn Yehe rời khỏi lều của anh ta và Nijiang. Hơn nữa, đêm qua đại phù thuỷ đã đến lều của họ, quan hệ giữa họ cũng đã giải trừ rồi. Người Dimata không nói đến việc kết hôn, vì xét theo một nghĩa nào đó, mối quan hệ hôn nhân của họ cũng không bền chặt. Terra để lại lều cho Nijiang và đưa con gái Yehe đến lều mới, tương đương với việc tay không rời khỏi nhà. Mục Trọng Hạ không khỏi thông cảm cho Terra.
“Terra chỉ bị mất một chân thôi à?”
Gu’an gật đầu, có hơi rầu rĩ: “Tuy Zhela không quan tâm đến hai anh em em, nhưng Terra đối xử với em và anh trai cũng không quá tệ, chỉ không thân thôi.”
“Terra là người thế nào?”
Gu’an không hiểu Mục Trọng Hạ có ý gì, chỉ thành thật nói: “Terra vốn là một dũng sĩ, anh ta rất lợi hại, khá nhiều phụ nữ trong bộ lạc thích và muốn trở thành najia của anh ta. Lúc anh ta bị thương, anh trai em đã lấy thuốc của mình ra. Nhưng anh ta đã mất một chân và mất rất nhiều máu, dù được cứu sống nhưng không thể đứng dậy được nữa, sức khoẻ cũng suy sụp.” Gu’an u sầu nói, “Mặc dù em không thích Zhela, nhưng em không ghét Terra.”
Mục Trọng Hạ gật đầu, trong lòng đắn đo.
Hôm nay, Mục Trọng Hạ dẫn Gu’an, Abiwo và Amunda đi gieo hạt trong máng trồng. Mục Trọng Hạ vừa hướng dẫn vừa làm, còn trồng hai chậu lá lệ, vì cậu khá thích vị của nó. Trước kia cậu là giáo viên, dạy người khác không có gì là khó. Gu’an rất vui, trình độ gieo trồng của người Dimata rất thấp, họ không thể tới Eden học thêm kỹ thuật trồng trọt, mà Eden cũng sẽ không bao giờ phái người tới đây dạy. Gu’an không ngờ anh Hạ lại biết trồng trọt. Cô ngơ ngác hỏi: “Anh Hạ, có phải người Eden các anh đều biết trồng cây không?”
Mục Trọng Hạ: “Đương nhiên là không. Cái này là do trước kia anh từng học nên biết làm thôi.” Không chỉ học mà còn dạy. Giáo viên tại các trường cao đẳng nông nghiệp luôn biết mỗi thứ một chút.
Gu’an ngạc nhiên: “Anh Hạ đã học trồng trọt à?”
“À, học chút thôi, gia truyền ấy mà.”
Tốt nhất là không nên nói về việc còn là sinh viên khoa Cơ khí tại Học viện Athens. Cho dù Mục Trọng Hạ nói dối là mình chỉ học được chút ít thì Gu’an cũng đã rất ngưỡng mộ rồi. Lời nói của anh Hạ đã khiến cô bị sốc.
Gu’an học rất nghiêm túc, Abiwo và Amunda cũng nghiêm túc lắng nghe. Bốn người họ hợp tác và gieo tất cả những hạt giống mà Mục Trọng Hạ muốn. Gu’an và Abiwo cũng biết anh Hạ (Mục a phụ) đến Yahan và mang theo rất nhiều hạt giống từ Eden. Mục Trọng Hạ nhờ Abiwo làm thêm một số máng trồng cây lúc rảnh, để đến mùa tuyết sẽ trồng trong lều. Mục Trọng Hạ tự mình mang theo bốn cái lò sưởi, Công tước Frieden lại đưa thêm hai cái, cậu liền cho Abiwo và Gu’an mỗi người một cái. Lều của họ nhỏ, vào mùa tuyết có thể sử dụng máy sưởi và lò than, việc giữ ấm sẽ không vấn đề gì. Cả Abiwo và Gu’an đều nói mình sẽ nỗ lực trồng trọt.
Trời tối, Gu’an nhất định không chịu ở lại ăn tối mà quay về lều của mình. Mục Trọng Hạ nhét cho cô một ít trái cây và hai quả dưa. Rau củ quả mà cậu mang tới đều được để trong rương lạnh, bây giờ trời đã lạnh rồi, tạm thời sẽ không bị hỏng.
Hôm nay, Mục Trọng Hạ đang bận rộn trồng rau trong lều, trong khi Tesir thì đang bận săn bắn trên vùng lãnh nguyên, lại một lần nữa bị mọi người hâm mộ cùng ghen tị. Những dũng sĩ đi săn luôn khởi hành trước bình minh và chỉ ăn bữa đầu tiên trong ngày sau khi bắt được mẻ mồi đầu tiên. Con mồi được nướng trên bảy hoặc tám đống lửa trại. Thực ra Tesir không cần đi săn hàng ngày, nhưng hắn đã rời xa bộ lạc gần hai tháng, có thể nói là đã rời đi gần nửa mùa ấm. Trong khoảng thời gian này, Abiwo và Amunda được bộ lạc chăm sóc, giờ hắn đã có najia, muốn cho najia của mình một cuộc sống tốt nhất nên phải kiếm thêm thức ăn cùng da lông trước khi mùa tuyết đến. Gia súc do bộ lạc nuôi dưỡng là nguồn cung quan trọng trong mùa tuyết, đồng thời cũng được dùng để trao đổi những vật phẩm quan trọng với người Eden và những kẻ buôn lậu, không thể chỉ vì muốn ăn thịt mà tùy tiện bắt giết.
Mùa tuyết cũng là lúc đám thú dữ tụ tập ở bình nguyên Phong Bạo. Khi đó, tuy họ cũng có thể lấy xác thú hoang làm thực phẩm bổ sung, nhưng chất lượng thịt thú hoang không tốt, lại còn phải phân phát đều cho bộ lạc, đặc biệt sẽ cấp nhiều hơn cho những nhà có người chết và bị thương. Hắn không thể trông chờ vào nguồn thức ăn đó được. Thịt của con mồi trước mùa tuyết có chất lượng tốt nhất, và hắn muốn thu hoạch nhiều nhất cho najia của mình.
Sau khi nướng thịt xong, các dũng sĩ và chiến sĩ tự chia thành từng nhóm và ăn thịt quanh đống lửa trại. Thịt chân nướng được đặt trên phần da dưới đất, Tesir mở chiếc túi da thú mà hắn đã mang theo khi xuống ngựa, lấy bánh nướng, sốt cay và đồ hộp bên trong ra. Những thứ này ở Eden vốn vô cùng đơn giản, nhưng ở Yahan và các bộ lạc Dimata, chúng lập tức thu hút sự chú ý. Tesir mặt không biểu cảm mở nắp chai nước sốt, dùng dao găm lấy một ít ra và phết lên bánh nướng, rồi mở đồ hộp.
“Ô—— !”
Muzai đang ăn thịt sống ở một bên ngẩng đầu định lao vào thì bị Tesir gõ vào đầu. Muzai muốn ăn lắm! Trước sự chứng kiến của mọi người, Tesir khoét hai miếng thịt hộp và đặt chúng lên miếng thịt sống của Muzai. Muzai chê quá ít nên lại bị Tesir gõ đầu, nó đành miễn cưỡng chấp nhận.
“Tesir, đây là nước sốt à? Đây là đồ hộp phải không? Có phải là thịt hộp của Eden không?”
Mũi Khanbana liên tục hít hít, thơm quá!
Tesir vẫn chỉ khẽ “ừm” rồi cắn một miếng. Xung quanh vang lên tiếng nuốt nước miếng, Khanbana nói: “Đây là của hồi môn mà najia của anh mang tới à?” Hắn có thể khẳng định, lão Công tước Eden giàu có kia không cho bọn hắn đồ hộp.
Tesir vẫn nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, lập tức nhận được vô số ánh mắt ghen tị và hâm mộ. Tesir thờ ơ đón nhận, và không có ý định chia sẻ. Nhiều người như thế, hắn chỉ có một hộp và một chai nước sốt, biết chia thế nào.
Khanbana: “Tesir, anh thật may mắn.”
“Ừ.” Vẫn câu trả lời cũ, Tesir không hề phủ nhận điều này.
Bánh tuy đã nguội nhưng trong lòng Tesir lại vô cùng ấm áp, không chỉ vì nước sốt cay. Khanbana cảm khái: “Thấy anh như vậy, chúng tôi yên tâm rồi.” Đột nhiên, Khanbana nhân lúc Tesir không chú ý, con dao găm trong tay hắn đâm vào hộp đồ của Tesir với tốc độ cực nhanh, chọc chọc rồi nhanh chóng bỏ chạy. Tesir chỉ lạnh lùng nhìn bóng lưng đang chạy trốn của hắn.
“Ngao!”
Muzai gầm lên.
Một con dao khác nhanh chóng vươn tới đào ít thịt hộp, là Tulasen. Dao găm trong tay Tesir vù một tiếng văng ra và c*m v** miếng thịt của Tulasen. Thulasen mỉm cười nịnh nọt với hắn, rút dao găm ra rồi trả lại. Những người khác thấy vậy cũng không dám làm gì nữa.
Thực ra Tesir cũng không hẳn là tức giận, nhưng nếu không làm như vậy, tương nóng cùng đồ hộp đều sẽ hết sạch. Đây là tấm lòng của najia, và hắn sẽ không chia sẻ cho bất kỳ ai khác.
Tối đó, Tesir mang đầy đồ trở về nhà, vẫn thấy Mục Trọng Hạ đang mở cửa đợi mình. Nỗi vất vả cả một ngày đã bị nụ cười dịu dàng của đối phương xóa sạch. Ném con mồi ra ngoài lều, Tesir bước vào, hơi ấm trong lều và mùi thức ăn phả vào mặt. Từ xa, một người phụ nữ cô đơn nhìn theo Tesir vừa bước vào lều, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Mục Trọng Hạ cảm thấy Tesir cứ như một con thú không biết mệt mỏi. Đã ra ngoài làm việc cả một ngày mà tối tắm xong còn ôm lấy cậu vận động. Coi như cậu đã được mở mang tầm mắt về năng lượng và khả năng thể chất siêu cường của người Dimata.
Bị hắn ôm trong lòng, bị đẩy từ trên xuống dưới, thể lực của Mục Trọng Hạ hoàn toàn không thể chống đỡ được đòn tấn công của Tesir. Tesir không mệt, nhưng hôm nay cậu lại hơi mệt. Khi Tesir cuối cùng cũng hài lòng b*n r* trong cơ thể mình, Mục Trọng Hạ đã mệt đến mức không thể nhấc nổi một ngón tay. Tesir rút ra rồi rửa sạch cho Mục Trọng Hạ trước.
Sau khi hai người lên giường chuẩn bị đi ngủ, Mục Trọng Hạ mới có cơ hội hỏi: “Trước mùa tuyết, ngày nào anh cũng phải ra ngoài à?”
“Ừm.”
“Có nguy hiểm gì không?”
“Không đâu.”
“Hàng năm vào mùa tuyết đều có dã thú tấn công sao?”
“… Ừm,” câu tiếp theo là, “Ta sẽ bảo vệ em.” Cũng không nói tới chuyện cứ mấy năm một lần sẽ có đại thú triều, Terra đã bị mất một chân trong đại thú triều ấy.
Mục Trọng Hạ đột nhiên đứng dậy và nằm trên người Tesir, Tesir thuận thế nằm ngửa ra. Mục Trọng Hạ nhìn Tesir và nói: “Thứ trong rương số 7 là vũ khí thuật pháp.”
Đôi mắt Tesir chợt mở to.
Mục Trọng Hạ bình tĩnh nói: “Đối mặt với sự sống còn và an toàn, em hy vọng anh có thể buông bỏ chút cố chấp. Em đã bảo Varus tìm cách lấy vũ khí thuật pháp cho mình để giữ mạng, nhưng thực ra không biết sử dụng. Ở Eden, em không cần phải sử dụng vũ khí chiến đấu. Em có thể chế tạo vũ khí thuật pháp cơ bản, cũng mang theo nhiều quyển trục. Nếu sau này không còn thì có thể trao đổi với thương nhân buôn lậu. Vì vậy, nếu trong bộ lạc có vũ khí hay vật phẩm thuật pháp bị hỏng, anh có thể mang chúng đến và để em xem liệu em có thể sửa hay không. Về phần chế tác, điều kiện trong bộ lạc hiện tại có thể hơi khó khăn, nhưng em sẽ tìm cách. Ngoài ra, em muốn nói với anh về Terra.”
Đáy mắt Tesir tối lại, rồi najia của hắn lại nói tiếp: “Terra bị mất một chân, em có thể làm cho anh ta một chiếc nạng để giúp anh ta đi lại. Em cũng có thể thiết kế một chiếc chân giả cho anh ta. Điều này với em không khó, khó khăn duy nhất là vật liệu. Có chân giả, anh ta có thể đi lại bình thường, ít nhất có thể tự chăm sóc bản thân và làm một số việc không phải chiến đấu để có được nhu cầu thiết yếu hàng ngày. Nhưng chuyện này cần anh đồng ý. Hôm nay, lúc Gu’an kể cho em về anh ta, trông em ấy có hơi buồn. Em nghe Gu’an nói Terra không phải người xấu, anh ta có thể nuôi sống bản thân và gia đình. Như thế, có lẽ Nijiang có thể yên tâm ở lại với anh ta và không nghĩ lung tung nữa. Anh thấy sao?”
Câu trả lời của Tesir là xoay người lại, một lần nữa đè najia của mình xuống, tách hai chân cậu ta, không nói một lời đã đâm vào. Mục Trọng Hạ không có cơ hội phản kháng. Tesir hôn najia của mình mãnh liệt, lưỡi hắn quét vào trong miệng đối phương. Bọn họ nói đúng, hắn thực sự rất may mắn.